Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gọi một tiếng bố cho bố nghe nào!

Phiên bản Dịch · 2312 chữ

“Ông Hoắc báo cáo của ông đã có rồi!” nhân viên đưa cho anh một văn kiện đã được niêm phong.

Hoắc Khải Quân gật đầu, cầm lấy rồi đưa Hạ Thần Hy quay về xe.

“Chú Hoắc, hay là về nhà mở ra xem?” Hạ Thần Hy nói.

“Sợ rằng đây là lần cuối cùng con gọi bố một tiếng chú.” Hoắc Khải Quân nói rồi bóc túi văn kiện ra.

Hạ Thần Hy căng thẳng nhìn Hoắc Khải Quân cầm văn kiện, lúc này tâm tư bé nhỏ của nó biến đổi một cách phức tạp.

Nói thực thì mặc dù nó không nói nhưng đích thực nó cũng muốn có một ông bố.

Nó nhớ lúc nhỏ lúc sinh nhật hỏi Hạ Nghiên Lạc bố mình đang ở đâu. Khi đó Hạ Nghiên Lạc nói bố nó đã đi đến một nơi rất xa sau này sẽ không quay về nữa.

Mặc dù nó còn rất nhỏ nhưng nhìn dáng vẻ Hạ Nghiên Lạc tức thì không vui vậy là nó cũng dần dần hiểu thế nên cũng không hỏi nữa.

Vậy là hy vọng bản thân có một người bố đẻ đã trở thành một bí mật mà nó không dám hé răng.

Mà bây giờ Hoắc Khải Quân bước vào cuộc sống của họ và dần dần đối tốt với nó, còn nói nó là con trai ruột của mình.

Những khát vọng nhỏ tận đáy lòng nó vốn đã bị khép lại lần nữa lại trỗi dậy.

Nó và Hạ Nghiên Lạc khác nhau. Cuộc sống ngay từ lúc còn bé của nó vốn không hề dễ dàng, thậm chí vì nó được sinh ra như thế, nên nó đã quen với điều đó.

Nhưng bây giờ đột nhiên cái gì cũng có. Nếu kết quả giám định khiến Hạ Thần Hy thất vọng thì nó phát hiện bản thân sẽ thực sự thất vọng, mất mát.

Hóa ra mẹ nói đúng. Những điều tốt đẹp sẽ khiến mọi người lệ thuộc vào nó. Một khi chúng ta đã quen dựa vào nó khi mất đi sẽ không thể thích nghi nổi.

Hạ Thần Hỷ cắn môi, yên tĩnh đợi Hoắc Khải Quân đọc kết quả.

Mà lúc này Hoắc Khải Quân cũng căng thẳng như nó.

Mặc dù trong lòng anh kiên định Hạ Thần Hy là con của mình nhưng thời khắc mở ra chân tướng sự thật anh ta phát hiện trái tim mình cũng bất giác vẫn đập càng nhanh hơn.

Anh nhanh chóng bỏ qua những từ không cần thiết, tầm nhìn rơi thẳng đến kết quả.

"Thông qua giám định trung tâm của chúng tôi, Hoắc Khải Quân và Lý Thần Hy có quan hệ cha con."

Đồng tử Hoắc Khải Quân đột nhiên siết chặt, hô hấp lúc này gần như ngừng lại. Rất lâu sau anh mới từ từ hướng mắt về phía khuôn mặt của con trai: "Hy Hy, con là con trai của bố, Hoắc Thần Hy."

Thằng bé nghe xong ngẩn ra vài giây. Sau đó, nó chộp lấy kết quả giám định: "Cháu xem với!"

Hoắc Khải Quân chỉ vào kết luận cuối cùng: "Hy Hy con đọc cho bố nghe."

"Cháu biết chữ" thằng bé nó xong phát hiện có mấy chữ nói không biết, bất giác hơi xấu hổ, vậy là nó chỉ chữ 'Hoắc' hỏi: "Chữ này hơi quen quen."

