Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (11)

Phiên bản Dịch · 2498 chữ

Chương 127: Thần y (11)

Nhìn thấy tâm ý của Lâm Đạm bị người chà đạp như vậy, Tiết Bá Dung không biết tại sao, lửa giận bốc lên bừng bừng, lập tức hạ lệnh: "Mang nha hoàn kia tới, ta muốn hỏi nàng ta xem chuyện gì xảy ra."

Lâm Đạm dùng gậy gỗ chọc chọc túi giấy bọc thảo dược, thở dài nói: "Bỏ đi đại ca, muội mới bắt đầu học y, nàng không tin y thuật của muội là chuyện không tránh khỏi. Đại ca, muội đi đọc sách, huynh phơi nắng trong sân một hồi, có chuyện cứ gọi muội nhé." Cảm giác bị người chê đúng là không tốt, nhưng cô không thấy tức giận. Tình cảm của cô vốn ít ỏi lãnh đạm, chỉ quan tâm người nên quan tâm đã dùng hết toàn lực, hơi đâu mà đi quản người ngoài.

"Được, muội đi đi." Tiết Bá Dung khoát khoát tay, chờ Lâm Đạm đi mới gọi thị vệ: "Đuổi hai nha đầu kia đi, ngày sau Khiếu Phong Các không được cho người ngoài tùy ý ra vào."

Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, cùng lúc đó, Phương Phỉ đang dương dương đắc ý khoe khoang với Bích Ngọc: "Tiện nha đầu kia mới học y thuật được mấy ngày, đã dám bốc thuốc cho ta, ta bề ngoài đồng ý với ả, quay đầu liền chôn thuốc đi, ả còn ngày ngày hỏi ta còn bệnh không, ngươi không thấy bộ dáng ngu xuẩn kia của ả đâu, bị ta đùa bỡn vòng quanh, hi hi..."

Nàng ta vừa dứt lời liền bị mấy thị vệ kéo ngược hai tay ra sau, lôi ra Khiếu Phong Các, ngay cả Bích Ngọc cũng không thoát. Hai người cả đường khóc lóc cầu xin tha thứ, một mực bị giải đến chính viện vẫn không hiểu mình phạm phải chuyện gì.

Lão thái quân nghe tiếng ồn ào vội vàng phái người đi xem, phát hiện là thị vệ Khiếu Phong Các, lập tức thấy căng thẳng, e sợ chỗ cháu trai cả xảy ra chuyện gì, biết được chẳng qua có hai nha hoàn phạm phải kiêng kỵ của hắn mà bị đuổi ra ngoài mà thôi, lúc này mới thở phào. Bà cũng lười nghe hai nha hoàn kêu oan, đã đắc tội cháu trai cả đương nhiên không thể lưu, lập tức tìm môi giới bán hai người ra ngoài.

Đáng thương Phương Phỉ và Bích Ngọc, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu tại sao mình lưu lạc tới bước này.

Khiếu Phong Các lại khôi phục bình tĩnh như xưa, Tiết Bá Dung ngồi dưới ánh nắng ấm áp, biểu tình lại lạnh như băng. Trầm tư chốc lát, hắn từ từ nói: "Lý Trung, trong các có người nào mắc bệnh cần chữa trị không? Nếu như có, ngươi gọi bọn họ đến, ta có chuyện phân phó."

"Vâng, đại công tử." Lý Trung co giò chạy đi, nhưng lại bị Tiết Bá Dung gọi lại: "Chờ một chút, ngươi mang ta về phòng trước đã."

Lý Trung cũng không hỏi nhiều, chủ tử bảo gã làm gì, gã liền làm cái đó.

Qua ước chừng hai khắc đồng hồ, gã thở hồng hộc chạy trở lại, lắc đầu nói: "Đại công tử, trong các chúng ta không có ai nhiễm bệnh, tất cả mọi người đều khỏe như trâu." Thị vệ trong Khiếu Phong Các đều là thân binh của Tiết Bá Dung, đi theo hắn xông pha từ mưa máu gió tanh, tố chất thân thể tự nhiên tráng kiện hơn nhiều so với người bình thường.

