Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ca Ca, Ta Biết Huynh Không Ngốc

Tiểu thuyết gốc · 4051 chữ

Màn đêm dần kéo xuống, Ái Minh đã mấy canh giờ không ăn, bụng nó réo lên từng cơn, nhưng giờ khắc này cậu chỉ mong cơ thể sớm cử động được để có thể tiến tới chỗ ca ca.

Đột nhiên ngoài khung cửa vang lên tiếng sấm đùng đùng, rồi từng hạt mưa nhỏ vọng lại tí tách, tiếng mưa ngoài khung trời càng lớn dần lên, như tiếng tiên cầm ở trấn Yên Tử nơi cậu sống, trong đêm tối nó vừa lạnh vừa sợ, cậu nhìn gương mặt ca ca, đang nhăn nhó, dường như chàng đang phải hứng chịu những cơn đâu ghê gớm lắm.

Huyệt đạo bị điểm, đến ngón tay cũng không thể cử động được, cậu chỉ biết lẳng lặng nhìn ca ca, đang đau đớn, một cảm giác sợ hãi chưa từng có hiện lên trong lòng cậu, giờ phút này không biết bao nhiêu là hình ảnh trong khoảnh khắc chợt ùa về.

Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua, một khắc trung, hai khắc trung rồi tới ba khắc trung, cậu mệt mỏi, đôi mắt trĩu nặng, bỗng cậu thấy chân tay toàn thân nóng lên, rồi một cảm giác tê rần chuyền tới, nó giật mình "a" lên một tiếng, vội lấy tay bịt miệng lại.

Khi này cậu ta mới biết huyệt đạo trên người đã được giải khai, nó chửi thầm" tà môn" rồi vội chạy lại đỡ ca ca lên, a giang che dấu thân phận giả ngây giả ngốc, chưa từng dạy cậu một chiêu hay nửa thức, các thầy tư đồ chỉ dạy chữ nào biết về võ công mà dạy.

Cậu chỉ nghĩ bọn người vừa rồi thân phận bí ẩn, đụng tới là giết người, chắc chắn là sử dụng tà thuật lên người cậu, mới khiến cậu không thể cử động lâu như vậy.

Nó thử đưa ngón tay lên mũi ca ca thấy hơi thở hãy còn nóng, cậu vẫn luôn sợ những điều nhị hung sứ nói trước lúc rời đi là thật, trong lòng thấp thỏm không yên, cậu cố sức lay tỉnh a giang nhưng sau hồi lâu vẫn không cách nào khiến chàng tỉnh lại nổi.

Khi này ngay cả ánh trăng cũng đã bị mây đen che lấp, mưa lớn như trút nước, ái minh đẩy cửa khách điếm một mình trong đêm gió, chạy như bay, cơn mưa quá lớn khiến cả người cậu ướt sũng.

Y phục trên người cậu lại mỏng, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến cậu phải cắn răng mà chịu đựng, cậu dò hỏi vài người trên phố thì mới hay quanh đây chỉ có một y quán của Đoàn đại phu, y quán nằm ở cuối phố, cửa lớn trang hoa lộng lẫy. Cậu vừa đẩy cửa bước vào, thì đã bắt gặp hình thể một vị đại phu to tròn, hai mắt hõm sâu, mũi lân, miệng lớn, dưới cằm điểm bộ dâu dê. Thoạt nhiền tướng mạo nào có điểm nào giống với một vị đại phu mà thay vào đó là một vị thương gia phú hộ. Lão ta đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư đọc sách, vừa thấy cậu bước vào, lão ta cười tươi như hoa nói: tiểu hài tử, trời mưa lớn như vậy tới tìm ta chắc hẳn rất gấp, mau dẫn ta đi.

Ái minh khinh ngạc, lúc trước cậu đi hỏi thăm đại phu, mấy vị hương thân kia từng nói vị Cầu đại phu này tính tình keo kiệt, thấy tiền tài là sáng mắt, có tiền thì chính là tiên không tiền tiên nữ cũng hoá kẻ gian mặt dài, còn cẩn thận khuyên nhủ cậu đừng đi tới đó, coi trừng bị hắn kêu gia đinh đánh cho một trận.

