Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (8)

Phiên bản Dịch · 2475 chữ

Chương 124: Thần y (8)

Lâm Đạm từ từ đi tới cửa, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, nếu như y thuật của Ngô Huyên Thảo quả nhiên như lời đồn, hay là để muội đi một chuyến?"

Tiết Bá Dung cười lạnh nói: "Nếu lúc trước ta không nghe lầm, nàng ta muốn muội ba quỳ chín lạy đi nhận sai với nàng ta. Muội trước kia tìm nàng ta gây rắc rối, là bởi nàng ta và Tiết Kế Minh không trong sáng, muội có từng oan uổng nàng ta chưa?"

Lâm Đạm lắc đầu một cái: "Chưa từng oan uổng nàng."

Tiết Bá Dung liếc cô, tiếp tục nói: "Vậy đó, muội không oan uổng nàng ta, tại sao phải hướng nàng ta nói lời xin lỗi. Nàng ta là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, y thuật có thể cao minh tới mức nào? Ba quỳ chín lạy là lễ tế bái thần linh đất trời, nàng ta nhận nổi không? Muội trở về đọc sách cho ta, đừng có nhiều chuyện!"

Lâm Đạm giật giật miệng, tựa hồ có lời muốn nói, nhưng lại nuốt trở về.

"Được đại ca, muội không nhiều chuyện. Đại ca, huynh không phải nói mình buồn ngủ sao? Muội để Lý Trung ôm huynh lên giường nhé?" Trước mặt người ngoài, cô chưa bao giờ chủ động ôm đại ca, tránh cho hắn mất hết mặt mũi.

Tiết Bá Dung căn bản không phản ứng cô, mà quay đầu đi mắng em trai, "Đệ còn quỳ làm gì? Mau về quân doanh huấn luyện đi! Nhập ngũ hơn nửa năm, một chút tiến bộ cũng không có!" Sau đó nhìn về phía thị vệ đứng bên tường viện, từng câu từng chữ nhấn mạnh: "Ngày sau không có sự cho phép của ta, không ai được tự tiện hành động!"

Các thị vệ đồng loạt quỳ xuống, cao giọng trả lời.

Tiết Bá Dung xoa trán, biểu tình mỏi mệt nói: "Mẹ, mẹ cũng đi đi ạ, con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Sau này không nên nghe gió bảo mưa, con không chịu nổi mọi người dày vò thế đâu."

Tiết phu nhân gật đầu lên tục, không dám bắt Lâm Đạm đi dập đầu nhận lỗi nữa.

Lý Trung lúc này mới ngồi xổm người xuống, chuẩn bị đưa đại công tử lên giường.

Những người không có nhiệm vụ gì đều rời đi, khoảng sân hò hét ầm ĩ lập tức khôi phục bình tĩnh như trước. Hai nha hoàn canh giữ ngoài cửa phòng đại công tử ngươi nháy mắt một cái, ta bĩu môi một cái, biểu tình không hề giấu tiếc nuối. Các nàng vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Lâm Đạm gặp xui xẻo, lại không đoán được đại công tử sẽ chủ động đứng ra bảo vệ kẻ cầm đầu gây tội này. Tuy nói hết thảy rắc rối đều từ nhị công tử mà ra, nhưng nếu không có Lâm Đạm càn quấy, đại công tử cũng sẽ không ngã ngựa.

Cũng không biết đại công tử rốt cuộc nghĩ thế nào, cả ngày bị Lâm Đạm chọc tức đến hộc máu, thế mà đến thời khắc mấu chốt lại đứng ra bảo vệ nàng ta. Chẳng lẽ trong thức ăn nàng ta làm mỗi ngày có lẫn canh mê hồn?

Hai người đang bày đặt Lâm Đạm đủ điều trong lòng, chỉ thấy cô lặng lẽ mở cửa phòng, lặng lẽ đi ra ngoài.

"Này, ngươi..." Nha đầu tên Bích Ngọc muốn gọi cô, lại bị nha đầu Phương Phỉ che miệng, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng để ý nàng ta, để cho nàng ta đi, gây họa rồi, lão thái quân và phu nhân mới có cái cớ đuổi nàng ta chứ!"

