Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (12)

Phiên bản Dịch · 3023 chữ

Chương 128: Thần y (12)

Thời điểm Lâm Đạm bồi đại ca cơm nước xong xuôi, Lý Trung vừa vặn mang thuốc trở lại, cô lập tức chạy vào phòng bếp sắc thuốc, xong rồi chính mắt nhìn chằm chằm đại ca uống sạch, lại ôm hắn lên giường, đắp mấy cái chăn thật dày.

"Đổ mồ hôi ra là bệnh sẽ tốt. Chờ lát nữa huynh thấy nóng thì cố chịu một chút, ngàn vạn lần đừng đá chăn. Cửa sổ đừng đóng chặt quá, nhất định phải để lại kẽ hở, tránh cho lửa than quá vượng, làm người oi bức khó chịu." Cô nghiêm túc dặn dò.

"Đã biết, muội về đọc sách đi." Giọng Tiết Bá Dung hơi có vẻ yếu ớt.

Lâm Đạm giúp hắn dịch chăn, nhìn hắn chìm vào giấc ngủ mới lặng lẽ đi ra ngoài. Lý Trung canh giữ bên mép giường đại công tử, nhìn gò má hắn từ đỏ gay dần dần chuyển thành tái nhợt, thở dài nói: "Đại công tử, sao ngài phải khổ như vậy chứ? Thuốc Lâm Đạm cho còn không biết hiệu quả thế nào, ngài mà cứ kéo dài như vậy, nếu bệnh tình tăng thêm, người cả viện chúng ta phải ăn đòn rồi."

Tiết Bá Dung giả bộ ngủ lúc này mở mắt ra, thận trọng dặn dò: "Nếu ta bệnh nặng hơn, ngươi liền nghĩ cách để Lâm Đạm rời khỏi đây, lại lặng lẽ mời đại phu trong phủ tới, đừng để bất kỳ người nào biết. Nàng vừa mới bắt đầu học y, thất thủ một hai lần là khó tránh khỏi, ngày sau xem bệnh nhiều người rồi, kinh nghiệm sẽ tích lũy dần, sớm muộn có một ngày thành thạo."

"Đại công tử, ngài đừng quên, hai chân ngài là do nàng làm tàn." Lý Trung nhắc nhở.

Tiết Bá Dung nhắm mắt lại, thở dài: "Ta không quên, nhưng ta không thể hận nàng nổi. Coi như đời trước ta nợ nàng đi..." Hắn lời còn chưa dứt, người đã ngủ say, trán bắt đầu tỏa ra tầng mồ hôi hột dày mịn.

Lý Trung không ngừng lau mồ hôi cho hắn, trơ mắt nhìn sắc mặt hắn từ đỏ ửng chuyển thành tái nhợt, lại từ từ trở về đỏ hồng khỏe mạnh, lông mày nhướng lên, không ngờ sốt cao đã giảm, bệnh tình hết hẳn!

"Không hiệu quả nhanh tới vậy chứ?" Lý Trung không dám tin nỉ non.

Lại qua một giờ, Tiết Bá Dung tỉnh dậy từ trong mộng, vén chăn lên nhìn một cái, mình ra mồ hôi đầy người, làm ướt cả áo quần lẫn tiết khố, thân thể lại hết sức nhẹ nhàng, tựa như độc tố chất đống trong lục phủ ngũ tạng theo mồ hôi xếp hàng ra ngoài hết, cả người sảng khoái.

"Đại công tử, ngài cảm giác thế nào?" Lý Trung dò xét hỏi.

Tiết Bá Dung duỗi cánh tay, vuốt cằm nói: "Ta cảm thấy rất tốt, ra mồ hôi nhiều như vậy, dường như tốt hơn so với lúc bị bệnh."

Hắn bên này vừa tỉnh dậy, Lâm Đạm bên kia đã nghe tiếng, lập tức buông sách thuốc chạy tới, biểu tình tràn đầy mong đợi: "Đại ca, huynh tốt hơn chút nào không? Muội bắt mạch cho huynh nhé?"