Tiết Bá Dung vuốt cằm nói: "Nếu như thế thì thôi. Ta muốn nghỉ ngơi một hồi, ngươi ra ngoài đi." Hắn vừa nói vừa nằm xuống bên tháp mềm cạnh cửa sổ.

Lý Trung vội vàng đi tới đóng cửa sổ thay hắn, lại lấy một cái chăn thật dày đắp lên người hắn. Lúc này đã vào đầu đông, bên ngoài dù có ánh mặt trời, thì bên trong phòng vẫn rất lạnh, nếu không giữ ấm thì chỉ một lát là đóng băng người ngay.

Tiết Bá Dung nhắm mắt lại khoát tay: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."

Lý Trung lặng lẽ lui ra ngoài, hoàn toàn không dám đợi thêm. Đại công tử ở chiến trường lâu, tính cảnh giác rất cao, hơi có động tĩnh sẽ tỉnh lại ngay lập tức, cứ như khi ngủ vẫn mở một con mắt vậy. Nếu hắn ngủ ở phòng trong, Lý Trung còn có thể trải đệm ở gian ngoài, nhưng hiện tại hắn ngủ ngoài cửa, Lý Trung chỉ có thể canh ở bên ngoài.

Một lát sau, mặt trời bị tầng mây che kín, gió bấc bắt đầu nổi lên, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp làm Lý Trung rét đến run lập cập. Mắt nhòm vào thấy đại công tử ngủ rất say, trong chốc lát vẫn chưa tỉnh lại, gã liền nhẹ chân nhẹ tay chạy đến nhĩ phòng (1). Dù sao thư phòng của Lâm Đạm ngay cách vách phòng đại công tử, nếu đại công tử tỉnh, cô lập tức có thể nghe thấy mà chạy đi chiếu cố.

Có Lâm Đạm ở đó, Lý Trung hoàn toàn không có đất dụng võ, nhưng mà gã không biết, sau khi gã đi, Tiết Bá Dung liền mở cửa sổ ra, còn đẩy rơi chăn mềm trên người.

Khi Lý Trung xách một bình nước nóng về, chỉ thấy đại công tử đang ngồi trong gió rét lật xem một cuốn binh thư, hai lỗ tai và hai tay đã đông lạnh tới đỏ bừng. Gã vội vàng buông bình nước đi đóng cửa sổ, lại bị đại công tử cản lại, "Đừng đóng, ngực ta có chút bực bội, muốn hóng gió một chút."

"Hai tay ngài đã đông thành băng rồi mà vẫn muốn hóng gió?"

"Thời điểm ta ở biên ải, thời tiết còn lạnh hơn thế này, không phải vẫn không có chuyện gì à?" Tiết Bá Dung giữ lấy cổ tay gã, không cho phép gã đóng cửa sổ.

Lý Trung tránh không được, lén lén lút lút ngó sang cách vách, đè thấp giọng nói: "Đại công tử, nếu tí nữa Lâm cô nương tới, phát hiện ngài ngồi đọc sách cạnh cửa sổ, hai tay đông lạnh, nàng nhất định sẽ mắng ngài. Ngài nếu không muốn bị nàng sửa trị, thì mau mau đóng cửa sổ lại, ta đi lấy cho ngài một cái lò sưởi tay tới, ngài nhanh chóng làm ấm tay, tránh cho nàng nhìn ra cái gì khác thường."

Tiết Bá Dung vừa nghe thấy ba chữ "Lâm cô nương" liền buông lỏng tay theo bản năng, mặc cho Lý Trung đóng cửa sổ, sau đó trong lòng ngẩn ra, có cảm giác dở khóc dở cười. Ta không phải sợ tiểu nha đầu kia, ta chẳng qua lười nghe nàng niệm kinh mà thôi. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi xoa xoa mi tâm, vẻ mặt bất đắc dĩ lộ ra ôn nhu cưng chiều mà chính hắn cũng không biết.

Cửa sổ đóng lại, lò sưởi đốt lên, độ ấm trong phòng dần cao lên, làm người ta cảm thấy thư thái. Tiết Bá Dung lại có chút không tập trung, thỉnh thoảng nâng tay sờ trán mình.

