Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiên Lạc, anh cần em!

Phiên bản Dịch · 2373 chữ

Lúc này, không biết tại sao trong lòng Hạ Nghiên Lạc có chút tức giận.

Lúc đầu anh xóa hết mọi cách thức liên lạc với cô, bây giờ chỉ còn dư lại weibo mà bảy năm rồi cô cũng không thay đổi, Kiều Dịch Dương dựa vào cái gì mà cho rằng cô sẽ nhìn thấy?

Lẽ nào, anh ta không cần biết cô có thấy hay không đều sẽ ở đó đợi cô sao?

Hạ Nghiên Lạc cầm điện thoại trong tay đã rất lâu, khi điện thoại báo chỉ còn vài % cô mới đóng weibo lại mang điện thoại đi sạc.

Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Hạ Nghiên Lạc thức dậy đã trông thấy Hạ Thần Hy cùng Hoắc Khải Quân đang chạy bộ.

Qua sự việc tối hôm qua, cô thấy Hoắc Khải Quân sẽ có cảm giác hơi ngại ngùng, nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi đến bên họ, nhìn anh ta chào hỏi: “Hoắc tổng, chào buổi sáng.”

Nào biết, biểu hiện của Hoắc Khải Quân ngược lại hơi ngại.

Dương ánh nắng tai anh ta đỏ lên: “Chào buổi sáng.”

Nói xong lại lập tức chạy tiếp, ngay cả ánh nhìn cũng không đặt lên người Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc chớp mắt, lẽ nào Hoắc Khải Quân ngại sao? Đối với loại người như anh ta hai chữ ngại ngùng sử dụng có vẻ không thích hợp.

Cô cũng không nghĩ nhiều, quay sang vẫy tay với Hạ Thần Hy gọi thằng bé lại đây rồi nhẹ giọng nói: “Hai người cùng chạy bộ à?”

Hạ Thần Hy vẫn còn đang thở gấp, lấy hơi nói: “Mẹ xinh đẹp, mẹ đừng giận, con không phải là nghe lời chú ấy đâu! Con chỉ tập thể dục cùng chú ấy vì tương lai có thể đánh bại chú ấy! Mẹ không phải nói muốn đánh bại một người trước tiên phải thâm nhập vào nội bộ của anh ta sao?”

Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười, vỗ vỗ Hạ Thần Hy nói: “Được rồi, tiếp tục cố gắng đi.”

Thằng bé gật đầu, cùng Hoắc Khải Quân chạy một vòng, sau đó lại tiếp tục lên lầu.

Nhưng khi lên đến nơi nó thấy ở đây chỉ còn lại hai cái máy tập, nó hơi ngẩn ra.

Hoắc Khải Quân tùy ý lau mồ hôi, lạnh lùng nói: “Đây là cho trẻ con, cháu thích luyện thì dùng nó!”

“Chú Hoắc, chú mua cho cháu à?” Hạ Thần Hy mở to mắt.

“Chứ còn ai nữa?” Hoắc Khải Quân liếc mắt nhìn nó: “Ở đây còn có đứa trẻ nào khác à?”

Đôi mắt Hạ Thần Hy phát sáng, vẻ mặt khoa trương nhìn về Hoắc Khải Quân: “Chú Hoắc, kiếp trước cháu nhất định đã đi cứu ngân hà nên mới gặp được chú!”

Đứa trẻ này học đâu ra câu nịnh hót như thế chứ? Là cô gái ngốc Lý Nhược Tuyết dạy sao?

Nghĩ tới ‘Lý Nhược Tuyết’ Hoắc Khải Quân bất giác nhớ đến sự tiếp xúc tối hôm qua, nhất thời cổ họng lại nóng lên.

“Chú ở đây cháu muốn vỗ mông ngựa cũng không được đâu!” anh ta nói với Hạ Thần Hy: “Đi tập đi!”

Hạ Thần Hy gật đầu, mở to đôi mắt vô tội, vô cùng nghiêm túc nói: “Chú Hoắc, cháu thật sự không có vỗ mông ngựa, cháu nói đều là thật! Hơn nữa chú cũng không phải là ngựa, cho dù có là ngựa, cháu cũng không dám vỗ mông chú đâu!”

