Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn phòng bảy năm trước cùng người đàn ông đó

Phiên bản Dịch · 2449 chữ

Nụ hôn của Hoắc Khải Quân vừa dữ dội vừa gấp gáp, Hạ Nghiên Lạc bị anh ta khóa cằm lại không sao cử động được.

Cô bị dán chặt vào góc tường, tay bị kẹp giữa bức tường và lưng mình.

Sợ tóc trong tay lộ ra ngoài cô nắm tay càng chặn.

Cô rất muốn rời khỏi nơi này bởi vì bây giờ với cô không có gì quan trọng hơn việc biết được bố đẻ của Hạ Thần Hy là ai!

Cho nên vì nông nóng muốn hoàn thành công việc mà Hạ Nghiên Lạc bèn dùng lực cắn cho Hoắc Khải Quân một cái.

Anh ta bị cắn trúng không những không buông cô ra, ngược lại còn hôn sâu hơn.

Nụ hôn sâu này mang theo một chút phẫn nộ cùng tính chiếm đoạt vốn có của anh ta.

Rất nhanh anh ta đã rút hết không khí của Hạ Nghiên Lạc.

Cô giãy dụa thì anh ta lại càng khóa chặt cô hơn. Bàn tay giữ lấy eo cô, lực của anh ta rất lớn như muốn đem cô khắc vào máu thịt của mình vậy.

Cô chán ghét anh ta cứ thế này mà hôn cô, đặc biết là vừa rồi khi nói chuyện với Khanh thiếu anh ta còn đề cập đến cô là vợ chưa cưới của anh ta!

Anh ta rốt cuộc coi cô là gì?

Là công cụ phát sinh dục vọng sinh lý à?

Hay là cảm thấy cô là một cô gái bình thường là trò tiêu khiển, thích bắt nạt của anh ta.

Giống như muốn gọi đến thì đến đuổi đi thì đi?

Hạ Nghiên Lạc không chịu đựng được nữa, lực đẩy chợt mạnh lên khiến Hoắc Khải Quân lùi lại nửa bước.

Nhưng anh ta lại lập tức lao đến, chặn đứng sức lực và quyết tâm ban nãy của cô!

- A!

Động tác vừa rồi của anh ta khiến con dao nằm trong tay Hạ Nghiên Lạc đâm thẳng vào lòng bàn tay cô, cô đau đớn kêu lên, cả người phát run.

Hoắc Khải Quân đang muốn hôn tiếp lại quan sát thấy cơ thể của Hạ Nghiên Lạc run run. Anh ta vội vàng ngừng mọi hành động, cúi đầu nhìn cô.

Biểu hiện cắn môi của cô có gì không đúng.

Trong lòng anh ta căng thẳng:

- Tuyết Tuyết em sao thế?

Cô ngước mắt nhìn anh ta, đáy mắt có mấy giọt nước mắt , nhưng nhiều hơn là sự ấm ức.

Lúc này Hoắc Khải Quân mới ý thức được tay của Hạ Nghiên Lạc luôn luôn không đặt ra đằng trước.

Anh ta nghĩ lại: Lúc tiến về phía cô hình như cô vẫn để tay sau lưng, như đang giấu một gì đó.

- Tuyết Tuyết, đưa anh xem tay của em.

Hoắc Khải Quân nói, đưa tay ra sau lưng Hạ Nghiên Lạc.

Cô kiên quyết không cho anh ta xem.

Nhưng sức lực chênh lệch quá lơn . Hoắc Khải Quân mặc dù sợ dùng lực quá nhiều sẽ làm Hạ Nghiên Lạc bị thương nhưng anh ta vẫn sờ được trong tay Hạ Nghiên Lạc có một con dao.

Trong lòng anh ta tức thì căng thẳng:

- Tuyết Tuyết, em cầm dao làm gì? Vừa rồi em bị thương à? Đưa anh xem nào!

Nói xong anh ta lấy con dao trong tay Hạ Nghiên Lạc kéo ra. Quả nhiên nhìn thấy một vết thương màu đỏ, trong lòng bàn tay cô còn dính một ít máu.

