Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (23)

Phiên bản Dịch · 2303 chữ

Chương 101: Tú nương (23)

Mũi tên được rút ra, đại phu băng bó vết thương cho Đỗ Như Tùng, còn lau chùi vết máu trên người hắn một phen, tránh nhiễm trùng. Hai tiểu cô nương đứng tiếp ở chỗ này có chút không thích hợp, chỉ đành ra ngoài.

"Như Tùng, ta đi nấu cháo cho huynh, huynh uống cháo rồi ngủ tiếp, như vậy vết thương sẽ tốt nhanh hơn." Trước khi đi, Lâm Đạm cố ý dặn dò một câu.

"Được, cảm ơn Đạm Nhi." Đỗ Như Tùng mỉm cười gật đầu, thân thể vẫn có chút yếu ớt, cõi lòng lại như phình căng ra. Lần bị thương này, hắn lại thấy một mặt khác của Lâm Đạm, kiên cường, quả cảm, cho dù đối mặt với khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể ứng đối ung dung. Có cô ở đây, hắn an lòng, lòng em gái cũng an.

Lâm Đạm vừa dùng khăn lau chùi vết máu trên tay, vừa đi nhanh ra ngoài, đầu không dám ngẩng lên. Ánh mắt Đỗ Như Tùng quá mức thâm thúy chuyên chú, khiến cô có chút không tự nhiên. Đỗ Như Yên lon ta lon ton đi theo sau cô, giống một cái đuôi nhỏ.

Chờ hai người rời đi, Đại Hoàng tử mới tự mình mang nước nóng tới lau chùi thân thể cho Đỗ Như Tùng, thở dài nói: "Như Tùng, đây là cô nương ngươi coi trọng? Thật khỏe a!"

Đỗ Như Tùng nhất thời cười trầm thấp, làm động tới vết thương, nhất thời đau đến liên tục hít hà. Nhưng, chút đau đớn này không hề làm giảm vui vẻ trong nội tâm của hắn, hắn từ từ mở miệng: "Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Đạm, ý nghĩ của ta giống ngươi như đúc. Lúc ấy nàng mới bắt đầu học thêu, căn bản ngồi không yên, thêu một hồi không nhịn được chạy đi đốn củi, một cái đôn gỗ đang êm đẹp bị gọt chỉ còn hai thước. Gọt xong nàng lại ngồi xuống, tiếp tục học thêu, không nhịn được lại chạy đi gọt, cứ thế lặp đi lặp lại. Ta tận mắt nhìn nàng từ việc chém đôn gỗ mài mòn góc cạnh của mình, dù phiền loạn nữa, dù mất kiên nhẫn nữa, cũng chưa từng muốn buông tha. Trên người nàng lộ ra loại ngoan độc không đạt được mục đích thề không bỏ qua, tựa như chỉ cần nàng có lòng, trên đời không có bất kỳ việc gì có thể làm khó nàng. Ta lúc ấy đã nghĩ, tiểu cô nương này tương lai ắt sẽ thành công, bởi trong lòng nàng không hề có sợ hãi, chỉ cần nhắm chuẩn mục tiêu, thì sẽ kiên trì chưa từng có. Sau đó, nàng quả nhiên luyện thành kỹ thuật thêu, chỉ tốn nửa năm, kỹ thuật của nàng đã vượt qua tú nương tốt nhất Chiết Giang. Bởi vì ở chung một chỗ với nàng, Như Yên rốt cuộc thoát khỏi tâm sự nặng nề, bắt đầu tiến về phía trước. Có thể gặp nàng, ước chừng là điều tốt đẹp nhất chúng ta nhận được sau khi rời Kinh thành..."

Nói tới chỗ này, Đỗ Như Tùng xúc động thở dài, trong lòng có thỏa mãn, có vui sướng, còn có quyến luyến đậm sâu.