Nha đầu này bây giờ cứ gặp người là bắt mạch, đúng là tẩu hỏa nhập ma thật rồi. Tiết Bá Dung trong lòng buồn cười, trên mặt không lộ vẻ gì, đưa tay ra, ôn nhu nói: "Bắt đi, huynh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Thuốc của muội rất có hiệu quả."

Lâm Đạm chà xát tay, ánh mắt sáng ngời. Cô vạn phần quý trọng nâng tay đại ca trong lòng bàn tay mình, nghe thấy hắn bật cười trầm thấp mới lúng túng buông ra, sau đó nhẹ nhàng đặt ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay hắn, cẩn thận dò xét mạch tượng.

Tiết Bá Dung cảm giác mạch máu của mình như có một cái lông chim phất qua, có chút nhột có chút nóng, khiến hắn vô cùng không được tự nhiên.

Bỗng dưng, Lâm Đạm cau mày nói: "Đại ca, huynh trước kia có từng mắc chứng tim đập nhanh bao giờ chưa?"

"Cái gì gọi là chứng tim đập nhanh?" Tiết Bá Dung không hiểu ra sao.

"Đại ca, tim huynh đập rất gấp gáp, giống với triệu chứng của bệnh tim đập nhanh." Lâm Đạm máy móc giải thích một phen. Cô trước mắt không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể căn cứ theo miêu tả trong sách để phán đoán, nào sẽ nghĩ đến nguyên do tâm lý khác.

Tiết Bá Dung nháy mắt gò má đỏ bừng, cứng rắn rút tay về, chật vật nói: "Ta từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, chưa từng mắc chứng tim đập nhanh gì đó, muội nhất định nhìn lầm rồi."

"Vậy muội nhìn thêm chút nữa?" Lâm Đạm đưa hai tay ra, mắt chăm chăm nhìn đại ca.

Tiết Bá Dung nhắm hai mắt, che kín ngực, cảm giác tâm tình mình bình phục hơn nhiều mới đưa cổ tay ra. Lần này hắn không dám mở mắt, mà dựa vào gối mềm giả vờ ngủ, không nghe không nhìn nữa.

Một lát sau, Lâm Đạm rốt cuộc thu tay về, dùng giọng buông lỏng nói: "Đại ca, huynh quả thật khỏi rồi, xem ra muội bốc thuốc rất đúng bệnh. Nhưng để củng cố hiệu quả trị liệu, thuốc còn lại huynh vẫn phải uống hết mới được. Muội đi lấy cho đại ca một hộp mật ong, nếu như đại ca cảm thấy thuốc quá đắng, có thể dùng kèm mật ong cho ngọt miệng."

Tiết Bá Dung mở mắt ra, tức giận nói: "Ai muốn dùng mật ong cho ngọt miệng? Muội coi huynh là trẻ con ba tuổi sao?"

"Đại ca không phải trẻ con, đại ca là đại tướng quân, đại tướng quân anh hùng, đại ca lợi hại nhất!" Lâm Đạm giơ ngón cái, giọng muốn bao nhiêu qua loa lấy lệ thì có bấy nhiêu qua loa lấy lệ.

Tiết Bá Dung lại không thể ngăn mình cao hứng, sau đó che mặt thống khổ rên rỉ. Hắn thật sự sợ tiểu nha đầu này rồi, vừa nghe không hiểu tiếng người, vừa không chấp nhận bị từ chối, chỉ làm chuyện mình cho là đúng. Chính bởi vì cô có tấm lòng đơn thuần không vết bẩn của trẻ sơ sinh, mới khiến hắn không thể nào hận cô nổi, càng không có cách nào nhịn được chuyện cô bị người ta bắt nạt.

"Muội ra ngoài cho huynh, huynh muốn tắm rửa thay áo." Hắn giả như không kiên nhẫn đuổi người.

"Được, muội lập tức ra ngoài." Lâm Đạm đi tới cửa bỗng dừng lại, nói: "Vừa vặn muội có may cho đại ca mấy bộ quần áo mùa đông, đại ca lát nữa thay nhé."

