Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (16)

Phiên bản Dịch · 2721 chữ

Chương 132: Thần y (16)

Lý Trung canh giữ ngoài cửa, sao mà không nghe thấy tiếng nói chuyện giữa đại công tử và nhị công tử cơ chứ? Thấy bên trong rất lâu không có tiếng động gì, gã nhắm mắt đi vào, phát hiện đại công tử đang ngơ ngác ngồi trên giường, biểu tình chợt buồn chợt vui, hết sức phức tạp.

"Đại công tử, ngài ngàn vạn lần đừng bị lời của nhị công tử làm cho phân vân. Nhị công tử có thành kiến với Lâm cô nương nên mới chê nàng như vậy. Thời gian này Lâm cô nương chăm sóc ngài thế nào, nàng là người ra sao, ngài chẳng lẽ còn không biết?" Lý Trung khuyên giải.

Lúc Lâm Đạm mới tới, người Khiếu Phong Các đúng là hận cô thấu xương, nhưng sau thời gian chung sống lâu dài, cô tỉ mỉ chu đáo, cô chăm chỉ khắc khổ, cô trọng tình trọng nghĩa, không oán không hối, đã sớm đả động tất cả mọi người. Cô đối xử với đại công tử thật lòng hay giả ý, mọi người sao không nhìn ra?

"Ta biết." Tiết Bá Dung vô lực khoát tay: "Tại Khiếu Phong Các này, nàng cái gì cũng tự thân vận động. Vì ta, nàng học nấu ăn, giặt quần áo, nữ hồng; vì ta, nàng mặc quần áo vải thô tới vùng nông thôn hương dã hành nghề y. Nếu nàng chỉ nghĩ tới cuộc sống ăn sung mặc sướng, há lại cam tâm tình nguyện chịu những khổ sở này?"

Chính là bởi thấy quá rõ, hắn mới có thể phản ứng kịch liệt như vậy với lời của Tiết Kế Minh. Hắn không lo lắng Lâm Đạm lừa dối hay không, hắn chỉ lo Lâm Đạm vì chăm lo cho mình mà phí thời gian cả đời. Hắn đã là một phế nhân, nào dám hy vọng xa vời?

Nghĩ tới đây, Tiết Bá Dung che mặt, ảm đạm thở dài.

Lý Trung thấy hắn hiểu rõ cả, không nói thêm nữa, rất tự giác dịch chăn cho hắn rồi lui ra ngoài.

Hôm sau, Tiết Bá Dung vốn định kéo giãn khoảng cách với Lâm Đạm, nhưng lần nào cũng nhịn không được tới gần. Lúc Lâm Đạm hỏi hắn muốn ăn gì, hắn lắc đầu nói không, Lâm Đạm liền xoay người tới ngay phòng bếp, tự nhiên hầm một nồi thịt dê, vừa vặn là món gần đây hắn muốn ăn, cho dù cô buổi trưa không về được, mùi vị quen thuộc vẫn bầu bạn bên người hắn.

Buổi tối trở lại, Lâm Đạm không để ý hắn dùng mọi cách từ chối, ôm hắn lên xe lăn đẩy ra ngoài, vòng mấy vòng quanh khoảnh sân nhỏ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hứng thú bừng bừng của cô, nhìn đôi mắt to tròn lấp la lấp lánh của cô, Tiết Bá Dung dù có nhiều câu từ chối nữa cũng không nói ra lời.

Sau khi được đưa về phòng, chúc ngủ ngon, hắn xoa xoa trán, rốt cuộc hoàn toàn đầu hàng Lâm Đạm. Khoảng cách giữa họ, hóa ra một mực do Lâm Đạm nắm trong tay, cô muốn dựa gần vào, hắn chỉ có thể bị buộc tiếp nhận, cô muốn cách xa, hắn muốn đuổi theo cũng không kịp. Cảm giác như vậy thực sự khiến người ta bất an, Tiết Bá Dung vốn đã từ từ đón nhận sự sắp xếp của số mệnh nhìn đôi chân không cách nào đi lại của mình, không ngờ cảm thấy không cam lòng một cách cực kỳ mãnh liệt.

