Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ái Minh Thoát Khốn, Tiến Tới Thuỷ Tạ Lâu

Tiểu thuyết gốc · 4358 chữ

Độc Vương nhìn Ái Minh với vẻ tàn độc, một tay nhẹ banh miệng Ái Minh ra, một tay ghé sát hộp gỗ đựng Kim Lạp Hoa Xà, lắc hộp gỗ một cái rồi khẽ búng ngón tay.

Nắp hộp gỗ liền bị lão mỡ ra, chỉ thấy một con tiểu xà rất nhỏ, kích thước chỉ như một sợi chỉ làn da lúc đỏ rực như máu lúc vàng óng như kim, tốc độ cực nhanh so với thiềm thừ lại càng nhanh hơn, nó quẫy đuôi một cái toan trốn thoát khỏi tay lão, nào ngờ lão ta đã sớm phòng bị thật kỹ, một luồng nội lực phóng ra ép Kim Lạp Hoa Xà phải chui vào miệng Ái Minh, con rắn hung dữ chống đỡ, nhưng nó lại quá nhỏ bé trước nguồn lực đạo như biển của Độc Vương ập tới, chưa đến ba hơi thở kế tiếp đã bị lão ta đẩy vào trong miệng của Ái Minh.

Lão độc vương thấy cảnh này rất chi là hài lòng.

Trong bụng của Ái Minh, thiềm thừ như đợi sẵn từ trước vừa thấy kim Lạp hoa xà tới liền tung chiếc lưỡi dài ra không ngừng tấn công.

Kim Lạp hoa xà, trông thấy huyết dị thiềm thừ thì vô cùng sợ hãi không ngừng riết lên những tiếng hoảng sợ.

Nó tránh đông tránh tây, cơ thể nó rất bé tốc độ lại nhanh, thiềm thừ liên tiếp tung ra mười mấy đòn đều  không dính liền nổi cơn tức giận, nhảy tới.

Biết không còn đường trốn kim lạp hoa xà chỉ còn cách liều chết một phen, nó quay qua thiềm thừ cắn một cái vào chân nó, kim Lạp hoa xà tuy bé nhưng vết cắn của nó lập tức khiến cho một chân của thiềm thừ tím đen.

Huyết dị thiềm thừ bị đau, tức giận không thôi, nó dơ một chân lên liền dẫm lên đui của kim lạp hoa xà, cái lưỡi dài lập tức phóng ra chụp lấy cổ của kim Lạp hoa xà mà kéo tới miệng mình.

Con kim lạp hoa xà kia không ngừng giãy thoát, nhưng nó so với huyết dị thiềm thừ quá bé nhỏ.

Hai bên sức lực có độ chênh lệch quá lớn chẳng qua bao lâu nó liền mệt mỏi, nằm lăn ra, đưa đôi mắt cầu xin hướng huyết dị thiềm thừ.

Nhưng đáp lại nó là chiếc lưỡi dài quấn chặt lấy thân mình của nó, thiềm thừ mở miệng thật to mà nuốt nó vào bụng.

Độc Vương khi này sắc mặt vui mừng hô lên "trúng", ở bên ngoài y vận kình xuất ra một chưởng vào người Ái Minh ép lên người thiềm thử chỉ thấy chưởng lực này ngay lập tức liền biến thiềm thừ thành một vũng máu, cùng lúc đó ấu Minh miệng tràn ra một vệt máu. Làm xong hết thảy.

Lão Độc Vương tỏ vẻ hài lòng, lão thầm nghĩ, chỉ cần cơ thể tiểu tử này hấp thu hết huyết dịch của thiềm thừ liền là lúc độc mỗ ta cải lão hoàn đồng nội công tinh tiến.

Lão lôi kéo Ái Minh lên giường, lúc này sắc mặt Ái Minh từ trắng biến thành xanh rồi lại từ trắng hóa thành đen, thời gian lại trôi qua, sắc mặt cậu lại chuyển thành màu trắng nhưng khác ở chỗ, trên khuân mặt của cậu bốc ra từng làn hơi lạnh, lại qua một lúc giống như bị người đốt cháy, cả khuân mặt trở nên đỏ rực .

Cứ thế thay phiên nhau đến chiến lần mới chở lại vẻ bình thường, Độc Vương thấy vậy thì cười lớn, tự nói: rốt cục đợi đến, thời khắc ta vô địch thiên hạ, thế gian không còn là ngủ tuyệt mà thay bằng lục tuyệt, lão không ngừng nghĩ tới cơ thể cải lão hoàn đồng một Độc Vương chỉ với mười sáu mười bảy tuổi đã trở thành vô địch thiên hạ, cứ nghĩ tới đó lão lại cười không khép miệng lại được.

