Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (9)

Phiên bản Dịch · 2411 chữ

Chương 125: Thần y (9)

Tuy nói cả nhà họ Tiết tới xin lỗi Ngô Huyên Thảo, nhưng nàng ta không lập tức tới xem bệnh ngay, mà trì hoãn nửa tháng, bảo là muốn chờ đại phu hái thuốc trong núi của dược đường trở lại, mới có thể cùng nhau tới. Đại phu kia là thần y Trịnh Tiết của nước Ngô, bởi vì không trị hết chứng bệnh của Ngô Vương mà mất chức ngự y, sau đó lại bị đồng liêu hãm hại, lúc này mới chạy tới nước Tần.

Tiết phu nhân vốn rất bất mãn với sự trì hoãn của Ngô Huyên Thảo, nhưng vừa nghe nói tới đại danh Trịnh Tiết, thoáng cái quên sạch phiền não, ngược lại cảm tạ trời đất, mong đợi không dứt.

Ấn tượng của Tiết Bá Dung về Ngô Huyên Thảo trước nay không tốt. Ban đầu khi chuyện Tiết Kế Minh bắt cá hai tay nháo ra, Ngô Huyên Thảo không những không nhượng bộ, mà còn bắn tiếng, để Tiết Kế Minh chỉ có thể chọn một trong hai người là nàng ta và Lâm Đạm, nàng ta đến chết cũng không làm thiếp. Nhưng mà, trước đó Tiết Kế Minh và Lâm Đạm đã đính hôn, nàng ta có tư cách gì xen vào giữa bọn họ? Nếu nàng ta quả thật được dạy dỗ hẳn hoi, hiểu chuyện, lúc đó phải chủ động rời đi mới đúng.

Hôm nay nàng ta tới cũng tốt, không tới cũng được, Tiết Bá Dung hoàn toàn không quan tâm.

Bà nội, mẹ, em trai, Lâm Đạm, tất cả đều chạy tới Huyên Thảo đường quỳ gối dập đầu, chỉ vì thay mình mời danh y, phần tâm ý quả thực quá mức nặng nề, hắn không có cách nào từ chối. Nếu có thể tự lựa chọn, hắn thà rằng Ngô Huyên Thảo vĩnh viễn không bước chân vào ngưỡng cửa nhà họ Tiết.

Nửa tháng bất tri bất giác trôi qua, ngày hôm đó, Lâm Đạm xách một hộp đựng thức ăn tới bồi đại ca dùng bữa sáng. Nhìn thấy Lý Trung cúi người xuống, chuẩn bị mang đại ca xuống giường, cô vội vàng đi tới nói: "Để ta đi, ngươi tới bày biện thức ăn."

"Vâng Lâm cô nương." Lý Trung cũng không làm dáng, rất nhanh đồng ý. Sức lực của Lâm cô nương lớn hơn nam tử bình thường nhiều lắm, chuyện này người toàn bộ Khiếu Phong Các đều biết. Đại công tử thường xuyên bị cô ôm lên ôm xuống, đã trở thành một cảnh tượng mới lạ trong các.

Tiết Bá Dung nhíu mày một cái, nhưng không lên tiếng, chờ Lâm Đạm đến gần bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cô, định giữ cô lại. Lâm Đạm theo bản năng lộn cổ tay, mới vừa tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, thì ngay chớp mắt tiếp theo đã bị hắn bắt lại được. Hai người trong khoảng không gian một tấc vuông bắt đầu công phòng chiến (trận chiến tấn công và phòng thủ), một người muốn đến gần, một người không cho đến gần, một người có thể hành động linh hoạt, một người hai chân tê liệt. Nhưng mà, người hành động tự nhiên kia, dần dần thua trận dưới sự tấn công của đối phương, bị người kia đè trên giường, giữ chặt hai tay.

Lâm Đạm mỏi nhừ thở không ra hơi, buồn bực nói: "Đại ca huynh thắng! Muội không ôm huynh nữa là được chứ gì?"