"Nếu như thế, ngươi cần gì phải đi nhập ngũ." Đại Hoàng tử sợ hãi không thôi: "Ngươi nếu xảy ra chuyện, ngươi bảo ta nên giao phó với mẫu hậu thế nào?" Dù Đỗ Hoàng hậu đã bị phế, hắn vẫn có thói quen gọi bà là mẹ.

"Vấn đề ở chỗ, ta muốn cho các nàng một cuộc sống tốt hơn, ta muốn các nàng có thể ước gì được nấy, không bị người ta bắt nạt, không cần cùng người ta đấu đá, tại thành Lâm An này tự do tự tại, vui vui vẻ vẻ." Đỗ Như Tùng lắc đầu một cái, mềm mại trong mắt toàn bộ rút lui, được kiên định thay thế.

Đại Hoàng tử ném chiếc khăn đầy máu vào trong chậu, bất đắc dĩ nói: "Thì chính vậy, chỉ cần Mẫn Quý phi còn, bà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi và Như Yên, càng không bỏ qua cho mẫu hậu. Cũng không biết phụ hoàng rốt cuộc nghĩ thế nào, năm đó mẫu hậu cùng ông vượt qua mưa gió, dạng khổ gì cũng thay ông chịu hết, rốt cuộc chịu đựng được đến khi quốc thái dân an, hoàng quyền vững chắc, ông lại muốn phế bỏ mẫu hậu. Ông ta đúng là tâm địa sắt đá."

Nói tới chỗ này, Đại Hoàng tử mới phát hiện ra không ổn, vội nói: "Không nói nữa, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, ta vào quân doanh nhìn một chút." Mới mở cửa phòng ra, thì thấy Lâm Đạm bưng một cái khay đi vào, Đỗ Như Yên đi theo sau lưng cô, ân cần chu đáo hỏi: "Đạm Đạm, bát quá nóng, hay để ta bưng cho, ngươi ngồi một bên nghỉ một lát. Hôm nay tất cả nhờ có ngươi, đại ân đại đức không biết trả sao cho đủ, hay là để ca ta lấy thân báo đáp nhé?"

"Phốc!" Đại Hoàng tử không nhịn được, bật cười.

Đỗ Như Tùng trước giờ miệng lưỡi độc địa, lòng dạ cứng rắn bị náo cho mặt đỏ bừng, nhưng không mắng em gái, mà coi lòng đầy mong đợi nhìn về phía Lâm Đạm.

Lâm Đạm hôm nay tâm tình rất tốt. Cô cứu một người, thật ra cũng tương đương tự cứu chuộc mình, vì vậy căn bản không so đo với Đỗ Như Yên, chẳng qua chu miệng cười cười.

Đại Hoàng tử thấy ba người này thú vị cực kỳ, đang muốn nhạo báng mấy câu, thì ngửi thấy một hương thơm cực kỳ đậm đà cực kỳ mê người, mà hương thơm này tới từ bát cháo trong tay Lâm Đạm. Hắn dùng sức ngửi một cái, thèm thuồng nói: "Lâm cô nương, ngươi làm món gì vậy?"

"Đây là cháo bổ máu Đạm Đạm đặc biệt làm cho ca ta, dùng đậu phộng, đậu đỏ, gạo tím, táo đỏ làm thành, có thể bổ máu, tiêu sưng, kích thích hoạt động của tim. Đạm Đạm cái gì cũng biết, cái gì cũng tinh, cái gì cũng có thể làm!" Đỗ Như Yên nâng cằm, giọng hết sức kiêu ngạo.

Đại Hoàng tử khóe miệng co rút, thầm nghĩ hai huynh muội này chỉ cần vừa nhắc tới Lâm cô nương là lộ ra vẻ vô cùng quang vinh, sau đó tận sức tận lực thổi phồng, đúng là trúng độc của Lâm cô nương rồi.

