Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Giang Tỉnh Lại, Ký Ức Của Ta Đâu

Tiểu thuyết gốc · 4453 chữ

Ái minh đang trong cơn mơ ngủ, bỗng nghe có giọng nói từ phía sau vang lên, giọng điệu non nớt này chắc hẳn là của một tiểu cô nương.

Chỉ thấy người đó tiến tới gần ái minh dường như rất hiếu kỳ về cậu, nàng nói: ngươi là ai vậy, Đoàn y sư đâu?

Ái minh choàng tỉnh, cậu quay đầu nhìn lại: chỉ thấy trước mặt là một bé gái khoảng trừng 12, 13 tuổi, khuân mặt khả ái, lại thập phần đáng yêu, đôi mắt long lanh như biết nói của nàng, không ngừng dò xét trên mình ái minh, tay nàng còn đang bưng một bát thuốc nóng bốc khói, mùi thuốc nồng nặc, vừa ngửi liền biết không phải thứ thuốc tầm thường mà cũng phải do mấy loại dược tài chân quý nấu thành.

Đây có lẻ lần đầu cậu thấy một tiểu cô nương xinh xắn như vậy, cậu bất giác cuối đầu xuống tránh né ánh mắt của nàng, miệng lưỡi cứng đơ không nói lên lời.

Cô bé thấy biểu hiện của cậu cũng chẳng để ý, vốn người khác nhìn nàng đều biểu lộ ánh mắt như vậy, nàng nói: ta hỏi ngươi là ai, chẳng lẻ là tiểu đồng đoàn thái y mới nhận về hay sao.

Cậu cuối đầu, cố bấm chặt lấy ống quần nói: ta... ta là ái minh, ta không phải tiểu đồng của đoàn thái sư.

Cô bé ra vẻ suy nghĩ nói: ta chưa từng nghe thấy tên ngươi bao giờ, tại sao ngươi lại tới đây.

Cậu chỉ vào a giang rón rén nhìn nàng bảo: đây là ca ca của ta, bá phụ đã đem ta về đây.

Nàng nhắc lại: bá phụ sao.

Nàng ngẫm nghĩ cái trán nhỏ nhăn lại, hồi lâu nàng ồ lên một tiếng nói: Người là bửu ca của ta, người mà cha ta nói chẳng lẻ lại là huynh sao. Nàng nhăn mày chăm chú đánh giá từng thứ trên mình ái minh, trên gương mặt của nàng có thể thấy rõ vẻ hồ nghi.

Ái minh vốn gặp nàng đã khiến nó trở nên xấu hổ nay bị nàng nhìn chăm chú như vậy, bất giác chẳng biết làm gì cho nên, mặt mũi đỏ bừng.

Nàng nhìn biểu lộ xấu hổ của cậu, thì không kiềm được bật cười ra tiếng, nàng nói: ta có chê huynh nhà quê đâu nào, ta từng hỏi cha ta về phụ thân của huynh, cha ta chỉ nói người có ơn cứu mạng với ông, nàng toan nói tiếp nữa, nhưng đột nhiên nhớ tới bát thuốc nóng trên tay, liền đưa cho ái minh nói: thứ này cho ca ca của huynh, chính tay ta tự kê đơn. Và tự sắc thuốc đó.

Ái minh nhìn thấy nàng chỉ là cô bé 12, 13 tuổi thì làm sao có thể tin tưởng nàng biết sắc thuốc, cậu xua tay liên tục nói: không được, không được đâu, ca ca ta bệnh nặng lắm Đoàn thái y cũng đã nói không thể tùy tiện dùng bất kỳ loại thuốc nào.

Nàng khó hiểu nói: không phải ngày hôm qua ta đã cho ca ca của huynh dùng qua sao, không phải là không sảy ra chuyện gì sao?

Ái minh nghe vậy thì hoảng sợ hỏi lại:

Cái gì muội đã cho ca ca ta uống rồi sao?

