Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (hoàn)

Phiên bản Dịch · 2970 chữ

Chương 116: Tú nương (hoàn)

Cuối cùng, Lý Tu Điển vẫn không nỡ thả Mạnh Tư xuống, mà đưa nàng tới viện nhỏ Mạnh Trọng tạm thuê để ở trong Kinh, cũng bảo đảm với cha mình, từ nay về sau tuyệt không lui tới với đối phương nữa. Hắn ta dùng hai tay run rẩy gõ cửa viện một cái, nghe bên trong truyền tới tiếng bước chân, lập tức leo lên xe ngựa nhanh chóng rời đi, không dám đối mặt với Mạnh Trọng.

Mạnh Tư nhìn xe ngựa dần đi xa, nước mắt ào ào chảy xuống. Nàng rất muốn lớn tiếng khóc, nhưng giọng nàng đã sớm khàn đặc từ lúc dụng hình, sợ rằng chỉ cần há miệng sẽ ói máu.

"Tư Tư, muội sao lại thành như vậy? Là ai ra tay độc ác với muội?" Thấy rõ tình trạng thảm hại của em gái, tròng mắt Mạnh Trọng muốn nứt ra.

"Ca..." Mạnh Tư miễn cưỡng phun ra một chữ liền xụi lơ xuống.

"Mau mau tìm đại phu, nhanh!" Mạnh Trọng ôm em gái vội vội vàng vàng chạy vào nhà.

Đại phu cơ hồ bị người làm nhà họ Mạnh khiêng vào trong sân, sau khi cẩn thận chuẩn đoán nói: "Mười ngón tay của Mạnh cô nương đều gãy, cho dù nối lại cũng khó khôi phục linh hoạt như dĩ vãng. Giọng nói thì không có vấn đề gì, uống một thang thuốc nhuận họng là khỏi."

Mạnh Trọng vội vàng sai người đi nấu thuốc, tự mình đút cho em gái.

Mạnh Tư cảm giác khá hơn một chút, lập tức hỏi: "Đại phu, ta còn có thể thêu thùa không?"

Mạnh Trọng sắc mặt biến đổi, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

"Thêu? Cái này chắc chắn không được, việc đó quá mức tinh tế quá mức nặng nề, cô nương tốt nhất không nên đụng, tránh cho tạo thành tổn thương lần hai." Đại phu một bên thu dọn hòm thuốc một bên nghiêm túc dặn dò.

"Sau khi xương mọc lại cũng không được sao?" Mạnh Tư chưa từ bỏ ý định truy hỏi.

"Ngươi không chỉ có xương bị tổn thương, còn kinh mạch cũng thế, xương chữa khỏi, kinh mạch không được bảo dưỡng tốt, sự linh hoạt tự nhiên sẽ giảm nhiều. Ta thấy cô nương gia cảnh sung túc, ngày thường đều có nha hoàn người làm chăm sóc, hẳn không cần làm việc kiếm tiền, ngược lại cũng không có vấn đề gì."

Đại phu đã rời đi rất lâu rồi, Mạnh Tư mới thoát khỏi nỗi tuyệt vọng trầm trọng. Nàng nhìn hai tay không chút cảm giác của mình, rù rì nói: "Ca, muội sai rồi, muội thật sự sai hoàn toàn! Mấy lần giao thủ với Lâm Đạm, muội nếu có thể thản nhiên thừa nhận thất bại của mình, thì sẽ không từ đầu đến cuối canh cánh trong lòng; muội nếu không canh cánh trong lòng, thì sẽ không đồng ý lời đề nghị của Lý Tu Điển, cùng hắn vào Kinh thêu lễ phục; muội nếu không thêu lễ phục, thì sẽ không bị bại bởi Lâm Đạm lần nữa, từ đó chọc giận Tây Thái hậu, bị bà ta phế bỏ đôi tay. Ca, nếu ban đầu ở đại hội tuyển chọn, muội có thể thoái mái thừa nhận Lâm Đạm ưu tú hơn mình, sau đó an tâm đợi ở trong nhà học tập thêu thùa, cho dù cả đời không vượt qua nàng được, cuối cùng vẫn có thành tựu không nhỏ. Muội chẳng qua không sánh bằng với nàng thôi, chứ muội vẫn có sở trường của riêng mình. Là muội bị tâm ma che mờ ánh mắt, cho nên mới một bước sai ngàn bước sai. Ca, muội hôm nay rơi xuống kết cục này, không thể trách bất kỳ người nào, chỉ có thể trách chính muội thôi."

