Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (35)

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

Chương 113: Tú nương (35)

Hoạt động tuyển chọn tú nương ngự dụng qua loa kết thúc vậy đấy, bởi vì xảy ra chút biến cố, quan viên phủ Nội vụ không tuyên bố kết quả tại chỗ, nhưng mọi người đã coi chuyện Lâm Đạm chiến thắng là đương nhiên.

Tranh thêu hai mặt của Mạnh Tư mặc dù tinh xảo, nhưng mũi kim có chút loạn, thỉnh thoảng còn xảy ra hiện tượng nhảy kim, từ đó khiến có hình thêu tại mặt khác xuất hiện chỉ rối. Mặc dù sau đó nàng bằng kỹ thuật thêu tinh xảo của mình tiến hành sửa chữa và bổ cứu, giấu chỉ rối đi, nhưng chỉ cần cắt đường chỉ thêu ra nhìn một cái, là có thể phát hiện chỗ sai sót này. Nói cho cùng, kỹ thuật thêu hai mặt của nàng chỉ thắng ở kỹ xảo, chứ không hề tinh tế như vẻ bề ngoài.

Còn thêu hai mặt của Lâm Đạm cải tiến từ kỹ thuật dệt lụa hoa, mỗi mũi kim đều thêu tuần tự, xuống kim lên kim nghiêm khắc, không rối loạn, không thắt nút, mặt thêu chỉnh tề đều đặn phẳng phiu ngay ngắn, không hề hiện chút vụng về nào, hơn xa một bậc so với kỹ thuật thêu gia truyền của Mạnh Tư.

Thế nhưng ba ngày sau, Đỗ Như Yên đi vào tú trang, lòng đầy căm phẫn nói: "Đạm Đạm, ta vừa mới nhận được tin tức, Lý Tu Điển kia lại mang Mạnh Tư vào Kinh. Mạnh Tư được chọn làm tú nương ngự dụng, thêu chế lễ phục cho tiểu Hoàng đế và hai vị Thái hậu! Rõ ràng ngươi mới là người được chọn, bọn họ dựa vào đâu mà làm như vậy!"

Lâm Đạm cầm kim chỉ tỉ mỉ tu bổ bức tranh khổng tước bị cắt lúc trước, không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi không cần tức giận, ta không để ý tới chuyện có thành tú nương ngự dụng hay không. Được chọn đương nhiên là tốt, không được chọn cũng không sao."

Những ngày qua, tú nương tìm tới cửa học thêu hai mặt có rất nhiều, Lâm Đạm cũng học thêm được mấy chục loại phương pháp thêu mới, suy nghĩ nghiên cứu để nắm giữ thuần thục mấy thứ đó đã đủ bận rộn rồi, không có thời gian đâu mà giày vò mình vào các việc khác. Nói cho cùng, những thứ thanh danh hư ảo chỉ là con đường tắt dẫn tới thành công mà thôi, nếu muốn lên đỉnh, vẫn phải dựa vào thực lực chân chính.

"Lời này nói vậy sao được? Nếu ngươi thua, chúng ta không đi cũng được, nhưng vấn đề là ngươi thắng cơ mà! Ngươi thắng, bọn họ lại để Mạnh Tư thay thế ngươi, cái này tỏ rõ đang bắt nạt người khác!" Đỗ Như Yên bực tức giậm chân: "Lý Tu Điển kia thật không biết xấu hổ, vì phòng người khác nói lời ong tiếng ve về Mạnh Tư, lại thừa dịp đêm tối len lén mang Mạnh Tư đi Kinh thành, căn bản không công bố tin tức này ra bên ngoài. Phi, đôi cẩu nam nữ này sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!"

"Cái này có gì để tức giận?" Đỗ Như Tùng xách một giỏ trúc xinh xắn đáng yêu đi tới, mỉm cười: "Đạm Nhi, đây là chỉ thêu ta chọn mua cho muội, muội nhìn thử xem có thích không?"

