Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRUYỆN: QUÁN NET CỎ

Tiểu thuyết gốc · 4274 chữ

Nắng chiều tà khẽ chói qua khung cửa kính của lớp học nọ. Ánh nắng nặng trĩu phản vào khuôn mặt uể oải của những cô cậu áo trắng. Lớp học vốn hay ồn ào nhưng giờ đây lại im ắng đến lạ thường. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng trang vở bị gió thổi bay phấp phới kèm theo tiếng giảng bài của “bậc thầy ru ngủ” nổi tiếng khoa Ngữ Văn.

Đại đa số mọi người đều lim dim gục xuống bàn. Phần còn lại vẫn đang tiếp tục kiên trì chống lại cơn mê hoặc dữ dội. Ai cũng hi vọng buổi học này mau chóng kết thúc nhưng than ôi! Sao thời gian dường như đang dừng lại thế này?

- Mấy giờ rồi hả mày? – Bảo mệt mỏi hỏi.

- Sắp về rồi! – Châu uể oải đáp.

- Là mấy giờ hả mày? – Bảo giục.

- Ráng đi, sắp về rồi. – Giọng Châu như trêu đùa

- Là mấy giờ hả má? Ngố à! – Bảo mất kiên nhẫn.

- Thì cỡ năm phút nữa cha. Giỡn xíu cho đỡ chán. Làm gì căng? – Châu lè lưỡi trêu.

Thấy đã đạt được mục đích, Bảo chẳng bận mà vòng vo với bạn cùng bàn nữa. Cậu quay về đằng sau lay hai người bạn mình dậy.

- Dậy đi, sắp về rồi! Còn năm phút nữa à. Kêu hai thằng kia dậy luôn.

- Thằng mập ngủ say quá mày! – Thắng lay mãi mà Hiếu vẫn bất động.

- Lát reng chuông là nó phóng ra lớp ngay à. – Chiến bình thản nói.

Vừa dứt lời, tiếng reng chuông vang lên đánh tan khung cảnh ảm đậm kia kèm theo đó cũng là tiếng lớp trưởng hô to lời chào. Cái lớp học thiếu sức sống khi nãy giờ lại mạnh mẽ đứng lên như một đội quân vừa nhận được lệnh tập kết.

- Tranh thủ ra giành máy đi tụi bây! – Bảo giục đám bạn.

- Đi đâu mày? – Bình lơ ngơ.

- Còn đi đâu nữa? Ra quán Net cỏ á, Net cỏ của ông Hưng! – Chiến hào hứng.

Khi vừa chào thầy xong, bỗng một đám vọt ra lớp đầu tiên như chạy giặc.

- Team thằng lớp trưởng vọt lẹ vãi! – Thắng la lên.

Vừa dứt lời, cả đám chẳng muốn phí thời gian nữa mà chạy ra khỏi lớp ngay.

Khi bác bảo vệ vừa mở cổng, cả đám học sinh nam nháo nhào chạy thẳng ra ngoài như đang tham gia một cuộc chạy đua Marathon. Chúng biết rằng chậm trễ một chút thì quán Net sẽ hết chỗ và chúng đành phải nhìn người ta chơi mà thèm.

Vừa ra tới quán Net đã đông nghịt người. Dường như có dự cảm chẳng lành, năm chàng trai không hẹn cùng nhìn ông chủ quán với niềm hi vọng rằng dự cảm kia chỉ là viễn vông. Lúc này, ông chủ quán cũng đứng dậy mà nhìn năm anh em.

- Còn máy hông anh Hưng? – Bảo hỏi.

Ông chủ quán thở dài nói với giọng an ủi:

- Hết máy rồi mấy đứa ơi! Đứng tạm coi người ta chơi giùm anh nha! Lát có máy nhường tụi bây liền.

- Giờ sao bây? – Bình hỏi.

- Thì đứng coi chứ sao giờ, gần đây đâu còn quán Net nào đâu. – Bảo thở dài.

- Ê tụi lớp trưởng kìa! – Chiến chợt bảo.