"Trong phủ có phòng may, cần gì muội tự mình động thủ." Tuy lời nói là vậy, song trong mắt Tiết Bá Dung lại nhiễm lên mấy phần ý cười.

Chốc lát, Lâm Đạm quả nhiên cầm tới mấy bộ quần áo mùa đông, sau đó lui ra ngoài.

Lý Trung cầm một chiếc áo khoác, giọng mười phần bất đắc dĩ: "Lâm cô nương trước nay chưa từng cầm kim lần nào, sao biết may quần áo mùa đông? Đại công tử ngài nhìn này, mấy bộ quần áo này mặc dù đường kim mũi chỉ chỉnh tề, nhưng hết sức mỏng nhẹ, căn bản không thể giữ ấm nổi, ta lấy áo bông cũ của ngài ra thay nhé. Nguyên liệu vải tốt như vậy, thật đáng tiếc!"

"Độ dày này mặc trong phòng là vừa vặn." Tiết Bá Dung sờ cổ áo, biểu tình lơ đễnh.

"Ngài thật sự muốn mặc?"

"Thật, trong phòng có lò sưởi, không sợ lạnh."

"Quần áo mỏng như vậy sao có thể không lạnh! Đại công tử, ngài đừng cứ nhân nhượng Lâm cô nương mãi, phải học cách từ chối! Lâm cô nương da mặt dày, sẽ không bị tổn thương đâu."

Hai tên thị vệ đi theo giúp tướng quân tắm nghe thấy lời của Lý Trung, biểu tình trở nên hết sức cổ quái. Tướng quân không biết cách từ chối? Người này sợ rằng có hiểu lầm lớn với tính cách tướng quân rồi. Nghĩ tới thời điểm đánh giặc ở biên ải, Hoàng thượng hạ ba chiếu thư lệnh tướng quân rút lui, tướng quân vẫn mặc kệ không để ý tới, cuối cùng dẫn quân Tần lấy được chiến thắng lớn. Hắn nếu không hiểu cách từ chối, chắc khắp thiên hạ không tìm nổi ai có thái độ mạnh mẽ mất.

Mới nghĩ tới đây, hai người liền nghe tướng quân lạnh nhạt nói: "Ta nói muốn mặc chính là muốn mặc, ngươi còn nói nhảm nữa thì cút ra khỏi Khiếu Phong Các của ta đi!"

Lý Trung sắc mặt tái nhợt, nhất thời câm như hến.

Hai thị vệ thầm kêu một tiếng 'quả nhiên', không nhịn được nhìn bộ quần áo kia một cái, đầu không khỏi phình to: Mỏng, thật sự rất mỏng, lúc vắt lên bình phong nhẹ bẫng, tựa như một tấm vải nhung. Quần áo như thế chống lạnh thế nào được?

Nhưng có tấm gương Lý Trung phía trước, hai người không dám khuyên nhiều, chỉ định lát nữa bưng thêm hai chậu than tới, tránh cho tướng quân lạnh quá nhiễm bệnh.

Ấy vậy mà sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Tiết Bá Dung lại lộ ra biểu tình kinh ngạc. Mắt thấy thuộc hạ mang thêm hai chậu than tới, hắn lập tức khoát tay: "Bỏ chậu than ra đi, chỉ để lại một cái là đủ. Đừng thấy bộ quần áo này mỏng, nhưng thật ra giữ ấm vô cùng."

Lý Trung giật giật khóe miệng, rốt cuộc không dám lên tiếng. Đại công tử muốn chống đỡ vì Lâm Đạm, vậy cứ chống đi, gã mặc kệ. Nhưng gã rất nhanh phát hiện, chuyện hình như không giống như gã nghĩ, lời đại công tử nói đều là thật mà không phải vì bảo vệ Lâm Đạm, bởi trán hắn rất nhanh toát ra tầng mồ hôi mỏng, dường như rất nóng.

"Công tử, có phải ngài lại sốt không?" Lý Trung lo âu hỏi.

