Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (1)

Phiên bản Dịch · 2494 chữ

Chương 117: Thần y (1)

Thời điểm mở mắt, Lâm Đạm biết mình lại mất trí nhớ rồi. Tại sao dùng chữ "lại", cô không biết, tại sao biết mình mất trí nhớ, cô cũng không biết, nhưng cô thấy xa lạ với hết thảy xung quanh, tựa như một kẻ xâm nhập bất ngờ đến đây vậy.

"Lâm cô nương, ngươi thu dọn đồ đạc xong chưa? Thu dọn xong thì theo ta rời đi, đừng kinh động tới người ngoài." Một phụ nhân trung niên đẩy cửa đi tới, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.

"Thu dọn xong." Lâm Đạm theo bản năng trả lời, sau đó phát hiện tay mình quả thật xách một cái bọc.

Phụ nhân trung niên cũng không thèm nhìn tới cô, đi thẳng vào phòng, lật rương đồ, tủ quần áo, khăn trải giường các nơi, phát hiện cả cái hộp đựng đồ trang sức cũng bị cầm đi, bất cứ thứ gì đáng tiền đều không lưu lại thì biểu tình trên mặt càng khinh bỉ hơn. Nhưng bà rốt cuộc không nói gì cả, chỉ xếp đồ mình vừa lật loạn về như cũ, khóa lại cái khóa đồng, thúc giục: "Được rồi, chúng ta đi thôi, lão Hồ đã chuẩn bị xong xe rồi. Ngươi mà cứ nhùng nhà nhùng nhằng kéo dài, ta trực tiếp khênh ngươi đi luôn."

Lâm Đạm không dấu vết quan sát từng cử chỉ hành động của bà, từ từ do thám ra một ít tình huống. Nhìn dáng vẻ, nguyên chủ trông không giống dọn nhà, mà giống bị đuổi khỏi cửa hơn, hơn nữa còn là vì phạm phải chuyện ác mới bị, nếu không thái độ của phụ nhân này với cô sẽ không ác liệt như thế, phảng phất có chút khinh bỉ, có chút đáng ghét, hận cô không thể đi sớm một chút.

Cô yên lặng đi theo sau lưng phụ nhân, cẩn thận kiểm tra tiêu hóa ký ức trong đầu. Kỹ năng này cô sử dụng rất thành thạo, chỉ mất chốc lát đã moi hết ký ức nửa đời người nguyên chủ ra ngoài.

Lâm Đạm xoa bóp cái trán, cảm giác vô cùng khổ não, sau đó cúi đầu thở dài một tiếng. Nên nói gì cho phải đây? Vị cô nương này đơn giản chính là hình mẫu của kiểu người thích đi tìm chết, khó trách bị người nhà này đuổi đi. Nàng vốn cũng tên Lâm Đạm, mẹ nàng mất vì bệnh năm nàng hai tuổi, cha nàng là quân y, hàng năm theo quân đội ra ngoài đánh giặc, vì cứu Tiết tướng quân, bị kẻ địch một mũi tên bắn chết, lúc ấy nguyên chủ mới năm tuổi.

Nguyên chủ hoàn toàn thành trẻ mồ côi được Tiết tướng quân mang về nhà nuôi dưỡng, coi như con đẻ mà chăm sóc chu toàn. Con của mình có cái gì, nàng đều có, con của mình không có cái gì, nàng cũng có. Nhà họ Tiết nhân số đông, đến thế hệ Tiết tướng quân thì sinh hạ toàn bé trai, không có lấy một bé gái nào, mà nguyên chủ lại là một đứa nhỏ dáng dấp môi đỏ răng trắng, tinh xảo đáng yêu, thoạt nhìn như một cục phấn nộn, vì vậy vừa vào cửa phủ đã được yêu thích.

Mấy vị anh em trai cho tới giờ chưa từng bắt nạt nàng, có thứ gì tốt đều tình nguyện bưng đến trước mặt nàng dỗ nàng vui vẻ, lâu ngày dưỡng thành tính cách tùy hứng thất thường do được nuông chiều thành quen. Lão thái quân thích nhất là trêu nàng, thường thường ôm nàng trên đầu gối, chỉ một đám cháu trai nói: "Đạm Nhi, cháu thích nhất ca ca, đệ đệ nào nha? Nếu cháu chọn ra, tổ mẫu sẽ để nó làm phu quân cháu."