Tiết Bá Dung lúc này mới buông cô ra, hai cánh tay hơi dùng lực đỡ cả người mình lên, dứt khoát dời tới chiếc ghế để ở mép giường. Bởi được Lâm Đạm chú tâm điều dưỡng, thân thể hắn đã sớm khôi phục thời kỳ đỉnh cao, trừ đôi chân không cách nào nhúc nhích, những nơi khác đều rắn chắc có lực, lại bởi mấy ngày nay tận lực luyện tập, lực lượng nơi cánh tay còn mạnh hơn ngày xưa.

Vì cho Lâm Đạm một bài học, hắn đã trù mưu rất lâu rồi. Nhìn thấy Lâm Đạm bị mình làm cho mồ hôi đầy đầu, tóc tai xốc xếch, hắn nhịn không được bật cười, tâm tình vui thích trước nay chưa từng có.

Lâm Đạm vốn còn có chút không cam lòng, nhìn thấy nét mặt tươi cười tuấn mỹ vô cùng của đại ca, cũng thấy vui vẻ theo.

"Đại ca, muội biết huynh lợi nhất mà!" Cô ngồi xuống trước bàn, đưa thức ăn đã chuẩn bị tốt tới tay Tiết Bá Dung, dặn dò: "Đại ca, huynh ăn nhiều một chút, thân thể mới khỏe nhanh hơn."

"Muội cũng ăn." Tiết Bá Dung lần đầu tiên gắp cho cô ít thức ăn.

"Vâng." Lâm Đạm nhìn chằm chằm bát cơm đầy ự của mình, tâm tình phức tạp khó tả. Càng sống chung lâu với Tiết Bá Dung, cô càng hiểu cách làm người của hắn. Hắn có văn có võ, quả cảm kiên cường, rất có trách nhiệm, phân biệt trắng đen rõ ràng, mặc dù vẻ ngoài có vẻ lạnh lùng cứng rắn, tựa hồ rất khó tới gần, song sau khi hiểu rõ hắn mới phát hiện, hắn là người vô cùng bao che.

Ở nhà họ Tiết, Lâm Đạm là tồn tại tất cả mọi người đều ghét, nhưng ở Khiếu Phong các, cô được Tiết Bá Dung giấu dưới cánh chim, không dấu vết bảo vệ. Người hận cô nhất vốn nên là hắn mới đúng, nhưng hắn cuối cùng lại lựa chọn tha thứ...

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Đạm có chút chua xót, thức ăn trong miệng dường như không ngon như trước.

Tiết Bá Dung gõ gõ bát, trách mắng: "Suy nghĩ bậy bạ cái gì, mau ăn cơm!"

"Dạ." Vì che giấu nỗi khổ sở của mình, Lâm Đạm ăn hết hai bát cơm thật nhanh, sau đó âm thầm thề nhất định phải mau chóng học được y thuật, chữa khỏi hai chân cho đại ca. Sau khi cơm nước xong, cô theo lệ hỏi đại ca buổi trưa ăn gì, viết thực đơn dính lên cửa sổ, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc học tập.

Một lúc lâu sau, có đoàn người vội vã đi vào Khiếu Phong Các, đi đầu là lão thái quân, đi phía sau bà cụ là một cô nương dung mạo xinh đẹp, vóc người cao gầy, khí chất đặc biệt; bên cạnh nàng là một lão giả tóc hoa râm, râu trắng bay bay, bộ dáng có vẻ tiên phong đạo cốt. Tiết phu nhân và Tiết Kế Minh dập khuôn đi theo hai người, liên tục nói lời khen tặng.

Lâm Đạm liếc mắt qua khung cửa sổ nhận ra Ngô Huyên Thảo, lão giả đi bên người nàng ta chắc là thần y nước Ngô Trịnh Tiết. Đợi hơn nửa tháng, cuối cùng cũng chờ được họ. Cô lập tức đẩy cửa ra ngoài, hướng mấy người chào hỏi một tiếng.

