Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến hóa của nông dân

Phiên bản Dịch · 2504 chữ

La Kiến Đông không đợi được Lý Thanh Vân trở về, đã nhìn thấy Mao Mao và một cô bé tuổi tác tương đương sôi nổi chạy tới, Mao Mao cầm một sấp tiền mặt màu đỏ rực trong tay, hưng phấn đến giống như con lừa con, nhảy chồm chồm, cô bé đằng sau không đuổi theo kịp.

Mao Mao cảm thấy tiền này là do mình kiếm được, mẹ nói muốn giữ cho hắn, Mao Mao không đồng ý, hắn luôn cảm thấy, vừa bị mẹ giữ cho sẽ không thấy nữa.

Ăn cơm trưa trong nhà hàng của mẹ xong bèn chuẩn bị đến chỗ cậu đòi rau dưa hoa quả, buổi chiều còn định bày quầy, kiếm thêm mấy ngàn tệ.

Không nghĩ tới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba và bà nội, trẻ con không mang thù, vừa nhìn thấy người thân, lập tức hưng phấn ghê gớm, hô to lên: “Ba, bà nội, sao hai người lại đến đây vậy? Mau nhìn xem, hôm nay con buôn bán lời thật nhiều tiền, chia cho hai người một tờ mua kẹo ăn.”

Mao Mao đột nhiên nhào vào trong lòng La Kiến Đông, hưng phấn phe phẩy tiền mặt trong tay, đưa cho bà nội hắn một tờ, lại đưa cho ba hắn một tờ, vô cùng hào phóng, vô cùng hào sảng.

“Cháu ngoan của bà, bà không cần, sao bà có thể lấy tiền cháu chịu khổ kiếm được chứ. Tên trời đánh nào, sao lại nỡ để cho đứa bé như vậy bày quán bán rau hả? Đi nào, về nhà với bà, bà nấu đồ ăn ngon cho cháu.” Tuy rằng không nhìn thấy trên người Mao Mao có chỗ nào không ổn, nhưng như vậy cũng không chậm trễ bà già tưởng tượng ra cháu trai bị ngược đãi.

“Cháu không về! Cháu thích ở đây.” Mao Mao phản đối, quay đầu nói với La Kiến Đông: “Ba, ba nhìn xem, con có thật nhiều tiền, đều là tiền sáng hôm nay bán rau kiếm được. Không phải ba cứ luôn nói với mẹ là không kiếm được tiền sao, không bằng ba cũng tới đây bán rau đi.”

La Kiến Đông đỏ mặt, cảm giác trong lòng không có tư vị gì, mình cả ngày kêu nghèo, nói không kiếm tiền, sợ Lý Thanh Hà đòi tiền mình, kể cả con trai đều nhớ mình không kiếm được tiền, vậy người lớn suốt ngày nghe, không biết trong lòng nghĩ như thế nào đây, trước kia mình thật sự khốn nạn, sao lại không cân nhắc đến cảm nhận trong lòng người khác chứ.

“Khụ khụ… ba còn làm nhà hàng ở trong thành phố, sao có thời gian đến đây bán rau chứ. Hả? Con nói con bán rau đến trưa, đã buôn bán lời nhiều tiền như vậy? Chỗ này có 2000-3000 tệ chứ?” La Kiến Đông ngạc nhiên hỏi.

Mao Mao vẫn không cảm thấy khác thường trong lòng người lớn, vẫn khoe khoang: “Con không đếm, dù sao bán một đống rau đi, người ta cho con chừng đó tiền. Đúng rồi, cậu con kêu con bán 20 tệ/1kg, có người chê đắt, có người lại thích mua, có một chú mập, hơn phân nửa chỗ tiền này là do chú ấy cho.”

Bà nội hắn nghe vậy cũng kinh ngạc trong lòng, nhưng lại vẫn cứ nói: “Tiền có kiếm được nhiều hơn nữa cũng không thể để cho cháu đứa bé như vậy ra bày quầy được, đi về với bà, bà vừa nghe cháu về quê bày quầy bán rau, nước mắt đều rơi xuống. Mẹ cháu đâu, mẹ cháu ở đâu? Ném cháu ở đây không để ý, ả làm mẹ kiểu gì vậy?”

