Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ của tôi là đẹp nhất!

Phiên bản Dịch · 2382 chữ

Hạ Nghiên Lạc kinh hãi quay mặt, nụ hôn của Kiều Dịch Dương rơi trên má cô.

Anh bắt lấy khuôn mặt cô muốn hôn cô nhưng cô lại đột nhiên mở miệng: “Bảy năm trước, anh và Giản Vũ San đính hôn, hôm đó tôi có đứa bé.”

Động tác của Kiều Dịch Dương đột nhiên dừng lại, anh trấn động nhìn Hạ Nghiên Lạc nhưng thực ra trước mắt anh là một mảng đen tối.

“Lúc tôi nhìn anh và cô ta đính hôn, tận tay anh đeo nhẫn cho cô ta thì tôi đang bị anh ta cưỡng bức.” Hạ Nghiên Lạc nhẹ giọng: “Cho dù anh không để ý nhưng tôi sao có thể quên những chuyện đã qua?”

Kiều Dịch Dương nắm lấy tay cô, trầm mặc không nói!

Anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới sự việc lại phát sinh như thế này!

Lúc anh cho rằng đây là thời khắc hạnh phúc của bản thân mình, bản thân mình lại thừa nhận sẽ bảo vệ và chăm sóc cô gái ban đầu của anh thì đột nhiên anh lại tiếp nhận một nỗi đau như vậy?

Đứng trên góc độ của cô mà nói, sao cô có thể tha thứ cho anh, tiếp nhận anh?

Hạ Nghiên Lạc xoay người, Kiều Dịch Dương nghe thấy tiếng bước chân của cô càng lúc càng xa, tiếp đó tiếng cửa được mở ra rồi lại đóng lại.

Thời khắc ấy, anh cảm giác bản thân trống không, anh đột nhiên ngã xuống đất, ôm lấy đầu, phát ra những tiếng rên.

Trong tiểu viện rất yên tĩnh, xung quanh chỉ có tiếng khóc đau đớn của anh, khiến xung quanh vốn đã tiêu điều tàn tạ nay lại càng thê lương hơn.

Buổi tối Hạ Nghiên Lạc về nhà, Hoắc Khải Quân đúng là vẫn chưa về.

Vì gặp Kiều Dịch Dương nên tâm trạng của cô cũng không tốt lắm, cô nhanh chóng nói chúc ngủ ngon với Hạ Thần Hy rồi về phòng nằm trên giường.

Lật đi lật lại một lúc lâu sau mới ngủ được, có điều cuối cùng cũng vẫn là một đêm mất ngủ, cả đêm ngủ cô toàn mơ thấy ác mộng.

Hôm sau là thứ hai, Hạ Nghiên Lạc đến công ty tiếp tục một ngày bận rộn.

Kết quả hôm đó đã có, cô đạt số phiếu bình chọn khá cao, đã có khán giản bắt đầu chú ý đến cô gái che mặt này rồi, cô ấy tên là ‘Lạc Tuyết’.

Mà Giản Vũ San cũng lọt vào vòng trong, chuẩn bị tham gia vòng loại tiếp theo.

Sinh nhật của Hoắc Khải Quân là thứ tư, ngày mùng 8 tháng 9, Hạ Nghiên Lạc còn đang suy nghĩ xem lúc đó giả vờ kiểu gì, thì chủ quản của cô Nguyễn Cầm Cầm đã đi đến: “Nhược Tuyết, vừa mới nhận được điện thoại, sắp xếp cô thứ tư cùng Bác tổng tham gia một hoạt động, cho nên không cần đến công ty nữa. Cô chuẩn bị một chút, hoạt động trong tay cô tôi sẽ sắp xếp người làm thay một ngày.”

Bác tổng? Không phải là Bác Ngự Thần chứ?

Hạ Nghiên Lạc chớp mắt đã hiểu, là Hoắc Khải Quân sắp xếp cho cô.

Vậy là cô gật đầu nói: “Vâng, cám ơn chị Nguyễn, vậy trước tiên em sắp xếp lại công việc một chút nhé!”

