Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRUYỆN: TRÙM TRƯỜNG

Tiểu thuyết gốc · 4489 chữ

Sân trường rộn ràng và sôi động khi tiếng cười vui vẻ của học sinh vang lên khắp nơi. Ánh nắng mặt trời lấp lánh trên bề mặt sân trường tạo nên một không gian ấm áp và rực rỡ. Từng nhóm bạn áo trắng tụm năm tụm bảy mà trò chuyện, tán gẫu tựa như bầy chim ri khi mùa xuân mới về. Thi thoảng, vài trái cầu bay lên rồi lại vụt xuống theo từng cơn gió như một vòng tuần hoàn. Mặc dù trên sân trường đầy tiếng ồn ào và thỉnh thoảng còn hòa với những tiếng hò hét phấn khích nhưng tất cả lại trông yên bình đến lạ.

Bỗng một trái cầu bay mạnh ra xa do một bạn đá quá đà. Trái cầu vô tình bay thẳng đến một nhóm người và va đập mạnh vào mũi chân người đi đầu. Một người khác vội vàng chạy đến xin lỗi và nhặt lại trái cầu. Tuy nhiên, khi chạy gần đến khoảng cách không xa, mặt người ấy liền tái mét và miệng nín bặt chẳng nói nên lời.

Người bị quả cầu bay trúng cũng chẳng thèm nói gì. Hắn nhấc chân đá một phát, quả cầu đi theo một đường hình sin và quay trở lại vị trí cũ. Vuốt mái tóc của mình một cách tiêu sái, hắn nghênh mặt lên và tiếp tục đi về phía trước như chẳng hề gì. Các nhóm học sinh khác thấy thế liền lần lượt lùi ra chỗ khác để tránh đi. Một vài người trong nhóm hắn còn không quên trừng mắt liếc nhìn người bạn học sinh đang bàng hoàng kia.

Nhóm của hắn đi thẳng đến căn tin của trường. Và cũng như những nhóm học sinh khác, mọi người trong đây đều đã tránh đường và tất nhiên những hàng bàn ghế vốn chật kín khi nãy giờ lại trở nên trống không bởi vì bọn hắn.

Hắn chẳng ngần ngại mà đặt mông xuống ngồi ghế giữa ở bàn trung tâm. Hắn gác đôi chân với cái ống quần đã xắn đến tận bắp chân lên một chiếc ghế khác trong rất “bố đời”. Đồng bọn cũng lần lượt ngồi quay quanh bàn đúng hơn hết là ngồi quay quanh hắn. Mười mấy mạng giờ đây ngồi chụm lại như đang mở một cuộc hội nghị bàn tròn, với hắn làm trung tâm.

Hắn vuốt vuốt cổ họng mình một cái, đồng bọn lập tức hiểu ý. Một tên đồng bọn gọi một bạn học sinh gần đó đến “nhờ” đi mua giùm nước và đồ nhắm cho cả đám. Bạn học sinh kia mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn phải lết chân mà đi. Bạn ấy biết rằng nếu như không nghe lời chúng thì những năm tháng đi học êm đềm sẽ trở thành ác mộng.

- Sao vậy Lộc? Tao nghe mày bị mấy thằng khóa dưới “tẩm quất” cho thì phải? – Hắn quan tâm hỏi.

- Tao muốn đập mấy thằng đó một trận quá Long! Tụi nó láo thấy mẹ luôn đấy! – Một người tức giận đáp.

- Nó láo cỡ nào thế? – Long chợt cảm thấy hứng thú.

- Tao đang ngồi uống nước ngoài trường với thằng Vũ, một thằng đụng đổ ly nước tụi tao rồi đi luôn. Tao chặn nó lại chửi rồi bị nó thụt cho vài phát. Mày coi con mắt thằng Vũ kìa! – Người kia thở dài.

Cả đám chợt nhìn về phía người đeo kính râm trong đám. Người đó cũng tháo chiếc kính đen để lộ một bên mắt sưng tím.

- Tao với Lộc tính đập lại ai dè lớp thằng đó kéo cả đám ra úp sọt hai tụi tao. Nghe đâu là tụi nó quen với bên lớp thằng Sang. – Vũ xoa xoa bên mắt thâm tím.