Cô bé tròn mắt lên nói: có chuyện gì, cô bé tiến tới toan mớm thuốc cho a giang. Nào ngờ ái minh đã nhào tới ngăn lại, cậu trong lúc nhất thời chộp lấy cánh tay nàng, cậu nói: không được cho ca ca ta dùng, hôm qua ta sẽ không trách tội muội, nhưng muội không thể tùy tiên như vậy được.

Nàng thấy cậu ngăn cản, chợt nổi cơn tức giận, nghĩ thầm "huynh dám chê thuốc của ta sao" nàng tùy tiên tung ra một cước vào bụng ái minh, tuy là nữ nhi nhưng nàng lại thích học võ, cũng xem như có chút tài nghệ, ái minh một chiêu nửa thức cũng không có làm sao có thể né tránh, dính ngay một cước đó của nàng, cũng may lối võ nàng học là như công, ái minh chỉ bị nàng hất ngã nhưng không hề có thương tích gì trên mình.

Vốn xoa Mông đứng dậy, cậu thấy nàng ra tay như vậy thì cho rằng nàng đang cố tình chọc tức mình, nhảy cổ tôi, hai tay chụp ngay láy eo nàng, đè mạnh xuống đất.

Tiểu cô nương  kia vốn không nghĩ là ái minh sẽ có hành động như vậy, dù học qua võ công nhưng do quá bất ngờ nàng liền bị ái minh chộp chúng kéo nằm xuống dưới đất, bát thuốc cầm không vững đổ lênh láng trên mặt sàn.

Nàng thấy ái minh cứ ghì chặt lấy bụng nàng không chịu buông thì hoảng sợ hét lớn: mau buông, ngươi mau buông ta ra.

Ái minh mặc cho nàng khóc lóc vẫn không buông chỉ sợ sau khi buông nàng ra rồi, nàng lại cho ca ca uống thêm thứ thuốc kia, khiến bệnh tình ca ca trở nên càng ngày càng nghiệm trọng, khi đó, cho dù là đoàn thái y, y thuật có cao siêu hơn nữa cũng không thể nào cứu chữa được.

Đoàn thái y vốn là người đứng đầu lo quản sự vụ của "hãi thượng y vương" ông từ ngoài trở về chợt nghe phía trên có tiếng động, vội lật đật chạy lên, không thấy không giật mình, ông chứng kiến cảnh ái minh đang đè chặt tiểu quận chúa xuống dưới đất mà tim nhảy liên hồi.

Lão hốt hoảng hốt hoảng kéo ái minh ra rồi đỡ tiểu quận chúa dậy, trên gương mặt của lão giờ khắc này nhăm nhúm, ông ta đã tuổi đến lục tuần, mặt mày nhăn nhúm như vậy càng thêm già lão, ông nhìn về ái minh, muốn trách mắng cậu, nhưng lại không biết làm sao cho phải.

Lão biết nàng là tiểu quận chúa duy nhất vẫn luôn được vương gia yêu quý, đừng nói là kẻ dám làm vậy với nàng mà chỉ cần không cẩn thận liếc nhìn nàng cũng bị ông ta nghiêm trị.

Lão nhìn nàng ân cần hỏi: chiêu tiên quận chúa người sao không, sao quận chúa lại tới đây. Không thông báo trước để xảy ra cơ sự này, bản lão thật đáng chết, thật đáng chết mà, ông quỳ mọp xuống đất không ngừng tạ tội.

Chiêu tiên phủi bụi trên người nhìn bát thuốc đổ trên nền rồi lại quay qua ái minh, phần tức giận phần lại xấu hổ, cuối cùng là giậm chân rời đi.

Thái ý cười khổ nhìn ái minh nói: tính cách của quận chúa hỷ nộ ái ố rất là vô thường ta khuyên thiếu gia không nên ở gần nàng, càng đừng khiến nàng phật lòng.

Ái minh không cho lời của đoàn thái y là đúng cậu chỉ vào bát thuốc dưới chân nói: ta không làm như vậy muội ấy sớm đã cho ca ca của ta uống thứ thuốc này.

Thái y vút chòm râu nhìn cậu cười, lão nghĩ thầm: trước nay trong vương phủ ai mà không hay, quận chúa thích làm cái gì thì làm cái đó, kẻ nào có tâm ngăn cản ắt sẽ chịu quả đắng, nghĩ như vậy lão chợt nhìn ái minh cười thương hại.

