Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2102 chữ

Nhưng khi linh thể đến gần bình thủy tinh để xem xét, lại có cảm giác sợ hãi dựng cả tóc gáy, giống như không dám đến gần bình rượu thuốc này.

“Hả?” Khi linh thể có cảm giác sợ hãi, tóc gáy trên người hắn cũng chuẩn bị dựng thẳng lên, cảm ứng giữa linh nhục cực kỳ thống nhất. Sắc mặt Lý Thanh Vân lạnh như băng, đáng sợ nói: “Lại hạ độc?”

Lý Thanh Vân lập tức đổ non nửa ly rượu thuốc, vào tiểu không gian, bắt một con gà trống già nuôi trong đó, bóp miệng nó, nhỏ vài giọt rượu.

Vốn định nhỏ thêm, nhưng vài giọt rượu vừa nhỏ xong, chỉ thấy con gà trống già gáy lên thê thảm, thân thể lập tức run rẩy vài cái, cứ ngã thẳng tắp xuống, duỗi chân, hoàn toàn tắt thở.

“Độc tính phát tác thật nhanh! Đúng là vào miệng chết ngay lập tức. Ai hận ta như vậy, muốn đưa ta vào chỗ chết? Kẻ địch ngầm này, lại vào như thế nào? Hoặc là… do người trong nhà làm?

Lý Thanh Vân áp chế hoảng sợ và phẫn nộ trong lòng, chôn con gà trống này vào bãi tha ma, nửa ly rượu độc còn lại cũng chôn cùng con gà.

Sau đó linh thể nhanh chóng quay trở về phòng ngủ, bỏ nửa bình rượu thuốc còn lại vào trong tiểu không gian, chuẩn bị tìm cơ quan có thẩm quyền kiểm tra xem, rốt cuộc là loại độc gì.

Hắn cẩn thận tìm kiếm một vòng trong phòng ngủ, không tìm được nguy hiểm nào khác nữa, mới nằm lên giường. Các kẻ thù hiện lên trong đầu hắn, lại lần lượt loại trừ. Thủ đoạn thần không biết quỷ không hay như vậy, có lẽ chỉ người trong giang hồ mới có thể làm được… Nếu như vậy, người của Bát Quái môn và người của Lạn Đà tự đều có tình nghi.

Nhưng mà, trước mắt chẳng có chứng cứ gì cả, chỉ dựa vào suy đoán là không được.

Thời gian dần trôi, Lý Thanh Vân không buồn ngủ, mãi cho đến tám rưỡi, người trong phòng khách lục tục rời giường, ai nấy vặn eo bẻ cổ, phần lớn mọi người đều lẩm bẩm, nói mình ngủ thật ngon, ngủ đến thoải mái.

Lý Thanh Vân dùng linh thể nghe xong lời bọn họ nói, âm thầm suy tư, chẳng lẽ mê hương này không có tác dụng phụ, chỉ hỗ trợ giấc ngủ, tỉnh lại không đau đầu sao? Như vậy còn có hiệu quả tốt hơn cả thuốc ngủ, dễ dùng không có tác dụng phụ, quan trọng nhất là gần như không có mùi, nếu như không phải lỗ mũi của Lý Thanh Vân thính hơn người bình thường, gần như không ngửi thấy mùi thơm lạ cực nhạt này.

Hai vệ sĩ cấp tốc rửa mặt, khi nhìn thấy Lý Thanh Vân đi ra, sắc mặt của bọn họ hơi mất tự nhiên, hai người bọn họ biết, nhưng về khi nào thì hiển nhiên không có ấn tượng.

Lý Thanh Vân đã sớm rửa mặt xong, còn nấu một nồi cháo bát bảo, chờ mọi người dậy mới bắt đầu xào rau.

Hồ Đại Hải vặn eo bẻ cổ, tựa cửa phòng bếp cười nói: “Này, tôi nói người anh em, nhà cậu ngủ thật thoải mái, ngủ ở đây một đêm, đều không muốn đi nữa. Gần đây vì chuyện của công ty nên mất ngủ, khi mới ngủ còn chưa sâu, trong nửa mơ nửa tỉnh, hình như nghe thấy tiếng cậu mở cửa dậy, sau đó nghiêng người, lại ngủ đến hơn tám giờ, ha ha, ngủ thật ngon.”

Khóe miệng Lý Thanh Vân co giật, thuận miệng đáp: “Ngủ thoải mái thì tốt, nếu như gần đây tuyết rơi không có việc gì làm, vậy ở lại đây vài ngày.”

