Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn mặc như vậy mà lại lượn lờ trước mặt người đàn ông khác à?

Phiên bản Dịch · 2354 chữ

Buổi trưa Hạ Nghiên Lạc trực tiếp tiếp quản nhà bếp.

Hơn một tiếng sau, bốn món mặn và một bát canh đã được bày trên bàn, chỉ là những món ăn gia đình đơn giản: “Sườn xào chua ngọt, tôm xào rau củ, cá chua cay, đậu bắp xào, canh trứng cà chua.

Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân mỉm cười: “Hoắc tổng, mời thưởng thức.”

“Không công bằng, nấu cơm cho cháu ăn từ trước đến giờ không nhiều món như vậy!” Hạ Thần Hy ngẩng đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc: “Tuyết Tuyết!”

Hạ Nghiên Lạc mở to mắt, con trai sao lại gọi cô như thế?

“Tuyết Tuyết là để chú gọi, cháu phải gọi là cô!” Hoắc Khải Quân quét ánh mắt về phía Hạ Thần Hy, sau đó gắp một con tôm bỏ vào miệng.

Mùi vị rất thanh đạm, không mặn không nhạt mà vừa đủ, quan trọng nhất là vừa nhìn đã mang lại cho người ta cảm giác ngon miệng, kích thích thị giác của người thưởng thức khiến họ muốn động đũa.

Đồng tử mắt của Hoắc Khải Quân mở to: Liệu có ngon không?

Anh ta không động thanh sắc, tiếp đó lại gắp thêm mấy món khác. Kết quả mỗi món đều khiến anh ta kinh ngạc.

Hơn nữa người ta thường nói đồ ăn mà có người phụ nữ trong nhà nấu thì giống như mùi vị của mẹ.

Đáng tiếc anh ta từ nhỏ đến lớn đều ăn cơm do đầu bếp nấu, mẹ anh ta không nấu cơm nên anh ta cũng không biết mùi vị thức ăn mẹ nấu ra sao.

Nhưng những món ăn trước mặt này tự nhiên khiến anh ta cảm giác được mùi vị đó như thế nào rồi.

Anh ta lại uống một ngụm canh, lúc này mới phát hiện Hạ Nghiên Lạc không động đũa mà chỉ lặng lẽ đợi anh ta bình phẩm.

Người phụ nữ này đúng là hai mặt!

Vậy nên Hoắc Khải Quân thành thực nói: “Rất ngon, đã nắm giữ được dạ dày của tôi rồi Tuyết Tuyết!”

Hạ Nghiên Lạc nghe anh ta nói như vậy suýt nữa bị buồn nôn.

Trong lòng cô phải lâu lắm mới khôi phục lại được, mà Hạ Thần Hy bên cạnh sớm đã dán mắt vào đồ ăn đến chảy dãi ra rồi, cô gật đầu ám thị nó có thể động đũa được rồi.

Hạ Thần Hy rất thích ăn sườn xào chua ngọt, chỉ là lúc nó đang nhanh chóng phi đũa đến đĩa sườn xào chua ngọt thì Hoắc Khải Quân cũng đang hướng đến cái đĩa ấy, vậy là hai đôi đũa chạm vào nhau.

Hạ Thần Hy mau chóng ngước mắt nhìn Hoắc Khải Quân lại thấy anh ta cũng đang nhìn nó.

Chỉ là một giây sau, đũa của Hoắc Khải Quân lại chuyển sang cá chua cay.

Hạ Thần Hy hơi kinh ngạc, có điều nó cũng mau chóng phản ứng lại cười ngân ngô với Hoắc Khải Quân: “Cám ơn chú Hoắc!”

Hoắc Khải Quân hừ lạnh một tiếng, biểu thị đã biết.

Cho nên vốn dĩ hai người như nước với lửa thì sau nửa ngày kề vai sát cánh tự nhiên mâu thuẫn cũng được hóa giải đi ít nhiều.

