Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Địa Kỳ Cảnh, Sư Phụ Của Chiêu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 3862 chữ

Khi này đã là canh hai, cũng may đêm này là ngày trăng tròn, ánh trăng treo trên cao rất sáng, soi rõ con đường cho hai đứa bé. Ái minh đi được một đoạn liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát, cậu nhìn kỹ mới phát hiện ra hai bên đường mọc toàn là hoa oải hương, càng lên cao đường núi càng gồ gề khó đi, cũng may ngọn thiên khuê tuy rộng lớn nhưng không cao lại không khó đi như núi yên tử, thêm ái minh thường ngày hay cùng ca ca lên núi đốn củi nên chuyện mang theo chiêu tiên cũng chẳng khó khăn là mấy.

Đi được thêm hơn 20 trượng cậu chợt thấy khác lạ, tự hỏi: thật là kỳ quái, không hiểu tại sao ta càng lên cao mùi hương hoa lại càng nồng nặc đã thế đâu chỉ có một loại.

Cậu hiếu kỳ muốn quay lại hỏi chiêu tiên, nhưng chợt phát giác thấy hơi thở nhè nhẹ của nàng, đoán chừng đã ngủ say giấc rồi.

Cậu tiếp tục, đi thẳng lên ngọn núi, chưa đầy nửa canh giờ 2 người đã leo lên đỉnh của ngọn núi thiên Khuê, dưới ánh trăng soi sáng đập vào mắt ái minh chính là cảnh sắc trăm hoa đua nở, đúng vậy chính là cảnh sắc trăm hoa đua nở. Cậu ối chào lên một tiếng kinh ngạc, chính cậu cũng không tự chủ được mà ngây ngất trước cảnh sắc trước mắt.

Một cánh rừng hoa đủ loại màu sắc, được soi sáng của không biết bao nhiêu ngàn con đom đóm cùng công hưởng, lại thêm từng sợi tia sáng dịu nhẹ của ánh trăng tạo thành cảnh sắc tuyệt thế, mùi hương thơm ngát hòa cùng từng bầy đom đóm đang tung tăng bay múa, điểm vào đó là từng con hồ điệp đang vỗ nhẹ cánh trên những bông hoa đầy màu sắc.

Chiêu tiên bị tiếng hô của cậu đánh thức, nàng mở mắt ra thấy đã tới nơi vội nhảy xuống lưng ái minh, hô lớn: ái minh ca, thật là đẹp a. Nói rồi nàng,

kéo tay cậu vào giữa vườn hoa, nàng quay người, nhẹ nhàng ngã về phía sau. Mọi thứ như bị nàng đánh thức, từng con hồ điệp, bầy đom đóm, cánh hoa đủ màu sắc, choàng tỉnh bay vụt lên không trung.

Người đời vẫn hay nói cảnh đẹp khó cầu vậy đây chính là cảnh đẹp khó cầu đó, mọi thứ như cộng hưởng giao hòa với nhau một cách hết sức tự nhiên, cảnh sắc khó cầu này thật sự khiến lòng người bị mê hoặc.

Ái minh nhìn thấy tình cảnh trước mắt trong lòng thầm khen đẹp quá. Không hỗ cho câu giai nhân xứng với cảnh đẹp, cảnh đẹp họa cùng giai nhân, làm sống dậy cảnh đêm lung linh trên đỉnh núi.

Ái minh đang trong lúc thất thần thị bị tiếng cười của chiêu làm tỉnh : ca ca sao huynh nhìn ta chằm chằm như vậy.

Ái minh gãi đầu cười nói: muội thật sự rất xinh đẹp. Ta chưa từng thấy qua người nào đẹp như muội.

Sau khi nghe được lời khen ngợi của ái minh, khuân mặt chiêu tiên chở nên càng tươi sáng, nàng ngây thơ hỏi lại, thật chứ? Huynh thật sự thấy muội đẹp sao, sau này huynh sẽ không bao giờ quyên muội chứ? muội sẽ ngày ngày cho huynh ngắm nhìn.