Thứ tư mau chóng đến, buổi tiệc sinh nhật của Hoắc Khải Quân ấn định là ba giờ chiều.

Thực ra nói là tiệc sinh nhật nhưng khách khứa mời không nhiều, dường như chỉ là mấy người bạn và bạn làm ăn lâu năm có quan hệ mật thiết với Hoắc gia mới đến dự.

Tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà cũ của Hoắc gia, bởi vì thành viên Hoắc gia đại bộ phận đều đi Mỹ sinh sống nên ngôi nhà cũ này cũng không có mấy người ở.

Hoắc Khải Quân hôm nay về lại nơi mình sống.

Sau sớm ba người ăn sáng xong thì Hạ Thần Hy đã được lái xe đưa đi học.

Hoắc Khải Quân nói: “Bà nội và chú hai đến rồi, tôi phải đến sân bay đón họ. Lát nữa Ngự Thần đến, cậu ta sẽ đưa cô đi trang điểm. Sau khi trang điểm xong thì trực tiếp đi đến nhà cũ, tôi đợi cô ở đó.”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến từ trang điểm trong lòng căng thẳng vội nói: “Hoắc tổng, thực ra không cần trang điểm đâu. Tôi đích thực là không xinh đẹp nhưng nếu dựa vào trang điểm để đẹp lên thì sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ, không bằng cứ để yên như thế này đi.”

Thấy Hoắc Khải Quân suy tư cô lại nói: “Hơn nữa, không phải có câu tục ngữ con dâu xấu mấy cũng phải gặp mẹ chồng sao? tôi nghĩ họ dù không thích tôi cũng không phê phán anh. Huống hồ chúng ta chỉ là hợp đồng trên danh nghĩa mà thôi!”

Không biết tại sao, Hoắc Khải Quân nghe thấy Hạ Nghiên Lạc nói ‘hợp đồng trên danh nghĩa’ trong lòng anh ta cảm thấy không thoải mái.

Anh ta trầm giọng một chút: “Được, không làm thì không làm, dù sao tôi đưa cô về nhà cũng không ai dám nói gì!”

“Cám ơn Hoắc tổng!” Hạ Nghiên Lạc thở nhẹ một hơi.

“Có điều, cách gọi tên tôi của cô phải sửa lại.” Hoắc Khải Quân nhìn cô thấp giọng nói mấy câu: “Nghĩ xem, nên gọi bạn trai như thế nào!”

Hạ Nghiên Lạc chớp mắt dường như nên gọi tên anh ta bằng hai chữ phía sau họ tên sao?

Tại sao cô cảm thấy có chịu ngại ngùng? Hoặc có thể nói phần nhiều gọi như thế là không tôn trọng ông chủ của mình…

Hoắc Khải Quân trước hết đến sân bay, mà Hạ Nghiên Lạc lúc này đang ở nhà đọc sách.

Ăn cơm trưa xong, cô thay lễ phục, trang điểm nhẹ nhàng một tý, mặc dù rất bình thường nhưng có mấy phần mộc mạc.

Chỉnh sửa phù hợp rồi lúc Bác Ngự Thần đến cô mỉm cười với anh ta nói: "Anh Bác, anh không dẫn theo bạn gái à?"

"Chị dâu, gọi em là Ngự Thần được rồi!" Bác Ngự Thần nói, lấy gương soi lại kiểu tóc của mình, trong đầu có chút phiền não: "Bạn gái nhiều quá, nhớ không nổi. Em có thông báo cho hai người sớm nay cùng đến tìm em, kết quả họ đánh nhau giờ nằm viện hết rồi, một mình em đi thôi."

Hạ Nghiên Lạc nghe đến trợn tròn mắt, trong lòng nghĩ, tính cách của Bác Ngự Thần như vậy sao có thể làm bạn với Hoắc Khải Quân được? Hỗ trợ lẫn nhau sao?

