Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới Vương Phủ, Trấn Nam Vương Ngênh Tiếp

Tiểu thuyết gốc · 5414 chữ

Từ khi được lão cầu chữa trị, a giang lẫn thương thế, bệnh tình, nhanh chóng chuyển biến tốt, trong cơn hôn mê, chàng chỉ cảm thấy cả cơ thể đang rung lắc, phía bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng người, rồi lại thêm tiếng ngựa hí vang, đến khi chàng tỉnh lại lần thứ tư khi này đầu óc vẫn còn choáng váng nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chợt chàng nhận ra có một luồng chân khí như nguồn suối ấm đang từ huyệt dũng tuyền từ từ truyền khắp cơ thể, nguồn chân khí này chưa cương chí cường vô cùng hùng hậu, cơ thể chàng chưa khi nào tốt như hiện tại, chàng mở choàng mắt ra muốn xem người nào đã ra tay cứu giúp, vừa mới mỡ mắt chàng đã bị cảnh tượng xa hoa của nơi đây làm cho khiếp sợ rồi, đây chính là một gian quan sảnh lộng lẫy hiếm có.

Cả gian phòng đều được làm từ gỗ huyết Long, loại gỗ có một không hai, mọi vật dụng đều làm từ vàng,

bàn vàng ghế ngọc, mùi thơm của chu tước hương phả vào mặt.

A Giang nhất thời bị cảnh sắc nơi đây làm choáng váng, trong lòng càng thêm hồ nghi, chàng cứ ngỡ mình như đang nằm mơ.

Giữa lúc chàng còn đang bần thần chợt nghe thấy giọng nói khiến chàng thống hận tới tận xương tủy những ngày qua, lại một lần nữa vang lên bên tai.

Người đó nói: vương gia, hắn ta đã tỉnh lại.

A giang khi này tâm trí không còn mơ hồ như trước nhưng sức lực dường như đã mất hết, chàng gắng gượng đứng dậy nhưng vừa mới đứng lên đã lập tức ngã lăn ra. Gương mặt Tư Lục hiện rõ trước mắt, trong gian quan sảnh còn 2 bóng người nữa, một vị vương giả tuổi trạc tứ tuần ăn mặc xa hoa thêu giao điểm hổ, trán lân, mày rồng, cặp mắt sáng tỏ, góc cạnh đường đường vừa uy nghiêm lại vừa bễ nghễ như bậc quân vương, một người ăn mặc theo lối thư sinh chính là bát khôn.

Tư lục nhìn a giang nằm dưới đất vẻ mặt vô cùng hả hê nhưng khi quay qua nhìn vị vương giả lại ra vẻ sợ sệt, cung kính.

Hắn nhìn vị vương giả kia trần trừ hồi lâu mới dám hỏi: vương gia, người này kiêu ngạo bất tuân, người có cứu mạng, hắn ta cũng chẳng chịu phục tùng ngài.

A giang không ngờ khi tỉnh dậy lại một lần nữa chứng kiến thấy hắn ta cùng với những lời nói đó, chàng vừa thống hận vừa chua chát nghĩ thầm: ta với hắn vốn thờ chung một chủ, nhiều lần vào sinh ra tử cùng nhau, kết tình huynh đệ, có chén canh cùng ăn có áo cùng mặc, nào ngờ hắn lại rắt tâm giết ta kỳ được.

Nghĩ tới đây a giang nhổ ra ngay một bãi nước bọt, nói lớn: tư lục, ngươi còn là con người nữa sao. Chủ công và mấy huynh đệ ta đã nhìn nhầm bộ mặt cẩu nô nhà ngươi rồi.

Tư lục nghe vậy thì tức giận nói lại: đừng có nhắc 2 từ chủ công với ta, hắn không màng danh lợi, từ sớm hắn cũng đã đề phòng ta, 5 lần 7 lượt thử lòng của ta. Một kẻ như hắn ta có chết trăm lần vẫn đáng. Hắn nói mà mắt nhìn về vị vương giả kia, cẩn thận quan sát biểu hiện của vị vương giả kia, thấy biểu lộ ông ta lại chẳng hề mảy may chút nào. Càng chửi càng lớn tiếng.

