Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải đông thanh đẻ trứng

Phiên bản Dịch · 2449 chữ

Cho dù La Kiến Đông và mẹ hắn có tin tưởng hay không, về khí thế đã yếu hơn Trần Tú Chi, bị nàng kể lể kẹp thương mang gậy, không hề giống như trước kia, phản kích bén nhọn.

Về cơ bản Lý Thanh Hà không nói chuyện, chỉ khi hỏi nàng có trở về thành phố không thì mới kiên định lắc đầu, nói không trở về, ở đây rất tốt, núi xanh nước biếc phong cảnh cũng đẹp, giải sầu, làm buôn bán, chuyện sau này để sau này nói.

Nghe nàng nói như vậy, La Kiến Đông mới hơi sợ, đau khổ cầu xin cũng vô dụng. Hắn hơi bất đắc dĩ trừng mắt nhìn mẹ mình, nếu như lúc trước không phải do mẹ rảnh rỗi kiếm chuyện, răn dạy Lý Thanh Hà tiêu tiền bậy bạ, hai người đâu đến mức ầm ĩ tới mức như bây giờ, Lý Thanh Hà trước kia hoàn toàn thuận theo mình.

Lý Thanh Vân ngồi ở cửa, nghe vậy phát sầu thay bọn họ. Tình cảm giữa vợ chồng không nói chính xác được. Ví dụ như bản thân hắn, nghĩ đến đoạn quan hệ không rõ ràng với Michelle, hắn lại đau đầu một phen. Sau khi trở về, hắn cũng từng gọi điện thoại mấy lần, chính là điện thoại không ai trả lời, về sau cũng không gọi nữa.

Lý Thanh Vân cảm thấy là Michelle không định liên hệ với mình nữa, gần nhất đã rất ít gọi điện thoại. Bởi vì hắn cũng lo lắng, nếu như sau khi kết hôn với Dương Ngọc Nô, bị nàng biết chuyện về Michelle, không biết có phải ầm ĩ đến chia tay với mình không.

Đang nghĩ đến đây, đột nhiên nhìn thấy Trần Nhị Cẩu và Đường Nguyệt Liên xách theo mấy bao thuốc đi ngang qua cửa, vẻ mặt hai người đều tiều tụy, mí mắt hơi sưng, giống như đã vài ngày không ngủ ngon giấc.

Hai người vừa đi vừa ầm ĩ chửi nhau, đồng thời cũng nhìn thấy Lý Thanh Vân, lúc này mới tỏ vẻ phức tạp cúi đầu, không thốt một lời rời đi.

Đều đã đi qua, Trần Nhị Cẩu lại đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt dữ tợn hét lớn một tiếng: “Lý Thanh Vân, coi như mày may mắn, không cưới con đĩ này, bố mày hối hận làm sao, tốn đống lớn tiền, lại cưới một con mẹ dâm đãng dính bệnh về. Đời này của bố mày không trông cậy vào được nữa…”

Trần Nhị Cẩu vừa kêu lên như vậy khiến Lý Thanh Vân nghe được sửng sốt, thằng ngốc này tự bùng nổ việc xấu trong nhà có ý gì chứ? Cho tới bây giờ bản thân đều chưa từng có hứng thú với Đường Nguyệt Liên, chuyện gì đều là hắn tự chuốc lấy mà!

Nhưng mà hắn vừa kêu như vậy lại chọc giận Đường Nguyệt Liên, giơ tay cào lên trên mặt Trần Nhị Cẩu, kêu gào mắng: “Anh đồ không có lương tâm, trước hôn nhân nói đủ điều hay, sau khi kết hôn lại vừa đánh vừa mắng tôi, là tôi mắt mù mới gả cho anh con khỉ lùn vừa nghèo lại xấu này, gì mà con mẹ lẳng lơ dâm đãng chứ, anh nói rõ ràng cho tôi, trước khi kết hôn tự tôi bị bệnh sao? Nếu biết rõ, chắc chắn chữa trị!”

