Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (10)

Phiên bản Dịch · 2421 chữ

Chương 126: Thần y (10)

Thay Tiết phu nhân bắt mạch, xác nhận bà chẳng qua chỉ thương tâm quá độ, không có gì đáng ngại, Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo tới cáo từ đại công tử. Bởi bọn họ không nói rõ ra, lão thái quân và Tiết phu nhân cũng không dám đắc tội bọn họ, sai người cầm mười hai thỏi vàng tới làm thù lao.

Trịnh Tiết chắp tay nói: "Mạch án của đại công tử, lão phu sau khi trở về sẽ cùng Ngô đại phu nghiên cứu thử xem, xem có thể tìm được phương pháp trị liệu hay không."

"Được rồi được rồi, cảm ơn hai vị trợ giúp." Lão thái quân chỉ có thể tận lực bồi cẩn thận.

Trịnh Tiết dứt lời nhìn về phía bàn đọc sách, cố ra vẻ kinh ngạc nói: "Quyển 《 Y điển Lâm thị 》 này là của ai?"

"Của ta." Lâm Đạm tới rất vội vàng, hoàn toàn quên trong tay còn cầm một quyển sách, sau khi đi vào thì thuận tay đặt trên bàn đại ca. Mắt thấy Trịnh Tiết hình như muốn cầm quyển sách lên lật xem, cô lập tức đi tới, lấy lại nó.

Trịnh Tiết cười gượng một tiếng, lại chắp tay, tựa hồ lơ đễnh, mà Ngô Huyên Thảo thì hô hấp gia tăng, sắc mặt đỏ ửng, phảng phất có chút khó nhịn. Thời điểm nhìn thấy quyển sách kia, nội tâm nàng ta bỗng nhiên nổi lên dục niệm muốn đoạt lấy nó một cách cực kỳ mãnh liệt. Cứ như nó vốn nên thuộc về nàng ta, ắt sẽ giúp nàng ta đặt chân lên đỉnh cao của thế giới này.

Mày phải có được nó! Phải có! Tiếng kêu gào ấy kích động lặp đi lặp lại trong lòng nàng ta, thiếu chút nữa làm nàng ta thất thố tại chỗ. Nàng ta cắn răng, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Lâm Đạm, quyển sách kia của ngươi có thể cho ta mượn xem được không?"

Lâm Đạm quả quyết lắc đầu, "Không thể."

Lão thái quân vội vàng khiển trách: "Đạm Nhi, cháu đưa sách cho Ngô đại phu xem qua thì có sao, sao cháu đứa nhỏ này lại nhỏ mọn thế?"

Tiết Bá Dung cười lạnh: "Lúc chưa tới thì bắt người nhà ta ba quỳ chín lạy, lúc tới rồi thì bắt Lâm Đạm dâng bảo vật gia truyền lên, Ngô đại phu mặt mũi thật lớn ha! Ngươi nếu quả thực là thần y cứu sống cả người chết ta không nói làm gì, nhưng ngươi rõ ràng chỉ có hư danh, vì sao còn ngông cuồng? Đừng nói tới việc ngươi không trị hết bệnh cho ta, cho dù ngươi trị hết được, ta cũng không hiếm lạ, làm phiền Ngô đại phu từ đâu tới thì chạy trở về nơi đó đi, ngày sau đừng có tới cửa nhà ta nữa!"

Lão thái quân há miệng một cái, nhưng không thể khiển trách cháu mình được, chỉ có thể xin lỗi Ngô Huyên Thảo.

Ngô Huyên Thảo vốn có phương pháp bảo dưỡng hai chân muốn nói cho người nhà họ Tiết, nhìn thấy bộ dáng khinh miệt này của Tiết Bá Dung, trong lòng hết sức tức giận, hất tay liền đi. Tiết Kế Minh chắp tay nói xin lỗi với đại ca, hung ác trợn mắt nhìn Lâm Đạm một cái, sau đó đuổi theo nàng ta rời đi.

Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm bóng người chật vật không chịu nổi của em trai, lắc đầu nói: "Cháu vốn tưởng rằng lần trước dạy dỗ hắn một hồi, hắn có thể có chủ kiến, hôm nay nhìn lại, vẫn là bùn nát không trát nổi tường, trong mắt chỉ có người đàn bà kia, không biết phân rõ thị phi. Tổ mẫu, ngài đừng bận tâm tới bệnh của cháu, có thể trị hết là do cháu may mắn, không thể trị hết là số mệnh trời cao an bài, cháu chịu là được."

Lão thái quân cầm tay cháu trai lớn, nước mắt chảy ra, trong miệng một mực nỉ non hai chữ 'tạo nghiệt'. Đến nước này rồi, bà còn có thể trách ai? Tiết Kế Minh và Lâm Đạm đều do bà tự tay nuôi lớn, tính khí đều do bà chiều chuộng mà ra, hiện tại kết cục báo ứng thảm hại lại rơi trên người cháu trai cả vô tội, cháu trai cả đã tha thứ rồi, bà còn có thể thế nào?

Tiết phu nhân hơi khá hơn một chút được hai đại nha hoàn đỡ vào phòng, ôm lấy con trai khóc lóc chảy hết nước mắt nước mũi. Từ hy vọng tới thất vọng, chênh lệch cực lớn này quá hành hạ người khác.

Lâm Đạm bình tĩnh nhìn họ, khuyên bảo: "Hai người muốn khóc thì trở về khóc, đừng rơi lệ bên cạnh đại ca. Đại ca mới là người cần an ủi nhất, hai người sao có thể để hắn đi an ủi mình được? Tâm tình hắn vất vả lắm mới tốt lên được, hai người đừng có như vậy."

Nha hoàn người hầu đứng một bên trợn mắt nhìn cô, dáng vẻ muốn lột da cô ra, lão thái quân và Tiết phu nhân thì luống cuống tay chân lau nước mắt, luôn miệng nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta không khóc! Bệnh của Bá Dung nhất định có thể trị hết, nha đầu Ngô Huyên Thảo kia năm nay mới mười tám tuổi, hiểu cái gì, chúng ta còn có thể tìm đại phu khác xem bệnh cho Bá Dung. Bá Dung, con chớ nghĩ bậy, chúng ta bây giờ liền đi, con nghỉ ngơi cho khỏe."

Tiết Bá Dung bất đắc dĩ nhìn Lâm Đạm một cái, sau đó mới vuốt cằm nói: "Tổ mẫu, mẹ, mọi người cũng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lo lắng cho bệnh của con. Con có khỏi bệnh hay không phải xem vận may, cứ bình thường đối mặt là được."

"Được được được, chúng ta thuận theo tự nhiên." Lão thái quân và Tiết phu nhân một bên lau nước mắt một bên lưu luyến không thôi rời đi.

Lâm Đạm trở về thư phòng, mang quyển 《 Ghi chép chứng bệnh lạ 》 tới, lật tới trang 166 đưa cho Tiết Bá Dung, nói: "Đại ca huynh xenày, lão tổ tông của muội từng chữa khỏi bệnh trạng giống huynh. Đợi muội học xong y thuật, muội cũng có thể trị hết cho huynh, cho nên huynh ngàn vạn lần đừng buông xuôi!"

Tiết Bá Dung nhận lấy sách nghiêm túc lật xem, chân mày càng nhướng càng cao. Hắn hoàn toàn không ngờ tới, tổ tiên của Lâm Đạm là Lâm Hướng Hiền. Khó trách khi Trịnh Tiết nhìn thấy hai chữ Lâm thị, ánh mắt sẽ lóe lên như vậy; khó trách Ngô Huyên Thảo mặt dày cũng muốn mượn sách của Lâm Đạm để xem. Phải biết, Lâm Hướng Hiền được người đời sau tôn làm y tiên, có thể cứu người sống từ cõi chết, có thể nói y thuật vượt qua cả thần linh. Chỉ tiếc người nhà họ Lâm đời sau không bằng đời trước, càng về sau càng im hơi lặng tiếng, hoàn toàn biến mất không thấy.