"Cảm ơn Đỗ đại ca." Lâm Đạm và Đỗ Như Tùng đã càng ngày càng quen thuộc, cho nên mới sửa cách gọi. Cô chuyên tâm kiểm tra chỉ thêu, Đỗ Như Tùng thì chuyên chú nhìn cô, cười nói: "Đạm Nhi, ngày mai muội theo ta tới Kinh thành được không? Ta đã đưa tin cho di mẫu, để dì chỉ định muội làm tú nương ngự dụng, thêu chế phượng bào cho dì. Lễ phục của Lý Mẫn và tiểu Hoàng đế cứ để Mạnh Tư thêu, chúng ta không cần để ý đến."

Lâm Đạm chưa mở miệng, Đỗ Như Yên đã cao hứng vỗ tay: "Được, đề nghị này quá tốt! Di mẫu hiện tại là nữ tử tôn quý nhất, lễ phục của dì phải do tú nương tốt nhất trên đời tới thêu! Đạm Đạm ngươi đi đi, chờ ngươi thêu ra chiếc phượng bào đẹp nhất rồi, tại lễ đăng cơ, ta ngược lại muốn nhìn xem Lý Mẫn còn đắc ý được nữa không!"

Nghe lời này, Lâm Đạm cuối cùng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười một tiếng: "Được thôi, vậy chúng ta lần này trở về thu dọn hành lý đi."

Đỗ Như Tùng chẳng biết tại sao lại thấy nụ cười của người trong lòng có chút xấu xa, có chút đáng yêu, không khỏi lắc đầu mỉm cười, ngay sau đó chỉ tấm bình phong thêu khổng tước nói: "Đạm Nhi, mang theo cả cái này đi, muội có thể từ từ sửa trên thuyền, tới lúc đến Kinh thành, ta có việc cần đến nó."

"Được, còn mấy ngày nữa là sửa xong rồi." Lâm Đạm không truy hỏi nguyên nhân, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Đoàn người ngồi thuyền biển tới Kinh thành, chưa sắp xếp thỏa đáng đã được Đỗ Thái hậu đòi vào trong cung.

So sánh với lần trước, dung mạo và khí chất của Đỗ Thái hậu có sự khác biệt. Hồi vừa mới thêu hình trên trán xong, bà đẹp đến bức người, đẹp đến khoe khoang, nhưng bây giờ, bà chẳng qua rũ mi mắt ngồi yên tại chỗ, đã như tòa núi cao khó thể vượt qua, tựa như một mảnh mênh mông, sâu không thấy đáy. Một đám cung nhân quỳ sát bên chân bà, trên mặt tất cả đều mang biểu tình kính sợ.

Trên thực tế, không chỉ có những cung nhân này, mà cả văn võ bá quan đứng trước mặt bà cũng dè dặt, hết sức lo sợ. Một người quá mức hoa mỹ lại quá mức uy nghiêm thế này, tự nhiên khiến người ta sợ sệt.

Nhưng Lâm Đạm hoàn toàn không bị khí thế của bà ảnh hưởng, đúng mực hành lễ, sau đó ngồi lên bồ đoàn. Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên chia ra ngồi hai bên cô, biểu tình nghiêm túc.

"Hồi lâu không thấy, Lâm cô nương hình như không cao lên tí nào thì phải?" Đỗ Thái hậu tự mình châm trà cho tiểu cô nương.

"Khụ khụ khụ!" Lâm Đạm bị sặc nước trà, ho khan tới gò má đỏ bừng. Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên vội vàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.

Thấy cháu trai và cháu gái yêu thương Lâm Đạm cứ như bảo bối vậy, Đỗ Thái hậu không những không giận mà bật cười: "Vậy là đúng rồi, giờ mới có dáng vẻ của tiểu cô nương chứ. Lúc ngươi xụ mặt vào trong điện, bổn cung còn tưởng lão thái thái nhà nào tới thỉnh an."