Cả đám liền quay đầu nhìn hướng kia. Ở dãy ghế kia cũng có năm người bận áo học sinh như bọn họ. Cả đám kia đang loay hoay đeo quả “Tai nghe trâu vàng” trong khi chờ đợi máy tính bật lên chậm rãi. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở hộc hộc của bọn họ.

- Vọt lẹ vậy lớp trưởng? Gương mẫu thế à? – Hiếu cười đùa.

- Tất nhiên. Hông là giờ tụi tui đứng coi như mấy ông rồi. – Lớp trưởng thản nhiên đáp.

Cả đám tạc lưỡi một cái, xem như hôm nay xui xẻo rồi. Đành chờ đợi người khác rời đi để nhảy vào giành máy trống thôi.

Quán Net cỏ này luôn là nơi giải trí cho mọi người và đặc biệt là cho những cậu học sinh thư giản sau hàng giờ học tập mệt mỏi. Nhờ vị trí độc địa trong khu vực mà quán net luôn trở nên kín người. Đặc biệt là những lúc sau khi tiếng trống trường phát ra, các nhóm học sinh không hẹn mà cùng nhau đổ xô về đây giành giật những hàng máy còn trống.

* * *

Một thân hình gầy gò, dáng đi loạng choạng bước dần đến quán Net nọ. Đôi mắt thâm đen của hắn cứ lảo đảo xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Hai con mắt vô hồn ấy bỗng lóe sáng một cái nhưng lại nhanh chóng sụp xuống thất vọng vì chẳng còn máy nào trống. Bỗng có tiếng gọi tên hắn:

- Hải Lê! Mày còn nợ tao 3 tiếng nha! – Ông chủ quán Hưng nhìn hắn và nhắc nhở.

- Không chạy được của ông đâu mà sợ! Đây, 15K nè. – Hải Lê lấy tiền trong túi đưa ông chủ.

- Lát mày kiểm tra máy giùm tao coi có dính virus gì không? Dạo này lag quá! 3 tiếng coi như tiền công cho mày. – Ông Hưng đưa lại cho hắn 15K.

- 15K lớn quá ha ông? Ông coi Net ông có bao nhiêu cái máy?! – Hải Lê khó chịu.

- Thế thì mày qua Net khác chơi giùm tao đi. Máy lag quá sao tao dám cho anh em chơi đây? Mày giúp tao cái đi. – Ông Hưng nài nỉ.

- Nhưng mà nhiều máy quá kiểm tra lâu lắm cha! – Hải Lê vẻ mặt khó khăn.

Thấy Hải Lê làm dữ, ông Hưng đành đưa giọng dụ dỗ:

- Thôi, tao cho mày thêm 3 tiếng với chai Sting nè.

- OK, nhớ đó! - Thấy được thưởng thêm giờ, Hải Lê vui mừng.

Cả quán chơi được một lúc thì bỗng “ BỤP” một tiếng. Màn hình tất cả dàn máy đều chuyển sang màu xanh với những dòng chữ khó hiểu. Ai cũng nháo nhào cả lên vì cục hứng, những tiếng văng tục cất lên đầy bức xúc.

Ông chủ quán Net bất lực nhìn dòng người lũ lượt ra về. Việc này thỉnh thoảng vẫn xảy ra do những dàn máy đời đầu chưa được ổn định hoặc có thể do trục trặc ở đâu đó. Mỗi lần như thế, gọi thợ đến sửa là y như rằng cả tuần này mở quán không công. Mặc dù không muốn nhưng để tiếp tục duy trì quán Net, ông ta đành phải gọi cho thợ đến.

Chợt Hải Lê lên tiếng:

- Hay để tui thử coi có sửa được không?

- Hả? Tao tưởng mày chỉ biết sửa mấy cái nhỏ nhỏ thôi chứ? – Ông Hưng bất ngờ.

- Thì để tui thử đi, tui thấy tui sửa được nè. Tui không sửa được ông gọi thợ sau cũng được mà.

Thấy chẳng mất mát gì nên ông Hưng gật đầu bằng lòng. Chẳng mấy chốc, Hải Lê tháo từng bộ máy ra và canh chỉnh lại vài bộ phận trong máy. Bật máy tính lên lại và đánh những dòng chữ khó hiểu trên màn hình xanh, máy tính bất chợt chạy lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Ghê vậy mày? Nó bị lỗi gì hả? – Ông Hưng nhìn Hải Lê trầm trồ.

