Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản ứng của cơ thể khiến anh ta gây họa.

Phiên bản Dịch · 2371 chữ

"Tôi giúp cô." Hoắc Khải Quân nói xong thì cúi đầu.

Nhưng trước đó vì giúp cô đeo dây chuyền nên anh ta vén hết tóc của cô sang một bên.

Lúc này tóc vướng vào dường như còn phức tạp hơn, cơ bản anh ta cũng không có kinh nghiệm trên phương diện này, ngược lại càng gỡ càng rối.

Anh ta bất giác nghĩ: phụ nữ này đều để tóc dài như thế thì sẽ dịu dàng hơn sao?

"Được chưa?" người phụ nữ trước mặt dường như sắp khóc đến nơi rồi.

"Đau à?" đồng tử mắt hơi động: "Có cách rồi."

Nói xong Hoắc Khải Quân đưa tay ra, ôm lấy Hạ Nghiên Lạc: "Cô gần tôi thêm tý nữa, lập tức sẽ gỡ được."

Sau đó Hoắc Khải Quân bắt đầu cởi áo.

Từ lúc anh ta bắt đầu cởi nút đầu tiên đến nút cuối cùng đều rất cẩn thận sợ làm đau Hạ Nghiên Lạc.

Lúc này Hạ Nghiên Lạc cảm giác xúc cảm không đúng. Tại sao lại có cơ thịt thế này.

Một giây sau trên đầu Hạ Nghiên Lạc như có cái gì đội lên, còn có áo rơi trên người cô nữa, làm chắn tầm nhìn của cô, nhưng cô lại cử động dễ dàng hơn rồi.

"Hoắc Tổng." cô vẫn duy trì tư thế ban đầu, nhưng trên người nhẹ đi một chút. Tiếp đó Hạ Nghiên Lạc cảm giác mình bị bế lên.

"Lên giường gỡ." Hoắc Khải Quân nói xong bèn đặt cô lên giường.

"Hoắc tổng, không gỡ được thì thôi..." sau lưng là chiếc giường lớn mềm mại, Hạ Nghiên Lạc thức tỉnh bản thân.

Nhưng rất nhanh bóng tối trên đầu cô tan biến, Hạ Nghiên Lạc đang đối diện với đôi mắt của Hoắc Khải Quân.

"Bây giờ tôi sẽ giúp cô từ từ gỡ." Hoắc Khải Quân nhả ra từng chữ, rõ ràng là những con chữ bình thường nhưng từ miệng anh ta phát ra lại vô cùng dịu dàng.

Hạ Nghiên Lạc vội vàng quay đi chỗ khác nhưng cô lại nhìn thấy bộ ngực của anh ta.

Không phải là cô chưa từng thấy qua, nhưng nó ở khoảng cách gần như thế mỗi một múi cơ trên người anh ta cô đều thấy rõ.

Trước kia có tiếp xúc cũng chỉ là với người đàn ông bảy năm trước, Hạ Nghiên Lạc thật sự là lần đầu tiên gần gũi với đàn ông như thế.

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc căng thẳng, cảm giác sợ hãi ban đầu bao trùm lấy cô, cô đang muốn nói thì lại thấy Hoắc Khải Quân gỡ nút áo sơ-mi của anh ta trên người cô ném ra.

Anh ta dường như không cảm giác được sự căng thẳng của cô. Đã thế còn rất tùy ý lấy ít tóc trên đầu cô xoáy tròn trên đầu ngón tay, sau đó chầm chậm nhìn vào khuôn mặt của Hạ Nghiên Lạc.

Hai má cô ửng hồng, đáy mắt mang theo vài phần kinh sợ, so với dáng vẻ bình thường lúc đầu đúng là rất đáng yêu.

Khi anh ta tặng cô dây chuyền, nó yên lặng nằm trên cổ cô, anh ta phát hiện ra cái cổ mảnh khảnh trắng ngần của cô vô cùng ưu mỹ.