Lão ta đứng dậy, chiếc ghế thái sư kia bằng gỗ tốt còn vang lên tiếng kẹt kẹt, lão ta tiến lại che chắn trước mặt ái minh, đưa tay ra phúc hậu nói: ngơ ngẫn cái gì, còn không mau dẫn ta đi sao.

Cậu bé lưỡng lự nói: nhưng ta không có tiền.

Lão đại phu cười haha, mỡ trên ra mặt lão rung lên dường như lúc nào cũng muốn rơi xuống.

Lão vỗ ngực mình nói: cầu tài ta, à không, ta chính là bất cầu tài. Cứu người như xây bảy tháp phù đồ chẳng lẻ ta lại vì những đồng bạc ít ỏi mà quên đi mình là y nhân sao.

Ái minh nhìn ông ta chằm chằm, cậu dường như chẳng có lòng tin nào, bộ dáng của ông ta nào giống một vị y sinh thông hiểu y lý.

Lão ta chụp lấy tay ái minh cười nói: còn nhìn gì đó, không mau đi thôi.

Đi được 2 bước, lão ta sực nhớ tới điều gì hỏi: người mà ngươi cần cứu chữa là trai hay là gái.

Ái minh khó hiểu hỏi lại: đại phu, điều đó quan trọng sao?

Lão cười hề hề, đáp: tất nhiên quan trọng, từ lão ấu, hán tử, trung niên rồi tới thiếu nữ, thiếu phụ đều có cách chữa trị khác nhau. Không phải vậy sao.

Ái minh đôi mắt tròn xe lắng nghe, đến khi nghe lão ta hỏi lại: người ngươi muốn cứu tuổi tác bao nhiêu là nam hay nữ.

Ái minh bèn tả kỹ tuổi tác, vóc dáng của a giang, ngay cả những lời nhị hung sứ cậu cũng thuật lại.

Lão đại phu nghe một hồi sắc mặt ngày càng vui vẻ, ái minh nhìn biểu hiện của ông ngỡ là có cách cứu chữa, vội hỏi dồn: đại phu thật sự có cách cứu chữa sao?

Lão ta cười vui sướng đến cái nọng mỡ trên cổ rung rung, lão nói trong sự vui sướng: tất nhiên, tất nhiên cứu được. Tiểu tử mau dẫn ta đi ngay. Rồi lão ta nắm chặt lấy tay cậu.

Ái Minh bị lão nắm chặt lấy bàn tay la ối chao một tiếng.

Cậu nghi ngờ nhìn lão ta. Trong sự miêu tả của đám người trong thôn trấn, tính cách của lão ta khác xa một trời một vực, người này nhiệt tình đến mức lạ thường, thập phần cổ quái khó dò.

Chợt cậu cảm thấy một đợt hàn khí từ phía ngoài cửa thổi vào, khiến cả người cậu phải run lên vì lạnh.

Lão buống tay cậu ra cười nói: là ta thất thố, căn bệnh của ca ca cậu là một thứ bênh quá đổi kỳ lạ, trên đời hiếm gặp, mỗi khi ta gặp một chứng bệnh hiếm có, liền rất vui vẻ đến độ như một kẻ bị phát bệnh điên.

Ái minh nghe ông nhắc đến từ "kẻ điên" thì không vui, cậu thầm nghĩ: gã đại phu này nhìn chẳng có phần nào đáng tin" cậu quan sát ông ta một lần nữa lại cẩn thận nghĩ " xung quanh đây chỉ có ông ta là đại phu, ca ca ta nếu không cứu chữa sẽ không xong, lần này chỉ có thể dựa vào lão ta vậy". Nghĩ thế, cậu liền dẫn theo ông ta đi một mạch tới khách điếm.

Ái minh ban đầu cho rằng lão ta khi bắt mạch đoán bệnh, do tướng mạo nên khi thi triển thủ pháp có đôi phần chậm chạp, nào ngờ diệu pháp, y thuật của lão lại rất nhanh và chuẩn xác vừa nhìn là có thể đoán biết ông ta là một đại phu giỏi, ông ta bấm huyệt một hồi, lại mở ra một quận da dê, bên trong cài sẵn mười mấy loại kim khác nhau, đầu tiên là thủ thái âm phế kinh, thủ minh dương đại trường, túc dương minh vị, túc thái âm kỳ, kim hạ tới tâm rồi vào phế. Khi thông tất thảy 12 kinh mạch chính, thủ pháp nhẹ nhàng dứt khoát, rồi tới bát mạch, lão day nhẹ ở 4 nơi là mạch âm kiểu, mạch dương kiểu, mạch âm duy mạch dương duy, dảy đủ bảy bảy bốn mươi chín lần mới dừng lại, làm xong hết thảy sắc diện của lão trở nên mệt nhọc, lão vút mồ hôi trên trán rồi ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc.