“Mẹ cháu ở nhà hàng của mẹ, kiếm tiền xây nhà cưới vợ cho Mao Mao!” Mao Mao nghe bà nội cứ luôn nói xấu mẹ, trên mặt bắt đầu mất hứng, giãy giụa xuống khỏi trong lòng La Kiến Đông.

“Bỏ con đó không chăm sóc, còn mở nhà hàng gì chứ? Ả có thể mở được cái gì? Không phải bà khinh thường ả, lấy năng lực kiếm tiền của ả, tiền kiếm được còn không trả nổi tiền thuê nhà, lại còn cưới vợ xây nhà cho cháu cơ đấy, bà khinh!” Bà già càng nói càng hăng hái, nói xong lời cuối cùng, gần như nhảy lên.

Đồng Đồng nghe bà già này kêu la rõ hung tợn, đứng ở bên cạnh hai con chó săn, sợ hãi bọn họ, không dám đến gần. Hai con chó săn mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào gương mặt hai người này, giống như đang quan sát thay đổi vẻ mặt của bọn họ, tự hỏi nên công kích hay yên lặng quan sát.

Mao Mao càng nghe càng tức giận, không phục giải thích: “Bà nội, bà nói không đúng! Mẹ cháu buôn bán lời thật nhiều tiền, lại còn mua rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu. Hơn nữa nhà hàng dùng nhà của cậu, không cần một xu. Đồng Đồng, chúng ta đi thôi, không nói chuyện với bọn họ nữa, chẳng hiểu cái gì cả.”

Mao Mao nói xong, bỏ chạy đến trước mặt Đồng Đồng, định tránh khỏi hai người nói xấu mẹ này, lại về chỗ cậu lấy rau dưa và hoa quả.

La Kiến Đông và mẹ hắn định đuổi theo đứa bé, lại thấy hai con chó nhe răng trợn mắt, gầm gừ lên, vẻ hung dữ trong mắt, không phải đang đùa giỡn.

“Mao Mao, cháu về đây, theo bà về thành phố, sống ở quê là sao?”

“Ở quê lớn lên thành đứa lỗ mãng, sau khi lớn lên không cưới được vợ…”

Hai người ở đằng sau hô to gọi nhỏ, khiến cho không ít dân làng ở gần đó chế giễu. Lý Thanh Vân thờ ơ lạnh nhạt, không hề tiến lên chặn lại, đối đãi với hạng người này, hiện thực sẽ khiến cho bọn họ ngoan ngoãn. Thật sự muốn chạy đến đánh cho bà già kia một bạt tai, làm ầm ĩ mọi chuyện đến không thể cứu vãn. Về phần La Kiến Đông, Lý Thanh Vân cảm thấy vẫn nghe lời ba mẹ, tìm cơ hội cho hắn vài bạt tai, để cho hắn ghi nhớ thật lâu.

Hai đứa bé chạy về phía Thanh Hà cư, La Kiến Đông và mẹ hắn đuổi theo đằng sau, Lý Thanh Vân không nhanh không chậm đi theo sau. Cắt chuông còn cần người buộc chuông, nguyên nhân sự việc ở trên người chị gái và anh rể, giữa bọn họ xảy ra vân đề, nếu như không giải quyết, ai khuyên cũng không được, về phần mẹ của La Kiến Đông, chỉ rảnh rỗi thêm phiền phức, là kiểu lửa cháy đổ thêm dầu.

Việc làm ăn trưa nay của Lý Thanh Hà không tệ, năm bàn, tính bình quân ra, chi tiêu của một bàn đều trên 1000 tệ. Tâm tình vốn không tệ, nhưng mới vừa nhận được điện thoại của em trai Lý Thanh Vân nói chồng và mẹ chồng tìm đến, muốn đón con về, nói lời không xuôi tai.

Lý Thanh Vân nói tóm lược, nàng còn có thể không biết mẹ chồng là người như thế nào sao? Nghĩ đến đây lại một bụng tức.

