Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (23)

Phiên bản Dịch · 2512 chữ

Chương 139: Thần y (23)

Trưởng Công chúa lấy được phương thuốc của Lâm Đạm như nhặt được chí bảo, buổi trưa uống một lần, buổi chiều uống một lần, buổi tối lúc ngủ, âm hỏa nơi lòng bàn chân quả thật yếu bớt nhiều, lộ ra ngoài chăn cảm thấy hơi lạnh, có thể nói hiệu quả nhanh chóng. Từ sau khi sinh hạ con trai, bà chưa lần nào ngủ an giấc, tối nay ngủ phá lệ ngọt ngào, buổi sáng dậy màu đỏ ửng tại gò má hơi nhạt đi, cả người buông lỏng, giống như một buổi tối tháo xuống gánh nặng mấy trăm cân.

"Điện hạ, ngài cảm giác thế nào?" Hai đại cung nữ vội vàng lại gần hỏi thăm tình huống.

"Bổn cung cảm giác chưa từng khỏe như vậy!" Trưởng Công chúa thần thanh khí sảng nói: "Đi chỗ Mân Nhi xem thử, thuốc của Lâm đại phu có hiệu quả, mới uống hai bát, bổn cung đã thấy khỏe hẳn ra, chỗ Mân Nhi chắc chắn có biến hóa."

Đoàn người vội vàng chạy tới viện tiểu thế tử, lôi cậu chưa tỉnh ngủ ra khỏi giường nhỏ, vén quần áo lên kiểm tra. Tối hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Đạm đã điều phối xong một liều hồi xuân tán, cho người bôi lên người hắn, cả đêm không lau. Tới sáng sớm hôm nay, nước thuốc đã khô, chỉ để lại mùi thuốc nồng đậm, vòng ngực không bình thường của cậu cũng tiêu đi rất nhiều phần sưng, chỉ hơi nhô lên một chút.

Trưởng Công chúa vui mừng quá đỗi, luôn miệng khen ngợi. Chu Nghệ Mân thong thả tỉnh dậy, nhìn thấy mình bị hai vị cô cô cởi xiêm áo, đầu tiên kêu lên một tiếng, sau đó mới chú ý tới biến hóa trên ngực, mừng đến chảy nước mắt: "Mẹ, con tốt hơn nhiều rồi! Mẹ, bên dưới của con cũng không đau! Mẹ, con rốt cuộc không cần làm nữ tử, quá tốt, hu hu hu..."

Trưởng Công chúa dở khóc dở cười xoa đầu cậu: "Ai nói với con là con phải làm nữ tử? Con sinh ra đã là nam nhi rồi, mẹ chẳng lẽ còn nhận sai giới tính của con sao? Lần này may mà có Lâm đại phu, nếu không ngực con chỉ sợ sẽ càng ngày càng phù lên, chờ lát nữa con nhớ tới chỗ nàng xin lỗi bồi tội, biết không? Không có nàng, con sau này còn không biết sẽ thế nào đây!"

"Con biết mà! Chỉ cần ngực của con có thể nhỏ đi, mẹ muốn con đi dập đầu với nàng cũng được." Chu Nghệ Mân che ngực, mặt đầy cảm kích rơi nước mắt. Ân của Lâm Đạm với cậu có thể nói là ơn tái tạo, cậu sau này phải báo đáp đối phương thật tốt!"

Kích động thật lâu, Chu Nghệ Mân lại bắt ống tay áo trưởng Công chúa, khẩn trương hỏi: "Mẹ, mẹ tốt hơn chút nào chưa? Tối qua có ngủ ngon không?"

"Mẹ cũng tốt hơn nhiều, Lâm đại phu quả nhiên dùng thuốc như thần, chỉ hai bát thuốc, âm hỏa của mẹ đã được khống chế. Nàng nói không tới bảy ngày chứng bệnh của mẹ con ta sẽ hết, xem ra không phải nói ngoa." Trưởng Công chúa vẻ mặt đầy khâm phục.