Tiết Bá Dung cũng không thèm nhìn gã, chỉ nói với hai thuộc hạ lần nữa: "Mang chậu than thừa xuống đi, ta không lạnh."

Hai thị vệ thấy sắc mặt tướng quân đỏ thắm, đôi mắt sáng trong, tuyệt không phải triệu chứng bị bệnh nặng, mà đúng là thấy nóng, lúc này mới mang ba cái chậu thạn xuống, chỉ để lại cái cháy mạnh nhất. Tiết Bá Dung ngồi bên cửa sổ, một hồi sờ cổ áo, một hồi bóp bóp ống tay áo, đối với bộ quần áo mới này yêu thích không buông tay.

"Nếu các tướng sĩ biên ải có thể mặc vào quần áo mỏng nhẹ lại giữ ấm thế này, thật là tốt biết bao." Sau hồi lâu, hắn thở dài nói.

Quần áo mùa đông của tướng sĩ biên ải đều rất dày và nặng, hơn nữa còn mấy chục cân áo giáp, mặc lên người cứ như bọc một lớp đá, lực hành động bị hạn chế nhiều, lên chiến trường, sểnh ra một tí là mất mạng, nhưng nếu mặc không dày, sẽ sống sờ sờ mà chết rét. Cũng vì vậy, cứ đến mỗi mùa đông, số người trong quân đội chết lại tăng gấp bội, khiến Tiết Bá Dung đau lòng khó đè nén.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức vẫy tay: "Mời Lâm Đạm tới đây, ta có lời muốn hỏi nàng."

Chốc lát, Lâm Đạm mặt đầy khó hiểu theo hai thị vệ đi tới.

Tiết Bá Dung nắm vạt áo hỏi: "Bộ quần áo này muội dùng thứ gì làm, rõ ràng vừa mỏng vừa nhẹ, lại bông bông giữ ấm, nếu có thể phổ biến rộng rãi trong quân doanh, nhất định có thể cứu được rất nhiều mạng người."

Lâm Đạm bừng tỉnh hiểu ra, bình thản nói: "Đại ca, ý định này của huynh sợ rằng khó mà thực hiện được. Lớp lót trong mấy bộ quần áo này không phải vải bông, mà là vải tơ tằm. Nước Tần nằm ở phía tây bắc, hiếm có tơ tằm, muốn làm một bộ quần áo thế này cần hao phí quá nhiều, để phổ biến rộng rãi trong quân thì cần một con số khó mà tưởng tượng nổi. Vả lại, dùng vải tơ tằm làm lớp lót thì áo không thể gặp nước, nếu không vải tơ tằm bên trong sẽ biến dạng, không thể giữ ấm nữa, bình thường chúng cần phải được giữ gìn cẩn thận. Các tướng sĩ bận bịu chiến sự, thời gian đâu mà đi chiếu cố một bộ quần áo? Đại ca huynh xem," Cô vừa nói vừa vén vạt áo lên, "Muội bố trí bên trong áo rất nhiều khuy ngầm, lớp lót tơ tằm dùng những chiếc khuy ngầm này mới có thể bám vào, lúc giặt có thể tháo lớp lót ra, cần tay nghề giỏi và tinh tế, thật sự khó phổ biến rộng rãi được."

Tiết Bá Dung bị Lâm Đạm vén vạt áo, cảm giác cả người không được tự nhiên, nhưng lại thán phục với tâm tư khéo léo của cô.

Lý Trung lúc này mới xấu hổ nói: "Thì ra một bộ quần áo mỏng manh lại ẩn giấu nhiều đạo lý sâu xa đến vậy, do ta kiến thức hạn hẹp!"

Tiết Bá Dung mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ ý định. Hắn nghiêm túc nhìn Lâm Đạm, hỏi: "Quần áo tinh xảo như vậy, sao muội nghĩ ra được thế?"

