Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (33)

Phiên bản Dịch · 2855 chữ

Chương 111: Tú nương (33)

Từ khi Đỗ Hoàng hậu leo lên phượng vị một lần nữa, việc làm ăn của Lâm Đạm càng ngày càng lớn, dưới tay chiêu mộ rất nhiều tú nương và chức nữ, hơn nữa đều là nhân tài đứng đầu khu vực Chiết Giang, lại xây một phường dệt vải kích thước khổng lồ, trừ kỹ thuật chuế cẩm không truyền ra ngoài, dần dần sờ thấu kỹ thuật dệt các loại vải lăng la tơ lụa gấm Tứ Xuyên vân vân.

Mạnh Trọng dưới sự cạn tào ráo máng của cô cực kỳ chật vật, tú nương và chức nữ liên tục bị đào đi, việc làm ăn của cửa hàng càng ngày càng ảm đạm.

Cùng lúc đó, thân thể Hoàng đế càng ngày càng suy yếu, thường thường bệnh tới một hai tháng liền không rời giường được. Lòng đa nghi của ông càng ngày càng nặng, rất ít khi để phi tần hậu cung hay Hoàng tử, Công chúa tới thăm, một khi ngã bệnh liền không cho bất kỳ ai tới gần, ngay cả thái giám tâm phúc cũng không được. Chỉ có Đỗ Hoàng hậu mới có thể canh giữ bên mép giường bầu bạn với ông, các loại chính vụ chất đống cũng giao cho bà xử lý toàn bộ. Triều thần mới đầu còn thấy không hợp lễ nghi, khuyên nhủ thậm chí vạch tội Đỗ Hoàng hậu mấy lần, đợi Đỗ Hoàng hậu quả thật buông tay bỏ mặc, triều đình đại loạn, họ mới không thể không tiếp nhận sự sắp xếp này.

Hoàng đế bệnh nặng, Đỗ Hoàng hậu liền bồi bạn bên cạnh, thay mặt xử lý chính vụ; Hoàng đế khỏi bệnh, bà lập tức khóa mình trong đạo quan không hỏi thế sự. Lâu dần, Hoàng đế đối với bà nói gì nghe nấy, tin tưởng không nghi ngờ, triều thần cũng đã quen với việc có bóng hình bà sau bức rèm lúc nghị chính. Sau khi bà được sắc phong chưa từng nâng đỡ nhà họ Đỗ, cũng chưa từng trả thù người đã chà đạp mình, nhưng lặng yên không một tiếng động, từng chút từng chút một, thấm dần thế lực của mình vào trong hoàng quyền.

Khác với Đỗ Hoàng hậu ngồi vững trên thuyền câu cá, chúng tần phi đã có con cái như dự cảm được đại hạn của Hoàng đế sắp buông xuống, bắt đầu minh tranh ám đấu với nhau. Chư vị Hoàng tử được ủng hộ, tranh nhau ra mặt trên triều đường. Nhìn bọn họ đấu tới đấu lui như quạ, tấm lòng cha hiền của Hoàng đế đối với họ cũng từ đây tan biến.

Có một ngày, Đại Hoàng tử trên đường hành quân bị đâm, mù một con mắt, thích khách bị bắt khai ra chủ mưu là Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử không phục, tới Ngự thư phòng kể lể oan khuất, thuận thế tiết lộ ra hai anh em Nhị Hoàng tử, Tứ Hoàng tử bán quan bán tước, kéo bè kết cánh. Mấy Hoàng tử lập tức đứng ra phản kích, các loại âm mưu đấu đá, ngươi lừa ta gạt ẩn dưới dòng nước ngầm trong chốc lát lộ cả ra ngoài.

Triều đình loạn thành một nồi cháo, Hoàng đế quá mức mệt mỏi, lần nữa ngã bệnh, lần bệnh này kéo dài bốn năm tháng, mà Đỗ Hoàng hậu không thể không rời khỏi đạo quan, tới Ngự thư phòng hỗ trợ xử lý triều chính. Mới đầu, bà còn treo bức rèm, tách biệt mình và triều thần, về sau, bức rèm kia càng ngày càng thấy cản trở, bà dứt khoát bỏ nó luôn, thoải mái gặp mặt với triều thần. Đóa mạn châu sa hoa trên mi tâm bà đẹp đến quá mức ác liệt, đẹp đến ma mị, khiến triều thần nào nhìn quá lâu sẽ thấy chèn ép, ngay cả lớn tiếng thở mạnh cũng không dám.

Hình tượng bà uy nghiêm lãnh đạm, anh minh thần võ, nói một không hai dần dần dựng lên trong lòng bá quan văn võ.