Lão Độc Vương lấy ống tay áo lau qua lau lại trên cổ của Ái Minh, rồi đưa cặp hàm sắc nhọn cắn một phát thật mạnh lên cổ họng của cậu.

Cơn đau đớn chợt làm cậu tỉnh giấc, cậu hoảng hốt khi thấy một chiếc miệng hôi hám đam cắm sâu vào trong cổ, trong cơn hốt hoảng cậu vẫy vùng cố đẩy lão Độc Vương ra, nhưng khi này sức lực của cậu không còn lấy một điểm.

Cậu suy nghĩ đến cái chết quá nhanh, nghĩ tới mình chưa gặp lại được nghĩa phụ cùng ca ca đã phải chết uổng không rõ từ đâu một tia sáng loé lên trong đầu, cậu sức nhớ tới con chuỷ thủ đang còn nằm trong ống giày, không cần nghĩ ngợi liền rút ra, đâm liên tiếp lên người lão Độc Vương.

Lão ta rên lên đau đớn một hồi, chỉ kịp nói một chữ ngươi, ngươi xong liền tắc thở, lão ngã gục xuống đè lên người của cậu.

Ái Mình sau cơn biến cố, cả tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, cố sức mãi mới đẩy được lão ra, lúc này trên cổ trên người cậu toàn là máu tươi, nhưng không phải của cậu là máu của lão Độc Vương.

Ái minh thở hồng hộc nhìn khắp người mình, cố gắng gượng ngồi dậy, nhưng một cảm giác vô lực truyền lên khắp người, rồi dần dần cậu thấy gian phòng quay cuồng và đảo nghịch, cậu lại một lần nữa thiếp đi.

Cái Cửu U khi này đang ở trong phòng không ngừng đi đi lại lại bộ dáng vô cùng sốt ruột, lão nhìn ra ngoài trời thì thấy mặt trời đã treo cao lên tới đỉnh đầu.

Rồi một đệ tử bộ dáng hớt hãi chạy vào, tên này chính là đại đệ tử của lão tên gọi Lỗ Thông.

Lão vừa thấy y vội hỏi: mọi chuyện sao rồi, lão Độc Vương và sư cô của ta đâu.

Tên đệ tử thở không ra hơi cố gắng sức móc từ trong ngực áo ra một túi bột màu vàng trên có hình mặt quỷ nói: đây chính là vật mà Di thái sư thúc giao cho đệ tử, Di thái sư thúc sau khi giao cho đệ tử còn dặn là, không được cho ai ngoài các đệ tử trong môn, kể cả hai người Huyền Nguyên môn cũng vậy.

Cái Cửu U vui mừng nhận lấy gói bột, nói: ngươi nói với sư cô là ta sẽ tự có tính toán.

Lão lại nói tiếp:

Đúng rồi, việc hạ độc đến đâu rồi, Độc Vương đâu sao không đến gặp ta.

Đây mới chính là điểm lão lo lắng, cả đêm qua lão ta đi đi lại lại, trong lòng thấp thỏm không yên. Chỉ sợ lão ta hạ độc không thành hoặc giả xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lỗ Thông cuối thấp người báo:

Khi đệ tử tới lão Độc Vương giống như đã rời khỏi phòng đệ tử cho gọi nhưng không thấy lão ta trả lời, nhưng theo lời của Di thái sư thúc, thì mọi chuyện đều thuận lợi, hơn trăm cân rượu đều đã bị lão ta hạ độc.

Cái Cửu u không tin kinh ngạc hỏi lại: thật vậy sao.

Dạ, dạ Lỗ Thông vâng dạ không ngừng chỉ sợ làm cho sư phụ mất hứng.

Tốt, ta còn tưởng phải đến ngày hôm sau, lão Độc Vương mới có thể hạ độc xong, không hổ là độc vương làm việc quả thực thần tốc.

Đúng rồi, ngươi cho người theo sát lão ta, đã thấy có động tỉnh gì chưa.

Đêm qua đệ tử sai sử Mạnh sư đệ đi thám thính, Mạnh sư đệ có nói đêm qua Độc Vương đã ra tay với tiểu tử kia, chỉ sợ bây giờ tiểu tử kia đã sớm lên trầu trời rồi.

Gã ta dường như rất ghét Ái Minh, vừa nghe đệ đệ báo tin như vậy thì mừng vui không kém.