“Tôi cũng muốn ở lại vài ngày, nhưng chuyện công ty cuối năm nhiều lắm, một ngày không về, các ban đều có việc, điện thoại gọi không dứt. Đúng rồi, hơn nửa đêm cậu không ngủ, mở cửa đi đâu à?” Hồ Đại Hải dụi mắt, thuận miệng hỏi.

“Đi dỡ cửa nhà quả phụ.” Lý Thanh Vân đáp nghiêm túc. Trong lòng lại đang tự hỏi, khi mình mở cửa rời đi âm thanh hơi lớn, Hồ Đại Hải nghe được không lạ gì, sau đó Hồ Đại Hải mới ngủ sâu, nhất định là sau khi mình rời đi, có người đốt thứ như mê hương.

“Xí, không muốn nói thì thôi, bịa lời nói dối phải bịa lời đáng tin chứ. Dương Ngọc Nô người đẹp như vậy cậu đều không làm gì cô ấy, quả phụ như nào đáng để cậu đi dỡ cửa?” Hồ Đại Hải hoàn toàn không tin, quay đầu vào nhà vệ sinh đánh răng.

“Ha, phụ nữ của tôi như nào, còn có thể để cậu biết sao? Đánh răng xong dọn bàn cho tôi, có thể ăn cơm.” Lý Thanh Vân nói xong, múc một phần rau cuối cùng lên đĩa, múc cháo cho mọi người.

Nhưng còn chưa ăn xong bữa sáng, đã nhận được vài cú điện thoại kinh hãi, nói Triệu quả phụ đã chết, khi người phục vụ của khách sạn phát hiện ra, đã lập tức báo cảnh sát. Ông nội của Lý Thanh Vân hơi phiền toái, bởi vì ông cụ là bác sĩ, là ông cụ điều trị cho Triệu quả phụ, khi cảnh sát nhận được điện thoại đã đề nghị trong thôn khống chế bác sĩ trước, đừng để cho bác sĩ tùy tiện rời đi, chờ cảnh sát đến hiện trường điều tra chứng cứ.

Nghe được tin tức này, Lý Thanh Vân đứng dậy chạy đi, chuẩn bị đi nói cho ông nội biết chuyện đã xảy ra ở bên chỗ mình, để ông nội có chuẩn bị tâm lý. Bởi vì liên kết mọi việc, có thể đoán được, có người ra tay với trong nhà, đầu tiên là hạ độc mình, lại tạo ra sự cố chữa bệnh.

Nếu như mình bị trúng độc chết, ở nông thôn đây coi như tuyệt hậu, trong nhà nhất định sẽ loạn. Còn ông nội Lý Xuân Thu bị sự cố chữa bệnh, nhất định sẽ bị cảnh sát đưa đi điều tra, cho dù có bị phán hình phạt hay không, luôn phải rời khỏi thôn.

Khi chạy đến khách sạn bằng trúc, đã có một vòng người vây quanh ở cửa, lời gì đều có. Lý Thanh Vân lười nghe, tách đám người ra chui vào, trưởng thôn Lý Thiên Lai và ông nội Lý Xuân Thu đều ở đó.

Lúc đó sau khi điều trị đã đưa Triệu quả phụ lên trên phòng trống lầu một, tạm thời có người phục vụ chăm sóc cho bà cụ. Bà cụ chỉ bị ngã gãy chân bình thường, lại không có vết thương nào khác, vì chuốt lại chức năng thân thể cho bà cụ, Lý Thanh Vân còn vụng trộm tăng thêm linh tuyền không gian cho bà cụ.

Thi thể không bị ai động vào, sắp xếp trong phòng cũng không hề động, trừ bỏ người phục vụ tiến vào, hiện giờ chỉ có trưởng thôn và Lý Xuân Thu ở đây. Lý Thanh Vân chỉ đứng ngoài cửa, nhìn ông nội kiểm tra thi thể đơn giản cho Triệu quả phụ.

Vẻ mặt Lý Xuân Thu nặng nề, kiểm tra vài bộ phận mấu chốt trên người Triệu quả phụ. Triệu quả phụ chết thật bình yên, nếu như không phải không có hô hấp, giống như đang ngủ.

Chân trái bị gãy của bà cụ lại không phải vết thương trí mạng, cho dù không kẹp nẹp không xử lý cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tối đa chỉ sưng chân, thối rữa, thậm chí cuối cùng cắt đi, cũng sẽ không thể mất tính mạng. Vậy bà cụ đột nhiên chết, chắc chắn có rất nhiều điểm đáng nghi.

“Không hề có bất cứ ngoại thương gì, xem ra chỉ có thể chờ quan sai đến kiểm tra thi thể.” Lý Xuân Thu lắc đầu, nhíu chặt mày, hơi vô lực nói.