Thuê hai nữ phục vụ trong thôn, bởi vì làm ăn tốt, tiền lương trả cũng cao, có khi cũng sẽ giúp đỡ rửa bát. Như vậy ít nhiều gì cũng có thể khiến cho ba mẹ đỡ vất vả hơn chút.

Trần Tú Chi và Lý Thừa Văn cũng nghe nói, lau tay, nhỏ giọng khuyên bảo con gái vài câu, nói vài lời kiểu như nếu như đối phương không quá mức thì chịu đựng gì đó, đừng nói quá tuyệt tình. Việc làm ăn trong thành phố không tốt, có thể để cho La Kiến Đông đến đây, dù sao nhà hàng này có kèm hậu viện, khi xây có phòng bên để ở, đủ cho một nhà bọn họ ở.

Lý Thanh Hà thở dài, không nói gì.

“Mẹ, mẹ, có cướp… Ha ha, có cướp đuổi theo bọn con, đoán chừng bọn họ định cướp tiền của con.” Mao Mao hi hi ha ha, hô to gọi nhỏ, nắm tay Đồng Đồng, hốt ha hốt hoảng xông ào vào trong Thanh Hà cư.

Lý Thanh Hà không quản lời nói đùa của hai đứa bé, bởi vì nàng đã lấy được La Kiến Đông và mẹ chồng ở đằng sau.

Đuổi theo đến một mảnh trung tâm thả câu này, tâm tình của La Kiến Đông đã long trời lở đất, trước kia hắn đã từng tới nơi đây, khi đó là một mảnh đất khô cằn sỏi đá, đều là cỏ hoang và ruộng lúa, nhưng bây giờ lại xây dựng thành một dãy lều trúc và nhà trúc với phong cách thống nhất, chỗ dừng xe tạm thời ven đường đỗ đầy xe hơi, du khách đi lại nối liền không dứt.

Còn nhà hàng tên là Thanh Hà cư nơi Mao Mao chạy vào này càng là nơi tốt, ở gần bên trung tâm quản lý thả câu và khách sạn lớn ngắm cảnh rừng trúc trấn Thanh Long, đằng sau chính là bãi đỗ xe, vị trí địa lý cực kỳ tốt. Chỉ nhìn một cách đơn thuần chiêu bài tràn ngập phong cách phục cổ này thôi đã biết giá trị xa xỉ, cho dù chất liệu hay là thủ công đều là hạng nhất.

Lý Thanh Hà đứng ở cửa, ngoài cửa có mấy bậc cầu thang, cao hơn mặt đường chừng nửa mét, từ trên cao nhìn xuống hai người quen thuộc lại xa lạ này.

Lúc trước khi bị đuổi khỏi nhà, nàng ôm ý tưởng dỗi hờn, nên mới mở nhà hàng ở đây, không nghĩ tới khi thật sự bắt đầu làm ăn, mới phát hiện ra niềm vui của tay làm hàm nhai… Hơn nữa tình huông doanh thu của Thanh Hà cư làm cho nàng một ngày than thở ba lần, quá kiếm tiền, hiện giờ nàng đều không biết vì sao lại làm ăn tốt như vậy.

“Hai người đã đến? Vào ngồi đi.” Lý Thanh Hà chào hỏi, cố gắng kiềm chế bất mãn trong lòng.

La Kiến Đông và mẹ hắn nhìn thấy Lý Thanh Hà không hề nghèo túng như trong tưởng tượng của mình, trong lòng càng không có tư vị gì, vốn định nhìn trò hề của nàng, ai nào ngờ người ta quần áo chỉnh tề, còn có cửa hàng làm ăn của mình bởi vì kiếm được tiền, cũng sẵn lòng mua quần áo và trang điểm, vẻ ngoài xinh đẹp và phong cách thành thục tự tin kia, chói lòa mắt La Kiến Đông.

“Ờm ờm, nghe nói em mở nhà hàng, làm ăn tốt chứ?” Mới vừa rồi La Kiến Đông còn tức giận, lúc này đột nhiên thấp đi một nửa, bản thân hắn không tìm được lỗi gì, ăn nói khép nép, có khác biệt về bản chất với vênh váo lên mặt trước kia.