A giang ngày thường giả ngốc nhưng vốn là người tinh ý làm sao không đoán được điểm này, chàng hướng mắt về vị vương giả kia, cẩn thận nhớ lại, hồi lâu vẫn không nhận ra.

Chợt chàng nghĩ đến tư Lục gọi hắn là vương gia mới sực nhớ tới một người, mà thấy thanh kêu lớn: là ngươi, là ngươi, ngươi là thế tử nguyên Quân chăng.

Vị vương giả kia lắc đầu thở dài nói: nguyên quân chết rồi, ta chính là Trấn Nam Vương. Khi nói đến mấy lời sau cùng giọng ông ẩn ẩn sự phẫn nộ.

A giang không ngờ người này lại nói ra lời này, chàng nhìn ông ta hồi lâu rồi lại nhìn qua tư lục nói: ngươi giết ta đi, nếu còn nhớ tới ơn nghĩa của chúa công thì hãy tha cho đệ đệ. Đừng khiến nó chịu khổ thêm nữa.

Tư lục cười khẩy đáp: hắn thì có ơn gì với ta, con trai hắn sớm không phải do chúng ta cứu thì đã sớm chết nhiều năm từ trước.

A giang nghe vậy thì giận giữ quát lớn: chúa công thấy ngươi cơ cực, bị bọn "man di" bắt làm nô lệ, mà đem về cưu mang, chỉ dậy như thầy quan tâm như cha. Ngươi lại dám nói những lời trái lẻ luân lý, nghịch đạo trời như vậy sao.

Khi nghe những lời này, Tư Lục trán nổi gân xanh sớm đã không muốn nghe thêm, vội xé một mảnh vãi nhét vào miệng chàng mặc cho chàng gào rú. Tiện thể y cột luôn hai tay của a giang lại.

Làm xong hết thảy hắn tươi cười hướng về Trấn Nam Vương, thấy ông ta chỉ nhìn mà không ngăn cản thì thở hắt ra một hơi, nói: vương gia, thuộc hạ may mắn tòng mệnh, cũng nhờ hồng đức của vương gia. Đem 2 tên phản đồ này về theo lệnh của vương gia.

A giang dù bị bịt miệng nhưng nghe y một câu vương gia, hai câu vương gia thì tức giận không sao kiềm được càng gào rú lớn hơn.

Trấn nam vương nhìn tư lục hài lòng nói: rất tốt, chỉ là người này ngươi mang tới lấy gì chứng thực là thật là giả.

Tư lục nghe ông ta hỏi thế thì quay qua bát khôn đứng sau lưng ra hiệu.

Bát khôn hiểu ý lập tức cho gọi người mang ái minh vào, cậu bé vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, a giang ban nãy vẫn một phần tìm kiếm ái minh giờ thấy cậu bé được mang vào, tay bị trói chặt, sức lực không còn, nào có thể dãy thoát, chàng cố sức vùng vẫy gắng lăn qua. Y tựa sát mặt vào má Ái Minh thấy còn hơi ấm, hơi thở nhè nhẹ của cậu phả vào mặt mới yên tâm.

Ngay lúc đó tư lục tiến tới, tung chân đá chàng ra, cuối người xuống móc từ trên người ái minh một miếng ngọc bài, trên miếng Ngọc bài trạm khắc một con rồng vàng, quận mình lại, nó ngậm hai chữ "đại nguyên" sơn son đỏ như máu.

Y chỉ nhìn lướt qua rồi dâng lên cho trấn nam vương xem, hắn khúm núm nói: vật này chắc hẳn vương gia nhận ra, trên người thằng bé này còn có 9 điểm đỏ.

Trấn nam vương gật đầu mân mê tấm lệnh bài nọ, hồi lâu mới chỉ vào a giang nói: vậy người kia chính là thuộc hạ cũ của y, tên là cửu giang phải không?

Tư lục nói ngay: bẩm đúng là hắn.

Tư lục sợ ông không tin nói thêm: hắn cùng hạ thần vào sinh ra tử nhiều lần thuộc hạ tuyệt đối không nhận lầm.

Trấn Nam Vương: ồ lên một tiếng hỏi, ngươi là huynh đệ thân thiết của hắn, cũng có thể bán đứng được, nói rồi ông ta lại rời sự chú ý lên tấm lệnh bài.