Hạ Nghiên Lạc nhiều năm trước đã nghe nói đến căn nhà cũ của Hoắc gia, trước cổng có đài phun nước và tượng điêu khắc giống như cung điện vậy.

Mà khi cô thật sự đến nơi cũng bị đám tượng điêu khắc kỵ sĩ màu đen trước cổng làm chấn động một phen.

Từ ngoài nhìn vào toàn bộ trang viên ngoài thảm thực vật xanh ra toàn bộ đều là kiến trúc màu đen, khiến người ta cảm giác bước vào rừng sâu huyền bí.

Trước cổng người đón dắt cô xuống xe sau đó chào hỏi Bác Ngự Thần: "Chào ngài Bác! Chào cô!"

Nói xong dẫn hai người đi vào.

Hạ Nghiên Lạc đi đến phòng khách, đèn thủy tinh hoa mỹ, thảm thủ công mềm mại rộng rãi, trên tường là những mảnh điêu khắc, tất cả khiến cho nơi này mang hơi thở thời kỳ Phục Hưng.

Ngay thời khắc này đây cô đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa cô và Hoắc Khải Quân như quạ giữa bầy thiên nga.

Tận bên trong phòng khách là vị trí của chủ nhà, một bà lão với mái tóc bạc, Hoắc Khải Quân đang nói chuyện ở bên cạnh bà, hai người đều cười nói vui vẻ.

Dường như cảm giác được sự xuất hiện của Hạ Nghiên Lạc, Hoắc Khải Quân nói mấy câu chào hỏi với bà nội xong bèn xoay người hướng về phía Hạ Nghiên Lạc.

Lúc anh ta đi đến trước mặt cô, ánh mắt đánh giá cô mấy phần.

Anh ta chọn lễ phục ánh kim lấp lánh màu trắng, phía trước váy cao trên gối khoảng trên 5cm, phía sau lại dẫm gót.

Anh ta luôn biết da của cô rất trắng, nhưng lại không ngờ được mặc chiếc váy này lên không những không nhìn ra chỗ nào xấu mà ngược lại còn đẹp hơn nhiều.

Váy hở vai, anh ta không thích người phụ nữ của mình hở quá nhiều, cho nên một nửa cổ áo đã che đi xương đòn của cô, như có như không giống như càng tăng thêm tính thẩm mỹ.

Mà trên cổ cô đeo sợi dây chuyền hình trăng khuyết mà anh ta tặng, sợi dây mảnh khảnh, ánh sáng chiếu vào kim cương lấp lánh.

“Rất đẹp.” Hoắc Khải Quân khen ngợi không hề khoa chương: “Người phụ nữ của tôi quả nhiên mặc cái gì cũng đẹp!”

Bác Ngự Thần bên cang bĩu môi, sự thưởng thức của ông anh này quả nhiên không bình thường.

Có điều nếu không để ý đến ngũ quan của người phụ nữ bên cạnh thì da cô ấy đúng là trắng thật, có thể nói là mềm mại trơn dịu.

Hoắc Khải Quân nắm lấy tay Hạ Nghiên Lạc dẫn cô vào trong.

Vốn dĩ ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Hoắc Khải Quân, cho nên khi anh chủ động nắm tay một cô gái cả hiện trường đều kinh ngạc mà nhìn về phía Hạ Nghiên Lạc.

Bởi vì Hoắc Khải Quân vốn lãnh đạm, thờ ơ cho nên mọi người đều biết anh ta không có bạn gái, thậm chí phụ nữ bên cạnh cũng không có.

Bây giờ trong trường hợp như thế này anh ta lại công khai nắm tay một người con gái, cái sự việc lạ đời này đúng là không thể không gây chú ý!

Hạ Nghiên Lạc vẫn chưa quen cảm giác bị người ta chú ý, đặc biệt lúc đối diện với bà lão đã hướng về phía cô đánh giá, trong lòng cô có chút căng thẳng.

Nhưng lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Hoắc Khải Quân nắm tay cô rất chặt, dường như anh ta nhận ra sự căng thẳng của cô nên nhẹ nhàng quay đầu sang nói nhỏ với cô: “Tuyết Tuyết, đừng sợ, có anh ở đây.”