Ái minh nghe nàng hỏi không ngừng, vui vẻ mà đáp:

Đương nhiên rất đẹp, đi khắp thiên hạ này cũng khó tìm được người nào đẹp như muội vậy, vả lại muội còn đối xử rất tốt với ta và ca ca ta làm sao có thể quên muội, ta sẽ mãi mãi bên muội, sau này trăng có già, ta cũng sẽ già vẫn muốn bên muội.

Chiêu tiên đứng dậy duỗi bán tay trắng nõn ra trước mặt ái minh nói, vô tay thề đi, muội mới tin.

Ái minh không trần trừ vỗ nhẹ lên bàn tay tự như búp sen mới mọc buổi ban mai của nàng, ngửa mặt lên ánh trăng sáng mà thề, ta thề với trời cao, thề dưới ánh trăng kia, mãi mãi không rời xa chiêu tiên muội muội, dù sông đổi núi mòn vẫn một lòng như vậy, không hề thay đổi.

Chiêu tiên mỉm cười rạng ngời gõ vào chán của ái minh rôi kéo cậu đi, vừa đi nàng vừa nói, ta dẫn huynh đến nơi đây, nơi này là bí mật của muội và lão tiền bối.

Tiền bối rất thích trẻ con đặc biệt là người khéo khen người khác như huynh.

Ái Minh nghi hoặc hỏi lại: tiền bối sao, chẳng lẻ nơi đây ngoài ta và muội ra lại còn có người khác sao.

Chiêu tiên một mạch kéo ái minh đi, không quay lại mà đáp, đúng vậy, vị tiền bối trông giống như khất cái vậy, lần đầu tiên gặp ông ấy, xem chút nữa bị ông ấy làm sợ chết.

Nàng kéo tay mạnh hơn dường như rất mong chờ, nàng lại nói tiếp: huynh đừng khinh khi ông ấy mặc dù nhìn ông ấy chẳng khác nào khất cái nhưng ông ấy đối với muội rất tốt còn tặng quà cho muội, không những thế ông còn là ân nhân cứu mạng muội, rồi nàng chỉ tay về phía trước nơi có một cây mai vàng cổ thụ, gốc mai này rất to phải vài người ôm mới hết, ái minh nhìn theo hướng nàng chỉ, ngoài gốc mai lớn lạ kỳ kia thì nào có một đình viện hay lối đi nào khác cậu khó hiểu, nhìn nàng hỏi: muội có chắc là nơi đây chăng, ngoài gốc mai lớn kia ta không thấy ở đây có cái gì khác lạ.

Chiêu tiên cười đáp: huynh không tin muội sao, được rồi để muội dẫn đường cho huynh, chắc hẳn huynh sẽ rất thích thú với nơi đó.

Rất nhanh hai người tới trước gốc mai, xung quanh gốc mai lởm chởm vô số phiến đá lớn nhỏ chồng chất lên nhau.

Ái minh đang mãi quan sát gốc cây lớn này thì chiêu tiên ở bên cạnh đã thúc dục: huynh còn mãi đứng đó ngơ ngẫn cái gì, mau giúp muội rời những phiến đá ở đây.

Ái minh gắng hết sức mới có thể dời được một vài phiến đá, cậu ngồi bệt xuống, nhìn chiêu tiên khó nghĩ hỏi: muội có chắc sau khi rời mấy phiến đá kia sẽ tìm được lão tiền bối không?

Chiêu tiên dậm chân ra bộ giận dỗi nói: huynh không tin muội sao?

Ái minh lắc đầu nói: được rồi, được rồi ta tin muội, nói rồi cậu đứng dậy, cậu tiếp tục rời những phiến đá nhỏ phía trong, theo lời hướng dẫn của chiêu tiên, cậu rời từng phiến đã sang một bên đến khi rời nốt 2 phiến đá còn lại cậu mới bất ngờ nhận ra, phía trong thật sự có một đường thông đạo, cậu kinh ngạc nhìn chiêu tiên hỏi: thật sự có một đường thông đạo, vì tiền bối mà nàng nói  tới ở bên trong thông đạo này chăng?

Chiêu tiên cười đáp: khi trước còn có người không tin tưởng muội cơ đó.

