Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (37)

Phiên bản Dịch · 2539 chữ

Chương 115: Tú nương (37)

"Bổn cung chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi đã sợ thành dạng này, xem ra là biết cái gì đó." Lý Mẫn đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, từ từ hỏi: "Tú nương họ Lâm kia cũng là người Lâm An phủ, hai ngươi hẳn là quen biết nhau chứ? Ngươi nói, kỹ thuật thêu của nàng so với ngươi thế nào?"

"Hồi bẩm, hồi bẩm nương nương, dân nữ mới nghe qua tục danh Lâm Đạm thôi, không quen thuộc, dân nữ càng không biết kỹ thuật thêu của nàng ấy thế nào." Mạnh Tư nào dám nói thật.

Lý Mẫn cười khẽ một tiếng, ánh mắt trở nên rét lạnh: "Không quen thuộc? Trước mặt bổn cung ngươi cũng dám nói láo, ai cho ngươi lá gan? Tú nương có kỹ thuật thêu trác tuyệt nhường ấy, hội họa tinh xảo như vậy, làm sao có thể không nổi tiếng? Chớ nói tới Lâm An phủ, cho dù toàn bộ nước Đại Chu, chỉ sợ không tìm ra tú nương thứ hai lợi hại như nàng. Ngươi sao có thể không quen đối phương? Tranh thêu của ngươi đặt chung với của nàng đúng là không đặt nổi vào mắt! Ngươi nói, ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để vào được trong cung?"

Mạnh Tư thấy rất ủy khuất, ngấn nước mắt nói: "Nương nương, dân nữ không hề sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, dân nữ, dân nữ..." Nàng vốn muốn nói mình bằng vào bản lĩnh thật sự trúng tuyển, nhưng cứ nghĩ tới Lâm Đạm, lời này một chữ cũng không phun ra được. Đúng vậy, nếu không có Lý Tu Điển trợ giúp nàng, nàng hoàn toàn không có tư cách đứng ở chỗ này.

"Ngươi cái gì? Ngươi không dám nói nữa phải không? Đôi tay này của ngươi khiến bổn cung mất hết mặt mũi, vậy còn cần nó làm gì? Người đâu, kẹp đứt ngón tay nàng cho bổn cung!" Lý Mẫn hơi vung tay lên, có hai cung nữ cầm dụng cụ kẹp ngón tay đi lên trước, đè tay Mạnh Tư vào, dùng sức lôi kéo.

Mạnh Tư đau đến liên tục kêu to, gào khóc hướng Lý Mẫn cầu xin tha thứ. Lý Mẫn mắt điếc tai ngơ, chẳng qua nhắm mắt lại khẽ phe phẩy quạt tròn, tựa như đang nghe thứ nhạc tiên nào đó vậy. Người khác không giúp bà ta tốt hơn được, bà ta liền trả lại gấp trăm ngàn lần.

Đúng vào lúc này, mấy tên thái giám mang một bình phong lớn che kín đi tới, còn có một người còn ôm một cái khay nhỏ, một mực cung kính hành lễ: "Nô tài ra mắt Thái hậu nương nương, nương nương, đây là lễ vật chủ tử nhà ta - Hiền Thái phi đưa cho ngài, nói là chúc mừng ngài vinh đăng phượng vị."

Thái hậu cũng gọi là phượng vị, có người đưa lễ chúc mừng cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ, người sau màn ra tay làm hại Tam Hoàng tử là Lý Mẫn, mà Hiền Thái phi là mẹ đẻ của Tam Hoàng tử, có thù không đợi trời chung với Lý Mẫn, bà có lòng tốt vậy sao?

Lý Mẫn mở mắt ra, nhìn về phía bình phong lớn, cũng không để ý tới Mạnh Tư sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

"Lễ vật gì thần bí như vậy, còn dùng cả vải che?" Lý Mẫn cười như không cười nói.

Thái giám dẫn đầu quỳ xuống đáp lời: "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, là Hiền Thái phi dặn dò nô tài nhất định phải dùng vải che lại, tránh cho chim thần bay mất."