Lâm Đạm nói thẳng: "Muội thấy đại ca tới mùa đông thay quần áo vừa dày vừa nặng, hành động có chút bất tiện, rất nhiều lần lúc dời người từ giường lên ghế thiếu chút nữa trượt tay ngã xuống. Đại ca tính cách quật cường, không muốn muội ôm, muội liền nghĩ phải làm cho đại ca mấy bộ quần áo vừa mỏng nhẹ lại giữ ấm, để đại ca hành động thuận tiện hơn. Chợt có một ngày, muội thấy cháu trai Phương đại nương cầm một con tằm dâu chơi, vỗ ót một cái liền nghĩ tới cách may này."

Tiết Bá Dung nghe lời này nhất thời có chút dở khóc dở cười, trêu nói: "Vỗ ót một cái là nghĩ ra rồi? Muội thật là thông minh nhạy bén."

"Không dối gạt đại ca, muội tựa hồ có thiên phú dị bẩm, vào phòng bếp vỗ ót một cái, là biết nên nấu ăn thế nào, vào phòng thêu vỗ ót một cái, là biết nên may quần áo thế nào..." Lâm Đạm vốn nói toàn lời thật, lại không ngờ chọc cười tất cả mọi người trong phòng.

Tiết Bá Dung dùng nắm tay che môi, tận lực để tiếng cười của mình không quá rõ ràng, tránh làm mất mặt tiểu nha đầu, thất vọng trước đó hoàn toàn tan thành mây khói. Thôi, hắn đã rời khỏi chiến trường, chuyện trong quân đội không cần phí tâm nữa, nếu không sẽ bị ghen ghét thêm. Chẳng qua, thời gian này đúng là khổ cho Lâm Đạm rồi, khiến một cô nương gia nũng nịu như muội ấy biến thành dáng vẻ bận trong bận ngoài, cực khổ vất vả thế này.

Nghĩ tới đây, Tiết Bá Dung cảm giác cả người càng thêm ấm áp, trong lòng cũng hơi nóng bỏng, lệnh thị vệ của mình mang một hộp gấm cất trong thư phòng lấy tới đưa cho Lâm Đạm, nghiêm túc dặn dò: "Đây là chiến lợi phẩm huynh cất giữ, muội cầm đi chơi đi. May quần áo rất phí sức sực, muội thỉnh thoảng làm một bộ là được, không cần làm quá nhiều lần, có thời gian không bằng xem sách thuốc nhiều một chút, chỗ huynh tự có người sắp xếp, không cần muội bận tâm hiểu không?"

"Cảm ơn đại ca, muội không bận tâm đại ca thì có thể bận tâm ai đây." Lâm Đạm thoải mái nhận lấy hộp gấm, mở ra nhìn một cái, thấy trong đó có một con dao găm nạm đá quý, nhất thời thích vô cùng, không để ý chút nào việc câu sau cùng của mình khiến Tiết Bá Dung đỏ bừng mặt.

"Nói linh tinh cái gì, còn không mau đi đọc sách." Tiết Bá Dung khoát tay đuổi người, như hết sức không kiên nhẫn, chờ Lâm Đạm đi rồi lại lộ ra nụ cười nhè nhẹ.

Hai thị vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lần nữa chắc chắn thái độ của tướng quân với Lâm cô nương không bình thường. Phải biết con dao găm ấy là chiến lợi phẩm lần đầu ra chiến trường của tướng quân, là bằng chứng cho kiếp sống gắn với quân đội của hắn, ngày thường hết sức trân quý, nào chịu đưa cho người khác? Hắn đối với Lâm cô nương rốt cuộc là tình cảm huynh muội hay tình yêu nam nữ? Mà Lâm cô nương ban đầu là vị hôn thê của nhị công tử mà? Chuyện này đúng là càng xem càng thấy phức tạp...

Tiết Bá Dung ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn cảm động và ghi nhớ trong lòng việc Lâm Đạm chú tâm chăm sóc mình, đã sớm muốn tặng cô một món quà. Lúc nổi lên ý định này, thứ đầu tiên hắn nghĩ tới là con dao găm ấy, vì vậy liền tặng ra ngoài, chỉ có vậy mà thôi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 476

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.