Hắn bắt đầu tích cực tìm thầy hỏi thuốc, thuốc thang trước đó hắn luôn tìm mọi cách khước từ giờ đây đều nghiêm túc uống hết, lời đại phu dặn đều nhất nhất thực hiện, không dám lười biếng. Biến hóa của hắn, Tiết phu nhân và lão thái quân đều thấy trong mắt, tự nhiên hết sức cao hứng, đến nỗi Lâm Đạm ban ngày làm gì, hắn không cho hỏi, hai người cũng làm bộ không biết.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, chớp mắt một cái đã qua ba tháng, Lâm Đạm đã vận dụng nội kình tới mức lô hỏa thuần thanh, thu phóng tự nhiên, y thuật cũng theo sự rèn luyện ngày này nối tiếp ngày khác mà tăng mạnh. Cô không chỉ chữa trị chứng nhức đầu chóng mặt nữa, mà bắt đầu chú ý các chứng bệnh lạ khó, nếu đụng phải chứng bệnh đặc biệt hiếm thấy, sẽ một lòng nhào tới, hao phí bao nhiêu thì giờ tinh lực cũng không tiếc. Bệnh không chữa khỏi, cô sẽ mất mát mấy ngày, sau đó tổng kết kinh nghiệm, không ngừng cố gắng; trị hết bệnh rồi, cô sẽ ghi lại phương pháp trị liệu cặn kẽ kỹ càng, để ngày sau tham khảo.

Cô si mê y thuật tới độ quên ăn quên ngủ, nhưng không hề xem nhẹ việc chăm sóc Tiết Bá Dung. Hai thị vệ theo sau lưng cô, chứng kiến cô từ một người không có kinh nghiệm nào, trở thành thần y danh tiếng lan xa. Cô chữa hết chứng trúng gió, lao phổi, bối thư (1), mà ba chứng bệnh này vốn là bệnh phải chết.

Hai thị vệ cứ tưởng rằng đây chẳng qua trùng hợp mà thôi, không ngờ gặp phải bệnh nhân có triệu chứng giống vậy, mười người thì đến tám chín người cô chữa khỏi, còn một hai người kia do bệnh đã tới giai đoạn cuối, không đường cứu chữa.

Cô đang không ngừng tích lũy kinh nghiệm, không ngừng cải tiến y thuật của mình, cô bắt đầu thoát khỏi kiến thức từ sách thuốc, học dùng đơn thuốc của bản thân, lớn mật lật đổ phương thuốc của tổ tông, kê đơn lại lần nữa. Cô không ý thức được chút nào rằng hành vi của mình không tầm thường bao nhiêu, càng không cho rằng y thuật của mình đã tới đỉnh cao, vẫn phấn đấu quên mình học tập. Bởi cô chỉ hành nghề y ở vùng sâu vùng xa, danh tiếng chỉ giới hạn tại chốn nông thôn hương dã, trong ngoài Kinh thành lại không biết gì về sự tồn tại của vị thần y này.

Từ từ, hai thị vệ càng ngày càng kính trọng Lâm Đạm, thẳng tới trình độ bảo gì làm nấy.

Lâm Đạm cũng không thấy mình lợi hại thế nào, dẫu sao lão tổ tông của cô là một nhân vật rất trâu bò, chữa trị mấy bệnh như trúng gió, lao phổi tiện tay hệt như chữa nhức đầu chóng mặt vậy. Ngày này, cô hao phí sức lực cực lớn mới chữa khỏi một bệnh nhân bị chướng bụng (2), nhớ tới công lao vĩ đại của lão tổ tông, không khỏi cảm thán nói: "Hao phí những hai mươi chín ngày, liên tục đổi bảy tám loại thuốc mới cứu được bệnh nhân, ta cách y đạo chân chính còn kém xa một trăm lẻ tám ngàn dặm, xấu hổ xấu hổ!"

Thị vệ: "..." Người phải chết đã được ngài cứu sống, ngài còn muốn thế nào nữa? Ngài sợ rằng đang hiểu lầm gì đó với hai chữ "y đạo" rồi!

Người thân bệnh nhân cũng có chút cạn lời, vội vàng chuẩn bị tiền thù lao phong phú, tiễn vị thần nhân này đi.

Hai người leo lên xe bò, lảo đảo lắc lư tới cửa tây thành, chỉ thấy một thị vệ khác đã sớm chờ ở chỗ cũ, biểu tình có chút nóng nảy, "Lâm cô nương!" Hắn sải bước chào đón, cách màn xe hô: "Tìm được người rồi!"

"A, ở nơi nào?" Màn xe được kéo mạnh ra, lộ ra gương mặt lo lắng.

"Ở thôn Phong Điền trấn Tây Hà."

"Phu xe, mau đổi đường tới thôn Phong Điền trấn Tây Hà!" Lâm Đạm lập tức hạ lệnh.