Ái minh gãi đầu cười hì hì nhìn nàng nói: không phải ta đã nghe lời muội dời hết những phiến đá kia rồi sao.

Chiêu tiên nghe vậy lập tức véo má cậu nói: huynh đó chỉ giỏi cãi người.

Chiêu tiên nhìn xuống mong chờ nói: đã lâu rồi muội chưa quay lại đây, không biết tiền bối những ngày này sống ra sao, có trách cứ muội không?

Ái minh làm ra một bộ mặt khó hiểu tự hỏi

thật kỳ quái, có người lại muốn sống ở dưới đất cơ đó.

Chiêu tiên lườm cậu nói: tiền bối từng nói người muốn tránh chuyện thị phi trốn nhân gian khói lửa này nên mới ở nơi đây, huynh đừng coi thường tiền bối, người tính cách tuy quỷ dị nhưng luận những chuyện ông biết kẻ khác khó thể sánh bằng.

Nàng ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: huynh đừng xem thường nơi ở của tiền bối, rồi huynh sẽ phải rút lại lời nói trước đó của cho xem. So với cảnh sắc phía trên nơi chúng ta từng đi qua, nơi ở của tiền bối được ví như là một tiên cảnh vậy.

Điều mà nàng nói ra thật sự khiến kẻ khác khó tin nổi, phía trên đã là thế ngoại đào viên, muốn kiếm một nơi đẹp sánh tựa như thế đã khó, làm sao cũng chẳng nghĩ ra lại có nơi, dưới mặt đất lại có thể sinh ra cảnh đẹp.

ái minh còn cho rằng nàng đang ương ngạnh nên muốn nói dóc mình, chàng làm ra bộ mặt không tin tưởng nói: đẹp hơn thật sao ta còn cho rằng phía dưới chỉ là một màu tăm tối, ẩm ướt làm sao có thể đẹp hơn cảnh sắc phía trên có hoa có ánh trăng và cả những tiểu côn trùng lung linh đầy màu sắc kia chứ.

Ái minh vừa nói ra lời này biết sẽ làm chiêu tiên không vui, nên vội cuối mình xuống tiếp tục dời đá, đến khi để lộ miêng hang đủ cho 2 người chui lọt mới dừng lại, như tuyết vui sướng, cúi xuống nói vọng vào miệng hang: tiền bối người ở đâu, tiểu tiên tới thăm người đây. Tiền bối người đâu rồi

Nàng hỏi lại mấy lần nhưng phía dưới không hề có ai đáp trả.

Chiêu tiên thầm than: ôi hỏng rồi, nàng vội chui người vào hang, ái minh thấy nàng vội vã như vậy thì gọi lớn: chiêu tiên đượm đã, đợi ta với.

Cả 2 người cùng lách mình chui vào, thông đạo không dài chỉ có không tới 3 trượng, lối đi rất bằng phẳng, xung quanh còn có gắn một vài viên minh châu phát sáng nhè nhẹ như có người cố tình làm ra vậy.

Khi này chiêu tiên đã bò ra nàng nhẹ đỡ mái minh ra khỏi thông đạo, ái minh còn chưa kịp quan sát cảnh sắc xung quanh đã bị bàn tay mềm mại của chiêu tiên bịt chặt lấy 2 hốc mắt, nàng nói: thông đạo này chính là đường tiền bối làm riêng cho ta đó, muội đếm từ một tới 3 huynh mới được từ từ mở mắt nha.

Ái minh biết nàng lại nổi tính tinh nghịch nên chiều lòng nàng, nàng nhẹ buông tay ra bắt đầu đếm, ái minh làm theo lời nàng đợi nàng đếm đến 3 mới từ từ mở mắt, khi này chính cậu cũng không tin vào mắt mình, miệng lưỡi mở to, tuyệt nhiên đủ chỗ nhét một quả trứng gà vào trong, cảnh sắc phía trên được ví như trăm phương có một, nơi này thì phải nói rằng thiên hạ kỳ cảnh, độc bộ ngàn phương nhất giai kinh kỳ bách tuế.

