Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (14)

Phiên bản Dịch · 2798 chữ

Chương 130: Thần y (14)

Tới gần một thôn trại, Lâm Đạm liền để phu xe đợi ngoài cửa thôn, mình thì cầm một cái chuông lắc, vừa đi vừa hét to: "Khám bệnh đây, nhà ai có người bệnh thì tới đây, ta có thể chữa tất, không trị hết không thu tiền."

Chuông vang lên một đường, cô hét hết một đường, người trong thôn thấy cô là nữ tử, tuổi tác nhỏ thì có chút do dự, nghe nói không trị hết không thu tiền, lúc này mới dò xét gọi cô lại. Cô không từ chối một ai, ai gọi thì đến nhà người đó xem bệnh, nếu gặp phải côn đồ vô lại đùa giỡn thì một cái tát giải quyết đối phương, hoàn toàn không nói nhiều dù một câu.

Người trong thôn thấy cô hung hãn như vậy, không dám khinh thị cô như trước nữa.

Lâm Đạm khám liên tiếp hết mấy bệnh nhân, đều là các triệu chứng nhức đầu cảm mạo nho nhỏ. Cô kê toa thuốc xong, nếu có thời gian có thừa tiền, sẽ để chính họ tới dược phòng trong thành bốc thuốc, nếu không có thời gian không có tiền dư, cô liền vào núi hái thuốc, xử lý xong cả, ngày thứ hai mang tới.

Khám bệnh bốc thuốc đều rất phí tiền, một thang thuốc chữa bệnh cảm mạo tùy tùy tiện tiện cũng phải nửa lượng bạc, người bình thường căn bản không chi nổi. Nhưng Lâm Đạm chỉ lấy có mười mấy đồng tiền, chẳng khác nào cho không. Người trong thôn thấy cô lấy tiền phí tiện nghi như vậy, có bệnh hay không cũng tới tìm cô, dù sao cô đã nói rồi, không trị hết không lấy tiền.

Lâm Đạm đã sớm ngờ tới sẽ xuất hiện loại chuyện này, nhưng lơ đi. Thứ cô thiếu nhất bây giờ là kinh nghiệm, mà muốn tích lũy kinh nghiệm thì phải hành y chữa bệnh không ngừng. Người tới càng nhiều, cô càng vui vẻ, sao lại chê cho được. Bất kể người tới có bệnh hay không, chỉ cần cho cô sờ mạch đập một cái, tìm tòi, là cô đã học được cái gì đó rồi.

Mạch đập của người khỏe mạnh và người bệnh không giống nhau; bệnh nhân có cùng triệu chứng cũng có thể có hai loại mạch đập không giống nhau; bệnh nhân có mạch đập giống nhau mà triệu chứng có khi lại khác... Trong quá trình tiếp xúc không ngừng này, cô học được rất nhiều kiến thức mà trong sách vở không học được, sâu sắc lĩnh hội được niềm vui thú khi hành nghề chữa bệnh.

Sắp đến chạng vạng tối, cô ghi nhớ tên họ và địa chỉ mấy gia đình, rồi mới thỏa mãn rời đi. Bởi chuẩn bị không được đầy đủ, trên người cô không có thuốc, ngày mai phải bốc thuốc tới cho bệnh nhân, may mắn mọi người chỉ bị bệnh nhẹ, vẫn chờ được. Nhưng từ nay về sau, cô phải học tự mình hái thuốc, tự mình bào chế, mang theo mấy loại thuốc thông dụng thường dùng bên người, đề phòng cần dùng đến, nếu không sẽ giống hôm nay, biết rõ bệnh nhân nên chữa thế nào mà lại không có thuốc, đành phải kéo dài thêm nửa ngày.

Nếu học được thuật xoa bóp và châm cứu, cho dù không có thuốc cũng có thể phát huy y thuật tại chỗ, mà không cần giới hạn vùng miền. Nghĩ tới đây, Lâm Đạm sờ ngân châm giấu bên hông, trong lòng nóng bỏng như lửa.

Giờ Dậu, hai thị vệ đúng giờ chờ ở cửa tây thành, nhìn thấy xe bò lảo đảo lắc lư đi tới, trong lòng thở phào một hơi. Họ trước đó bị mấy lời của Lâm Đạm khiến cho quên sạch mọi thứ, chờ cô đi rồi mới nhận ra: Thật ra họ hoàn toàn có thể tách ra một người ở lại bảo vệ, một người vào thành tìm bệnh nhân, mà không phải hai người cùng rời đi. Nếu trong lúc không có ở đó Lâm Đạm xảy ra chuyện gì, tướng quân nhất định không tha cho hai người họ!