"A?" Lý Mẫn hứng thú, tự mình đi tới, vén vải che lên, sau đó ngây ngẩn. Chỉ thấy trên bình phong to lớn có thêu một con khổng tước năm màu, lông đuôi hoa lệ kéo thật dài chấm đất, tản mát ra hào quang ngũ thải ban lan (ánh sáng năm màu).

Lý Mẫn vốn tưởng rằng phượng bào của Đỗ Phàm Ca đã là khéo léo tuyệt vời, trên đời khó tìm được tác phẩm thêu tương tự, nhưng bức tranh khổng tước trước mắt hoàn toàn không thua kém nó. Khó trách Hiền Thái phi lệnh người che bình phong lại, là để phòng linh khí của bức tranh thêu tiết ra ngoài.

Lý Mẫn lui lại hai bước, say mê thưởng thức. Mặc dù bức tranh thêu này là quà từ đối thủ, nhưng bà ta hoàn toàn không thể kiềm chế được lòng yêu thích của mình.

Tên thái giám kia xoay bình phong nửa vòng, lại nói: "Nương nương mời xem, tấm bình phong này dùng vải giăng thành, bên trên có thêu hai mặt, yêu cầu đối với kỹ thuật thêu rất cao."

Lý Mẫn lần nữa lui một bước, biểu tình kinh diễm. Chỉ thấy đằng sau tấm bình phong lại thêu một con khổng tước giống như đúc, lông chim màu trắng, lại có thể hơi tỏa ánh sáng năm màu dưới ánh mặt trời, nhìn qua hết sức thánh khiết, hết sức sang trọng hoa lệ, kỹ thuật thêu này, phong cách vẽ này, giống như đúc phượng bào của Đỗ Phàm Ca.

"Bức tranh thêu này chẳng lẽ cũng là tác phẩm của Lâm tú nương?" Lý Mẫn suy đoán nói.

"Hồi nương nương, đây chính là tác phẩm của Lâm tú nương. Phương pháp thêu hai mặt này đã sớm thất truyền, trên đời hiếm thấy."

Lý Mẫn vỗ tay nói: "Quả nhiên là nàng!"

Phong cách thêu thùa của Lâm Đạm quá mức mãnh liệt, chú trọng phiêu dật duy mĩ, ánh sáng màu sắc mỹ lệ, quang mang biến ảo, cho dù người ngoài nghề một chữ bẻ đôi không biết cũng có thể nhìn ra.

Thái giám chỉ cái khay bị người quên lãng nói: "Bức tranh thêu này cũng là thêu hai mặt, kỹ thuật thêu hoàn toàn khác với Lâm tú nương, là tác phẩm của Mạnh tú nương. Ngày đó ở Lâm An phủ, hai vị tú nương đồng thời đưa ra hai tác phẩm này để tham gia tuyển chọn, người nào thắng có thể vào cung thêu lễ phục cho nương nương. Sau đó Mạnh tú nương thắng, Lâm tú nương thua, nhưng tác phẩm của hai vị tú nương đều có thể nói là tuyệt thế, trước mắt cả Đại Chu chỉ có hai bức, hết sức đáng giá cất giữ, chủ tử nhà ta lúc này mới lệnh người mua được đưa cho nương nương."

"Là vậy sao? Thế thì cảm ơn chủ tử nhà ngươi. Người đâu, ban thưởng." Lý Mẫn hơi khoát tay, tức thì có một cung nữ đưa cho mấy thái giám một túi bạc vụn, để họ cầm đi chia nhau. Đến lúc này rồi, Lý Mẫn chẳng lẽ còn không biết dụng ý tặng quà của Hiền Thái phi sao? Nhưng cho dù bên trong bà ta tức muốn nổi điên, bên ngoài vẫn không thể để người ta chê cười. Nháo tới nháo đi, bà ta sở dĩ bị bêu xấu, là do bị người nhà hãm hại!

Chờ mấy người đi rồi, Lý Mẫn cầm cái khay lên nhìn một chút, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Đây chính là tác phẩm của Mạnh Tư, đây chính là thêu hai mặt mà Lý Tu Điển thổi phồng lên trời (1) đó sao? So sánh với tác phẩm của Lâm tú nương, nó là thứ đồ chơi gì?

