Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Lạc anh trước giờ chưa từng chạm vào người phụ nữ nào

Phiên bản Dịch · 2394 chữ

Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải Quân, dường như không tin lời anh ta nói.

Nắm đấm của anh ta từ từ buông lỏng, hướng anh ta nhìn cô lúc này dường như trùng khớp với bảy năm về trước.

Anh ta nhìn khuôn mặt có chút mơ hồ của cô được ánh hoàng hôn chiếu xuống rồi nhẹ nhàng nói:

- Lạc Lạc, xin lỗi, thật sự là anh!

Kéo theo câu nói của anh ta là sự chết lặng trong cả căn phòng.

Mấy giây sau khi mà Hoắc Khải Quân đã sắp xếp xong xuôi nội dung cần nói, đang muốn xin lỗi Hạ Nghiên Lạc thì cô lại vội vàng dơ tay lên...

"Bốp!" một tiếng động lớn thanh thúy vang lên trong căn phòng. Thậm chí do căn phòng quá nhỏ nên tiếng vọng lại của nó lại càng lớn.

Hoắc Khải Quân không trốn, đứng im chịu cái tát mà Hạ Nghiên Lạc phải dùng hết sức lực mới tặng cho anh ta được.

Tay cô đau đến đỏ ửng, có chút rát và hơi run.

Cô nhìn anh ta rất lâu sau mới lên tiếng:

Hoắc Khải Quân anh có biết không? Anh đã hủy diệt cả đời tôi!

Anh ta nghe những lời cô nóimà toàn thân cứng nhắc.

Mặc dù bây giờ giọng cô dường như có thể bình thường trở lại rồi nhưng toàn thân lại run rẩy kịch liệt:

- Tại sao anh xuất hiện? Anh có biết không, anh đã hủy diệt tôi! Tôi hận anh, rất hận anh!

Nói xong cảm xúc của cô mới dễ chịu hơn ít nhiều, nước mắt cũng điên cuồng rơi xuống.

Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác trái tim mình như bị kéo dãn rất dữ dội. Thật ra lúc cô nói anh ta hủy diệt cô nó giống như một bàn tay vô hình đột nhiên từ cổ họng anh ta nhảy ra bắt lấy trái tim anh ta rồi dùng lực xé nó ra...

Nhưng giờ anh ta cũng không có gì để giải thích cả, chỉ có thể ôm chặt Hạ Nghiên Lạc không ngừng xin lỗi:

- Lạc Lạc đều là anh sai, anh không nghĩ sẽ tạo cho em thương tổn lớn như vậy.

- Anh có biết Đại học Ninh Thành rất khó thi không?

Hạ Nghiên Lạc khóc lớn:

- Lúc cầm giấy trúng tuyển tôi cho rằng mọi thứ đã tốt đẹp rồi. Thậm chí tôi còn nỗ lực quên đi buổi tối hôm đó nhưng tất cả đều bị anh hủy diệt!

Cô bị nhà trường đuổi học còn Giản Vụ San thì cố ý tạo dư luận. Ngay cả đi làm thêm cũng bị người ta chỉ trỏ cho nên cô không thể không mai danh ẩn tích. Cố chịu sự mệt mỏi lúc mang thai, không có hộ khẩu mà lưu bạt khắp nơi...

Hơi thở quen thuộc quanh sống mũi. Cùng một hoàn cảnh, cùng một người đàn ông nhưng cảm xúc của Hạ Nghiên Lạc bị hoàn toàn khác. Cô điên cuồng giãy dụa trong lòng Hoắc Khải Quân, không ngừng đánh loạn trên người anh ta. Mà anh ta vẫn không có bất kỳ phản khảng nào, vẫn cứ ôm chặt lấy cô.

- Lạc Lạc, xin lỗi, xin lỗi!

Anh ta không ngừng lặp lai câu nói này.

- Tôi cho rằng mình cuối cùng cũng không phải ăn nhờ ở đậu nữa rồi! Tôi cho rằng cho dù không có bố mẹ đẻ cũng thì tôi có thể dựa vào bản thân nuôi sống mình!

