Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu tế nửa đêm

Phiên bản Dịch · 2046 chữ

Khoảng thời gian gần đây La Kiến Đông rất chăm chỉ, làm không ít việc khổ cực trong tiệm, tranh thủ mua vui xin tha thứ của vợ, nhiệm vụ đòi nợ là Lý Thanh Hà giao cho.

“Nếu như hôm nay chú còn không trả tiền, tôi sẽ làm ầm lên ở trước mặt khách của chú, trưởng trấn Hồng, chú sắp khiến tiệm của tôi không mở được, tôi còn cần quan tâm nhiều vậy sao?” Vì hoàn thành nhiệm vụ vợ giao, La Kiến Đông đã liều mạng.

“Thằng nhãi mày nói gì? Mở tiếp hay không liên quan gì đến tao? Thật sự chọc tao nóng lên, tao thật sự khiến nhà hàng của mày không mở nổi nữa. Đi đi đi, còn nhắc đến chuyện tiền với tao, tao tìm người đập phá tiệm của mày.” Phó trưởng trấn Hồng nhân hơi rượu, cực kỳ kiêu ngạo.

Lý Thanh Vân dẫn theo đoàn người, nhanh chóng đi đến bên quầy, nghe vậy tiếp lời: “Ha, đây chẳng phải phó trưởng trấn Hồng sao? Gần đây bận nhỉ, đã đêm rồi, còn làm lụng vất vả vì chính phủ nữa? Hôm nay uống không ít nhỉ, cũng mời khách uống không ít nhỉ? Chính là không rõ khách chú mời là khách quý ở đâu, lại có quan hệ gì với chính phủ? Có nợ không trả, lại là đạo lý gì? Nếu như chú không trả lời được, ngày mai tôi sẽ lên huyện tìm các lãnh đạo hỏi đáp án, trong huyện không giải thích được, tôi đi vào thành phố.”

“Lý Thanh Vân, mày đừng quá kiêu ngạo, đây là chuyện của Ủy ban thị trấn bọn tao, không liên quan đến mày.” Thật ra phó trưởng trấn Hồng rất sợ Lý Thanh Vân, bởi vì có rất nhiều lời đồn đại về hắn, có nói hắn quen biết lãnh đạo trong thành phố, cũng có người nói hắn quen biết lãnh đạo trong tỉnh, đối đầu với người này, dù là phó trưởng trấn cũng không có chút ưu thế gì.

“Đây là nhà hàng chị tôi mở, chú ăn chùa uống chùa còn hống hách, chú nói có liên quan đến tôi không?” Lý Thanh Vân cười lạnh, thằng cha này thiếu ăn đòn, thể diện là người ta cho, mặt là tự mình ném. Ăn nói dễ nghe, người trong thôn còn có thể coi ngươi là cán bộ, nếu như xằng bậy, có rất nhiều người trừng trị ngươi.

“Cái gì? Đây là tiệm do chị gái mày mở?” Phó trưởng trấn Hồng trừng lớn mắt, lập tức ngây người, lúc đó nghe nói Lý gia trại mở một nhà hàng đặc sắc, ăn vô cùng ngon, giá cũng vô cùng đắt, kẻ có tiền trong thành phố đều đến. Vì thế ông ta mới dẫn người đến nếm thử, sau khi ăn, thật sự không tệ, vì thế nên định nhắm vào nó, ăn chùa uống chùa, ông chủ nhỏ giống như người trong thành phố này cũng không ầm ĩ lên được. Ai nào ngờ nhà hàng này lại có liên quan đến Lý Thanh Vân…

“Vô nghĩa! Tôi còn có thể nhận bừa chị gái sao? Cho chú một ngày, nếu đến lúc trời sáng còn chưa thanh toán tất cả nợ nần, vậy đừng trách tôi cầm hóa đơn tạm chú cho chạy một vòng lên trên.” Lý Thanh Vân lạnh lùng uy hiếp.

“Hừ, không phải chỉ nợ cậu vài đồng bạc lẻ sao, cần phải đòi nợ như vậy sao? Cậu đối xử với khách như vậy, sau này để tôi không thèm tới nữa?” Phó trưởng trấn Hồng chột dạ, bắt đầu nói chuyện khác.

“Khách hàng như vậy, không tới tốt nhất.” Lý Thanh Vân nói xong, không thèm để ý xem sắc mặt ông ta khó coi cỡ nào, khẽ gật đầu với La Kiến Đông, kêu hắn yên tâm, sau đó dẫn theo khách ra khỏi Thanh Hà cư.