Ánh mắt sắc như dao của Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Thần Hy khiến thằng bé lập tức ngoan ngoãn tiếp lời: “Chú Hoắc, chú là tốt nhất, cháu đi tập đây!”

Nói xong nó xoay người chạy đi.

Chỉ là sau khi xoay người nó lại cười trộm, xem ra chú Hoắc này không đáng sợ như tưởng tượng ban đầu của nó!

Bởi vì Hoắc Khải Quân phải quản lý cả Hoắc thị nên cuối tuần anh ta rất bận.

Cả ngày chủ nhật lịch trình của anh ta dường như kín hết rồi.

Ban ngày Hạ Nghiên Lạc cùng Hạ Thần Hy trước tiên luyện đàn piano, nhưng sau đó cô phát trời càng lúc càng tối, Hạ Nghiên Lạc có chút đứng ngồi không yên.

Kiều Dịch Dương nói, hôm nay anh sẽ đợi cô.

Nhưng cô không đi, bây giờ đã cách giờ hẹn với anh khoảng bảy đến tám tiếng rồi, anh vẫn còn ở đó đợi cô sao?

“Hy ca, lát nữa mẹ có chút chuyện phải ra ngoài xử lý.” Hạ Nghiên Lạc sau rất nhiều lần do dự mới mở miệng: “Nhưng chắc là không lâu lắm đâu, chỉ khoảng hơn một tiếng thôi, cô tự chơi một mình nhé, tối mẹ về.”

“Mẹ xinh đẹp, mẹ đi hẹn hò à?” Hạ Thần Hy vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, lát nếu chú Hoắc tới con sẽ nói mẹ đi đến nhà ‘ba’ của con rồi!”

“Cái thằng nhóc lém lỉnh này!” Hạ Nghiên Lạc bật cười: “Chú Hoắc hôm nay có việc rồi, sẽ không về quá sớm đâu, hơn nữa công việc của mẹ làm cũng không lâu lắm.”

Quả thật chuyện giữa cô và Kiều Dịch Dương hôm ấy thời gian không đủ nên vẫn chưa nói rõ ràng, hôm nay lại gặp Kiều Dịch Dương thì trực tiếp nói rõ cho anh ta hiểu đi!

Sau khi Hạ Nghiên Lạc đến một tiểu viện cũ nát ở sau cổng trường cấp hai Ninh Thành bèn hít sâu một hơi, sau đó cô mở cửa ra.

Bên trong rất yên tĩnh, trên mặt đất đều là bụi, ở đây căn bản không có bóng người nào.

Nhớ lại lúc đầu cô và Kiều Dịch Dương hẹn hò lần đầu tiên ở đây, chủ ngôi nhà nhỏ này là một bà cụ khoảng hơn 70 tuổi vẫn đang sống ở đó.

Bọn họ dọn vệ sinh nên giúp bà cụ dọn phòng luôn, bà cụ cũng nấu cơm cho hai người họ ăn.

Lúc ấy vẫn còn đang đi học luôn cảm thấy hẹn hò dường như là không đúng, cho nên mỗi lần lấy danh nghĩa là đi dọn dẹp vệ sinh thực tế đều là gặp mặt ở đây.

Bây giờ cụ bà cũng đã sớm qua đời rồi, nơi này cũng không có ai ngó ngàng đến.

Trên mặt đất đầy lá cây, Hạ Nghiên Lạc dẫm lên lá cây phát ra những âm thanh xào xạc.

Cô nhìn thấy hồ lô giữa sân của năm ngoái sớm đã chín rụng đầy đất rồi, mà trên cây những quả non nhỏ nhỏ cũng đã nhú ra ít nhiều.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng ngẫu nhiên mà vọng tới.

Hạ Nghiên Lạc mày ngốc quá, anh ta chẳng qua chỉ nói như thế thôi sao có thể đến được? Hạ Nghiên Lạc tự cười trào phúng, chuẩn bị rời đi.

