Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị vợ đánh cho một trận mà không tức giận

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Nói xong Hoắc Khải Quân cúi đầu nhẹ nhàng hôn Hạ Nghiên Lạc.

“Lạc Lạc đừng sợ, hôm đó anh bị trúng thuốc, lại bị thương ý chí mới kém như vậy. Sau này anh sẽ không cưỡng bức em đâu!” Hoắc Khải Quân nói rồi nhẹ nhàng hôn lên má Hạ Nghiên Lạc.

Khi mặt cô nghiêng sang một bên anh ta bèn hôn lên đó. Mãi cho đến khi anh ta cảm giác cơ thể cô không run rẩy nữa mới buông ra tạo chút khoảng cách.

Anh ta sao mà không nhớ lần trước khi cùng cô thân mật cô luôn luôn sợ hãi. Chắc là bóng ma tâm lý bảy năm trước lưu lại.

Bây giờ quay lại nơi này chính là vì muốn thổ lộ với cô. Ngoài ra cũng vì muốn cô khắc phục ám ảnh ban đầu.

“Lạc Lạc, em xem, chỉ cần em không bằng lòng, anh cũng sẽ mạo phạm em.” Hoắc Khải Quân vuốt má Hạ Nghiên Lạc: “Chuyện năm đó mặc dù không có cách nào quay lại được nhưng con trai của chúng ta thông minh đáng yêu vậy cũng coi như là ông trời bù đắp lại cho em.”

“Đương nhiên anh biết mình sai nhiều, nói mấy câu xin lỗi là không có thành ý. Hay là em đánh anh đi.” Hoắc Khải Quân nói rồi buông Hạ Nghiên Lạc ra: “Cho dù em làm gì anh cũng không ngăn cản.”

Cô nhìn anh ta mấy giây. Vì anh ta thân hình cao lớn nên che hết bóng tối lên người cô giống như ban đầu mang đến cho cô sự sợ hãi.

Hạ Nghiên Lạc cũng rõ, chuyện năm đó đã để lại cho cô bóng ma lớn. Nếu cô không khắc phục sau này mãi mãi đều có một vết thương trong lòng.

Cho nên khi cô nhìn bóng tối này nhớ đến tất cả những gì đã trải qua trong mấy năm này bèn đấm lên người Hoắc Khải Quân!

Quả nhiên anh ta giống như lúc nãy nói với cô, đứng yên không động đậy mặc cho cô phát tiết.

Không lâu cô cũng nhanh chóng không còn hơi sức nữa, tay cũng đánh đến rát cả ra nhưng trong lòng dường như thật sự ưu phiền cũng dần dần tan biến.

Hoắc Khải Quân thấy cô không động đậy vậy là cúi người bế cô, sau đó vừng vàng đi xuống tầng: “Được rồi, Lạc Lạc chúng ta về nhà.”

Hạ Nghiên Lạc mặc dù cảm xúc không khống chế được nhưng đánh cũng đánh rồi, khóc cũng khóc rồi, phát tiết cũng phát tiết rồi. Lúc này được Hoắc Khải Quân bế trong lòng cũng cạn hơi, cũng không giãy dụa nữa.

Xuống tầng, Hoắc Khải Quân gọi điện thoại bảo Thẩm Nam Thông lái xe đến. Anh ta bế Hạ Nghiên Lạc đến ngôi đình nhỏ của Giản gia ngồi nghỉ.

Lúc này gió đêm hơi lạnh, anh ta bảo vệ Hạ Nghiên Lạc trong lòng, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô.

Anh ta mượn ánh sáng đèn đường nhìn quang cảnh xung quanh ẩn hiện. Bất giác anh ta nghĩ đến không biết lúc nhỏ cô có dáng vẻ như thế nào?

Cũng kiên cường như thế này sao?

Lúc đó Giản gia vẫn chưa biết cô không phải là con ruột của họ nên đối xử với cô cũng tốt sao?

Vậy thì cô ắt hẳn là một cô bé hoạt bát lại tinh ranh sao?