Ông cụ làm nghề y cả đời cẩn thận, không xảy ra sự cố chữa bệnh gì, đến già lại ở điều trị chấn thương chỉnh hình đơn giản nhất, bệnh nhân chết kỳ quái.

Hơn nữa, cảnh giới võ công của ông cụ vừa mới đột phá, vào hóa cảnh trong truyền thuyết, cũng có trợ giúp cho chữa bệnh chẩn đoán, nhưng dưới điều kiện như vậy, bệnh nhân lại vẫn chết ly kỳ, đả kích đối với ông cụ cũng rất lớn.

“Ông nội, có điều tra được nguyên nhân không?” Lý Thanh Vân sốt ruột hỏi ở cửa.

“Không có, nhìn từ bên ngoài, giống như tử vong bình thường. Nhưng mà, ngày hôm qua khi ông bắt mạch cho bà ấy, sức sống của bà ấy vẫn rất mạnh, dựa theo mạch tượng, sống thêm bảy tám năm nữa không thành vấn đề.” Lý Xuân Thu đáp.

“Ông nội, ông ra đây, cháu có chuyện muốn nói với ông.” Chuyện ly kỳ xảy ra ở biệt thự, Lý Thanh Vân không muốn để cho người ngoài biết, chỉ có thể nói nhỏ.

Trưởng thôn Lý Thiên Lai cảm thấy mình thành vướng víu, nên chủ động đi ra ngoài, kêu bọn họ ở đó nói chuyện, tiện thể giải thích tình huống cho bà con, không để bọn họ truyền loạn. Nếu như không phải sợ phá hỏng hiện trường, để cho mọi người đều nhìn thi thể của Triệu quả phụ, đừng nói là Lý thần y chữa hỏng, trên đùi có vết thương, chỉ băng bó lại, uống chút thuốc giảm đau, sao có thể là điều trị chết chứ?

Lý Thanh Vân thấy bên cạnh không có ai, nhỏ giọng nói với ông nội: “Trong nhà có chuyện, có mùi kỳ quái, ông cẩn thận ngửi thử mùi căn phòng này, cũng có mùi lạ, có thể để cho người rơi vào ngủ say, sau khi tỉnh lại không có tác dụng phụ. Mấy vị khách trong biệt thự của cháu, sau khi mê man lại bình an tỉnh lại, còn Triệu quả phụ rõ ràng không được may mắn thế. Cho nên nói, bà ấy bị người hại chết.”

“Cái gì? Là bị người khác hại chết?” Một chút giận dữ lóe lên trong mắt Lý Xuân Thu, mới vừa rồi ông cụ vẫn luôn tìm nguyên nhân từ trên người mình, tìm nguyên nhân dùng thuốc, tìm nguyên nhân băng bó, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đến chuyện Triệu quả phụ bị người giết chết.

Nghe thấy nhắc nhở của Lý Thanh Vân, ông cụ lập tức cẩn thận ngửi trong phòng, nói: “Ông cũng có thể ngửi được mùi này, vốn tưởng rằng là mùi hương nhang của khách sạn bằng trúc các cháu, ai nào ngờ là thuốc mê. Để ông nghĩ lại, có thể chìm vào ngủ say, sau khi dậy không có bất cứ tác dụng phụ gì, giống như ngủ say bình thường… Hả? Chẳng lẽ là Thất Độ An Thần Hương truyền từ Thiên Trúc sao? Ông chỉ từng nghe nói đến, chưa từng được ngửi.”

Nói xong, Lý Xuân Thu nhẹ nhàng đưa tay lên trán Triệu quả phụ, bàn tay không hề chạm vào làn da trên trán bà cụ, lại thấy làn da xuất hiện một tầng chấm đỏ nhỏ, chỉ có kích cỡ ngón cái, rất mờ.

Lý Thanh Vân thấy thế sợ hãi kêu lên: “Chuyện gì thế này? Sao trên đầu bà ấy lại có tầng chấm đỏ nhạt này? Nhưng vết thương này không hề xước da, sao có thể trí mạng chứ?”

“Không phải công kích thân thể bình thường. Cháu nên nghĩ theo hướng khác, không phải cháu đã từng thấy công kích bằng linh thể sao?” Lý Xuân Thu nhỏ giọng đáp.

Lý Thanh Vân buồn bực nói: “Cháu đâu biết gì trong chuyện này, đâu biết phương pháp dùng linh thể giết người, lại không tổn hại thân thể? Ngày đó cháu đánh trả là vì phiên tăng kia ngu ngốc, đưa linh thể đến trước mặt cháu, mặc cho cháu định đoạt. Người đang sống yên lành, linh thể ở trong thân thể, đâu tiện xuống tay?”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.