Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (24)

Phiên bản Dịch · 2454 chữ

Chương 104: Tú nương (24)

Đưa vải cho Lâm Đạm, Đại Hoàng tử hỏi: "Như thế nào, Lâm cô nương, ngươi hài lòng không? Nếu ngươi cảm thấy mấy nữ tử này có thể dùng, tối nay ta sẽ phái người đưa các nàng tới nhà ngươi. Nhưng ngươi phải để ý họ, không thể để người khác phát hiện ra họ là người nước Oa, nếu không cái mũ chứa chấp kẻ gian chụp lên đầu, ngươi sẽ gặp rắc rối to."

"Ta biết, tạ Đại điện hạ." Lâm Đạm cảm kích chắp tay. Cô biết khi mang mấy nữ tử này ra ngoài, Đỗ Như Tùng và Đại Hoàng tử nhất định đã liều lĩnh.

Đỗ Như Yên mới đầu còn có chút lo âu, thấy Lâm Đạm vẫn thản nhiên như không, thì cũng bình tĩnh lại. Nàng vỗ cuộn vải, cười nói: "Đạm Đạm, những thước vải này còn đẹp hơn cả gấm Tứ Xuyên, nhất định có thể đè ép kiêu căng của Mạnh Trọng."

"Ở nước Oa, loại kỹ thuật này có tên dệt tây trận (1), truyền thừa từ mấy trăm năm trước thời Đường. Nếu thực sự tìm hiểu, đây thật ra là kỹ thuật của chúng ta, chẳng qua thất truyền do chiến loạn. Hiện tại nó trở về quê cũ, chúng ta tất phải phát huy nó ra, truyền thừa đời đời. Đồ của lão tổ tông không thể ném." Ngay trước mặt Đại Hoàng tử, Lâm Đạm không ngại nói mấy lời hay ý đẹp.

Đại Hoàng tử quả nhiên rất cảm động, lập tức bảo đảm nói: "Lâm cô nương nói đúng. Đồ của lão tổ tông sao có thể để cướp biển cướp đi? Các ngươi cứ mang những nữ tử này về, mau chóng học được kỹ thuật dệt vải của họ, xảy ra chuyện có ta lo."

"Tạ Đại điện hạ." Lâm Đạm nhất mực cung kính cúi người.

Đỗ Như Yên vội vàng nói: "Vậy bây giờ chúng ta mang mấy nữ tử này đi đi, tránh cho đêm dài lắm mộng."

"Không, phải chèn ép các nàng mấy ngày nữa, chờ các nàng tuyệt vọng tới cực điểm chúng ta mới thả người. Thi ân không thể quá nhanh, như vậy các nàng sẽ không nhớ lâu, ngày sau rất khó dạy dỗ. Phương pháp thuần phục dã thú tốt nhất là đánh một roi cho một quả táo." Lâm Đạm vừa nói hết lời liền nhịn không được ngẩn người. Cô hình như rất quen thuộc với quân đội, càng biết rõ nên thuần phục tù binh thế nào. Chẳng lẽ đời trước cô là lính?

Khi cô vẫn trầm tư, cô không phát hiện Đại Hoàng tử và Đỗ Như Yên đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô. Bọn họ vốn cho rằng Lâm Đạm là người đàng hoàng, kết quả quay đầu mới phát hiện, người đàng hoàng này có cách làm việc thật sự hung tàn, không phải cố ý giả vờ, cũng không phải do hoàn cảnh tạo thành, mà là loại hung tàn lộ ra thuần nhiên và ngây thơ thấm vào trong xương.

Đỗ Như Yên rất nhanh cười lên, ôm cánh tay Lâm Đạm nói: "Đạm Đạm ngươi thật lợi hại, suy nghĩ chuyện gì cũng chu đáo! Ta cái gì cũng nghe ngươi." Nếu mấy nữ tử kia nháo ra chuyện, kẻ gánh chịu chính là mình và Đạm Đạm, không chừng còn liên lụy ca với Đại Hoàng tử! Vừa nghĩ như thế, tâm đồng tình của Đỗ Như Yên lập tức mất hết.