"Đây là họ của bố họ nhưng cũng là họ của con." Hoắc Khải Quân đọc rõ ràng từng chữ cho Hạ Thần Hy nghe: "Hoắc Khải Quân và Lý Thần Hy có quan hệ cha con, vì vậy con là con trai ruột của bố."

Thằng bé nghe xong rất lâu mới nói ra một câu: "Chú thực sự là bố của cháu!"

"Biểu hiện của con giống như không thích nó vậy?" Hoắc Khải Quân rất không hài lòng. Thái độ này là gì? !

"Cháu đang suy nghĩ." Hạ Thần Hy, à không phải là Hoắc Thần Hy.

"Lúc đầu bố đã nói rồi đợi có kết quả con phải thay đổi cách gọi rồi." Hoắc Khải Quân dụ dỗ. "Gọi cho bố, ngoan, về nhà cô phần thưởng cho con!"

"Phần thưởng gì?" Đôi mắt của thằng nhóc sáng lên và đầy chờ đợi.

"Không phải thích mô hình kiến trúc sao?” Hoắc Khải Quân nói: “Bố mua cho con một bộ, con để trong phòng tùy ý xây sao bao nhiêu tầng cũng được.”

Quá mị hoặc! Trong lòng Hoắc Khải Quân như có rất nhiều đóa hoa nở.

“Cháu suy nghĩ đã!” Hoắc Thần Hy tính toán nói.

“Về đến nhà rồi nếu không gọi thì sau này gọi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!” Hoắc Khải Quân nói rồi khởi động xe.

Dù sao vợ thì phải hết sức yêu thương, nhưng con trai mặc dù cũng cưng chiều nhưng cấp độ phải hạ xuống thứ hai.

Nào biết thằng nhóc này hết sức kiên cường, khi nghe thấy Hoắc Khải Quân uy hiếp nó, nó lập tức nói: “Không có thì thôi, cháu có mẹ xinh đẹp là đủ rồi! Hừ, chú Hoắc!”

Rất tốt, thằng nhóc này thế làm dám đối đầu với anh! Lồng ngực Hoắc Khải Quân căng lên đang muốn phát tiết nhưng đột nhiên nghĩ tới Hạ Nghiên Lạc vừa mới đồng ý thử chung sống cùng anh, nếu anh đắc tội với con trai nó về nói lung tung trước mặt vợ vậy thì…

Dường như anh ta phải mềm mỏng, chịu xuống nước dỗ dành nó vậy. Thế là Hoắc Khải Quân không dám khinh suất nói chuyện với nó: “Trước đây Lạc Lạc nói con thích nuôi động vật nhỏ, vốn dĩ dự định chọn một con chó nhỏ xem ra giờ phải tính lại!”

Hoắc Thần Hy nghe thấy có thể nuôi chó con đây luôn là niềm ao ước của nó!

Nó xoay đầu nhìn Hoắc Khải Quân, cắn răng, cánh môi lúc này nhẹ nhàng mở ra: “Bố…”

m thanh hơi nhỏ có chút mơ hồ không rõ.

Nhưng Hoắc Khải Quân lại nghe được. Tay anh nắm chặt vô lăng trái tim đập rộn ràng.

Nhưng trên mặt anh lại không có bất kỳ biểu hiện gì, đã vậy còn lạnh nhạt nói: “Hy Hy, vừa rồi con nói gì? Bố không nghe rõ.”

Hoắc Thần Hy ngượng ngùng mấy giây rồi nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Khải Quân, đột nhiên cảm giác dường như người ban luôn trong tưởng tượng của nó cũng không đến nỗi nào, vậy là lần này nó mở miệng thanh âm đã rõ ràng và to hơn: “Bố!”

Giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên bên tai, cái cảm giác đó dường như trong tức khắc chạm vào mỗi ngóc ngách trên từng mạch máu, cả thân người nhưng lan tỏa niềm hạnh phúc. Hoắc Khải Quân dừng xe bên đường, quay đầu sang nhìn Hoắc Thần Hy: “Hy Hy, bố nghe thấy rồi!”