Khi này ông mới dời trọng tậm tới chén thuốc dưới chân, vừa mới ngửi qua sắc mặt lão đã nhăn nhúm lại, lão hoảng hốt hốt nhặt chén thuốc lên đưa lên cạnh mũi, vừa đưa tới cạnh mũi sắc mặt lão càng trở nên nhăn nheo, dường như sắp khóc tới nơi rồi vậy.

Ái mình vừa rồi còn nhìn thấy lão lão nở nụ cười bí hiểm với mình nay đã thấy lão ta mếu máo như trẻ con.

Cậu không hiểu ra sao bèn hỏi: thái y bát thuốc kia có độ hay sao?

Lão ta khi này còn bình tĩnh, mắng ngay: có độc đầu ngươi hay sao, hà thủ ô đỏ, sâm ngọc linh ngàn năm tuổi, mật đại hùng trăm năm, vương gia ban cho ta cất dữ đã lâu, nói đến đụng ta cũng không dám đụng, ai ngờ một ngày sẽ bị quận chúa lấy đi chế thuốc cơ chứ.

Khi này cậu mới vỡ lẻ thì ra quận chúa dùng toàn là những loại thuốc quý hiếm để đi chế thuốc cho ca ca của mình, bỗng nhiên trong lòng cậu thầm thấy hối hận, nhưng cậu vẫn không hiểu một điều là tại sao nàng lại làm vậy. Chẳng lẻ đúng như lời đoàn đại y nói nàng thích làm thứ gì thì sẽ làm thứ đó sao.

Ái minh chờ đợi hồi lâu thấy vị thái y kia vẫn không ngừng than vãn, cậu nghĩ thầm, nàng ta có đôi phần bướng bỉnh nhưng dù gì cũng là quận chúa lại hạ thân dùng những loại thuốc tốt như vậy thì cũng phải nên tìm nàng nói lời cảm tạ.

Ái minh để mặc cho vị thái y kia than khóc, cậu dạo bước ra ngoài, đi qua mấy khúc quanh hành lang. Vương  phủ rộng lớn nguy nga là thế, chính cậu cũng không biết chiêu tiện hiện tại đang ở nơi nào, quay lại hỏi thái y thì khi này cậu cũng chẳng nhớ đường quay lại, không cẩn thận lại bị ông ta trách mắng cho một phen, cậu cứ đi, đi mãi đến khi đi lạc vào cả vào ngự hoa viên, nơi đây hoa lá đủ loại, chủng tộc cho đến màu sắc không cái gì không có, cậu vừa kinh ngạc vừa bị cảnh sắc làm cho say đắm, thì bỗng từ một phương hướng không xa vang lên tiếng khóc nức biểu, cậu theo tiếng khóc đôi chân cứ thế bước tới, càng tới gần trong lòng lại càng thêm phần áy náy, dưới gốc cây mạn đà, hình bóng của chiêu tiên đang quận mình mà rơi lệ, cả vườn hoa như đang khóc cùng nàng vậy, ái minh cứ đứng lặng ở đó không dám bước tới, cậu chăm chú nhìn nàng muốn mở miệng an ủi nhưng lại nói không nên lời.

Chiêu tiên không biết có người lạ xuất hiện càng khóc càng lớn, ái minh nghe tiếng khóc của nàng chân tay càng thêm ngứa ngáy khó chịu, chỉ khổ lưỡi khô miệng đắng, ngoài biết trách cứ bản thân, cậu chẳng biết phải làm gì, cứ đứng đó mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn của các cung nữ: quận chúa, quận chúa người ở đâu?

Khi này chiêu tiên mới giật mình ngưng khóc nàng lấy khăn tay nhẹ lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt ngượng ngịu của ái minh đang chăm chú nhìn mình.

Nhất thời khuân mặt của nàng đỏ ửng. Ngập ngừng hồi lâu ái minh hít nhẹ một hơi nói: chiêu tiên là do ta, là do ta không tốt đã trách sai muội.