Tư lục ban đầu là hổ thẹn đỏ tới mang tai sau cười lấy lòng nói: trấn nam vương là rồng trong loài người, theo ngài chính là lý trời, tại sao có thể nói thuộc hạ bán đứng huynh đệ được, mà chỉ có thể nói là thuộc hạ làm theo ý trời mà thôi.

Trấn Nam Vương nhăn mày nhìn hắn quát: những lời lẻ, hỗn nghịch vô đạo như vậy lần sau tuyệt nhiên không được nói ra, dưới gầm trời này chỉ có một người mới chính là rồng trong loài người chính là đương kim hoàng đế bệ hạ.

Tư lục nghe vậy tay chân run lẩy bậy, quỳ mọp xuống, liên tục cầu xin: vương gia tha mạng, vương gia tha mạng.

Trấn nam vương hài lòng kéo hắn đứng dậy, rồi chỉ về phía ái minh hỏi: ngươi có chắc là không ai biết về thân phận thật sự của cậu nhóc này không?

Tư lục vẫn còn run rẩy, hắn thưa: Bẩm vương gia tuyệt đối không, chính tên cửu giang này đã nói với thuộc hạ điều này.

Trấn nam vương cho miếng ngọc bội vào người, rồi nói: Bát khôn, thường ngày ngươi vẫn luôn hầu cận bên ta, ngươi nghĩ ta phải thưởng vị Tư Lục đại nhân này cái gì đây.

Tư Lục nào ngờ được vương giả ban thưởng lại phải qua ý của bát khôn, hắn tự nhân mình đối đãi không tệ với bát không nên chắc hẳn y sẽ nó tốt cho mình.

Bát khôn tiến lên 3 bước cúi đầu thưa: bẩm vương gia vị Tư lục đại nhân này lập vô số công lớn, hết mực vì vương gia, theo thuộc hạ thấy vương gia nên thưởng cho ngài ấy "cái chết"

Hai từ "cái chết" nghe sao mà nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai của tư lục khác nào tiếng sấm đánh ngang tai.

Hắn không tài nào có thể nghĩ ra vì cái gì mà bát không kia lại dám nói ra lời này, gã vừa tức giận vừa hoảng sợ chỉ vào bát khôn mà mắng: ngươi, ngươi, không muốn sống nữa sao.

Trấn nam vương nhìn tư lục giọng đanh thét nói: ta lại cảm thấy như vậy lại rất hợp tình hợp lý, nói rồi ông ta tung một chưởng hướng thẳng thiên linh cái của tư lục đánh tới, ông ta vốn tướng người cao lớn hơn tư lục một cái đầu, lại bất chợt ra tay không báo trước, suất thủ thập phần chuẩn xác lại nhanh chóng, công thêm tư lục cũng không tài nào có thể nghĩ ra, trong tình cảnh này mình sẽ bị hạ độc thủ, hắn chỉ rú lên một tiếng đau đớn, đầu y bị một chưởng đánh lõm một lỗ, thất khiếu ói máu, từng hồi máu tươi đỏ thẩm chảy ra, đến khi y tắc thở máu vẫn còn không ngừng chảy.

Truyện này diễn biến quá nhanh ngay cả a giang cũng bị bất ngờ, chàng chết lặng người, đờ đẫn nhìn ra.

Trấn nam vương phủi phủi lớp bụi dính trên áo hướng về phía chàng như chưa có chuyện gì xảy ra, ông cười nói: chủ cũ của ngươi không trọng dụng hắn là điều rất đúng, thứ rác rưởi như hắn dùng một lần không khác gì tự cắt đi một miếng thịt của chính mình.

Trấn nam vương móc từ trên người ta một chiếc bình nhỏ, khẽ mở miệng bình dốc ra một ít bột phấn lên xác của Tư Lục, chẳng tới mấy hơi thở cả cơ thể của hắn đã hoá thành bụi phấn.

Làm xong hết thảy, ông ta quay người lại hướng a giang hỏi:

Ngươi muốn ta giải quyết ngươi như thế nào, chết như hắn sao?

Bát khôn lập tức chạy lại, lôi mảnh vãi trong miệng y ra, cẩn thận cởi bỏ luôn cả dây chói.