Gò má Lâm Đạm càng đỏ hơn, trên mặt hiện ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy. Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên đồng loạt quay đầu sang bên nhịn cười.

Bầu không khí trong điện nháy mắt sinh động hẳn lên, khiến cung nhân phục vụ liên tục ghé mắt. Bọn họ chưa từng thấy mặt ôn hòa tới vậy của Đỗ Thái hậu, càng chưa từng thấy bà cười sáng sủa đến thế. Bà đẹp thì đẹp, nhưng giống như mặt trời trên cao, nhìn xa xa cũng bị thương tổn tới mắt. Nhưng bây giờ, bà phảng phất như rơi xuống từ chân trời cao thật cao, biến thành một người bình phàm có máu có thịt.

Như vậy có thể thấy, bà coi trọng bực nào, cưng chiều bực nào với ba người trước mặt. Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên là người thân của bà, điều này dễ hiểu, nhưng Lâm cô nương kia là ai, mà có thể để Đỗ Thái hậu coi như vãn bối, chiếu cố có thừa?

Thời điểm các cung nhân suy nghĩ lung tung, Đỗ Thái hậu đã lui về sau bình phong, để Lâm Đạm đo số cho mình. Đỗ Như Tùng đứng bên ngoài điện đợi, Đỗ Như Yên cầm một cuốn sổ nhỏ ghi chép số liệu.

"Vòng eo một thước bảy, vòng mông hai thước bốn..." Lâm Đạm một bên đo một bên đọc số.

"Di mẫu, vóc người di tốt thật đó nha!" Đỗ Như Yên thở dài nói.

Đỗ Thái hậu cười không nói, xoay người, để Lâm Đạm đo độ rộng của vai, sau đó lơ đãng mở miệng: "Nghe Như Tùng nói, các ngươi thiếu chút nữa bị ép thành hải tặc?"

"Đúng ạ! Có người đem gỗ chá và lụa vàng sáng vào trong tú trang Đạm Yên, gài tang vật hãm hại bọn con! Đạm Đạm lúc ấy một chút cũng không hoảng, còn con thiếu chút nữa chết vì sợ!" Đỗ Như Yên sợ hãi không thôi vỗ ngực.

Giọng Lâm Đạm hết sức bình tĩnh: "Người bị ép, có chuyện gì không làm được? Nói cho cùng còn sống mới là quan trọng nhất, chỉ cần sống, không sợ không thể làm lại."

Đỗ Thái hậu hai mắt tối sầm lại, vuốt cằm nói: "Nói đúng, chỉ cần người sống, không sợ không thể làm lại. Trong lòng bổn cung từ đầu tới cuối đè nén một chuyện, cũng không biết có nên làm hay không, Đạm Nhi, ngươi nghĩ thế thay bổn cung thế nào?" Vô hình, bà đối với tiểu cô nương trước mắt hết sức yêu thích, cũng hết sức tín nhiệm.

Lâm Đạm cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không biết có nên hay không, nhưng ngài vẫn nén trong lòng, chứng tỏ ngài muốn làm. Có một lời không biết ngài từng nghe qua chưa?"

"Lời gì?" Đỗ Thái hậu nhìn cô, biểu tình khó lường.

"Thiên hạ sự vô bất khả vi, đãn tại nhân tự cường như hà nhĩ." Lâm Đạm ngẩng đầu lên đối mặt với bà, từng câu từng chữ nói.

Câu châm ngôn này xuất phát từ cuốn 《 Chu Tử văn tập · Trả lời Hứa Thuận Chi 》, ý là: một người nếu có lòng, chuyện khó đi nữa vẫn có thể hoàn thành.

Đỗ Thái hậu hơi sững sờ, chốc lát chậm rãi nở nụ cười: "Hay, hay cho một câu 'Thiên hạ sự vô bất khả vi' (*)." Bà trầm ngâm trong chốc lát, vỗ tay, bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra, lo lắng biến mất.