Lý Trung lo lắng nói: "Đại công tử ngài thế nào, có phải thấy thân thể không thoải mái không?"

"Ngươi tới sờ một cái xem, ta có phải hơi nóng không?" Tiết Bá Dung nhăn mày nói.

Lý Trung một tay che trán hắn, một tay sờ trán mình, vui vẻ nói: "Đại công tử ngài không bị nóng lên, ngài vẫn khỏe."

"Phải không?" Chân mày Tiết Bá Dung chẳng những không buông lỏng, ngược lại nhíu chặt hơn, hắn che lỗ mũi ho nhẹ hai tiếng, lại nói: "Lửa than có chút sặc, ngươi mở cửa sổ ra, để bụi bay bớt ra ngoài."

Lý Trung càng không hiểu gì cả, ngồi xổm người xuống ngửi thử, lắc đầu nói: "Than ở Khiếu Phong Các do lão thái quân đặc biệt phái người đi mua, đều là than quý nhất trên phố, tuyệt đối không có khói, đại công tử, ngài có lẽ ngửi nhầm rồi."

"Bảo ngươi mở cửa sổ thì ngươi mở cửa sổ đi, nói gì mà lắm thế." Tiết Bá Dung rốt cuộc không nhịn được, lạnh lùng mắng một tiếng.

Lý Trung sợ hết hồn, vội vàng chạy đi mở cửa sổ, định mang đại công tử rời khỏi chỗ ngồi cạnh đó, lại bị hắn từ chối. Chủ tớ hai người ngươi tới ta đi giằng co một hồi, liền nghe thư phòng cách vách có động tĩnh, hình như Lâm Đạm đã học xong, chuẩn bị thu dọn giấy và bút mực.

Tiết Bá Dung lúc trước sống chết không cho đóng cửa sổ lại chủ động đóng cửa lại, cầm cuốn binh thư lên làm bộ lật xem.

Lý Trung len lén liếc hắn một cái, oán thầm: Ngài tiếp tục nháo nữa đi! Ngài cho Lâm cô nương nhìn bộ dạng đi tìm chỗ chết của mình đi xem nào! Cũng biết mình sẽ chịu thiệt thòi trong tay Lâm cô nương cơ đấy!

Tiết Bá Dung lạnh lùng liếc gã một cái, tựa như nhìn thấu nội tâm gã, sau đó không tự chủ được tằng hắng một tiếng, cảm giác cổ họng có chút ngứa ngáy. Rõ ràng thân thể không thoải mái, chân mày nhíu chặt của hắn lại buông lỏng, lộ ra nụ cười nhạt.

Chốc lát, Lâm Đạm thu dọn đồ đạc xong đi tới, nói: "Đại ca, muội chuẩn bị nấu cơm, huynh có muốn ăn gì không."

"Làm thêm món canh gà hầm cà rốt là được." Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm binh thư trong tay lật xem, tựa như hết sức chuyên chú.

Lâm Đạm cười híp mắt đồng ý, lúc làm xong cơm trưa bưng tới, phát hiện Lý Trung đang đứng cạnh đại ca, mặt đầy lo lắng khuyên: "Đại công tử, người ngài hình như nóng lên, ta đi tìm đại phu cho ngài!"

Tiết Bá Dung bắt lấy cánh tay gã, nói giọng khàn khàn: "Tìm đại phu làm gì, trong Khiếu Phong Các của chúng ta có đại phu." Hắn nhìn về phía cửa, ngoắc tay nói: "Lâm Đạm, muội lại đây nhìn hộ huynh xem."

"Được." Lâm Đạm lập tức buông xuống hộp đựng thức ăn đi tới, ngón tay đặt tại cổ tay đại ca, tỉ mỉ bắt mạch.

Tiết Bá Dung nháy mắt với Lý Trung, đối phương liền ngoan ngoãn tới cạnh cửa đứng, một tiếng cũng không dám nói, càng không dám kể hành động đi tìm chỗ chết trước đó của đại công tử ra.

