Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ đắng không muốn uống thuốc để chồng bón!

Phiên bản Dịch · 2440 chữ

Lúc này Hoắc Tĩnh Nhiễm và Hoắc Khải Quân đã hoàn thành nghi thức cắt băng khánh thành, họ bị phóng viên quây kín.

“Cô Hoắc, xin hỏi cô mười năm không có tin tức là vì thời khắc thành lập công ty này sao?”

“Cô Hoắc, cô có chỗ dựa là tập đoàn Hoắc thị lớn như vậy tại sao lại tự mình độc lập thành lập một công ty riêng mà không phải là gia nhập vào một ngành nghề nào tương đối lớn của Hoắc thị?”

“Cô Hoắc mười năm không gặp cô vẫn xinh đẹp như trước! Có thể cho chúng tôi hỏi một câu hỏi cá nhân không: bây giờ cô độc thân hay là đang trong thời kỳ yêu đương?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm mỉm cười nhìn vào ống kính: “Tại sao lại tự mình thành lập công ty riêng? Thực ra đây là ước mơ rất lâu từ trước của tôi. Chỉ là mười năm này cô thực sự chưa có làm gì cả là vì có thời gian đi nhầm đường, lúc này mới tỉnh ngộ nên muốn cho bản thân một tương lai mới!”

“Cô Hoắc, vậy tình trạng hôn nhân hiện giờ của cô ra sao, có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút không?” Cuộc sống tìm cảm luôn là tin hot mà cánh phóng viên yêu thích nhất.

“Mọi người vậy mà không bỏ qua cho tôi sao…” Hoắc Tĩnh Nhiễm cúi đầu cười sau đó ngẩng lên: “Được, tôi nói thật nhé, tôi đã kết hôn rồi!”

Hoắc Khải Quân nghe đến đây bất giác quay đầu sang nhìn Hoắc Tĩnh Nhiễm.

Cô ấy nói gì vậy?

Phóng viên vừa hưng phấn vừa thất vọng: “Xin hỏi người nào mà lại có may mắn như vậy? Anh ấy có biết hay không mình đã trở thành người đàn ông mà mọi người đố kỵ rồi?”

“Vậy sao?” Hoắc Tĩnh Nhiễm cười: “Vậy về nhà tôi phải đem anh ấy giấu đi!”

“Choang!” trong căn phòng tối đen, cốc thủy tinh trong tay người đàn ông bị vỡ, dưới ánh đèn thủy tinh những mảnh thủy tinh vương vãi như chiếu ánh sáng phản lại.

Cô ấy, kết hôn rồi?

Những giọt máu nóng hổi từ lòng bàn tay anh ta nhỏ xuống, màu đỏ kinh tâm đó từng giọt rơi trên bàn nhưng anh ta lại không biết mà chỉ khóa chặt vào hình ảnh đang xuất hiện trên màn hình.

“Cô Hoắc, xem ra cuộc sống sau hôn nhân của cô rất là ngọt ngào!” Phóng viên nói: “Sao cô lại nói là mình đi nhầm đường mười năm?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm nhẹ nhàng cong môi dường như đang có nỗi khổ tâm: “Đúng, bây giờ tôi rất tốt, chỉ là trước đây nhỏ tuổi nông cạn, lãng phí rất nhiều thời gian! Có điều sau này sẽ không như vậy nữa!”

Trong căn phòng người giúp việc nghe thấy tiếng động bèn đi đến trước mặt người đàn ông, đang muốn quét dọn thủy tinh vỡ. Đột nhiên nhìn thấy trên bàn tay người đàn ông có máu lập tức căng thẳng nói: “Ông Dạ, tay ngài…”

“Cút!” người đàn ông quét ánh mắt lạnh lùng.

Người giúp việc bị dọa không dám nói câu gì, xoay người rời đi.

Trong phòng lạnh lẽo, bên tai người đàn ông vang lên câu nói vừa rồi của Hoắc Tĩnh Nhiễm trong đoạn ghi hình.

Cô ấy nói trước đây nhỏ tuổi nông cạn, lãng phí rất nhiều thời gian! Có điều sau này sẽ không như vậy nữa!