Chiêu tiên nghe thấy những lời nói trân tâm thật ý đó của cậu, thì nhẹ cuối đầu, nàng tránh đi ánh mắt khờ khạo của ái minh, nhẹ lấy ống tay áo gạt sạch những hạt minh châu còn lưu lại trên khóe mắt nói: huynh trách sai ta cái gì cơ chứ?

Giọng nàng nhỏ nhẹ như tiếng vàng anh hót nếu bây giờ có người nói nàng chính là một tiểu quận chúa ngang bước chắc hẳn ái minh là người đầu tiên phủ nhận điều này.

Đúng lúc này các cung nữ kia cũng đã tìm tới, bọn người thấy ái minh ở đây thì tất cả bọn họ đều nhìn ái minh với bộ dạng kinh ngạc.

Ái minh thấy ánh mắt của bọn họ nhìn mình như vậy thì không khỏi nhìn lại mình: đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hỗ thẹn như vậy, y phục của cậu ngay cả những cung nữ kia cũng xa hoa hơn cậu mấy phần.

Chiêu tiên nhìn đám cung nữ kia lập tức sắc mặt chuyển giận, nàng quát lớn: ta đã dặn các ngươi bao nhiêu lần là không được tự ý đặt chân đến bách hoa viên rồi, tại sao các ngươi còn dám tới.

Nàng nhìn thấy ánh mắt khinh mạt của đám người kia đang dò xét ái minh thì càng tức giận hơn: các ngươi nhìn cái gì vậy, đây chính là ái minh ca, chính phụ vương đã gọi huynh ấy tới.

Bọn cung nữ kia bị nàng quát mắng thì ai nấy đều sợ hãi, nhưng ánh mắt lại không dời khỏi ái minh, một ả trong đó còn lớn mật hỏi lại:

Bẩm quận chúa kẻ này ăn mặt rách rưới như vậy làm sao có thể là do vương gia mời tới được.

Chiêu tiên hừ nhẹ một tiếng kéo ái minh đi rồi nói vọng lại: được vậy các ngươi cứ tùy tiện báo lên cho phụ vương.

Đám cung nữ thấy nàng cứ thế rời đi thì lập tức đuổi theo.

Khi này chiêu tiên đã cảm thấy hết nhịn nổi, nàng tức giận quát: các ngươi cứ làm phiền ta như vậy thì đừng mong đầu còn nằm trên cổ.

Bọn cung nữ khi này mới sợ hãi ta bảo ngươi ngươi bảo ta mà dừng lại không dám đuổi theo.

Ái minh bị nàng kéo đi không rõ nguyên nhân, đột nhiên thấy chiêu tiên dừng lại, 2 chân không ngừng dậm xuống dưới đất, nước mắt cứ từ từ lăn dài trên gò má hồng của nàng.

Ái minh mơ hồ khi này giống như có quả tạ nện vào đầu cậu chẳng biết làm sao cho phải, cũng may chẳng đợi cho cậu phải hỏi chiêu tiên đã tự nói:

Bọn họ chính là cung nữ mà cha muội phái tới để theo dõi muội, mỗi lần thấy bọn chúng muội lại không kiềm chế được.

Muội từ nhỏ đã không có bạn, mỗi người muội muốn chơi cùng đều bị đám cung nữ kia kêu lời oán độc đến tai phụ vương để cho ông trừng trị, kể từ đó không một ai dám tới gần muội nữa.

Ái minh khó hiểu hỏi lại: ta thấy bá phụ là người rất tốt, ông ấy luôn muốn bảo vệ muội nên mới không muốn muội kết giao kẻ lạ đấy thôi.

Chiêu tiên nhìn ái minh ngập ngừng đáp: muội cũng không biết, có lẻ ông ấy thay đổi cũng có thể là muốn tốt cho muội, giọng nàng buồn bã lạ thường.

Ái minh nói ngay: tất nhiên là bá phụ muốn tốt cho muội rồi, muội thấy ta ăn mặc bẩn thiểu ngay cả những cung nữ của muội ta cũng chẳng bằng, ta vẫn vui vẻ có oán trách phụ thân ta nửa lời đâu.