(*) Chuyện trong thiên hạ không gì không thể làm.

Đỗ Như Yên lặng lẽ lôi kéo ống tay áo Lâm Đạm, không tiếng động hỏi: "Di mẫu sao vậy?"

Lâm Đạm lắc đầu một cái không lên tiếng, đo đạc xong rời khỏi điện Tê Ngô một đoạn xa mới ghé tai Đỗ Như Tùng nhỏ giọng nói: "Ta xem dáng vẻ của Đỗ di mẫu, hình như muốn làm nữ Đế."

Đỗ Như Tùng đang chuẩn bị đỡ cô lên xe, nghe thấy lời ấy sắc mặt biến đổi. Đỗ Như Yên mới leo lên được một nửa lập tức trượt chân ngã xuống, té nhào trên đất, nhất thời đau đến kêu oai oái.

Đỗ Như Tùng căn bản mặc kệ em gái, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu người trong lòng, thận trọng dặn dò: "Lời này về sau không thể nói nữa, chôn dưới đáy lòng là được. Vô luận di mẫu muốn làm gì, cũng không liên quan tới muội, muội thêu xong lễ phục thì ta đưa muội về Lâm An phủ, từ nay về sau tận lực không có chuyện gì thì đừng quay trở lại."

"Ta muốn ở lại Kinh thành," Lâm Đạm lần đầu lộ ra biểu tình khát vọng, đè thấp âm lượng nói: "Ta muốn nhìn xem Đỗ di mẫu có thể đi tới một bước kia hay không." Đây là lần đầu tiên cô sinh ra hứng thú nồng đậm tới vậy về số mạng một người. Tại xã hội nam quyền tự xông ra một mảnh trời riêng, thậm chí bước lên đỉnh, điều này là kỳ tích không thể nghi ngờ.

"Muội tưởng muội đang xem kịch đấy à?" Tâm tình khẩn trương của Đỗ Như Tùng nháy mắt tiêu tán, vừa bực mình vừa buồn cười gõ đầu người trong lòng.

Đỗ Như Yên sợ tới mất hồn mất vía từ dưới đất bò dậy, một bên phủi quần một bên rù rì nói: "Nghe Đạm Đạm nói như vậy, muội lại không thấy sợ nữa, ngược lại rất hưng phấn. Ca, ca nói xem đây là tại sao?" Nếu di mẫu sắp thành lại hỏng, lần này, nàng và anh cả không chỉ bị lưu đày tới Lâm An phủ đơn giản vậy nữa, mà có thể bị xử tử lăng trì. Nhưng, nếu di mẫu thành công, nước Đại Chu chào đón nữ Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, văn võ bá quan quỳ rạp dưới chân dì hô vạn tuế... Cảnh tượng hoành tráng kia chỉ cần thoáng nghĩ một chút, liền làm Đỗ Như Yên nhiệt huyết sôi trào, tâm tình kích động.

"Có lời thì về nhà rồi nói. Chuyện không đơn giản như các muội nghĩ đâu." Đỗ Như Tùng một tay ôm Lâm Đạm, một tay xách cổ áo em gái, nhét hai người vào xe ngựa, sau đó nhìn về phía hoàng thành xa xa, hết sức khổ não xoa xoa trán.

Nếu lời Đạm Nhi nói là thật, vậy hắn phải nghĩ biện pháp để sớm thuyên chuyển về Kinh thành, giúp đỡ di mẫu. Ngay cả Đạm Nhi còn không sợ, chưa từng muốn phủi sạch quan hệ lẩn trốn, hắn còn băn khoăn gì nữa đây? Nữ tử làm Hoàng đế nghe có vẻ như nghìn lẻ một đêm, nhưng hắn biết, di mẫu có quyết đoán ấy, cũng có năng lực ấy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 354

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.