Lại qua mấy tháng, Kinh đô bộc phát dịch thương hàn (1) trên quy mô lớn, trừ Đại Hoàng tử đóng cửa không ra, các Hoàng tử trưởng thành có bốn người mắc loại bệnh này. Hoàng hậu dùng thủ đoạn sấm sét cách ly các bệnh nhân, lại phái thái y cả đêm nghiên cứu ra thuốc chữa thương hàn, khống chế tai họa trong phạm vi nhỏ nhất.

Bà cũng không nhúng tay vào quá trình chữa trị của bốn vị Hoàng tử, mà đưa mẫu phi của họ ra khỏi cung, tự thân tự lực chăm sóc. Vì bảo vệ Hoàng đế, bà còn đóng chặt cửa điện Dưỡng Tâm, dẫu sao thân thể Hoàng đế đang càng ngày càng yếu ớt, một chút xíu cảm mạo cũng có thể lấy mạng ông, huống chi là thương hàn?

Thật bất hạnh, bốn vị Hoàng tử đều không chống đỡ nổi, chúng tần phi bi thương đau đớn, chạy tới điện Dưỡng Tâm cầu kiến Hoàng đế, bị Hoàng hậu ngăn trở liền khóc lớn náo loạn, nói thẳng đối phương có âm mưu phản nghịch. Hoàng đế không những không cảm thấy hành động của Hoàng hậu có gì không ổn, còn cảm thấy hết sức yên tâm. Nếu không có Hoàng hậu bảo vệ, ông chỉ sợ sớm đã lâm bệnh nặng, mà đám đàn bà này không những không thông cảm cho ông, quan tâm ông, còn chạy tới quấy rầy việc tĩnh dưỡng của ông, đơn giản là vì có dị tâm (2)!

Nghĩ tới đây, Hoàng đế lập tức phái thị vệ đuổi đám người không có phận sự đi, chỉ cho phép Hoàng hậu ra vào điện Dưỡng Tâm, còn giao quyền chỉ huy Ngự lâm quân vào tay Hoàng hậu.

Mấy tháng sau, tình hình bệnh dịch dần dần được khống chế, thân thể Hoàng đế cũng từng bước chuyển biến tốt. Hoàng hậu lập tức trả chính vụ cho ông, mình thì trở về đạo quan tu hành. Lại qua mấy ngày nữa, Hoàng đế đã buông lỏng cảnh giác, cho đòi Thất Hoàng tử quỳ ngoài điện Dưỡng Tâm xin cầu kiến đã lâu vào nói chuyện. Sau khi hai cha con từ biệt không lâu, Hoàng đế lần nữa bị bệnh, thái y bắt mạch xong run lẩy bẩy quỳ xuống, cứ dập đầu mãi, không dám nói lời nào.

Nửa tháng sau, Hoàng đế mắc phải thương hàn đã gầy đến không còn hình người, bất kể dùng loại thuốc gì cũng không thấy có hiệu quả. Ông kéo tay Hoàng hậu yên lặng rơi lệ, trong lòng vừa hối hận vừa xấu hổ, càng hận Thất Hoàng tử tới thấu xương. Từ đó, Đại Hoàng tử mù một con mắt, Tam Hoàng tử và Bát Hoàng tử bị cách chức làm thứ dân, Nhị Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử tất cả bị bệnh qua đời, Thất Hoàng tử bị chán ghét mà vứt bỏ, trong số các Hoàng tử chỉ còn lại Cửu Hoàng tử mới năm tuổi có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Nhìn cục diện trước mắt hỏng bét, Hoàng đế hối tiếc thế nào nữa cũng không kịp rồi, chỉ có thể vội vã sắp xếp việc hậu sự. Ông gọi bốn đại thần nội các tới mép giường, lập di chiếu, lại lệnh Đỗ Hoàng hậu thay mặt nhiếp chính, tấn thăng Lý Phi thành Hoàng quý phi.

Ông không tin tưởng thần tử của mình, cũng không tín nhiệm nữ nhân của mình, nhưng tin tưởng Đỗ Hoàng hậu không hề nghi ngờ, bởi vì bà không có mẫu tộc để dựa vào, cũng không có con cháu của mình, trừ phụ tá Cửu Hoàng tử thật tốt, bà không còn đường sống nào khác.

Sắp xếp xong hết thảy những thứ này, Hoàng đế cuối cùng không cam lòng nhắm hai mắt, Cửu Hoàng tử năm tuổi lên ngôi làm Đế, đại xá thiên hạ. Đỗ Hoàng hậu được tôn làm Đông Thái hậu, buông rèm chấp chính, Lý Mẫn được tôn làm Tây Thái hậu, phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của tiểu Hoàng đế, trong tay không có bất kỳ thực quyền gì.