- Chà, tao còn chưa ngán ai bao giờ. Thằng đầu bò đó tuổi gì? Thôi! Để lát ra về “gom quân” rồi hỏi tội tụi nó vậy. Đụng tới anh em tao là tụi nó xong đời rồi. – Giọng Long tức giận.

Long vừa dứt lời, chợt có người vội vã chạy vào. Người đấy là bạn học sinh được “nhờ” mua nước giùm cả đám khi nãy. Bạn học sinh ấy ôm trên tay cả chục chai Sting kèm theo đó là vài bịch bim bim to đùng.

Cả đám cứ thế mà khui nước và mở bim bim ra ăn. Người bạn học sinh ấy vẫn cứ đứng ở đó mà nhìn họ ăn uống. Một người trong đám thấy thế liền đuổi khéo bạn ấy:

- Ông xong nhiệm vụ rồi! Ra chỗ khác chơi đi nha!

- Nhưng mà mấy ông chưa trả tui tiền bánh với nước. Hì hì! – Bạn học sinh cười ngượng.

- Tụi tao bây giờ không có đem theo tiền. Trả sau đi! – Một người quát.

- Nhưng mà đó là tiền ăn sáng tuần này của tui…

- MÀY KHÔNG THẤY TỤI TAO ĐANG BÀN CHUYỆN QUAN TRỌNG HẢ?! BIẾN!

Bạn học sinh kia nghe thấy thế liền mếu máo mà cúi đầu ra đi. Cả đám chúng nó tiếp tục ăn trên tiền ăn của người khác.

- Không sợ nó mách ông giám thị hả mày? – Một người trong đám nói.

- Thách nó mách! Coi nó dám đi ra cổng trường không! – Long đe dọa.

Sau một hồi bàn chuyện, nước cũng đã cạn, bánh cũng đã hết. Ánh nắng trưa cũng dần đậm màu và nhẹ nhàng hơn, chẳng còn ấm áp như khi nãy nữa.

RENG! RENG! – Bỗng tiếng chuông reng của trường vang lên.

- Thôi anh em ai nấy về lớp mình đi. Hết giờ rồi. Để lát ra về tao nhắn mấy thằng lớp bạn gom quân lại úp mấy thằng đó. Tụi bây kéo anh em chặn lớp tụi nó trước nhé! – Long dặn dò cả đám.

- OK! Lát có gì nhờ mày nhé. Tụi tao về lớp đây. – Cả đám tạm biệt nhau.

Sau một hồi trở về lớp học của mình. Long chẳng tập trung được bao lâu, tiếng giảng bài của thầy nhanh chóng khiến hắn chán nản. Hắn chẳng thèm quan tâm mà gục đầu xuống bàn. Người thầy cũng chẳng bận mà nhắc nhở hắn nữa. Đối với ông ta, những thành phần này có cũng được mà chẳng có cũng vậy.

* * *

Gục xuống bàn được một lúc, tiếng chuông trường lại reo vang. Long ngước mặt nhìn lên. Điện thoại hắn lúc này hiện đầy những tin nhắn. Hắn mỉm cười, có vẻ anh em hắn đã gom đủ quân. Đến lúc thể hiện cái oai của dân anh chị rồi.

Khi Long đi đến điểm hẹn, đã có một đám người đợi sẵn. Những bạn học sinh gần đó ai cũng mặt mày tái mét lo sợ và vội vã tránh xa.

- Nay gom được nhiêu mày? – Long hỏi.

- Hai mươi ba mạng. Đủ bón hành mấy thằng nhóc ác đó rồi. – Người cầm đầu nhóm cười cười.

- Lên lầu hai tòa C nhé.

Cả đám học sinh hùng hổ kéo đến lầu hai tòa C với khí thế dọa người. Những người khác thấy thế cũng tò mò mà đi theo. Thành ra, làn người lũ lượt kéo đến ngày một đông tựa như những phân cảnh trong phim “Người trong giang hồ” vậy.

- Có biến kìa tụi bây! Mau lại coi!

- Đâu? Đâu? Vụ gì vậy?

- Long nó gom người kéo qua lớp nào á!

- Vụ này căng đấy! Hình như là kéo qua lớp 11A7 thì phải, lớp đó cũng đang có biến!