Nghĩ tới đây, Lý Mẫn hung hăng đập cái khay lên đầu Mạnh Tư, trực tiếp đập cho nàng bể đầu chảy máu, như muốn té xỉu. Mười ngón tay của nàng đã sớm bị kẹp gãy, đang vô lực rũ xuống, da thịt nhão nhoét, máu tươi đầm đìa, tình cảnh hết sức thảm thiết.

Lý Tu Điển đi theo Lý Nhiễm tiến vào, nhìn thấy một màn này, ngay cả lễ cũng quên, gấp gáp chạy đến, ôm Mạnh Tư vào trong ngực, run giọng mở miệng: "Cô cô ngài làm gì vậy, vì sao lại dụng hình với Tư Tư?"

Giọng Mạnh Tư đã sớm khàn đặc, hai tay cũng không có khí lực, chỉ có thể thê lương hoảng hốt vô vọng nhìn hắn ta.

"Tư Tư? Gọi thật thân thiết, quan hệ hai ngươi là thế nào?" Lý Mẫn hết sức nhạy bén hỏi.

Lý Nhiễm vội vàng khoát tay: "Chẳng qua là một tú nương đê tiện mà thôi, có nửa điểm quan hệ gì với Tu Điển chứ?"

"Hay cho không có nửa điểm quan hệ!" Lý Mẫn chỉ hai tấm bình phong nói: "Đại ca, ngươi tới xem một chút, hai bức tranh thêu này, ngươi cảm thấy bức nào tốt hơn?"

Bởi Lý Nhiễm không phải quan trong Kinh, không có tư cách tham gia lễ đăng cơ của tiểu Hoàng đế, chỉ có thể vội vã chạy về nhà ngồi chờ trong phòng, cho nên ông ta cũng không biết em gái mình vì một bộ phượng bào, trên đại điển bị Đỗ Thái hậu hung hăng đè ép danh tiếng. Ông ta chỉ hơi liếc qua hai tấm bình phong lớn, nói: "Dĩ nhiên bên này tốt hơn."

"Tốt tốt tốt, người có mắt cũng có thể nhìn ra, bức tranh thêu này tốt hơn nhiều so với bức còn lại. Vậy bổn cung muốn hỏi cháu ngoan của ta một chút, ngươi lúc ấy tự mình thẩm bình tại chỗ, vì sao lại chọn bức tranh nữ sĩ, mà đè bức tranh khổng tước xuống! Thời điểm ngươi tiếp nhận công việc vô tích sự này, bổn cung đã giao phó với ngươi thế nào, ngươi có còn nhớ không? Bổn cung để cho ngươi đi tùm tú nương tốt nhất thiên hạ mang vào cung, thay bổn cung thêu ra chiếc phượng bào hoa lệ nhất. Ngươi ngược lại tốt rồi, vì chút tư tình của mình, đem một trò cười thế này tới! Ngươi có biết hay không, bởi vì tư tâm của ngươi, bổn cung trước mặt các văn võ bá quan trở thành trò cười cho thiên hạ! Rõ ràng bổn cung mới là phượng hoàng chân chính, lại bị Đỗ Phàm Ca ép xuống thành phượng hoàng giả! Tú nương kia do chính bà ta chọn, còn các ngươi vứt bỏ không cần!"

Lý Mẫn chỉ thẳng chóp mũi Lý Tu Điển, từng câu từng chữ nói: "Bổn cung vốn còn trông cậy vào ngày sau các ngươi có thể giúp đỡ ta nhiều hơn, nhưng các ngươi thì hay lắm, coi tư tình của mình còn nặng hơn cả ta, nặng hơn cả lợi ích gia tộc! Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bổn cung thấy các ngươi còn có ích lợi gì? Cái gì mà đại ca, cái gì mà cháu trai, đại ca và cháu trai của bổn cung còn nhiều, không thiếu hai người các ngươi!"

Lý Tu Điển mặt mũi trắng bệch, không có lực cãi lại. Từ khi biết được Lâm Đạm vào cung, bắt đầu thêu lễ phục cho Đỗ Thái hậu, hắn ta đã ngờ tới ngày này. Sớm biết như vậy, ban đầu lúc ở Lâm An phủ, hắn ta nên sớm phế bỏ đôi tay Lâm Đạm, chặt đứt tai họa về sau.

