Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (15)

Phiên bản Dịch · 2491 chữ

Chương 131: Thần y (15)

Nhìn thấy vật trong tay Lâm Đạm, mọi người đều lộ biểu tình tò mò.

"Đại ca, vật này gọi là xe lăn, muội mua ở cửa hàng thợ mộc Phúc Ký đó, có nó rồi, sau này muội sẽ đẩy huynh ra ngoài tản bộ." Lâm Đạm đẩy cái ghế chạy nhanh tới, trong giọng nói có chút hưng phấn.

Nhìn thấy cô cao hứng như đứa bé vậy, Tiết Bá Dung không nhịn được cười lên.

Tiết phu nhân và Tiết Kế Minh không ngừng đi vòng quanh cái ghế kia, trong miệng liên tục khen ngợi, nói thẳng phát minh thật hợp lòng người, đúng là tin mừng mà.

Thị vệ theo sau lưng Lâm Đạm võ công cao cường, nhĩ lực nhạy bén, chưa vào cửa đã nghe được tiếng Tiết Kế Minh khen ngợi Ngô Huyên Thảo truyền tới từ bên kia bức tường, vạch trần nói: "Nghe nói loại xe lăn này do Ngô cô nương phát minh, đã bán được mấy tháng tại Huyên Thảo đường. Nếu Ngô cô nương giống như lời nhị công tử nói, thời thời khắc khắc để bệnh của tướng quân chúng ta trong lòng, vì sao không nói lấy một câu? Tướng quân của chúng ta nhà cao cửa rộng, không chiếm tiện nghi của Ngô cô nương, nếu ngươi mang ghế tới, còn sợ chúng ta không trả tiền chắc? Có thể thấy Ngô cô nương đúng là quý nhân nhiều việc, quên béng mất việc nhỏ nhặt này."

Một thị vệ khác nói bổ sung: "Hôm Lâm cô nương tới Huyên Thảo đường ba quỳ chín lạy, lão thái quân, phu nhân, nhị công tử, cả mấy người chúng ta cũng tới dập đầu nhận sai với Ngô cô nương. Lúc ấy Ngô cô nương khoan hồng độ lượng, nói thẳng ân oán trong quá khứ từ đây xóa bỏ, mọi người chớ có nhắc lại, nhưng vì sao vừa quay đầu, lại không cho thầy thuốc nhà mình bán xe lăn cho chúng ta? Bọn ta muốn mua xe lăn thì bị mắng cho một trận, nói là bán cho ai cũng không bán cho Tiết phủ chúng ta, bảo chúng ta cút nhanh lên, có thể thấy Ngô cô nương bề ngoài giả bộ rộng lượng, bên trong thật ra vẫn thù dai, cái gì mà để ý với cả không để ý, chữa trị với cả không trị liệu, chúng ta không dám mong đợi nữa, chỉ mong Ngô cô nương đừng có lòng ám hại tướng quân là tốt lắm rồi."

Hai người qua sự kiện mua xe lăn, bắt đầu sinh lòng cảnh giác với Ngô Huyên Thảo trong ngoài không đồng nhất, sao dám để nàng ta đến gần tướng quân? Lâm Đạm lười so đo cùng nàng ta, không có nghĩa bọn họ sẽ để một người lòng dạ khó dò tùy ý ra vào Khiếu Phong Các.

"Lời các ngươi nói là thật?" Tiết Kế Minh còn chưa phản ứng kịp, Tiết phu nhân đã đổi sắc mặt.

"Đương nhiên là thật, người trên đường đều nhìn thấy. Người của Huyên Thảo đường kiên quyết không chịu bán xe lăn cho chúng ta, chúng ta đành phải tới cửa hàng thợ mộc Phúc Ký." Hai thị vệ chắp tay.

Tiết phu nhân giận tới phát run, hung hăng trừng Ngô Huyên Thảo, Tiết Kế Minh ngăn cản thay người yêu theo bản năng, rồi khó tin nhìn nàng ta một cái.