"Cha muội giấu thật là sâu." Tiết Bá Dung thở dài nói.

"Không phải cha muội giấu sâu, mà là ông ấy chưa học được cả phần da lông của tổ tiên, tự nhiên không dám lấy cái danh truyền nhân ra rêu rao." Lâm Đạm nghiêm túc nói.

Tiết Bá Dung ho khan một cái, giọng mang ý cười: "Muội cả ngày oán huynh, oán tổ mẫu, oán mẹ, oán Ngô Huyên Thảo và Trịnh Tiết thì thôi, mà ngay cả cha ruột mình cũng không bỏ qua. Lâm Đạm, không oán người là muội sẽ chết có phải không?"

Lâm Đạm mở to hai mắt, chậm rãi lắc đầu: "Đại ca, muội cho tới giờ chưa từng oán người, muội chỉ nói lời thật."

Tiết Bá Dung cũng không nhịn được nữa, bụm mặt bật cười, cười xong trả sách thuốc lại, nghiêm túc dặn dò: "Vật truyền thừa muội nhất định phải cất giữ cẩn thận, đừng để người ngoài đánh cắp."

"Muội biết rồi đại ca, muội bình thường toàn cất chúng ở ngăn ngầm trong rương gỗ đỏ thôi." Lâm Đạm thẳng thắn nói.

Tiết Bá Dung lại thấy buồn cười, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, giọng nghe chừng hết sức vui thích: "Vậy muội nhanh về đổi chỗ khác, ngay cả huynh cũng không được kể."

"Được rồi, muội nghe đại ca hết." Lâm Đạm ngồi xổm người xuống nhìn thẳng hắn, biểu tình thận trọng: "Đại ca, muội đã học xong toàn bộ lý thuyết y và dược, bắt đầu học thuật châm cứu và xoa bóp. Nhưng nếu chỉ nhắm mắt làm liều, xa rời thực tế, y thuật của muội nhất định không thể tiến bộ, còn phải thực hành khám bệnh mới được. Đợi thân thể huynh dưỡng tốt rồi, muội sẽ tới nông thôn chữa bệnh cho bách tính, thuận tiện lên núi hái thuốc, nếu không thể chạy về kịp nấu cơm cho huynh, huynh nhất định phải ngoan ngoan ăn cơm đấy, đừng có giở trò trẻ con như lần trước nhé. Canh sâm uống quá nhiều không tốt cho thân thể huynh đâu."

Biểu tình vui thích của Tiết Bá Dung lập tức biến mất, hắn nhăn mày: "Muội nói ai giở trò trẻ con?"

"Là muội giở trò trẻ con, đại ca kiên cường nhất." Lâm Đạm rất ngoan ngoãn đổi lời.

Tiết Bá Dung ngẩng đầu nhìn trời, cố sức đè dục vọng bóp chết nha đầu này xuống. Nghe cô nói như vậy, cả hắn cũng thấy mình tranh cãi vô lý, nha đầu này chẳng lẽ tới đây để khắc hắn đấy à?

---

Biết được Ngô Huyên Thảo không có cách nào chữa khỏi hai chân cho đại ca, áp lực của Lâm Đạm tăng gấp bội, nghị lực học tập bùng cháy, cả ngày không phải cầm sách thuốc thì chính là ghim kim vào tượng gỗ, Khiếu Phong Các nếu có người hơi cảm mạo khó chịu, cô lập tức bắt mạch cho đối phương, sau đó kê đơn thuốc.

Trước đó vài ngày, Phương Phỉ thỉnh thoảng cảm phong hàn, có chút ho khan, cô liền bốc chút thuốc cho nàng ta, dặn dò nàng ta mỗi ngày phải uống, thỉnh thoãng sẽ hỏi bệnh của nàng ta đã đỡ hơn chưa.

Ngày hôm đó, Phương Phỉ mang bình nước đã được đun nóng vào phòng ngủ, chuẩn bị đổi nước rửa mặt cho đại công tử. Lâm Đạm nghe tiếng ho khan ẩn nhẫn của nàng ta, không khỏi hỏi: "Phương Phỉ, bệnh của ngươi chưa hết sao? Chẳng lẽ thuốc ta bốc cho ngươi không hiệu quả?"