"Lâm cô nương, ngày mai ta theo ngươi hành nghề chữa bệnh, Nghiêm Triệu đi tìm người, như vậy được không?" Thị vệ dẫn đầu leo lên sau xe bò hỏi.

"Hai người cùng tìm sẽ nhanh hơn chứ?" Lâm Đạm cách màn xe bò nhìn ra ngoài, không thèm để ý an nguy của mình chút nào.

"Cô nương nếu xảy ra chuyện, chúng ta không thể giao phó với tướng quân." Thị vệ giải thích.

"Vậy cũng được, nhưng các ngươi phải nhanh nhanh tìm ra người đấy." Lâm Đạm vỗ thành xe, cao giọng hô: "Phu xe dừng một chút, ta muốn mua đồ!"

"Ngươi muốn mua gì? Hai người bọn ta giúp ngươi." Thị vệ lập tức sờ túi tiền bên hông.

"Mua cái đó!" Lâm Đạm nhảy xuống xe bò, hai mắt sáng ngời.

Hai người nhìn theo tầm mắt cô, phát hiện ngay tại Huyên Thảo đường đối diện, một bệnh nhân đang ngồi trên chiếc ghế có bánh xe, được một phụ nhân vóc người nhỏ gầy đẩy về phía trước. Đi tới cửa, phụ nhân xoay người cúi chào thầy thuốc đưa mình ra ngoài, thần thái hết sức cảm kích.

Lâm Đạm chỉ Huyên Thảo đường nói: "Cái ghế kia thật tiện lợi! Có nó, ta có thể đẩy đại ca tản bộ trong sân, có khi còn có thể mang hắn ra khỏi phủ đi dạo."

"Tâm tư thật khéo léo!" Hai thị vệ cũng lộ vẻ mặt vui mừng, lập tức đi tới.

"Cái ghế này có bán không? Bao nhiêu tiền?" Lâm Đạm há mồm liền hỏi, biểu tình gấp gáp.

"Là ngươi?" Hai danh y nhận ra Lâm Đạm, cười mỉa: "Cái ghế này ai tới cũng bán, chỉ ngươi là không, cút nhanh!" Hai người này là học đồ của Ngô Huyên Thảo, thời điểm nguyên chủ tới phá tiệm có đánh họ đập đầu chảy máu, vì vậy kết thù oán.

"Các ngươi quả thật không bán?" Hai thị vệ đè tay lên chuôi đao, tiến lên một bước.

"Làm sao, các ngươi lại muốn lấy thế đè người?" Sư phụ nhà mình là thần y nổi tiếng xa gần, ngay cả quý nhân trong cung còn phải một mực cung kính tới cửa cầu, một cái phủ tướng quân có là gì? Chính vì vậy, hai người căn bản không sợ, ngược lại mở miệng châm chọc.

Lâm Đạm không muốn gây chuyện cho đại ca, nhìn kỹ cái xe lăn kia, khoát tay nói: "Đi thôi, không mua."

"Cô nương, thật sự không mua?" Hai thị vệ còn có chút không cam lòng.

"Không mua, chẳng qua lắp thêm trên ghế một ổ trục, giữ chắc hai bánh xe, tùy tiện tìm một thợ thủ công trong thành cũng có thể làm, không phải đồ gì quá quý hiếm. Đi thôi, đại ca còn đang chờ trong nhà, không biết hôm nay hắn có ăn nhiều cơm không." Lâm Đạm nhớ nhung Tiết Bá Dung, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian trên đám người này tí nào.

Hai thầy thuốc vốn muốn cố ý chọc giận Lâm Đạm, tốt nhất khiến cô làm lớn chuyện, sau đó mời quý nhân trong cung tới sửa trị cô, không ngờ cô chỉ nhìn một cái rồi đi, còn nói muốn tìm thợ thủ công bắt chước xe lăn, đây còn không tính là một quyền đánh vào bông, mà là nhào một cái ngã vào hố phân mới đúng, chán ghét chết người!

"Ngươi sao có thể tùy ý bắt chước đồ của chúng ta, vô sỉ!" Thầy thuốc tuổi khá nhỏ giận tới mức con mắt đỏ hồng.