Rộng chưa tới trăm trượng nhưng hưởng trọn sự yêu ái của thiên nhiên, một chiếc ao nhỏ tinh khiết đến độ khó tin, hứng lấy ánh sáng nhu mì của ánh trắng, bóng trăng soi màn nước tạo cho người ta cảm giác như có thể lấy tay chạm vào, ái minh khi này mắt cũng sắp hoa đi vì cậu nhìn thấy đâu chỉ một bóng trăng và là vô số bóng trăng, chúng nó đang đua nhau soi sáng phong cảnh mỹ lệ nơi đây, ao nước này vây quanh một gò đất nhỏ, rộng chỉ vài chục thước vuông, gò đất này chính là nơi cư ngụ của lũ hồ điệp, từng bầy đồ điệp đỏ có, xanh có vàng có đủ loại màu sắc, bay múa thành hàng, ái minh đang bị thu hút bởi đám hồ điệp thì bỗng nghe thấy tiếng nước róc rách kèm theo tiếng ngân nga giống như có người đang thổi sáo cạnh bên tai, cậu giật mình nhìn lên phía trên nơi cội nguồn của những âm thanh đó, thứ mà cậu phát hiện ra thập phần kinh ngạc, thì ra phía trên kỳ cảnh này chính là từng hàng cây nhũ thạch, âm thanh tiếc nước róc rách và tiếng thổi sáo du dương kia chính là của chúng nó tạo ra, cậu thầm than trong lòng, không ngờ thế gian này lại có cảnh đẹp như vậy, điều tuyệt diệu nhất là chúng được tạo dựng từ bàn tay của thiên nhiên.

Chiêu tiên nhiền thấy khuân mặt ngây ngốc của ái minh không nhin được mà bật cười thành tiếng.

Cậu bị tiếng cười của nàng làm cho giật mình, bèn hỏi: muội cười gì vậy, chẳng lẻ đang cười ta sao.

Chiêu tiên lấy tay che miệng cố nhịn cười đáp: không cười huynh thì là cười ai đây, nhìn bộ dạng ngây ngốc kia của huynh đi. Ban đầu còn như thể muội lừa huynh vậy.

Ái minh ngượng ngịu đáp: quả thật ta không thể nào ngờ nổi thế gian lại có một nơi đẹp như vậy, ta lại càng thấy khâm phục vị tiền bối kia, lại có thể tìm thấy một nơi kỳ cảnh như vậy, để mà an hưởng cuộc sống.

Khi nghe thấy ái minh nhắc đến vị tiền bối kia, nàng vội đánh ánh mắt tìm kiếm xung quanh. Nào có bóng dáng của người nào ở đây.

Chiêu tiên vội kéo tay ái minh chạy về phía gì đất.

góc phía tây của gò đất, được bày một chiếc giường một cái bàn đá cũ kỹ, đã bám bụi dường như đã từ rất lâu mà không hề có người lau chùi, chiêu tiên vốn thông minh vừa nhìn cảnh này liền đón được vị tiền bối kia đã rời đi được một khoảng thời gian.

Cả 2 người rơi vào khoảng không yên tỉnh, phải qua một lúc lâu, thời gian uống cạn một chung trà khi này, chiêu tiên nhào vào lòng ái minh mà khóc lớn. Nàng nỉ non kể lại:

Nhớ năm đó không có tiền bối muội chắn hẳn đã lăn xuống núi mà tự tận, về sau này khi muội tủi thân nhất, khi chỉ có một mình chính tiền bối là người đã ở bên cạnh muội an ủi. Nói tới đây nàng không kiềm được lòng càng khóc càng lớn hơn.

Ái minh ôm chặt lấy nàng nhẹ an ủi: người hữu duyên chắc chắn sẽ còn gặp lại, sau này ta và ca ca sẽ là người quan tâm chăm sóc muội. Vị tiền bối chắc hẳn đã tìm được 2 người bọn ta mới yên tâm rời đi.

Chiêu tiên khẻ gật đầu, nàng từ từ kể lại quy nguyên mọi việc từ khi gặp vị tiền bối khất cái kia.