Lý Nhiễm giờ mới biết chuyện gì xảy ra, hung ác trợn mắt nhìn con trai một cái, sau đó quỳ xuống đất hướng em gái cầu xin tha thứ, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt lưng áo. Ông ta ỷ vào cái danh anh cả của Tây Thái hậu với lấy được sự ủng hộ toàn lực của gia tộc, nếu Tây Thái hậu quay đi nâng đỡ các anh em khác, vậy ông ta bất kể là trong gia tộc hay trên triều đình, đều không có đất đặt chân!

"Nương nương, ngài nói quá nghiêm trọng..." Ông ta định giải thích, nhưng lại chọt đúng chỗ đau của Lý Mẫn.

"Làm sao, ngươi cảm thấy chuyện hôm nay không nghiêm trọng? Bổn cung ngay trước mặt văn võ bá quan, bị Đỗ Phàm Ca hung hăng giẫm dưới chân, bị bà ta ép thành một con phượng hoàng rụng lông, chuyện này còn bảo không nghiêm trọng, vậy chuyện gì mới coi là nghiêm trọng? Kẹp gãy tay tiện nhân này là nghiêm trọng, tổn hại tới lợi ích của các ngươi thì nghiêm trọng, ngoài ra không còn vấn đề gì khác đúng không? Được được được, Lý Nhiễm, ngươi đúng là được đấy! Các ngươi cút cho bổn cung, cút xa xa ra, bổn cung không muốn gặp lại các ngươi!" Lý Mẫn tức giận quá độ, vẫy tay cho đòi mấy thị vệ tới, đuổi ba người ra ngoài.

Lý Nhiễm chưa từng chật vật thế này bao giờ, mà hết thảy đều do con trai ngoan của ông ta ban tặng. Sau khi ra khỏi cửa cung lên xe ngựa, nỗi bực tức ông ta kiềm chế thật lâu rốt cuộc bộc phát, trở tay tát Lý Tu Điển một cái, trách mắng: "Đồ phế vật bùn nhão không trát nổi tường! Ngươi còn mang theo ả làm gì, ném xuống xe cho ta!"

Lý Tu Điển ôm Mạnh Tư thật chặt, cầu khẩn nói: "Cha, nàng đã bị thương thành thế này, ngài bỏ qua cho nàng đi!"

"Ta bỏ qua ả, nhưng cô cô ngươi sẽ không bỏ qua ngươi! Ta vốn còn muốn cô cô ngươi móc nối cho ngươi, đưa ngươi vào viện Hàn Lâm, bây giờ thì không thể nữa rồi. Con đường sau này ngươi nên đi thế nào, chính ngươi đã nghĩ rõ chưa? Nếu cô cô ngươi đổi ý dìu dắt mấy huynh đệ thúc bá khác, ngươi có xử lý được không? Vì một chút tư tình nhi nữ, ngươi tự đưa mình vào vũng bùn, giờ ngươi đã hài lòng chưa? Ngươi mà không bỏ được tiện nhân này, vậy thì cùng cút với ả đi!" Lý Nhiễm dùng giọng điệu lạnh lẽo tới cực điểm nói.

Lý Tu Điển từ trước đến giờ nổi bật nhất trong đám anh em, cũng là nhờ sự yêu thích của Lý Mẫn. Nhưng hôm nay, hắn ta hung hăng đắc tội Lý Mẫn, tự nhiên cũng mất đi trợ lực, tiền đồ về sau vô cùng mong manh. Càng khiến hắn ta không nhịn được chính là, những anh em chú bác trước kia bị hắn ta xem thường chèn ép, cũng sẽ leo lên đầu hắn ta tác oai tác quái, ngày đó khuất nhục biết bao, khó chịu được biết bao?

Chỉ trong nháy mắt, hắn ta lòng sinh ý khiếp đảm, hai tay ôm Mạnh Tư chậm rãi, từng chút từng chút buông ra...


(1) Thổi phồng lên trời: nguyên văn "thiên hoa loạn trụy" (天花乱坠), thành ngữ, dùng để hình dung lời nói xảo diệu êm tai song thực ra vô cùng sáo rỗng.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 367

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.