Hạ Nghiên Lạc chết lặng nhìn anh ta:

- Đểu tại anh! Tôi cái gì cũng không có! Cuộc đời của tôi, bạn bè của tôi đều không có!

- Lạc Lạc, xin lỗi... "

Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác đau như cứa vào tim, nhưng ván đã đóng thuyền. Anh ta ngoài việc cố gắng bù đắp tương lai cho cô ra thì những thương tổn mà cô đã từng chịu đựng anh ta lại không thể sửa chữa được.

- Có phải anh liên kết với Giản Vũ San không?

Hạ Nghiên Lạc ngước mắt lên, ánh mắt căm phẫn nhìn Hoắc Khải Quân:

- Nếu không cô ta sao biết được chuyện của bảy năm trước? Hôm nay còn tìm một người nói là người đàn ông của bảy năm trước?

- Giản Vũ San?

Hoắc Khải Quân suy nghĩ một lát thì hoàn toàn hiểu rõ.

Chẳng trách Hạ Nghiên Lạc sau khi gặp Giản Vũ San xong lại lập tức đi bệnh viện, hoá ra...

- Lạc Lạc, em nghe anh giải thích.

Hoắc Khải Quân nói:

- Bảy năm trước anh bị người anh em song sinh hạ thuốc, lại thêm vết thương mới phải trốn ở đây vì thế mà vô tình gặp được em. Nhưng lúc anh đến, phía trước có một người đang tiến vào phòng. Anh cho rằng đó là người của em trai anh nên trực tiếp đánh ngất hắn ta, ném dưới tầng. Người đó chắc là người Giản Vũ San phái đến.

Hạ Nghiên Lạc lúc này đã hiểu rõ. Cho nên lúc đầu Giản Vũ San sắp xếp người nhưng cô ta lại không biết phát sinh việc ngoài ý muốn này. Mà đổi lại Hoắc Khải Quân đã thay thế vào vị trí đó.

Nhưng cho dù nói như vậy Hoắc Khải Quân cũng không phải người vô tội. Bảy năm này cuộc đời cô bị hủy diệt, ai sẽ bồi thường cho cô đây?

Cô duỗi tay ra đẩy ngực Hoắc Khải Quân:

- Nếu đã là ngoài ý muốn vậy anh bỏ tôi ra. Sau này chúng ta ai đi đường người đó.

- Lạc Lạc bảy năm trước đeo chiếc nhẫn vô danh kia cho em, anh luôn muốn cưới em làm vợ!

Hoắc Khải Quân nhìn cô:

- Lúc đầu em có thai, không có nhà để về sao không đi tìm anh?

Anh ta nhớ trước lúc hôn mê có nói với cô một tháng sau đi Ninh Thành tìm Hoắc Khải Quân.

- Ha ha tìm anh?

Hạ Nghiên Lạc nhìn anh ta:

- Anh đưa cho tôi một chiếc nhận hợp kim kỳ lạ rồi nói đến Ninh Thành tìm hàng hoá. Trên người anh bị thương nhìn không giống một người đứng đắn, tôi nào dám đem nhẫn ra ngoài cho thiên hạ xem!

- Tìm hàng hoá?

Hoắc Khải Quân ngẩn ra:

- Anh vẫn chưa nói xong tên của anh à?

Trong lòng cô bây giờ dù gì cũng đang hết sức phẫn nộ thế nên giọng nói cao thêm vài độ:

- Anh nói là tìm hàng hóa, khi tôi nghe thấy tìm hàng hóa có gì đó khác lạ? Tôi cho là ăn buôn hàng cấm!

Hóa ra…

Hoắc Khải Quân cảm thán:

- Nếu như anh không ngất sớm như vậy chúng ta đã không bỏ lỡ mất bảy năm này rồi…

Anh ta sớm đã cưới được cô. Cô cũng không chịu nhiều đau khổ như thế, cũng không phải cùng con trai họ lưu lạc đầu đường xó chợ ăn đói mặc rét…

- Tôi chỉ biết là anh năm đó cưỡng bức tôi, cho dù anh không bị ngất tôi cũng sẽ hận anh!