Nhìn thấy bộ dạng ái minh, áo quần rách nhiều chỗ khiến cho chiêu tiên không khỏi bật cười, nàng nói: quả thật không phải đích thân cha muội căn dặn, muội cũng không tin được huynh lại là người mà cha muội gọi tới.

Ái minh nghe vậy thì ngượng ngịu gãi đầu, cậu nói: đúng rồi ta còn chưa xin lỗi muội chuyện về chén thuốc ta thực sự còn cho rằng muội tinh nghịch nên mới ngăn cản muội.

Chiêu tiên nghe đến đây thì phi cười nói: thì ra ban nãy huynh nói trách sai ta là vì chuyện này sao, nàng nói xong che miệng cười khúc khích.

Ái minh nhìn nàng vui vẻ bất giác trong lòng cảm thấy thư sướng, cậu nói: a giang chính là người thân nhân đối với ta bây giờ, đa tạ muội đã có lòng với huynh ấy.

Chiêu tiên cười hì hì đáp: muội chỉ mong sau này a giang ca càng sớm tỉnh lại, muội lại sớm có thêm một người ca ca để chơi cùng.

Ái minh nghe nàng nói như vậy thì càng yêu mến nàng hơn, cảm giác tủi nhục ban đầu đều tan biến đi hết.

Ái minh không quen phòng ốc vương phủ nên chiêu tiên dành cả một buổi để dẫn cậu đi khắp nơi, hai người cười nói vui vẻ với nhau, đến khi đôi chân cả hai mỏi nhừ, cả hai người lại quay trở lại phòng của a giang, đoàn thái y vẫn không ngớt kêu gào, chiêu tiên phải an ủi mãi lão mới chiệu thôi, ông ta quả nhiên y thuật cao minh không tới 3 ngày a giang đã tỉnh lại.

Sáng ngày thư 3 ái minh nghe tin này thì mừng lắm vội chạy tới y vương các, a giang đã tỉnh lại hồi lâu nhưng thần chí vẫn còn mơ hồ, đang được chiêu tiến mớm thuốc cho.

Ái minh thấy ca ca tỉnh lại vội chạy tới ôm trầm lấy y, vừa khóc vừa nói: a giang ca, huynh khỏe lại rồi sao?

Nhưng đáp lại sự lo lắng của cậu là vẻ mặt thẫn thờ của a giang: ta là ai, các ngươi là ai?

Ái minh nghe vậy không khỏi kiềm được nước mắt, khóc lớn nói: ta và ca từ lớn sống cùng nhau, huynh là người nuôi ta, cho ta mặc, cho ta ăn, ta không muốn huynh quên ta, cậu ôm trầm lấy a giang mà khóc lớn hơn.

Quận chúa thấy cảnh này cũng rưng rưng nước mắt những ngày gần đây nàng luôn chơi đùa cũng cậu cũng phần nào thấu hiểu bầu tâm sự đó.

Nàng vỗ vai an ủi ái minh rồi vội vàng đi gọi đoàn thái ý.

Đoàn thái y bấm huyệt và bắt mạch một lúc mới lắc đầu nói: vị công tử này do công tâm quá độ, thêm độc tính lên tới não hải, chỉ e là ký ức đã mất sạch.

Vậy có cách nào cứu chữa không? Ái minh lo lắng hỏi.

Thái y nhìn a giang, chần ngâm hồi lâu mới nói: hạ quan cũng không biết, cái này chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi, hạ quan thật sự cũng nan phương khó giải. Mong ái minh công tử đừng trách tội.

Lão đi qua đi lại,  hồi lâu như nhớ ứ ra cái gì, lật tung một đống sách trên kệ, nhưng cũng không tài nào tìm ra thứ ông muốn tìm, vẻ mặt ông ta hiện lên sự mệt nhọc, quay lại nói với ái minh:

hạ quan từng đọc qua một quấn sách của những kẻ phương tây, trong đó có viết tới chuyện người bị mất trí. Sau khi chịu một cú sốc tâm trí cực lớn, các ký ức hồi niệm của người đó sẽ quay trở lại.