Một đại cung nữ thán phục nói: "Vị Lâm đại phu này đúng là sâu không lường được, tuổi còn nhỏ mà y thuật đã cao minh như thế. Nhiều thái y không chữa khỏi bệnh, trong tay nàng thì thuốc tới đâu bệnh hết tới đấy. Không bổ âm hỏa, không bổ dương hỏa, trực tiếp bổ chân hỏa, biện pháp chữa trị hôm qua nàng nói làm bọn ta giật nảy mình. Thủ pháp của nàng thật là, thật là..." Nàng nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn không tìm ra ngôn ngữ để hình dung.

Trưởng Công chúa cười nói: "Thủ pháp của nàng phải nói là mau, ác, chuẩn, không giống đại phu, ngược lại giống một tướng quân sát phạt quả quyết hơn. Đều nói từ thủ pháp hành nghề y của một đại phu có thể nhìn ra phong cách làm việc của người đó, lời này ta rốt cuộc tin. Đám thái y ở Thái Y Viện lăn lộn trên quan trường đã lâu, người nào người nấy học xong đánh thái cực, dùng thuốc càng ngày càng bảo thủ, không trị hết bệnh, cũng không mất mạng. Loại đại phu dùng thủ pháp chữa trị đánh thẳng ngọn nguồn như Lâm đại phu thật sự hiếm thấy. Từ nay về sau Hầu phủ chúng ta còn nhiều chuyện phải dựa vào Lâm đại phu, các ngươi ngàn vạn lần phải phục vụ nàng cho tốt, biết không?"

Hai đại cung nữ vội vàng đáp dạ, biểu tình nghiêm nghị.

Đúng vào lúc này, một người hầu đi tới, thấp giọng nói: "Điện hạ, Tiết tướng quân Tiết Bá Dung tới, bảo muốn đón Lâm đại phu trở về."

"Trở về? Về đâu?" Trưởng Công chúa biểu tình kinh dị. Từ cách ăn mặc của Lâm Đạm, bà còn tưởng rằng cô quả thật là nha đầu nông thôn quê mùa.

"Trở về Tiết phủ, hóa ra Lâm đại phu là cô nhi Tiết lão tướng quân nhận nuôi, hôm qua ra cửa hái thuốc, bị thế tử gia đụng phải."

"Nếu như thế, ngươi đi mời Lâm đại phu ngay đi. Đi hay ở do Lâm đại phu quyết định, các ngươi chớ ngăn trở." Trưởng Công chúa nghiêm túc dặn dò, cùng lúc đó, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. May mắn bà chưa từng vô lễ với Lâm đại phu, nếu không bà bây giờ chẳng những đắc tội Tiết Bá Dung, còn hại cả đời con trai.

Tiết Bá Dung mặc dù tê liệt, vẫn là thần tử quan trọng trong lòng Hoàng đế như cũ. Từ khi hắn rời biên cương hồi Kinh tu dưỡng, hai nước Ngụy, Ngô liên tục mang binh tới phạm, bởi rốt cuộc không còn ai có thể nhất tảo tặc khấu, đãng bình hải nội (*) như hắn nữa. Nước Tần không có hắn cứ như một con cọp không có răng nanh, ai cũng dám đi lên nhổ râu cọp. Càng như vậy, Hoàng đế càng hiểu được tầm quan trọng của hắn, hiện tại đang lục tìm thần y khắp nước cho hắn.

(*) Quét sạch kẻ gian, dẹp yên bốn bể.

Nghĩ đến thần y, trưởng Công chúa lập tức nghĩ tới Lâm Đạm, nói: "Nếu có Lâm đại phu, đôi chân của hắn..."

Người hầu lập tức trả lời: "Hồi điện hạ, Tiết tướng quân đi tới đây."

Trưởng Công chúa nhướng lông mày, bộ dáng quả nhiên là thế. Bà bảo mà, có Lâm đại phu ở đó, hai chân Tiết Bá Dung có lý nào không chữa được? Vậy thì cả hai người này đều không thể đắc tội, nói không chừng phải đích thân gặp mặt một phen. Nghĩ như vậy, bà lập tức đi tới hậu viện, xa xa thấy tình cảnh hai người đối diện nhau, lại mím môi cười một tiếng, lặng lẽ lui xuống. Khó trách đuổi tới gấp như vậy, hóa ra là chàng có tình thiếp có ý...