Nguyên chủ nháy nháy con mắt quét một vòng, cuối cùng chỉ con trai thứ của Tiết tướng quân nói: "Cháu thích nhất Kế Minh ca ca."

Bé trai bị chỉ tên lộ ra biểu tình không tình nguyện, lão thái quân thì ha ha cười lớn, đánh nhịp nói: "Được, vậy đứa nhỏ nghịch ngợm Kế Minh này chính là phu quân của cháu rồi, cháu nhất định phải giúp tổ mẫu quản giáo nó cho tốt đấy!"

Nguyên chủ giòn giã đáp một tiếng "Vâng", sau đó ôm bé trai kia gọi phu quân, chọc cho mọi người ha ha cười to. Ai cũng không coi chuyện hài hước nhỏ nhặt này ra gì, chỉ có nguyên chủ nhớ kỹ trong lòng, nhớ một lần chính là mười năm. Trong nháy mắt, một đám củ cà rốt nhỏ biến thành thanh thiếu niên, mà nguyên chủ đã tới tuổi xuất giá.

Lão thái quân hỏi nàng có ý tưởng gì không, nàng nhăn nhăn nhó nhó một hồi mới nhắc tới lần đùa giỡn năm nào, lão thái quân muốn báo ơn ân cứu mạng của Lâm đại phu với con trai mình, một ngụm đồng ý. Tiết tướng quân không có ý kiến gì về việc này, Tiết phu nhân Văn thị rất không vui, nhưng không dám phản đối.

Tiết Kế Minh và nguyên chủ cùng tuổi, cũng mới mười lăm, còn là một thằng nhóc mới lớn u mê trong mộng, đã mở mang trí tuệ đâu? Trưởng bối trong nhà đều đồng ý, y tự nhiên không có đường sống nào, dù sao mọi người đều thấy hợp lý. Vì vậy hôn sự của hai người cứ thế quyết định, nếu hết thảy thuận lợi, chờ bọn họ tròn mười tám tuổi thì cử hành hôn lễ.

Việc tốt thường hay gặp trắc trở, một chuyện kéo quá dài, khó tránh khỏi sinh ra ngoài ý muốn, huống chi là kéo tới ba năm. Tâm tư của nguyên chủ không thay đổi, ngược lại đối Tiết Kế Minh càng yêu càng sâu, Tiết Kế Minh cũng đã có thể phân biệt đâu là tình yêu, đâu là tình thân. Năm sắp tròn mười tám tuổi ấy, y gặp trúng người định mệnh an bài.

Người nọ tên Ngô Huyên Thảo, là đại phu nhỏ tại một nhà thuốc, cô nhi không cha không mẹ, cũng đã có thể tự thân vận động, tự gây dựng gia sản. Nàng bình thời rất thích hái thảo dược tại vùng núi ngoài thành, tình cờ gặp Tiết Kế Minh bị thương do rắn độc cắn, giúp y rạch vết cắn hút máu độc tại chỗ, rồi mang y tới phòng nhỏ của mình cứu chữa.

Hơn mười ngày trôi qua, vết thương của Tiết Kế Minh đã khỏi hẳn, cũng rễ tình đâm sâu với Ngô Huyên Thảo hết lòng chăm sóc mình. Hai người một thon nhỏ xinh đẹp, một anh tuấn cao lớn, tính tình hợp nhau, khá ăn ý, đơn giản là một đôi trời đất tạo nên. Nước chảy thành sông, bọn họ yêu nhau, hơn nữa còn ước hẹn một đời.

Sau khi về đến nhà, Tiết Kế Minh lập tức chạy tới chỗ lão thái quân, đòi nháo muốn giải trừ hôn ước với nguyên chủ. Lão thái quân và Tiết tướng quân đều là người trọng tình trọng nghĩa, tuân thủ cam kết, tất nhiên không đồng ý với hành động tranh cãi vô lý của y, mạnh mẽ áp chế việc này xuống.

