Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (25)

Phiên bản Dịch · 2535 chữ

Chương 141: Thần y (25)

Trịnh Tiết là một lão đại phu kinh nghiệm phong phú, gần đây phương diện y thuật có đột phá, lúc châm cứu hay dùng thuốc càng thêm muốn gì được nấy. Ông ta chẳng qua hơi xem mạch một lát liền nói: "Vị đại tẩu này có phải hàng năm đau dạ dày, hay nôn mửa?"

Tráng hán đỡ phụ nhân gật đầu liên tục, "Đúng đúng đúng, đại phu nói đúng cực kỳ. Bà nương (vợ) nhà ta đúng là hàng năm đau dạ dày, hơn nữa thường xuyên kèm theo nôn mửa, thời điểm nghiêm trọng thậm chí đau tới mức lăn lộn đầy đất, ngất xỉu. Lần này nàng đau đớn ba ngày ba đêm, ta mời rất nhiều đại phu mà không thấy khá hơn, lúc này mới đỡ lên xe bò, vội vã đưa nàng vào Kinh thành chữa bệnh. Đại phu, cầu ngài nhất định phải cứu lấy nàng!"

Trịnh Tiết khoát tay nói: "Ngươi hãy yên tâm, nàng chẳng qua mắc chứng viêm dạ dày thông thường mà thôi, uống mấy thang thuốc là khỏi." Dứt lời hướng thầy thuốc trong tiệm hô: "Lập tức mang một bát thuốc bảo hòa thang tới! Thêm hai người nữa tới đây, hỗ trợ mang vị đại tẩu này vào trong an trí."

Mấy học đồ luôn miệng đáp ứng, người đi bốc thuốc, người tới đỡ người.

Nghe tới chỗ này, Lâm Đạm ngược lại tiến lên hai bước, ngăn lại đường đi của bọn họ, thận trọng cảnh cáo: "Trịnh đại phu, phương pháp chữa trị của ngài có vấn đề, ta vừa nãy cũng bắt mạch cho vị đại tẩu này, nàng đúng là mắc chứng viêm dạ dày..."

Không đợi cô nói hết lời, vị phụ nhân kia đã thê lương hô lên, hình như đau dữ lắm. Tráng hán đẩy Lâm Đạm ra, trách mắng: "Tới lúc này rồi, ngươi còn dài dòng cái gì, không nhìn thấy bà nương ta sắp đau tới chết rồi sao? Ngươi cút mau, nếu làm trễ nải việc chữa bệnh của bà nương ta, ta nhất định đập bể bảng hiệu nhà ngươi!"

Người đi đường vây xem giễu cợt nói: "Đúng nha đúng nha, ngươi mau nhường đường đi, đừng có làm trễ nải bệnh tình của người ta. Một tiểu đại phu lần đầu rời nhà tranh như ngươi lại dám gọi nhịp với Trịnh đại phu, đúng là muốn nổi danh tới điên rồi! Ngươi cũng nói vị đại tẩu này bị chứng viêm dạ dày mà, mọi người đều biết, bảo hòa thang là thần dược do Trịnh đại phu nghiên cứu ra, cực có hiệu quả với chứng viêm dạ dày, một thang uống vào, bệnh nhân lập tức khỏe re, chẳng lẽ ngươi có thể làm ra thuốc tốt hơn bảo hòa thang sao?"

Lâm Đạm lắc đầu nói: "Chứng này đúng là không thể dùng bảo hòa thang..."

Bên cạnh lại có người cắt ngang lời cô, "Ngươi có thể lùi lại rồi! Vị đại tẩu này sắp không được rồi kìa, ngươi đây là đang mưu hại mạng người biết không?"

Không biết ai lẩn trong đám người lẩm bẩm một câu: "Nha, ta nhận ra nàng! Nàng hay tới vùng núi chỗ ta xem bệnh cho người khác, nói gì mà không trị hết không thu tiền, kết quả một năm trị hơn trăm tám mươi người, nhưng chỉ lấy vài ba văn tiền. Chư vị có thể tưởng tượng được, y thuật của nàng tệ hại thế nào."

