Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ địch tiềm tàng

Phiên bản Dịch · 2018 chữ

Miêu Đản đã đi đến chỗ ghế dựa, sửa điện cho bà cụ, nhưng gạt vài lần vẫn mất điện, chắc có chỗ nào bị chập. Triệu quả phụ bị đông lạnh đến run lập cập, vừa đau lại lạnh, nhỏ giọng khóc ở trên giường, nói mình số khổ, nếu như bị gãy chân, về sau nên làm sao để sống đây.

Lý Tráng Tráng đã gọi điện cho ba hắn, hỏi trưởng thôn phải làm sao.

Lý Vân Thông ở bên cạnh lẩm bẩm, nói còn có thể làm sao nữa, nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Người già xương cốt yếu, phải vào viện chụp chiếu. Tuy rằng Lý thần y lợi hại, nhưng đưa bà cụ bị gãy xương qua chỉ thuần túy gây phiền toái cho ông cụ.

Lý Thanh Vân lại nói không có vấn đề gì, không cần chụp phim, ông nội có thể xử lý được. Bởi vì võ giả tu luyện đến hóa cảnh, đã có thể cảm nhận được rất nhiều khu vực mắt thường khó có thể quan sát đến, gãy xương ở đâu, vết gãy lớn bao nhiêu, đều có thể nhận ra rõ ràng.

Quả nhiên, trưởng thôn kêu mấy người bọn họ đưa Triệu quả phụ đến khách sạn bằng trúc trước, ít nhất bên đó ấm áp. Về phần đến bệnh viện, cứ để Lý Xuân Thu trị liệu, nếu cần mọi người lại thương lượng. Dù sao bây giờ là hai giờ đêm, cho dù định đưa đến bệnh viện, cũng không thể lái xe vào thời điểm này, đường núi quá nguy hiểm, dù đeo chống trơn cho ô tô cũng không được.

Lý Thanh Vân cõng Triệu quả phụ đến khách sạn bằng trúc, đội ngũ khác cũng gặp tình huống tương tự, nhà bên ao cá Đông địa là lão quân nhân Lý Trường Hữu xuất ngũ đã từng tham gia chiến tranh Triều Tiên bị thương, nói là nhà bị sập một góc, cột đập trúng cánh tay, những chỗ khác cũng đập trúng bị thương khác nhau.

Cả nhà Lý Đại Chủy đốt bếp lò, trúng độc khí than, tuy rằng được hàng xóm phát hiện sớm, bốn người trong nhà cũng được đưa vào khách sạn bằng trúc. Đều không hôn mê, chỉ đau đầu nôn khan, thần chí không rõ ràng. Một trai một gái của ông ta đều gần mười tuổi, phản ứng trúng độc tương đối nặng.

Lý Xuân Thu vừa trị chân cho Triệu quả phụ xong, lại vội vàng trị liệu cho cả nhà Lý Đại Chủy. Hiện giờ ông cụ nắm bắt tình huống của bệnh nhân còn chuẩn hơn dụng cụ kiểm tra, chỉ lật mí mắt của hai đứa bé, đã gọi Lý Thanh Vân: “Phúc Oa, mớm ít nước cho hai đứa bé này, tình huống tương đối nghiêm trọng, vì an toàn, cháu để ý nhiều chút.”

Lý Thanh Vân hiểu ý, sợ trúng độc khí than tổn thương đến đầu óc của hai đứa bé, kêu mình cho hai đứa bé dùng “Ngọc tủy dịch”.

Lý Thanh Vân không nói gì, tuy rằng rất chán ghét Lý Đại Chủy này, nhưng không có gì khúc mắc với hai con của ông ta. Trước mắt linh tuyền không gian đủ dùng, lại có rất nhiều phỉ thúy dự phòng, hắn không bủn xỉn, mỗi người một ngụm, đủ để giải độc cho hai đứa, nhưng sẽ không khiến thân thể xuất hiện dị thường rõ ràng.

Bận rộn một đêm, khi trời tờ mờ sáng mới cứu chữa xong cho vài người bị thương. Triệu quả phụ ngã gãy chân, kẹp thanh nẹp, quấn băng vải, chỉ cần không động lung tung, dưỡng trên trăm ngày là có thể xuống giường đi lại. Trưởng thôn còn đang rầu rĩ vấn đề chăm sóc cho bà cụ, nhưng chỉ cần người không sao, chuyện khác đều có thể giải quyết.