"Ta vô sỉ thế nào cơ? Đồ của các ngươi đơn giản như thế, thợ thủ công hơi có ánh mắt liếc một cái đã làm được, các ngươi nếu không chịu bán cho ta, ta tìm người khác làm không được à? Ta cũng không cầm ra ngoài bán, chẳng qua cho người nhà dùng, có làm phiền tới các ngươi không? Coi như ta không bắt chước, loại ghế của các ngươi qua mấy ngày chắc đã rải đầy phố, các ngươi đừng nên quá coi trọng mình mà khinh thường thợ thủ công trong Kinh." Lâm Đạm vừa dứt lời, thì có một phụ nhân đẩy một chiếc ghế có bánh xe nhỏ giống hệt đi ngang qua, người ngồi không phải bệnh nhân, mà là một bé con tròn tròn mũm mĩm, trước ngực còn có một thanh ngang ngăn trở, tránh cho đứa bé ngả người ra phía trước bị ngã. Vô luận là tay nghề thủ công hay vẻ bề ngoài, đều tinh xảo hơn xe lăn của Huyên Thảo đường vô số lần.

Lâm Đạm ánh mắt sáng lên, lập tức đuổi theo: "Vị đại tỷ này, xin hỏi loại ghế này ngươi mua ở đâu vậy?"

Phụ nhân chỉ phía tây nói: "Ở con phố phía tây có một cửa hàng tên là Phúc Ký, bán ghế cả cho trẻ con lẫn người lớn ngồi, giá tiền khoảng trên dưới năm lượng bạc, cô nương ngươi có thể tới xem."

"Cảm ơn tỷ tỷ!" Lâm Đạm quay đầu rời đi, căn bản không thèm nhìn hai thầy thuốc tức đến thất khiếu bốc khói lấy một lần.

Hai thị vệ che miệng cười trộm, vội vàng đuổi theo. Bàn về công phu miệt thị người khác, hai thằng nhãi ranh chưa ráo máu đầu kia còn kém xa Lâm cô nương! Nếu cô đã lười để ý tới chú mày, thì lướt qua chú mày một cái cũng ngại tốn sức!

Hai thầy thuốc vốn muốn đánh mặt Lâm Đạm, không ngờ quay đầu một cái bị cô đánh cho mặt sưng vù, còn bị người đi đường chê cười, may mà chưa té xỉu vì tức. Bọn họ vén tay áo lên, muốn tìm cửa hàng thợ mộc Phúc Ký tính sổ, lại bị người hiểu chuyện ngăn lại: "Bỏ đi, đứng sau cửa hàng kia là phủ Dụ Thân Vương, các ngươi đi chả giải quyết được việc gì, còn đắc tội một vị vương gia có thực quyền, tội gì phải thế? Xe lăn nhà các ngươi vốn đơn giản, bị bắt chước thì bị bắt chước đi, các ngươi có dựa vào thứ này kiếm cơm đâu."

Hai thầy thuốc rốt cuộc không dám đắc tội quyền quý, đứng ở cửa một lúc lâu mới ảo não đi vào, khiến mọi người liên tục bật cười.

---

Cùng lúc đó, Ngô Huyên Thảo lần nữa dạo chơi (1) tới Tiết phủ.

Sau khi nghiên cứu qua mạch án của Tiết Bá Dung, Trịnh Tiết quyết định trị phần ngọn trước, rồi từ từ tìm phương pháp trị tận gốc, kê mấy đơn thuốc đánh tan máu đông giúp lưu thông máu, củng cố bổn nguyên (2), để bệnh nhân chậm rãi uống, cho dù không trị hết hai chân, cũng có thể bảo vệ phần căn bản của hắn.

Ngô Huyên Thảo không biết nghĩ gì, lại xung phong nhận việc đưa thuốc tới. Tiết Kế Minh nghe nói thì lập tức từ quân doanh chạy về gặp mặt nàng ta. Tiết phu nhân bồi bên người nàng ta, một bên dò hỏi bệnh tình của con trai một bên nói lời khen tặng, thái độ hoàn toàn khác so với hai năm trước.

Ngô Huyên Thảo không yên lặng hùa theo hai người, cho đến khi vào Khiếu Phong Các mới phấn chấn tinh thần.

"Đại ca, Tiểu Thảo tự mình tới đưa thuốc cho huynh. Y thuật của Tiểu Thảo và Trịnh đại phu hết sức cao minh, uống thuốc bọn họ kê, huynh rất nhanh sẽ khá hơn." Tiết Kế Minh vừa bước vào sân đã giành công cho người yêu.

Tiết Bá Dung buổi trưa ăn nhiều, đang nằm dưới mái hiền tiêu thực, nghe thấy thế thì mở đôi mắt phượng hẹp dài, liếc Ngô Huyên Thảo một cái. Chỉ cái nhìn này, nội tâm kích động của Ngô Huyên Thảo tức thì bị đông lạnh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn chút nào.

"Ta đã sớm nói, Khiếu Phong Các của ta không hoan nghênh người ngoài." Hắn từng câu từng chữ mở miệng.