Ái minh không dám quấy rầy vẫn cứ đứng xa xa mà trông vào, khi này thấy lão ta đã dừng tay mới vội chạy tới hỏi: cầu đại phu, thế nào rồi?

Cầu đại phu ngẩng đầu lên nói không ra hơi: xém chút nữa thì mệt chết ta, ca ca ngươi tạm thời sẽ không chết được đâu, nhưng có thể cứu tỉnh lại y, e rằng rất khó. Lão rặn mãi mới nói được hết câu.

Ái minh lo lắng nên đâu để ý: đại phu ta phải làm gì đây?

Lão Cầu trầm ngâm hồi lâu rồi bắt đầu kê đơn lên giấy, viết xong lão quay qua ái minh, tươi cười nói: được rồi, ta và ngươi sẽ ở lại đây xem chừng thương thế của ca ca ngươi, nếu có chuyện gì còn có thể kịp ứng cứu, đơn thuốc ta sẽ sai tiểu nhị đi mang tới.

Ái minh cũng muốn ở bên cạnh ca ca nghe vậy liền đồng ý ngay.

Cậu cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng chẳng mấy lưu tâm, vị đại phụ này có cổ quái tới đâu nhưng chỉ cần cứu được ca ca của cậu thì mọi giá cậu đều có thể đánh đổi.

Không lâu sau một tên tiểu nhị, bộ dáng hớt hãi chạy vào,  tên tiểu nhị vừa nhận được đơn thuốc thì sắc mặt đột biến, lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng hoảng sợ.

Cầu đại phu vỗ ngực cười cười sảng khoái tỏ vẻ kiêm quyết mới khiến sắc diện của tên tiểu nhị bình thường trở lại.

ái minh nhìn thấy biểu lộ trên khuân mặt của tên tiểu nhị chỉ cho rằng đây là những thứ dược liệu quá đắt đỏ khiến cho hắn phải hoảng sợ.

Cậu kỳ lạ một điều, là tại sao vị đại phu này lại tốt với 2 người như vậy.

Cầu đại phu nhìn bóng lưng tên tiểu nhị rời đi dường như còn chưa in tâm, lão nhìn ái minh cẩn thận dặn dò: Ngươi ở lại đây, ca ca của ngươi có biểu hiện nào khác thường lập tức phải tới y quán báo cho ta, ta muốn một phen trở lại y quán, sợ rằng tên tiểu nhị kia hồ đồ, lại bốc lầm thuốc.

Dặn dò kỹ lưỡng một hồi lão liền vội vàng rời đi.

Đại phu đi hồi lâu cũng chẳng thấy quay lại, trong căn phòng chỉ còn cậu và ca ca, chiếc bóng của hai người dưới ánh nến lúc mờ lúc tỏ.

Ái minh nhìn cái bóng của 2 người, cậu từ từ nhắm mắt lại chìm vào hồi ức, cậu nắm lấy cánh tay của a giang nói:

Ca ca huynh có nhớ lần đầu tiên ta thấy huynh giết người là khi nào không.

Cậu chậm chậm mở mắt nhìn ra chỉ mong ca ca gật đầu, hồi lâu cậu không thấy cái bóng nhúc nhích mới chậm dãi kể lể: vụ thảm sát được xem là một đại kỳ án của yên tử trấn.

Huynh còn nhớ chứ, 3 năm về trước, ngày đó đệ bị ốm nặng, ốm rất nặng, ngày thường chúng ta nếu như có một bát cháo trắng để ăn thì cũng là điều hiếm thấy, huynh chắc còn nhớ ngày đó đệ ốm nặng tới 3 ngày, đều là những ngày đệ được ăn ngon nhất trên đời này. Huynh chạy từ ngoài vào, đệ nằm trên chiếc giường cỏ, đến tay cũng khó nhấc lên nổi.