Những tiếng bàn luận xôn xao vang vọng khắp mọi nơi ở tòa C.

Khi đám Long vừa đến hội với nhóm bạn của mình, đập vào mắt hắn là cảnh hai nhóm học sinh đang “giương cung bạt kiếm” với nhau. Khi vừa thấy nhóm Long kéo tới, Lộc bèn chớp lấy cơ hội.

- Long! Mày tới đúng lúc quá! Kêu anh em xử mấy thằng “ba gai” này đi! – Lộc la lên.

Tình huống lúc này bèn nghiêng về một phía. Số người phe Long giờ đây gần gấp ba lần bọn lớp 11A7. Người cầm đầu bên 11A7 thấy thế liền hoảng sợ và giở giọng nịnh nọt:

- Chà, anh Long! Nghe tên anh đã lâu. Tụi em không biết anh Lộc là bạn anh nên có tí hiểu lầm. Mấy anh bỏ qua cho tụi em vụ này nha. Em mời mấy anh uống nước.

Long chỉ đáp với giọng lạnh lùng:

- Bữa đó thằng nào đấm sưng mắt thằng Vũ-bạn tao hả?

- Dạ bữa đó tụi em lỡ tay.... Có gì tụi em xin lỗi anh Vũ ạ. – Giọng người kia lắp bắp nói.

- Bây giờ tao đụt nâu con mắt của mày rồi tao xin lỗi mày nhé? Mày chịu hông? – Long bình tĩnh nói.

Thấy không nịnh nọt được nên tên kia đành cứng rắn:

- Chuyện này coi như là tụi em sai đi. Mấy anh nể anh Sang lớp 12A9 tha cho tụi em. Anh Sang sẽ cảm kích lắm.

- Thằng Sang nó là cái thá gì? Tao đây đếch cần mấy thằng đầu bò đó cảm kích! Mày đừng lấy nó ra hù tao. Mày ngu lắm con ạ! – Long chửi thẳng mặt hắn.

- Mày dám đụng tới tụi tao là anh Sang không tha cho tụi bây đâu! – Mặt người kia tái mét nhưng vẫn cố làm vẻ hung dữ.

Long nghe xong chỉ mỉm cười. Nụ cười hắn càng ngày tươi lên nhưng rồi chìm dần xuống rồi hòa với vẻ âm u trên khuôn mặt của hắn. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu nhưng gần như đều đập vào tai của những người ở đây.

- Anh em. Lên. Dạy cho mấy thằng này cách làm người đi.

Nhóm Long lao lên đấm đá và nhanh chóng áp đảo tụi 11A7. Ít hơn về mặt quân số, bọn chúng đành chịu trận. Có kẻ nằm chèo queo dưới đất, có người cố gắng bỏ chạy nhưng lại bị số lượng người áp đảo vây quanh và nhanh chóng trông thấy kết cục. Lúc này, bỗng vài người la lên:

- Giám thị tới! Giám thị tới!

Cả đám đang đánh đấm hăng máu khi nãy bỗng chốc dừng tay. Long thấy thế liền đi đến túm lấy tên cầm đầu.

- Cho tụi bây nhớ lâu một chút! Mốt đụng tới anh em tao là sẽ như vậy đấy!

Sau khi đã cảnh cáo, hắn vứt tên cầm đầu một chỗ và nhanh chóng sơ tán anh em trốn đi. Giám thị vừa đi tới cũng là lúc đám bọn hắn bốc hơi khỏi bãi chiến trường này.

Sau khi ra khỏi trường, bàn giao hết việc và tán gẫu vài câu. Long giải tán đám người và trở về nhà của mình, một nơi mà hắn chẳng muốn về, đã nuôi dưỡng nên con người hiện tại của hắn.

Vừa bước chân đến cửa, Long đã nghe tiếng chửi rủa.

- Con mụ già mày sao kiếm được có nhiêu đây vậy?! Mày giấu số tiền còn lại ở đâu rồi?

Bỗng chốc tiếng lục lọi đồ đạc vang lên kèm với tiếng va đập của đồ vật làm cho ngôi nhà vốn đã tồi tàn nay càng thêm bừa bộn hơn nữa.