Đại Hoàng tử vốn có chút lo âu, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Nói Lâm Đạm hiền lành, cô đúng là hiền lành thật, nhưng thời điểm nên lòng dạ ác độc, cô cũng sẽ không buông tay. Hợp tác cùng người như vậy, không hề nghi ngờ gì là vô cùng an tâm.

"Được, vậy ta nhốt các nàng thêm mấy ngày. Các ngươi cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ đi." Đại Hoàng tử đưa hai người về sương phòng, xoay người đi sang cách vách, lắc đầu nói với Đỗ Như Tùng vẫn chưa ngủ: "Như Tùng, ngươi hình như coi trọng một cô nương ghê gớm rồi."

"Đạm Đạm làm cái gì?" Đỗ Như Tùng bị đau nhức hành hạ đến không ngủ được lập tức nâng cao tinh thần.

Dại Hoàng tử cẩn thận kể lại chuyện trước đó một lần, thở dài nói: "Ta cho tới giờ chưa từng thấy qua cô nương nào có lòng dạ thâm trầm cứng rắn, lại quả quyết quả cảm như thế."

Đỗ Như Tùng một bên cười khẽ một bên ho khan, "Cha mẹ nàng đều là mã tặc, nàng tự nhiên không giống các cô nương khác."

Đại Hoàng tử nhìn hắn, trong lòng thở dài: Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của bạn tốt này này, cứ như hậu duệ mã tặc là xuất thân ghê gớm vượt trội lắm vậy. Không chữa được, quả không chữa được!

---

Bởi vì bận bịu chăm sóc Đỗ Như Tùng, Lâm Đạm liên tiếp nửa tháng không tới cửa hàng kiểm tra. Ngay cả hai ông chủ là cô và Đỗ Như Yên đều không có ở đó, trong tiệm chả có gì hay để quan tâm, nên không có bất kỳ đơn đặt hàng nào cả, việc làm ăn đều bị tú trang Mạnh thị đối diện đoạt đi.

Trương Huệ gấp gáp, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tới phủ Đại Hoàng tử tìm người. Bà đã từng là mã tặc, tự nhiên có mâu thuẫn khó hiểu với quan binh. Cũng may Lâm Đạm rất nhanh ôm một cái bọc đi ra, nói: "Mẹ, trong này có hai bộ quần áo, làm theo số đo của mẹ và Tam di nương. Hai người chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần mặc bộ quần áo này vào, nhằm lúc nào đường đông người nhất thì lượn một vòng quanh cửa hàng dò xét là được. Nếu có người tới hỏi, mẹ cứ nói vải trên người do tú trang may, trước mắt sản lượng rất ít, không bán ra bên ngoài, đừng nói nhiều với họ."

Trương Huệ vén vải bọc ra nhìn, tức thì ngây dại.

Lâm Đạm vỗ vỗ bả vai bà, hỏi: "Mẹ, mẹ có nghe thấy không?"

"Nghe, nghe," Trương Huệ thần sắc hoảng hốt gật đầu, cuối cùng chần chờ nói: "Đạm Đạm, xiêm áo tốt như vậy, thật sự làm cho mẹ mặc sao?"

"Đó là đương nhiên, thời gian của con không nhiều, mới kịp làm hai bộ thôi, chờ con rảnh hơn sẽ giúp Tứ di nương may một bộ nữa, mẹ giúp con giải thích mấy câu, đừng để dì nghĩ nhiều. Chờ Đỗ công tử khỏe hơn, có thể ngồi xe ngựa, bọn con sẽ trở về. Hai huynh muội họ không cha không mẹ, nếu con không có ở đó, họ không có ai dựa vào. Đỗ Hoàng hậu không thể tùy tiện xuống núi, hơn nữa những năm này tâm tình không tốt, không chịu nổi kích thích. Chuyện Đỗ công tử bị thương đến giờ bà ấy vẫn không biết. Mẹ, mẹ giúp họ trông nhà với ạ, đừng để người ngoài tùy tiện ra vào."