Hạ Nghiên Lạc đấm vào ngực Hoắc Khải Quân:

- Hận anh cả đời!

- Lạc Lạc, em hận anh cũng đúng, đều là anh không tốt.

Hoắc Khải Quân cúi đầu nhìn cô:

- Nhưng để anh sau này chăm sóc em và Hy Hy được không?

Cô lắc đầu, cảm xúc vẫn không bình tĩnh được như cũ:

- Tôi không cần! Cái gì tôi cũng không cần! Bảy năm này đều đã qua rồi, bây giờ ai chăm sóc tôi cũng không quan trọng nữa rồi! Anh có thể đi, không cần chịu trách nhiệm với tôi!

Điều đau khổ nhất cũng đã qua, cô còn cần gì đến sự chăm sóc và chịu trách nhiệm của anh ta nữa?

Một mình cô sống rất tốt, cô có đủ thời gian và tinh lực để có thể nuôi sống bản thân và cho con trai cuộc sống tốt, cô không muốn phá vỡ mối quan hệ lúc này, cũng không muốn có một người khác hòa gia vào cuộc sống của cô.

Càng không muốn người đó cướp đi đứa con trai sống cùng cô bảy năm! Vì nó luôn là sự ký gửi tinh thần của cô, cô không muốn chia sẻ cho người khác!

- Lạc Lạc, anh không chỉ là chịu trách nhiệm.

Hoắc Khải Quân ôm lấy hai vai Hạ Nghiên Lạc, đợi khi cảm xúc của cô dần dần ổn định lại mới nói tiếp:

- Đúng, bảy năm trước anh để lại chiếc nhẫn cho em đích thực là vì muốn chịu trách nhiệm. Nhưng bảy năm sau lúc gặp em hóa trang thành một cô gái bình thường, cũng không biết em chính là Hạ Nghiên Lạc thì trước đó anh đã thích em rồi.”

- Cho nên, anh mới coi em là bạn gái của anh, mới vì em ở bên cạnh anh mà vui sướng.

Anh ta tiếp tục nói:

- Nhưng sau này khi anh trông thấy Lạc Tuyết. Ngày hôm đó lúc Lạc Tuyết bỏ mặt nạ xuống anh đã nhận ra cô ấy chính là cô gái bảy năm trước anh luôn kiếm tìm.

- Nam Phong đưa cho anh tư liệu liên quan đến Hạ Nghiên Lạc anh mới biết, cô ấy ban đầu chịu nhiều đau khổ như vậy. Xem những bức ảnh phía sau anh mới biết Lạc Tuyết là Hạ Nghiên Lạc.

- Cho nên anh mới nói chia tay với em, nói đã thừa nhận một người con gái khác.

Hoắc Khải Quân nhìn vào mắt Hạ Nghiên Lạc:

- Hôm đó, anh rất buồn, nhưng khi anh nghĩ đến mình đã từng quen biết cô ấy, có lỗi với cô ấy, làm tổn thương cô ấy trước vậy nên mới đau khổ buông tay em.

- Sau khi cùng em chia tay, anh lập tức đi tìm cô ấy nói với cô ấy hôn ước của bọn anh chính là vì cho anh một đường lui. Anh sợ anh lại quay đầu tìm em thì sẽ có lỗi với cả hai người.

- Đặc biệt hôm ấy khi cô ấy tham gia buổi tuyên truyền của giải trí Hoắc thị. Lúc bị mọi người công kích và chỉ trỏ đó thật sự là lần đầu tiên anh đích thân cảm nhận được sự đau khổ mà cô ấy phải chịu trong quá khứ. Có thể nói đó chỉ là một phần vạn trong những gì cô ấy trải qua mà thôi. Bởi vì anh biết còn rất nhiều việc mà anh lại không dám tìm hiểu.