- Tui xin ông! Ông không thể lấy hết tiền đi đánh bạc được. Ông lấy hết rồi tụi mình lấy gì mà sống đây? – Giọng người đàn bà trong nhà van xin.

Người đàn ông nghe thế liền bỏ dở việc lục lọi và dùng hai bàn tay lực điền của mình bóp chặt cổ người đàn bà. Mặt người đàn bà trong chốc lát đỏ bừng lên do thiếu dưỡng khí. Chỉ cần ông ta dùng thêm một tí lực thì người đàn bà liền thoát khỏi cuộc sống đau khổ này.

- Khôn hồn mày lấy tiền ra đây! Không là tao cho mày đi luôn! – Giọng người đàn ông hùng hổ đe dọa.

Chẳng thể nhịn được nữa, mặt Long bây giờ đỏ bừng còn hơn cả mặt người đàn bà kia do lửa giận bốc lên dữ dội. Canh lúc người đàn ông kia không chú ý, hắn lao đến từ đằng sau húc lão ta va vào tường nhà. Tranh thủ lúc lão kia còn đang loay hoay, hắn đỡ người đàn bà dậy một cách nhẹ nhàng.

- Má! Má có sao hông má? – Giọng Long khẩn trương.

Người đàn bà kia phải thở một hồi lâu mới ổn định lại, trên mặt bà ta vẫn hiện lên vẻ kinh hoàng khi vừa từ quỷ môn quan trở về.

Người đàn ông kia cũng lảo đảo đứng dậy và chửi rủa. Lão ta nhanh chóng chạy đến hai mẹ con Long và tiếp tục động tay chân với họ. Long cũng chẳng ngừng ngại mà đáp trả lại lão. Cả hai giằng co một hồi lâu.

- Thằng mất dạy! Mày dám đánh cả ba mày hả? – Người đàn ông kia chửi.

- Ba tui chết rồi! Tui không có người ba này! – Long gào thét đáp lại.

Vật nhau một hồi lâu, kết quả nhanh chóng được thấy rõ. So về sức lực, người đàn ông trung niên bụng phệ với cơ thể đầy những chất tệ nạn làm sao có thể bì được sức của một cậu trai trẻ khỏe mạnh? Và hiển nhiên, người đàn ông kia đang dần đuối sức.

- TRỜI ƠI! SAO SỐ TUI KHỔ QUÁ?! KIẾP TRƯỚC TUI CÓ TỘI TÌNH GÌ MÀ SAO LẠI THẾ NÀY?! HUHUHU! – Mẹ Long bất chợt hét lên và gào khóc nức nở.

Long nghe thấy tiếng mẹ mình khóc, không chú ý mà mất tập trung một lúc. Lão kia chợt chớp lấy cơ hội mà vả vào mặt hắn một cú đau điếng. Long lập tức mất thăng bằng và té ngã đến chỗ mẹ hắn.

Lão ta tính tiếp tục đánh hắn nhưng lão chợt dừng tay. Mặc dù đã ngã dưới đất với khóe miệng chảy máu nhưng lúc này trông Long rất đáng sợ. Ánh mắt hắn bây giờ giống như con thú hoang đang nhìn chằm chằm vào cha mình, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hắn nghiến răng tựa như tiếng mài dao sắc bén. Lão cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục ra tay thì Long sẽ không ngừng ngại mà “khô máu” với lão.

Lúc này, hàng xóm xung quanh cũng dần đi qua nhà họ để hóng tình hình. Cha Long thấy thế liền bỏ đi và không quên buông câu chửi rủa. Từng người hàng xóm ân cần mà hỏi han, giúp đỡ mẹ con Long sắp xếp lại đồ đạc và xử lý vết thương cho hai người họ. Hai mẹ con cũng lần lượt cảm ơn và tiễn đưa những người hàng xóm tốt bụng ra về.

Tối hôm ấy, do bị sốc và kiệt sức vì chuyện hôm nay, mẹ Long ngủ khá sớm. Hắn cũng khá mệt mỏi vì biết bao chuyện nên cũng nằm gục trên giường ngay. Kì lạ thay, dù người rất uể oải nhưng hắn chợp mắt mãi vẫn không được. Bao nhiêu chuyện cứ lởn vởn trong đầu hắn khiến hắn cứ trằn trọc mãi.