"Được được được, mẹ biết rồi." Trương Huệ gật đầu không ngừng, không chút nào ý thức được con gái mình đi chăm sóc hai con người lớn hơn tận bốn năm tuổi có gì không ổn. Hiện tại cả Lâm phủ và Đỗ phủ, toàn dựa vào mình cô chống đỡ.

---

Hôm sau, Trương Huệ và Tam di nương mặc bộ đồ mới đi thăm cửa tiệm. Lúc này đang giữa trưa, ánh mặt trời nhuộm đầy đất, mang lại cảm giác ấm áp, cũng đưa đến người người rối rít ra cửa, hưởng thụ thời tiết tốt hiếm có. Tú trang Mạnh thị hôm nay lại ra một cuộc gấm Tứ Xuyên kiểm mới, một đám phu nhân danh viện ngồi xe ngựa vội vã tới giành mua.

"Chớ đoạt, cuộc gấm Tứ Xuyên này đã sớm được phu nhân Tuần phủ đặt trước!" Chưởng quỹ lớn tiếng hô đầu hàng.

"Tại sao nhà nàng lại được đặt trước! Các người làm ăn thế nào thế?"

"Mấy vị phu nhân nếu muốn, cũng có thể đặt trước ở chỗ ta, một khi có hàng, chúng ta lập tức đưa tới cửa. Chúng ta cũng không có cách nào, hiện tại phường dệt của Đông gia mới thiết lập, chức nữ biết dệt loại gấm Tứ Xuyên này quá ít, sản lượng không thể hơn được. Đợi vào năm, Khâm sai chọn mua vải vóc cho các quý nhân trong cung tới, gấm Tứ Xuyên chúng ta mất cả năm mới sản xuất được không chừng sẽ phải cung phụng lên, mấy vị phu nhân lúc đó muốn mua, chúng ta cũng không có hàng mà giao, Đông gia nhà chúng ta cũng rất khó khăn mà!"

Nghe nói loại vải này sẽ thành cống phẩm, hơn nữa sau này muốn mua cũng không được, các vị phu nhân tiểu thư lại điên cuồng tranh giành mua, đặt trước cả vải bốn năm tháng sau, giá tăng gấp mấy lần.

Người đi đường thấy mà chặt lưỡi, thầm nghĩ vải vóc của cửa hàng này đúng là tốt nhất toàn Lâm An phủ, nếu không sao có nhiều quý nhân giành mua như thế? Ấn tượng này một khi sinh ra, hiệu quả nó mang tới rất nhanh được hiện ra ngoài. Người có gia cảnh tốt một chút tại Lâm An phủ, thời điểm cần mua vải, nơi đầu tiên nghĩ đến sẽ là tú trang Mạnh thị không thể nghi ngờ.

Việc làm ăn của mấy cửa hàng bên cạnh bị đoạt hết, nhưng mà, để có được mối buôn bán gấm Tứ Xuyên kiểu mới từ Mạnh Trọng, họ không thể không nhịn xuống tiếng phàn nàn. Đương lúc bọn họ đang đỏ mắt, một chiếc xe ngựa chậm rãi đỗ sát cửa trước tú trang Đạm Yên, hai phụ nhân trung niên dáng người cao gầy từ bên trong đi xuống, sau đó đứng yên phủi nhẹ quần một chút, mới bước lên bậc tam cấp. Ánh mặt trời vừa vặn soi lên đỉnh đầu họ, làm quần áo trên người họ phản xạ ra ánh sáng nhạt lóng lánh, trong nháy mắt liền cướp đi tầm mắt người đi đường.

Chỉ thấy một người trong đó mặc áo màu đỏ thẫm, một người mặc màu xanh thẫm, đều là loại kiểu dáng phổ thông, nhưng vải thì chưa từng thấy qua, hết sức chói mắt. Phẩm chất của hai loại vải đều hết sức nhẵn nhụi mềm mại, sau khi mặc vào áp sát vào đường cong cơ thể một cách tự nhiên, thời điểm đi lại theo gió nhẹ bay, tựa như sóng nước dập dềnh, lại tựa mây khói phiêu phiêu, vô cùng đẹp mắt.