Trên tay huynh là một bát cháo gà, rất thơm rất ngon, đệ hỏi huynh từ đâu có được, huynh nghĩ đệ không biết nên nói là một bát cháo nấm đùi gà có vị giống mà thôi, mấy ngày liên tiếp huynh đều mang một bát cháo giống như vậy cho đệ.

Ngày thứ 2 đệ thấy huynh rón rén không biết đi đâu, đến khi trở về trên người dính đầy máu, đệ giả vờ ngủ say làm như không biết, tối hôm sau đệ thấy huynh lại lẻn ra ngoài, đệ cố gắng bám theo, đệ càng đi theo càng cảm thấy quen thuộc, rồi một thoáng đệ trợt nhận ra, huynh tới đây chính là vì đệ, vì để trả thù cho đệ, huynh biết thầy tư đồ và học trò của ông ta đánh đệ khiến đệ phải ôm bệnh, huynh biết lý do mà, tại sao lại còn phải trả thù cho đệ, huynh biết là đệ ăn trộm nghiên mực, và bút lông của người. Nói đến đây giọng cậu giống như đang gào thét, cậu sụt sịt kể tiếp: ngạnh hào bút, rất đẹp, bút tích cương kiện chắc khoẻ, thầy tư đồ vừa viết đệ đã thấy nét bút biến hoá rõ ràng, chứng kiến cảnh này lại làm đệ thêm phần say mê.

Cậu yêm lặng hồi lâu mới nín khóc kể tiếp: huynh vọt tường mà vào, đệ thân hình nhỏ bé làm sao làm được, phải tìm tới một lỗ chó mà trui vào theo, đệ loay hoay mãi mới vào được, khi này mười mấy người trong nhà của thầy tư đồ nọ đã bị huynh giết chết chỉ còn lại thầy tư đồ.

Đệ còn nhớ tình cảnh lúc đó, ông ta thều thào hỏi huynh, tại sao lại giết hết người nhà của ông ta, huynh cười rất vui vẻ nói rằng huynh không cho phép ai bắt nạt đệ, cậu bé tựa vào ca ca ghé vào tai y hỏi: thân phận thật sự của chúng ta là gì, tại sao 2 huynh đệ chúng ta phải khổ sở như vậy chứ.

Cậu bé nhìn cái bóng của 2 huynh đệ lúc mờ lúc tỏ theo cơn gió, cậu tiếp tục kể: ông ta kêu là chính đệ lấy cắp cái bút đó, mới bắt đệ lại đánh.

Huynh không nói gì, chậm chậm bước tới gần ông ta, đệ còn nhớ rõ, trước khi chết ông ta gào lên nói lớn: tại sao, tại sao chỉ vì một cây bút mà giết chết cả nhà ta, lúc đó đệ rất sợ.

Huynh nắm lấy cổ ông ta nhấc lên nói lớn: ta còn một hơi thở cũng không để lũ vô ơn các ngươi đụng tới, dù một sợi lông của đệ đệ ta.

Huynh giết chết cả nhà của ông ta cứ thế lặng lẻ rời đi, khi đó đệ thật sự rất hoảng sợ, không phải hoảng sợ vì thấy huynh giết người mà đệ hoảng sợ vì không nhận ra A Giang ca. Khi đó đệ rất bình tĩnh, đệ cực độ bình tĩnh, giọng cậu bé run run, cậu tiếp tục kể, đệ chân tay run rẩy không tin vào thứ mình thấy cũng không muốn tin, đệ chân thấp chân cao chạy ra tìm ca, muốn hỏi ca tại sao giấu đệ nhắc đến đây cậu không kìm được nâng ống tay áo lên gạt nước mắt.

Cậu lại kể tiếp: Khi đệ vừa bước ra đến cửa, đột nhiên một cánh tay chụp lấy chân đệ, đệ rất sợ vội nhìn xuống, thì ra chính là tên Tô Linh con của thầy tư đồ, hắn nhìn đệ rất đáng sợ, hắn nói muốn giết huynh đệ chúng ta, cậu thều thào nói nhỏ, đệ khi đó cũng đã giết người, người mà huynh giết không chết đệ sẽ giết, đệ sợ hắn còn sống báo quan phủ, tới chia rẽ chúng ta.

