Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (7)

Phiên bản Dịch · 2413 chữ

Chương 123: Thần y (7)

Lâm Đạm mới bồi Tiết Bá Dung ăn điểm tâm xong, đang vừa thu dọn bàn vừa trò chuyện với hắn: "Đại ca, huynh buổi trưa thích ăn cái gì? Phương đại nương ngày hôm qua mua một túi hạt dẻ ở chợ, muội nếm thử rồi, khẩu vị vừa ngọt vừa mềm, dứt khoát đem hạt dẻ hầm gà, nhé? Nấu thêm một bát canh xương sườn ngó sen, hấp một con cá rô, xào thêm chút rau củ, tuyệt vời."

Tiết Bá Dung từ từ dùng khăn lau miệng, căn bản không để ý tới cô.

Cô nhìn đối phương một cái, lại nói: "Đại ca, huynh rốt cuộc thích ăn món gì? Khẩu vị của huynh thế nào? Là nhàn nhạt thanh đạm hay là mặn mà đậm miệng, cay hay là ngọt? Đại ca, huynh có sở thích nào đặc biệt không?"

Tiết Bá Dung lười nhìn cô dù chỉ một cái, ngoắc tay với Lý Trung nói: "Đỡ ta lên giường."

Lý Trung vội vàng đi tới, lại bị Lâm Đạm ngăn cản: "Đi lên giường làm cái gì, mới vừa cơm nước xong, phải tiêu hóa non nửa giờ mới được nằm xuống, nếu không không tốt với dạ dày. Đại ca, muội ôm huynh tới bên cửa sổ ngồi một chút nhé, huynh nếu thấy nhàm chán, đọc sách một lát cũng tốt."

Tiết Bá Dung nhắm mắt lại, nằm trên ghế không lên tiếng.

Lâm Đạm ánh mắt tồi sầm, cũng không kiên trì ôm hắn tới bên cửa sổ nữa, mà trở lại thư phòng, mang tất cả sách thuốc của mình tới, bắt đầu buổi học mỗi ngày. Cô từng trang từng trang đọc nhẩm, cố gắng nhớ từng câu từng câu một, tiếng thì thầm nói nhỏ khiến Tiết Bá Dung tâm phiền ý loạn. Hắn nghiêng đầu trừng cô một cái, thấy cô không có cảm giác chút nào, đành cố sức nhẫn nại.

Lâm Đạm lại để sách xuống, hỏi: "Đại ca, muội có ồn ào tới huynh không?"

Tiết Bá Dung không nói tiếng nào.

Lâm Đạm yên tâm, cầm sách tiếp tục học thuộc lòng, âm lượng còn cao hơn trước đó.

Qua ước chừng hai khắc đồng hồ, Tiết Bá Dung không thể nhịn nổi nữa nói: "Muội im miệng!"

"Đại ca huynh nói gì?" Lâm Đạm làm bộ mình cái gì cũng không nghe thấy.

Tiết Bá Dung nhíu chặt lông mày, từng câu từng chữ nói: "Ta bảo muội im miệng, muội quá ồn!"

"Được đại ca, muội không đọc lên nữa." Lâm Đạm lúc này mới hài lòng, đi tới bên người Tiết Bá Dung, ngồi xuống nhìn thẳng hắn, từ từ nói: "Đại ca, huynh muốn cái gì phải nói với muội, huynh mà không nói, làm sao muội biết được chứ? Muội bây giờ hỏi huynh một lần nữa, buổi trưa huynh muốn ăn thức ăn gì, huynh có sở thích gì đặc biệt không?"

Tiết Bá Dung cắn chặt hàm răng, nặn ra một câu: "Cứ ăn mấy món muội bảo lúc trước đi, ta không có sở thích gì đặc biệt, thanh đạm hay đậm miệng đều được."

Lâm Đạm kiên nhẫn không bỏ hỏi: "Đại ca vậy huynh thích khẩu vị thế nào? Mặn, ngọt, cay, tê cay, chua cay..."