Người đang trong tình yêu nồng cháy đều có một loại sức mạnh cuồng nhiệt từ trong xương, sao chịu bỏ qua? Tiết Kế Minh không nói chuyện được với trưởng bối, lập tức đi thuyết phục nguyên chủ, thường xuyên qua lại, nguyên chủ nhìn ra đầu mối, thường dịp y ra ngoài len lén theo sau, phát hiện bí mật của y và Ngô Huyên Thảo.

Lần này đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ. Nguyên chủ lập tức gọi mấy người làm thân thể cường tráng, trực tiếp đánh đập Ngô Huyên Thảo, còn bôi xấu danh dự nàng khắp nơi, Ngô Huyên Thảo giận tới mức chủ động đoạn tuyệt quan hệ với Tiết Kế Minh. Tiết Kế Minh tìm nguyên chủ cãi nhau ầm ĩ một trận, sau đó trộm ngựa, một mình chạy đi biên ải tìm anh cả y là Tiết Bá Dung.

Ngô Huyên Thảo không biết hành tung của y, nhưng dường như có dự cảm từ u minh, cũng bỏ tỉnh ly hương đến biên ải, tiếp tục hành nghề chữa bệnh cứu người. Quan hệ hai người muốn chém cũng chém không đứt, dây dưa không rõ, ban đầu định hoàn toàn tách ra, nào ngờ cuối cùng lại trộn lẫn với nhau.

Lão thái quân bất đắc dĩ chỉ có thể nhả, để cháu trai nạp Ngô Huyên Thảo làm thiếp, ai dè Ngô Huyên Thảo là một cô nương rất có cốt khí và chủ kiến, thề độc tuyệt không làm thiếp.

Tình thân không nhiều lắm của Tiết Kế Minh với nguyên chủ đã bị mài sạch, viết thư nói với lão thái quân, nếu bà cụ không cho y cưới Ngô Huyên Thảo vào cửa làm thê, cuộc đời này y vĩnh viễn không trở lại Kinh thành. Nguyên chủ thích cưới người nào thì cưới, dù sao y có chết cũng không muốn ở chung một chỗ với nàng.

Nguyên chủ trong lúc vô tình thấy được phong thư liền phát điên tại chỗ, cũng trộm một con ngựa, chạy tới biên ải, thời thời khắc khắc đi theo bên người Tiết Kế Minh. Có một ngày, Tiết Kế Minh nhận được nhiệm vụ chuẩn bị đi trại địch điều tra, nguyên chủ lại cho rằng y tới trấn nhỏ ở phụ cận hẹn hò với Ngô Huyên Thảo, kéo ống tay áo y sống chết không cho đi. Tiết Kế Minh một đao cắt đứt ống tay áo, bực tức rời đi, nguyên chủ cũng nhảy lên ngựa đuổi theo sát không buông.

Người ta phải thi hành nhiệm vụ, nếu như gặp phải kẻ địch mà bứt dây động rừng, tất cả tướng sĩ sẽ chết. Nhưng nguyên chủ hoàn toàn không biết nặng nhẹ, không biết phân biệt cái nào trước cái nào sau, coi tư tình nhi nữ còn lớn hơn trời. Hành động của nàng gây ra rất nhiều bất mãn, nếu không phải nhìn vào mặt mũi của Tiết tướng quân, chúng tướng sĩ đã sớm một cước đá nàng bay đến chân trời rồi.

Nhưng vô luận nàng làm người ta chán ghét thế nào đi nữa, trơ mắt nhìn nàng đâm đầu vào đường chết là không tốt, chúng tướng sĩ ngại nam nữ khác biệt không dám đi cản, chỉ có thể đi tìm Tiết Bá Dung.

Tiết Bá Dung lập tức nhảy lên ngựa đuổi theo, thật vất vả mới chặn được nguyên chủ lại, kéo nàng đến ngựa của mình, chuẩn bị lôi trở về. Nguyên chủ tức anh ách, lấy trâm cài tóc trên đầu mình xuống ghim vào cổ ngựa, khiến con ngựa nổi điên tại chỗ, quẳng hai người đi xuống.