Ở lâu tại Khiếu Phong Các, Phương Phỉ cuối cùng cũng biết nhìn tình thế. Bất kể chân đại công tử bị phế vì ai, hắn vẫn đối xử tốt với Lâm Đạm, bình thường toàn mang bộ dáng mặt lạnh khó gần, nhưng nếu ai dám bắt nạt Lâm Đạm, hắn tuyệt đối không tha đối phương. Chớ nói thị vệ trong sân dưới sự răn dạy của hắn thay đổi thái độ với Lâm Đạm, ngay cả nhị công tử cũng không dám trước mặt Lâm Đạm nói câu nào lớn tiếng.

Vì vậy, Phương Phỉ đành tận lực nặn ra vẻ mặt vui vẻ, một mực cung kính nói: "Lâm cô nương, thuốc của ngươi hết sức hữu hiệu, bệnh của ta đã tốt rồi, chẳng qua buổi sáng vẫn ho hơi nhiều, đến trưa liền đỡ."

"Phải không? Vậy ta bắt mạch lần nữa cho ngươi, nhìn xem ngươi có cần đổi thuốc không." Lâm Đạm đưa tay ra dò mạch.

Phương Phỉ không dám phản kháng, chỉ có thể mặc cô làm gì thì làm.

Tiết Bá Dung toàn bộ quá trình không nhìn Phương Phỉ, chỉ liên tục liếc Lâm Đạm, trong mắt ẩn hàm ý cười. Nha đầu này tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, phàm là vật còn sống đi ngang qua người cô, cũng bị cô kéo qua bắt mạch, ngay cả mấy con chó mực lớn hắn nuôi cũng không trốn thoát.

"Nhìn ra được gì?" Hắn ôn nhu hỏi.

"Bệnh tình không tốt, ngược lại nặng thêm, đây là tình huống gì?" Lâm Đạm một bên trầm ngâm một bên viết xuống toa thuốc mới, để Phương Phỉ đi lấy thuốc.

Phương Phỉ thấy cô không truy hỏi, trong lòng thở phào một hơi, cầm toa thuốc vội vàng lui xuống. Chốc lát, mặt trời lên cao, Lâm Đạm thuận tay ôm đại ca ra ghế xích đu bên ngoài phơi nắng, còn đắp thêm một cái chăn lên hai chân hắn.

Tiết Bá Dung bất đắc dĩ nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được động một tí là ôm huynh, cần phải được huynh đồng ý. Bộ dáng này của chúng ta mà bị người ngoài nhìn thấy, muội gả ra ngoài thế nào?"

"Dạ đại ca, muội đã biết đại ca." Lâm Đạ ngoài miệng đồng ý, hành động thì kiên quyết không thay đổi. Chăm sóc Tiết Bá Dung là trách nhiệm của cô, quản người khác nghĩ gì? Không lấy chồng thì không lấy chồng thôi, cô không cần kiến công lập nghiệp, cũng không cần nối dõi tông đường, hoàn toàn không có chút băn khoăn nào.

Tiết Bá Dung che mặt, rõ ràng muốn than thở, nhưng không biết sao lại cười nhẹ một tiếng.

Đúng vào lúc này, hai con chó mực lớn hắn nuôi hưng phấn chạy tới, thả đồ vật trong miệng xuống, cẩn thận nhìn một chút thì là túi giấy dầu dính đầy bùn. Hai con chó mực kêu lên như hiến bảo vật cho chủ nhân, sau đó dùng móng vuốt xé giấy ra, làm lộ thảo dược bên trong.

Lâm Đạm ngồi xổm người xuống lật nhặt trong chốc lát, nhăn mày nói: "Đây là thuốc lần trước muội cho Phương Phỉ, nàng hoàn toàn không uống?"

Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm gói thuốc rõ ràng bới từ bùn đất ra ngoài, biểu tình âm lãnh.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 475

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.