Lão binh xuất ngũ Lý Trường Hữu bị thương cánh tay, xương gãy vụn, tình huống như vậy, nếu ở bệnh viện là phải mổ, nhưng lấy năng lực của Lý Thanh Vân hiện giờ, âm thầm dùng nội lực, sửa vị trí của xương cốt vỡ vụn, lại đạt đến hiệu quả sau phẫu thuật.

Về phần cả nhà Lý Đại Chủy đã tỉnh cả, hai đứa bé đuổi nhau ở trong khách sạn ấm áp, cười vui vẻ, không hề biết vừa rồi mình suýt nữa mất mạng. Sau khi Lý Đại Chủy biết được, cảm ơn rối rít, nói đời sau làm trâu làm ngựa cho Lý Xuân Thu, cũng phải báo đáp ân đức lớn lao của ông cụ.

Lý Xuân Thu không khách khí đáp lại một câu: “Về sau bớt học vẹt, bớt đâm thọc xúi giục đã là báo đáp lớn nhất cho tôi.”

Một câu nói làm Lý Đại Chủy đỏ bừng mặt không ngẩng đầu lên được, ậm ờ, nói về sau nhất định sửa, không nói lung tung nữa.

Lý Thanh Vân và trưởng thôn đang bàn bạc, nói sau khi trời sáng phải vào thành mời y tá để chăm sóc cho Triệu quả phụ và Lý Trường Hữu, khoản tiền này chắc trong thôn trả. Nếu như trong thôn không trả, Lý Thanh Vân nói mình trả.

Trưởng thôn nói để bản thân Lý Thanh Vân trả không thích hợp, chuyện này nên do ủy ban thôn ra mặt, tài chính có thiếu cũng mạnh hơn năm ngoái, vẫn trả được tiền mời hộ lý.

Mọi chuyện quyết định như vậy, đoàn người về trước nghỉ ngơi, chờ đến thời gian đi làm, phải vào thành mời y tá hoặc hộ lý chuyên nghiệp.

Trưởng thôn Lý Thiên Lai chắc chắn không có thời gian, bởi vì trời vừa sáng, trong thị trấn không mở họp cứu tế mới là lạ. Lý gia trại tự cứu kịp thời, còn bị thương nhiều người, những thôn khác còn chưa biết sao nữa.

Ban ngày Lý Thanh Vân cũng có việc, chuyện tìm hộ lý giao cho Lý Vân Thông. Trưởng thôn nói hắn từng trải việc đời, cũng biết làm việc, chỉ cần mời người đến, coi như một công lớn. Về phần tiền lương sẽ trả như trong thành, hơn nữa trong thôn bao ăn bao ở.

Lý Vân Thông lầu bầu, nói mình cũng có việc phải làm, còn cần phải đến công trường xem xây xưởng. Lý Thanh Vân răn dạy hắn, nói trời tuyết lớn, đình công mấy ngày, ngươi đi xem gì? Xem tuyết hả?

Nói mấy câu chọc cho Lý Vân Thông không nói được gì nữa, bất đắc dĩ đồng ý.

Lý Thanh Vân mang theo hai con chó săn trở về nhà, hai con chó lắc lư đầu theo đằng sau, dựa theo lệ thường, nên cho chúng nó ăn. Mới vừa mở cổng ra, hai con chó đột nhiên sủa ầm cảnh báo, vọt tới trước Lý Thanh Vân, lông trên cổ dựng thẳng.

Lý Thanh Vân nhíu mày, trong lòng cũng dâng lên một tia nguy cơ khó iểu, luôn cảm thấy trong nhà có gì không đúng, nhưng lại chưa đặc biệt nguy hiểm. Hắn đứng ở cổng, không hề động, híp mắt, để linh thể ra khỏi không gian, nhanh chóng vọt vào phòng khách, tuần tra một vòng các góc.

Lấy thị giác của linh thể, quan sát thế giới bên ngoài hơi kỳ quái, thứ linh thể nhìn thấy lại không phải là vật thật, mà là các thể năng lượng. Kể cả sofa, bàn trà, ti vi các thứ cũng có dao động năng lượng mỏng manh, ở trong mắt linh thể, hình thành các hình dáng mơ hồ.

Cách tường có thể nhìn thấy tình hình trong các phòng, mỗi vị khách đều ngủ rất ngon, hô hấp đều đặn, không thấy có gì không ổn.