- Chuyện nhỏ mà, lắp thanh RAM không hợp lý nên bị chập mạch thôi. – Hải Lê không để ý nói.

- Không ngờ mày cũng giỏi quá ha! Trước giờ giấu nghề hả?

- Chuyện vặt thôi! Tui là sinh viên Bách Khoa Khoa máy tính mà! – Hải Lê khịt mũi tự hào.

Cảm thấy đây là một cơ hội có thể lợi dụng, ông Hưng lại dụ dỗ Hải Lê:

- Hay mày làm cho Net tao đi. Cho mày ngồi máy free cả ngày luôn.

- Nhưng mà tui còn phải đi học nữa ông. – Hải Lê khéo từ chối.

- Học gì tầm này, tao thấy mày cứ trốn học ra đây chơi hoài, học có dô đâu. Học nhiều tốn tiền thấy mẹ. – Ông Hưng mỉa mai.

- Nhưng học để mốt tui đi làm kiếm tiền nuôi thân nữa.

- Tao có đi học đâu mà vẫn mở quán Net được đó thôi. Đừng suy nghĩ nữa, giúp tao đi. Tao bao ăn bao ở rồi trả mày lương, mày tích nhiều tiền rồi mốt làm ăn. Chủ yếu là công việc sửa máy lặt vặt thôi. Mày vừa kiếm được tiền, vừa được chơi Games. Tội gì không làm?

- Thôi được rồi, để tui về suy nghĩ.

- Nghĩ kĩ đi, kèo này hời lắm!

Mặc dù nói suy nghĩ nhưng bản tính nghiện Games đã chiến thắng. Hải Lê bỏ học sau đó. Hắn cắm chân suốt ở quán Net cỏ này. Hắn vờ như còn đang đi học và vẫn nhận tiền trợ cấp hằng tháng từ bố mẹ hắn gửi lên. Số tiền hắn tích lũy được cống hiến hết cho những bộ trang phục của nhân vật trong Games mà hắn thích.

Những vấn đề thiết bị của quán Net đều được giải quyết bởi chính tay Hải Lê. Ông chủ quán Hưng rất vui vì đã quyết định đúng đắn khi tuyển dụng Hải Lê. Giờ đây, quán Net chẳng còn lo việc máy bị lỗi khiến cho các khách hàng bỏ về nữa. Ông ta cũng chẳng cần nhờ đến mấy ông thợ sửa máy chặt chém kia vì quán Net đã có thợ riêng cho mình. Mặc dù thỉnh thoảng, Hải Lê có làm ông Hưng khó chịu do mải mê chơi Games nhưng đành phải nhắm mắt cho qua.

* * *

Vào một buổi trưa nắng gắt giữa lòng phố Sài Gòn. Năm anh em kia đến quán Net sớm hơn mọi ngày. Chẳng phải là trường tan sớm hay gì đâu vì bây giờ quán Net này chỉ có năm người họ là mặc áo trắng thôi. Lý do thì chắc hẳn ai nhìn cũng hiểu rồi.

- Nay cúp học hông sợ giám thị bắt hả tụi bây? – Ông Hưng nhìn họ cười.

- Lâu lâu cúp giám thị hông để ý đâu anh trai. Còn máy hông cho tụi em 5 máy.

- Còn nhiều lắm. Tụi em ngồi dãy kia đi, ngay quạt bao mát. – Ông Hưng chỉ dãy máy trong cùng.

- Sẵn lấy tụi em 5 chai Sting lun đi.

- OK, đợi anh xíu.

- Thằng Hải Lê đâu! lấy 5 chai Sting với mấy ly đá ra cho mấy thằng em tao coi! – Ông Hưng quay sang máy Hải Lê đang cắm.

- Đợi xíu nha mấy đứa, anh đánh nốt trận này! – Hải Lê lẩm bẩm.

Đợi một hồi lâu vẫn thấy Hải Lê cắm mặt vào màn hình. Ông Hưng thở dài.