Bích Ngọc gật đầu liên tục tỏ ý biết, Phương Phỉ mới buông miệng nàng ta ra. Hai người đối mặt cười một tiếng, trong mắt ẩn giấu ánh sáng cười trên sự đau khổ của người khác. Mặc dù đại công tử bị phế, song đối với các nàng mà nói vẫn là lương phối như cũ. Nếu không ai muốn gả cho đại công tử, các nàng gả cho đại công tử làm thiếp, cuộc sống nhất định tốt hơn, nếu như có thể sinh một đứa trẻ thân thể khỏe mạnh, thừa kế y bát của đại công tử, lão thái quân và phu nhân sẽ còn ban thưởng nhiều hơn nữa.

Đại công tử là phế nhân, tâm tình tất nhiên nhiều phiền muộn, muốn đến gần hắn, làm ấm con tim hắn, có gì khó khăn đâu? Nếu có thể khiến hắn lệ thuộc vào các nàng, vậy thì càng tốt hơn, đến lúc đó toàn bộ Khiếu Phong Các, thậm chí cả phủ Tiết tướng quân, cũng sẽ thành thiên hạ của các nàng.

Chính là bởi ôm tâm tư không thể để người khác biết này, hai nha đầu mới có thể chán ghét Lâm Đạm ngăn trở các nàng khắp nơi tới mức độ đó.

Tiết Bá Dung nghe tiếng động ngoài cửa phòng, đôi mắt lập tức mở ra, nhăn mày nói: "Lý Trung, mau đỡ ta đứng lên, hình như có chuyện gì không đúng."

"Vâng công tử," Lý Trung vội vàng đỡ hắn lên, nghi ngờ nói, "Trong sân rất an tĩnh, nào có xảy ra chuyện gì?"

"Không đúng, vừa rồi Lâm Đạm quá mức biết điều, không giống nàng chút nào." Tiết Bá Dung phân phó nói: "Ngươi lập tức sang cách vách nhìn một chút."

Lý Trung gật đầu một cái, lập tức chạy đi cách vách, chốc lát chạy trở lại, thở hồng hộc nói: "Công tử, Lâm cô nương không thấy, ta tìm trong sân một vòng, cũng không thấy người."

"Đi tiền viện tìm lão nhị, xem hắn còn ở đó không." Chân mày Tiết Bá Dung nhăn rất chặt.

Lý Trung theo lời mà đi, một lát sau trở lại, bẩm báo: "Đại công tử, nhị công tử cũng không ở đó, nói là cùng Lâm cô nương tới Huyên Thảo đường dập đầu nhận sai."

Tiết Bá Dung dùng sức đập giường một cái, cười lạnh nói: "Tốt tốt tốt, ta biết ngay nàng sẽ đối nghịch với ta mà! Phái mấy thị vệ đuổi theo lôi họ trở lại cho ta!"

Lý Trung vội vàng mang mấy tên thị vệ đuổi theo, lại thấy lão thái quân cùng Tiết phu nhân cũng ngồi trên xe ngựa, chuẩn bị tự mình đi dập đầu nhận sai với Ngô Huyên Thảo. Tiết Kế Minh cởi áo ra, cõng cành mận gai, chuẩn bị chịu đòn nhận tội. Thị vệ không biết nên ngăn trở thế nào, chỉ có thể quỳ theo ở bên ngoài Huyên Thảo đường, tình cảnh hết sức long trọng, đẩy tên tuổi thần y của Ngô Huyên Thảo lên một tầm cao mới.

Tiết Bá Dung hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, lệnh người mang mình vào trong sân, đặt tại nơi có thể thấy cửa ra vào. Chỉ cần Lâm Đạm trở lại, hắn sẽ phát hiện cô đầu tiên.

Một lúc lâu sau, Phương Phỉ và Bích Ngọc xách hộp đựng thức ăn tới, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ: "Đại công tử, nên dùng cơm trưa rồi."