Lý Mẫn là một người phụ nữa rất có dã tâm, tự nhiên rất bất mãn với chuyện này, liên tục cổ động quan viên vạch tội Đỗ Phàm Ca, mệnh nhà họ Lý cổ động mời chào triều thần cho mình sử dụng. Nhưng thật đáng tiếc, uy tín của Đỗ Phàm Ca đã sớm dựng lên vững chãi trong lòng văn võ bá quan, mà Hoàng đế vì phòng ngoại thích chuyên quyền, đã sớm loại người nhà họ Lý ra khỏi trung tâm quyền lực. Bọn họ nháo một phen, chẳng qua chỉ cho người ngoài thấy dã tâm của mình, bị bọn họ cười nhạo đủ điều, ngoài ra không có chút tác dụng nào.

Sau khi an táng Hoàng đế vào Hoàng lăng, lễ đăng cơ đang khẩn trương chuẩn bị, để may thêu lễ phục cho tiểu Hoàng đế và hai vị Thái hậu, quan phủ Nội vụ bắt đầu tuyển chọn các tú nương kỹ thuật đứng đầu cả nước, tăng cường mua sắm lăng la tơ lụa.

Tô Hàng từ xưa đến nay có danh hiệu đẹp "tang tàm chi hương" (quê hương của tằm dâu), tất nhiên là lựa chọn hàng đầu, huống chi anh ruột của Tây Thái hậu là Tuần phủ tỉnh Chiết Giang, tú nương và vải vóc do ông ta tiến cống, đây là một ân huệ phủ Nội vụ thuận tay đưa cho. Ngày tuyển chọn, tú nương đứng đầu toàn Tô Hàng tất cả tề tụ một nơi, biểu diễn tác phẩm tốt nhất của mình, do mấy quan viên tiến hành đánh giá.

Mạnh Tư hồi lâu chưa xuất hiện trước mặt mọi người cũng tới, đang dè dặt đặt một bức thêu lên bàn. Lý Tu Điển đứng một bên nhìn nàng, trong mắt đầy tự hào (3).

"Kết cấu tinh xảo, kỹ thuật khéo léo, rất tốt." Một quan viên nhìn Lý Tu Điển một chút, lúc này gật đầu khen ngợi.

"Kỹ thuật thêu đúng là khéo léo, nhưng không coi là tốt nhất. Tác phẩm tương tự có đến mấy bức, nếu không thể làm ra tác phẩm nổi bật hẳn (4), sao có tư cách thêu chế long bào và phượng bào được?" Một quan viên khác nhìn về phía Đỗ Như Yên, há mồm phủ định. Hai vị Thái hậu còn chưa thật sự đấu đá, quan viên bên dưới đã phân đội xong rồi.

Mạnh Tư khẽ mỉm cười, sau đó thoải mái đi lên trước, xoay bức thêu hình tròn một vòng.

Mọi người trong sân nhất thời phát ra tiếng hít không khí. Chỉ thấy mặt trên của bức thêu là một vị nữ sĩ đang trang điểm trước gương, từng sợi tóc một có thể thấy rõ ràng, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần trông rất sống động, dưới áo lụa lộ ra chút màu da, tựa như thực sự mang theo nhiệt độ cơ thể vậy. Đây nào phải một bức họa, đây rõ ràng là một cánh cửa sổ, để mọi người thông qua nó theo dõi từng hành động cử chỉ của nữ tử này.

Kỹ thuật hội họa và thêu thùa sinh động đã làm người ta hết sức thán phục, mà càng hay hơn chính là, mặt sau bức tranh thêu cũng là cảnh tượng và nhân vật giống nhau, song góc nhìn thì không giống. Nử tử vốn đối mặt với mọi người bỗng biến thành đưa lưng về phía mọi người, chỉ có thể thông qua chiếc gương trong tay nàng mà mơ hồ thấy ngũ quan xinh đẹp ấy.

Một bức tranh thêu có hai mặt, mà hình vẽ hai mặt còn không giống nhau, loại phương pháp thêu này ở nước Đại Chu đúng là trước nay chưa từng thấy.

Khi tất cả mọi người còn đang ngây người, một tú nương lâu năm kinh hô: "Ta nhớ ra rồi, đây là thêu hai mặt đã sớm thất truyền, còn là thêu hai mặt hai hình khó nhất trong đó nữa! Ta từng thấy qua trong một cuốn sách cổ, vốn tưởng rằng đây là truyền thuyết, không ngờ thật sự có người làm được! Ta nghiên cứu cả đời đều không thể khôi phục kỹ thuật này, Mạnh tú nương lại làm được! Nàng năm nay mới bao nhiêu tuổi? Quá tuyệt vời! Đúng là hậu sinh khả úy!"

