Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (34)

Phiên bản Dịch · 2813 chữ

Chương 112: Tú nương (34)

Thắng bại đã sớm thấy rõ, người cần thể diện đều lần lượt yên lặng thu lại tác phẩm của mình, không một tiếng động rời đi, nào còn ai chủ động đưa mặt lên cho người ta đánh? Vị Lâm tú nương này quá mức tự phụ hay là bí quá hóa rồ (1) rồi? Mọi người đều biết, thêu hai mặt là loại phương pháp thêu đặc biệt nhất, thâm ảo nhất trong tất cả các loại phương pháp thêu, nếu có thể nắm giữ nó, các kỹ thuật thêu khác không đáng nhắc tới. Mạnh Tư có thể vận dụng thêu hai mặt tới trình độ xuất thần nhập hóa thế này, cho dù Lâm Đạm tinh thông đủ loại phương pháp thêu, cũng tuyệt không phải đối thủ của nàng.

Một điểm này, các tú nương tại đây đều biết, vì vậy ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm cũng mang theo một ít thương hại. Có người muốn khuyên cô biết khó mà lui, có người muốn khuyên cô chớ có cậy mạnh, có người muốn khuyên cô bình tĩnh tiếp nhận thất bại của mình. Nhưng phía trên có rất nhiều quan viên đang ngồi, các nàng dù lời muốn nói chất đầy bụng, lúc này không dám há mồm.

Mạnh Trọng che miệng cười khẽ, mắt lộ ra khinh miệt.

Lý Tu Điển nhăn mày nhìn Lâm Đạm một cái, lại nhìn về phía Đỗ Như Tùng đang đứng nhìn đối phương ôn nhu chăm chú cách đó không xa, trong lòng có chút không vui: "Nếu đã thế, Lâm tú nương hãy kéo tấm vải che xuống, để chúng ta mở rộng tầm mắt đi." Hắn ta không khỏi châm chọc nói.

Lâm Đạm chắp tay đáp, sau đó vén vải đen lên.

"Đây, đây là khổng tước năm màu trong truyền thuyết?!" Tiền đại nhân lỡ miệng hô.

Dư đại nhân ngay cả trà nóng trong tay cũng quên uống, lộ ra biểu tình trố mắt nghẹn họng.

Chỉ thấy trên tấm bình phong cao nửa trượng thêu một con khổng tước năm màu to như thật đậu trên đầu cành. Lông đuôi hoa lệ của nó tản ra tự nhiên, cái cổ thon dài hơi lệch, lộ ra ánh mắt trong vắt có thần. Lông đuôi kia mới nhìn thì là màu xanh lá cây, nhìn nữa lại lộ ra màu đỏ, đổi một góc nhìn lại thấy cam nhạt, tím nhạt và lam nhạt nổi lên. Tất cả màu sắc biến ảo tựa lưu quang, sáng lạn đến tận cùng, hoa mỹ tới cực điểm. Lông chim trên người nó một cây chồng lên một cây, một cây xen với một cây, không hề hỗn loạn chút nào. Hay hơn chính là ánh mắt của nó, bên trong lóe lên ánh sáng như ánh sao, tựa như nháy mắt sau có thể sống lại, sau đó nghiêng cổ một cái, xòe lông đuôi, bay lên trên trời.

Mọi người bị bức tranh thêu trông rất sống động, linh khí bức người trấn trụ, thật lâu không nói ra lời.

"Hừ, hoa mỹ nữa thì sao, cũng chỉ là thêu một mặt thông thường mà thôi, trên phương diện kỹ thuật thêu khó mà so sánh với Mạnh cô nương." Lý Tu Điển nặng nề đặt chén trà xuống, lạnh giọng mở miệng.

"Đúng đúng đúng, chúng ta tới tìm tú nương có kỹ thuật thêu tốt nhất, chứ không phải tú nương có khả năng hội họa tốt nhất." Mấy vị quan viên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng phụ họa.

Lâm Đạm không nói câu nào, yên lặng quay bức thêu một vòng.

Mọi người đột nhiên đứng lên, sợ đến liên tục hít khí lạnh.

Lão tú nương lúc trước kinh hô: "Bức thêu này là thêu hai mặt, hơn nữa cũng là thêu hai mặt hai hình khác nhau! Kỳ diệu, hôm nay thật kỳ diệu!"