Nguyên chủ dáng người nhỏ nhắn, sau khi ngã xuống ngựa bị thương mắt cá chân, căn bản không bò dậy nổi, mắt thấy vó ngựa nâng cao sắp đạp vỡ ngực nàng, Tiết Bá Dung nhanh chóng tỉnh hồn lại xoay mình một cái ôm nàng vào trong ngực, cột xương sống của mình bị vó ngựa liên tiếp đạp mạnh, ói ra máu.

Nguyên chủ hoàn toàn sợ choáng váng, ôm Tiết Bá Dung than vãn khóc lớn, không biết làm sao, may mà tướng sĩ chạy đuổi theo sau kịp thời mang hai người trở về trại lính. Nhưng chuyện bết bát hơn còn ở phía sau, Tiết Bá Dung chẳng những bị nội thương rất nghiêm trọng, liên tiếp ho khan ra máu hơn một tháng, hai chân còn hoàn toàn mất đi tri giác.

Hắn vốn là người xuất sắc nhất thế hệ này của nhà họ Tiết, là Đại tướng quân đánh đâu thắng đó, trăm trận trăm thắng, là đại thần mà ngay cả Hoàng đế cũng phải chính miệng khen ngợi, dùng mọi cách trọng dụng, lại không đoán được tại tuổi hai mươi đã bị hủy nửa đời sau.

Từ nay về sau, hắn không thể lên trận giết địch, xây dựng chiến công, càng không thể rong ruổi ngang dọc, đi mây về gió. Ước mơ của hắn, lý tưởng của hắn, trong nháy mắt bị bóng tối tuyệt vọng thay thế. Lúc hắn gầy không còn hình người bị đuổi về Kinh thành, lão thái quân té xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại liên tiếp bị bệnh hết mấy tháng, tinh thần càng ngày càng tệ.

Tiết phu nhân hận nguyên chủ thấu xương, mắng to nàng là Tang Môn Tinh, lại trách Tiết tướng quân báo ơn báo đến ngu người, bồi cả hai thằng con trai của mình vào. Nguyên chủ được nuông chiều lớn lên trở thành người không được hoan nghênh nhất cái nhà này, ngay cả lão thái quân xưa nay rất cưng chiều nàng cũng không nguyện gặp lại nàng lần nữa.

Nguyên chủ chịu khổ nửa tháng, suốt thời gian này chưa từng đi thăm Tiết Bá Dung, cũng chưa từng nói lời xin lỗi với bất kỳ ai, ngược lại một lòng nhớ tới Tiết Kế Minh.

Trải qua chuyện này, Tiết Kế Minh và Ngô Huyên Thảo cũng trở về Kinh thành. Hai người họ vừa không ở chung một chỗ, vừa không hoàn toàn tách ra, chắc cũng phải dây dưa thêm mấy năm nữa mới có kết quả. Trưởng bối nhà họ Tiết dường như chấp nhận chuyện của họ, chưa từng phát biểu câu nào phản đối, ngay cả lão thái quân cũng nhắm một mắt mở một mắt, hoàn toàn mặc kệ.

Nguyên chủ muốn nổi điên, muốn tố cáo, nhưng người nhà họ Tiết căm ghét nàng, ai sẽ quan tâm cảm thụ của nàng cơ chứ? Nàng lúc này mới biết, mình chẳng qua là người ngoài tới làm khách mà thôi, người nhà họ Tiết đối xử tốt với nàng, là bởi họ có lòng lương thiện, khi người nhà họ Tiết thu về lòng lương thiện ấy, nàng hoàn toàn không có biện pháp nào. Rời khỏi nhà họ Tiết, rời khỏi Tiết tướng quân và lão thái quân, nàng cái gì cũng không phải.

Hai tháng sau, Tiết phu nhân không có cách nào dễ dàng tha thứ cho nàng nữa, mua một tòa nhà nhỏ, lại chi một khoản tiền, chuẩn bị đưa nàng rời đi.

Lâm Đạm không có trí nhớ, nhưng cũng biết, người tự tay phá hủy toàn bộ chuyện tốt như nguyên chủ, đúng là đáng đời.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 768

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.