Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (22)

Phiên bản Dịch · 2390 chữ

Chương 100: Tú nương (22)

Lâm Đạm và Đỗ Như Yên vội vã chạy tới phủ đệ tạm thời của Đại Hoàng tử, vừa mới vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Chỉ thấy Đại Hoàng tử cánh tay và bắp đùi bọc vải thưa, hiển nhiên cũng bị thương, mà Đỗ Như Tùng đang nửa nằm trên giường, trên người chỉ khoác một cái áo khoác, vòm ngực lộ ra có cắm một mũi tên.

Bước chân Lâm Đạm hơi dừng lại một chút, có hơi không dám tiến lên. Cảnh tượng như vậy cô rõ ràng chưa từng thấy, đáy lòng lại hiện ra cảm giác vô hình quen thuộc. Trước đây thật lâu, cô dường như đã từng đối mặt với chuyện gì đó giống vậy, mà kết cục nhất định hết sức bi thảm, cho nên bây giờ cô mới kháng cự như vậy, khiếp đảm như vậy.

Đỗ Như Yên chậm hơn cô một bước, cũng đã thấy rõ tình hình bên trong, lập tức nhào tới, nhưng chỉ quỳ xuống bên mép giường khóc khàn cả giọng, hoàn toàn không dám chạm vào anh cả.

Đỗ Như Tùng mắt đỏ hồng, từng câu từng chữ nói: "Yên Nhi, muội phải kiên cường. Ngày sau ca không có ở đây, muội nhất định phải nghe lời di mẫu và Lâm cô nương."

Nghe anh cả trăn trối, Đỗ Như Yên khóc càng lợi hại hơn, gần như không thở được: "Ca, ca không giữ chữ tín! Ban đầu lúc mới rời khỏi Kinh thành, ca thề sẽ chăm sóc muội thật tốt, thời điểm vào trại lính, ca lại thề, nói một ngày nào đó sẽ mang muội trở về, để muội trải qua cuộc sống còn tốt hơn trước kia. Ca gạt người! Muội không muốn trở lại Kinh thành, không cần sống tốt gì cả, muội chỉ cần ca còn sống thôi! Ca, cuộc sống bây giờ cũng rất khá, chúng ta không lo ăn, không lo mặc, người một nhà sống chung vui vẻ không được sao? Ca, ca đừng bỏ lại muội mà, muội sợ, hu hu hu..."

Đỗ Như Tùng nhắm mắt lại, có lòng mà không có lực. Hắn chưa từng muốn chết, chưa từng không muốn cùng người mình yêu thương sống thật tốt. Nhưng ông trời không cho, hắn có biện pháp gì chứ?

Đại phu thấy thân thể Đỗ công tử run càng ngày càng lợi hại, hiển nhiên đau thương quá mức dẫn tới tim không yên, vội vàng khuyên: "Mau ngừng khóc, vết thương của huynh trưởng ngươi cách tim quá gần, cần giữ ổn định tâm trạng. Mũi tên còn chưa rút ra, hắn tạm thời không có việc gì."

Đỗ Như Yên lập tức lau sạch nước mắt, liên tục bảo đảm: "Ta không khóc, muội không khóc nữa đâu, ca cũng đừng khóc nha!"

Đỗ Như Tùng thấy mà lòng chua xót khó nhịn, chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Lâm Đạm tỉnh lại từ tâm tình hoảng hốt đi lên trước, dùng giọng khàn khàn gọi một tiếng Đỗ công tử.

Đỗ Như Tùng lập tức mở mắt ra, gần như tham lam nhìn cô, sau đó nở nụ cười yếu ớt: "Lâm cô nương, ngày sau đừng gọi ta là Đỗ công tử, trực tiếp gọi ta là Như Tùng được không?"

Đỗ Như Yên cúi đầu xuống, cố gắng không để mình khóc lên. Anh mình còn có ngày sau hay không, ai nào biết? Đây có lẽ là nguyện vọng cuối cùng trên đời này của hắn.