Ngô Huyên Thảo đỏ cả mặt, ánh mắt né tránh, không biết nên giải thích thế nào mới phải. Ban đầu lúc ở biên cương, Tiết Bá Dung đã không ưa nàng ta, liền giữ chặt Tiết Kế Minh trong quân doanh, nghiêm cấm hai người lui tới. Từ lúc đó, nàng ta đã có lòng ghen ghét nam nhân này, nghe nói hắn bị Lâm Đạm hại cho liệt nửa người, còn từng cười trên sự đau khổ của người khác một đoạn thời gian, sao có thể để vết thương của hắn trong lòng. Lại thêm lần ở Khiếu Phong Các, nàng ta từng bị Tiết Bá Dung hung hăng chế giễu, thì càng không muốn dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Nhưng lời như vậy, nàng ta tuyệt đối không thể nói ra miệng, vì vậy chỉ có thể cúi đầu, vô lực giải thích: "Ta thật sự quên mất. Mấy ngày gần đây, bệnh cũ của Túc Thân Vương tái phát, lệnh ta tới Vương phủ chữa trị trước, ta vốn định chờ bệnh tình của ngài ấy ổn định mới đưa xe lăn tới, không ngờ vừa bận rộn liền mất hơn nửa tháng."

"Ngô cô nương một hồi vì nghiên cứu mạch án của tướng quân liên tiếp mấy ngày ngủ không an ổn, một hồi lại vội vàng chữa trị bệnh cũ cho Túc Thân Vương, chuyện khó nào cũng gánh, Ngô cô nương đúng là biết phân thân ha, một người có thể làm việc của mấy người một lúc. Ta thật bội phục." Hai thị vệ hơi chắp tay liền lui xuống, không nhiều lời nữa.

Tiết phu nhân ngu xuẩn nữa cũng biết, Ngô Huyên Thảo căn bản không để chuyện chữa trị hai chân của con trai trong lòng, nếu không tại sao không nói câu nào về loại xe lăn này? Phải biết, xe lăn vừa vặn là thứ con trai bây giờ cần nhất! Cái gì mà thức cả đêm nghiên cứu mạch án, khổ tâm nghĩ biện pháp điều trị, tất cả đều là lừa bịp, khổ cho kẻ ngu như lão nhị mới có thể cam tâm tình nguyện bị nàng ta lừa gạt. Nếu nàng ta quả thật yêu lão nhị say đắm, thì sao lại không coi người thân của nó ra gì?

Chút hy vọng còn sót lại của Tiết phu nhân đều bị thất vọng thay thế, nếu không phải Trịnh Tiết vẫn hành nghề chữa bệnh tại Huyên Thảo đường, bà thật muốn đuổi người đàn bà này ra ngoài ngay lập tức! Bà miễn cưỡng giữ nét mặt, nói: "Ngô đại phu quả nhiên quý nhân bận rộn." Xong rồi không nói lời nào khác nữa. Nói gì? Chẳng lẽ còn có thể quỳ gối với nàng ta lần nữa? Đối với một người không có lòng, dù quỳ với người ta bao nhiêu lần, người ta vẫn sẽ thờ ơ mà thôi.

Mắt thấy mẹ mình lạnh lòng với Ngô Huyên Thảo, Tiết Kế Minh có chút nóng nảy, vội vàng kéo người ra ngoài nói chuyện riêng. Bước ra trước cửa viện, Ngô Huyên Thảo quay đầu lại liếc qua thư phòng của Lâm Đạm, trong mắt xẹt qua ánh sáng u ám.

Lâm Đạm liếc nhìn Ngô Huyên Thảo và Tiết Kế Minh một cái cũng lười, chỉ để ý ôm đại ca lên xe lăn, đẩy hắn đi tới đi lui trong sân, gặp đường dốc sẽ gác hai chân lên tấm ván sau xe lăn, cùng đại ca trượt xe xuống, trong mắt lóe lên hào quang thuần túy như trẻ thơ.

Tiết Bá Dung liên tục ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, trong mắt trào ra dịu dàng. Bất kể người khác nháo loạn thế nào, hai người bọn họ cứ như tự có thế giới riêng, luôn có vui thú.

Chờ Tiết phu nhân phục hồi tinh thần lại, hai người đã sớm chơi đã, đang nhanh nhẹn trở về.