- Trợ lý Thẩm, gọi bác sĩ! - Hoắc Khải Quân gấp gáp nói.

Hạ Nghiên Lạc nghi hoặc nhìn anh ta. Cô phát hiện anh ta dường như không đi nghiên cứu sâu cánh tay còn lại của cô mà chỉ chú ý đến vết thương lúc này của cô.

Bác sĩ vốn ở phòng làm việc bên nên có thể lập tức chạy qua.

Hoắc Khải Quân bá đạo nói:

- Bác sĩ, cô ấy bị thương rồi!

Vết thương nhỏ như thế này, đối với khoa ngoại ngày nào cũng đã quen với các vết thương lớn mà nói nó không đáng để họ bận tâm.

Nhưng bác sĩ nhìn cảnh sát ngoài cửa cung kính với Hoắc Khải Quân như vậy cũng biết đây là nhân vật không thể đắc tội. Vì vậy lập tức lấy hòm thuốc mang đến, nhìn Hạ Nghiên Lạc nói:

- Cô à, tôi giúp cô khử trùng băng bó nhé.

Nhìn bác sĩ lấy bông chấm rượu, Hoắc Khải Quân gằn giọng nói:

- Nhẹ chút, đừng làm cô ấy đau!

Bác sĩ bị anh ta dọa cho run cả tay, bông chạm lên vết thương của Hạ Nghiên Lạc khiến người cô hơi run, nhưng cô vẫn cắn răng không kêu tiếng nào.

Hoắc Khải Quân phiền phức chau mày:

- Không thể cẩn thận được sao?

Anh ta hình như muốn chính mình băng bó cho cô nhưng lại cảm giác hành động đó càng khiến cô khó chịu nên đành để bác sĩ làm.

Bản thân thì ôm Hạ Nghiên Lạc trong lòng, nhẹ giọng an ủi cô:

- Tuyết Tuyết, khử trùng sắp xong rồi.

Bởi vì vết thương không lớn cho nên bác sĩ khử trùng xong chỉ dán một miếng urgo vào tay cô rồi đứng dậy nói:

- Anh à, vết thương đã xử lý xong.

Hoắc Khải Quân gật đầu ám thị bác sĩ đi ra ngoài.

Anh ta cúi đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc, trong lòng cảm thán.

Anh ta lại một lần nữa ức hiếp cô. Thực ra hôm nay tại trang viên trước mặt mọi người cô bỏ rơi anh ta khiến anh ta mất mặt nhưng anh ta vẫn không buông cô ra được.

- Tuyết Tuyết, xin lỗi anh không biết là trong tay em có dao cho nên mới làm em bị thương.

Anh ta nói xong đột nhiên ý thức được chuyện gì đó:

- Nhưng em cầm dao làm gì thế?

Ánh mắt cô chuyển hướng nhanh chóng dịch ra chỗ khác.

Trong lòng Hoắc Khải Quân nghi hoặc. Nhân cơ hội Hạ Nghiên Lạc không phòng bị bèn kéo tay còn lại đang nắm chặt của cô ra.

Mặc dù cô nắm rất chặt nhưng anh ta vẫn nhìn rõ thứ anh ta muốn nhìn, có hai sợi tóc từ kẽ ngón tay cô lộ ra ngoài.

Trong tay cô sao lại có tóc? Của ai?

Một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua trong não anh ta, Hoắc Khải Quân đột nhiên có linh cảm!

Anh ta luôn nghĩ không ra sau khi cô trốn chạy lại đến bệnh viện làm gì.

Mà lúc này trong tay cô có dao, có tóc, vậy thì…

Đồng tử của anh ta quét một cái, di chuyển đến người đàn ông gần Hạ Nghiên Lạc nhất.

Hắn ta vẫn hôn mê mà tóc trước trán giống như bị thiếu một ít, xem ra mới bị cắt!

Thời khắc này Hoắc Khải Quân đã hiểu hết.

Tại sao Hạ Nghiên Lạc lại đến Tô Thành, hóa ra cô ấy muốn tìm người đàn ông bảy năm trước!