Mà lúc này một cơn gió thổi đến chiếc lá hồ lô phía trước, Hạ Nghiên Lạc chớp mắt, cô phát hiện hóa ra phía trước có người!

Trông thấy Kiều Dịch Dương mặc một cái quần bò màu sắc đã hơi bạc, trên người còn mặc một cái áo phông màu trắng, anh đang dựa vào bức tường cũ, lặng lẽ ngồi ở đây.

Ánh sáng xuyên qua tán cây chiếu lên người anh, điểm khắp người anh là những đốm lấm chấm.

Anh dường như đang ngủ, hơi nghiêng đầu, nhắm mắt, dáng vẻ yên lặng, dường như mang theo khoảng không gian của tám năm trước, quay lại quãng thời gian họ học cấp 2.

Cảnh tượng này khiến Hạ Nghiên Lạc cảm thấy sống mũi cay cay, buồn đến muốn khóc.

Nếu như không có tai nạn xe thì tốt biết bao!

Như vậy họ cũng sẽ không chia lìa, thực ra sau khi Hạ gia xảy ra chuyện, Kiều gia có thể sẽ để ý đến xuất thân của cô nhưng chỉ cần có anh, dù có khó khăn thêm nữa cũng có thể giải quyết được sao?

Đáng tiếc, thế gian này không có nếu như.

Cô hít sâu một hơi, từng bước, từng bước đi đến trước mặt Kiều Dịch Dương.

Khi tiếng bước chân của cô dừng lại, anh dường như nghe thấy âm thanh gì đó nên cũng mở mắt ra.

“Nghiên Lạc, là em sao?” Kiều Dịch Dương nói, anh đưa tay ra xờ mó xung quanh, sau đó khó khăn đứng dậy.

“Cẩn thận!” Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy tay anh chạm vào một cành khô sắc nhọn bất giác mà lên tiếng thức tỉnh anh.

Nhưng cuối cùng cô vẫn muộn một bước, tay của Kiều Dịch Dương bị cành khô đâm vào, cô thấy máu trong lòng bàn tay anh chảy ra.

Lúc này khoảng cách gần quá, cô thấy trên người anh dính không ít bụi và lá khô, dáng vẻ thảm hại dường như giống với suy nghĩ ban đầu của cô.

Cô chau mày: “Anh sao vẫn chưa đi?”

Anh tức giận nói với cô: “Nghiên Lạc, anh nói sẽ đợi em cả ngày mà.”

Nói xong khóe môi anh hiện lên một nụ cười: “Anh thật sự đợi được em rồi!”

Cô dìu anh lên sau đó nhìn xung quanh: “Anh đến kiểu gì?”

“Trợ lý đưa anh đến gần chỗ này sau đó anh lần mò đến đây.” Kiều Dịch Dương ‘nhìn’ Hạ Nghiên Lạc nói: “Đã đến đây quá nhiều lần rồi, mặc dù không thấy đường nhưng cũng không đi nhầm được.”

Trong đầu Hạ Nghiên Lạc có chút kinh ngạc, cô ép bản thân phải dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói chuyện với anh: “Tôi hôm nay đến rồi có lời muốn nói với anh.”

“Nghiên Lạc, anh cũng có.” Kiều Dịch Dương nói, sau đó rút từ trong túi ra một chiếc nhẫn đáng yêu, tiếp đến anh quỳ xuống nói: “Nghiên Lạc, nếu như anh phẫu thuật thành công, em có thể lấy anh không?”

Ánh mắt Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc mở to, cô nhìn chiếc nhẫn đó, ở trên nó còn lưu lại dấu tích ban đầu mà hai người họ đích thân làm, cô kinh ngạc hỏi: “Không phải ban đầu đã ném rồi sao?”