Phóng viên vẫn tiếp tục moi tin nhưng Hoắc Tĩnh Nhiễm lại lắc đầu cười nói: “Hôm nay không phải là nói chuyện về việc thành lập công ty của tôi sao? Mọi người đang nhầm hướng đúng không?”

Phóng viên cũng bất giác mỉm cười: “Chủ yếu là vì cô Hoắc quá xinh đẹp! Xin hỏi cô Hoắc có tham gia buổi trình diễn thời trang của JoJo vào ngày mùng chín tháng này không?”

“Tôi sẽ tham gia!” Hoắc Tĩnh Nhiễm gật đầu nói: “Tạm thời, người mẫu hợp tác với công ty của tôi cũng đến, cô ấy là một người mẫu rất xinh đẹp, đồng thời cũng là nghệ sĩ của giải trí Hoắc thị, cô ấy sẽ mặc những trang phục do tôi thiết kế riêng cho cô ấy.”

Phóng viên kích động hỏi: “Vậy thì chúng tôi không đợi được mà muốn gặp cô ấy rồi, có thể được cô Hoắc địch thân thiết kế trang phục riêng thì người mẫu này chắc là vô cùng xinh đẹp!”

Lúc này ống kính lại chuyển sang một phóng viên khác đang hỏi Hoắc Khải Quân: “Ông Hoắc, xin hỏi lần này công ty của cô Hoắc thành lập là do ông ủng hộ sao?”

“Công ty của Tĩnh Nhiễm ngoài việc một bộ phận nhân viên từ tập đoàn Hoắc thị được điều động đến thì liên quan đến vấn đề sáng tạo, kinh doanh… đều do Tĩnh Nhiễm toàn lực mà làm.” Hoắc Khải Quân nói: “Đây là sự nghiệp của cô ấy, mọi người nhiều nhất là nên nhìn vào năng lực và sự nhiệt tình của cô ấy!”

“Ông Hoắc, khoảng thời gian trước sau chương trình ‘Ca sĩ khiêu chiến’ của giải trí Hoắc thị vẫn chưa có kế hoạch nào nữa. Có người nói Hoắc thị chủ yếu là kinh doanh khách sạn, giải trí chỉ là phụ, ông có đồng ý với cách nói này không?”

“Mỗi một quyết định của tập đoàn Hoắc thị đưa ra đều nghiên cứu thị trường, là kết quả của quá trình nghiên cứu sâu. Mỗi một đồng tiền bỏ ra đều có giá trị riêng của nó mang lại lợi ích cho mỗi cổ đông và nhân viên.” Hoắc Khải Quân tiếp tục nói: “Giải trí Hoắc thị không phải là công ty chết mà là chiếu theo kế hoạch đã định ban đầu, mỗi một nghệ sĩ ký hợp đồng sẽ sắp xếp theo trình tự xuất hiện. Mượn cơ hội này hôm nay tôi muốn thông báo một chút, này 18 tháng này giải trí Hoắc thị sẽ tổ chức một buổi tiệc tại quảng trường Hoắc thị!”

Mà lúc này mấy phóng viên đang phỏng vấn Hoắc Tĩnh Nhiễm bên kia đột nhiên chiếu đèn.

Hoắc Khải Quân đang trả lời phỏng vấn trông thấy mặt biến sắc, anh đẩy mấy phóng viên ra sau đó đi tới cởi áo vest ra trực tiếp che mắt cho Hoắc Tĩnh Nhiễm.

“Lập tức tắt hết tất cả các đèn đi!” Hoắc Khải Quân quét xung quanh một vòng, đằng đằng sát khí: “Trợ lý của tôi không đề cập đến vấn đề này trước khi ra thông báo à? Vừa rồi là ai bật đèn, lập tức ra đây?”

Trong căn phòng tối người đàn ông thấy vậy bất giác chau mày, đáy mắt đều là sự nghi hoặc.

Rất nhanh anh ta nghe thấy phóng viên hỏi: “Trước đó thấy cô Hoắc ở khoa mắt cô phải cô vừa mới làm phẫu thuật mắt không?”

Lúc này Hoắc Tĩnh Nhiễm đã cẩn thận từ trong áo vest của Hoắc Khải Quân chui ra, cô đeo kính đen lên gật đầu: “Đúng, tôi vừa làm phẫu thuật mắt xong, mắt không thể trực tiếp nhìn ánh sáng, mong các vị phóng viên lượng thứ!”