Lão tú nương vòng quanh bàn đi tới đi lui, hình dáng kích động khó nhịn.

Quan viên ủng hộ Tây Thái hậu lập tức nói: "Tiền đại nhân, đây chính là thêu hai mặt trong truyền thuyết, nếu bàn về kỹ thuật thêu, mọi người tại đây ai có thể thắng nổi Mạnh tú nương? Nếu cả nàng còn không thể trúng tuyển, ta không biết nên chọn người nào nữa."

Tiền đại nhân vuốt râu một cái, nhất thời không nói. Các quan viên còn lại thấy cục diện đã rõ ràng, lúc này mới há mồm phụ họa: "Đúng vậy, kỹ thuật thêu của Mạnh tú nương quả thực quá tốt, không chọn nàng thì chọn ai? Ta thấy chuyện này cứ quyết định vậy đi."

Các tú nương còn lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhưng không một ai đứng ra phản đối. Tú nương đã trình lên tác phẩm yên lặng rút đi, tú nương chưa trình tác phẩm lẳng lặng giấu bọc trong ngực ra sau lưng, khá tự ti mặc cảm.

Thấy tình cảnh này, Mạnh Tư âm thầm cắn môi, tâm tình kích động. Trải qua chuyện này, nàng nhất định có thể đoạt lại danh tiếng đệ nhất tú nương Chiết Giang, đợi ngày sau nàng thêu xong long bào và phượng bào, sợ rằng danh hiệu đệ nhất tú nương Đại Chu cũng có thể bỏ vào túi. Sau khi vào cung, nàng sẽ phục vụ Tây Thái hậu cho tốt, lấy được hảo cảm của đối phương, để bà đồng ý hôn sự giữa mình và Lý công tử. Đến lúc đó, hết thảy khá hơn, tú trang Mạnh thị có thể giống trước đây vậy, độc bá thị trường dệt may Chiết Giang, thậm chí toàn bộ nước Đại Chu.

Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Đạm, lộ ra một nụ cười kiêu ngạo hiếm thấy.

Lâm Đạm không hề nhìn nàng lấy một cái, chỉ sai người mang một bức bình phong cao đến nửa trượng đang dùng vải đen che lại vào trong sảnh, từ từ mở miệng: "Lâm Đạm của tú trang Đạm Yên tới tham gia tuyển chọn, xin chư vị đại nhân xem qua."


(1) Thương hàn: hay typhoid fever, là chứng bệnh đường tiêu hóa do nhiễm vi trùng Salmonella enterica serovar Typhi. Bệnh hiểm nghèo này dễ lan khi vi trùng trong phân người bị bệnh nhiễm vào thức ăn hay thức uống và truyền sang người khác. Khi theo thức ăn vào ruột, vi trùng này châm xuyên vào thành ruột và bị gộp bởi đại thực bào. Salmonella typhi lúc đó thay đổi cấu trúc để vô hiệu hóa tác động của đại thực bào nên không bị hủy diệt. Với cấu trúc mới S. typhi cũng không bị bạch cầu hạt gây hại, bổ thể và đáp ứng miễn dịch. Vi trùng sau đó theo lan tỏa theo hệ thống bạch huyết trong khi vẫn nằm gom trong đại thực bào. Từ đó chúng xâm nhập hệ thống lưới nội mô và sau đó là hầu khắp các cơ quan trong cơ thể. Salmonella enterica là vi trùng trực khuẩn Gram âm, di chuyển nhờ tiêm mao, tăng trưởng nhanh nhất ở nhiệt độ 37 °C, nhiệt độ cơ thể.

Hàng năm khoảng 16-33 triệu người mắc bệnh thương hàn, 5-600.000 người chết. Tổ chức Y tế Thế giới đặt thương hàn vào loại bệnh truyền nhiễm công cộng quan trọng. Bệnh lây lan nhiều nhất ở lớp trẻ em 5 - 19 tuổi. (wikipedia)

(2) Có dị tâm: nguyên văn "kỳ tâm khả tru" (其心可诛), thành ngữ, chỉ một người động cơ hành động không thuần khiết trong sạch, thậm chí có ý dụng tâm hiểm ác.

(3) Tự hào: nguyên văn "dữ hữu vinh yên" (与有荣焉), thành ngữ, nghĩa là cũng cảm thấy may mắn và vinh hạnh.

(4) Nổi bật hẳn: nguyên văn "xuất loại bạt tụy" (出类拔萃), thành ngữ, 'xuất' nghĩa là vượt qua, 'loại' nghĩa là đồng loại, 'tụy' vốn chỉ cỏ mọc um tùm, suy rộng ra là rất nhiều cùng tụ tập một chỗ. Ý cả câu là vượt lên trên đồng loại.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 360

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.