Hạ Nghiên Lạc có chút không dám tin vào những gì mình thấy trước mặt, nhưng dù sao cô cũng thấy rất vui.

Bữa cơm này mọi người ăn đến no căng cả bụng, Hạ Nghiên Lạc vốn cho là không ăn nổi kết quả đại nam nhân và tiểu nam nhân lại hòa hợp với nhau đến vậy.

Khi cô muốn thu dọn bát đũa Hoắc Khải Quân đã ngăn cô lại: “Để người giúp việc làm đi.”

Nói xong còn thêm một câu cho cô nghe: “Chiều tôi phải đi gặp khách hàng bàn hợp đồng, không về ăn cơm, tối mới về.”

Hạ Nghiên Lạc nghe xong nhất thời cảm thấy có gì không đúng. Anh ta đi đâu đều nói cho cô biết mà cô rời đi lại không báo cáo với anh ta.

Vậy nên cô gật đầu nói: “Vậy anh chú ý an toàn, tối về sớm một chút.”

Hoắc Khải Quân nhìn cô gái vẻ ngoài không xinh đẹp nhưng tính cách lại nhu thuận này trong lòng trấn động, anh ta cúi đầu nói bên tai Hạ Nghiên Lạc: “Là không nỡ để tôi đi sao?”

Cô vốn dĩ đang cảnh giác thì anh ta lại đột nhiên lại gần, nhưng khi nghe thấy mấy lời tự luyến đó của Hoắc Khải Quân cô thật sự chẳng có chút cảm giác nào.

Thậm chí cô còn cho rằng anh ta đang trêu mình.

Cô chớp mắt nói hùa theo: “Đúng, vậy thì sao?”

Người phụ nữ này cuối cùng cũng thừa nhận! Trong lòng Hoắc Khải Quân có chút đắc ý nhưng anh ta lại bày ra bộ mặt vờ như không có gì: “Nếu biểu hiện tốt tôi sẽ về nhà sớm!”

Được rồi, anh ta là lão đại, anh ta nói đúng là đúng, cho dù anh ta tự luyến cũng được, cô đều phải nghiêm túc phối hợp. Hạ Nghiên Lạc ngoan ngoãn giả vờ cười: “Vâng!”

Vậy nên lúc Hoắc Khải Quân ra khỏi cửa tâm trạng của anh ta vô cùng vui vẻ.

Anh ta đã nói rồi mà, mị lực của anh ta sao thất bại được, vốn cho là người phụ nữ này là ngoại lệ, nhưng như thế này không phải là cô đã yêu anh ta rồi sao!

Vậy thì hôm nay anh ta phải sớm đàm phán sau đó về nhà ngay mới được!

Khách hàng hôm nay Hoắc Khải Quân gặp là người phụ trách sản phẩm xa xỉ nổi tiếng toàn thế giới tại Hoa Hạ.

Bởi vì Hoắc thị chuẩn bị tiến quân vào giới showbiz, cho nên sẽ có rất nhiều trường hợp phải dùng đến đồ xa xỉ phẩm, vì vậy hai bên ký hợp đồng, trước tiên phục vụ công việc đơn giản sau đó tiếp tục hợp tác.

Hai bên bàn bạc rất thuận lợi, đối phương còn đưa cho Hoắc Khải Quân một chiếc hộp: “Đây là sản phẩm mới số lượng hạn chế mà công ty chúng tôi mới sản xuất đầu tháng này, Hoắc tổng có thể tặng cho bạn gái.”

Vốn dĩ Hoắc Khải Quân muốn từ chối vì hai bên vẫn chưa ký hợp đồng chính thức.

Nhưng khi nghe thấy đối phương nhắc đến hai chữ ‘bạn gái’ anh ta lại chần chừ một lát, chiếc hộp đã nhanh chóng đặt vào lòng bàn tay anh ta rồi.

Anh ta nhìn xuống, bên trong là một sợi dây chuyền hình trăng khuyết, chất liệu của dây chuyền là bạch kim, nhưng hình vầng trăng khuyết trên mặt dây chuyền thì vô cùng tinh xảo, điêu khắc lập thể.