Nói xong anh xích lại hôn lên má Hoắc Thần Hy một cái.

“Đáng ghét, làm mặt con dính nước rồi!” thằng bé tức giận nói.

Hoắc Khải Quân lại không để ý, ánh mắt phát sáng nhìn con trai: “Gọi bố lại lần nữa đi!”

“Con không phải máy lặp từ!” Hoắc Thần Hy nghiêng mặt đi.

“Con không gọi bố lại hôn lên mặt con tiếp!” Hoắc Khải Quân uy hiếp.

“Bố trứng thối!” Hoắc Thần Hy trừng mắt.

Mặc dù thêm vào hai chữ ‘trứng thối’ nhưng Hoắc Khải Quân nghe xong cũng vô cùng vui vẻ.

Anh bế Hoắc Thần Hy từ chỗ ngồi bên cạnh lên đùi mình: “Hy Hy về nhà muốn gì đều nói với bố, bố mua cho con! Còn về chó con, con và mẹ chọn trong sách ảnh, thích con nào nuôi con đó!”

“Thật sao?” mắt Hoắc Thần Hy sáng lên.

“Con là con trai bố, sao bố lừa con chứ?” Hoắc Khải Quân véo đôi má của của Hoắc Thần Hy.

“Oa, bố thật tốt!” Hoắc Thần Hy mỉm cười, tay vòng ra sau cổ Hoắc Khải Quân sau đó xích lại gần hôn lên má anh một cái.

Nó sợ Hoắc Khải Quân nói nói lên vội cướp lời trước: “Ai bảo bố hôn con, vừa rồi con hôn trả lại!”

Hoắc Khải Quân chỉ cảm thấy được con trai hôn toàn thân đều hạnh phúc như một túi nước ấm, anh ghé mặt lại: “Hôn bao nhiêu cũng được!”

“Ngại lắm!” Hoắc Thần Hy động đậy một cái: “Chúng ta vẫn đang ở trên phố.”

Hoắc Khải Quân cười đặt nó lại vị trí cũ: “Vậy về nhà tiếp tục!”’

“Con không cần, bố thích thì tự hôn đi, về nhà có mẹ xinh đẹp hôn con rồi!” Hoắc Thân Hy nghĩ đến Hạ Nghiên Lạc cũng thích hôn cái mặt nhỏ của nó đột nhiên cảm thấy có bố và mẹ thật tốt!”

Hoắc Khải Quân lại khởi động xe: “Được, nhưng hôn để mẹ con hôn bố vẫn cần con giúp bố đấy!”

Hoắc Thần Hy ngôi trên ghế quay đầu sang nhìn Hoắc Khải Quân, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác xa lạ nhưng lại khiến nó phải chú ý đến.

Nó cuối cùng cũng tìm được bố rồi, hơn nữa bố nó lại cao lớn, đẹp trai, dường như cái gì cũng tốt. Trời ơi nó không phải đang nằm mơ chứ?

Thằng bé ngồi đó mà cứ cười vụng trộm mãi.

Sau khi về nhà trợ lý của Hoắc Khải Quân cũng mang ảnh chó con đến.

Hạ Nghiên Lạc và Hoắc Thần Hy xem được một con Teddy màu nâu đỏ hoàn toàn không nhìn thấy mắt đâu.

Con chó nhỏ Teddy này nằm giữa một đám đồ chơi xa hoa, nếu không nhìn kỹ cơ bản không phát hiện ra nó lại có ảnh trong này.

Nó vốn rất nhỏ, ánh mắt đáng thương, nhìn cái là khiến người ta có cảm giác muốn ôm nó về nhà.

Hai người thương lượng sẽ nuôi con chó này, vậy là Hoắc Thần Hy lập tức mang sách ảnh chạy đến chỗ Hoắc Khải Quân đang xem tài liệu trên ghế nói: “Bố, bố, con và mẹ chọn xong rồi!”