“Cậu, cậu, cậu nói gì… tôi lại không phải không trả nổi tiền, chính là cần hai ngày để xin lên trên… Này này, Lý Thanh Vân, cậu đừng quá đáng vậy…” Mồ hôi túa ra trên trán phó trưởng trấn Hồng, thấy Lý Thanh Vân đã sớm đi xa, lúc này mới hơi sợ.

La Kiến Đông kinh ngạc nhìn phó trưởng trấn Hồng hoảng hốt, nghĩ sao đều không rõ, phó trưởng trấn này lại sợ em vợ mình. Thảo nào vợ mình không hề lo gì khoản nợ này, chỉ thỉnh thoảng giống như trừng phạt mình, kêu mình thúc giục đòi nợ.

Ban đêm tuyết lớn vẫn rơi, trưởng thôn Lý Thiên Lai ngủ không yên, bắt đầu triệu tập nam thanh niên khỏe mạnh khắp thôn, kêu mọi người chia nhau ra kiểm tra tình hình nhà người già neo đơn, kiểm tra tình hình điện và lò sưởi, miễn cho bị đông lạnh hỏng thân thể không ai biết.

Đặc biệt là những nhà dân cũ cũng trở thành đối tượng chú ý trọng điểm, miễn cho tuyết lớn đè sập nhà.

Lý Thanh Vân cũng thuộc vào lao động thanh niên, tự nhiên được trưởng thôn Lý Thiên Lai gọi điện thoại dậy. Lý Thanh Vân không từ chối chuyện như này, mặc quần áo, không làm kinh động đến khách, đi ra cửa.

Chui ra từ trong ổ chăn nóng hổi, vừa vào trong gió tuyết, lập tức run lên, cho dù thân thể Lý Thanh Vân vô cùng tốt cũng cảm thấy bị lạnh đến khó chịu.

Hai con chó săn chui ra từ trong ổ cỏ dưới cửa, duỗi lưng, theo sát đằng sau Lý Thanh Vân. Khẽ kêu lên, chạy vèo vèo trên tuyết cao quá đầu gối.

“Đây là định tuyết tai sao! Trên dự báo thời tiết nói sao nhỉ, bão tuyết năm mươi năm gặp một lần?” Lý Thanh Vân nhìn thoáng qua mấy chiếc xe hơi đậu ở ngoài sân, đã bị tuyết lớn hoàn toàn bao trùm, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dáng.

Tuyết lớn ánh lên trước mắt một mảnh trắng thuần, không cần đèn pin, có thể nhìn ra rất xa. Mới vừa đi đến cửa thôn đã nhìn thấy Lý Vân Thông, Miêu Đản mỗi người cầm một đèn pin, lạnh đến lập cập, núp ở đằng sau cây to tránh gió, nhìn thấy Lý Thanh Vân là điên cuồng quơ đèn pin trong tay, kêu lớn: “Phúc Oa, ở đây, trưởng thôn ngu ngốc kêu bọn em ở đây chờ anh, nói kêu chúng ta đi chỗ trại cũ sau thôn nhìn xem nhà Triệu quả phụ thế nào, sợ rằng nhà tranh rách nát kia của bà ấy không chịu nổi tuyết lớn vậy!”

“Vậy còn thất thần làm gì, đi nhanh thôi.” Lý Thanh Vân không quen thuộc trong thôn bằng trưởng thôn, đã được chỉ đi, nhất định sẽ theo sắp xếp.

“Chậc, còn chẳng phải đang chờ Đại Tráng chết tiệt kia sao, con mẹ nó, nói là không gây cản trở cho ông bô làm trưởng thôn, nhưng mỗi lần trong thôn hành động tập thể, chỉ anh ta lề rề. Vốn không trông cậy gì vào anh ta, nhưng mà trưởng thôn đã nói, muốn để cho bốn người chúng ta một tổ, chúng ta không thể không phục tùng mệnh lệnh.” Lý Vân Thông oán giận.

“Lại gọi một cú điện thoại cho anh ta, nếu không được, chúng ta đi trước, còn không đi là không biết đường.” Lý Thanh Vân nói.

Lời còn chưa dứt, đã thấy một bóng dáng mơ hồ xuất hiện ở đầu ngõ trong thôn, trong bông tuyết lúc lớn lúc nhỏ, vẫn có thể thấy rõ người tới là con trai của trưởng thôn Lý Tráng Tráng.

Nhà trong thôn tương đối sát nhau, nhưng một vài nhà cũ xem như ở ngoài thôn, tương đối rải ác. Lý Tráng Tráng giống như còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt khó chịu, ngáp, thúc giục mọi người nhanh đi, kiểm tra xong không có việc gì còn về ngủ.