Đỗ Như Tùng quả nhiên lộ ra nụ cười sung sướng, đang chuẩn bị nhấc nửa người lên, đã được Lâm Đạm đỡ lấy, lót hai cái gối sau lưng hắn, "Đừng động, ta đút huynh." Cô tỉ mỉ dặn dò: "Uống xong cháo liền ngủ một giấc thật ngon, buổi tối ta và Như Yên canh ở cách vách, nếu huynh không thoải mái liền lay cái chuông này, chúng ta nghe thấy sẽ lập tức tới ngay."

"Các muội lấy ở chỗ nào?" Đỗ Như Tùng có chút dở khóc dở cười nhìn cái chuông trong tay. Đừng tưởng rằng hắn không biết, đồ chơi này dùng để đeo lên cổ trâu.

"Tới chuồng ngựa bên cạnh tìm được." Đỗ Như Yên ngồi bên người anh cả, lại bắt đầu não tàn thổi phồng Lâm Đạm: "Đạm Đạm sợ ca buổi tối nóng mà không có sức gọi người, đi ngay tìm chuông cho ca. Sau đó bọn muội treo nó bên mép giường, nối một sợi dây, ca có chuyện cứ việc kéo dây, chúng ta liền nghe thấy ngay. Như thế nào, biện pháp này hay chứ? Đạm Đạm nghĩ chu đáo lắm đó!"

Đỗ Như Tùng nhìn Lâm Đạm chăm chăm, cõi lòng khó nhịn giờ phút này mềm nhũn như bún.

"Mau uống cháo đi, uống xong rồi ngủ một giấc." Lâm Đạm không được tự nhiên nói.

"Được, làm phiền Đạm Nhi rồi." Đỗ Như Tùng dựa vào gối mềm, giọng nói dịu dàng muôn phần, mới vừa uống một hớp đã chân tâm thật ý khen ngợi: "Uống thật là ngon, còn ngon hơn so với ngự trù làm!"

Lâm Đạm khóe miệng hơi cong, lúc này mới cười.

Đại Hoàng tử bị mùi thơm câu dẫn cho không chịu nổi, cõi lòng đầy mong đợi hỏi: "Lâm cô nương, cháo này còn không? Ta cũng có chút đói."

"Vẫn còn, Đại điện hạ tới phòng bếp xem chút đi, ta dùng lửa nhỏ ủ trên bếp, tùy thời có thể ăn."

"Được rồi, cảm ơn Lâm cô nương." Đại Hoàng tử vội vàng chạy đến phòng bếp, uống cháo muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi, không khỏi hâm mộ thở dài nói: "Tiểu tử Như Tùng này đúng là nhặt được bảo bối!" Có thể kiếm tiền, có thể chưởng gia, có thể chăm sóc người khác, thời khắc mấu chốt có thể gánh vác, đi nơi nào tìm cô nương tốt như vậy bây giờ?

Đỡ Đỗ Như Tùng nằm xuống rồi, Lâm Đạm và Đỗ Như Yên lúc này mới có cơ hội thở dốc. Hai người ngồi trong lương đình ngoài viện, nhìn người còn lại chật vật y như mình, cùng lắc đầu bật cười.

"Đạm Đạm, có ngươi thật tốt nha!" Đỗ Như Yên ôm lấy Lâm Đạm nhẹ nhàng lay lay.

Đúng vào lúc này, Đại Hoàng tử ăn uống no đủ thay quần áo mới xong đi tới, nghiêm mặt nói: "Lâm cô nương, mời ngươi theo ta một chuyến, chúng ta tới phòng chứa củi xem đồ Như Tùng chuẩn bị cho ngươi."

