Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (25)

Phiên bản Dịch · 2473 chữ

Chương 103: Tú nương (25)

Trương Huệ và Tam di nương làm bộ không phát hiện ra cái nhìn chăm chú của các phu nhân danh viện, từng bước từng bước đủng đỉnh đi vào trong tiệm. Hai người nâng vải vóc trên kệ hàng lên, trong lúc lơ đãng lộ ra ánh sáng tím mập mờ hoặc ánh trăng nhàn nhạt, lại nhẹ nhàng ngồi xuống trong phòng, mũi chân vểnh lên, khiến ống quần trải rộng đầy đất, rực rỡ thản nhiên.

Tầm mắt từ phía đối diện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nóng bỏng. Rốt cuộc có người không kiềm chế được, đi nhanh vào trong tiệm hỏi: "Hai lão bản, xiêm áo hai người đang mặc dùng loại vải gì? Trong tiệm có bán không?"

"À, đây là kiểu vải mới con gái ta vừa nghiên cứu ra, được đặt tên là vải vân hà, vải ánh trăng. Một tháng chỉ có thể làm ra một cuộn, người trong nhà chúng ta còn ngại dùng không đủ, ai mà muốn bán ra ngoài." Trương Huệ thờ ơ khoát tay.

"Một tháng chỉ được ít vải vậy sao?"

"Loại vải này mềm mại như mây, trơn nhẵn như gương, cảm giác ánh sáng mờ nhạt như có như không, nếu muốn làm ra loại vải có phẩm chất này, cần phải lựa cho tơ tằm tốt nhất, nhỏ nhắt, tốn công sức, thời gian và lượng nhân công lắm, người ngoài khó mà tưởng tượng được. Chỉ riêng bước chọn tơ tằm, đã cần năm sáu chức nữ làm suốt một ngày một đêm, ngài nói xem sản lượng có cao nổi không?" Trương Huệ miệng lưỡi lưu loát nói.

Vị phu nhân kia nghe mà chậc lưỡi, càng thêm hướng tới vải vân hà và vải ánh trăng. Phẩm chất và cảm giác có được không, bà chỉ cần nhìn một cái là phát hiện, không cần người ngoài thổi phồng quá nhiều. Gấm Tứ Xuyên kiểu mới của tú trang Mạnh thị bất kể phẩm chất, cảm giác, ánh sáng, màu sắc đều kém loại vải này tới mấy cấp bậc. Đúng là người so người muốn chết, hàng so hàng muốn ném mà!

"Hai loại vải này có thể đặt trước sao, ta nguyện ý ra giá cao." Phu nhân cõi lòng mong đợi hỏi.

Phu nhân danh viện khác theo tới cũng rối rít ra giá cao, gấp đôi cả giá tiền cao nhất cho gấm Tứ Xuyên kiểu mới. Chỉ trong nháy mắt, tú trang Mạnh thị đã trống trơn trống hoác, môn đình đìu hiu.

Trương Huệ thiếu chút nữa đồng ý, nhưng nhớ tới lời dặn dò của con gái, vẫn khoát tay lia lịa nói không thể đặt trước, bởi sản lượng không cao nổi. Làm hai bộ quần áo này tổng cộng dùng nửa cuộn vải, đã hao hết hơn ba tháng của con gái, nếu thật sự nhận mấy đơn hàng này, con gái không phải mệt chết à? Nhưng nếu không nhận, mà chỉ đả kích chút kiêu căng của Mạnh Trọng, thì có ích lợi gì với tú trang Đạm Yên cơ chứ? Vải chỉ có thể nhìn không thể mua, sức hấp dẫn sẽ từ từ hạ xuống, còn có thể chọc phải những phu nhân danh viện này, mang đến phiền toái cho tú trang.

Tóm lại một câu, loại vải không thể sản xuất đại trà, chỉ dựa vào sức người để dệt rốt cuộc không thể cạnh tranh được với loại vải có thể sản xuất đại trà được. Nghĩ đến đây, Trương Huệ trong lòng tràn đầy lo âu, càng không dám tùy tiện tiếp đơn hàng.