Nàng cúi đầu xuống, nức nở nói: "Thời điểm ca và Lý Tu Điển thương lượng muốn phế hai tay Lâm Đạm, thật ra muội tránh ở ngoài cửa nghe lén, nhưng muội không những không ngăn cản, còn lặng lẽ rời đi. Lúc ấy muội cứ nghĩ: Nếu Lâm Đạm không có hai tay, thì tốt với mình cỡ nào nha! Muội không cần phải lo lắng bị nàng vượt qua nữa, không cần lo lắng bị người ngoài xem thường nữa. Nhưng ca nhìn xem, cuối cùng người bị phế tay là ai? Lâm Đạm chưa bao giờ dùng thủ đoạn âm hiểm độc ác đối phó muội, mà muội lại sinh ra ý niệm u ám như thế. Đều nói người làm trời đang nhìn, ca, muội gặp phải báo ứng! Ông trời đang trừng phạt muội!"

Nói tới chỗ này, Mạnh Tư ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.

Mạnh Trọng giờ mới biết, hai tay em gái bị Tây Thái hậu kẹp đứt, vậy gã tìm ai để trả thù đây? Gã không chừa thủ đoạn nào giúp em gái nêu cao tên tuổi, thậm chí đẩy nàng lên độ cao tú nương ngự dụng, quay đầu lại hóa ra đã làm hại cả đời nàng. Không có hai tay thì không thể thêu thùa được nữa, đối với nàng là chuyện tàn nhẫn tới nhường nào.

Thẳng đến lúc này, Mạnh Trọng mới chảy xuống hàng nước mắt hối hận. Thù của cha chú, gã sớm báo xong, Lâm Đạm muốn xây dựng gia sản lại thế nào, vốn không liên quan gì tới gã. Nếu gã bỏ qua cho cô, cũng bỏ qua cho mình, hết thảy sẽ không xảy ra. Nhưng gã hết lần này tới lần khác cứ như bị ma quỷ mê hoặc đầu óc vậy, vùi đầu vào việc chèn ép sự nghiệp của Lâm Đạm.

Thêu chế lễ phục cho Thái hậu và Hoàng đế, chuyện này đúng là vinh dự lớn lao, vì vậy không phải ai cũng có thể làm. Không có thực lực đứng đầu, không có kỹ thuật thêu không người sánh bằng, đi chỉ để chịu chết mà thôi. Nhưng gã biết rõ em gái không kham nổi, vẫn đưa nàng đi, lá gan của gã sao lại lớn đến thế? Gã khi đó rốt cuộc đã nghĩ gì?

Mạnh Trọng dùng sức kéo tóc mình, trong lòng hối tiếc khó tả.

---

Nửa tháng sau, cả nhà họ Lâm dọn tới Kinh thành, một chi nhánh tú trang Đạm Yên cũng khai trương trên con phố phồn hoa nhất Kinh đô. Nghe nói ông chủ sau lưng tú trang này là Lâm tú nương đã thêu phượng bào cho Đỗ Hoàng hậu, quý nhân quan lại trong Kinh chen chúc tới, tranh nhau mua hàng.