Mà bất hạnh là cô cho rằng người đàn ông nằm trên giường kia là bố đẻ của Hạ Thần Hy nên muốn cắt tóc anh ta đi làm xét nghiệm ADN!

Sao cô không nghĩ xem, người đàn ông này tướng mạo bình thường sao có thể có một đứa con trai thông minh đẹp trai như vậy chứ?

Hơn nữa con của bọn họ sao có thể nhận giặc làm cha được?

Huống hồ cô không thay quần áo. Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa nghi ngờ gì nhưng nếu cô bình tĩnh trở lại thì sẽ hiểu rõ anh ta đã biết Lý Nhược Tuyết là Hạ Nghiên Lạc rồi.

Thực ra bây giờ tâm tư cô đang loạn, không bằng thành thật khai báo…

Trong lòng Hoắc Khải Quân đã có quyết định, anh ta cúi người bế Hạ Nghiên Lạc lên:

- Tuyết Tuyết, anh đưa em đến một nơi, có một chuyện muốn nói với em.

Hạ Nghiên Lạc nhìn biểu hiện nghiêm túc của Hoắc Khải Quân trong lòng nghi hoặc:

- Đi đâu?

- Đi rồi em sẽ biết.

Hoắc Khải Quân nói rồi bế Hạ Nghiên Lạc ra ngoài.

Nghĩ đến trong tay cô có tóc của người đàn ông khác anh ta bèn chau mày, cúi đầu nhìn tay đang nắm chặt của cô:

- Tuyết Tuyết, đem thứ đồ bẩn trong tay em ném đi!

Cô kinh ngạc không thôi nhưng vẫn lắc đầu.

- Ngoan.

Hoắc Khải Quân nói sau đó xoay người nói với Thẩm Nam Thông ngoài cửa:

- Tìm bác sĩ lấy ít thuốc khử trùng.

- Tuyết Tuyết, em nghe anh nói. Tóc trong tay em không có tác dụng.

Hoắc Khải Quân nói từng chữ một:

- Nó không có bất kỳ quan hệ gì với Hy Hy!

Hạ Nghiên Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Hoắc Khải Quân. Người cô hơi run run hỏi:

- Anh nói gì?

- Tuyết Tuyết, em hôm nay đến Tô Thành là muốn biết một đáp án. Anh sẽ cho em đáp án.

Hoắc Khải Quân ôn nhu nói:

- Nghe lời, đem thứ đồ bần đó vứt đi.

Tâm trạng Hạ Nghiên Lạc thấp thỏm, nhịp tim càng lúc đập càng nhanh.

Cơ thể cô hơi run rẩy, chỉ cảm giác thời khắc này sẽ có một bí mật nào đó được mở ra, nỗi sợ hãi mà cô buộc phải đối mặt.

- Ngoan, tin tưởng anh.

Hoắc Khải Quân nói rồi nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của Hạ Nghiên Lạc

Anh ta thấy cô không động đậy bèn đặt cô xuống, tự mình mở tay cô ra rồi đem đám tóc ném đi sau đó mang rượu sạch mà Thẩm Nam Thông qua giúp Hạ Nghiên Lạc lau tay.

- Tuyết Tuyết, em muốn tìm bố cho Hy Hy thì không cần phức tạp như vậy. Anh sẽ cho em đi gặp người bố thật sự của nó!

Hoắc Khải Quân nói xong lại bế Hạ Nghiên Lạc không còn chút sức lực nào lên.

Anh ta đưa cô ra khỏi bệnh viện trực tiếp lên xe đang đỗ bên ngoài. Sau đó nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế phụ.

Anh ta cúi người giúp cô thắt dây an toàn. Cũng không cần tài xế mà tự mình lái xe đưa Hạ Nghiên Lạc đi, hướng về phía Giản gia.

Tất cả cảnh vật hai bên đường quá quen thuộc.

Lúc Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy cửa lớn của Giản gia ở phía trước cả người như bị một đòn mạnh đánh vào.

Đáp án trong lòng sắp được mở ra nhưng cô dường như không dám tin, cũng không dám mở.

Giản gia hai năm này đã chuyển đến Ninh Thành rồi cho nên căn nhà của nhà họ Giản luôn bỏ trống.