Hứa Thiến mỗi lần đi dạo phố đều tới tú trang Đạm Yên ngồi chơi, thỉnh thoảng gặp được Đỗ Như Yên và Lâm Đạm, còn cùng hai người tâm sự một phen. Trước đó vài ngày, gấm Tứ Xuyên của tú trang Mạnh thị bán ra cực kỳ nhanh, thường xuyên cháy hàng, Hứa phu nhân rất nhanh rời khỏi trận địa, chạy tới Mạnh thị mua quần áo, Hứa Thiến lại thủy chung không thay đổi dự tính ban đầu, muốn may quần áo chỉ đi tú trang Đạm Yên, thỉnh thoảng mới không có vấn đề, bị người khinh bỉ cười nhạo cũng không có vấn đề, nàng không chạy theo trào lưu, chỉ chọn thứ mình cho là đúng.

Nàng cùng Lâm Đạm và Đỗ Như Yên đã thành bạn rất thân, tự nhiên phải chiếu cố việc làm ăn của các nàng.

Nhưng hôm nay tú trang Đạm Yên hết sức náo nhiệt, lục tục có khách từ đối diện chạy tới, vây quanh Trương Huệ và Tam di nương. Hứa Thiến thấy rõ quần áo hai người đang mặc, không nhịn được sửng sốt một chút. Đẹp, quả thật cực kỳ xinh đẹp, vầng sáng đỏ kim bao phủ quanh thân Trương Huệ, khiến làn da của bà trăng trắng ửng hồng hẳn lên, trong suốt trắng nõn. Mà Tam di nương khí chất trầm tĩnh được vải vóc xanh đậm lấp ló ánh sao bao lấy, càng tỏ ra yên tĩnh tốt đẹp.

Hai người mặc xiêm áo rực rỡ như mây chiều, sáng trắng như ánh trăng, đứng giữa các phu nhân danh viện kim quang loe lóe đúng là rất chói mắt, khiến người ta vừa tới liền bị hai người hút đi tầm mắt.

Hứa Thiến chần chờ hồi lâu, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, lại bị Trương Huệ nhìn thấy, bà vội vàng xuyên qua đám người, mỉm cười tiến lên chào hỏi.

"Huệ di, dì và Tam di nương hôm nay thật xinh đẹp, đến ta cũng không dám nhận." Hứa Thiến ôn nhu cười, cũng không vì xuất thân của Trương Huệ và Tam di nương mà xem thường họ.

Trương Huệ kéo quần áo trên người: "Đây là loại vải Đạm Nhi mới nghiên cứu ra, gọi là vải vân hà, vải ánh trăng. Không phải các dì đẹp, mà là vải vóc đẹp, tôn người mặc lên."

"Vân hà, ánh trăng? Quả nhiên là vải cũng như tên. Nghe nói hai loại vải này không thể đặt trước phải không?" Hứa Thiến lộ biểu tình tiếc nuối.

"Có thể, ta viết cho cháu một tờ đơn, chờ Đạm Nhi trở lại, ta bảo nó làm giúp cháu." Trương Huệ hào sảng nói.

"Lão bản, ngươi làm người không phúc hậu mà!" Phu nhân còn lại nghe lời này, nhất thời ghé mắt: "Chúng ta muốn đặt trước thì ngươi nói hết hàng, sao đến lượt Hứa tiểu thư thì lại có?"

"Ai không phúc hậu?" Trương Huệ giọng hết sức cảm kích: "Vô luận nhà ta làm ăn thịnh vượng hay làm ăn ảm đạm, Hứa tiểu thư từ đầu đến cuối chỉ chiếu cố tú trang Đạm Yên, coi như khách lâu đời chỗ chúng ta. Chẳng sợ nhà chúng ta không đủ vải mặc, cũng phải góp cho đủ số để làm xiêm áo cho Hứa tiểu thư. Làm người phải biết báo ơn, các ngươi nói có đúng không?"

Mọi người nhất thời câm nín, trên mặt tràn đầy thần sắc ngượng ngùng.