Cô cắn môi, dường như muốn nói gì đó, dưới ánh đèn đôi môi đỏ mọng, căng bóng.

Đồng tử Hoắc Khải Quân sâu lại, bất tri bất giác, anh ta đã hướng về phía cánh môi của Hạ Nghiên Lạc.

Đột nhiên Hạ Nghiên Lạc mở to mắt, nhưng lúc cô đang muốn hét lên thì anh ta lại bịt miệng cô lại.

Cả hai người lúc này toàn thân đều trấn động.

Hoắc Khải Quân mới vừa rồi chỉ định giết gà dọa khỉ Hạ Nghiên Lạc mà thôi, không có ý định hôn cô nhưng khi cánh môi của anh ta chạm vào môi cô trong đầu anh ta đột nhiên có tiếng nổ lớn.

Anh ta hoảng hốt nhớ đến chạng vạng của bảy năm trước, hơi thở tươi mát của họ giống nhau khiến cho ký ức đã lâu của anh ta lại hiện lên như mới, khiến cho toàn thân anh ta nổi lên khát vọng, trong người anh ta biến đổi rất rõ ràng.

Anh ta muốn có cô, cho nên không hề do dự anh ta lập tức giữ chặt cổ Hạ Nghiên Lạc ra sức hôn sâu.

Anh ta chặn lại hô hấp của cô, dùng thêm lực để cạy mở hàm răng của cô, hơi thở bá đạo của anh ta hoàn toàn bao vây lấy cô.

Dường như cảm giác được cô đang cự tuyệt nên anh ta ôm cô càng chặt, bá đạo không cho cô kháng cự, cứ như muốn tiến vào máu thịt của cô.

Hạ Nghiên Lạc bị dọa cho sợ lắm rồi, cô muốn thoát nhưng anh ta lại không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thở, thêm vào đó vì giãy dụa nên dây áo ngủ của cô bị bung ra, cảnh xuân trước ngực lộ ra một nửa.

Làn da của cô dán vào người anh ta khiến cô cảm giác được dòng máu đang dịch chuyển trong khí quản của anh ta, tốc độ của nó càng lúc càng nóng. Trái tim anh ta đập thình thịch thình thịch suốt thôi.

Một giây sau một bàn tay to lớn tiến vào trong váy của cô, du ngoạn sau lưng cô, Hạ Nghiên Lạc phát hiện, tay của Hoắc Khải Quân rất lớn, dường như ôm trọn lấy lưng cô.

Nguy hiểm càng lúc càng gần.

Hoắc Khải Quân cảm giác được những nơi tiếp xúc với da thịt Hạ Nghiên Lạc cùng với sự mềm mại của cơ thể người phụ nữ trong lòng anh ta khiến anh ta như bị trúng độc, chỉ muốn càng gần cô thêm chút nữa.

Hạ thân sớm đã biến đổi rồi, anh ta theo bản năng muốn tháo thắt lưng, sau đó kéo khoá...

Khi bỏ đi hết các vật cản mới khiến anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn được, hạ thân cương cứng làm anh ta không khống chế được vậy là anh ta kéo váy ngủ của Hạ Nghiên Lạc ra.

Sự căng ứng trên cơ thể anh ta khiến trái tim của Hạ Nghiên Lạc nhanh chóng kinh hãi, hình ảnh bảy năm trước dường như lại một lần nữa lướt qua trước mặt cô, thậm chí xúc cảm hiện rồi nó đem lại còn hết sức rõ ràng.

Trong khoảng thời gian ấy sau khi trải qua sự việc kinh khủng đó, dường như sự ám ảnh lại quay về, toàn bộ sự chỉ trích, áp lực đều hiện hữu bên tai cô, hai bên tai đều là những tiếng mắng chửi, nguyền rủa.

“Đừng mà!” cô đột nhiên dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, trên mặt đã là một tầng nước mắt!