Tiết Bá Dung gân xanh trên trán giật giật, không đợi cô nói xong đã khó khăn phun ra một chữ: "Ngọt."

"A?" Lâm Đạm tỏ ra rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đại ca rắn rỏi kiên cường vậy mà thích ăn ngọt.

Tiết Bá Dung lại cho rằng cô giả bộ ngu, cố ý chỉnh mình, mặc dù không tình nguyện tới mức nào, vẫn lặp lại một lần: "Ta thích ngọt, giờ muội hài lòng chưa? Có thể rời khỏi phòng của ta, để ta thanh tĩnh chốc lát chưa?"

Lâm Đạm gật đầu liên tục, "Hài lòng, vậy buổi trưa muội mang thêm cho đại ca một chiếc bánh ngó sen hổ phách, mềm mềm ngọt ngọt rất dễ ăn. Đại ca muội đi nhé."

Cô xếp gọn chồng sách thuốc thật dày về phòng mình, khi Tiết Bá Dung cho rằng mình rốt cuộc có thể thở một cái, cô lại trở lại, không nói hai lời ôm hắn đến bên cửa sổ, nghiêm túc dặn dò: "Đại ca, huynh cần phơi nắng nhiều hơn, như vậy rất tốt cho xương. Thời tiết buổi sáng có chút lạnh, qua nửa giờ muội tới ôm huynh ra ngoài, chúng ta phơi nắng trong sân một chút, chờ ăn cơm trưa xong huynh lại về giường ngủ. Chỗ này có mấy quyển binh thư, muội tìm được trong thư phòng của huynh đấy, huynh đọc đi, tránh cho nhàm chán. Đại ca muội đi nhé, huynh có chuyện cứ gọi muội. Huynh xem, chỉ cần huynh nguyện ý nói ra miệng, muội có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của huynh, huynh có ý kiến gì, sau này không nên giữ trong lòng cho bực bội."

Tiết Bá Dung cười lạnh nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép muội ôm ta là không cho phép muội ôm ta, muội có từng nghe đâu?"

Lâm Đạm lơ đễnh khoát tay: "Cái này đâu giống. Chuyện nào tốt với huynh muội sẽ làm tất, bất kể huynh có đồng ý hay không."

Nụ cười Tiết Bá Dung càng phát lạnh: "Vậy ta nói hay không nói thì có gì khác nhau?"

"Aiz, muội không giải thích rõ cho đại ca được, cứ vậy trước đã." Lâm Đạm thở dài nói: "Đại ca, muội đi thật đây, sáng sớm hôm nay huynh đã làm trễ không biết bao nhiêu thời gian của muội."

Tiết Bá Dung bị cô làm cho tức giận muốn ngả ngửa, vỗ tay vịn ghế nói: "Lâm Đạm, muội còn nói vô lý, muội muốn trả đũa đúng không? Lâm Đạm, Lâm Đạm, muội trở lại cho ta, chúng ta nói cho rõ ràng..."

Lâm Đạm khép cửa phòng lại, sau đó xoa xoa quai hàm. Cô thật ra không thích nói chuyện, nhưng không có cách nào, đại ca cũng là loại người trầm mặc ít nói, hiện tại tê liệt trên giường, tâm tình uất ức, cứ bực bội thế tiếp rất dễ bực ra bệnh tình nghiêm trọng. Vì vậy, cô không thể không cưỡng ép mình mỗi ngày nói rất nhiều lời, nghĩ đủ các kiểu dẫn dắt đại ca tức quá mà phải nói, xua bớt uất ức trong nội tâm hắn.

Cô xưa nay là loại người trực lai trực vãng (nói chuyện ngay thẳng), không biết nói lời uyển chuyển dễ nghe, ngược lại lần nào cũng làm đại ca tức đến thất khiếu bốc khói. Nhưng chó ngáp phải ruồi, tâm tình đại ca ngày một sáng sủa hơn, sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận, làm cô thở phào một hơi.