A giang vừa tháo được dây chói liền đứng bật dậy hất văng bát khôn ra, dù hành động của tư lục khiến y rất căm hận, nhưng cũng là huynh đệ hơn 10 năm trên xa trường, nay lại thấy hắn chết thảm, làm sao có thể chịu được. Chàng hất văng Bát khôn ra, tiện tay tuốt phăng lưỡi kiếm bên hông gã, chàng loạng choạng lao tới, chàng khí lực nào còn được mấy thành, chưa tiến xa được mấy bước đã bị Bát Khôn dùng chân móc một cái té ngã trên đất, đầu chàng đập xuống đất toé máu.

A giang nằm trên đất lớn tiếng mắng chửi: ta không giết được ngươi sẽ còn có các vị hào kiệt các phương tới giết ngươi, đồ cẩu tặc bán quốc hại dân, đồ vô trung vô hiếu, vô nghĩa, từng câu chửi của chàng càng thêm nặng nề.

Trấn Nam vương không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, ông liền đá một cước vào bụng chàng khiến chàng phun ra một búng máu lớn.

Nhìn a giang thê thảm trên đất, ông ta hơi nhắn mày, nói: "Ta hỏi ngươi, 12 tấm chân long lệnh ở đâu, di thể của y hiện giờ ở nơi nào?"

A giang nghe tới đây bỗng nhiên phá lên cười nói: loại người như ngươi cũng muốn tới quỳ lạy trước di thể của ngài sao, con chó của di tộc thì đâu có sứng thì đâu có xứng.

Trấn nam vương gân xanh nổi đầy mặt hắn móc từ trong túi ra một viên đan dược rồi nhét vào miệng của a giang, hắn nói: đây là dã quỷ tán, ngươi không nói cho ta biết, thì ráng mà chịu đựng cảm giác bị dã quỷ tra tấn đi. Một tên bại tướng mà thôi cũng nghĩ sẽ khiến ta quỳ trước hắn.

A giang lúc này chỉ cảm thấy từng cơn đau bắt đầu từ bụng, rồi tới tay sau là tới chân, cảm giác vừa vô lực, vừa đau đơn, cơn đau đớn từ lục phủ ngủ tạng bên trong rồi lại đau đớn như có người lột da từ bên ngoài, cả trong cả ngoài cơ thể đều đau đớn giống như ngâm trong vạc dầu.

Trấn nam vương hừ một tiếng quát hỏi:

Muốn bớt đau đớn thì mau khai ra, di cốt của hắn ở đâu, bốn tấm chân long lệnh ở đâu?

A giang miệng toàn máu cố nghiến răng mà cười, để lộ bộ mặt đáng sợ:

Lũ sâu bọ nhà ngươi cũng đòi hỏi cung ta, dù ta chết cũng không nói nửa lời, a giang thầm nghĩ "ta chết cũng không sao nhưng tiểu đệ chắc hẳn cũng bị hắn tra khảo rồi mới giết giống như ta! ôi thôi ái minh ta nợ đệ rồi. Chúa công ta thật sự có lỗi với người!

A giang gào lớn tiếng: chủ công, chỉ công thuộc hạ không xứng được người tín nhiệm, không thể bảo vệ được huyết thống của người, mong chết đi sẽ được chủ công giáng tội.

Y toan cắn lưỡi tự tận thì trấn nam vương đã nhanh hơn điểm lên huyệt khuyết bồn và huyệt thiên đột trên 2 vai a giang, nhưng nào ngờ a giang lại không có ý tự vẫn mà vốn ngậm máu trong miệng nhân lúc trấn nam vương ghé sát lại lập tức phun thẳng vào mặt ông ta, y cười cợt nói: máu ngọt không, ta là người Quảng Hàn quận. nói rồi y lại cười lên ha ha, vốn a giang đã sớm lường trước được người này sẽ cứu mình, vì vậy muốn khiêu khích, khiến hắn ta xuống tay nhanh hơn.

Sao trấn nam vương lại không biết ý trong lời lẻ của hắn liền nghĩ ngay tới tập tục giết chó tại quảng hàn, nơi này người dân mỗi khi thịt chó sẽ lấy máu của mình pha loãng, phun lên đầu con chó, để tỏ bày tỉnh cảm thay cho lời chia ly, và để nó ra đi một cách thanh thản. Tập tục này người ta gọi là "huyết biệt"

Trấn nam vương khi này mặt trắng tím lại, ông ta chụp vào gáy của a giang rồi quát : trước đây ta từng nghe ngươi muốn làm kẻ ngốc, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện, nói rồi ông ta đặt một bàn tay lên thiên linh cái của a giang dùng lực nhấn xuống, chỉ thấy thất khiếu của chàng chịu qua một ấn đó, không ngừng chảy máu có điều khác với tư lục máu của a giang chảy ra toàn là máu bầm. Khi ông ta thu tay lại thì A giang lập tức gục xuống ngất đi, sinh tử cũng khó dò.