Anh ta đột nhiên thấy tiếc nuối, tại sao cô lại không sớm xuất hiện trong cuộc đời anh ta.

Nhưng anh ta cũng thật hạnh phúc, cuộc đời cô từ lúc bắt đầu đến sau này anh ta sẽ không bỏ lỡ một lần nữa!

Không bao lâu Thẩm Nam Thông đã đi đến.

Hoắc Khải Quân đang muốn nói chuyện với Hạ Nghiên Lạc, lúc cúi đầu xuống cô gái này đã ngủ trong lòng anh ta rồi.

Anh ta phát hiện, nhịp tim của mình đột nhiên cũng lỡ một nhịp, tràn đầy sự dịu dàng.

Anh ta cẩn thận bế cô đứng dậy, lấy áo gió và bẻ viền cổ áo lên chắn luồng sáng trên đường ôm cô ra khỏi tiểu viện của Giản gia.

“Hoắc tổng, ngài…” Thẩm Nam Thông nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Khải Quân nhất thời ngẩn ra.

Mặc dù ánh sáng không rõ ràng nhưng anh ta vẫn nhìn thấy một bên má của Hoắc Khải Quân hằn mấy đầu ngón tay, bên còn lại thì sưng lên, hai bên má hoàn toàn không nhìn nổi.

Lần này lại còn quần áo của Hoắc Khải Quân nữa.

Áo khoác nhăn nhúm, cúc áo bị rơi mất một viên. Mà đôi giày da sáng bóng thì có dấu chân, chân trái còn bị giẫm lõm xuống.

Trên ống quần còn có mấy dấu vết mới, thậm chí nó còn lên đến tận đầu gối.

Rất rõ đây là dáng vẻ bị người ta đánh cho một trận!

“Hoắc tổng, ngài, ngài không sao chứ…” Thẩm Nam Thông run rẩy hỏi.

“Suỵt!” Hoắc Khải Quân chau mày, nhỏ giọng: “Không thấy cô ấy đang ngủ à?”

Thẩm Nam Thông nhận ra đó là Hạ Nghiên Lạc, trong lòng phát run lúc này mới phản ứng lại. Xem ra là Hạ Nghiên Lạc đánh Hoắc Khải Quân rồi!

Lúc trước điều tra quá khứ của Hạ Nghiên Lạc và Lý Nhược Tuyết đều là một mình anh ta làm. Hôm nay anh ta cũng luôn đi theo Hoắc Khải Quân cho nên một màn ở bệnh viện anh ta đều nhìn thấy. Bây giờ anh ta mới phản ứng lại Lý Nhược Tuyết chình là Hạ Nghiên Lạc!

Cũng chính là bà chủ của anh ta!

Bây giờ ông chủ bị bà chủ đánh cho một trận mà lại không hề tức giận, còn sợ anh ta làm ồn bà chủ đang ngủ…

Trong lòng Thẩm Nam Thông thầm tiêu hóa cái tin này trong mấy giây, lại nhìn Hạ Nghiên Lạc trong lòng Hoắc Khải Quân nhất thời sùng bái cô!

Cô ấy mới trẻ như vậy mà đã trở thành bà lớn của tập đoàn Hoắc thị rồi!

Wow,missi on impossible!

Hơn nữa anh ta theo Hoắc Khải Quân nhiều năm này cũng biết từ nhỏ Hoắc Khải Quân đã được Hoắc gia sủng ái. Từ lúc Hoắc Khải Quân sinh ra đến bây giờ ngay cả Hoắc lão thái gia cũng không đánh đứa cháu này dù chỉ là một đầu ngón tay.

Cho nên dám công minh chính đại đánh Hoắc Khải Quân như vậy còn không bị trừng phạt sợ là chỉ có Hạ Nghiên Lạc!

Thẩm Nam Thông quyết định, sau này nhất định phải nịnh bà chủ, vì bà chủ là số một!

Hoắc Khải Quân ôm Hạ Nghiên Lạc ngồi vào ghế sau để cô tiếp tục ngủ trong lòng anh ta. Sau đó họ cùng về Ninh Thành.