Theo tính toán, mặc dù là bạch kim nhưng gia công cực kỳ tinh xảo, khiến người ta bất giác mà nghĩ đến mặt trăng thuần khiết, tiên tử giữa núi rừng tràn ngập ở đó.

Đồng tử của anh ta lay động, hướng về phía đối phương cám ơn, nghĩ tới sau khi người phụ nữ kia đeo nó lên không biết sẽ như thế nào?

Dường như da của cô ấy rất đẹp, trắng tự nhiên, tiếc là ngũ quan thật sự không đẹp cho lắm.

Trong lòng Hoắc Khải Quân có chút tiếc nuối, anh ta nhận dây chuyền, sau đó cùng đối phương ăn tối rồi mới rời đi.

Buổi tối Hạ Nghiên Lạc cùng Hạ Thần Hy học bài, nhìn Hạ Thần Hy tắm rửa xong cô cũng cởi quần áo chuẩn bị đi tắm.

Nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, thấy Hạ Thần Hy gọi cho mình cô nhấn nút nhận cuộc gọi, quần áo ngủ trên người vẫn còn rất lộn xộn nhưng cứ thế mà đi vào phòng Hạ Thần Hy: “Hy ca, con lại sao thế?”

“Mẹ xinh đẹp, con vừa nhớ ra, cô giáo dạy toán nói hôm nay phải xin chữ ký phụ huynh vào vở bài tập.” Hạ Thần Hy nói sau đó mở vở bài tập ra.

Hạ Nghiên Lạc ký cho nó rồi dặn dò nhớ học cho tốt, sau đó mới đóng cửa phòng Hạ Thần Hy ra ngoài.

Cô lẩm nhẩm hát rồi đi về phòng mình, lúc đang tiến vào lại nhìn thấy Hoắc Khải Quân ngồi trên sô pha vẻ mặt hết sức nhàn nhã, cô ngẩn ra một lúc rồi máy móc hỏi: “Hoắc tổng, anh về rồi à?”

Chỗ anh ta ngồi vừa hay nhìn thẳng vào ngực Hạ Nghiên Lạc.

Hơn nữa vì cô mặc áo ngủ dây trước ngực cũng không buộc chặt, từ đó còn lộ ra vài phần.

Đồng tử Hoắc Khải Quân sâu lại, người phụ nữ này, bình thường rất gầy thế mà chỗ cần lại lớn vậy!

Anh ta từ trên sô pha đứng dậy, hướng về phía Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc kéo áo ngủ trên người, cô đau lòng phát hiện váy hình như hơi ngắn, đôi chân thon dài cứ thế lộ ra.

“Vừa đi đâu?” Hoắc Khải Quân đánh mắt hỏi.

“Hạ Thần Hy có bài tập cần chữ ký phụ huynh, cho nên tôi qua phòng ký cho nó.” Hạ Nghiên Lạc bị ép vào bức tường.

“Mặc như vậy để đi gặp người đàn ông khác à?” Hoắc Khải Quân vẻ mặt nghiêm túc, mang theo áp lực vô hình.

“Nó chỉ là trẻ con thôi mà…” Hạ Nghiên Lạc đưa tay lên chắn: “Hơn nữa từ nhỏ đều là tôi chăm sóc nó, tôi coi nó như con…”

Dường như đáp án này khiến anh ta tạm bằng lòng, Hoắc Khải Quân tạm thời không truy cứu nữa bèn mở miệng: “Tôi về rồi, có đồ cho cô này, coi như phần thưởng khích lệ cô nấu ăn rất ngon!”

“À, vâng!” Hạ Nghiên Lạc nhìn anh ta mỉm cười.

Nhưng nói gì thì nói anh ta ép cô vào tường thế này thì tặng quà kiểu gì đây, là bá vương ép cung thì có.

Hạ Nghiên Lạc đưa tay muốn nhận đồ, muốn tiêu tan cái không khí kỳ dị này: “Cám ơn Hoắc tổng!”