Hóa ra phía sau tấm vải ấy, cũng thêu một bức tranh khổng tước, lối đứng giống nhau như đúc, lớn nhỏ giống nhau như đúc, chẳng qua màu sắc của lông chim lại là thuần trắng, giống như tuyết vậy, nhưng lại mơ hồ lóe lên ánh sáng năm màu nhàn nhạt. Nếu con khổng tước phía trước đẹp đến hoa lệ, đẹp đến yêu dị, thì con phía sau đẹp yên tĩnh, đẹp thánh khiết, hai loại vẻ đẹp đều thu hút ánh mắt, rung động lòng người như nhau.

Dưới loại trình độ cao siêu này, bức 《 Thị nữ soi gương trang điểm 》 của Mạnh Tư tỏ ra bình thường không có gì lạ, ảm đạm không ánh sáng.

Các quan viên qua lại kiểm tra hai bức thêu, trong lòng đã có câu trả lời. Tiền đại nhân chậm rãi vỗ tay, từ từ nói: "Tốt lắm, tú nương đệ nhất Chiết Giang quả nhiên danh bất hư truyền! Vậy tú nương ngự dụng chính là..."

"Chậm đã!" Mạnh Trọng hung hăng đập chén trà trên bàn, lạnh lùng nói: "Thêu hai mặt là tuyệt kỹ gia truyền của nhà họ Mạnh, tại sao Lâm cô nương lại học được? Theo ta biết, tổ tiên Lâm cô nương là mã tặc đúng chứ? Lâm cô nương, hôm nay nếu ngươi không thể cho ta câu trả lời, ta muốn tố cáo ngươi tội ăn trộm (2)!"

Tại khu vực Chiết Giang, kỹ thuật thêu đều tới từ truyền thừa của gia tộc, được dân bản xứ rất xem trọng. Tổ tiên nhà ai có kỹ thuật thêu, thì chỉ dạy cho con dâu, không dạy cho con gái, bởi vì con gái sớm muộn sẽ lập gia đình, có thể làm lộ tuyệt kỹ gia truyền ra ngoài, mà con dâu là người trong nhà, học được là có thể truyền thừa xuống một đời lại một đời. Dưới sự ảnh hưởng của không khí này, tú nương ở Chiết Giang rất căm ghét hành vi học kỹ thuật thêu của người khác, nếu tố cáo lên quan phủ, chắc chắn phải ăn cơm tù.

Nhà họ Mạnh xưa nay là thế gia dệt may, lời nói của Mạnh Trọng dễ dàng đạt được tin tưởng của người khác hơn, kết hợp với biểu tình ủy khuất của Mạnh Tư, độ đáng tin cậy còn gia tăng hơn nhiều. Nhìn lại Lâm Đạm, một cô nương xuất thân mã tặc, tuyệt kỹ bực này cô học ở đâu ra?

Một quan viên lập tức vỗ bàn, nghiêm nghị truy hỏi: "Lâm tú nương, ngươi còn không mau khai báo thành thật? Kỹ thuật thêu gia truyền của nhà họ Mạnh, ngươi rốt cuộc học được thế nào?"

Đỗ Như Tùng tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Vị đại nhân này uy phong thật to, tra cũng thèm tra đã ụp tội danh lên đầu Lâm cô nương. Trong sách cổ có từng ghi lại xuất xứ của thêu hai mặt, tỏ rõ nó là tuyệt kỹ của nhà họ Mạnh chưa? Nếu không có, nhà họ Mạnh làm thế nào để chứng minh của bọn họ mới là chính thống, mà không phải tình cờ có được? Nếu bọn họ sớm có tuyệt kỹ này, vì sao năm sáu đời truyền xuống không có lấy một người sử dụng? Điểm khả nghi còn chưa tra rõ, ai cho ngươi qua loa kết án!"

Lời của hắn vừa dứt, binh lính canh bên ngoài đồng loạt đi tới, nắm tay đặt trên chuôi đao, dường như một lời không hợp sẽ lập tức đại khai sát giới.

Hiện tại Đỗ Như Tùng đã sớm thăng chức thành Thủy sư phó Đề đốc, trong quân đội nói một không hai, ngay cả Hứa Đề đốc nhìn thấy hắn cũng phải tránh lui ba bước, há phải người mà một quan viên phủ Nội vụ nhỏ như hạt mè có thể chống lại? Cho dù Lý Nhiễm tự thân tới, Đỗ Như Tùng cũng hoàn toàn không cần cho ông ta mặt mũi.

Quan viên kia sợ tới mặt mũi trắng bệch, ánh mắt lóe lên, môi phát run, thật lâu không dám nói lời nào.