Lúc này hắn cần lắm một người tâm sự cùng hắn, đáp lại mong muốn ấy chỉ là màn đêm tối tăm trải rộng khắp căn phòng vô tận tựa như cuộc sống của hắn vậy, thỉnh thoảng đáp lại hắn chỉ là tiếng động cơ của quạt gió giữa buổi đêm yên tĩnh. Hắn chợt nhớ đến những chuyện vớ vẩn nhưng lại có ấn tượng sâu sắc đối với hắn.

Hắn nhớ những lúc còn nhỏ, cha hắn thường ăn nhậu và đánh bạc thua về chỉ biết đánh đập hai mẹ con hắn. Mỗi lần bị trút giận xong, mẹ hắn thường nhắc nhở hắn phải học hành chăm chỉ để thoát khỏi số phận này. Cuộc đời mẹ hắn đã khốn khổ vì lấy được người chồng vũ phu, bà ta bây giờ chỉ hi vọng hắn có thể sống thật tốt, ít nhất không như người cha của hắn. Bà ta luôn lấy đó là động lực tần tảo kiếm tiền nuôi hắn ăn học để hắn không thua kém người khác.

Đáp lại điều đấy, hắn luôn cố gắng rèn luyện sức khỏe và thể lực thật tốt để bảo vệ mẹ hắn khỏi người cha vũ phu. Nhờ kiên trì tập luyện, hắn có được sức mạnh, ít nhất là có thể chống cự với ông già hắn. Nhưng dần dà, hắn bị nó chi phối. Hắn cảm thấy thế giới này nói chuyện bằng “nắm đấm” luôn là hiệu quả nhất. Chẳng phải mấy thằng học giỏi “đầu to mắt cận” đều run như cầy sấy khi nghe tên hắn hay sao?

Nhờ có thể lực, hắn luôn là ngôi sao trong các đội tuyển thể thao của trường. Hắn thường giành về những thành tích danh giá cho trường. Điều này cũng khiến cho hội đồng trường luôn “mắt nhắm mắt mở” trước những hành vi của hắn. Mặc dù thế, các bản kiểm điểm của hắn còn dày hơn cả đống tập vở hắn chép được khi đi học.

* * *

Một ngày mới lại đến, lại là một ngày nhộn nhịp dưới mái trường xưa. Như mọi ngày, Long và đám bạn hắn ngồi quay quanh chiếc bàn quen thuộc ở căn tin. Hôm nay, nhóm hắn vẫn tiếp tục “nhờ vả” những bạn học sinh xui xẻo. Bọn hắn cứ ăn uống và tán dốc như lũ bợm đầu đường xó chợ, thỉnh thoảng chúng còn cười phá lên và cất những tiếng văng tục.

- Hôm qua mấy thằng đó nằm trèo queo tếu thật. – Lộc cười vui vẻ.

- Mát lòng mát dạ thật đấy! Hahaha!

- Theo Long tao là anh em khỏi cần ngán thằng nào hết. Hehe! – Long nghênh mặt cười.

- Lát về đánh bida đi anh em, chầu này tao bao! – Vũ hào phóng nói.

Cả đám đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt một tiếng động vang lên, kèm theo đó là vài vật thể lạ bay đến đám bọn họ. Nhìn gần thì đó là vài cái ghế của căn tin trường đang ném mạnh về phía họ.

- Thấy mấy thằng đó rồi! Anh em! Lên! – Một giọng nói vang lên từ bên kia.

Cả bọn định thần nhìn lại thì bỗng chốc đổ mồ hồi lạnh. Có một đám học sinh đông đảo đang chạy đến bàn bọn họ với khí thế muốn “ăn tươi nuốt sống” cả đám.

- Chết mẹ! Là tụi thằng Sang! Nó gom gần ba chục mạng tới úp mình! – Một người trong đám la lên.

- Chạy không kịp rồi! Anh em theo tao chiến tụi nó! – Long hô lên.

Trong chốc lát, căn tin trở lên hỗn loạn, bàn ghế khắp nơi bị đẩy bay ngổn ngang. Lúc này, có một tên học sinh to béo lên tiếng:

- Thằng Long đâu? Mày nói ai là thằng đầu bò? Tao cho mày quỳ xuống xin lỗi tao ngay!