Lâm Đạm men theo âm thanh nhìn sang, người vừa nói chuyện nọ lập tức rúc cổ trốn, người chung quanh đã nổ tung trời, rối rít cười nhạo cô không biết trời cao đất rộng, còn có người âm dương quái khí nói: "Y thuật của ngươi kém thành như vậy, còn mở y quán làm gì? Ngươi làm thế có khác gì làm đao phủ không? Đao phủ giết người thu tiền, ngươi giết người cũng thu tiền, nhưng người ta dầu gì không cần gánh trách nhiệm về mạng người trên lưng, còn ngươi sớm muộn sẽ bị đánh chết!"

Phụ nhân kia cắn chặt hàm răng, vừa rên rỉ đau đớn vừa hung tợn trợn mắt Lâm Đạm. Chồng nàng dứt khoát hơn, trực tiếp đẩy Lâm Đạm ra, cùng mấy vị thầy thuốc hợp lực mang phụ nhân thật nhanh đi vào.

Trịnh Tiết trước khi đi thấm thía nói: "Sinh dân hà cô, bất tử vu bệnh nhi tử vu y, thị hữu y bất nhược vô y dã (*). Học y không tinh, không bằng không học y. Tiểu cô nương, nếu ngươi y thuật không tinh, không bằng ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, đừng mở y quán nữa, ngươi thấy thế nào?"

(*) Vế sau của câu này là: Không chết vì bệnh mà chết vì y, thì có y học cũng như không. Còn vế trước "sinh dân hà vô" (生民何辜): 'sinh' là sinh trưởng, sinh tồn, sinh mệnh; 'dân' là người dân; 'hà' là vì sao, cớ sao; 'cô' là ruồng bỏ, làm trái => sinh mệnh của dân vì sao ruồng bỏ???

Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Ngươi nói không sai, học y không tinh, không bằng không học y, những lời này ta cũng trả lại y nguyên cho ngươi. Triệu chứng của người kia, ngươi thật sự tìm hiểu kỹ chưa mà đã dùng thuốc, ta khuyên ngươi hãy nhìn kỹ một lần nữa. Vị đại tẩu kia thể hư không có mồ hôi, ngực có tạp âm, có đờm ở cổ họng, giọng nói không lưu loát, đây là..."

Chỉ tiếc, lời của cô lần nữa bị Ngô Huyên Thảo vội vã đi ra cắt đứt: "Sư phụ, bệnh nhân vẫn đang chờ ngài."

Trịnh Tiết lập tức đi về phía Huyên Thảo Đường, mặc dù trong lòng thoáng qua cái gì đó, nhưng lại không bắt được. Ông còn có một bệnh nhân đau bụng như cuộn lại cần chữa trị, từ triệu chứng mà nhìn, hẳn là tràng ung (= viêm ruột thừa), phải mổ bụng, cắt đoạn ruột kia đi. Người mắc bệnh tràng ung có đến tám chín phần mười sẽ chết, mà biện pháp ông và Ngô Huyên Thảo liên hiệp nghĩ ra mặc dù hết sức lớn gan, tỷ lệ thành công cũng rất cao. Nếu bệnh nhân có thể hết bệnh, tên ông ta và Ngô Huyên Thảo sẽ vĩnh viễn ghi chép trong sử sách, sánh cùng với Lâm Hướng Hiền trong giới y học.

Nghĩ như vậy, Trịnh Tiết trong lòng nóng rực như lửa, lập tức đi vào nội đường, cùng Ngô Huyên Thảo khuyên người thân bệnh nhân đồng ý phương án trị liệu của họ. Chỉ tiếc bệnh nhân lá gan rất nhỏ, cho dù đau đến lăn lộn đầy đất cũng sống chết không chịu mổ bụng, người thân của hắn cũng không dám mang sinh mạng của hắn đi đánh cược, chỉ lắc đầu, không chịu nhả ra.

Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo có chút nhụt chí, nói: "Ngươi liên tiếp đau đớn hai ngày, nhiệt độc quá vượng, thịt thối rữa, hóa thành mủ, có thể dẫn đến viêm dạ dày thậm chí ảnh hưởng tới ruột. Đến lúc đó mới chữa, chúng ta cũng không có biện pháp. Các ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ đi, ở nơi Kinh thành này, đại phu dám thu chữa chứng bệnh này, trừ hai người chúng ta ra, chỉ sợ không còn ai."