Hai người vừa đánh vừa mắng, Trần Nhị Cẩu lại không đánh lại nàng, trên mặt bị nàng cào ra vài vết máu, chạy trối chết, Đường Nguyệt Liên khóc sướt mướt, uốn éo rời đi.

“Đây là định ầm ĩ cái gì vậy? Đều nói không liên quan gì đến mình mà.” Lý Thanh Vân ngồi ở cửa, không hề động đậy, nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, hơi thở dài.

Mao Mao và Đồng Đồng thấy người lớn không tìm bọn họ, không ở yên đó được, chạy ra, làm ầm ĩ hỉ hả trong phòng. La Kiến Đông thấy không khuyên vợ về được, cũng không dám cố tình đưa con trai đi, hắn còn trông cậy vào con trai sợi dây kết nối quan hệ này, khuyên vợ hồi tâm chuyển ý nữa đấy.

Còn mẹ của La Kiến Đông, lúc này cũng nhận rõ hiện thực, nhà thông gia nông thôn mà nàng luôn khinh thường lại trở thành nhà giàu, có nông trường của mình, có công ty Đầu tư Du lịch của mình, có biệt thự của mình, có đất và nhà trúc thành tấm của mình… Dưới cố tình khoe khoang của Trần Tú Chi, mẹ của La Kiến Đông đã không cảm thấy mình có gì có thể khoe khoang được nữa.

Khi La Kiến Đông và mẹ hắn rời đi, không có ai tiễn bọn họ cả, dựa theo ý tứ của Lý Thừa Văn, không mắng bọn họ, không đánh bọn họ đã xem như cho con gái thể diện, không có việc gì thì ngủ, không tiễn bọn họ.

Lý Thanh Vân cười khẽ, không tiếp lời bọn họ, ba mẹ trong thiên hạ nào mà không muốn con gái sống hạnh phúc, chính là nhờ chuyện này áp chế tính khí của người một nhà La Kiến Đông, nếu như thật sự không muốn để cho con gái tiếp tục sống với hắn thì đã tát vào miệng, nắm tay đã sớm xông lên.

Khi hắn trở lại biệt thự, nghe công nhân nói, có một cô gái trong thành phố cực kỳ xinh đẹp tìm hắn, còn mang theo một đống lễ vật, nói cảm ơn ân cứu mạng của hắn. Chính là tính cách không tốt lắm, công nhân hỏi tên nàng, bị nàng dạy dỗ một trận, sau đó nói ngày mai lại qua, cũng không lưu lại số điện thoại gì đó.

Ơn cứu mạng? Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ cả buổi, cũng không nghĩ tới đã cứu cô gái nào. Nhưng nghe tính khí cô gái này không tốt thì lập tức giật mình, hẳn là em họ của Hứa Tĩnh Thủ - Y Tuyết Diễm, nàng bị rắn độc cắn trúng, là Lý Thanh Vân hút nọc độc giúp nàng, đút thuốc.

Lý Thanh Vân luôn cho rằng đầu óc của Y Tuyết Diễm có vấn đề, ít nhất khác với người bình thường, hở ra là tìm người luận võ, còn tưởng rằng sống ở cổ đại chứ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Vân bị tiếng chuông cửa trên cửa biệt thự đánh thức. Chuông cửa trên cánh cổng sắt đã gỡ, vốn không mở ra. Còn chuông trên cửa biệt thự, công nhân bình thường sẽ không ấn loạn, người có tư cách ấn loạn đều có số điện thoại di động của Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân mặc xong quần áo, mở hệ thống kiểm soát cửa, nhìn thấy ở trong màn hình Y Tuyết Diễm mang theo một đống quà tặng, đang dẩu môi, quan sát trang trí ở cửa biệt thự.

Hôm nay nàng vẫn mặc trang phục ngụy trang, chân đeo boot da cao cổ, xem ra vì đề phòng bị rắn độc cắn, nàng cũng chú tâm. Mái tóc dài màu đỏ tươi tán loạn buông xõa trên vai, đúng mốt gợi cảm lại không mất đi hương vị của cô nàng cá tính.