Đệ về tới nhà, huynh ngồi ngay ngắn chờ đợi đệ, huynh không nói gì chỉ giả vờ ngây ngốc, trên tay huynh còn cầm sẵn một con gà rừng, đệ bật khóc chạy về phía huynh, khi đó đệ không khóc vì sợ, mà khóc vì đệ may mắn có ca ca ở bên, từ ngày đó đệ không dám làm chuyện gì xấu nữa.

Khi này không gian cực độ yên tỉnh, ngay cả tiếng mưa bên ngoài cũng không nghe thấy nữa, Cậu bé cứ vậy chìm vào tâm tư của chính mình yên lặng mà ngắm nhìn vào chiếc bóng trên vách tường, cậu thoáng giật mình, cậu thấy Cầu đại phu chạy vội vào làm tắt mất cả ngọn nến. Trong bóng tối ông ta cười hề hề nói: ta thật sứ quá vô ý để ta đi thắp lại. ông ta châm rãi châm ngọn nến lên, khi này bóng của 2 người đã bị cái bóng to tròn của ông ta che lấp, cầu đại phu cầm trên tay một gói thuốc lớn ông ta tiến tới toan đặt lên bàn thì bước hụt một bước, cả người ngã ra, gói thuốc bị ông ta ném ra, trong phòng thoáng chốc toàn là bột trắng, ái minh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy chân tay mềm nhũn, đầu óc choáng váng, trong lúc mơ hồ đó cậu nhìn ra, một bóng người rất quen thuộc đứng trước cửa, đối diện với cậu, mắt dài mày rậm, với nụ cười hơi nhếch, không phải Tư Lục ca thì còn là ai, cậu muốn hô lên một tiếng nhưng sức lực đã không đủ, bên cạnh hắn còn một người nữa chính là bát khôn, 3 người cứ thế nhìn cậu từ từ chím vào cơn mê.

Cầu tài vẻ mặt hớn hở, quay qua hai người cung kính nói: hai vị đại nhân ta đã theo lời của các vị, không để bọn họ bị xây xước điểm nào.

Tư lục cười như được mùa nói: rất tốt, 500 lượng vàng ta hứa, chốc nữa sẽ có người đưa qua cho ngươi.

Cầu tài nghe tư lục nói vậy không kiềm được xoa xoa lòng bàn tay, khuân mặt y run lên, tảng thịt lúc nhảy lên hạ xuống do cười quá lớn: đa ta, đa tạ đại nhân.

Tư lục nhìn thấy điệu bộ buồn nôn của y, thì không cảm thấy vui nữa, y phẩy tay nói: bây giờ không còn chuyện của ngươi, mau lui đi.

Cầu tài liên tục vâng ra, lùi ra ngoài.

Tư lục khi này quay qua bát khôn vẻ mặt đắc ý không sao che nổi, hắn nói: bát khôn, kế sách của ngươi thực rất tốt, không uổng công ta đã tin tưởng ngươi.

Bát khôn khom người, nói: đại nhân đã quá lời, tiểu nhân chỉ phụng mệnh mà hành sự, là do đại nhân anh minh. Làm việc quyết đoán.

Tư lục nhìn 2 huynh đệ ái minh, bây giờ hắn đâu còn coi bọn họ là huynh đệ mà thời khắc này bọn họ chính là 2 núi công danh và tiền tài của y.

Tư lục vỗ vai bát khôn thỏa trí nói: không ngờ lần này cực khổ đi nữ một chuyến lại có thể may mắn một công đôi chuyện. Phá giải tâm bệnh của vương gia.

Bát khôn thấy y đang vui vẻ bèn tâng bốc thêm: đại nhân quả là phúc tinh của vương gia. Tất nhiên vương gia sẽ có trọng thưởng chỉ mong đại nhân đừng có quên tiểu nhân.

Tư lục thích trí cười lớn, nói: lần này ta báo lên vương gia chắc chắn sẽ có phần của ngươi, hắn nhìn bát khôn chằm chằm, khen: quả nhiên là bát khôn, diệu kế này làm sao nghĩ ra, có thể nói ta nghe được chăng.