Nhìn thấy Tiết Bá Dung đứng trước mặt mình, Lâm Đạm mặt đầy kinh ngạc: "Đại ca, tối qua huynh ngủ không ngon sao, vành mắt huynh thâm hết lại rồi."

Tiết Bá Dung sờ mí mắt, cười khổ nói: "Tìm không thấy muội, huynh ngủ thế nào được? Lâm Đạm, muội có nguyện theo huynh trở về không?"

Lâm Đạm lập tức lắc đầu: "Không muốn."

Đáp án này hiển nhiên nhằm trong dự liệu của Tiết Bá Dung, cho nên hắn không lộ biểu tình thất vọng, chẳng qua hơi gật đầu, ánh mắt ảm đạm. Hắn có lúc cảm thấy Lâm Đạm cách mình rất gần, tựa như hơi giơ tay ra là có thể bắt được, nhưng có lúc lại cảm thấy cô cách mình rất xa, chỉ cần hơi rời mắt đi là biến mất không thấy. Vì thế, hắn từng lăn lộn khó ngủ, suốt đêm không thể chợp mắt, hiện tại, chuyện hắn sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra. Lâm Đạm là một người kiên cường độc lập như vậy, cô muốn đi, không một ai giữ lại.

Đôi mắt hắn, yên lặng bị khổ sở lấp đầy.

Lâm Đạm rất nhạy cảm với cảm xúc của hắn, kiên nhẫn giải thích: "Đại ca, muội sở dĩ không muốn trở về Tiết phủ, không phải bởi huynh đối xử với muội không tốt, mà là bởi muội không được tôn trọng. Bọn họ coi muội là vật phẩm, mà không phải cá nhân độc lập. Đồ của muội bọn họ nói đưa là đưa, phòng của muội bọn họ muốn vào là vào, muội đi hay ở chỉ do một câu nói của họ quyết định. Giá trị của muội thành lập trên sự khỏe mạnh của huynh, muội chỉ là một vật phẩm bổ sung có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng mà đại ca, ra bên ngoài, muội là một người có tên có họ, có máu có thịt, trên đỉnh đầu muội không phải nhãn hiệu dưỡng nữ Tiết phủ nữa, mà là Lâm Đạm, một Lâm Đạm tồn tại chân chân thực thực. Đại ca, huynh có hiểu cảm thụ của muội không?"

Tiết Bá Dung hốc mắt chua xót, liên tục gật đầu: "Huynh biết, huynh dĩ nhiên biết. Huynh đã sớm nói, huynh tốt hay không tốt không quan hệ gì đến muội. Cứu muội là tự huynh muốn, huynh cho tới giờ chưa từng trách muội chút nào, thậm chí mỗi lần nhớ tới ngày hôm đó, huynh còn rất vui mừng với lựa chọn của mình. Huynh thay muội chịu khổ nạn, cuộc đời còn lại của muội có thể bình an. Muội quá tốt, là người quan trọng nhất với huynh. Muội không muốn trở về, vậy thì không trở về, huynh không ép muội."

Lâm Đạm thở phào, trên gương mặt trắng nõn rốt cuộc lộ ra nụ cười.

Tiết Bá Dung cũng cười theo, tiếp tục nói: "Chẳng qua, huynh muốn mang muội tới nơi này nhìn một chút, muội nguyện ý không?"

Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Nguyện ý." Đối với đại ca, cô vẫn cô cùng tín nhiệm.

Hai người rời khỏi phủ Tuyên Bình Hầu, tới một cửa hàng lớn tại phố Hạnh Lâm, bên ngoài là ba căn phòng mái ngói gạch xanh nối nhau, có thể dùng làm dược đường, dược phòng và phòng kho, bên trong là một tứ hợp viện loại nhỏ, có thể dùng để ở. Ngoài cửa có treo bảng hiệu với ba chữ to "Tế Thế Đường", hiện tại đang được thị vệ Tiết phủ đỡ cái thang, dè dặt lấy xuống.

"Đây là y quán huynh đưa cho muội, đông gia cũ bị Huyên Thảo Đường phía đối diện chèn ép tới mức không làm ăn được, đã đóng cửa." Tiết Bá Dung vén rèm xe lên, chỉ cửa hàng nói.