"Được," Lâm Đạm gật đầu một cái, tựa hồ thấy vậy không đủ trả lễ, liền tăng thêm một câu nữa: "Huynh có thể gọi ta là Lâm Đạm."

Đỗ Như Tùng cười càng rạng rỡ hơn, ráng mở miệng nói từng từ: "Nhưng ta, muốn gọi muội, Đạm Nhi, như vậy được không?"

"Được, huynh muốn gọi cái gì thì gọi. Cho dù huynh gọi ta là Đạm Đạm, ta cũng không phản đối." Lâm Đạm tự nhiên đồng ý tất. Vào giờ phút này, bất kể Đỗ Như Tùng nói lên yêu cầu không hợp thói thường đi chăng nữa, cô vẫn gật đầu.

Đỗ Như Tùng che ngực, rất khó khăn mà bật cười vui vẻ. Mặc dù Lâm cô nương luôn mang bộ mặt nghiêm túc, chả có tí hài hước nào cả, nhưng mỗi một câu cô nói ra đều làm hắn tâm tình vui thích. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã thấy cô vô cùng đáng yêu, sau đó qua thời gian sống chung càng ngày càng lún sâu.

Nhưng mà, phần tâm tình khát vọng cực độ này, hắn vĩnh viễn không thể mở miệng nói cho cô. Bởi hắn không còn năng lực chăm sóc cô nữa, nói ra, trừ gia tăng phiền não cho cô, còn có thể thế nào?

"Đạm Nhi, sau này, muội để Đại Hoàng tử đưa mấy nữ tử nước Oa giờ đang ở phòng chứa củi cho muội đi. Họ tinh thông kỹ thuật dệt vải nước Oa, có thể dệt ra loại vải còn hoa lệ hơn gấm Tứ Xuyên. Muội mang họ về, học thật tốt, ngày sau giúp tú trang phát triển lớn hơn. Sớm muộn có một ngày, muội có thể đưa tú trang tới Kinh thành, cũng có thể chống đỡ nhà họ Lâm..."

Đại Hoàng tử khẽ nhúc nhích, giờ mới hiểu vì sao Đỗ Như Tùng cứ phải giữ lại mấy nữ tử nước Oa kia, mạo hiểm mối nguy chứa chấp giặc thù mà đưa các nàng ra khỏi phòng giam, hóa ra là vì cô nương hắn yêu mến.

Thấy giọng nói Đỗ Như Tùng càng ngày càng nhỏ, biểu tình càng ngày càng cố hết sức, Lâm Đạm vội vàng ngăn cản: "Huynh đừng nói nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi." Dứt lời quay đầu hỏi lão đại phu: "Đại phu, vết thương của hắn thế nào, có thể chữa hay không?"

"Có thể chữa, nhưng rất khó khăn. Nếu có thể không nhúc nhích, y như hướng ban đầu đem mũi tên này từ ngực hắn - lấy tốc độ cực nhanh và lực đạo cực vững - xuyên thấu sang bên kia, không làm tim bị thương, thì có thể chữa."

"Còn phải đâm mũi tên vào sâu hơn, trực tiếp xuyên qua cơ thể ca ta? Không thể cứ thế rút ra sao?" Đỗ Như Yên hoàn toàn không hiểu cấu tạo đầu mũi tên, cho nên hỏi ngu một câu.

Lão đại phu cầm một mũi tên ra, chỉ đầu tên hình tam giác mang móc câu nói: "Ngươi nhìn, đây là cấu tạo đầu mũi tên, nếu cứ kéo ra bên ngoài, móc câu này sẽ ghim chặt vào thịt Đỗ công tử, rút ra được đồng thời cũng tương đương với việc đào một lỗ máu trên người hắn, trái tim vốn còn cách một tấc sợ rằng không giư được. Nếu đâm vào bên trong, sẽ không tạo thành tổn thương lần hai, vận khí tốt còn có thể tránh xương và mạch máu. Cho nên xuyên mũi tên qua cơ thể là phương pháp chữa trị tốt nhất, bị thương da thịt ta có thể trị, chứ hủy tim thì có Đại La thần tiên tới đây cũng không cứu được."