Bây giờ, Lý Trung cuối cùng cũng hiểu rõ đại công tử dày vò tới dày vò đi, rốt cuộc là vì cái gì. Vốn hai nha hoàn kia làm tổn thương tấm lòng Lâm Đạm, hắn sợ sự tích cực và lòng tự ái của Lâm Đạm bị đả kích, cho nên đền bù cho cô đây mà! Đại công tử không ngờ cưng chiều Lâm Đạm đến độ không để ý tới thân thể chính mình, dõi mắt nhìn toàn bộ phủ, còn ai có thể khiến hắn phí tâm tới vậy, sợ là hoàn toàn không có!

Lý Trung nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Đạm, biểu tình có chút phức tạp, lại nhìn đôi mắt ngầm chứa mềm mại của đại công tử, ngay lập tức vội vã cúi đầu, giả như không biết.

Tiết Bá Dung chuyên chú nhìn Lâm Đạm, đợi cô thu ngón tay lại mới nói: "Huynh thế nào?"

"Đại ca huynh nhiễm lạnh, chẳng qua bệnh tình phát hiện sớm, không nghiêm trọng, muội bốc mấy thang thuốc cho huynh, sau khi uống xong rất nhanh liền tốt." Lâm Đạm viết một toa thuốc đưa cho Lý Trung, thúc giục: "Nhanh tới tiền viện bốc thuốc, toa thuốc này có chức năng giải nhiệt, phải uống sau khi ăn xong. Ta chiếu cố đại ca dùng bữa trưa, đợi tiêu hóa non nửa giờ, vừa vặn có thể uống thuốc."

Lý Trung không dám trễ nải, vội vàng chạy đi. Trong phủ tướng quân có đại phu thường trú, cũng thiết kế một kho thảo dược nhỏ, đều chuẩn bị vì đại công tử, xem bệnh bốc thuốc hết sức tiện lợi.

Lâm Đạm bày từng món ăn lên bàn, ôn nhu nói: "Đại ca, cổ họng huynh có đau không? Hay là muội nấu cho huynh một bát cháo nhé?"

"Không đau, mau ngồi xuống ăn đi." Tiết Bá Dung một bên khoát tay một bên nhẹ nhàng ho khan.

Lâm Đạm thấy gò má hắn hơi đỏ bừng, liền trùm tay lên trán hắn, thử nhiệt độ thế nào. Khá tốt, không phải nóng lắm, uống thuốc giải nhiệt là có thể giảm. Bởi trong lòng có lo âu, cô không chú ý tới đại ca nháy mắt vẻ mặt cứng ngắc, càng không chú ý tới ánh mắt né tránh của hắn.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, đạo lý này muội không hiểu hả? Còn không mau bỏ tay xuống." Trong miệng khiển trách, nhưng Tiết Bá Dung vẫn cứng đơ ngồi tại chỗ, không nhúc nhích. Thật ra chỉ cần hắn nguyện ý, hắn lập tức có thể hất tay Lâm Đạm ra, nhưng hắn không hề làm vậy. Chỉ không biết do hắn không nghĩ đến, hay là không muốn làm.

"Dạ đại ca, đạo lý này muội hiểu, muội nghe đại ca." Lâm Đạm hùa theo theo thói quen, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa chân mày nhíu chặt của đại ca. Chăm sóc một người lâu, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười, mỗi một hành động cử chỉ của hắn, tự nhiên được cô nhìn trong mắt, nhớ trong lòng.

"Đại ca, huynh bị bệnh, muội còn thấy khó chịu hơn huynh." Cô bày bàn cơm tới trước mặt Tiết Bá Dung, không biết chút nào rằng lời nói thẳng thắn của mình tạo ảnh hưởng thế nào tới đối phương.

Tiết Bá Dung cứng ngắc một lúc lâu mới dùng giọng nói khàn khàn cực độ nói, "Nói vớ vẩn cái gì, ăn cơm." Gò má hắn còn đỏ hơn, nóng hơn trước, trong mắt lộ ra mấy phần chật vật khó che giấu.


(1) Nhĩ phòng: một cái nhà nhỏ được xây thêm bên cạnh nhà chính trong kiến trúc nhà cổ của người Hán. Hai bên gian chính có một hoặc hai gian phòng nấp sâu hơn, độ cao thấp hơn, trông giống hai lỗ tai, nên gọi là nhĩ phòng (nhĩ: tai).

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 490

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.