- Thôi tao lấy luôn đi đợi mày làm lâu vãi.

Năm cậu nhóc cười khúc khích, chẳng biết ai là ông chủ ai là người làm nữa.

Bỗng có một tiếng nói cất lên ở dãy máy đối diện.

- Mấy nhóc cũng đánh LOL à? Team 5-5 nè làm ván hông?

- Thắng được gì hả anh trai? – Chiến hỏi.

- Tụi bây hông ăn được tụi tao đâu. Thắng tụi tao bao tụi bây nước với tiền Net, thua thì tụi bây làm đệ của tụi tao thôi! – Giọng người kia tự tin nói.

- Chưa biết ai thắng ai thua nha anh trai. Thích thì tụi em chiến luôn. – Thắng hừng hực chiến ý.

Mặc dù có hơi run do bỡ ngỡ khi bị người khác thách đấu nhưng máu chiến của tuổi trẻ lại cháy hừng hực trong lòng năm cậu nhóc. Thế là cả hai đội tạo trận để tranh đua với nhau.

Bỗng có vài giọng nói cất lên:

- Có solo team nè bà con!

- Đâu? Đâu? Hóng!

Mọi người khắp quán Net bị hấp dẫn và nháo nhào tập trung xem hai đội đánh. Thậm chí còn có người rủ đặt cược xem đội nào sẽ giành chiến thắng. Không khí quán Net vốn ảm đạm khi nãy giờ lại xôn xao hẳn lên.

Mở đầu trận đấu khá là yên bình. Cả hai đội đều tập trung đánh quái để lên cấp, thỉnh thoảng còn trao đổi chiêu thức hòng tìm được cơ hội ăn mạng đối phương. Mặc dù năm cậu nhóc trẻ hơn nhiều so với đội kia nhưng trình độ thì có vẻ chẳng thua kém bao nhiêu. Thỉnh thoảng, người chơi hai đội lần lượt ngã xuống nhưng nhìn chung thế trận vẫn đang giằng co. Lúc này, khán giả xung quanh đều nín thở theo dõi diễn biến của trận đấu.

Vào những phút thứ mười trở đi, giao tranh ngày một ác liệt hơn. Cả hai đội đều “ăn miếng trả miếng”, trận đấu cũng có nhiều tình huống kịch tính hơn. Lúc này, khán giả lần lượt hò hét cho những pha giao tranh hấp dẫn đó. Đến những phút hai mươi trở đi, nhân vật cả hai đội đều đã đủ mạnh. Tất cả mọi người đều hiểu rằng cứ kéo dài cũng chẳng phải cách, buộc phải mở ra một cuộc giao tranh tổng để quyết định xem chiến thắng thuộc về ai.

- Mở COMBAT đi! Mở COMBAT đi! – Những người xem xung quanh hò hét.

- Mấy nhóc ơi! Ráng ăn tụi nó giùm anh! Tiền anh rót hết vô mấy đứa á!

- Xử đẹp đám nhóc đi mấy huynh! Tao đặt hết cho tụi bây!

Không may cho các cậu, cả đội chợt bị bắt bài. Cả đám bị phục kích đột ngột trong bụi cỏ. Bình và Hiếu vốn là pháp sư và xạ thủ có lượng máu thấp nên lên bảng trước tiên.

- Thôi xong rồi! – Mọi người ồ lên.

Chiến thấy hai sát thương chủ lực bị loại nên đành chạy nhưng vẫn không kịp và bị lên bảng tiếp theo.

- Sao vậy trời! Đánh kiểu gì chán thế? – Những lời phàn nàn ngày một to.

Bảo thấy mình chẳng chạy được nên đành liều mạng, cậu hi vọng sẽ câu kéo được vài mạng của đối phương để giảm bớt áp lực cho đội. Mặc dù đã cố hết sức nhưng “song quyền nan địch tứ thủ”. Cuối cùng, đội kia vẫn chưa có ai gục ngã. Và chẳng cần đợi lâu, người lên bảng điểm tiếp theo chính là Bảo.