- Tao là người Việt chứ có phải Ấn Độ đâu mà quỳ với bò? – Long cà khịa tên béo.

- Mày tới số rồi con! – Tên béo kia nghe vậy liền tức giận.

Nhờ có sức lực tốt nên Long có thể chịu đựng những cú đấm và phản công lại những kẻ có ý định đánh hội đồng hắn. Với kẻ thường xuyên sử dụng nắm đấm để nói chuyện, việc “một đấm là nằm” không phải là nói chơi. Một mình hắn nhanh chóng hạ gục vài mạng và đang giằng co với tên béo kia. Đồng bọn hắn thấy thế liền giữ vững tinh thần, cả đám nhanh chóng phối hợp và dần chống lại lũ người đông gấp hai, ba lần bọn họ.

Mặc dù với thân hình mập mạp lì đòn nhưng tên béo kia lại đánh đấm khá nhanh, ít nhất có thể tạm thời cân kèo được với Long. Nhưng với tấm thân được tập luyện có sức chịu đựng tốt, Long nhanh chóng trên kèo tên béo. Lúc này, tên kéo cũng bắt đầu xuống sức và thở hộc hộc. Lợi dụng thời cơ tốt, Long đấm thẳng một cú vào mặt hắn. Mũi tên béo liền phụt máu và hắn ngã quỵ xuống đất.

- Anh Sang bị đấm gục rồi! – Vài người thấy thế liền la lên.

Mọi người chợt quay lại nhìn thì thấy tên béo cứ cố gắng luống cuống chồm dậy nhưng mọi nỗ lực của hắn đều bị Long lạnh lùng mà đập xuống. Nhóm người của tên béo khi thấy đại ca mình bị đánh gục thì lập tức xuống tinh thần, thậm chí có người còn chạy trốn khỏi nơi đây. Đám Long dần áp đảo và hạ gục những người còn lại. Đúng là một cuộc chiến oanh liệt!

Cuộc chiến diễn ra chưa được bao lâu thì buộc phải dừng lại. Giám thị tới rồi!

- Chuyện gì đây?! Mấy ông kia đứng lại! Đi xuống phòng giám thị hết cho tôi! – Thầy giám thị nhìn đám Long đang chạy thoát hét lớn.

Vừa dứt lời, thầy giám thị liền chạy theo và túm được một người vạm vỡ. Trùng hợp thay! Người đó lại là Long.

- Anh Long? Sao anh suốt ngày gây chuyện thế? Lần này anh không chạy được nữa đâu! – Giám thị nói với giọng hả hê.

Thôi chết Long rồi! – Ít nhất trong đầu cả đám đang nghĩ vậy. Nhưng thay vì ngoan ngoãn đầu hàng, Long lại làm một việc khiến tất cả “trợn mắt há mồm”.

“BỘP” một cái. Nắm đấm của Long in thẳng vào mặt thầy giám thị. Ông ta lập tức choáng váng và xây xẩm mặt mày. Tranh thủ ông ta chưa hoàn hồn, cả đám không hẹn mà chạy thoát tiếp.

- Mày làm gì vậy Long? Khùng hả? – Lộc bất ngờ.

- Nãy máu quá nên không nhìn rõ… Hi vọng không bị gì. – Long gãi đầu.

Mặc dù chạy thoát được nhưng chẳng bao lâu, Long bị hiệu trưởng mời lên. Hắn bị đưa ra hội đồng kỷ luật trường xét xử. May mắn thay, hắn được nhà trường ưu ái và bao che do những thành tích hắn mang lại, hắn chỉ bị thôi học một tuần.

Dù một tuần không lên trường nhưng danh tiếng của hắn không vì vậy mà đi xuống. Ngược lại, ai cũng khiếp sợ hắn vì sức mạnh và độ liều lĩnh của hắn. Một tuần này đối với hắn chỉ như đi nghỉ dưỡng trước khi trở lại trường một cách huy hoàng.