Mẹ hắn cũng cười theo, quan sát trang hoàng trong Thanh Hà cư, hỏi: “Trang hoàng cửa hàng này tốn không ít tiền nhỉ? Nhìn còn thật không tệ. Ở quê một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Trừ bỏ các loại chi tiêu ra, khả năng kiếm được hai ba trăm không?”

Trần Tú Chi vô cùng không ưa thông gia như vậy, vừa vào nhà, lại không chào hỏi trước, đã bắt đầu hỏi con gái kiếm được bao nhiêu tiền, thật sự là tiền rơi vào trong mắt không ra được.

“Thông gia, nhanh đến đây ngồi, nghe nói hai người đến, đã sớm pha trà cho hai người. Ha ha, nhà của mình, rau dưa nhà mình trồng, có thể có chi tiêu gì chứ? Tuy rằng không bằng nhà hàng lớn do bên đó mở, nhưng tính đâu ra đấy, Thanh Hà nhà tôi một ngày cũng có thể kiếm được mấy ngàn tệ.” Trần Tú Chi chỉ vào vài tách trà ở trên bàn, vẻ mặt rất bình thản nói.

“Bao nhiêu? Một ngày mấy ngàn tệ? Tôi không nghe nhầm chứ? Một tháng mấy ngàn tệ đã không tồi.” Ánh mắt mẹ của La Kiến Đông đột nhiên sáng ngời, cầm lấy trà ở trên bàn nhấp một ngụm, bất ngờ biến sắc, suýt nữa phun nước trà ra, lại là trà lạnh, lạnh đến đau răng.

Sau khi Trần Tú Chi thấy vậy, cười lạnh rất nhẹ phát ra từ lỗ mũi, bắt nạt con gái mình, lại còn định chiếm chỗ tốt ở đây, không có cửa đâu. Về phần La Kiến Đông, kể từ khi hắn đến, hai người không thèm liếc nhìn lấy một lần.

La Kiến Đông chủ động chào hỏi hai người, cũng bị hai người coi khinh, vốn không để ý đến hắn. La Kiến Đông cũng xấu hổ cầ lấy một tách trà, vừa uống mới biết là lạnh, nhưng hắn không dám lên tiếng.

Lý Thanh Vân tiến vào theo, nhưng không gia nhập vào cuộc nói chuyện của bọn họ, đứng ở cửa nhìn quét qua, nên ngồi xổm ngoài cửa nhìn người câu cá. Chơi mềm dẻo vẫn là mẹ am hiểu, nếu như xảy ra xung đột, mình sẽ đi qua trước tiên, ném hai người này vào trong sông cho tỉnh táo chút.

Trần Tú Chi vẫn ôn hòa nói: “Một tháng mấy ngàn tệ không tồi? Ha ha, thiệt thòi cho bà có thể nói ra khỏ miệng, lãi mỗi ngày không ít hơn tám ngàn tệ. Mấy người ấy, đã quen mắt chó khinh người, con gái tôi đi theo mấy người chỉ có phần bị liên lụy. Hai năm nay kể cả một bộ quần áo mới vừa người đều không có, tôi làm mẹ sao đau lòng. Ôi, thôi bỏ đi, không nói, mọi việc đã qua, con gái có việc làm ăn của mình, vừa sống mấy ngày thư thái, mấy người đừng đến đây ầm ĩ nữa. Uống xong tách trà này thì trở về đi, về nhà hàng lớn nhà mấy người mở ấy.”

La Kiến Đông và mẹ hắn nghe vậy ngây người, lãi mỗi ngày không ít hơn 8000 tệ? Vậy mười ngày chính là 80.000 tệ, một tháng chẳng phải hơn 200.000 tệ sao? Một năm hơn 2 triệu? Như vậy cũng quá khoa trương, lừa người thì không thể nói một con số làm cho người ta tin tưởng sao? Dựa vào trang trí nơi đây, nếu như ngươi nói một tháng kiếm hơn 20.000 tệ, vậy còn có thể miễn cưỡng tin tưởng, nếu như nói 200.000 tệ, đồ ngốc đều không tin.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.