Trấn nam vương quay qua bát khôn nói: cử người trông coi bọn họ, không được để việc này lộ ra.

Bát khôn quỳ một chân xuống, nói: tiểu nhân đã rõ. Nhưng y lại trần trừ hồi lâu như đang lưỡng lự cái gì.

Trấn nam vương thấy hắn chưa rời đi thì nhói mày hỏi: chuyện này ta tự có tính toán, đúng rồi cái tên tu la giáo kia gần đây không thấy xuất hiện, có khi đã bị người của chính giáo đuổi giết, dù là thế tốt nhất ngươi vẫn nên ở lại chỗ của ta. Không có lệnh của ta, ngươi cũng không được tự ý ra ngoài.

Bát khôn vâng dạ bộ dáng vẻ vui lắm.

Trấn nam vương phẩy tay ý kêu hắn lui ra, không lâu lắm thì ái minh và a giang được người mang ra ngoài, trong phòng lúc này yên tỉnh chỉ còn lại một mình trấn nam vương, khi này bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn, nghe tiếng bước chân cũng có thể đoán được võ công người này không kém, bước chân gã đều đặn khỏe khắm, đoán trừng tuổi tác gã đang còn trẻ, nào ngờ khi đẩy cửa bước vào nào phải một người trẻ tuổi nào, người tới thoạt nhìn cũng đã ngủ tuần, tướng người gầy ốm, dường như mỗi một thứ trên người ông ta đều là một màu trắng tinh, không phải cái trắng của tinh khiết nho nhã mà cái sắc trắng của sự quỷ dị, từ y phục, đầu tóc, lông mày đến cả con ngươi cũng là một màu trắng, người này vừa bước vào đã quỳ một chân thi lễ với trấn nam vương, lão ta nói: bẩm đại vương, thuộc hạ đã tra xét lại 5 lần 7 lượt nhưng không thấy, chắc hẳn đã bị kẻ kia trộm đi.

Trấn nam vương tiến lại đỡ người kia dậy, biểu hiện rất là xem trọng, xong ông nói: người này trong ma giáo thân phận không hề thấp, y hành tung bí ẩn, mấy ngày vừa qua chưa từng thấy y xuất hiện lại.

Người kia nghe vậy thì sắc mặt trở nên càng âm trầm.

Lại nghe trấn nam vương nói tiếp: ngươi cứ theo kế hoạch của bát khôn mà thực hiện, kẻ đó thông minh hiếm có, đây chính là thời điểm dùng tới hắn.

Người kia bộ dáng rất là cung kính với trấn nam vương nhưng lại toát lên một vẻ ngạo mạn băng sương khiến kẻ khác không dám lại gần.

Khi này trời cũng đã chuyển đêm từ khi ái minh bị người hạ thuốc mê cũng đã tròn một ngày, khi cậu tỉnh lại chỉ cảm thấy đôi mắt nặng trĩu, cậu đặt tay lên xoa chán, cảm giác đau nhói dần dần chuyển nhẹ, cậu choàng tỉnh dậy thấy minh đang nằm trên một chiếc giường mềm mại thì cả kinh, cậu bé rụi rụi mắt, rồi véo thật mạnh vào cánh tay mình. Thật sự không là mơ, nhưng tại sao ta lại ở nơi nào xa hoa như vậy chứ. Cậu chạy khắp gian phòng cái gì cũng lạ, cái gì cũng đẹp, tốt nhất là chiếc giường, thật là êm, khác với chiếc giường làm bằng cỏ của cậu mỗi lần nằm, mỗi lần ngủ dậy đều khiến cho cậu ngứa ngáy khắp người. Cậu bé vui thú lại leo lên, giường nằm một lúc, đột nhiên ái minh giật mình bật dậy hô lớn: a giang ca, tư lục ca. Cậu bé mở cửa ra, hé cái đầu nhỏ ra ngoài, con mắt không khỏi mở trừng, thứ hắn thấy là khung cảnh huy hoàng của những toà phủ điện cao lớn, nối sát với nhau, thật sự rất nguy nga, rất đồ sộ, đây chính là cảnh sắc của sự phú quý, tầm mắt cậu bé bỗng nhiên tối sầm lại, giọng nói của trấn nam vương chuyền vào tai cậu: con đã tỉnh lại rồi sao, ta đã tìm hai huynh đệ các con thật lâu.