Khi Long đi học lại, danh tiếng hắn đã vang dội khắp trường. Những kẻ chống đối hắn khi xưa nay lại nịnh nọt hoặc cúi đầu trước hắn. Dần dà, những người theo hắn ngày một đông. Giờ đây, trong lòng mỗi học sinh ngôi trường này, “trùm trường” là biệt danh độc nhất để dành cho hắn.

Long đã chính thức trở thành vua không ngai trong trường. Và tất nhiên, với bản tính bạo lực của hắn, những hành động trấn lột, những vấn nạn bắt nạt ngày càng tăng thêm khiến cho tất cả học sinh ám ảnh và mọi giáo viên phải đau đầu. Hắn thường bị mời lên phòng giám thị hay hiệu trưởng để cảnh cáo nhưng lần nào vẫn thế. Hắn vẫn không quan tâm và tiếp tục làm theo ý mình.

* * *

Trong một lần tức giận, Long đánh một bạn cùng trường bị thương tích nặng. Vụ ấy khá rầm rộ và thậm chí lên cả báo. Nhà trường chẳng thể bao che được nữa và phải buộc thôi học hắn. Mẹ hắn biết tin liền buồn bã mà sinh bệnh rồi mất không lâu sau đó. Chẳng còn điều gì vướng bận, dấn thân vào xã hội là thứ hắn mong muốn lúc này. Long tin rằng với nắm đấm và máu liều, hắn sẽ có chỗ đứng trong xã hội này.

Và tất nhiên, các băng nhóm xã hội cần những người như hắn. Long đã chính thức trở thành dân anh chị như điều hắn luôn mong muốn. Những cuộc đâm chém, tệ nạn và những thứ dơ bẩn đối với hắn chỉ như cơm bữa thường ngày.

Một hôm đang trong quán nhậu, Long bị người khác đánh úp. Tên kia chém đứt một bên chân khiến hắn gục ngã. Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, anh em xã hội luôn đi chung với hắn nay lại trở nên xa lạ. Hắn nhận được cùng lắm là những lời an ủi và những câu hứa hẹn.

Hắn chạnh lòng. Nhưng hắn phải sống. Đúng, hắn phải kiếm sống. Nhưng hắn chẳng có tri thức, cũng chẳng còn sức khỏe như xưa. Trong mắt người khác bây giờ, hắn chỉ là một con quái vật tàn tật mà thôi.

May mắn thay, một người anh em ngày xưa giới thiệu cho hắn một công việc. Long trở thành công nhân cho một xưởng dệt may. Mặc dù lương không cao nhưng ít ra công việc này rất phù hợp với hắn. Hắn chỉ cần ngồi một chỗ làm việc và tiền lương đã đủ để giải quyết các nhu cầu sinh sống cơ bản.

Một hôm, quản lý xưởng đến kiểm tra công việc. Khi thấy hắn, phản ứng của quản lý rất chi là bất ngờ.

- Đây là… Long? Trùm trường Long hả?

Long bất ngờ nhìn lại, hắn nhận ra người quản lý là một học sinh mà hắn thường bắt nạt và trấn lột khi xưa.

- Dạo này sao rồi “trùm trường”? Nghe nói bị chặt chân hả? Hề hề. – Giọng quản lý hả hê.

Long nghiến chặt hàm răng và cúi đầu không nói gì.

- “Què” mà năng suất phết nhỉ? – Tên quản lí kiểm tra sản phẩm của Long với giọng đùa bỡn.

Long vẫn im lặng mà làm việc.

Thấy vô vị, người quản lý kia chẳng thèm tốn thời gian để tâm đến Long nữa. Sau này hắn thiếu gì cơ hội mà khịa “trùm trường” ngày xưa đâu?

- Thôi làm việc chăm chỉ nha “trùm trường”, lâu lâu tui qua kiểm tra đó.

Long nắm chặt nắm đấm. Hình ảnh tên quản lí “răng môi lẫn lộn” nhanh chóng hiện rõ trước mặt. Nhưng khi định thần lại, hắn mau chóng buông tay và thở dài bất lực. Hóa ra đó chỉ là tưởng tượng của riêng hắn.

TÁC GIẢ: LU

Bạn đang đọc NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỜI THƯỜNG sáng tác bởi SAMLU

Truyện NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỜI THƯỜNG tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SAMLU
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.