Lâm Đạm đang muốn lắc đầu, hắn lập tức bổ sung: "Đừng vội từ chối, nghe đại ca nói thêm mấy câu đã. Y quán này đại ca không phải tặng không, muội sau này kiếm tiền, đại ca sẽ lấy năm thành lợi nhuận, ngoài ra, nếu đại ca bị bệnh, muội phải chữa trị cho đại ca miễn phí, như vậy được không?"

Lâm Đạm cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng gật đầu: "Được."

Tiết Bá Dung ánh mắt tối sầm, bổ sung thêm: "Đừng vội đồng ý như thế, hiệp nghị này có hiệu lực cả đời. Nói cách khác, đời này huynh một khi bị bệnh, vô luận muội đang ở chân trời góc biển nào, đều phải chạy về chữa trị cho huynh."

Lâm Đạm lần nữa gật đầu, giọng quả quyết: "Đó là dĩ nhiên!"

Tiết Bá Dung lúc này mới vui thích cười lên.

Đúng vào lúc này, Ngô Huyên Thảo nhìn thấy xe ngựa Tiết phủ, lại theo màn xe mở rộng phát hiện Tiết Bá Dung và Lâm Đạm ngồi tng, lập tức đi tới, nhẫn nhục nói một cách nặng nề: "Tiết đại ca, sách hôm qua ngươi lấy đi là đồ của ta, ngươi có thể trả lại cho ta không?"

"A, nếu là đồ của người, vì sao trong bìa viết tục danh Lâm Hướng Hiền? Lâm Hướng Hiền là ai, Lâm Đạm muội có biết không?" Tiết Bá Dung nửa câu trước lời mang trào phúng lạnh lẽo, nửa câu sau dịu dàng như nước chảy.

"Lâm Hướng Hiền là tổ tiên của ta, chỗ của ta vẫn giữ gia phả đây, Ngô đại phu có muốn xem không?" Lâm Đạm phản ứng rất nhanh, lập tức nối tiếp lời đại ca.

Ngô Huyên Thảo không có chứng cớ chứng minh quyển sách kia là của mình, hơn nữa trong sách viết rõ ràng tục danh của liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm, cho dù chạy đi kiện, nàng ta chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ. May mắn nàng ta có bản lĩnh gặp qua không quên, sớm thuộc lòng nội dung trong sách, có đòi về được hay không ngược lại cũng không thành vấn đề, nàng ta chẳng qua không ưa mặt mũi cường đạo của Tiết Bá Dung mà thôi.

"Tiết đại ca, đạo lý 'làm việc lưu lại một đường, ngày sau còn có chỗ lui' ngươi biết chứ? Chân ngươi còn tê liệt, đừng đắc tội một thầy thuốc quá mức, phải biết tương lai một ngày nào đó, ngươi có lẽ sẽ có lúc phải đến cửa cầu đấy." Tu luyện qua quyển 《 Hạnh lâm xuân 》 kia, Ngô Huyên Thảo đã mơ hồ có một chút nội lực, chỉ cần kết hợp nội lực này và phương pháp châm cứu và thuật xoa bóp, tất nhiên sẽ có nhiều đất dụng võ. Lâm Đạm cầm đi những truyền thừa khác không đáng ngại, nàng ta có thể căn cứ vào y điển có sẵn tự tìm tòi. Nàng ta không tin bằng trí tuệ của mình, còn không thắng nổi những cổ nhân này!

Tiết Bá Dung bước đôi chân dài xuống xe ngựa, từ từ nói: "A, ta cũng không biết có Lâm Đạm bên người, ta còn có thời điểm đi cầu ngươi hay không? Vậy mời Ngô đại phu cứ chờ đi." Dứt lời đưa tay ra, đỡ Lâm Đạm xuống xe ngựa.

Lâm Đạm nhìn y quán nhà mình, lại nhìn Huyên Thảo Đường phía đối diện, ngẫm nghĩ: Tại sao lại mở quán ở đối diện rồi? Ai da không đúng, sao mình lại dùng từ "lại" nhỉ?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 518

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.