Ái minh vội thụt đầu vào trong, chạy vội lên giường, Trấn nam vương đẩy cửa bước vào nhìn cậu hiền hậu nói: nào tới đây cho ta xem kỹ con một chút.

Ái minh nghi hoặc hỏi: ông là ai, ta chưa từng gặp qua ông, sao ông muốn tìm chúng ta, đúng rồi ca ca ta đâu. Cậu nhớ đến ca ca không còn biết sợ nữa lập tức vọt xuống giường.

Trấn Nam vương hiền hậu cười nói: cũng đã quá lâu rồi, khi ta gặp con lúc đó con còn rất bé, ông móc từ trong người ra miếng ngọc mà tư lục đoạt trên người ái minh nói: vật này chính là khi con còn nhỏ ta đã tặng nó cho con.

Ái minh vừa thấy miếng ngọc liền nhận ra, cậu hết nghi ngờ nhưng nhất thời không biết ông ta là ai nên không dám tiến tới.

Trấn nam vương đột nhiên thở dài kể: ta là người kết nghĩa kim lang với phụ thân của con, cha mẹ con chết sớm, ông kéo tay ái minh lại nói nhỏ, bị bọn dị tộc giết chết, ái minh biết 2 từ dị tộc này chính là chỉ nhà mạc hiện giờ, cậu vẫn thường nghe nhiều chuyện kể về quan binh nhà mạc vô lại, không khác gì đám đạo tặc giết người cướp của cả.

Trấn nam vương nhìn cậu bé hỏi: Con tên là ái minh sao, tên rất đẹp, con rất giống với cha con rất anh tuấn, rất có khí chất, ca ca con đang được y sư chuẩn bệnh. Rất nhanh sẽ bình phục.

Ông sờ nhẹ lên mái tóc ái minh hỏi: tóc của con bị làm sao vậy, tại sao lại chở thành như vậy, ngày thường vì sợ để người khác nhìn thấy mái tóc khác người của mình,  Ái Minh thường lấy khăn che lại, nhưng mấy ngày nay không biết từ khi nào chiếc khăn buộc sớm đã bị rơi mất để lộ ra mái tóc trắng.

Đây cũng là điểm khiến cậu buồn nhất, bởi luôn bị người khác chê cười, cậu ngước lên nhìn trấn nam vương nhưng thấy ông vẫn hiền hoà không có điểm nào chán ghét mới yên tâm nói: từ khi bé con đã vậy, người trong thôn nói con không phải là người.

Trấn nam vương vút tóc cậu khen, tuấn kiệt trên đời phải có điểm khác người, người thường mắt trần làm sao có thể thấy nổi.

Ái minh dùng đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn trấn nam vương.

Ông cầm tay cậu nói: chắc hẳn con rất nhớ ca ca phải không, ta sẽ dẫn con đi.

Cậu bé nhớ tới ca ca hỏi: bá phụ, 2 từ này khi cậu thốt lên còn đầy vẻ ngập ngừng, trấn nam vương nhẹ xoa đầu nó hỏi: có chuyện gì sao?

Ái minh gật đầu nói: ca ca của con có tốt không, bá phụ nói huynh ấy đang được y sư chuẩn bệnh nguyên là do sao.

Trấn nam vương cười nhẹ nói: ca ca con không sao, chỉ là quá hao tổn tâm lực, nói rồi ông lập tức dẫn theo ái minh đi ra ngoài.

Bọn họ đi qua mấy khúc quanh, lại đi qua mấy ngã rẽ của hoa viên, ái minh tự ngẫm đến cũng đã phải qua hơn 20 toàn kiến trúc. Trấn Nam Vương thân là một phiên vương, có lãnh thổ của riêng mình, việc ông ta xây dựng một cung điện nguy nga, chính đương kim hoàng thượng cũng không thể ngăn cản.