Thì ra nàng thấy ông ấy ăn mặc rách rưới nên mới tự đặt cho ông ta ngoại hiệu là lão khất cái, vào hơn  một năm trước, một lần chiêu tiên lên núi hái hoa bắt bướm, vô tình xẩy chân suyết chút nữa đã lăn xuống vực, không biết từ đâu vị khất cái xuất hiện cứu mạng nàng, võ ông ấy cực cao, mọi chiêu thức võ công của nàng đều là do lão khất cái dậy cho, nàng xem trọng ông như một vị ân nhân cũng như là một vị sư thừa, đôi khi còn xem ông ta như là bạn, chính lẻ do phụ thân nàng quá ư khắt khe cộng thêm lũ nô tì đáng ghét bên cạnh nàng. Mỗi ngày nàng đều cố lén chạy tới chỗ lão khất cái, mang đồ ăn ngon cho lão, nhìn vẻ bề ngoài bẩn thỉu nên nàng mới gọi ông ta như vậy nhưng chuyện trên giang hồ hay thế sự thiên hạ không chuyện nào ông ta không biết.

Ái minh ngồi một bên chăm chú lắng nghe, đến đoạn chiêu tiên nói rằng ông ta mọi thế sự thiện hạ không chuyện gì không hay cậu mới hiếu kỳ lên tiếng hỏi: vậy muội có biết lai lịch của ông lão ấy chăng, ta nghe nói nhiều vị tu sĩ, cao nhân sống ẩn dật, thường thích bế quan nơi núi rừng thâm sâu hay các động khẩu.

Chiêu tiên lắc đầu nói: tiền bối cũng chưa một lần nói với muội, đã nhiều lần muội gặn hỏi nhưng tiền bối đều chỉ im lặng. Có lần muội nhắc tới chuyện này ông còn không thèm dạy muội luyện võ công, nên từ đó muội không dám hỏi nữa.

Ái minh lại hỏi: vậy vị tiền bối kia có nói trước rằng sau này khi rời đi, lão tiền bối sẽ đi đâu không, với ái minh, vị tiền bối kia càng bí ẩn khiến đến độ chàng không tài nào hiểu thấu, càng khiến cậu cảm thấy hiếu kỳ. Muốn tìm hiểu.

Chiêu tiên ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp: lão tiền bối nói, đạo của ông đang ở rất gần, một ngày nào đó đạo sẽ mở cho ông một con đường. Rồi ông khẻ ngâm cái gì đó: "đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh" có thể lý giải rõ ràng rành mạch thì đâu thể gọi là đạo trời đất, truy cầu theo danh vọng cao sang mà thế nhân thường hay gọi càng không phải đạo trời đất, phản phất quy chân, sờ không được, nhìn không thấy, đó mới chính là đạo, đạo ở trong tâm, trong tâm chứa đạo, vô tướng vô hình, thiên địa đại đạo nhất niệm do tâm.

Lão tiền bối đọc tới đây thì ngừng lại, cho dù muội nghĩ mọi cách để tra hỏi, tiền bối đôi lại chỉ bày ra một bộ dáng an trí tỉnh tâm, như trời sập xuống cũng chẳng liên quan tới ông ấy vậy.

Ái minh tặc lưỡi không ngừng, cậu càng nghe càng Hiếu kỳ về người này, cậu nhìn chiêu tiên suy nghĩ hồi lâu, rồi cậu lại hỏi: bá phụ có biết muội có võ công hay không? nếu bá phụ biết nhất định sẽ yên tâm mà không quản muội nữa.

Chiêu tiên lắc đầu nói: muội sợ phụ thân sau khi biết sẽ làm khó dễ vị tiền bối nên trước nay chưa từng sử qua, nói tới đây nàng nhẻm miệng cười vẻ đùa cợt nói tiếp: ái minh ca chính là người đầu tiên thử qua quyền cước của muội đó.

Ái minh nghe vậy tròn mắt, than khổ, cậu sờ lên những nơi mà chiêu tiên từng đánh qua, vẫn còn đau ê ẩm mới liếc mắt lườm nàng một cái.

Chiêu tiên cười xòa lánh sang chuyện khác nói, muội cho huynh xem qua thứ này chắc hẳn huynh sẽ thích cho coi.