Bệnh nhân đã đau tới mơ hồ, người thân bệnh nhân chần chờ chốc lát, chung quy vẫn không đồng ý.

Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Vị đại tẩu mới vừa rồi uống bảo hòa thang xong đã khôi phục như cũ, bụng không đau, sắc mặt hồng nhuận, không cần người đỡ đã có thể tự đi tới, liên tục nói cảm ơn Trịnh Tiết.

Nhìn thấy phụ nhân khí tức yếu ớt bị mang vào Huyên Thảo Đườngvẫn sống khỏe re đi ra ngoài, người đi đường đánh giá Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo cao hơn một bậc, nói thẳng hai vị đại phu có thuật cải tử hồi sinh.

Lâm Đạm đứng ở cửa, ánh mắt trầm trầm nhìn vị phụ nhân kia, vốn muốn tiến lên, lại bị một vài người nhiều chuyện ngăn lại, cười hì hì trêu đùa: "Vị cô nương này, ngươi nói Trịnh đại phu y thuật không tinh, ngươi thử nhìn thêm chút nữa, đến cùng là ai không tinh. Ngươi nếu ngăn người ta dùng thuốc, vị đại tẩu này sợ rằng đau chết rồi."

"Nói linh tinh với nàng làm gì? Ngày sau đừng có vào nhà nàng xem bệnh nữa. Mở y quán ngay đối diện Huyên Thảo Đường, chẳng biết ai cho nàng dũng khí đó."

Nhìn thấy Lâm Đạm còn muốn dây dưa, tên tráng hán kia vội vàng kéo vợ nhà mình đi. Lâm Đạm bị mấy tên lưu manh ngăn lại, muốn đuổi theo mà không được, chỉ có thể buông tha. Đang lúc cô chuẩn bị ra tay trừng trị đám lưu manh này, mấy tên thị vệ đã xách đại đao đi tới, ép hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"

Mấy tên lưu manh sợ tới mức mặt mày trắng bệch, người run cầm cập, thật lâu không nói ra lời, thấy mấy vị quan gia xuất đao, nhất thời hú lên quái dị, bỏ chạy tứ tán.

Tiết Bá Dung đi dạo phố mua trái cây cho Lâm Đạm, đến chậm một bước, nhìn bóng lưng những người này, trong mắt xẹt ra sát khí, nháy mắt nhìn thấy Lâm Đạm, hắn lập tức thu sát khí lại, ôn nhu cười một tiếng: "Hôm nay qua giờ Ngọ rồi mà muội không tới quân doanh đón huynh, là do bị mấy tên côn đồ kia quấn lấy? Kinh thành nếp sống còn kém, kẻ xấu hoành hành, xem ra huynh phải tấu lên Hoàng thượng, kiến nghị ngài chỉnh đốn trị an trong thành thật tốt mới được."

"Không phải do họ quấn lấy, mà gặp một vụ chẩn đoán sai bệnh." Lâm Đạm khoát khoát tay, biểu tình rầu rĩ đã hoàn toàn biến mất.

Lúc cô hành nghề chữa bệnh nơi hương dã, nói rõ không trị hết không thu tiền, vì vậy người khắp tám xã mười thôn quanh đấy đều tới tìm cô xem bệnh, nhưng không ai muốn trả tiền, nếu cô tới cửa đòi, bọn họ lập tức nằm xuống giả bộ bệnh, ý đồ chơi xấu. Còn có người thâm hơn, thời điểm giả bộ bệnh còn lừa gạt cô, dẫn người bao vây thậm chí đánh đập.

Nếu không phải Lâm Đạm có thị vệ đi theo, lại có võ nghệ trong người, sợ đã sớm chết bên ngoài. Cô hành nghề chữa bệnh mới một năm, đã nhìn thấy mặt ác của nhân tính, mong đợi đối với đồng loại đã sớm hạ xuống mức thấp nhất. Cô chưa bao giờ mong mình được tín nhiệm, được bảo vệ, thậm chí được yêu, vì vậy sẽ không bởi mình bị công kích, bị nhục mạ, bị hoài nghi mà cảm thấy khổ sở.