Trong lòng cô trấn động, bất giác nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Giống như là có lúc anh ta đối với chuyện nam nữ rất ít kinh nghiệm nhưng có lúc lại khiến cho người ta yên tâm từ tận đáy lòng.

Hạ Nghiên Lạc khôi phục lại tâm trạng, nghe theo lời Hoắc Khải Quân, từng bước đi về phía bà lão trước mặt.

“Bà nội.” Hoắc Khải Quân đứng lại, sau đó chỉ vào Hạ Nghiên Lạc nói: “Đây chính là người cháu vừa nói với bà, bạn gái của cháu Lý Nhược Tuyết.”

Nói xong anh ta quay sang nói với Hạ Nghiên Lạc: “Tuyết Tuyết, đây là bà nội của anh, em cũng gọi một tiếng bà nội đi.”

Hạ Nghiên Lạc vội vàng nở nụ cười rạng ngời, cúi đầu chào bà cụ: “Cháu chào bà nội!”

“Ừ” Trương Vân Cầm đẩy kính rơi trên cánh mũi nhìn Hạ Nghiên Lạc một giây, sau đó quay sang Hoắc Khải Quân cười nói: “Cháu trai của bà lựa chọn là xinh đẹp rồi, bà tin vào ánh mắt của cháu!”

Bác Ngự Thần cùng hai người này đứng ở phía trước Trương Vân Cầm suýt chút nữa té ngã, lẽ nào mắt của mấy người này là di truyền gia tộc à?

Hoắc Khải Quân nghe được lời khẳng định của bà nội đánh mắt: “Tất nhiên! Cũng không biết là ai chọn mà!”

Trường Vân Cầm lập tức nói: “Ừ, đúng rồi, bà tin vào sự sự chọn của Khải Quân! Đứng có mệt không, đến đây ngồi cùng bà nội!”

“Không sao đâu bà nội, cháu không phải là còn phải đi chào hỏi khách khứa sao?” Hoắc Khải Quân nói: “Bà nghỉ ngơi đi!”

“Ừ, được rồi, đừng mệt quá nhé!” Trường Vân Cầm đau lòng nói.

Hạ Nghiên Lạc nghe đến tròn xoe cả mắt, hóa ra Hoắc gia dạy dỗ Hoắc Khải Quân như vậy sao? Rõ ràng anh ta đã lớn tướng rồi, mà vẫn dặn dò như trẻ con với anh ta vậy, như thế này có quá khoa trương không!

Chẳng trách đại thiếu gia tính khí thất thường như vậy hóa ra do được nuông chiều từ bé!

Hoắc Khải Quân nhanh chóng nắm tay Hạ Nghiên Lạc đi gặp gỡ các vị khách khác.

Vì Trương Vân Cầm khen Hạ Nghiên Lạc xinh đẹp cho nên khi mọi người thấy cô đều tán thưởng với Hoắc Khải Quân: “Hoắc thiếu, bạn gái của cậu xinh quá, hình thể đẹp như vậy Hoắc thiếu quả nhiên là có con mắt nhìn!”

Hoắc Khải Quân dẫn Hạ Nghiên Lạc gặp tất cả quan khách xong quả nhiên không có ai dám nửa câu chê Hạ Nghiên Lạc xấu, trong ánh mắt của họ toàn bộ đều là ca ngợi, khen tặng nhiệt tình.

Vậy nên Hạ Nghiên Lạc cũng rõ, cô trước mặt Hoắc Khải Quân mà nói là người phụ nữ của anh ta thì không ai dám chê cô xấu, tất cả đều là lời phóng đại mà không phải là sự thật đang tồn tại.

Ở bên cạnh anh ta cho dù cô chỉ là cô gái bình thường cũng trở thành xinh đẹp!

Lần đầu tiên trước mặt mọi người cáo mượn oai hùm, cảm giác này đúng là vi diệu. Nhưng nó cũng khoa chương quá thôi.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.