Phẫu thuật mắt nên không thể nhìn ánh sáng? Sao lại giống anh ta lúc đầu vậy?

Người đàn ông kinh ngạc nhìn Hoắc Tĩnh Nhiễm, đột nhiên chỉ cảm thấy có phải bản thân đã bỏ lỡ việc gì quan trọng không? Anh ta cầm điện thoại, dùng tay lành lặn mở khóa điện thoại sau đó gọi một cuộc: “Ngày 8/11 đặt vé máy bay về Ninh Thành…”

Hôm nay ngoài việc thiết bị ghi hình rọi ánh sáng vào ra thì tất cả đều thuận lợi. Lúc Hoắc Khải Quân về nhà Hạ Nghiên Lạc đang uống thuốc, trong nhà ăn mùi thuốc nồng đậm ngập tràn.

“Đắng quá!” Hạ Nghiên Lạc không biết Hoắc Khải Quân đã quay về, cô nhại lại tiếng của anh: “Ha ha ha, Khó uống vậy à! Đắng chết Bảo Bảo rồi!”

“Vậy tiểu Bảo Bảo chó cần thêm đường không?” Hoắc Khải Quân lướt qua nói bên tai cô.

“A!” Hạ Nghiên Lạc bên cạnh nhảy dựng lên: “Anh về từ lúc nào vậy?”

“Lúc em nói đắng ý.” Hoắc Khải Quân ôm lấy eo Hạ Nghiên Lạc: “Bảo Bảo đắng như vậy sao?”

Cô nghe thấy anh cố ý đem chữ ‘Bảo Bảo’ kéo dài ra bên tai bất giác mà đỏ ửng lên.

Hạ Nghiên Lạc chẩu môi: “Không tin anh nếm đi!”

Hoắc Khải Quân cầm bát thuốc lên nến một ngụm. Trong lòng thầm mắng Du Thiên Tập một lần, kê thuốc thì kê nhưng sao kê thuốc đắng vậy?

Nhưng anh vẫn phải biểu hiện dáng vẻ thuốc rất ngon: “Lạc Lạc, mùi vị này không tệ! Em uống hai lần là quen thôi!”

“Vị giác của anh có vấn đề à? Đắng như vậy mà ông cũng không hề chau mày?” Hạ Nghiên Lạc tỉ mỉ quan sát Hoắc Khải Quân.

Anh thấy dáng vẻ hiếu kỳ của cô sao lại đáng yêu vậy. Trong lòng dao động, Hoắc Khải Quân uống một ngụm thuốc lớn sau đó nắm chặt lấy ót của Hạ Nghiên Lạc, tiếp đó đem thuốc từng chút từng chút một bón cho cô.

Cô vội ư ư anh lập tức đem toàn bộ thuốc bón hết cho cô nhưng cũng không buông cô ra.

Từ bón thuốc rồi biến thành hôn, rất nhanh không khí trong phòng ăn biến đổi.

Rất lâu sau Hoắc Khải Quân mới buông Hạ Nghiên Lạc ra, anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng: “Lạc Lạc Bảo Bảo, còn đắng không?”

Hạ Nghiên Lạc nhanh chóng cầu toàn: “Không đắng rồi.”

“Sau này sợ đắng không muốn uống thuốc để chồng bón!” Hoắc Khải Quân đánh mày nói.

Hạ Nghiên Lạc: “....”

Buổi chiều Hoắc Khải Quân có một hội nghị quan trọng, thấy thời gian không còn nhiều anh mới đặt Hạ Nghiên Lạc từ trên chân xuống: “Anh đi họp, Lạc Lạc ở nhà đợi anh nhé!”

Nói xong, Hoắc Khải Quân đứng lên lại hôn Hạ Nghiên Lạc một cái rồi mới không nỡ rời đi.

“Đợi đã!” Hạ Nghiên Lạc sau lưng anh gọi lại.

“Không nỡ xa anh à?” trong ánh mắt của Hoắc Khải Quân kích động như lửa.

“Cà vạt của anh không được thẳng.” Hạ Nghiên Lạc nói.