Hứa Thiến mím mím môi lộ vẻ xúc động, vốn muốn đưa đẩy từ chối, nhưng rồi vẫn thoải mái đón nhận ý tốt từ Trương Huệ. Cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ bốn phương tám hướng kéo đến, nàng có cảm giác hết sức không tự nhiên, lấy lý do đo số mà kéo Trương Huệ đi.

Sau khi hai người đi rồi, chúng phu nhân danh viện cứ quấn lấy Tam di nương không chịu thả, nói là sẽ mua nhiều vải trong tiệm hơn, họ không phải khách lâu đời, nhưng cũng là khách hàng lớn mà, có thể đặt trước vài cuộn vải vân hà và vải ánh trăng không? Tam di nương không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, chỉ có thể giương mắt nhìn các nàng mua sạch hàng trên kệ không còn một mống, trong lòng có cảm giác hơi hốt hoảng lại sảng khoái.

Mạnh Trọng đứng bên cửa sổ, nhìn Tam di nương mặc quần áo làm từ vải ánh trăng, sắc mặt càng ngày càng đen kịt, ánh mắt càng ngày càng hung ác. Nghe tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới, gã lập tức thu lại tàn khốc, ôn nhu nói: "Tư Tư, quyển mẫu thêu kia muội nghiên cứu tới đâu rồi?"

"Vẫn còn vài chỗ không hiểu." Mạnh Tư thất bại lắc đầu.

"Sao đến giờ vẫn chưa hiểu hết. Lâm Đạm học tập thêu thùa mới hơn một năm, kỹ thuật đã vượt qua muội, cũng không biết học được phương pháp thêu của nhà họ Diệp, 'khai mặt châm', 'mao châm' ở chỗ nào. Muội thế nào lại không bằng của người mới học như nàng thế?" Mạnh Trọng cau mày.

Mạnh Tư bị gã nói cho không ngóc đầu lên được, hốc mắt đỏ bừng, hai hàng nước mắt chảy xuống. Nàng có không cam lòng nữa thì cũng phải thừa nhận, ở phương diện thiên phú, Lâm Đạm xuất chúng hơn nàng nhiều lắm.

"Đừng khóc, là do ca gấp quá." Mạnh Trọng trong lòng cũng không chịu nổi, vội vàng an ủi: "Phương pháp thêu trong quyển sách kia vốn vô cùng kỳ diệu, rất khó hiểu thấu đáo, muội có thể dùng ba tháng để hiểu một nửa, đã coi như rất tốt rồi. Ca không ép muội, muội cứ từ từ, tập trung nghiên cứu mẫu thêu, cũng đừng quên liên lạc với Lý Giai Dung và Lý Tu Điển nhiều một chút. Không có nhà họ Lý, năm nay sợ rằng chúng ta rất khó lấy được tư cách hoàng thương."

Sau khi thấy rõ vải vân hà và vải ánh trăng rạng rỡ vinh quang thế nào, Mạnh Trọng đã mất đi lòng tin với cuộc tuyển chọn hoàng thương mấy tháng sau.

"Muội biết rồi ca, muội nhất định sẽ giúp ca." Mạnh Tư khéo léo gật đầu, lúc nhìn về phía tú trang Đạm Yên đối diện khách tới như mây, ánh mắt không khỏi hơi tối sầm lại.

---

Dùng hai cuộn vải tạm thời ổn định danh dự tú trang Đạm Yên, Lâm Đạm liền bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị mở phường dệt vải. Những chức nữ nước Oa đều bị cô dạy dỗ cho nghe lời răm rắp, chẳng những nghiêm túc học tập tiếng Hán, còn dạy cô tiếng nước Oa. Hai bên câu thông thuận lợi, hiệu suất làm việc tăng cao hơn nhiều.