Nhớ tới mấy chức nữ nước Oa, Lâm Đạm vội vàng đuổi theo, sau khi tới phòng chứa củi quả nhiên thấy bốn nữ tử mặc kimono bị trói tay trói chân ném xuống đất. Một người trong đó dùng khẩu âm rất đậm chất tiếng Hán nói: "Cầu các người đừng giết chúng ta, chúng ta chẳng qua lên thuyền để làm việc, chưa từng làm chuyện gì xấu. Mẹ ta là người Hán, ta tới tìm ông bà ngoại ta, bọn họ ở ngay tại Lâm An phủ. Cha ta lòng dạ ác độc, bán ta cho đám hải tặc, ta vừa mới lên thuyền không bao lâu, thật sự chuyện gì xấu cũng không làm. Các nàng giống ta, đều là người đáng thương bị đem ra mua bán, van cầu các người bỏ qua cho chúng ta được không?" Vừa nói vừa giãy giụa bò dậy, dập đầu bình bịch xuống đất.

Đỗ Như Yên dần dần lộ ra thần sắc không thể nhịn, theo bản năng kéo Đại Hoàng tử, tựa hồ muốn cầu tha thứ. Lâm Đạm thì đi lên trước, dùng mũi chân để ở cái trán chảy máu của nữ tử, giọng bình tĩnh hỏi: "Nghe nói ngươi biết dệt vải?"

Đại Hoàng tử không khỏi nhìn Lâm Đạm với cặp mắt khác xưa. Xem dáng vẻ bất vi sở động, xem tư thái dùng mũi chân ấn đầu người ta của cô đi, một từ "lãnh khốc" sao đủ hình dung?

Nữ tử nước Oa quả nhiên bị thần thái cao cao tại thượng, băng lãnh vô tình của Lâm Đạm trấn áp, vội vàng gật đầu nói: "Ta biết dệt vải! Bà nội ta là chức nữ ngự dụng, nắm tay ta truyền tay nghề. Những hải tặc kia sở dĩ mua chúng ta, là vì xem trọng tay nghề này."

"Có sản phẩm không?" Lâm Đạm thu mũi chân lại, tiếp tục truy hỏi.

"Có, nhưng đều bị tịch thu." Nữ tử sợ hãi không dứt nhìn Đại Hoàng tử một cái.

Đại Hoàng tử lúc này mới lên tiếng: "Sản phẩm ở chỗ ta, Như Tùng dặn ta mang về, các ngươi có đi xem không?"

"Đi." Lâm Đạm lập tức bỏ lại nữ tử, ra khỏi phòng chứa củi, đối với tiếng kêu gào tuyệt vọng não nề sau lưng nghe mà không thấy.

Đỗ Như Yên thì liên tục quay đầu, mặt lộ không đành lòng.

Đoàn người đi vào kho, tìm ra vài cuộn vải. Lâm Đạm cầm trong tay nhìn một chút, rồi nhắm ngay ánh sáng mặt trời nhìn một chút, trong mắt lộ ra thần sắc hài lòng. Đỗ Như Yên bị vải vóc hoa lệ hấp dẫn, liên tục thở dài nói: "Thật là đẹp, còn đẹp hơn gấm Tứ Xuyên! Hoa văn tràn đầy phong tình của dị vực, màu sắc vừa sáng sủa diễm lệ, vừa thanh cao tao nhã, còn có thể phản xạ ra ánh sáng chói như phượng hoàng lửa. Ồ? Hoa văn ở hai mặt của tấm vải này không giống nhau, làm sao mà dệt vậy được nhỉ, quá thần kỳ!"

Lâm Đạm không quan sát các tấm vải khác, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm cuộn vải có hình thêu hai mặt khác nhau. Đều nói đã thêu hai mặt thì hình thêu ở hai mặt đều giống nhau, nhưng cuộn vải trước mắt đã phá vỡ ràng buộc truyền thống, làm nên kỹ thuật mới, đây chính là chỗ Lâm Đạm coi trọng nhất. Cô thể không ngăn mình nghĩ: Nếu có thể tìm ra linh cảm từ nó, vận dụng kỹ thuật thêu hai mặt khác nhau này, hiệu quả sẽ thế nào? Dĩ nhiên, trong quá trình nghiên cứu, cô nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng đây chính là điều cô hưởng thụ nhất.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 355

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.