“Anh không biết tại sao, hôm ấy mặc dù không nhớ ra em nhưng sau đó anh lại nhắn nó đem về, tiếp đến anh khóa nó vào trong ngăn kéo của mình.” Kiều Dịch Dương cảm nhận được phương hướng của Hạ Nghiên Lạc anh nói tiếp: “Nghiên Lạc, anh yêu em, mặc dù anh lạc mất em bảy năm, nhưng có thể để anh dùng 70 năm còn lại bù đắp lỗi lầm cho em được không?”

Nói không động lòng là giả.

Thậm chí lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Dịch Dương, Hạ Nghiên Lạc cảm thấy đối với nỗi hận mà anh mang lại cho cô dường như cũng đã tiêu tan rồi.

Nhưng…

Cô không nhận chiếc nhẫn đáng yêu trong tay anh mà chỉ đưa tay kéo Kiều Dịch Dương đứng dậy.

Anh cự tuyệt hành động của cô, thanh âm gần như là cầu khẩn: “Nghiên Lạc, có được không?”

“Không có cái gì là được hay không được, chúng ta không thể quay lại nữa rồi.” Hạ Nghiên Lạc hướng ánh nhìn: “Giữa tôi và anh không chỉ có khoảng cách bảy năm, mà còn có cuộc sống của tôi trong bảy năm này nữa.”

Cô có con với người đàn ông khác, Kiều Dịch Dương sẽ chấp nhận sao.

Cô sớm đã trải qua những năm tháng tuổi trẻ vì tình yêu mà không để ý đến bản thân, cô không thể lại vì anh mà khiến cho Hạ Thần Hy phải chấp nhận một gia đình chắp vá.

“Xin lỗi.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Hôm nay tôi đến đây, chính là muốn nói rõ với anh, chúng ta không thể, anh hãy triệt để quên tôi đi!”

Kiều Dịch Dương kinh ngạc nghĩ đến từ không thể: “Nghiên Lạc, em kết hôn với người khác rồi phải không?”

“Đúng, tôi không còn một mình nữa rồi.” Hạ Nghiên Lạc cười nói: “Anh xem, anh có Kiều gia, có chỗ dựa vững chắc. Nhưng tôi lúc đầu cái gì cũng không có. Mấy năm này nếu không tìm người dựa vào, nói không chừng tôi sớm đã chết nơi đầu đường xó chợ rồi! Đây là sự thực, chúng ta không thể mãi sống trong tình yêu được…”

Kiều Dịch Dương nghe Hạ Nghiên Lạc miêu tả cuộc sống không dễ dàng gì mà cô đã đi qua chỉ cảm thấy trong lòng mình là nỗi đau cùng sự hối hận.

Trong lồng ngực anh đau đớn kịch liệt: “Nghiên Lạc, đều là anh sai! Nếu em không yêu người đàn ông đó, vậy em rời xa anh ta sống cùng anh nhé, được không?”

“Tôi đã từng là người của anh ta, anh cũng không bận tâm sao?” Hạ Nghiên Lạc nhìn Kiều Dịch Dương: “Nếu tôi có con với anh ta rồi, anh cũng không để ý sao?”

Thời khắc này, sắc mặt Kiều Dịch Dương trắng bệch, trên người phát run.

“Nhìn đi, cuối cùng anh vẫn bận tâm đó thôi, huống hồ bất luận anh muốn gì thì bố mẹ anh cũng sẽ phản đối thôi.” Hạ Nghiên Lạc cười nói: “Giống như lúc đầu họ cũng phản đối chúng ta đấy thôi.”

“Nghiên Lạc, anh không để ý!” Kiều Dịch Dương đột nhiên ngắt lời Hạ Nghiên Lạc: “Anh cái gì cũng mặc kệ, chỉ cần em quay lại bên cạnh anh!”

“Anh điên rồi!” Ánh mắt Hạ Nghiên Lạc biến đổi rõ ràng.

“Đúng!” Kiều Dịch Dương nhìn cô, hướng âm thanh về phía trước, nắm lấy cánh tay cô: “Không nghĩ đến có thể ở bên cạnh em, anh chính là điên rồi! Nghiên Lạc anh cần em!”

Nói xong anh cúi đầu, hôn vào môi cô.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.