Đỗ Như Yên giờ mới hiểu được tình trạng của anh cả, mồ hôi lạnh dọc sống lưng khiến áo ngoài ướt đẫm.

"Vậy thì nhanh chóng đâm tên ra đi, cứ để mãi trong vết thương sẽ không tốt." Lâm Đạm quả quyết nói.

Đại Hoàng tử sớm có ý đó, lập tức mở miệng: "Ta đã phái người đi tìm trong quân một người có khí lực lớn, hai tay ổn, tâm tính tốt. Một khi tìm được người, chúng ta liền bắt đầu rút tên."

Hắn và Đỗ Như Tùng là bạn tốt chí giao, còn được người ta cứu, may mắn bảo vệ một mạng, lúc này rất khó dùng tâm thái bình tĩnh rút tên ra. Lão đại phu tuổi tác đã cao, cũng không làm được, chỉ có thể nhờ người ngoài giúp đỡ.

"Các ngươi ra ngoài trước đi, chớ lo lắng." Đỗ Như Tùng nhìn về phía Lâm Đạm, cầu khẩn nói: "Đạm Nhi, muội mang Như Yên ra ngoài trước đi. Đừng sợ, người sớm muộn cũng phải đối mặt với cái chết, không thể tránh khỏi. Muội rất kiên cường, nhưng Như Yên không được, muội thay ta trông nom nàng một chút, được không?"

Có Lâm Đạm ở đây, hắn hoàn toàn không lo lắng em gái mình sau khi mình chết sẽ sụp đổ. Lâm Đạm kiên cường như vậy, lí trí như vậy, ấm áp đáng tin như vậy, nhất định có thể dẫn em gái ra khỏi khói mù tử vong.

Đỗ Như Yên đã mềm nhũn chân đứng không nổi, muốn khóc không dám khóc, chỉ có thể gắt gao kéo tay áo anh mình, dáng vẻ không cách nào tiếp nhận.

Lâm Đạm tiến lên một bước, kiên định nói: "Ta tới rút tên ra, chúng bây giờ bắt đầu đi."

"Muội nói gì?" Đỗ Như Tùng ngẩn người.

"Ta nói ta tới rút mũi tên ra cho huynh, chúng ta bây giờ bắt đầu." Lâm Đạm chậm rãi xắn tay áo lên.

Đỗ Như Tùng cắn răng nói: "Đạm Nhi, muội chớ có đùa, muội bây giờ lập tức đi ra ngoài!" Hắn tuyệt không để người mình yêu rút ra mũi tên này, nếu như hắn chết, người tự mình động thủ sẽ lưu lại bóng ma thế nào? Có thể nào sẽ vĩnh viễn bị vùi trong vũng bùn hại chết hắn, mãi mãi không chui ra được?

Hắn hi vọng cuộc đời còn lại của Lâm Đạm đều bình an, vui vui vẻ vẻ, dù hoàn toàn quên hắn cũng không sao cả. Chuyện này, ai cũng có thể làm, chỉ có cô là không thể. Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Đại Hoàng tử, cầu khẩn nói: "Đại điện hạ, phiền ngươi mang các nàng ra ngoài."

Đại Hoàng tử đang định đồng ý, Lâm Đạm đã bóp vỡ một chén trà, từ từ nói: "Lực độ như vậy có thể không?" Chỉ cần nhổ ra mũi tên này, cô liền cứu sống một mạng người, trong lòng có một âm thanh dồn dập nói cho cô biết, nhất định phải làm như vậy. Cô muốn nhổ hết hình như không chỉ có mũi tên này, mà còn có một cây gai, một cây gai không biết từ đâu tới, khiến cô phá lệ khổ sở.