Vài tiếng thở dài như dập tắt mọi nguồn hi vọng của năm cậu bé và những người đánh cược. Mặc dù Thắng vẫn còn ẩn nấp nhưng với việc đối phương vẫn đủ năm người, kết quả dường như được đoán trước. Bây giờ, chỉ có phép màu mới cứu vãn được trận này.

Bỗng một cái thoắt hiện trên mạng hình. Nhân vật còn sót lại của Thắng núp trong bụi tung một cú lốc xoáy trúng hai chủ lực của đối phương. Với sát thương chí mạng, Thắng tiễn thẳng hai người kia lên bảng điểm. Đội kia chưa kịp định hình lại thì Thắng liền tiễn tiếp một người có lượng máu thấp lên bảng điểm. Mọi người ồ lên và biết rằng, phép màu đã xuất hiện rồi.

Thắng như một cơn gió lả lướt xung quanh khiến cho hai người còn lại tung chiêu vào không khí trong vô vọng. Trình độ điều khiển nhân vật này của Thắng đã lên đến thượng thừa. Hai người kia bỗng cảm thấy bất lực. Và tất nhiên, chẳng còn gì đáng e ngại, Thắng tiễn tiếp một người nữa lên bảng. Người còn lại vội vã chạy đi nhưng sao chạy nhanh bằng cú lướt gió của Thắng? Một chữ “PENTAKILL” hiện rõ trên màn hình cả hai đội kèm theo tiếng tung hô không ngớt của mọi người xung quanh.

Đúng lúc này, những tiếng chửi rủa từ xa bỗng vang lên kèm theo ánh nhìn quái lạ của mọi người.

Bỗng ông Hưng la lên:

- Ê mấy nhóc, tao mới coi “Cam”. Tụi bây chạy đi! Mấy bà má tụi bây đang tới kìa!

Chưa kịp ăn mừng, năm cậu học trò mặt tái mét. Trận đấu đành hoãn lại.

- Giờ sao đây anh Hưng?! – Cả đám nói với giọng run rẩy.

- Tao với anh em chặn họ lại trước, tụi bây chạy cửa sau ra như mấy lần trước đi!

Cả tụi nhanh chóng chạy qua cửa sau quán Net thoát thân. Nhưng khi vừa bước ra cửa, một bàn tay chợt vỗ tới. “BỘP” một tiếng, thân hình béo ú của Hiếu ngã một cú đau điếng. Có vẻ ai đó đã đứng rình ở đây đợi bọn họ.

- Cho mày ăn học mà mày “cúp cua” hả mày?! – Giọng một bà mập chửi kèm theo những cú tát trời giáng vào khuôn mặt béo ú.

- Má! Tha con! …. Mốt con hổng dám nữa đâu! Huhu! – Hiếu khóc lóc thảm thiết.

- Về nhà mày no đòn! – Giọng bà ta giận dữ.

Vừa dứt lời, người mẹ xách một bên tai của đứa con kéo thẳng về nhà mặc cho tiếng van xin vang vọng khắp con phố. Trông vừa thương vừa buồn cười. Bốn cậu bé mặc niệm cho người chiến hữu vài giây nhưng cũng không quên việc mình cần phải đào thoát khỏi nơi “nguy hiểm” này.

Mặc dù đã đào thoát an toàn nhưng chẳng thể trốn mãi được. Và hiển nhiên, kết cục của bốn người còn lại cũng chẳng khác gì Hiếu. Hôm sau đi học, việc đặt mông xuống ghế ngồi bình thường còn khó hơn việc được thầy hiệu trưởng tuyên dương trước toàn trường. Tuy vậy, năm cậu học trò vẫn ghé quán Net cỏ thường xuyên mặc cho việc sẽ bị các bà mẹ vẽ lên người những hình xăm “giun rắn” yêu thương.

* * *

Đến năm cuối cấp ba, các cậu học trò trông bận rộn hơn hẳn. Chẳng còn những vẻ hồn nhiên và thói quen phi thẳng đến quán Net khi tiếng chuông ra về vang lên nữa. Bây giờ, cuộc sống của các cậu chỉ xoay quanh sách vở và những buổi học thêm đến tận khuya. Ai cũng trưởng thành hơn và biết nhận thức về tương lai hơn. Những lần la cà bên quán Net và những trận đánh nảy lửa giờ chỉ còn là dĩ vãng. Mọi người giờ đây chỉ quan tâm đến kì thi quan trọng nhất đời học sinh.