Hoắc Khải Quân cúi đầu nhìn, đúng là nút thắt hơi nghiêng một tý cần phải thắt lại.

Cho nên cô thực ra cũng chú ý đến anh rồi nên mới phát hiện ra tình tiết nhỏ như thế này?

Trong lòng anh rất vui: “Lạc Lạc, giúp anh thắt lại được không?”

Hạ Nghiên Lạc trước đây có giúp bố thắt qua nên cô biết thắt cà vạt. Cô gật đầu nói: “Nhưng em sợ thắt không đẹp.”

“Không sao, anh cảm thấy đẹp thì là đẹp!” Hoắc Khải Quân nói,

Vậy là Hạ Nghiên Lạc kiễng ngón chân lên trước hết tháo cà vạt của Hoắc Khải Quân ra rồi mới so độ dài ngắn sau đó thắt lại từ đầu.

Hoắc Khải Quân nhìn vào cô gái nhỏ trước ngực, thấy dáng vẻ nghiêm túc giúp anh tắt cà vạt chỉ cảm thấy đáy lòng đều là sự mềm mại và kích động.

Cô có biết không, thời khắc cô làm vậy hoàn toàn giống với việc một đôi vợ chồng đang làm.

Anh muốn hôn cô nhưng lại nỗ lực nén nhịn cho đến khi Hạ Nghiên Lạc cuối cùng cũng thắt xong, sau đó lại chỉnh sửa một chút nữa cũng coi như đại công cáo thành.

Cô ngẩng đầu: “Được rồi, anh xem…”

Nhưng cô vẫn chưa nói xong thì lại phát hiện ánh mắt của Hoắc Khải Quân như lửa đang dán vào người cô.

Đáy mắt của anh giống như ánh lửa rực cháy mang theo sự kích động dường như có thể đốt cháy linh hồn cô.

“Anh xem được chưa?” Hạ Nghiên Lạc cố nén nói nốt lời vừa nãy.

Nhưng cô vẫn chưa đợi được câu trả lời của anh thì nghênh đón cô là nụ hôn nhiệt liệt của Hoắc Khải Quân.

Anh ôm chặt Hạ Nghiên Lạc trong tích tắc đã cậy mở được hàm răng của cô.

Hô hấp của cô toàn bộ đều bị hơi thở của anh chiếm hữu, đôi chân của cô bị anh nhất lên khỏi mặt đất, chỉ trong một khắc chân cô đã chạm tới chân giường của cô rồi

Anh tiếp tục hôn cô, trọng tâm phía sau cô không ổn bát giác bị ngã xuống giường. Anh lập tức đèn lên, toàn thân nóng rực.

Hạ Nghiên Lạc phát hiện chỉ qua mấy ngày này cơ thể của cô dường như đều bị anh dạy cho xuất hiện phản xạ có điều kiện rồi.

Mỗi lần anh hôn, cô dường như theo bản năng cũng thuận theo, cả người thả lỏng, dường như cũng hóa nước dưới thân anh.

Thậm chí lúc vật cứng dưới thân anh chạm tới cô còn cảm giác cơ thể mình trống không cần có cái gì đó lấp đầy.

Nhưng cũng vào lúc này, điện thoại của Hoắc Khải Quân vang lên.

Anh không muốn dừng lại nhưng điện thoại lại kêu không ngừng, Hoắc Khải Quân chỉ đành lấy điện thoại trong túi quần ra: “Alo.”

“Hoắc tổng, hội nghị sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải xuất phát thôi.” Thẩm Nam Thông nói.

Hoắc Khải Quân cực kỳ phiền não đặc biệt dưới hạ thân đã căng cứng lên cả rồi.

Anh hít sâu một hơi nhìn cô gái nhỏ nằm dưới giường mặt đỏ hết cả lên.

Cô ngoan ngoãn nằm ổ trên giường mở to đôi mắt mơ màng nhìn anh khiến cho đáy lòng anh giống như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn.

Anh cúi đầu áp lên cánh môi Hạ Nghiên Lạc nói: “Lạc Lạc, tại sao em lại hấp dẫn như vậy?”

Lời tác giả: Hoắc tổng trong trạng thái sói đói phải chờ đợi rất lâu rất lâu rồi ~

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.