Cô đi vào thư phòng, lấy một tờ giấy viết: Sau nửa giờ, chờ thời tiết ấm áp hơn, nhớ ôm đại ca đi phơi nắng. Buổi trưa đại ca muốn ăn gà hầm hạt dẻ, canh xương sườn ngó sen, cá rô hấp, cải trắng bí ngô xào, còn phải làm tiếp hai món điểm tâm ngọt, một món là bánh ngó sen hổ phách, một món là mứt táo. Đại ca thích ăn ngọt!

Viết xong, cô đính tờ giấy lên cửa sổ cạnh người, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy, tùy thời nhắc nhở cô lúc mải mê học tập đừng quên chăm sóc đại ca.

Làm xong hết thảy những thứ này, cô đang chuẩn bị mở sách thuốc ra, thì nghe bên ngoài cửa truyền tới giọng nói dồn dập: "Lâm Đạm, Lâm Đạm, ngươi mau cút ra đây cho ta!"

Âm thanh này Lâm Đạm quá quen thuộc, không phải vị hôn phu Tiết Kế Minh của nguyên chủ thì là ai? Cô đang chuẩn bị đi ra xem tình huống thế nào, chợt nghe Tiết Bá Dung lạnh nhạt nói: "Sân của ta không phải chỗ cho đệ cao giọng ồn ào."

Tiết Kế Minh khí thế hung hăng giống như chuột gặp mèo, lập tức giọng điệu mềm nhũn, cẩn thận nói: "Đại ca đệ sai rồi, đệ quá gấp nên mới như vậy. Lần sau đệ nhất định chú ý, đại ca huynh tha thứ cho đệ lần này."

Lâm Đạm lúc này mới đẩy cửa ra ngoài, mặt không thay đổi hỏi: "Huynh tìm ta có chuyện?"

Tiết Kế Minh nắm chặt nắm đấm, tựa hồ muốn đánh người, lại kiềm chế, nói nhanh: "Lâm Đạm, ngươi theo ta tới Huyên Thảo đường ba quỳ chín lạy với Tiểu Thảo, dập đầu nhận sai, nhất định phải mời nàng tới chữa trị hai chân cho đại ca. Tiểu Thảo ngay cả người phải chết cũng có thể cứu sống, chữa khỏi chân đại ca nhất định được."

Lâm Đạm nhăn mày nói: "Y thuật của nàng cao siêu như vậy?" Trong ấn tượng của nguyên chủ, y thuật của Ngô Huyên Thảo rất tệ hại, ngay cả thảo dược cũng không nhận biết được hết, cũng bởi bốc sai thuốc mà bị bệnh nhân tìm tới cửa làm phiền, sao bất thình lình biến thành thần y rồi?

Tiết Kế Minh mặt đầy giận dữ: "Ngươi đừng có xem thường người khác, Tiểu Thảo am hiểu nhất là chữa trị ngoại thương, bất kể là gãy tay gãy chân hay là đứt ruột thủng bụng, nàng đều có thể trị hết. Nàng có thể dùng một cây kim vá vết thương người ta lại, giúp người bệnh cải tử hồi sinh, cũng có thể dùng hai tấm ván kẹp chân gãy lại, làm người bị thương tàn phế có thể khôi phục đi lại, ngươi dựa vào cái gì xem thường nàng? Ngươi có đi nói lời xin lỗi hay không? Ngươi không đi, ta liền trói ngươi đem đi!"

Y hơi giương tay, tức thì có hai thị vệ cầm dây thừng đi tới.

Tiết Bá Dung cười lạnh nói: "Ở trong sân của ta sai sử thị vệ của ta, lùng bắt người của ta, Kế Minh, đệ càng ngày càng có tiền đồ mà!"

Tiết Kế Minh sắc mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: "Đại ca, đệ cũng vì muốn tốt cho huynh thôi! Tiểu Thảo có nói, chỉ cần Lâm Đạm đi dập đầu với nàng, nàng sẽ tới khám chân cho huynh..."

Tiết Bá Dung đánh gãy lời y: "Nàng ta có thích tới hay không, ta không lạ gì. Ai cũng cảm thấy, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Lâm Đạm phải không?" Ánh mắt hắn quét qua em trai, lại quét qua thị vệ, sau đó là trên mặt Tiết phu nhân vội vã chạy tới.