Ở trong mắt linh thể, hình ảnh của người cũng là các năng lượng màu sắc khác nhau, có hơi đỏ, có hơi vàng, có hơi lục, có hơi lam, có hơi nâu… Màu sắc không thuần khiết, sẽ trộn lẫn rất nhiều màu tạp vào trong màu chủ đạo, nhưng không có màu nàu hoàn toàn giống nhau, mỗi một thể năng lượng đều có đặc điểm riêng của mình.

Chó săn còn đang sủa loạn bất an, người trong phòng khách lại vẫn ngủ rất say sưa, linh thể của Lý Thanh Vân cẩn thận tìm kiếm mỗi một góc, lầu trên lầu dưới, kể cả gác lửng, tầng hầm ngầm đều kiểm tra một lần, cũng không phát hiện ra kẻ địch ngầm.

Nói ra thật lâu, nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt thôi, linh thể của Lý Thanh Vân lại quay trở về thân thể, hắn cố ý lớn tiếng trách chó săn vài câu, bước đi vào, nửa nằm trên ghế sofa kêu lên: “Ôi, chạy hơn nửa đêm, sắp mệt chết đi được. Đám ăn hàng này ngủ ghê chưa, như vậy rồi mà không có một ai dậy…”

Đây vốn là vài câu oán hận cố ý lải nhải của Lý Thanh Vân, nhưng nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, cuối cùng cũng biết vì sao lại cảm thấy không bình thường.

Những vị khách này ngủ quá sâu, tuy rằng cách âm tốt, nhưng chó săn sủa vào cổng lâu như vậy, lại không có một ai tỉnh, thậm chí còn không trở mình.

Khách khác không nói, quen thoải mái, nhưng sao cả hai vệ sĩ nhà họ Tần nuôi dưỡng cũng không có động tĩnh gì. Nếu vệ sĩ có tính cảnh giác như vậy, chủ thuê bị người trói đi vài trăm dặm đường cũng không phát hiện ra được.

Cẩn thận hít mũi, cuối cùng phát hiện ra một chút dị thường, trong không khí có một mùi hương lạ nhàn nhạt, nếu như không phải mũi của hắn thính hơn người thường, cũng khó phát hiện ra được.

Nhưng mũi của Kim Tệ và Đồng Tệ thính hơn Lý Thanh Vân, do đó vừa mở cửa, chúng đã phát hiện có gì không đúng, lớn tiếng sủa ầm, nhắc nhở hắn.

Tim Lý Thanh Vân thắt lại, rốt cuộc là ai vào, vì sao chuốc thuốc mê mọi người, mục đích của đối phương là gì? Vì sao linh thể của mình lại không tìm được chứng cứ nào? Vì sao lại khéo vậy, mình ra ngoài làm việc, đối phương đã nhân cơ hội lẻn vào? Chẳng lẽ người này biết mình định ra ngoài sao?

Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, mình lại không tìm thấy manh mối gì. Hắn nhảy lên, vọt vào phòng ngủ của mình, cẩn thận nhớ lại sắp xếp trong phòng trước khi mình rời đi, vừa quan sát, đúng là tìm được sai khác rất nhỏ.

Ngăn kéo tủ đầu giường lại đóng chặt, vô cùng chặt, giống như không có bất cứ khe hở nào. Nhưng Lý Thanh Vân biết thói quen của mình, bởi vì là đồ gia dụng mới, có chút mùi lạ, hắn cố ý không đóng chặt, để lại ít khe hở để tản mùi.

Cả bốn ngăn kéo đều bị động vào, Lý Thanh Vân không ra tay, lại thả linh thể ra, chui vào trong ngăn kéo quan sát tình huống. Tiền mặt bên trong có bảy tám mươi ngàn, không thiếu một tờ, tài liệu bình thường cũng không loạn. Vài món đồ ngọc mua ở trong tiệm của Ngô Trung Hưng, có dấu vết động vào nhưng không thiếu cái nào.

Tủ để đồ linh tinh cũng có dấu vết động vào, một ít đông trùng hạ thảo và sâm Mỹ được đặt ngay ngắn, trước kia đặt ngược. Bên trên tủ để đồ linh tinh là một bình rượu thuốc bằng thủy tinh, mấy ngày hôm trước có rót cho thợ săn Lý Thạch Đầu một phần ba, hai phần ba còn lại giống như không thiếu.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.