Bọn họ có may mắn tham gia lễ đăng cơ của tiểu Hoàng đế, dù đã qua một thời gian, vẫn nhớ như in phượng bào trên người Đỗ Thái hậu hôm đó. Sau đại điển, thậm chí có lời đồn truyền ra, rằng chiếc phượng bào ấy vốn do lông chim phượng hoàng biến thành, là pháp y tiên gia, không phải thứ đồ phàm tục. Mà Đỗ Thái hậu chính là thần điểu chuyển thế, tới phàm trần lịch luyện, nếu không vết sẹo trên trán bà sao lại hóa thành một đóa mạn châu sa hoa?

Phượng hoàng tắm lửa, niết bàn sống lại. Khó khăn trùng trùng Đỗ Thái hậu trải qua, hoàn toàn phù hợp với số mệnh của thần điểu, đây chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Lời đồn đãi càng truyền càng huyền ảo, cho dù người không tin vào quỷ thần, cũng khó tránh khỏi sinh ra mấy phần kính sợ với Đỗ Thái hậu, huống chi là người hết lòng tin vào số mệnh? Uy vọng của Đỗ Thái hậu ngày càng dâng cao, mà Tây Thái hậu dưới sự chèn ép không dấu vết của bà từ từ bị người quên lãng.

Lại qua nửa tháng, Đỗ Như Tùng được điều vào Kinh thành, thăng lên thành phó Thống lĩnh bộ Binh, có thể nói đạp lên mây xanh, một bước lên trời. An Định Hầu an nhà nở nhà biết được hai huynh muội muốn vào Kinh, liền phái người mỗi ngày tới cửa thành chờ đợi, rất sợ bỏ qua họ.

Chẳng ai nghĩ tới Đỗ Thái hậu còn có thể phục sủng, càng không nghĩ tới bà có thể buông rèm chấp chính, nắm giữ thực quyền. Cho nên, An Định Hầu gián tiếp bức tử chị ruột Đỗ Thái hậu trở thành đối tượng cho mọi người chèn ép. Nhà mẹ Đỗ Thái hậu vào sáng sớm bà bị phế truất đã công khai đoạn tuyệt quan hệ với bà, lúc này muốn bù đắp vết thương, hòa hảo như lúc ban đầu là không thể nào.

Ngược lại Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên từ đầu đến cuối bầu bạn bên người di mẫu, chưa từng vì bà có vinh quang tại thân mà tận lực lấy lòng, chưa từng vì bà chán nản thất ý mà xoay người rời đi. Bọn họ thậm chí chủ động vứt bỏ thân phận cao quý, cùng di mẫu lưu đày tới Lâm An phủ chịu khổ chịu tội.

Phần thâm tình sâu đậm này, Đỗ Thái hậu sao có thể không hồi báo? Đỗ Như Yên chưa vào Kinh đã được sắc phong làm Thụy Dương Công chúa, Đỗ Như Tùng cũng lập tức lên chức, một bước lên mây. Những người từng bắt nạt, chà đạp họ, ngày hôm nay thấy họ phải đi đường vòng.

Chẳng qua những chuyện này, đối với người bình thường mà nói quá mức xa xôi, Lâm Đạm nghe một chút liền thôi, chưa từng để ý nhiều. Cô đã nửa tháng chưa từng thấy huynh muội nhà họ Đỗ, nghĩ từ nay về sau, bọn họ hẳn sẽ cách cô càng lúc càng xa, cho đến khi không cùng đường nữa.

"Đạm Đạm, tòa nhà sang trọng cách vách có người mua, nghe nói tiêu đến tám trăm lượng bạc." Ngày hôm đó, Trường Huệ vội vã đi vào phòng thêu, nói: "Kinh thành quả nhiên là nơi tụ tập quyền quý, căn nhà lớn như vậy nói mua liền mua, còn chuẩn bị xây thêm! Aiz, cũng không biết Đỗ công tử với Yên Nhi thế nào rồi. Lúc đầu mẹ còn nghĩ Đỗ công tử muốn cưới con, thật may mà mẹ không đồng ý, nếu không bây giờ khẳng định bị thoái hôn rồi. Hắn là mây trên trời, chúng ta bùn dưới đất, căn bản không xứng đôi."