Chỉ là định kỳ sẽ có người đến quét dọn. Bình thường chỗ này luôn khóa cửa.

Lúc Hoắc Khải Quân đến đã gọi điện cho một người. Khi hai người đến nơi cửa lớn của Giản gia đã bị người ta dùng thủ thuật mở ra rồi.

- Anh Thâm đã mở rồi, anh vào đi!

Người thanh niên nói xong thì mở cửa ra.

Hoắc Khải Quân kéo tay Hạ Nghiên Lạc, đi vào nơi Hạ Nghiên Lạc đã sống hơn 10 năm.

Xung quanh mọi thứ thân thuộc mà xa lạ.

Dưới ánh đèn đường lúc hoàng hôn Hạ Nghiên Lạc cảm giác rất nhiều chuyện đã qua từ sâu trong lòng lại đang thét gào. Giống như bản thân lại quay lại một thế kỷ trước.

Ở đó có phòng tập đàn piano của cô, nơi cô dán giấy khen, khi tâm trạng không tốt một mình trốn dưới một gốc cây lớn. Còn có nơi lần đầu tiên khi cô vẫn là Giản Vũ San lấy thân phận là bạn gái hẹn hò với Kiều Dịch Dương.

Và còn căn phòng nhỏ mà cô không muốn nhớ lại nữa…

Hoắc Khải Quân thấy Hạ Nghiên Lạc đột nhiên bất động trong lòng anh ta cũng bắt đầu căng thẳng nhưng anh ta vẫn hỏi:

- Tuyết Tuyết sao thế?

Tay của cô nắm chặt lại, động tác run rẩy lộ ra cảm xúc phức tạp của bản thân.

- Tuyết Tuyết, có phải không đi được không? Anh bế em.

Hoắc Khải Quân nói xong liền bế Hạ Nghiên Lạc lên, từng bước, từng bước đi về phía căn phòng nhỏ kia.

Khi sắp đến gần, sự hoài nghi trong lòng Hạ Nghiên Lạc càng lúc càng rõ ràng hơn. Ánh mắt của cô dán chặt lên người Hoắc Khải Quân. Mặc dù cô không nói câu gì nhưng tất cả phần nào đã cho cô đáp án cô muốn tìm.

Vì cửa căn phòng được Hoắc Khải Quân sai người ta mở ra, cho nên anh ta cũng nhẹ nhàng đưa cô vào.

Tiếng bước chân anh ta dẫm lên cầu thang gỗ, từng bước, từng bước như rót thẳng vào lòng cô. Cuối cùng họ đi đến căn phòng cô bị nhốt năm đó.

- Tôi không muốn vào!

Hạ Nghiên Lạc tức thì cảm thấy lông mao toàn thân dựng đứng hết lên, dường như cơn ác mộng ban đầu lại một lần nữa quay lvề bám riết lấy cô.

- Lạc Lạc.

Hoắc Khải Quân không gọi cô là ‘Tuyết Tuyết’.

Anh ta kiên định bế cô tiến vào rồi đặt cô lên bên cửa sổ năm đó lần đầu tiên bọn họ thân mật.

- Lạc Lạc, anh biết Hy Hy là con trai em, cũng biết em hôm nay đến Tô Thành là vì muốn tìm bố đẻ cho nó.

Lời Hoắc Khải Quân nói ra mặc dù hết sức bình tĩnh nhưng có trời mới biết dưới vẻ mặt bình tĩnh này lại là sự lo lắng không ngừng!

Nhưng anh ta vẫn nhìn thẳng vào mắt Hạ Nghiên Lạc nhấn mạnh từng câu:

- Nhưng em không cần tìm nữa. Bởi vì người đàn ông bảy năm trước là anh, mà Hy Hy là con trai ruột của chúng ta!

Lời của tác giả: Quân ca cuối cùng cũng bày tỏ rồi, tiếp nhận đi Lạc Lạc, có thể cho vợ và con trai cuộc sống tương sáng rồi, cũng có thể có các loại sủng ái như công khai vợ xinh đẹp và con trai thông minh này!

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.