Phu xe chần chừ nói: "Đông gia, trấn Tây Hà khá xa Kinh thành, qua lại mất mười mấy dặm đường, lúc này đi, sợ rằng tối nay không về kịp!"

"Vậy thì không về nữa!" Lâm Đạm viết một tờ giấy để thị vệ mang về Khiếu Phong Các, sau đó cùng một thị vệ khác tới thăm bệnh nhân. Lúc đoàn người tới được thôn Phong Điền thì trời đã tối, trong thôn tiếng chó sủa gà gáy không dứt, cảnh tượng yên bình hài hòa. Lâm Đạm dưới sự hướng dẫn của thị vệ tới trước một căn nhà nông nhỏ, kể rõ ý định.

Cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, một phụ nhân đi tới hấp tấp nói: "Lời ngươi nói là thật? Ngươi có thể trị hết bệnh cho con ta?"

"Trước hết để ta nhìn một chút rồi nói sau. Không trị hết ta không lấy đồng nào cả, đại nương không cần lo lắng." Lâm Đạm chắp tay một cái, giọng hết sức lễ độ.

Mặc dù người tới là một tiểu cô nương, nhưng đại nương không e ngại chút nào, vội vàng mang cô vào phòng, chỉ thiếu niên mười sáu tuổi nằm trên giường đất nói: "Đây chính là con trai ta, ba năm trước nghịch ngợm, ngã xuống từ lưng trâu, tổn thương tới xương cốt, từ đây không thể đi lại nữa. Đại phu, ngài giúp nó nhìn một chút, nếu có thể chữa khỏi cho nó, cái nhà này ngài vừa ý cái gì thì lấy đi cái đó, nhà ta dù bán hết ruộng đất đi rồi nhưng khế ước mua bán nhà vẫn còn, ta lấy ra cho ngài!"

Phụ nhân vừa nói vừa lấy từ trong rương ra một tờ khế ước nhà đất, mặt đầy vẻ cuồng nhiệt. Bà năm xưa mất chồng, con trai do một mình bà nuôi lớn, vì chữa trị cho con trai ngoan, bà biện pháp gì cũng nguyện ý thử một lần, cái giá gì cũng nguyện ý bỏ ra, đừng nói đến bán ruộng bán nhà, coi như Lâm Đạm muốn mạng của bà, bà cũng tuyệt không hai lời.

Thiếu niên giùng giằng muốn bò dậy, nhưng đều vô lực ngã xuống, chỉ có thể chảy nước mắt xin mẹ đừng hoang phí vì mình nữa. Nếu như có khí lực tự mình kết thúc, cậu đã sớm chết rồi, sao có thể liên lụy mẹ mãi.

Lâm Đạm coi như không nghe thấy lời cầu khẩn của thiếu niên, bình tĩnh nói: "Ta nói rồi, không trị hết không lấy tiền, vật này ngươi thu về đi. Ta nói một lần cho các ngươi hiểu, ta sở dĩ chủ động tìm tới cửa, là bởi đại ca ta cũng có căn bệnh giống vậy, mà phương pháp trị liệu của ta có chút đặc thù, trước kia chưa từng thử trên người người khác bao giờ, lo lắng làm cho hắn không tốt, lúc này mới tìm một bệnh nhân có triệu chứng giống hệt thí nghiệm. Nếu các ngươi đồng ý, ta có thể trả các ngươi một khoản tiền coi như bồi thường, các ngươi nếu không đồng ý, ta lập tức liền đi. Ta mặc dù không chắc chắn chữa được cho con trai ngươi, nhưng có thể bảo đảm không khiến tình trạng sức khỏe của hắn kém đi. Như thế nào, các ngươi có muốn chữa hay không?"

Phụ nhân nghe lời này, nghi ngờ trong lòng hoàn toàn biến mất, không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Chữa, chúng ta cũng không cần tiền, đại phu muốn chữa thế nào cũng được!"

Thiếu niên dùng mọi cách kháng cự cũng an tĩnh lại, tựa như đang suy tư.

"Đa tạ hai vị phối hợp." Lâm Đạm chân thành nói cảm ơn, sau đó đi lên trước, vén ống quần thiếu niên lên, bỗng thấy hai chân gầy đét như củi khô, không khỏi thất kinh.

Phụ nhân vội vàng nói: "Từ sau khi bị thương, hai chân nó cứ ngày một gầy hơn, thẳng đến khi biến thành như vậy."