Bất kể thế nào, cô muốn cứu sống người trước mắt này, muốn nhổ ra mũi tên này, không ai có thể ngăn cản.

Thấy Đại Hoàng tử ngơ ngác nhìn mình, cô lại lấy một đĩnh bạc trong ngực ra, tùy ý nắn bóp thành các loại hình dáng, giọng bình tĩnh hỏi: "Như vậy thì sao?"

"Có thể!" Đại Hoàng tử còn chưa mở miệng, lão đại phu đã đánh nhịp, "Để cô nương này tới rút tên, ta thấy nàng có thể!"

Đại Hoàng tử lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hô to nói: "Người đâu, giữ chặt Đỗ công tử cho ta, không để hắn lộn xộn."

Đỗ Như Tùng đáng thương phản ứng không kịp, đã bị mấy thị vệ cao lớn tráng kiện gắt gao giữu chặt. Lâm Đạm bò lên giường, một tay để ở đuôi tên, làm bộ ấn vào trong, một tay sau sờ soạng cẩn thận phần lưng, suy tính nên rút mũi tên ra từ chỗ nào mới không đụng phải xương. Nếu mũi tên cắm vào thành kẽ hở trên xương, vậy thì xong đời.

May mắn cô dường như rất hiểu cấu tạo cơ thể người, càng hiểu nên xử lý vết thương do tên bắn như thế nào hơn, chỉ lục lọi một hồi đã có phương pháp, từ từ nói: "Như Tùng, lát nữa ta đếm đến ba, sau đó rút mũi tên ra, huynh cố nhịn một chút."

Đỗ Như Tùng cắn răng nhìn cô, lắc đầu nói: "Đạm Nhi, muội không nên dính vào chuyện này. Ta sống hay chết, vốn không liên quan tới muội."

"Có một số việc ta sẽ không dính vào, có một số việc ta nhất định phải dính vào." Lâm Đạm giọng quả quyết, "Ta bắt đầu đếm đây, một..."

Cô vừa dứt lời, bàn tay đã ấn xuống, mũi tên kia lấy tốc độ và lực đạo cực nhanh cực mạnh xuyên qua ngực Đỗ Như Tùng, nhô ra từ sau lưng, bị cô vững vàng cầm trong tay, sạch sẽ gọn gàng rút ra toàn bộ. Cả quá trình chỉ hoàn thành trong chớp mắt, khiến tất cả người chỗ này nhìn ngây người.

Đại Hoàng tử: "..." Đếm đến ba đã nói tốt đâu?

Ngay cả bản thân Đỗ Như Tùng cũng ngây ngốc, chỉ cảm thấy một cỗ đau nhức bỗng nhiên vọt lên rồi thoáng cái kết thúc, hắn ngay cả kêu đau cũng không kịp.

Lão đại phu dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, rướn cổ lên nhìn sau lưng người bị thương, vui mừng quá đỗi nói: "Tốt tốt tốt, mũi tên này rút rất sạch sẽ gọn gàng, sau lưng chỉ lưu lại lỗ máu nhỏ, không tạo thành vết thương mất nhiều máu. Mau lấy thuốc cầm máu và vải tới, ta băng bó vết thương cho người bệnh. Tối nay Đỗ công tử nếu không phát sốt, cửa ải này coi như qua."

Đỗ Như Yên mệt lả mềm chân ngã sụp xuống, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng bò dậy, ôm Lâm Đạm vừa khóc vừa cười, nói thẳng yêu thích cô vân vân.

Đỗ Như Tùng ngửa đầu nhìn Lâm Đạm, biểu tình phức tạp cực kỳ, thật không biết nên khóc hay nên cười mới phải. Lâm Đạm nhìn hắn, lộ ra nụ cười rực rỡ tới cực điểm. Cô nhổ xong mũi tên này, cứu sống một người, vết sẹo trong lòng, tựa hồ cũng đang chậm rãi khép lại...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 353

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.