Hạ Nghiên Lạc vẫn chưa biết Hoắc Thần Hy sửa đổi cách gọi nên vừa nghe xong câu này cô hơi ngẩn ra mấy giây.

Sau đó cô thấy Hoắc Khải Quân rất tự nhiên ôm Hoắc Thần Hy đặt lên đùi rồi nói: “Được, vậy chọn con nào rồi. Nhưng một con thì nó tương đối cô đơn, bố chọn thêm một con Teddy giống như vậy nhé?”

“Oa, tốt quá!” đáy mắt Hoắc Thần Hy phát sáng: “Bố thật tốt!”

“Vậy qua chỗ mẹ thương lượng xem lấy tên gì đặt cho chúng nó ddi1” Hoắc Khải Quân nói.

“Vâng!” Hoắc Thần Hy lập tức hưng phấn chạy đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc: “Mẹ xinh đẹp, chúng ta trước hết chọn tên cho chúng nó đi!”

Hạ Nghiên lạc nhìn dáng vẻ hưng phấn của con trai có chút hoang mang.

Dường như đây chính làm kiểu mẫu cuộc sống của một gia đình hoàn chỉnh? Dường như tất cả đều sáng rực như ánh dương và ấm áp như mùa xuân. Cô đột nhiên cảm giác dũng cảm thử một lần đúng là một sự lựa chọn đúng.

Mà sau tất cả cũng dần đi vào quỹ đạo ổn định rồi. Công ty của Hoắc Tĩnh Nhiễm đã sửa chữa xong, nhân viên do tập đoàn Hoắc thị chuyển sang, tất cả đã sẵn sàng đợi ngày khánh thành.

Cuối cùng cũng đến ngày 3/11, sáng sớm Hoắc Khải Quân đã đi đến công ty Nhiễm Khắc Ký mà lúc này phóng viên được mời đến cũng đã đông đủ rồi chỉ đợi Hoắc Khải Quân và Hoắc Tĩnh Nhiễm cắt băng khánh thành.

Mặc dù đối với việc khai chương một công ty thiết kế thời trang mà nói không phải là tin tức lớn gì, nhưng sau khi phóng viên biết tên người đứng sau thành lập thì đúng là một tin tức cực hot!

Hoắc Tĩnh Nhiễm cũng là viên minh châu trong tay Hoắc gia mất tích mười năm trước. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, còn thành lập công ty riêng!

Hơn nữa người cắt băng khánh thành còn có cả tổng tài đương nhiệm Hoắc Khải Quân của tập đoàn Hoắc thị nữa!

Hai người như sao sáng này bình thường rất ít khi xuất hiện trước công chúng nên bảo sao mà họ không kinh động được?

Vì vậy các phóng viên nhận được lời mời sớm đã chuẩn bị vị trí quay đẹp, kích động chờ đợi thời khắc này tới.

Mười giờ sáng bắt đầu cắt băng khánh thành, đây đã trở thành tin siêu hot trên weibo sáng nay rồi. Mà dưới tác động của phòng quan hệ công chúng của Hoắc Khải Quân bài đăng “Công ty Nhiễm Khắc Ký” đã leo lên vị trí thứ ba.

Lúc này trong một căn phòng thiết kế toàn màu đen có một người đàn ông đang mở trang weibo, lúc nhìn thấy cái tên quen thuộc trong dòng thông báo các tin tức hot nhất anh ta nắm chặt con chuột trong tau, bất giác mà hơi run run.

Mấy giây sau anh mới mở tin đó ra sau đó nhìn cô gái trong ảnh.

Đã gần 10 năm không gặp, cô ấy vẫn giống như trong ký ức của anh ta.

Khiến máu lạnh trong người anh ta lại sôi sục lên khó mà kết thành băng được.

Lời tác giả: Chương sau sẽ biết có kết hôn không!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 200

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.