Lý Thanh Vân thầm mắng thằng cha này, lại còn không có mặt mũi thúc giục người khác. Nhưng hơn nửa đêm, không phải dậy vì cãi nhau, cũng không có ai để ý đến hắn, lên đường đi đến trại cũ.

Cổng trại cũ ở tuốt phía Bắc, còn xa hơn cả bãi nuôi cá của Lý Tráng Tráng. Nơi đó xem như là bờ sông Tiên Đới, trước kia có một cây cầu, có dựng hai tháp nhỏ, nhưng để đề phòng thổ phỉ và sơn tặc.

Cầu đã sớm không còn, do đó không thể qua sông từ đây, rong mọc tươi tốt, kể cả thuyền nhỏ đều không đỗ được ven bờ. Nhưng bên bờ sông có hai gian lều nhỏ, dùng đá và bùn trét lên, bên trên có đắp cỏ tranh, một mình Triệu quả phụ ở trong đó.

Năm nay Triệu quả phụ đã sắp bảy mươi, già vô cùng, khi chồng và con trai bà cụ vào núi săn thú bị lũ quét, quét đi không thấy tung tích. Sau khi Triệu quả phụ nghe được tin, giống như nổi điên tìm khắp núi đồi, khóc đến sắp thành bệnh nhân tinh thần, cuối cùng không tìm nữa, tang sự xong xuôi, bà cụ tìm người xây hai gian nhà cỏ nhỏ ở đầu đất nhà mình, cứ ở đó, nói là có một ngày có thể chờ chồng và con trai về.

Thật ra người trong thôn đã coi bà cụ bị điên, thương xót cho bà cụ, có trợ cấp và chính sách chiếu cố gì, ngược lại sẽ không quên mất bà cụ.

Khi nhóm người Lý Thanh Vân đi đến cửa nhà cỏ, qua cửa sổ vỡ, mơ hồ nghe thấy bà cụ đang khóc thút thít. Trên mái cỏ và cửa sổ đã sớm rơi đầy tuyết đọng, vách tường đều là khe hở, giống như tu bổ rất nhiều lần, nhưng chẳng được tích sự gì, vẫn có thể nghe thấy tiếng rít của gió lạnh khi chui qua khe hở.

“Bà Triệu, có chuyện gì vậy? Sao bà lại ở trong phòng khóc?” Lý Thanh Vân gõ cửa, thật thận trọng, sợ dùng sức quá mạnh sẽ đẩy ngã căn phòng rách nát này.

Bà cụ ở trong phòng nghe được có người gọi, lập tức hắng giọng kêu to: “Ai vậy? Mau tới cứu tôi, tôi ngã gãy chân… Ôi mẹ ơi, tôi nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.”

Gọi xong lại nỉ non.

Lý Tráng Tráng vừa nghe, lập tức kêu: “Triệu quả phụ, bà không mở cửa, chúng cháu đi vào làm sao? Không phải cháu nói bà, hơn nửa đêm bà không ngủ được, sao ngã gãy chân? Bà làm gì vậy?”

“Đang ngủ bị cúp điện, thảm điện không nóng, bà nghĩ đến đi kiểm tra xem có phải lại bị đứt cầu dao không. Cũng không biết làm sao, chân dẫm hụt, ngã từ trên ghế dựa xuống, hiện giờ nửa người không thể động, lại không có ai tới, bà không đau chết cũng sẽ bị đông chết…”

“Ngủ một giấc đều không yên ổn, bà đúng là giỏi giày vò.” Lý Tráng Tráng bất mãn hét lên.

Lý Thanh Vân lười để ý đến đồ ngốc này, chỉ huy Lý Vân Thông và Miêu Đản đỡ một cánh cửa khác, hắn cầm nắm cửa gỡ cánh cửa ra. Đây là cửa gỗ kiểu cũ, ván cửa sống, nâng lên trên, hướng vào bên trong là có thể gỡ ra.

Cạch, cửa gỗ mở ra, vài đèn pin đồng thời chiếu sáng lên căn phòng nhỏ tăm tối. Không khí căn phòng nhỏ này bị đè nén, có một mùi lạ, rất gay mũi, không khí vô cùng bẩn.

Triệu quả phụ gục ở góc tường bên cạnh cửa sổ, Lý Thanh Vân đi qua, vội vàng ôm bà cụ lên khỏi mặt đất, đặt trên giường, dùng chăn bọc bà cụ lại. Tuy rằng mặc một lớp áo bông, nhưng trên thân vẫn lạnh cóng như băng.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.