"Ai nói không xứng đôi, cháu thấy rất xứng đôi mà!" Đỗ Như Yên ôm một hộp gấm đi tới, trên mặt là nụ cười sáng lạn: "Đạm Đạm và ca cháu là một đôi trời đất tạo thành, Huệ di, dì chớ nói lung tung!"

"Ai nha, Công chúa điện hạ, dân phụ, dân phụ hành lễ thế nào đây?" Trương Huệ gấp gáp muốn xoay vòng vòng, hoàn toàn không biết nên ứng đối thế nào. Nhân vật tôn quý nhất bà từng tiếp đãi chính là phu nhân Đề đốc, nào thấy qua Công chúa điện hạ bao giờ?

"Huệ di, dì ngàn vạn lần đừng hành lễ, dì đang ép chết cháu đó!" Đỗ Như Yên còn hoảng hơn cả bà, vội vàng buông hộp gấm xuống đi đỡ.

"Huệ di, nếu dì đồng ý lời cầu hôn của con, dì chính là nhạc mẫu con rồi, làm gì có chuyện nhạc mẫu hành lễ với nữ tế chứ." Đỗ Như Tùng đứng ở cửa, biểu tình có chút khẩn trương. Hắn nhìn Lâm Đạm một cái, sau đó đỏ mặt cúi đầu.

Trương Huệ ngẩn ngơ, lỡ miệng nói: "Vậy cũng không được, Đạm Nhi nhà ta cần người tới ở rể."

Đỗ Như Tùng lập tức ngẩng đầu: "Con có thể ở rể."

"Cháu? Cháu bây giờ là quý nhân, làm sao tới nhà ta ở rể được? Không được không được, tuyệt đối không được!"

"Được chứ ạ! Cháu và ca sớm không có nhà, ca ở rể ở nhà họ Lâm, cháu cũng kén chồng tới ở rể, vậy chẳng phải vẹn toàn đôi bên rồi? Đạm Đạm, ca ta mua nhà cách vách rồi, sau này chúng ta ở chung được không? Rời ngươi nửa tháng, ta với ca ăn không ngon ngủ không yên, quá thảm! Ngươi là tâm phúc của chúng ta, ngươi muôn ngàn lần đừng vứt bỏ chúng ta đấy nha!" Đỗ Như Yên ôm lấy tay Lâm Đạm không ngừng lay lay, giọng hết sức yêu kiều.

Lâm Đạm buông kim thêu xuống, biểu tình có chút không biết làm sao.

Đỗ Như Tùng ngồi xuống trước mặt cô, nghiêm túc nói: "Đạm Nhi, ta là người muội quen thuộc nhất, vào cửa nhà muội rồi, tuyệt sẽ không quản thúc muội, muội muốn làm gì làm cái đó, hoàn toàn tự do. Trừ cái này ra, ta còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, tạo mạng lưới giao thiệp, giải quyết rắc rối. Chỉ cần có ta ở đây, muội đi ngang Kinh thành cũng được. Nếu không chọn ta làm chồng, mà chọn một người khác, muội có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này trải qua thế nào không? Muội nếu muốn ở chung với hắn, thì phải đi thích ứng với sự tồn tại của một người xa lạ lần nữa, muội có thể nhẫn nại không?"

Hắn biết, Lâm Đạm không yêu mình. Nhưng không sao cả, chỉ cần cô một mực đứng bên người hắn là tốt lắm rồi. Cho dù không có tình yêu, cô vẫn ấm áp như vậy, làm hắn nhịn không được muốn đến gần, muốn ôm lấy.

Lâm Đạm nghiêng đầu nhìn hắn, dùng kim thêu gãi da đầu một cái, cuối cùng vuốt cằm nói: "Được, hai ta thành hôn đi." Nếu bắt buộc phải lập gia đình, nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Như Tùng dường như là lựa chọn duy nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất.