Ái minh nghe được có cách thần kỳ đến như vậy thì vội hỏi: đoàn y sư, phải chịu của sốc lớn đến như thế nào, ông có thể chỉ cho ta làm được hay không?

Đoàn thái y lắc đầu nói: quấn sách của những kẻ phương Tây đó ly kỳ cổ quái vô cùng, hạ quan đọc 10 chỉ hiểu nổi một, chỉ có thể nhớ tới một câu trong đó "gợi nhớ ký ức đau khổ nhất có thể là chứng kiến cảnh đau buồn nhất"

Ái minh nghe thế thì vò đầu cố gắng ghi nhớ lại câu nói đó, nhưng cậu chẳng hiểu lời đó có nghĩa là gì. Nên cũng vô phương.

A giang nhìn ái minh đang vì mình mà đau khổ, chàng như cảm nhận được sự đau khổ ấy của cậu khuyên: mặc dù ta không nhớ đệ là đệ là ai, nhưng sau này ta sẽ coi đệ như là đệ đệ của ta, vì vậy đệ đừng quá thương tâm.

Quận chúa cũng nói chen vào: đúng vậy, ta cũng sẽ giúp ngươi đi tìm lại kí ức giúp ca ca.

Ái minh nhào vào lòng của a giang,  dưới ánh trăng bắt đầu kể về từng câu chuyện mà mình cùng a giang trải qua, lên rừng đốn củi bị người trong vùng khinh khi, nằm bên nhau chịu rét chịu đói, tắm nắng cháy da mà vui hát.

a giang xoa đầu cậu an ủi: ta rất tiếc không nhớ nổi những chuyện này, những ta cố ghi nhớ một ngày đó tâm trí ta bình thường chở lại ta sẽ cùng đệ sống vui vẻ, bên cạnh 2 người quận chúa nghe câu chuyện của ái minh kể, nàng không kiềm nổi mà nước mắt cũng lăn dài.

Kể từ khi đó 3 người trải qua những ngày tháng vui sướng trước nay chưa từng có, quan hệ của ái minh và quận chúa ngày trở nên thân thiết, trấn nam vương thỉnh thoảng sẽ tới thăm bọn họ, ông vốn là vương gia cai quản một dãi trời phương nam, bận bịu trăm công ngàn việc cũng là chuyện thường tình.

Ông nhìn chiêu tiên đang bám lấy ái minh mà căn dặn: chiêu tiên ngươi nhớ phải nhường nhịn ái minh không được bắt nạt hắn, rõ chưa , quận chúa một bên cười hì hì thoả chí gật đầu như gà mỗ thóc, đánh ánh mắt xấu về phía ái minh.

Từ khi gặp nhau 2 người bên nhau chẳng chịu rời, tình cảm ngày càng thân cận nhưng chỉ dừng lại mức độ của trẻ thơ, dù quận chúa sẽ lâu lâu bắt nạt ái minh nhưng đó chỉ là trẻ con nhõng nhẽo, ái minh thì hết mực nhường nhịn nàng, thường xuyên kể chuyện vui, chăm sóc cho nàng. Chứng bệnh rụt rè gì đó của chàng cũng từ đó mà được tháo gỡ.

Đêm nay chính là ngày rằm của tháng chạp, ái minh ngẩng đầu nhìn ánh trăng cậu tự lẩm bẩm: không biết khi nào ca ca mới có thể chở lại bình thường đây.

Bỗng chiêu tiên không biết từ đâu xuất hiện với một bộ thanh y, ôm chặt lấy cổ cậu không chịu buông, nàng cất giọng nói trong trẻo: ái minh ca, huynh đang nói chuyện với ai vậy?

Ái minh biết là nàng bỗng nổi tính trêu đùa, thò tay ra phía sau khẻ kéo tai nàng nói: ta đang nói chuyện với những linh hồn, nói đến đây cậu mới sực nhớ ra chiêu tiên từng nói, khi nàng mới sinh ra mẫu thân cũng đã tọa thế, nàng thường mơ thấy ác mộng gặp linh hồn của mẫu thân mình.

Ái minh biết mình lỡ lời liền cười gượng nói sang chuyện khác: ta đang nghĩ về một ngày nào đó ca ca nhận ra ta.