Mặc dù lực đạo của Hạ Nghiên Lạc không đẩy được Hoắc Khải Quân ra nhưng những tiếng kêu của cô dường như cũng vang vảng bên tai anh ta.

Anh ta ngẩn ra, lý trí dần dần hồi tưởng lại, trong đồng tử mắt của anh ta là khuôn mặt của Hạ Nghiên Lạc.

Cô nhắm mắt lại, lông mày nheo lại, dáng vẻ run rẩy toàn thân dường như là chịu sự kinh hãi vô cùng lớn.

Trên khuôn mặt cô đều là nước mắt, khiến dung mạo của cô như mơ hồ không rõ, anh ta đưa tay ra lau nước mắt cho cô nhưng cô lại đẩy tay anh ta ra, gần như hét lên: “Đừng mà!”

Tay của Hoắc Khải Quân cứng lại giữa không trung, vốn muốn tức giận nhưng khi nhìn dáng vẻ tuyệt vọng không ai cứu giúp của Hạ Nghiên Lạc anh ta cảm thấy trong lòng mình dường như cũng bị cái gì chặn lại, có chút buồn bã, không nỡ.

“Tôi…” anh ta muốn giải thích, lại phát hiện bản thân không biết nên nói thế nào.

Thậm chí anh ta nhớ lại hiệp ước ký với cô anh ta và cô không có bất kỳ sự thân mật nào, nhưng bây giờ anh ta lại làm trái với giao ước…

Anh ta nghiêm trọng thừa nhận, làm chuyện như vậy khiến anh ta có cảm giác tự trách, thế nên đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta nói lời xin lỗi người khác: “Xin lỗi.”

Trái tim Hạ Nghiên Lạc không thể khôi phục dễ dàng như lúc đầu được, những sự việc ấy mặc dù đã qua nhưng sự đau khổ ban đầu luôn nằm sâu trong trái tim cô, từ trước đến giờ không hề tan biến.

Hoắc Khải Quân nhìn cô vẫn đang khóc, mãi mà cũng không chịu ngừng lại.

Nhớ tới lúc Bác Ngự Thần cãi nhau với bạn gái, cô gái khóc thì cậu ta sẽ ôm vào lòng an ủi, thế là anh ta cũng học theo.

Anh ta giúp cô chỉnh lại áo ngủ, có chút buồn bực nói: “Đừng sợ, tôi không chạm vào cô đâu.”

Nói xong bèn ôm Hạ Nghiên Lạc vào lòng, một tay đỡ sau lưng cô, một tay đặt lên đầu cô, nhẹ giọng nói: “Chẳng chắc nói phụ nữ như nước, ngực của tôi bị cô khóc ướt hết rồi.”

Hạ Nghiên Lạc lúc này mới dần dần điều chỉnh tâm trạng trở lại, đột nhiên cô ý thức được, bản thân vừa mới khóc mãi thôi, khóc thế thì lớp hóa trang sẽ trôi mất sao? Nếu anh ta nhìn thấy khuôn mặt của cô thì…

Cô dơ tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt, cúi đầu nhìn, đúng là trên tay là phấn hóa trang.

Xem ra sau này phải sử dụng sản phẩm hóa trang chống nước, trong thẻ của cô có tiền rồi, hơn nữa ngày ngày đối mặt với Hoắc Khải Quân nên cẩn thận một chút.

“Tôi không khóc rồi.” Hạ Nghiên Lạc buồn bã nói: “Anh có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?”

“Hoắc Khải Quân nói: “Chuyện gì?”

“Hoắc tổng, tôi là phụ nữ, sức lực không như đàn ông, chuyện như vậy tôi thật sự không có sức lực để bảo vệ bản thân mình.” Hạ Nghiên Lạc thương lượng với anh ta: “Cho nên, sau này anh đừng như vậy nữa nhé? Tôi thật sự rất sợ!”