“Ai vậy? Có chuyện gì?” Lý Thanh Vân không thích gặp nàng lắm, thông qua hệ thống giám sát cửa, tràn đầy không kiên nhẫn hỏi.

“Đều đã nhìn hồi lâu, còn có thể không nhận ra tôi là ai sao? Mở cửa, tôi đưa cho anh chút lễ vật, đưa xong tôi sẽ đi.” Y Tuyết Diễm dùng giọng nói lạnh như băng đáp lại.

“A… ha ha, vừa nghe giọng nói này tôi đã nhận ra, hóa ra là Y Tuyết Diễm hả. Lễ vật trong nhà tôi không thiếu, tôi đã nhận lấy tâm ý của cô, cô có thể đi về.” Lý Thanh Vân xấu hổ cười trừ, lại càng không muốn để cho nàng đi vào.

“Lễ vật ở trong nhà anh là của anh, lễ vật tôi đưa là của tôi, anh không ngay mặt nhận lấy, trong lòng tôi có khúc mắc, không qua được. Cho dù nói như thế nào, vẫn cảm ơn anh đã chữa trị rắn độc cắn cho tôi.” Y Tuyết Diễm cũng không kiên nhẫn, thật sự không biết quan hệ giữa hai người kịch liệt như thế, sao lại còn tặng quà.

Lý Thanh Vân chẳng còn cách nào khác, đành mở cổng ra, để cho nàng vào sân.

Y Tuyết Diễm chỉ nhìn lướt qua sân, hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sân rộng mở như vậy, bố cục quy hoạch cũng cực kỳ xinh đẹp hợp lý.

Nàng ném một đống thuốc lá nổi danh rượu nổi tiếng, hộp đựng đông trùng hạ thảo, hộp đựng nhân sân Mỹ đến dưới chân Lý Thanh Vân, nói: “Có ơn nhất định phải cảm ơn, có thù oán nhất định phải báo, là đức tin trong cuộc đời của tôi. Tôi không hy vọng vì một người cực kỳ đáng ghét, làm hỏng đức tin trong cuộc đời của tôi. Lễ vật anh nhận lấy, tôi đi đây.”

Nói xong, nàng đong đưa vòng eo mảnh khảnh, xoay người, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, cái mông đầy đặn lắc lư trái phải dưới động tác của nàng. Đó là còn đang mặc trang phục ngụy trang rộng rãi, nếu như đổi thành đồ nữ bình thường, sức quyến rũ này sẽ còn tăng lên mấy lần.

Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm theo nàng rời đi, lúc này mới lấy lại tinh thần, thầm mắng một tiếng mình có bệnh hả, lại cảm thấy bà điên này có sức quyến rũ, có phải lâu rồi không có phụ nữ, đầu óc nhịn thành hỏng rồi không?

Hôm nay nông trường Thủ Ngọc ở bên cạnh rất náo nhiệt, chiêng trống vang trời, pháo nổ vang. Lý Thanh Vân đi ra ngoài nhìn xem, hóa ra cầu đường hoàn công, Hứa Tĩnh Thủ tổ chức hoạt động chúc mừng. Ghê gớm, không hổ là con nhà quan có bối cảnh, lại mời được đài truyền hình đến, một nữ phóng viên trung niên đang nở nụ cười nghề nghiệp với máy quay, đang nói gì đó.

Trong thôn có người đi xem náo nhiệt, Lý Vân Thông thích hóng hớt chuyện cũng chạy tới. Không bao lâu hắn đã cười tủm tỉm trở lại, noi cho Lý Thanh Vân, đầu óc của Hứa Tĩnh Thủ này có vấn đề, giống như quyết tâm đối nghịch với Lý Thanh Vân. Hôm nay chẳng những là ngày chúc mừng nghi thức hoàn thành cầu đường, còn là ngày biệt thự khởi công.