Tiết Bá Dung khoát tay: "Ta không ăn, các ngươi mang trở về đi."

"Đại công tử, ngài nên ăn chút gì đó đi, đây là thức ăn hai người nô tỳ tự mình làm." Phương Phỉ chưa từ bỏ ý định, còn muốn khuyên nữa, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Tiết Bá Dung đông cứng tại chỗ. Nàng ta há miệng một cái, nhưng phát hiện mình sợ tới mức một chữ cũng không phun ra được.

Rõ ràng Lâm Đạm phục vụ như vậy, rõ ràng nàng ta nói gì đại công tử đồng ý cái đấy, không đồng ý cũng có thể bức hắn vào khuôn khổ, tại sao đến chỗ mình thì không được? Phương Phỉ sợ đến tay chân nhũn ra, thiếu chút nữa làm rơi vỡ bát. Bích Ngọc đã sớm quỳ xuống, câm như hến.

Tiết Bá Dung ngay cả dư quang nơi khóe mắt cũng không thèm cho hai người, ngoắc thị vệ đứng thẳng ở góc tường: "Mang ta tới thư phòng Lâm Đạm, ta chờ nàng trong phòng."

"Tuân lệnh, tướng quân." Hai thị vệ lập tức khiêng cả ghế cả hắn tới thư phòng của Lâm Đạm.

Thứ đầu tiên đập vào mi mắt chính là sách thuốc chất đống như núi, sau đó là một giá gỗ hình người bày trong góc, cuối cùng là tờ giấy ghi chú viết đầy chữ rơi lả tả. Tiết Bá Dung khom người nhặt lên một tờ giấy, phát hiện nó cứ như giấy luyện viết của người mới học vậy, chữ viết rất ẩu, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra nội dung đại khái.

"Nhặt những tờ giấy này lên, sắp xếp gọn gàng." Hắn hơi giương tay một cái, hai tên thị vệ lập tức bắt đầu động tác.

Một lát sau, hắn chỉ người gỗ kia nói: "Lấy nó lại đây cho ta."

Một thị vệ vội vàng dời người gỗ tới, Tiết Bá Dung lúc này mới phát hiện trên người nó được người dùng mực đỏ ghi chú tên và đường đi kinh mạch và huyệt đạo, rất nhiều huyệt đạo trải rộng vết châm, có thể thấy Lâm Đạm khoa tay múa chân trên nó không ít. Cô nói cô phải học y, hóa ra đều là thật, mà không phải qua loa cho xong.

Tiết Bá Dung lắc đầu một cái, ánh mắt lạnh lẽo lặng lẽ tan ra không ít, xoay người, phát hiện cạnh cửa sổ có một tờ giấy, Lâm Đạm dùng mực đậm viết lên đó mấy hàng chữ —— Sau nửa giờ, chờ thời tiết ấm áp hơn, nhớ ôm đại ca đi phơi nắng. Buổi trưa đại ca muốn ăn gà hầm hạt dẻ, canh xương sườn ngó sen, cá rô hấp, cải trắng bí ngô xào, còn phải làm tiếp hai món điểm tâm ngọt, một món là bánh ngó sen hổ phách, một món là mứt táo. Đại ca thích ăn ngọt!

Ánh mắt mềm mại của Tiết Bá Dung nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp, nhìn tờ giấy này lâm vào ngây ngốc.

Ước chừng qua hai khắc đồng hồ, thị vệ thấp giọng nhắc nhở: "Tướng quân, giấy nháp đã được sửa sang lại."

"A?" Tiết Bá Dung biểu tình hoảng hốt đáp một tiếng, ngay sau đó mới chật vật không chịu nổi khoát tay: "Ta biết, các ngươi đều lui ra đi, ta muốn chờ người một lát nữa."

"Ngài còn chưa ăn cơm nữa?" Thị vệ nhắc nhở một câu.

"Ta không muốn ăn." Tiết Bá Dung xé tờ giấy dán bên cửa sổ ra, cầm trong tay đọc đi đọc lại, chẳng biết sao lại đổi chủ ý, nói: "Đem thức ăn lên đây đi."