"Đại ca, tay vịn này mài quá bóng loáng, muội giúp huynh buộc mấy vòng vải vào. Trục bánh xe phải rót thêm tí dầu, nếu không rất dễ có tiếng vang cót két, lúc đẩy rất phí sức. Đại ca, lúc huynh chỉ có một mình ngàn vạn lần đừng tự ngồi lên xe lăn, phải có một người bên cạnh giúp đỡ, ngộ nhỡ bánh xe lăn đi huynh sẽ ngã mất." Lâm Đạm một bên tìm vải và dầu, một bên lải nhãi mãi không ngừng.

Tiết Bá Dung nhìn như mặt không biểu cảm, thực ra trong mắt ngầm chứa nụ cười.

Lâm Đạm chuẩn bị xe lăn xong, lại nói: "Đại ca, buổi tối huynh muốn ăn gì, muội đi làm cho huynh."

Tiết Bá Dung lập tức khoát tay: "Không cần làm nữa, thịt trâu buổi trưa vẫn còn, để đầu bếp hâm nóng là ăn được. Muội ở bên ngoài bận rộn cả ngày, sau khi trở về cứ nghỉ ngơi cho huynh."

"Đại ca muội không mệt. Như vậy đi, muội thái hai củ cà rốt bỏ vào hầm cùng thịt trâu, cà rốt mùa đông có tên 'tiểu nhân sâm', rất bổ dưỡng, sau đó làm mấy cái sủi cảo, nhân thịt muội đã làm xong từ sáng rồi, chỉ cần gói là được, rất nhanh."

"Cũng được, tùy tiện thôi, không cần làm mình mệt mỏi." Tiết Bá Dung không yên tâm dặn dò.

Lâm Đạm trả lời một tiếng, vừa vào phòng bếp liền bắt đầu rửa rau, thái thức ăn, xào nấu, động tác hết sức nhanh nhẹn gọn gàng. Tiết phu nhân theo sau lưng cô, thu hết từng cử chỉ hành động của cô vào trong mắt, trong lòng hết sức xúc động. Nhớ năm đó, nha đầu Lâm Đạm đừng nói là rửa tay nấu canh, ngay cả phòng bếp còn chưa từng bước vào, nhưng hôm nay thì sao? Nghe nói cô biết nấu ăn, còn biết nữ hồng, đang cố gắng học tập y thuật, mà hết thảy sự thay đổi của cô, đều vì chăm sóc con trai lớn.

Một người có tấm lòng hay không, chỉ cần nhìn hành động của người đó là biết. Tiết phu nhân vốn tưởng rằng Lâm Đạm là người vô tâm, vậy mà hóa ra cô có thể thay đổi tới mức này.

Tiết phu nhân đứng ở cửa phòng bếp xúc động hồi lâu, lúc này mới trở lại Khiếu Phong Các, nói với con trai: "Bá Dung, có Lâm Đạm chăm sóc con, mẹ an tâm."

Lâm Đạm và Ngô Huyên Thảo, bà vốn ghét cả hai, nhưng bây giờ, bà có chút thay đổi cái nhìn với Lâm Đạm, còn sự chán ghét với Ngô Huyên Thảo chỉ tăng chứ không giảm. Ngươi không muốn chữa thì không chữa, còn giả bộ nhiệt tình làm chuyện lạnh nhạt, tổn thương biết bao người làm gì?

Tiết Bá Dung chẳng qua cười một cái, cũng không nói lời nào.

Tiết phu nhân vốn định ở lại bồi con trai ăn cơm, mà thấy Lâm Đạm chỉ bưng ra hai bộ bát đũa, thức ăn ít ỏi tới đáng thương, chỉ có thể từ bỏ. Cái gì mà có tâm với chả không có tâm? Nha đầu vẫn y hệt như trước, đúng là không có ánh mắt mà!

Tiết phu nhân đi rất lâu, Lâm Đạm mới vỗ ót nói: "Ai nha, muội quên làm đồ ăn cho phu nhân rồi!"

Tiết Bá Dung khẽ cười nói: "Không sao, bà không thiếu vài ba bát cơm. Hôm nay ra ngoài hành nghề chữa bệnh có cảm giác thế nào?"