Lâm Đạm nhăn mày một hồi, sau đó dùng lực vỗ ót mình, biểu tình hết sức ảo não. Đúng rồi, hai chân nếu không dùng đến, bắp thịt sẽ từ từ héo rút, cho dù chữa hết, chỉ sợ cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể giúp nó phục hồi chức năng. Cô chỉ lo tìm phương pháp trị liệu, mà quên mất bảo dưỡng bắp thịt cho đại ca, thật là đáng chết! May mắn thuật xoa bóp cổ truyền của nhà họ Lâm rất có hiệu quả với bắp thịt héo rút, cho dù trì hoãn hơn nửa năm, cũng có thể khôi phục chân cho đại ca rất nhanh.

Nghĩ như vậy, Lâm Đạm hết sức đè xuống suy nghĩ mau trở về, giúp thiếu niên xoa bóp, vừa xoa vừa nói: "Hai chân của hắn phải xoa bóp ba lần mỗi ngày mới có thể giữ cho bắp chân linh hoạt. Ngươi cẩn thận quan sát động tác tay của ta, sau đó từ từ học, lúc ta không có ở đây, ngươi cứ giúp hắn xoa bóp như vậy, nếu không coi như ta chữa hết cho hắn rồi, mà hai chân hắn không có bắp thịt chống đỡ thì vẫn rất khó đi."

"Được được được, ta nhất định chăm chỉ học, cảm ơn đại phu, cảm ơn!" Phụ nhân cảm kích rơi nước mắt gật đầu.

Thiếu niên vốn còn chút kháng cự, nghe lời này liền đỏ mặt an tĩnh lại. So sánh với Tiết Bá Dung, cậu ta gầy hơn nhiều, trạng thái tinh thần vô cùng uể oải, mơ hồ còn thấy được tử khí trong đôi mắt. Nhưng mà Lâm Đạm tới, hết thảy đã trở nên khác biệt.

Xoa bóp xong, Lâm Đạm liền thay thiếu niên bắt mạch, phát hiện triệu chứng của cậu ta giống đại ca như đúc, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

"Thân thể của hắn còn quá yếu ớt, chưa thể bắt đầu chữa trị, phải dưỡng khỏe căn cốt rồi nói. Ta trước kê cho hắn mấy toa thuốc tráng kiện thân thể, củng cố bổn nguyên, trong lúc đó ngươi mỗi ngày làm cho hắn các món ăn bổ dưỡng, đừng cố kỵ tiền bạc." Lâm Đạm móc một tấm ngân phiếu đặt lên bàn, nghiêm túc nói: "Hắn là hy vọng của đại ca ta, ta sẽ thận trọng đối đãi."


(1) Bối thư: một loại bệnh tương đương với viêm mô tế bào cấp tính trong Tây y, là một nhiễm trùng do vi khuẩn liên quan đến các lớp bên trong của da. Nó đặc biệt ảnh hưởng đến lớp hạ bì và chất béo dưới da. Dấu hiệu và triệu chứng bao gồm một vùng da bị đỏ và tăng kích thước trong một vài ngày. Viền của vùng đỏ thường không sắc và da có thể sưng lên. Mặc dù màu đỏ của da bị sưng thường chuyển sang màu trắng khi bị ấn vào, điều này không phải lúc nào cũng đúng. Khu vực bị nhiễm trùng thường gây đau. Các mạch bạch huyết thỉnh thoảng cũng có liên quan, và người bệnh có thể bị sốt và cảm thấy mệt mỏi. (wikipedia)

(2) Chướng bụng: tiếng Anh của căn bệnh này là Tympanites (theo baidu). Mình tra wiki thì thấy một đoạn văn như sau:

"Tympanites (from the Greek τύμπανο, "drum"), also known as meteorism, is a medical condition in which excess gas accumulates in the gastrointestinal tract and causes abdominal distension."

Tạm dịch: Tympanites (theo từ tiếng Đức τύμπανο, "drum"), cũng được biết tới với cái tên meteorism, là một trạng thái y tế mà trong đó khí dư thừa tích tụ trong đường tiêu hóa gây ra chướng bụng.

Theo các bài viết về sức khỏe trên internet, chướng bụng đầy hơi khó tiêu là những dấu hiệu nhận biết đầu tiên của chứng rối loạn tiêu hóa hoặc các bệnh lý đường ruột: viêm đại tràng, hội chứng ruột kích thích, táo bón…

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 505

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.