Rồi nàng tiến về chiếc bàn đá nơi mà vị tiền bối hay ngồi lấy ra một hộp gỗ dài 3 thước rồi nói: đây là vật mà tiền bối tặng muội, tiền bối nói đây là quà trước lúc rời đi.

Ban đầu muội chỉ nghĩ tiền bối nói đùa nên không coi trọng cho lắm, bởi vậy mới không mang đi, nói rồi nàng mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong hiện ra là một quả cầu trắng tinh to bằng nắm tay người lớn phía trên là những hình vẽ không rõ hình dáng, giống như chứa đụng những ngôi sao nhỏ lấp lách va chạm với nhau rồi lại tách ra, di chuyển rồi lại va chạm, khi ái minh chạm tay vào liền có cảm giác lạnh lạnh nhưng lại khiến cậu cảm thấy dễ chịu vô cùng, phía dưới quả cầu là 3 tấm lệnh bài, có màu sắc khác nhau chạm, phía trên tấm lệnh bài trạm khắc hình vẽ rất huyền diệu không kém sự tỉ mỉ.

Họa rồng lại không phải rồng, vẻ hổ mà không phải hổ, có mấy phần giống như trạm khắc thế sông thế núi vậy.

Ái minh không để ý đến mấy tấm lệnh bài kia thứ cậu để tâm tới chỉ là quả cầu như chứa đựng tinh tú kia, cậu ra sức sờ ngắm, tỏ vẽ rất thỏa mãn, chiêu tiên một bên thấy vậy liền nói: nếu huynh thích muội sẽ tặng lại cho huynh.

Ái minh nghe nàng nói thế không khỏi lắc đầu nói: làm sao được tiền bối cho muội huynh làm sao có thể lấy được chứ. Rồi hắn đẩy quả cầu lại cho chiêu tiên ý không muốn nhận.

Đột nhiên nàng chở nên bực dọc nói: ta chưa từng tặng huynh vật gì, tiền bối cho muội vì vậy là đồ của muội, muội muốn tặng ai thì liền tặng vả lại muội còn 3 tấm lệnh bài kia, nàng tỏ vẻ không hài lòng chỉ muốn ái minh nhận lấy, ái minh không thể khuyên bảo đành giữ lấy, hắn sờ soạn trên người mình rồi bỗng dưng nhớ ra điều gì vội đưa tay lên cổ lôi ra một miếng Ngọc bài trạm khắc một con rồng vàng, đang quận mình, miệng rồng ngậm hai chữ "đại nguyên" sơn son đỏ như máu. Cậu nhớ rằng trấn nam vương nói đây chính là thứ mà ông ta tặng cậu, nhưng giờ trên người cậu nào còn thứ nào chỉ đành lấy nó tặng lại cho chiêu tiên, cậu nói: ta từ bé đã mang nó theo, muội đã cho ta vật này, ta cũng muốn tặng muội một vật, chiếc Ngọc bội này chính là của cha muội tặng cho ta, trên người ta chẳng có thứ gì khác đành lấy nó tặng muội vậy.

Chiêu tiên nghe những lời thực tâm đó thì vui vẻ nhận lấy mặt đẹp không khỏi tươi cười, nàng vui sướng thơm lên một bên má ái minh nói: nó thật đẹp ta rất thích cảm tạ huynh.

Ái minh bị nàng hôn vào má, chợt cảm thấy lần lần trong lòng, mặt đỏ đến tận mang tai, ấp úng nói: muội thích là được rồi không cần khách khí như vậy.

Chiêu tiên dẫn cậu quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi đây quả nhiên là một nơi hiếm có, từ hòn đá, cho đến lá cây, ngọn cỏ đều lưng linh đến lạ thường.

Bỗng ái minh dừng lại chỉ về một bên vách động nói.

Đây là gì, có phải là bút tích của tiền bối để lại không?

Chiêu Tiên nhìn theo hướng tay ái minh chỉ, nàng trầm ngâm hồi lâu mới gật đầu đáp: trước kia muội còn chưa từng thấy qua, có lẻ sau khi tiền bối muốn rời đi mới để lại hàng bút tích này, chẳng lẻ là cho  muội chăng?

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.