Dệt tây trận truyền thừa từ thời Đường tại nước Oa được đặt tên là "chuế cẩm", lấy kết cấu tinh xảo, màu sắc minh diễm, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển mà nổi tiếng, không hề kém so với loại vải vân hà, vải ánh trăng do Lâm Đạm dệt thủ công chút nào. Nhưng mà, cho dù Lâm Đạm không thể mời chào chức nữ nước Oa, cũng có thể tự nghĩ biện pháp nghĩ ra loại vải tương tự, chẳng qua là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Thêu thùa, dệt vải, dệt lụa hoa, chúng vốn là một nhà, chỉ cần thông một bước, là có thể hiểu rõ ràng cặn kẽ các bước còn lại.

Một tháng sau, chức nữ nước Oa bị hy vọng và tuyệt vọng liên tục hành hạ rốt cuộc có thể rời khỏi phủ đệ của Đại Hoàng tử vào ở tại nhà họ Lâm. Các nàng ôm lấy nhau mừng tới chảy nước mắt, âm thầm thề nhất định phải giúp đại ân nhân làm ra loại vải đẹp nhất, thượng đẳng nhất. Lâm Đạm nói muốn học kỹ thuật dệt vải của các nàng, các nàng liền vội vàng đồng ý, hoàn toàn không dám giấu giếm. Nếu không có sự che chở của Lâm Đạm, các nàng nhất định sẽ bị dân chúng lôi ra đốt chết, lúc đó thì không phải đùa giỡn nữa rồi!

Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên cũng dọn về Đỗ phủ, vừa mềm mại vừa cứng rắn năn nỉ Lâm Đạm mở một cái cửa nhỏ tại tường rào giữa hai nhà, cho tiện ra vào. Người của hai nhà càng đi càng gần, dần dần thân như người một nhà vậy.

Bởi cướp biển bắt đầu trận tấn công cực kỳ mãnh liệt vào nước Đại Chu, khiến cho vùng duyên hải Mân Giang, Quảng Đông liên tiếp thất thủ, dân chúng bị tàn sát, ngay cả Đại Hoàng tử cũng tí nữa thì táng thân trong bụng cá, lấy mạng đền nợ nước. Tin chiến sự truyền trở lại Kinh thành, Hoàng đế vô cùng tức giận, quyết định tự mình tới duyên hải thăm dò một phen, trạm thứ nhất của ông chính là Lâm An phủ.

Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Lâm An phủ đều sôi trào, các đại thế gia rối rít bắt đầu chuẩn bị nghênh đón thánh giá.

Cùng lúc đó, Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên đang ngồi đối diện Lâm Đạm, biểu tình hơi có vẻ lo lắng.

"Hoàng thượng chuẩn bị tới đạo quan thăm Đỗ di mẫu? Tin tức chuẩn xác không?" Lâm Đạm hơi cau mày.

"Hoàng thượng đích thân viết thư." Đỗ Như Tùng đặt một lá thư lên bàn, ngự ấn rõ ràng bên góc phải đâm đau mắt hắn. Hắn vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không tiếp xúc với người kia nữa, ai dè nhanh như vậy, đối phương đã chủ động yêu cầu gặp mặt. Lần này tới, ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

"Đạm Đạm, ta muốn mang ngươi lên núi, làm cho di mẫu ta hai món đồ mới. Di mẫu ta tính cách mạnh mẽ, khẳng dịnh không muốn để di phụ, không không không, là Hoàng thượng, dì khẳng định không muốn để Hoàng thượng nhìn thấy vẻ chật vật của mình. Đạm Đạm, tài năng của ngươi là tốt nhất, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi thôi." Đỗ Như Yên mắt đỏ bừng nói. Nàng đã rất lâu không suy nghĩ tới những chuyện đã qua nữa, nhưng hôm nay bị lá thư này gợi lên nỗi buồn sâu kín.

"Được, ta mang theo cả rương dụng cụ theo." Lâm Đạm hoàn toàn không từ chối. Đối với người khác mà nói, dính tới phế hậu giống như dính xui, nói không chừng một ngày kia chọc tới Hoàng thượng và Mẫn Quý phi, gặp phải báo thù. Nhưng cô không sợ, cô chỉ làm những chuyện cô muốn làm.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.