"Cảm ơn muội Đạm Nhi, cảm ơn." Đỗ Như Tùng thở phào một hơi, muốn ôm người yêu vào trong ngực, lại bị mẹ vợ kịp thời kéo ra. Hắn cười ngây ngô một hồi, sau đó mới dưới sự thúc giục của em gái trở về chuẩn bị "đồ cưới".

Đỗ Như Yên như con khỉ con ôm Lâm Đạm vừa cười vừa nhảy nhót, nhìn qua còn vui hơn cả bản thân chú rể. Trương Huệ và hai vị di nương bị nàng lây nhiễm, che miệng phì cười. Vạn vạn không ngờ tới, Đạm Nhi nhà mình không chỉ gượng dậy được tú trang Lâm thị, còn cưới được công tử quý tộc vào cửa, liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm có thể tăng thể diện rồi!

---

Sau khi hai tay Mạnh Tư bị phế, Mạnh Trọng liền ở lại Kinh thành trị thương cho nàng, chưa từng về Lâm An phủ. Tú trang Mạnh thị không có người chủ trì, mà tin tức Mạnh Tư đắc tội Tây Thái hậu bị chặt đứt hai tay truyền ra, danh dự tú trang lập tức rớt xuống ngàn trượng.

Mạnh Trọng nhiều lần tìm Lý Tu Điển, gửi hy vọng vào sự trợ giúp từ nhà họ Lý, Lý Tu Điển ngoài mặt đồng ý, quay đầu lại cưới một quý nữ cao môn, thiếu chút nữa tức chết Mạnh Trọng. Gã không dám nói tin tức này mới em gái, sợ nàng đợi ở Kinh thành sớm muộn có một ngày sẽ biết, chỉ có thể mang nàng về nhà.

Mạnh Tư có lẽ đã có dự cảm, sau đó không hề hỏi chuyện Lý Tu Điển nữa. Nàng suốt đời không gả, sau khi tú trang Mạnh thị vì buôn bán ế ẩm sập tiệm, nàng liền lấy công việc dạy người thêu thùa mưu sinh. Tú trang Đạm Yên của Lâm Đạm càng phát triển càng lớn, có chi nhánh ở mọi miền đất nước. Dưới sự thôi thúc của cô, chức nữ và tú nương đã trở thành một nghề nghiệp phổ biến, nuôi lớn lượng lớn nữ tử.

Lại qua mấy năm, Tây Thái hậu Lý Mẫn thông gian cùng một trong bốn đại thần phụ chính, bị người ta bắt tại chỗ, đưa đi miếu thanh tu. Hôm Hoàng đế trưởng thành, có người tố cáo Hoàng đế không phải huyết mạch chân long, mà là dã chủng do Lý Mẫn và đại thần phụ chính thông gian để lại, phải lập tức phế trừ, còn lấy ra một xấp giấy thật dày liệt kê chứng cứ.

Dưới bằng chứng như núi, tiểu Hoàng đế dã tâm bừng bừng rất nhanh bị phế, sau đó, nữ Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Đại Chu lên ngôi, đổi quốc hiệu thành "Tấn", đại xá thiên hạ. Nhà họ Lý từng hiển hách một thời ầm ầm sụp đổ, người nhà họ Lý hoặc bị chém đầu, hoặc bị lưu đày, Lý Tu Điển và Hoàng đế qua lại rất mật thiết, lại tham dự âm mưu lật đổ Đỗ Thái hậu, bị xử tử lăng trì.

Tin tức truyền về Lâm An phủ, Mạnh Tư ngơ ngác nhìn chân trời, rù rì nói: "Không nên a, không nên là như vậy, Lý Tu Điển sao lại chết? Ta mơ thấy hắn thành đại thần trong triều, ta mơ thấy ta thân mang cáo mệnh, ta mơ thấy chúng ta kết mối lương duyên, ân ái một đời, chuyện vốn không nên thành như vậy..."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 425

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.