Lão thái quân hơi gật đầu tiến vào phòng cháu trai lớn, Ngô Huyên Thảo ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm, tựa như hết sức khinh thường. Ngược lại vị Trịnh thần y kia dừng ánh mắt tại cuốn sách thuốc cô cầm trên tay một lúc lâu rồi mới theo vào.

"Bá Dung, đây là Ngô đại phu và Trịnh đại phu, tới để xem bệnh cho cháu." Lão thái quân dè dặt nói: "Tới, cháu ngồi bên cửa sổ đi, để bọn họ xem bệnh tiện hơn."

Lập tức có hai thị vệ mang đại công tử tới chiếc ghế cạnh cửa sổ, chuẩn bị để hai người khám bệnh.

Ngô Huyên Thảo vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nam nhân vóc dáng khô gầy, tinh thần sa sút, không ngờ tình trạng của Tiết Bá Dung tốt gấp vạn lần so với tưởng tượng của nàng ta. Hắn sắc mặt đỏ hồng, tròng mắt sáng trong, thân thể rắn chắc, nếu người không biết nhìn thấy, tuyệt không nhận ra hai chân hắn không thể đi. Hắn được người nhà họ Tiết chăm sóc rất tốt, đặt ở thời đại của nàng ta, người tàn tật được sắp xếp chu toàn như vậy cũng không thấy nhiều.

Đối diện với ánh mắt quan sát lạnh như băng của Tiết Bá Dung, Ngô Huyên Thảo lập tức cúi đầu xuống, hít sâu một hơi. Nàng ta cũng từng đi qua biên ải, biết người đàn ông này có hình tượng thế nào trong lòng các man di. Hắn giết người như ngóe, thủ đoạn ngoan tuyệt, từng giết chết mười vạn tù binh, tâm đã sớm đen sì sì. Dù biến thành một người tàn phế, sát khí trên người hắn vẫn khó mà tiêu trừ.

Nghe nói sau khi bị thương hắn luôn được Lâm Đạm chăm sóc, cũng không biết loại người nhát gan như chuột giốnggiống Lâm Đạm, chung đụng với hắn kiểu gì mà không cảm thấy sợ? Nghĩ tới đây, Ngô Huyên Thảo đưa tay nói: "Sư phụ, ngài xem giúp hắn trước đi."

Trịnh Tiết lập tức khiêm nhường: "Tiếng sự phụ này của ngài ta không dám trả lời. Là ta chủ động đi theo ngài học tập thuật ngoại khoa, nên do ta gọi ngài sư phụ mới đúng."

Lão thái quân và Tiết phu nhân vốn còn nửa tin nửa ngờ với lời đồn đại bên ngoài, dẫu sao Ngô Huyên Thảo quá trẻ tuổi, nhìn qua có chút không đáng tin cậy. Nhưng nghe lời Trịnh Tiết xong, vẻ mặt của họ thoáng cái trở nên thận trọng. Có thể khiến Trịnh Tiết có danh xưng thần y gọi sư phụ, Ngô Huyên Thảo tuyệt không phải chỉ có hư danh.

Ngô Huyên Thảo mỉm cười nói: " 'Học không phân trước sau, người thành đạt là thầy', ngài học y trước ta, y thuật cũng hơn ta nhiều bậc, tiếng sư phụ này sao ngài không kham nổi chứ? Ngài có thể cùng ta tham khảo thuật ngoại khoa, đó là vinh hạnh của ta mới đúng."

Trịnh Tiết nghe lời này, nhất thời cười ha hả, dùng đầu ngón tay điểm Ngô Huyên Thảo một cái, tựa như vô cùng vui thích.

Ngô Huyên Thảo lại nói: "Sư phụ ngài lên trước đi, ngài xem rồi ta tới xem lần nữa."

Tiết Bá Dung bị hai người khiêm nhường tới khiêm nhường đi cảm giác mình giống món hàng hóa mặc người ta chọn lựa, trong lòng không thoải mái một cách cực đoan.