Rồi kì thi quyết định số phận cũng đến. Dù muốn hay không, ai cũng đã có con đường riêng phải đi. Điều đáng mừng thay, anh em ngày xưa thỉnh thoảng vẫn có dịp tụ họp lại dù hiếm khi đầy đủ.

Một hôm đang tụ họp ở quán cà phê trong xóm, họ lại hoài niệm những kí ức xưa. Họ kể những câu chuyện trên trời dưới đất một cách say sưa. Bỗng Chiến thở dài:

- Dạo này không thấy thằng Thắng ta?

- Hình như nó bỏ học đi làm cho ai rồi á. – Hiếu đáp.

- Chà, uổng vậy! Nhưng chắc lương cũng ổn nên nó mới bỏ ngang. Nhà nó cũng nghèo nên đành phải vậy thôi.

- Nó bận tới nỗi giờ ít ra ngồi với anh em mình ghê…

Cả đám ngồi thẫn thờ một lúc. Bỗng nhớ đến chuyện gì, Chiến lên tiếng:

- Ê tụi bây có thấy ông ăn xin mấy tháng nay hay nằm ở hẻm đầu đường không? Nhìn mặt quen lắm. Đố tụi bây biết là ai?

- Mày hỏi gì lạ, chỗ nào mà chẳng có ăn xin? – Bình cười nhạt đáp.

- Nhưng mà ông này tụi bây quen lắm, đảm bảo tụi bây biết.

Cả ba người chợt nhìn nhau mà suy đoán. Chiến thấy thế mỉm cười. Biết rằng đã thành công khơi gợi tò mò cho những người bạn, Chiến liền nói tiếp:

- Tụi bây còn nhớ thằng Hải Lê ở quán Net cỏ của ông Hưng không?

Mắt cả đám mở to với vẻ bất ngờ khó tả.

- Cái gì?! Đó là nó hả? Nhìn đâu giống đâu! – Bảo vội nói.

- Đúng, đúng. Ông đó chắc phải tầm năm sáu chục. – Hiếu phụ họa.

- Là nó đấy! Tao tra thử rồi! – Chiến khẳng định chắc nịch.

Đợi vài giây để mọi người tiêu hóa tin bất ngờ này, Chiến nói tiếp:

- Nó bị ông Hưng đuổi á, nhà nó cũng không nhận nó nữa rồi.

- Sao lại vậy hả mày? Tao nhớ ông Hưng thương nó lắm mà? – Bảo khó tin nói.

- Thương là thương nó biết sửa máy cho quán Net ổng thôi. – Chiến ngậm ngùi đáp.

Ngập ngừng một chút, Chiến nói tiếp:

- Chẳng qua lúc xưa máy còn bị trục trặc nhiều với sửa tốn nhiều nên mới nhờ nó. Máy đời mới ít hư hỏng hơn với lâu lâu được hãng kiểm tra, bảo hành nên gần như không cần nó sửa nữa rồi.

- Nhưng mà nó cũng phụ được mấy việc lặt vặt mà? – Bình ngây ngô hỏi.

- Ông Hưng khôn lắm ba. Nếu nó chỉ làm mấy việc vặt thôi thì kiếm đại thằng nào làm mà chả được, đằng này tính nó còn lười bỏ mẹ. Ổng muốn đuổi nó lâu rồi chẳng qua là chưa có cớ thôi. – Chiến giải thích.

- Rồi sao nó bị đuổi hả? – Hiếu tò mò hỏi.

- Nghe bảo nó làm một bãi máu ở máy nó hay ngồi, người ta sợ quá chạy hết về.

Chiến vừa dứt lời, cả đám liền thốt lên:

- VÃI CHƯỞNG! GỚM THẾ?!

- Nó bị “đèn đỏ” hả? – Bình buộc miệng nói.