Hoắc Khải Quân nghe giọng nói lo sợ của cô, trước hết trong lòng anh ta cảm thán một câu.

Sau đó anh ta đồng ý: “Được, sau này tôi sẽ tránh những sự việc phát sinh như thế này.”

Vừa nói xong, một ý nghĩ trong đầu anh ta đột nhiên hiện ra, anh ta hỏi cô: “Có phải trước đây từng có người bắt nạt cô?” cho nên cô mới đột nhiên thể hiện ra như vậy.

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc trầm mặc, tùy ý lắc đầu: “Không có, không có ai ức hiếp tôi.”

Việc của bảy năm trước, cô hy vọng sẽ quên.

“Nếu như cô ở bên ngoài có ai dám ức hiếp mình nhớ nói với tôi.” Hoắc Khải Quân nhớ tới lúc trước ở khách sạn lần mà Hạ Nghiên Lạc bị vu oan là trộm cướp.

Hôm nay anh ta lại làm chuyện như thế này với cô, sau này phải bồi thường cho cô mới được.

“Được.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Hoắc tổng, vậy tôi đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.” Hoắc Khải Quân nói sau đó buông Hạ Nghiên Lạc ra.

Trong khoảnh khắc anh ta buông cô ra, cô lập tức giấu mặt vào trong chăn.

Anh ta nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, có lời vốn muốn nói ra nhưng cuối cùng vẫn giữ lại trong lòng.

Anh ta vốn muốn khen sợi dây chuyền đeo trên cổ cô rất đẹp.

Nghe thấy có âm thanh từ ngoài cửa chuyền vào, Hạ Nghiên Lạc mới dần dần ngẩng đầu từ trong chăn ra.

Anh ta đích thực là đi rồi, Hạ Nghiên Lạc thở nhẹ một hơi, vội vàng khóa cửa phòng lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Trong gương, khuôn mặt sau khi rửa sạch cũng đã lộ ra một nửa, trong ánh mắt cô như thêm mấy phần long lanh, khuôn mặt hiện ra càng khiến người ta khó mà hô hấp nổi, Hạ Nghiên Lạc nhắm mắt lại cúi xuống chậu rửa rửa tiếp chỗ phấn trên mặt, sau đó dần dần hồi tưởng lại những đau đớn mà mình cất giấu.

Ba năm, cô lại kiên trì được ba năm nữa rồi.

Nghiên Lạc, cố gắng lên! Lời khích lệ trong lòng cô lại thầm vang lên.

Rửa sạch sẽ xong Hạ Nghiên Lạc cầm điện thoại đi sạc pin, nhưng lúc này weibo của cô đột nhiên lại nhảy ra một tin nhắn.

Cô tùy ý mở ra, lúc nhìn thấy tên của người gửi nhất thời chấn động.

Là Kiều Dịch Dương gửi đến, giọng nói của anh vang lên: “Nghiên Lạc, anh nhanh chóng phải làm phẫu thuật rồi, em có thể trước lúc anh phẫu thuật gặp anh một lần được không?”

Lúc đầu Kiều Dịch Dương unfold số điện thoại, wechat, QQ của cô, có lẽ vì không thường xuyên lên weibo, cho nên anh mới liên tục không unfold cô.

Mà weibo của cô, từ bảy năm trước khi cô mất tích cũng không từng vào lại.

Chỉ là cô vẫn chưa khóa tài khoản, bây giờ muốn đọc tin nên mới dùng lại tài khoản cũ, cũng coi như đây là phương thức liên lạc duy nhất của cô với thân phận Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc xem qua, tin nhắn được gửi đến từ hai phút trước.

Cô đang do dự xem có nên xóa không, tiếp đó điện thoại lại một lần nữa vang lên: “Nghiên Lạc, anh sẽ đứng ở nơi đầu tiên chúng mình hẹn hò, anh sẽ mãi đợi em.”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.