Lúc rời khỏi đã có người đến nhà Trần Ngọc Đình đó Hạ Thần Hy vì anh ta sợ mình và Hạ Nghiên Lạc tối hôm nay không kịp về nhà. Đồng thời cũng sắp xếp trợ lý sáng hôm sau đưa Hạ Thần Hy đi học.

Cho nên lúc này Hoắc Khải Quân không đưa Hạ Nghiên Lạc về chung cư của cô mà đưa thẳng đến biệt thự của anh ta.

Vốn muốn đặt cô nằm ở phòng ngủ của mình nhưng sau khi nghĩ lại sợ cô thấy cảnh vật xa lạ thế là anh ta vẫn đưa Hạ Nghiên Lạc về lại phòng của cô lúc trước.

Anh ta thay cô cởi áo khoác và tháo giày. Đang muốn cởi áo trong của cô ra thì Hạ Nghiên Lạc tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau. Sau khi ý thức được mình ở đâu bèn cắn môi.

Hoắc Khải Quân không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô. Anh ta nhìn cô trong lòng nhẹ nhàng buông lỏng, cô chắc là không tức giận chứ?”

“Lạc Lạc, cởi áo ra ngủ mới thoải mái.” Hoắc Khải Quân nói: “Hơn nữa bác sĩ nói hóa trang khi ngủ không tốt.”

Cô mở to mắt nhìn anh ta không nói gì.

Hoắc Khải Quân chỉ đành đứng dậy: “Hy Hy ở nhà Trần Ngọc Đình ngày mai cũng có người đưa con đi học, em không cần lo lắng. Anh ra ngoài trước, Lạc Lạc ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon.”

Hạ Nghiên Lạc nhìn anh ta đóng cửa, xoay đầu lại thì thấy áo ngủ bên cạnh.

Cô chần chừ vài giây cũng cảm thấy không thay quần áo ngủ cũng không thoải mái vậy là cô đành đi thay. Sau đó đi vào nhà vệ sinh tẩy trang.

Dù sao anh ta bây giờ cái gì cũng biết, cô chẳng có gì để giấu cả!

Có điều hôm nay thật sự là mệt mỏi quá rồi, cho nên Hạ Nghiên Lạc leo lên giường không lâu đã ngủ luôn.

Mà Hoắc Khải Quân ra khỏi phòng cũng đi tắm thay quần áo. Lúc này mới phát hiện mình trong gương thảm hại đến thế này sao?

Anh ta khóc không ra hơi. Giờ anh ta mới rõ tại sao lúc mình trở về người giúp việc nhìn anh ta lại có biểu hiện không nói ra lời như vậy.

Có điều ngày mai còn có một cuộc họp cổ đông quan trọng, anh ta có dấu tay trên mặt là không được.

Anh ta lấy điện thoại gọi cho Bác Ngự Thần.

Bác Ngự Thần thường ngủ muộn lúc này đang uống rượu cùng mấy người bạn tán chuyện. Thấy Hoắc Khải Quân gọi đến bèn đi ra ngoài nghe điện thoại: “Anh Thâm nửa đêm gọi điện cho em lại không thỏa mãn nhu cầu à?”

Hoắc Khải Quân ngừng lại mấy giây mới cứng nhắc nói: “Mai đến nhà anh sớm một chút, giúp anh một việc.”

“Giúp vì thế?” Bác Ngự Thần trong đầu là một màn sương.

“Đem đồ hóa trang của chú đến đây.” Hoắc Khải Quân nói.

“Trong nhà anh có gái à?” Bác Ngự Thần nghĩ đến cái gì đó: “Anh muốn em trang điểm cho Lý Nhược Tuyết?”

“Không phải cô ấy, cô ấy không cần hóa trang nữa! Cô ấy chính là Hạ Nghiên Lạc! Đứa trẻ mà lúc trước chú gặp chính là con ruột của anh!” Đồng tử của Hoắc Khải Quân chau lại: “Bảo chú hóa trang là hóa trang cho anh!”