Cậu đang mãi ngó nghiêng, đánh giá cảnh sắc trung quanh, thì chợt thấy bước chân của Trấn Nam Vương dừng lại, 2 người đứng trước một căn lầu các, đứng ở phía ngoài cậu đã có thẻ ngửi thấy mùi thuốc cay xộc lên mũi, liền có thể đoán ra đây chính là y các trong vương phủ, ngước mắt lên nhìn quả nhiên phía trên tấm biển có đề: "Hãi Thượng Y vương".

Trấn Nam vương vừa tới đã có người ra đón tiếp, bọn họ đều là các danh y nổi tiếng, được trấn nam vương trả khoản tiền lớn mời về, căn lầu các có 3 tầng, tầng một dùng để chứa dược liệu, tầng thứ 2 chính là nơi ở của các y sư.

Nói về Ạ giang chàng được các y sư săn sóc cẩn thận ở trên tầng cao nhất, khi này sắc diện chàng hồng hào, chẳng có điểm nào giống như kẻ bị chúng độc hay thụ trọng thương, chỉ là đôi mắt chàng vẫn nhắm nghiền, ái minh gặp lại a giang thì vui lắm, cậu vội ôm trầm lấy chàng nhưng không dám khóc, chỉ sợ những người kia thấy được vẻ yếu đuối của cậu, cậu miếm chặt môi, nói nhỏ: ca ca huynh tỉnh lại đi.

Cậu bé gọi hồi lâu nhưng vẫn không thấy ca ca hồi đáp, hết cách cậu bèn quay qua trấn nam vương, hỏi: bá phụ, ca ca sẽ không sao chứ, con thật sự không muốn huynh ấy gặp điều bất trắc.

Trấn nam vương thấy biểu lộ của nó rất trân thành, tiến gần lại nhẹ an ủi: ca ca con không những sẽ được chữa khỏi, sau này cũng có thể trở thành người bình thường được, không còn ngây ngốc nữa, Ái minh nghe đến đây thì nghĩ thầm: ca ca của mình chỉ giả ngốc, kỳ lạ thật, bá phụ và ca ca chưa một lần gặp nhau thì làm sao có thể rõ được.

Trấn Nam vương nhìn ái minh chần chừ nói tiếp: chỉ có điều, có điều, ông nói liên tục hai lần chỉ có điều khiến ái minh nhất thời cảm thấy hồi hộp, cậu bé vội dục: bá phụ, có điều gì vậy, người đừng làm con sợ.

Trấn nam vương lưỡng lự nói: ta đã hỏi qua các vị y phu bọn họ nói ca ca con có thể chữa lành được, sẽ không còn ngu ngốc nhưng tất cả bọn họ đều nói,

sợ rằng khi chữa lành bệnh ca ca con sẽ không nhớ gì được nữa, có khi, là ngay cả con cũng không thể nhớ nổi.

Ái minh nghe vậy bất giác cảm thấy choáng váng, sau tới buồn bã cậu không kiềm được nước mắt ứa ra, nhưng cậu lại cố kiềm chế lại cắn chặt răng nói: ca ca không có việc gì là tốt rồi, con rất muốn ca ca nhớ tới con nhưng ca ca không có việc gì, nhớ tới con hay không cũng chẳng hề quan trọng, cậu bé nhìn a giang nằm trên giường nở nụ cười rạng rỡ.

Bá bá, có thấy tư lục ca không? Cậu còn nhớ rõ trước khi ngất đi bóng dáng cậu nhìn thấy chính là Tư lục ca và một người nữa, nhưng người kia gương mặt xa lạ, cậu chưa gặp qua bao giờ.

Cậu thầm nghĩ: không phải tư lục ca thấy quan binh liền nói lòng hoảng sợ đã bỏ trốn một mình rồi sao, chẳng lẻ huynh ấy bỏ chạy chỉ là để mang người tới cứu giúp. A Giang ca và ta đã hiểu lầm huynh ấy là người bất nghĩa sao.

Vừa nghe đến tên người này, trấn nam vương liền vô cùng phẫn tức, khiến cho ái minh cũng phải giật mình, ông nói: con còn giám nhắc tới người này sao,không phải chính gã thì ca ca con đã không ra nông nổi hôm nay.