Thị vệ vui mừng quá đỗi, vội vàng đi, khi từng món ăn phong phú được đặt lên bàn, Tiết Bá Dung lại hoàn toàn mất khẩu vị. Không thể trách, những thức ăn này căn bản không có thứ mùi như Lâm Đạm tự tay làm, không kích được cảm giác thèm ăn của hắn.

"Được rồi, ta không ăn nữa, các ngươi bưng một bát canh sâm tới cho ta." Hắn xoa xoa mi tâm, cảm giác chỗ nào cũng không thoải mái.

Thị vệ thấy hắn khó chịu như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương, chạy chậm bưng canh sâm tới, còn mời đại phu thường trú ở Tiết phủ khám một phen. Dày vò lúc lâu, Lâm Đạm rốt cuộc trở lại, kinh ngạc nói: "Đại ca, sao huynh ở trong phòng muội thế?"

Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm cái trán sưng đỏ của cô nói: "Nếu ta không tới, làm sao biết muội trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, đùa giỡn ta xoay mòng mòng."

Lâm Đạm nhanh chóng đổi đề tài: "Đại ca huynh ăn cơm chưa? Chưa thì muội lập tức đi nấu cơm cho huynh."

"Lâm Đạm, muội luôn coi lời ta nói như gió thoảng qua tai phải không!" Tiết Bá Dung không thể nhịn được nữa vỗ vào mặt bàn.

Lâm Đạm thấy hắn thực sự nóng nảy, lúc này mới chậm rãi đi tới, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng hắn, thở dài nói: "Đại ca, chỉ cần có người có thể trị khỏi cho huynh, chớ nói bảo muội ba quỳ chín lạy, cho dù bọn họ muốn ăn thịt uống máu muội, muội cũng nguyện ý. Cái mạng này của muội là huynh cho, chỉ cần huynh cần, muội tùy thời có thể trả lại ngay lập tức. Không chỉ có muội, lão thái quân, phu nhân, nhị công tử đều tới Huyên Thảo đường, bọn họ vì huynh có thể làm bất cứ chuyện gì. Huynh xem, huynh ở trong lòng họ quan trọng đến vậy, cho nên huynh nhất định không được buông bỏ chính mình đâu nhé."

Nói tới chỗ này, cô khẽ cười: "Đại ca, muội hôm nay rất vui vẻ, bởi vì muội hoàn toàn không nghĩ huynh lại bảo vệ muội tới vậy, muội còn tưởng rằng huynh hận thấu muội cơ." Nguyên chủ chịu nhiều ủy khuất tới vậy, nhưng không ai thật sự quan tâm tới cảm thụ của nàng. Nếu như lúc ấy, có một người có thể đứng ra như Tiết Bá Dung, vì nàng nói một lời công đạo, nàng cũng sẽ không vì yêu thành cuồng, liên tiếp phạm phải sai lầm lớn.

Nhưng thứ nguyên chủ không có, Lâm Đạm lại lấy được, cho nên cô bây giờ cảm thấy thật ấm áp, thật vui thích. Cô kìm lòng không đậu cầm tay Tiết Bá Dung, nhẹ nhàng lay động một cái.

Tiết Bá Dung định tránh thoát, lại bị cô vững vàng nắm được, gò má không khỏi đỏ lên, cắn răng nói: "Lâm Đạm, muội cũng chỉ có bên cạnh ta mới đùa bỡn ngang ngược, ra ngoài thì khiếp nhược. Người ta bảo muội dập đầu, muội liền đi dập đầu, muội đặt mặt mũi của nhà họ Tiết ở chỗ nào? Ta không muốn mạng của muội, muội tự đi mà giữ, ít gây rắc rối cho ta thôi!"

"Được, muội sai rồi, đại ca nói đều đúng, muội nghe lời đại ca." Lâm Đạm liên tục gật đầu, cứ như ngoan ngoãn lắm.

Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó che mặt thở dài.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 469

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.