“Mẹ nó!” Bác Ngự Thần vẫn chưa tiêu hóa được tin tức này đã bị tin phía sau làm cho suýt chút nữa nôn mửa. Cậu ta cười to một hồi lâu rồi mới từ từ phản ứng lại: “Anh, anh không sao chứ? Mặc dù chị rất xinh đẹp nhưng anh cũng đâu có kém! Lẽ nào anh không có lòng tin à? Một người đàn ông mà còn trang điểm…”

Bác Ngự Thần nói xong lại tiếp tục cười lớn.

Nghe tiếng cười không thèm che dấu của cậu ta, mặt Hoắc Khải Quân càng đen: “Bác Ngự Thần! Chú nghe đây, không phải là chuyện đứng cạnh nhau cho đẹp!”

Nó đến đây mặt Hoắc Khải Quân hơi đỏ, nhưng anh ta như thế này mai không thể để người khác nhìn thấy được. Vậy là chỉ có thể cứng miệng trả lời: “Chỉ là muốn che dấu tát mà thôi!”

Bác Ngự Thần hoàn toàn im bặt, mấy giây sau mới hỏi: “Anh Thâm chị dâu mạnh mẽ thế cơ à?”

Ngọn lửa tức giận trong lòng Hoắc Khải Quân lại bùng cháy, anh ta không thèm kiềm chế nữa: “Bác Ngự Thần, cậu không cần đố kỵ. Cậu muốn bị vợ đánh còn chẳng được! Huống hồ con trai tôi đã học tiểu học rồi!”

Nói xong Hoắc Khải Quân dập máy luôn.

Mà lúc này Bác Ngự Thân nghe mấy tiếng đay nghiến của anh ta, chớp chớp mắt rồi mới điên cuồng cười lớn.

Cậu ta cười xong thì quay lại phòng bao. Khi ngồi trên sô pha cũng không khống chế được cảm xúc.

Cho đến khi bạn hỏi anh ta sao thế anh ta mới nói đó là bí mật. Nói thật nếu anh ta thật sự nói ra thì sẽ bị truy sát….

Anh ta đang muốn uống rượu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó vậy là gửi cho Hoắc Khải Quân một tin nhắn.

Hoắc Khải Quân tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Bác Ngự Thần.

Anh ta cầm điện thoại lên xem xong thì lập tức bảo người nhà luộc trứng.

Đợi trứng mang đến theo hướng dẫn nhân lúc còn nóng xoa lên mặt.

Anh ta nhìn mình liên tục lăn trứng trên mặt thấy hơi buồn cười. Anh ta lớn như vậy đúng là lần đầu tiên bị đánh…

Nhưng ai bảo lúc đầu anh có lỗi với cô? Hơn nữa so với những đau khổ mà trước đây cô gánh chịu đây cũng coi như không là gì.

Vết đỏ trên mặt anh ta xem ra cũng đỡ hơn ít nhiều rồi. Lúc này Hoắc Khải Quân mới bỏ trứng xuống chuẩn bị đi ngủ.

Anh ta đi đến cửa phòng Hạ Nghiên Lạc nghe ngóng một lát sau đó cầm chìa khóa lén lút mở cửa.

Bên trong truyền đến tiếng thở đều đều là kéo dài thế là anh ta xoay người khóa cửa rồi lặng lẽ ngồi bên giường.

Nhìn cô một lát, anh ta mở chăn ra nằm bên cạnh cô.

Cô chưa tỉnh lúc anh ta nằm xuống khiến cho đệm trùng xuống. Cô lăn nửa vòng rồi trực tiếp lăn vào lòng anh ta.

Hoắc Khải Quân vội vàng ôm lấy cô, môi nhếch lên.

Lời tác giả:

Biểu hiện của Quân ca rất tốt, ha ha ngày mai Bác Ngự Thần đến trang điểm cho anh còn bị chọc cười thêm một hồi nữa...

Sau này Hạ Nghiên Lạc không cần hóa trang thành Lý Nhược Tuyết nữa rồi ~

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.