Ông ta nói tiếp: con phải nhớ, con không được tuỳ tiện tin bất cứ kẻ nào, hắn càng đối tốt với con, càng thấy đươc hắn là con người xảo trá.

Hắn ta chính là kẻ thù của ta, vì muốn ép ta đưa ra vật ra bảo vật mới ngấm ngầm, hạ thuốc các con khiến ca ca của con lâm vào bệnh nặng.

Mà cũng may nhờ hắn ta mới lần được dấu vết tìm đến các con. Ái minh thấy ông nhắc đến vật đó nhưng không thấy nói là vật gì nên cậu cũng không tiện hỏi, khi này cậu chỉ nghĩ đến Tư lục, cậu khi này đã hoàn toàn tin vào trấn nam vương, thấy ông tức giận như vậy, thì chỉ rằng mọi chuyện chính là do tư lục gây ra.

Cậu còn nhớ trong đêm trăng đó, khi A Giang phát điên không ngừng hô lên, tư lục, ngươi dám bắt đệ đệ của ta, ta liều chết với ngươi.

Cậu khi này mới biết được hung thử thực sự khiến cho ca ca của mình ra nông nổi này chính là tư lục, nào có Tư Lục bỏ trốn mà chỉ có 2 huynh đệ bọn họ trui xuống lỗ thông đạo bỏ trốn tư Lục.

Nghĩ tới đây cậu dậm chân tức giận mà mắng: tên khốn khiếp, uổng công ta và ca ca đã coi hắn như huynh đệ.

Đúng rồi bá phụ, tại sao người lại có thể cứu thoát con từ trong tay của hắn ta, con nhớ rất rõ khi con ngất đi đã từng thấy qua bóng dáng hắn ta.

Trấn nam vương nói: con còn nhớ chuyện này chắc hẳn con còn có thể nhớ người bên cạnh hắn ta, người này tên là Bát Khôn, hắn ta túc trí đa mưu, chính là thuộc hạ đắc lực của ta, ta phái hắn tới tiền phục bên cạnh tư lục cũng đã rất lâu mới nói mấy nhờ có tên tư lục đó ta mới lần được dấu vết tìm đến các con.

Ái minh lại hỏi: bá phụ vậy hắn ta đã bị người bắt rồi sao?

Trấn nam vương lắc đầu vẻ tiếc nuối lắm: bát khôn thấy hai con gặp nguy hiểm liền ra tay ứng cứu, nhưng võ công hắn không bằng tư lục, nên bị đánh trọng thương, may mà y nhiều kế, giả bị thương đâm cho tư lục một kiếm, nhờ đó may mắn cứu thoát được 2 huynh đệ các con, khi A Giang tỉnh lại ta sẽ kêu bát khôn tới tìm gặp các con kể rõ đầu đuôi.

Ái minh xua tay nói: nào dám làm phiền huynh ấy như vậy, sau khi ca ca lành bệnh con và huynh ấy sẽ đến cảm tạ ơn cứu mạng của bát khôn huynh. Cậu nhớ tới ca ca, không biết khi nào huynh ấy mời lành bệnh, trong lòng cậu đau đớn không thôi. Cậu quay người lại, phía sau cậu là hai vị y sư, đang đứng hầu bên cạnh Trấn Nam Vương, cậu ra chiều lo lắng hỏi:

y sư tiền bối, lúc nào ca ca mới có thể tỉnh lại.

Vị y sư tóc hoa râm nghe cậu hỏi vậy thì khom người, kính cẩn trả lời:

Tình trang của Giang thiếu gia đang tốt lên, rất nhanh ngài ấy sẽ tỉnh lại. Minh thiếu gia không nên quá lo lắng.

Nói không lo lắng sao được, cậu nhìn thấy ca ca đôi mắt vẫn nhắm nghiền không kiềm được mà lao vào ôm lấy rồi nỉ non nói: chỉ cần ca ca khỏe lên, không cần biết huynh có còn nhận ra đệ không, ta sẽ dẫn ca đi khắp chân trời này, ái minh trên đời này chỉ có ca ca, chỉ cần có ca ca, ái minh sẽ chẳng cần thứ gì khác. Ái minh rất đáng thương, rất ngốc nên ca ca phải nhanh khoẻ để lo cho đệ đệ.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.