Hoắc Khải Quân lấy từ trong túi quần tây ra một chiếc hộp sau đó đưa lên trước mặt Hạ Nghiên Lạc.

Lúc này sợi dây chuyền hình bán nguyệt điêu khắc vô cùng tinh xảo hiện lên trước mặt cô.

Hạ Nghiên Lạc vô cùng kinh ngạc, bất giác tán thưởng: “Đẹp quá!”

Anh ta rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, cảm giác tâm trạng vui đi ít nhiều, xem ra tặng phụ nữ quà đúng là chuyện thú vị. Chẳng trách Bác Ngự Thần thường tặng cho mấy tiểu nữ vương của nó quà, xem ra cảm giác chắc là như thế này!

Hoắc Khải Quân nghĩ có lẽ sẽ cứ tặng quà như thế này, tuy nhiên đột nhiên anh ta lại thay đổi chủ ý.

Vạn nhất người phụ nữ này không nỡ đeo thì phải làm thế nào? Hoặc cô ấy cầm nó đổi lấy tiền thì phải làm sao?

Còn nữa, anh thực ra muốn là người đầu tiên xem xem dáng vẻ thật sự của cô là gì.

Cho nên Hoắc Khải Quân không đưa cho Hạ Nghiên Lạc mà cầm hộp dây chuyền trong tay, sau đó mở chốt ra nói: “Tôi đeo giúp cô.”

Hạ Nghiên Lạc biết anh ta không nói hai lời, mặc dù cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn phải đồng ý.

Thế là Hoắc Khải Quân vén tóc Hạ Nghiên Lạc lên sau đó đeo dây chuyền vào cổ cô.

Anh ta cao hơn cô rất nhiều, lúc anh ta cài chốt dây chuyền Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình đã bị che mất, dường như trong hô hấp, trong ánh nhìn đều là Hoắc Khải Quân.

Thời gian đột nhiên rất chậm, Hạ Nghiên Lạc cảm giác trán mình đã ra mồ hôi, cuối cùng cô cũng cảm nhận được Hoắc Khải Quân đóng chốt xong.

Nhưng khi cô muốn rời khỏi khoảng cách nguy hiểm này thì giọng nói thầm thấp có từ tính của anh ta lại vang lên bên tai cô: “Tuyết Tuyết, đeo xong rồi!”

Da gà của cô nổi lên, lần đầu tiên cô cảm thấy những con chữ rất bình thường này lại bị nhiễm cái sự xa xỉ phẩm của anh ta.

Môi của anh ta như vô tình mà chạm vào tai cô, tức thì như có dòng điện khiến cả người cô đứng yên bất động.

Hạ Nghiên Lạc không dám hít thở, không thể để bản thân mình thất lễ, cho đến khi Hoắc Khải Quân buông cô ra muốn đưa cô đến trước gương.

Nhưng lúc Hoắc Khải Quân đứng thẳng người lên, Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến một cơn đau, cô bất giác kêu lên một tiếng, giữ nguyên đầu mình lại.

Dường như tóc của cô mắc vào cúc áo của anh ta rồi…

Hạ Nghiên Lạc hoàn toàn suy sụp, cô muốn đi trốn, nhưng tóc lại bị mắc vào cúc áo khiến cô không nhìn thấy gì, cũng không có cách nào trốn được, ngược lại đầu phía trước còn tiếp xúc với ngực của Hoắc Khải Quân.

“Hoắc tổng, đầu tôi không kéo ra được.” Hạ Nghiên Lạc động đậy da đầu truyền đến cơn đau: “Anh giúp tôi một lát…”

Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác ngực mình bị va chạm một chút, tiếp đó hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo sơ mi thổi vào ngực anh ta, cơ thể anh ta căng cứng hết cả lên, trái tim đập rộn ràng khiến anh ta cảm giác như có dòng điện chạy qua.

Anh ta bất giác mở to mắt.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.