Lâm Đạm ánh mắt sáng lên, lập tức mở máy hát: "Cảm giác rất tốt, học được nhiều hơn lúc ở nhà đọc sách thuốc. Mặc dù chỉ là chút bệnh nhẹ như nhức đầu cảm lạnh, nhưng phải căn cứ vào tình huống khác nhau của từng bệnh nhân mà đưa ra phương án trị liệu khác nhau, hết sức thú vị. Thí dụ như đờm, có người do khép kín với bên ngoài, tâm tình uất ức mà ra; có người do ăn uống không điều độ dẫn đến đường hô hấp tắc nghẽn; còn có người do nước bọt nóng (?), nhiễm khí lạnh mà bị. Căn bệnh khác nhau mà có cùng triệu chứng như vậy, cần người thầy thuốc tích lũy thật nhiều kinh nghiệm, mới có thể giữa ngàn vạn người cùng có đờm mà đoán ra chính xác bệnh của mỗi người, từ đó đưa ra phương án chữa trị. Y thuật là môn học vấn bác đại tinh thâm, sống cả đời học cả đời chỉ sợ vẫn không đủ!"

Tiết Bá Dung nhìn ánh mắt sáng ngời hơn bất cứ lúc nào trước đây của cô, dò hỏi: "Muội rất thích hành nghề chữa bệnh?"

"Thích!" Lâm Đạm không chút do dự gật đầu.

Tiết Bá Dung đánh nhịp nói: "Thích thì cứ làm, chỗ tổ mẫu và mẹ huynh đi nói cho, muội không cần lo lắng họ cản trở."

Lâm Đạm không lo lắng chút nào, song vẫn vuốt cằm nói: "Cảm ơn đại ca."

Tiết Bá Dung lắc đầu một cái, ánh mắt hết sức ôn nhu. Chỉ cần tiểu nha đầu thật tâm thích hành nghề chữa bệnh, hắn sẽ ủng hộ hết mình, không phải vì chữa khỏi cho bản thân, mà chỉ vì muốn thấy cô vui vui vẻ vẻ, không buồn không lo.

Hai người cơm nước xong lại nói chuyện một hồi, lúc này mới tách ra. Tiết Bá Dung đang chuẩn bị chìm vào giấc nhủ, Tiết Kế Minh bỗng xông vào phòng, lắp bắp mở miệng: "Đại ca, chuyện xe lăn thật sự xin lỗi huynh. Đệ đã cùng Tiểu Thảo tới Huyên Thảo đường hỏi rồi, hóa ra là do hai học đồ của nàng tự chủ trương, không hề liên quan gì tới nàng, nàng trước đó không biết gì cả. Hai học đồ kia từng bị Lâm Đạm đánh đầu, ghi hận trong lòng nên mới thế."

Tiết Bá Dung không nhịn được cắt đứt y: "Đệ có phải lại muốn nói, do Lâm Đạm không gieo thiện nhân nên gặt phải ác quả đúng không? Một khi có chuyện, đệ liền đẩy hết trách nhiệm tội lỗi lên đầu nữ nhân, đệ có còn là nam nhân không thế?"

Tiết Kế Minh sắc mặt đỏ lên, ngập ngừng hồi lâu không nói nên lời.

"Đại ca, đệ tới vì muốn nói cho huynh, nha đầu Lâm Đạm kia đúng là không biết xấu hổ, còn nói với tổ mẫu rằng muốn gả cho huynh! Huynh ngàn vạn lần đừng có rơi vào mưu kế của nàng ta, nàng ta sở dĩ nói như vậy, là bởi muốn giữ lấy thân phận thiên kim Tiết phủ, cuộc sống sinh hoạt vinh hoa phú quý, huynh đừng để bị nàng ta mê hoặc!"

"Nói xong chưa? Nói xong đệ liền cút ra ngoài cho ta!" Tiết Bá Dung biểu tình lạnh lùng, đầu ngón tay lại khẽ run.

Tiết Kế Minh mắt thấy hắn giận thật, lúc này mới rời đi.

Trong phòng an tĩnh lại, Tiết Bá Dung dùng đôi tay run rẩy che mặt, lỗ tai từ từ hồng thấu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 478

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.