Chiêu tiên cười khuyên: ngày đó sẽ sớm thôi, đoàn thái y, y thuật rất là cao minh, muội tiên ông ấy sẽ sớm tìm ra cách.

Ái minh quay đầu lại nhìn nàng, dưới ánh trăng soi rõ khuân mặt nàng, hiện lên với một vẻ mặt khá ái, đáng yêu, cậu không kiềm được khen: chiêu tiên muội thật là xinh đẹp?

Chiêu tiên nghe vậy thì thích chí nàng ngây thơ nói: ca ca thấy chiêu tiên đẹp thật sao, vậy huynh có muốn sau này làm tình lang của chiêu tiên chăng, nàng thường hay nghe lỏm đám nô bộc trong vương phủ nói về chuyện tình cảm, chỉ biết rằng tình lanh chính là 2 người thân thiết với nhau không cách rời, mà không biết tình lang còn có ý nghĩa khác.

Ái minh thì đã lăn lộn rất nhiều, từ những nơi chợ búa cho tới trốn nha môn, M cậu hiểu rõ về ý nghĩa của từ này, cậu vừa nghe chiêu tiên nói như vậy nhất thời sắc mặt đỏ ửng, cậu khẻ liếc nhìn chiêu tiên rồi quay sang chỗ khác nói: chúng ta còn nhỏ, nên chưa thể nghĩ tới chuyện đó được đâu. Sau này lớn ta chắc chắc sẽ làm tình lang của nàng.

Như tuyết vui vẻ ôm chặt thêm, khẻ thổi lên mặt cậu nói: huynh nói vậy thì nhất định phải giữ lấy lời.

Hơi thở của nàng mang theo mùi hương thơm mát dịu nhẹ, ái minh tuy nhỏ nhưng cũng phải rúng động trong lòng, cậu nhẹ gật đầu nói: nhất định.

Chiêu tiên từ từ thả lỏng tay ra, tiến tới ngồi cạnh ái minh, nàng nhìn ái minh nhẹ nói: từ khi 2 huynh tới vương phủ mỗi ngày muội đều cảm thấy rất vui vẻ.

Ái minh gật đầu đáp: Đúng vậy, từ khi được bá bá nuôi dưỡng, đây là thời gian hạnh phúc nhất từ trước tới nay của ta, chỉ có điều a giang ca, ta không muốn huynh ấy mãi như vậy.

Chiêu tiên thấy ánh mắt u buồn của cậu thì vội dỗ: minh ca, huynh tại sao phải lo lắng, a giang ca vẫn mãi bên huynh còn có cả ta. Rồi ngày a giang khôi phục tâm trí sẽ đến thôi.

Ái minh gật đầu nhìn nàng tựa người vào cột gỗ nhìn lên ánh trăng vẽ mặt mong đợi. Đúng lúc hắn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chiêu tiên ở bên liền cầm tay kéo cậu dậy nói: ta dẫn huynh tới một nơi này, đây là nơi bí mật của ta, ngay cả cha ta cũng không hề hay biết.

Vương phủ vốn xây theo thế tựa sơn quan thủy, trước mặt là dòng nguyệt hà phía sau là ngọn thiên khê, sau một hồi đường, chiêu tiên thở dốc nói, ca ca cõng ta, ta mệt quá.

Ái minh nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng không khỏi lắc đầu khuyên: bây giờ ta cõng muội về, ngày mai chúng ta sẽ đi sau được không, muội nhìn xem bây giờ đường đi không rõ, lỡ xẩy ra chuyện gì ta biết ăn nói thế nào với bá phụ đây.

Chiêu tiên véo tay cậu ngồi bệt xuống đất giận dỗi.

Ái minh hết cách bèn chiều theo ý nàng nói: Thôi thôi lên lưng ta, ta cõng nàng đi, ái minh quỳ một gối, ra hiệu cho chiêu tiên leo lên lưng mình.

Chiêu tiên nghe vậy thì vui vẻ ôm ngang cỗ ái minh, 2 người một đường trò chuyện, một đường lên núi.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.