Lâm Đạm thấy chân mày đại ca hơi cau lại, có vẻ không vui, lập tức thúc giục: "Các ngươi rốt cuộc tới khám bệnh, hay là tới thổi phồng cho nhau?"

Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo còn chưa kịp nói chuyện, lão thái quân liền mắng: "Đạm Nhi, không được vô lễ với hai vị đại phu!" Dứt lời chắp tay nói: "Hai vị đại phu, Đạm Nhị bị ta cưng chiều thành hư, tính tình có chút kiêu căng, mong hai người lượng thứ cho. Bệnh của cháu trai ta..."

Thật ra thì lão thái quân cũng thấy sốt ruột, chẳng qua không dám tùy tiện đắc tội hai người mà thôi.

Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo lộ ra biểu tình lúng túng, vội vàng xúm lại vọng văn vấn thiết (1).

Tiết Bá Dung dùng nắm tay che môi, nhẹ nhàng ho khan, thực ra trong mắt ngầm chứa ý cười. Nhìn thấy người khác bị Lâm Đạm oán cho không nói ra lời, hắn cảm thấy hết sức thú vị.

Trịnh Tiết cẩn thận bắt mạch, lại tra xét đôi mắt, lưỡi, hai chân Tiết Bá Dung, cuối cùng không biết làm sao lắc đầu: "Đại công tử lưỡi màu đỏ nhạt, phần đầu trắng, mạch nhỏ mà hư, khí trệ máu đọng, kinh lạc không trôi chảy, hẳn là thương ở phần tủy. Tổn tương phần tủy không ai có thể chữa, lão phu cũng không có cách nào hay." Ông một bên lắc đầu một bên trầm ngâm: "Đợi lão phu trở về suy nghĩ một chút, tùy tiện kê đơn thuốc chỉ tăng thêm bệnh cho đại công tử mà thôi, phải thật cẩn thận."

Lão thái quân sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Ngô Huyên Thảo.

Ngô Huyên Thảo cũng không bắt mạch, chỉ tùy tiện nhìn một chút rồi lắc đầu nói: "Chẩn đoán của ta giống Trịnh đại phu, khó trị. Hai chân Tiết tướng quân sở dĩ mất đi cảm giác, chưa chắc là do bị tổn thương tủy sống, còn có thể do thần kinh tổn thương, thậm chí ở đầu, chẳng qua mắt thường khó mà quan sát được mà thôi. Nếu muốn trị tốt hai chân hắn, đầu tiên phải tìm ra nguyên nhân bệnh. Nhưng, lấy kỹ thuật y học hiện tại mà nói, muốn tìm ra nguyên nhân bệnh của hắn cơ hồ là chuyện không thể nào."

"Ý ngươi là, chân của Bá Dung không chữa được?" Lão thái quân cố nén sợ hãi nói.

Ngô Huyên Thảo là người ngay thẳng, lúc này gật đầu: "Không sai, ta không chữa được."

Lão thái quân nhìn về phía Trịnh Tiết, đối phương cũng lắc đầu một cái, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lão thái quân người lảo đảo, tựa hồ muốn té xỉu, Tiết phu nhân đứng sau lưng bà tê liệt ngã xuống trước, dọa mọi người giật mình. Bọn họ luống cuống tay chân mang bà tới căn phòng cách vách an trí, mà Lâm Đạm vượt qua đám người hò hét ầm ĩ, đi tới bên người Tiết Bá Dung, cầm thật chặt tay hắn. Cô cảm thấy người cần an ủi nhất bây giờ không phải lão thái quân hay Tiết phu nhân, mà là đại ca.

Tiết Bá Dung chưa từng để ý nên không thất vọng, cũng không khổ sở. Hắn theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, đôi mắt thâm thúy thoáng qua dịu dàng khó phát hiện.


(1) Vọng văn vấn thiết: hay còn gọi là tứ chẩn; là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y bao gồm: nhìn, nghe, hỏi, sờ.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 492

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.