Lý Tu Điển nháy mắt với Mạnh Trọng, Mạnh Trọng lập tức phái người đi mang mẫu thêu trong nhà tới, mở ra để mọi người truyền tay nhìn. Chỉ thấy quyển sách mẫu thêu ấy đã cũ kĩ vàng ố, trang bìa phân tán, bên trên có kém theo lời trăn trối của lão tổ nhà họ Mạnh với con cháu đời sau, cuối sách còn ghi lại danh sách các tú nương kiệt xuất của nhà họ Mạnh, có thể thấy quả thật đã truyền thừa mấy trăm năm.

Mạnh Tư gạt nước mắt, bi thương nói: "Mặc dù quyển mẫu thêu này truyền thừa ở nhà ta mấy đời, nhưng bởi phương pháp thêu này quá khó, lại thiếu sót mấy tờ quan trọng nhất, từ đó về sau không ai học được nữa. Ta cũng phải nghiên cứu nó từ nhỏ mới có thể học thấu." Thật ra quyển mẫu thêu trước mắt này do Mạnh Trọng bắt chước, cố ý cắt bỏ mấy tờ quan trọng nhất, tránh để cho người trộm đi. Bản gốc được gã cất giấu ở nơi nào đó, ngay cả Mạnh Tư cũng không biết địa điểm cụ thể.

Mọi người thấy mẫu thêu, đối với huynh muội nhà họ Mạnh rất tin không nghi ngờ.

"Lâm cô nương, ngươi còn lời gì để nói?" Lý Tu Điển cười lạnh nói.

Đỗ Như Tùng bảo vệ Lâm Đạm sau lưng, đang chuẩn bị tranh luận, lại thấy cô cầm kéo lên, xoành xoạch cắt mấy đường chỉ tại bức tranh thêu của mình và bức tranh thêu của Mạnh Tư, từ từ nói: "Ta không có gì để nói. Phương pháp thêu của hai người rốt cuộc có giống nhau hay không, các ngươi xem qua liền biết."

Muốn biết được hai loại phương pháp thêu có phải cùng một gốc hay không, cắt chỉ thêu ra kiểm tra dấu hạ kim là phương pháp nhanh nhất. Ở đây có rất nhiều tú nương lão làng, bằng vào kinh nghiệm và nhãn lực của họ, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Đỗ Như Tùng lập tức ngoắc tay nói: "Xin phiền chư vị tú nương kiểm tra dấu vết lỗ kim, dĩ nhiên, Mạnh cô nương nếu không yên tâm, cũng có thể tự mình tới xem."

"Xin mời." Lâm Đạm đưa cánh tay ra, làm một động tác xin cứ tự nhiên.

"Đi kiểm tra!" Lý Tu Điển thấy hai người họ bình tĩnh tới vậy, trong lòng có chút bất an. Nhưng việc đã tới nước này, hắn ta không được phép lùi bước, chỉ có thể tiếp tục đi tới.

Các vị tú nương đã sớm không kịp đợi, vội vàng xúm lại xem xét, kiểm tra như đói như khát. Nếu có thể thăm dò quy luật hạ kim, liền có thể lĩnh ngộ thêm về con đường thêu hai mặt, các nàng sao có thể không kích động?

Mạnh Trọng vạn không ngờ tới Lâm Đạm dùng chiêu này, giận đến mặt xanh lét, nhưng không dám nói ra nửa chữ "không". Mạnh Tư nhìn tác phẩm bị tàn phá của mình, lại nhìn các tú nương đang định học trộm kỹ thuật thêu hai mặt, trong mắt không khỏi lộ ra mấy phần hận ý. Tại sao Lâm Đạm cứ phải đối nghịch với mình cơ chứ? Rõ ràng là nhà họ Lâm có lỗi với nhà họ Mạnh trước mà?

Các vị tú nương nhìn ước chừng nửa giờ mới dưới sự rầy la của Lý Tu Điển mà lui ra, "Nhìn đủ chưa? Hai loại phương pháp thêu này có cùng gốc hay không?"

Lão tú nương kiến thức rộng rãi kia tiến lên một bước, chắc chắn nói: "Hồi bẩm Lý công tử, hai loại phương pháp thêu này khác hẳn nhau, không phải chung một gốc."

Lý Tu Điển không nói chuyện, Mạnh Trọng nghiến răng nghiến lợi, "Làm sao có thể? Chẳng lẽ thiên hạ còn có hai loại thêu hai mặt sao?"