Nếu như chỉ vẻn vẹn có phẩm chất tuyệt cao, ngược lại không có gì lạ cả, nhưng điều thần kỳ ở chỗ, loại vải đỏ thẫm kia dưới ánh nắng mặt trời mơ hồ tỏa ra ánh sáng vàng kim, tia sáng này không cố định, không chói mắt, nhìn qua hết sức sáng rỡ lại nhu hòa, sau đó giống như nước chảy vậy, theo nếp gấp trên quần áo chậm rãi di chuyển, cũng khiến màu sắc trên người người mặc theo ánh sáng không ngừng thay đổi hoặc sáng hoặc tối, hoặc đậm hoặc nhạt, giống như một tầng mây tía lững lờ rơi vãi nơi chân trời hoàng hôn.

Song khi ngươi tới gần nhìn kỹ, sẽ phát hiện, loại vải này nào có lẫn lộn chút vàng của mây buổi ráng chiều? Nó quả thật chỉ có màu đỏ thuần, không có một tia tì vết nào.

Xiêm áo màu xanh cũng dùng loại vải giống vậy, rõ ràng chỉ thuần một màu, vậy mà dưới ánh mặt trời sẽ tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, loáng thoáng còn thấy khá nhiều điểm sáng lóng lánh, giống như bầu trời đêm trải rộng ánh sao, trong yên tĩnh thấm ra thần bí và linh động.

Nhìn hai bộ xiêm áo này, lại nhìn gấm Tứ Xuyên kiểu mới do tú trang Mạnh thị sản xuất, lập tức có thể phát hiện điểm khác biệt giữa đôi bên. Gấm Tứ Xuyên kiểu mới sở dĩ có thể sáng lên, là bởi trong quá trình làm, chức nữ xen kẽ một loại kim tuyến ở trong, nhìn xa hết sức xinh đẹp, nhìn gần sẽ phát hiện loại kim tuyến này cứng hơn nhiều so với tơ tằm, to hơn so với tơ tằm, trong quá trình mặc sẽ ảnh hưởng tới phẩm chất và cảm giác của vải, khiến nó mặc dù lấp lánh, nhưng lại nặng trĩu xuống.

Nó sáng chói, song loại sáng này rất thô, bởi dấu vết đan bện quá mức rõ ràng, hoàn toàn không giống vải trên người hai phụ nhân này, cảm giác nhẵn nhụi, phẩm chất mềm mại, nhìn gần trơn nhẵn không kẽ hở, nhìn xa nhu hòa sáng rỡ. Nó có thể phản xạ ra ánh sáng, nhưng không phải do kim tuyến sần sùi, mà đã dung nhập hẳn vào trong do tầng lưới từ tơ tằm nhỏ đến mức không thể nhìn rõ bằng mắt thường bện lại. Tầng lưới này cùng vải hoàn toàn dung hợp làm một, ánh sáng hiện ra mỏng manh, nổi rõ, thẩm thấu, cùng với ánh sáng tự nhiên xen nhau chiếu rọi, hồn nhiên một thể.

Ánh sáng và màu sắc tinh tế như vậy, tự nhiên như thế, lập tức chèn ép khiến gấm Tứ Xuyên kiểu mới tục không chịu được. Cho dù tướng mạo Trương Huệ và Tam di nương chỉ trung đẳng, lại còn có tuổi, nhưng vẫn phong quang tỏa sáng, phong vận dư âm.

Phu nhân danh viện đang bận giành gấm Tứ Xuyên từng người quay sang nhìn, sau đó từng người ngây ra.


(1) Dệt tây trận: tiếng Nhật に し じ ん お り, là hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống cấp bảo vật quốc gia của Nhật Bản, địa vị vô cùng cao trong giới dệt, phương thức sản xuất nhiều chủng loại số lượng ít là đặc sắc của nó. Bởi vì được sản xuất tại địa khu tây trận ở Kinh đô Nhật Bản nên có cái tên này. (theo baidu)

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 373

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.