Chân núi hoang kia không có mảnh đất bằng phẳng, Hứa Tĩnh Thủ vì để có thể xây nhà, đã san bằng một sườn đất, miễn cưỡng làm ra một mảnh hơn 300m2, chuẩn bị xây một tòa nhà hai tầng một lửng ở chỗ gần triền núi. Nghe ý tứ của kiến trúc sư đang chỉ trỏ ở đó, hình như có hình thức giống hệt với biệt thự của Lý Thanh Vân.

Chính bởi vì nghe thấy tin tức này nên Lý Vân Thông mới nói đầu óc của Hứa Tĩnh Thủ có vấn đề, cứ phải đối nghịch với Lý Thanh Vân. Ngẫm nghĩ, Lý Vân Thông lại bổ sung một câu, có lẽ đầu óc của người phụ nữ Tần Dao kia có vấn đề, chắc chuyện này là quyết định của nàng.

Lý Thanh Vân lắc đầu nói: “Dựa vào xây cầu đường mới có thể thông xe, lại xây nhà ở chỗ thấp hơn cầu đường? Một mảnh bùn nhão kia còn chưa cho bọn họ bài học sao? Thôi bỏ đi, chúng ta không quản được họ, chỉ cần nơi đó không đổ mưa thì vẫn có thể xây nhà người ở lại.”

“Vậy nếu như đổ mưa thì sao? Có phải nước trút vào nhà không?” Ánh mắt Lý Vân Thông tỏa sáng, hưng phấn tò mò hỏi.

“Trút hay không hiện giờ khó nói, nhưng tất cả trước cửa đều là nước bùn, thậm chí phải trèo thuyền vào nhà là có thể khẳng định. Trừ phi gã xây nhà ở lưng chừng nói, ngang bằng với cầu đường…”

Lý Thanh Vân chưa nói xong, Lý Vân Thông đã cười nhạo nói: “Còn định xây nhà ở lưng chừng ngọn núi hoang kia, vậy phải đào rỗng thân núi mới có thể đào ra một nơi bằng phẳng. Thôi bỏ đi, không nói nữa, em phát hiện ra một người đẹp cực phẩm ở đó, chính là người mặc trang phục ngụy trang ấy, chuẩn bị đi qua bắt chuyện. Không cần anh chúc phúc, anh cứ nhìn là được…”

Lý Thanh Vân thật sự không chúc phúc cho hắn, chỉ thầm thấy bi ai thay cho hắn, theo đuổi ai không được, lại cứ theo đuổi bà điên kia? Chẳng những không có hy vọng gì, còn có thể bị đánh.

Khi nằm trên ghế mây trong viện phơi nắng, tiến vào tiểu không gian, tuần tra theo lệ thường. Hôm nay cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, bay một vòng ở trong tiểu không gian mới phát hiện hải đông thanh yên tĩnh đến quá đáng, bay qua đó, nó lại đang ở trong ổ, khẩn trương đến kêu suốt, cho dù Lý Thanh Vân đến gần, nó cũng không khách khí định xua đuổi.

Lý Thanh Vân chưa hề khách khí gì với nó, một phát túm lấy cổ nó, túm ra ra khỏi ổ, lại nhìn thấy có hai quả trứng ở trong ổ, kích thước hơi lớn, gần bằng quả trứng gà vỏ xanh hôm kia đã nhìn thấy, chẳng qua trên trứng của nó có vài vết vằn.

“Hả? Nhị Ngốc Tử lại là mái? Còn đẻ hai trứng? Thảo nào dạo này nó quyến luyến ổ đến vậy, hóa ra sắp đẻ trứng. Nhưng mà… nó hung tàn dũng mãnh như vậy, đối tượng nó tìm là tồn tại như thế nào?” Lý Thanh Vân nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra, hơn nữa hắn cũng không biết sau khi hải đông thanh ra khỏi tiểu không gian đã làm gì, dù sao nó là tồn tại bay ở trên chín tầng trời, hắn không có bản lĩnh để lần theo.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.