- Khùng quá mày! Tao nghe bảo nó bị bể múi trĩ. Ngồi một chỗ từ sáng tới tận khuya với ngày 3 bữa là mì gói, người thường là hẹo từ lâu rồi. Nó đúng là thánh nhân mà! – Chiến lắc đầu ngao ngán.

Dù đã biết kết cục của Hải Lê nhưng cả đám vẫn giục Chiến kể tiếp.

- Ông Hưng gửi nó tí tiền để đi viện rồi lấy cớ không cho nó ngồi Net nữa. Ba má nó dưới quê biết chuyện nó nghỉ học cắm Net thì tăng xông mà hẹo luôn. Anh chị nó giành hết gia tài, cắt luôn trợ cấp cho nó. Giờ tụi bây biết nó sao rồi á.

- Hết “giá trị sử dụng” thì bị tư bản vứt bỏ thôi mà anh chị nó cũng ác với nó quá, âu cũng là cái tội lúc trước nó không biết suy nghĩ. – Bảo trầm ngâm nói.

Cả đám nghe xong im lặng mà chẳng nói gì. Để xua tan bầu không khí nặng nề này, Bảo chợt gợi ý:

- Nhắc tới quán Net cỏ của ông Hưng, hay giờ mình ghé thử đi tụi bây. Lâu quá chưa làm một trận rồi.

- Chắc cũng vài năm rồi đó mày. Lâu quá tao chưa đụng tới Games rồi. – Chiến mong đợi.

- Vậy tính tiền thôi anh em. – Hiếu nhắc.

Vừa dứt lời, cả đám tính tiền cà phê và đi trên con đường quen thuộc đến quán Net xưa. Nhưng khi đến nơi, nào thấy được quán Net cỏ ngày xưa nữa. Chữ Net bây giờ đã được thay thế bằng chữ Cyber với những trang trí đầy “màu mè hoa lá” kèm theo những chiếc Poster Games cực kì đẹp mắt.

Vừa bước chân vào quán, đã có một cô tiếp viên xinh đẹp mở lời:

- Chào mấy anh, mấy anh đến chơi lần đầu ạ?

- Đúng rồi em, à mà anh Hưng đâu rồi hả? – Bảo hỏi.

- Dạ anh Hưng có việc bận rồi ạ. Mấy anh cần hỗ trợ gì không ạ?

- À vậy thôi. Lấy tụi anh 5 máy đi em.

- Mấy anh có tài khoản chưa ạ?

Cảm thấy không hiểu và bất ngờ với dịch vụ Cyber vì vốn đã quen chơi Net cỏ, cả đám chợt nhìn nhau. Đoán được họ đang suy nghĩ gì, cô tiếp viên giải thích như một bài học thuộc:

- Dạ nếu chưa có tài khoản thì mình mở tài khoản để những lần ghé sau mình tiện đăng nhập sử dụng dịch vụ và thỉnh thoảng sẽ nhận được nhiều ưu đãi,…..

Bốn người họ đang kiên nhẫn nghe hết lời giải thích thì bỗng có một bóng dáng quen thuộc đi đến vỗ vai bọn họ và lên tiếng nói:

- Tú, em cho tụi này bốn cái acc nội bộ đi. Tụi nó là người quen của anh với anh Hưng.

- Dạ! Để em ghi số tài khoản cho mấy ảnh.

- Thắng! Dạo này mày chết đi đâu rồi? – Cả đám xúc động.

- Giờ tao đang làm cho ông Hưng. Ổng giao cho tao cắm cái Cyber này để ổng lo mở thêm chi nhánh nữa. – Thắng vui vẻ nói.

- Lâu quá anh em chưa làm một trận rồi. Nay thêm mày là team đủ luôn. – Bảo rủ rê.

- Thôi tao có việc cần làm nữa. Tụi bây chơi vui vẻ đi nha. – Thắng khéo từ chối.

Cả đám định nói thêm gì nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt thiếu ngủ với ánh mắt thâm đen và con ngươi vô hồn của Thắng, họ chợt nhớ đến một hình bóng quen thuộc…

TÁC GIẢ: LU

Bạn đang đọc NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỜI THƯỜNG sáng tác bởi SAMLU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SAMLU
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.