Tiết Kế Minh đỏ mặt nói: "Tiểu Thảo sao có thể coi là người ngoài chứ? Nàng và chúng ta sớm muộn sẽ có ngày thành người một nhà, mẹ, mẹ nói có đúng không?" Đây là bức bách người nhà tỏ thái độ trá hình, có thể thấy y không phải đã bỏ tâm tư.

Tiết phu nhân cắn răng gật đầu: "Không sai, mọi người sớm muộn cũng thành người một nhà, Bá Dung con đừng bướng bỉnh, để Huyên Thảo giúp con xem chân một chút đi." Lời còn chưa dứt, bà bỗng nhiên la hoảng lên: "Ai da, sao con chỉ mặc một cái áo mỏng ra ngoài, con không lạnh sao? Nha đầu chết tiệt Lâm Đạm kia ở chỗ nào, mẹ muốn hỏi nó một chút, nó chăm sóc con như thế à!"

Tiết Bá Dung nhíu chặt chân mày, lạnh nhạt nói: "Mẹ, ở trong sân của con, xin phiền mẹ đừng câu nào câu nấy gọi Lâm Đạm là nha đầu chết tiệt. Đây là áo mùa đông bằng tơ tằm muội ấy đặc biệt làm cho con, vừa mỏng nhẹ vừa giữ ấm, con ngồi trong gió lạnh mà sắc mặt vẫn đỏ hồng, bàn tay vẫn ấm áp, điểm này con nghĩ mẹ cũng nhìn ra được. Ba bữa một ngày của con đều do muội ấy tự tay nấu nướng, quần áo trong ngoài đều do muội ấy tự tay may, một đại cô nương như muội ấy bị một phế nhân như con giữ lại một chỗ suốt ngày lao lực, chẳng lẽ còn không cho phép muội ấy thi thoảng đi dạo chơi sao?"

Thấy con trai phản ứng lớn như vậy, Tiết phu nhân vội vàng nói xin lỗi với hắn, nói thẳng Lâm Đạm là một đứa bé ngoan, do mẹ tính tình nóng nảy vân vân.

Tiết Kế Minh thì phản đối: "Đại ca, Lâm Đạm có khổ hơn nữa, cũng do nàng ta nợ huynh, nàng ta phải trả nợ cho huynh. So với nàng ta, Tiểu Thảo mới là thật sự có lòng với huynh, vì nghiên cứu mạch án cho huynh mà liên tục ba buổi tối không ngủ an ổn, cùng Trịnh đại phu sửa đơn thuốc không biết bao nhiêu lần mới đưa thuốc tới cho huynh, e sợ trễ nải bệnh tình của huynh. Nàng một mực nhớ tới huynh, coi phương án trị liệu cho huynh là đại sự lớn nhất cần làm, huynh có thể bỏ thành kiến với nàng được không? Ngàn sai vạn sai, đều do lỗi của đệ, không liên quan gì tới nàng. Nàng thương xót cứu giúp người nghèo già cả, lòng dạ nhân từ nhân ái, là một cô nương không thể tốt hơn nữa."

Nghe lời nói này, Tiết Bá Dung không có biểu tình, Tiết phu nhân thì bị đả động, cảm kích không thôi nhìn Ngô Huyên Thảo.

Đúng vào lúc này, Lâm Đạm đẩy một chiếc ghế kỳ quái đi tới, chả thèm nhìn ai, chỉ lo nhìn chằm chằm Tiết Bá Dung, đôi mắt sáng trong veo: "Đại ca, huynh xem muội mua cho huynh cái gì này!"

Biểu tình âm u của Tiết Bá Dung lập tức như trời quang mây tạnh, nụ cười yếu ớt không tự chủ được phủ lên khóe mắt chân mày hắn, khiến ngũ quan lạnh như băng của hắn trở nên tuấn mỹ nhu hòa.


(1) Dạo chơi: nguyên văn "đăng lâm" (登临), nghĩa là du sơn ngoạn thủy, ở đây dùng với ý mỉa mai, rằng Ngô Huyên Thảo tới Tiết phủ chẳng qua để chơi đùa mà thôi, không phải thật tâm tới chữa bệnh.

(2) Củng cố bổn nguyên: nguyên văn "cố bổn bồi nguyên" (固本培元), một thuật ngữ trong trung y, nghĩa là củng cố phần căn bản. Theo mình lý giải, phần căn bản giúp ta duy trì sự sống, chống chọi với bệnh tật ở đây chính là hệ miễn dịch theo ngôn ngữ y học hiện đại, hay nói cách khác, cả câu này nghĩa là tăng cường hệ miễn dịch.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 482

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.