Đỗ Như Yên đẩy đám người ra tiến lên trước, hổn hển mắng: "Ngươi kiến thức nông cạn thì thôi, lại còn coi người khác là kẻ ngu? Kỹ thuật thêu hai mặt của Mạnh Tư học trộm được từ nơi nào ta không biết, ta chỉ biết kỹ thuật thêu hai mặt của Đạm Đạm nhà ta tham khảo từ kỹ thuật dệt lụa hoa hai mặt tây trận, bằng vào đầu óc thông tuệ và tay nghề khéo léo của nàng, từng bước từng bước nghiên cứu ra! Đạm Đạm chính là thông minh hơn Mạnh Tư, không cần mẫu thêu cũng có thể tự học thành tài; Đạm Đạm chính là lợi hại hơn Mạnh Tư, không cần quá nhiều năm tháng luyện tập cũng vượt qua nàng ta về mặt kỹ thuật thêu, các ngươi không phục thì làm sao? Mạnh Tư tự mình ngu xuẩn vô năng, không chịu thua, lúc này mới đẩy hết lỗi lầm lên đầu Đạm Đạm nhà ta, quá con mẹ nó mặt dày vô sỉ!"

Mạnh Trọng không dám đắc tội huynh muội nhà họ Đỗ, lại không tìm ra được lời phản bác, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Mạnh Tư, hỏi: "Tư Tư, muội có thấy rõ không? Phương pháp thêu của hai người quả nhiên không giống nhau?"

Mạnh Tư ngay cả đầu cũng không ngóc lên nổi, giọng rất thấp: "Ca, phương pháp thêu của bọn muội quả thật không giống nhau." Mà điều này còn làm nàng khó mà chấp nhận hơn. Đúng như lời Đỗ Như Yên, nàng dựa vào mẫu thêu với có thể thêu được hai mặt, còn Lâm Đạm chỉ dựa vào kỹ thuật dệt tây trận hiện hành, là đã lần ra được phương pháp thêu, thậm chí đường kim mũi chỉ còn dày mịn, uyển chuyển hơn cả nàng. Nói sâu thêm nữa, nàng từ nhỏ đã học thêu thùa, Lâm Đạm thì nửa đường xuất gia, đầu óc ai thông minh hơn, thiên phú ai xuất sắc hơn, liếc qua là thấy ngay.

Cảm giác được ánh mắt khinh miệt ném về phía mình của các tú nương, Mạnh Tư rụt cổ một cái, cuối cùng chảy xuống hai hàng nước mắt khuất nhục.

Lâm Đạm không có nửa điểm biểu tình gì, dùng vải đen che lại bức thêu của mình, từ từ nói: "Chân tướng đã sáng tỏ, chúng ta xin cáo từ trước. Các vị đồng liêu, ai nếu muốn học thêu hai mặt, cứ tới tú trang Đạm Yên tìm ta, điều kiện tiên quyết là phải dùng một loại phương pháp thêu gia truyền nhà mình tới đổi."

Cô chắp tay, tư thái thoải mái không câu chấp: "Chư vị tự mình cân nhắc, ta không lưu lại nữa!" Như vậy, cô có thể học hỏi thêm nhiều kỹ thuật thêu hơn, còn có thể mời chào rất nhiều tú nương Chiết Giang tới tạo dựng sản nghiệp. Đây là sự phát triển của tú trang Đạm Yên, thậm chí là của cả nghề thêu Tô Châu. Ngược lại, nếu Mạnh Trọng muốn bằng vào thêu hai mặt lần nữa đặt chân trên thị trường may thêu ở Chiết Giang, thì nay giấc mơ tan biến, không còn khả năng nữa.

Lâm Đạm tính tình tuy nhạt, cũng không phải người khoan dung rộng rãi, Mạnh Trọng muốn hãm hại cô, vậy cô liền lấp kín toàn bộ đường sống của gã.

Nhìn bóng lưng đi xa của Lâm Đạm, chúng tú nương trong nháy mắt bình luận sôi nổi, biểu tình trên mặt từ nửa tin nửa ngờ tới tràn đầy mong đợi. Lúc này, còn ai quản tú nương ngự dụng là người nào, ai còn chú ý Mạnh Tư có phải đang khóc nhè hay không. Dù sao gặp Lâm cô nương, nàng chưa thắng nổi lần nào, chắc đã quen rồi.


(1) Bí quá hóa rồ: nguyên văn là "thất tâm phong" (失心疯), một loại bệnh tâm lý, phát bệnh tại thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng đối với áp lực từ thế giới bên ngoài kém, sinh ra tâm lý và hành động vặn vẹo; xảy ra nhiều với người có áp lực lớn. Loại bệnh này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, kịch hay phim điện ảnh, cho nên người bình thường nếu hỏi chắc chắn biết, nhưng không hiểu quá rõ. (baidu)

(2) Ăn trộm: nguyên văn "phiếu thiết" - tương đương với tội lấy cắp bản quyền.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 353

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.