Bát khôn vâng dạ rồi nói: đại nhân từng nói tên đó giả ngây giả ngốc trên núi yên tử hay sao, thông đạo này chắc chắn là y đã nhiều năm chuẩn bị, tiểu nhân cho rằng hắn đào ngược lối thông đạo từ yên tử trở xuống, mới khiến cho người dân trong vùng không hề hay biết. Nói đến đây hắn than thở nói tiếp: người này cũng coi là kỳ tài hiếm thấy có thể trong thời gian ngắn như vậy đào được một đường thông đạo dài như vậy, người thường khó có thể làm nên.

Tư lục thấy y khen ngợi a giang thì không vui ngắt lời nói: tại sao không phải là nơi khác mà chính là núi yên tử. Lại vì lẻ gì mà ngươi cho binh vây lại ba hướng Bắc Tây và Nam.

Bát khôn ngước lên nhìn y trong lòng không biết đang nghĩ gì: nơi đó địa hình khó đi, trốn rừng thiêng lại nhiều nơi ẩn trốn, bởi vì lẻ đó mà hắn chọn ngọn yên tử làn đường tẩu thoát.

Lại nói phía tây núi kề núi, phía Bắc giáp sông, phía Nam lại là hà quan nơi đó đất đai rộng rãi người người chen lấn, nếu để hắn trốn ra từ những nơi đó thì khó lòng mà tìm kiếm. Vì lẻ đó tiểu nhân mới sai quân chia làm 3 tiểu đội, chặn hết những lối này chỉ chừa một đường tới là vùng đất phúc châu, cũng may tên kia bị trọng thương ắt phải chữa trị, tại hạ biết xung quanh đây không lấy nổi một y phu, chỉ có một tên cầu tài ham tiền như ham mạng, đương nhiên là sử dụng hắn là tốt nhất.

Tư lục nghe kế sách này rồi thầm nghĩ: kẻ này mưu mô, tính toán kỹ càng, quả nhiên là nhân tài, chỉ có điều quá thông minh, làm quan thì chỉ nên tham lam không nên quá thông minh" nghĩ thấy kẻ này sau này đi theo minh ắt hẳn sẽ có chỗ dùng liền muốn chỉ điểm, y nói: bát khôn ngươi quá thông minh rồi không sợ sẽ có một ngày không giữ nổi cái đầu trên cổ hay sao.

Bát khôn thản nhiên đáp: tại hạ cho rằng thông minh sẽ có điểm dùng tới, khi hết điểm dùng thì tiểu nhân mới sợ mất đầu, chỉ có điều tham lam lại càng dễ khiến người ta gặp nạn.

Tư lục nghe vậy thì không vui, hắn hừ nhẹ một cái nói: được rồi, lời hay của ta ngươi không muốn nghe cũng không sao, nhưng ta vẫn muốn nói, đường làm quan vẫn luôn không dễ, ngươi mới vào trốn quan trường không lâu, đừng có quá kiêu ngạo.

Bát khôn hành lễ đa tạ nói: đa tạ đại nhân đã chỉ bảo tiểu nhân sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, hắn ngẩng đầu lên với nụ cười đầy thâm ý khi này tư lục đang để tâm đến ái minh và a giang nên không hề nhìn thấy.

Tư lục chỉ tay vào 2 người nói: vương gia vốn không muốn có nhiều người biết chuyện này, ngươi hãy sai những tên thân cận mang bọn chúng đi, trên đường không được để xảy ra bất cứ chuyện gì.

Bát khôn nói: đại nhân vương gia đã không muốn chuyện này có nhiều người hay biết. tiểu nhân thiết nghĩ tên họ cầu kia cũng không cần sống nữa.

Tư lục vút cằm trầm ngâm nói: được, chuyện này ngươi nên làm càng nhanh, cành gọn gàng càng tốt.

Ái minh và a giang khi này hôn mê không hay biết gì nhưng ở phúc châu người người đồn thổi bi kịch của vị đại phu kia, căn nhà trong một đêm cháy rụi, hắn không lo chạy thoát thân lại tiếc vàng bạc mà thành ra ôm vàng chết cháy. Đúng như lời người ta nói về y.

Phúc châu có danh y, không tiền không cứu, có tiền mệnh ta đổi cho ngươi.

Có tiền thì chính là tiên, không tiền tiên nữ cũng hoá kẻ gian mặt dài

Một xu gãy chân ta không bó, vàng một lượng kẻ chết ta hóa hắn trường sinh.

Người đời vẫn luôn than tiếc y thuật cao minh của y, chỉ có điều chết do quá tham lam.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.