Mọi người mặc dù không nói rõ, cũng không khó để nhìn ra trên vẻ mặt đầy căm phẫn của họ, bọn họ đúng là thấy toàn bộ sai lầm là của Lâm Đạm, nếu không có Lâm Đạm, nhà họ Tiết nào sẽ rơi vào tình cảnh tràn ngập nguy cơ trước mắt?

Tiết Bá Dung nhắm hai mắt, gằn từng chữ: "Có mấy lời, ta vốn không muốn nói, lại không thể không nói, nếu không Kế Minh đệ vĩnh viễn không trưởng thành được. Hôn ước giữa đệ và Lâm Đạm do chính miệng đệ nhận lời, người nhà có từng bức ép đệ chưa?"

Tiết Kế Minh không cam lòng vẫn phải nói: "Không có, không ai ép đệ cả."

Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm y, từ từ nói: "Đó chính là vấn đề. Đệ đầu tiên đồng ý ở cạnh Lâm Đạm suốt đời, nhưng lại bí mật qua lại với Ngô Huyên Thảo, sau khi mọi chuyện bùng nổ, đệ không những không giải quyết chuyện này cho tốt, sắp xếp thỏa đáng cả hai bên, ngược lại len lén chạy đi biên ải, để hai nữ tử yếu đuối vì đệ mà bôn ba khắp đường xá xa xôi. Đệ biết rõ mình có hôn ước, nên quản giáo chính mình, không nên đi trêu chọc cô nương khác. Vậy mà đệ trước thì bội tín bội nghĩa, sau thì do dự không quyết, cuối cùng đẩy toàn bộ trách nhiệm, toàn bộ nước dơ lên đầu Lâm Đạm. Đệ nếu từ lúc bắt đầu không đồng ý hôn sự với nàng, hoặc sau khi gặp Ngô Huyên Thảo biết khắc chế thủ lễ, những tai nạn phía sau sẽ không xảy ra."

Tiết Bá Dung nhìn Lâm Đạm một cái, tiếp tục nói: "Ngô Huyên Thảo dây dưa không rõ cùng một nam nhân đã có hôn thê, Lâm Đạm đi đập tiệm của nàng ta thì sai chỗ nào? Đệ bảo nàng đi xin lỗi, thể hiện áy náy với người ta? Xảy ra chuyện, đệ luôn tìm nguyên nhân trên người người khác, mà không bao giờ tự nhìn vào chính mình. Đệ nếu ngay cả chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không kham nổi, nói gì tới dẫn binh đánh giặc, nói gì tới kiến công lập nghiệp? Hai chân của ta sở dĩ bị phế, cũng là vì thay đệ trả nghiệt nợ!"

Tiết Kế Minh vốn bị lời nói như lưỡi đao của đại ca đâm cho không ngóc đầu lên được, nghe một câu cuối cùng, thật như bị sét đánh, không cách nào chịu đựng. Y hai chân mềm nhũn quỳ xuống, nức nở nói: "Đại ca, đệ xin lỗi huynh! Đệ mới là đầu sỏ, đệ sai rồi!"

Tiết Kế Minh dù sao cũng là con trai mình, cho dù y có sai, Tiết phu nhân cũng sẽ không nghĩ sâu. Hôm nay nghe lời con trai lớn, bà mới giật mình tỉnh ngộ, hối hận muôn vàn: "Bá Dung, chuyện này cũng phải trách mẹ! Do mẹ không giáo dục tốt, mới nuôi nó thành bộ dáng không biết nặng nhẹ, không có trách nhiệm như vậy. Cưng chiều con chẳng khác nào giết chết nó, nếu mẹ sớm nghĩ tới đạo lý này thì đã khác, mẹ cũng có lỗi!"

Trong sân tiếng khóc vang lên, khiến Lâm Đạm nhìn mà sửng sốt. Cô vạn vạn không ngờ tới đại ca sẽ đứng về phía mình.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 469

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.