- Quãng thời gian đó trong lòng anh rất mâu thuẫn. Anh biết mình thích em nhưng cũng thương cô ấy. Thậm chí anh còn cho rằng mình là một thằng đàn ông lăng nhăng. Cho đến khi xảy ra chuyện trong quán nhỏ của em, nhìn thấy em ngất ở cửa…

Nghe Hoắc Khải Quân nói đến đây, Hạ Nghiên Lạc tức thì phản ứng trở lại, cô kinh ngạc nhìn anh, lồng ngực đau nhói.

- Lạc Lạc, hôm ấy em bị sốt, anh không cẩn thận làm rơi cái hộp nhỏ em đựng chiếc nhẫn sau đó mới đoán ra thân phận của em.

Hoắc Khải Quân đưa tay lên dịu dàng gạt tóc trên trán Hạ Nghiên Lạc:

- Anh lấy khăn mặt lau lớp hóa trang của em thì mới phát hiện các em là cùng một người. Người anh thích chỉ có một mình em!

Anh ta ôm lấy khuôn mặt cô:

- Từ sau khi ở cùng em bảy năm trước bệnh sạch sẽ của anh càng ngày càng nghiêm trọng. Anh ghét bất kỳ người phụ nữ nào gần anh. Nhưng lần đầu tiên gặp em, đưa em về nhà anh lại cảm giác khác lạ. Trước đây anh còn cảm thấy kỳ lạ nên mới cùng em ký cái hợp đồng đó. Giờ anh mới biết chỉ vì các em là cùng một người!

Hạ Nghiên Lạc không rõ trong lòng mình có mùi vị gì, rất hận nhưng dường như lại cảm thấy anh ta cũng bất hạnh.

Nhưng nếu nói không hận thì gánh nặng trong lòng cô lại không có cách nào giúp cô giải thoát được.

Cô cắn môi, trầm mặc không nói.

- Lạc Lạc, anh từ trước đến giờ chưa từng chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào, anh chỉ có mình em.

Hoắc Khải Quân nói:

- Anh không lăng nhăng chỉ vì anh sợ em biết được anh đã biết em có hai thân phận sẽ bỏ chạy cho nên mới liên tục vờ như không biết.

- Cho nên anh lâu như vậy vẫn luôn diễn kịch cho tôi xem, chắc sau lưng anh đang cười trộm tôi phải không?

Sự ấm ức trong lòng Hạ Nghiên Lạc lại bị anh ta kéo lên. Cô cảm giác bản thân đã bị lừa gạt như vậy nhưng lại cứ như con ngốc bị anh ta quay mòng mòng trong đó.

Nghĩ đến đây cô nhân lúc Hoắc Khải Quân không chú ý đẩy anh ta ra rồi nhanh chóng chạy đi.

Anh ta vội vàng đuổi theo:

- Lạc Lạc phía trước tối lắm, em cẩn thận ngã đấy!

Bước chân của cô rốt cuộc không dài như anh ta, mới chạy đến cửa cầu thang đã bị Hoắc Khải Quân ôm phía sau rồi.

Anh ta ôm chặt cô:

- Lạc Lạc đều là anh không tốt, nhưng anh thật sự từ trước đến giờ không cười nhạo em, anh chỉ yêu thương em thôi!

Đến bây giờ mà anh ta vẫn nói những lời đường mật như vậy, còn bản thân cô cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc có mùi vị gì. Cô chỉ muốn thoát thân.

Cô giãy dụa trong lòng anh ta, còn anh ta lại không quan tâm đến việc cô đang đấm đá lên người mình:

- Lạc Lạc, bảy năm trước thật sự là chuyện ngoài ý muốn. Em đừng có bị ảnh hưởng tâm lý nhé. Lúc đó đều là anh không tốt, nhưng anh từ trước đến giờ đều không muốn làm tổn thương em. Tương lai cũng sẽ không làm tổn thương em!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.