Vị đại tẩu kia nếu ở ngay trước mắt cô, vì đạo nghĩa, cô sẽ can dự một chút. Nhưng người ta đã đi rồi, vậy đối phương sống hay chết, cũng không thuộc phạm vi quan tâm của Lâm Đạm nữa.

Đối với thế giới này, Lâm Đạm cũng không mong đợi, nhưng Tiết Bá Dung là ngoại lệ duy nhất. Hắn chưa từng bởi chuyện cũ mà căm ghét cô, ngược lại hết sức tín nhiệm, hết sức tôn trọng, toàn tâm toàn ý bảo vệ cô. Phần ân tình này, Lâm Đạm nhìn trong mắt, nhớ trong lòng.

Cô nhận lấy lê ướp lạnh Tiết Bá Dung đưa tới, bình tĩnh nói: "Không phải muội chuẩn đoán sai, mà là phía đối diện, giờ không sao nữa rồi. Đại ca huynh muốn ăn gì, muội đi làm ngay?"

"Huynh muốn ăn sủi cảo. Muội đi nhào bột đi, huynh tới băm thịt." Tiết Bá Dung xắn tay áo lên, không có tự giác người quân tử tránh xa nhà bếp tí nào.

Lâm Đạm lập tức cao hứng hẳn lên, cong môi nói: "Thật là đúng dịp, muội cũng muốn ăn sủi cảo. Đại ca, chúng ta làm sủi cảo nhân thịt heo cải trắng đi, còn mấy củ cải trắng trong hầm trú ẩn, hôm nay dứt khoát làm hết..."

Hai người vừa nói chuyện vừa sóng vai đi vào nội đường, bóng lưng một cao lớn một nhỏ gầy nhìn qua hết sức hài hòa, còn có cảm giác thân mật mà người ngoài khó mà xen vào được. Tiết Kế Minh tới Huyên Thảo Đường tìm Ngô Huyên Thảo vừa vặn thấy một màn này, biểu tình hết sức phức tạp.

Từ sau khi chân đại ca khỏi hẳn, hắn rất ít ở lâu trong nhà, hoặc là ở trại lính, hoặc là ở chỗ Lâm Đạm, tựa như coi nơi này thành ngôi nhà thứ hai của hắn. Tổ mẫu và mẹ hỏi hắn nghĩ như thế nào, nếu hắn coi trọng Lâm Đạm, hai người có thể bất kể hiềm khích lúc trước, đón cô về, sau đó tổ chức lễ thành hôn. Nhưng đại ca lại lắc đầu một cái, thận trọng nói: "Chuyện giữa con và Lâm Đạm, con nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là nàng nghĩ thế nào. Nếu như nàng nguyện ý tiếp nhận con, con sẽ tự hướng nàng cầu hôn, nếu như nàng không muốn, con chờ nàng cả đời. Con tôn trọng bất kỳ quyết định gì của nàng."

Tiết Kế Minh thiếu chút nữa hoài nghi đại ca mình bị người ngoài đánh tráo. Nhớ năm đó, đại ca cả hoàng mệnh cũng có thể làm trái, giờ lại coi ý nguyện của Lâm Đạm còn nặng hơn bản thân mình. Hắn đối với Lâm Đạm, thật sự đã tới trình độ không phải khanh không cưới sao?

Tiết Kế Minh ngốc lăng nhìn chằm chằm Hạnh Lâm Xuân hồi lâu, cho đến khi Ngô Huyên Thảo đi ra gọi y, mới chạy thật nhanh vào Huyên Thảo Đường. Y bây giờ hoàn toàn không dám gặp mặt Lâm Đạm, bởi vì cô chữa khỏi bệnh cho đại ca, là đại ân nhân nhà họ Tiết, mà y lại bởi chút thành kiến, luôn chê bai cô, gạt bỏ cô, rốt cuộc dẫn đến cô không chịu nổi rời khỏi Tiết phủ.

Nói một câu khó nghe, người nên hận, nên xem thường, nên trả thù phải là Lâm Đạm mới đúng, mà y là một nam nhân, ngay cả chút lòng dạ cũng không có, đem hết thảy sai lầm đổ lên đầu đối phương. Đại ca nói không sai, y chính là một tên hèn nhát.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 523

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.