Quả là vậy không vô duyên vô cớ mà y bắt tiểu tử kia, tiếp tục thám thính. Tiểu tử kia coi như số phận bạc, cũng không cần quá để tâm, trước ta phải cùng những tên đảo chủ kia thảo luận một phen, hai ngày sau, thịnh hội diễn ra, ngàn tính vạn tính cũng không thể để sơ xuất ngươi hiểu chứ.

Rõ đệ tử đã hiểu. Lỗ Khôn lại cuối người xuống đáp.

Đã hiểu thì mau đi làm đi.

Cái cửu U, khi này tâm trạng rất tốt, gã cười lên tự đắc xoay chân, đạp cửa bước ra ngoài.

Bên kia, Ân Thiên Đức hai tay vắt chéo sau lưng dõi mắt ra phía những hàng mai đến độ xuất thần.

Võ Thế Dân, giờ khắc này lòng nóng như lửa đốt, từ khi tới đây Cái Cửu U liền căn dặn bọn họ ở trong phòng không cho ra ngoài, nghĩ tới chẳng khác nào giảm lỏng, trong lòng lo lắng quá độ chàng bèn hỏi:

Sư thúc bây giờ chúng ta phải làm sao, nếu phen này không thành chỉ sợ chúng ta không có mặt mũi gặp sư cô và các sư thúc.

Ân Thiên Đức quay lại nhìn gã thở dài, vốn từ ngày gặp mặt Di Thiên bà bà trong lòng lão vẫn luôn như có chướng khí đè nặng, lại thêm một ngày trời không nhận được lấy một tin tức, hai ngày sau lại chính là ngày tổ chức đại hội, trong lòng lão không lo lắng sao được.

Trong lòng dù lo lắng là thế những cũng chỉ đành an ủi Võ Thế Dân: tiểu điệt không nên quá lo lắng, truyện lần này Cái trưởng đã ăn bài ổn thỏa, nắm chắc tới tám thành.

Ông ngẫm nghĩ một hồi lâu nói tiếp: truyện này ắt phải thành, nếu không thành ta cũng sẽ liều cái mạng này đưa ngươi trốn thoát.

Võ Thế Dân thấy lời nói đầy thương mến của sư thúc, nhất thời bị làm cho cảm động, chàng dự nói: sư thúc, con không muốn người vì con mà phải đánh đổi mạng sống, hay là chúng ta nhân đêm tối, cùng nhau rời đi, vả lại trưởng môn Cái Cửu U và độc vương không phải người tốt lành gì, lòng đều mang kế riêng.

Ân Thiên Đức gật đầu nói:

Điều này ta cũng đã có suy tính, lúc đó ngươi chỉ cần làm theo ta là được, thời gian không còn nhiều chúng ta cũng nên chuẩn bị đường lui đi thì hơn.

Hai người toan thu xếp hành lý, bên ngoài lúc này truyền đến tiếng hô to gọi nhỏ của Hà Sung:

Ân hiền đệ, Ân hiền đệ. Ta Hà Sung đây

Ân Thiên Đức thấy người tới là Hà Sung vội đi ra ngoài tiếp đón: Hà huynh gấp gáp tới tìm ta có việc gì chăng.

Hà sung cười hì hì khoắc bả vai Ân Thiên Đức mà nói: đương nhiên là có chuyện tốt, Thiên Kiếm môn ta hôm nay, đang cùng các động chủ và đảo chủ hợp tính mưu kế, ta vội vàng tới đây cũng chỉ để thông báo cho đệ một phen.

Ân Thiên Đức nghe vậy liếc nhẹ Võ Thế Dân một cái, hàm ý đừng để lộ chuyện hai người toan tính vừa rồi.

Hà Sung thấy Ân Thiên Đức tỏ biểu lộ kỳ quái còn tưởng rằng y không muốn đi, vội thúc dục: đệ làm sao vậy, chẳng lẻ xem chuyện này chưa đủ trọng đại. Dù chúng ta không sợ nhưng nếu không để cho những động chủ đảo chủ kia một chút mặt mũi e rằng không hay.

Ân Thiên Đức hiểu được dụng ý của lão, "đứng ở dưới mái hiên người nên cuối đầu", ông cười vui vẻ nói: cảm tạ Hà huynh nhắc nhở, vậy xin được huynh chỉ đường cho.

Thất hiệp Huyền Nguyên tông vô cùng nổi danh, gã lại biết trong số bảy người Ân Thiên Đức võ công cao thâm nhất, Sài này chức vụ trưởng môn có lẽ thuộc về y nên ý muốn kết giao một phen.

Khi này lại thấy Ân Thiên Đức vì mình mà chịu đi đắc trí không thôi.

...

Lại nói về Ái Minh sau khi tỉnh lại, cậu cẩn thận xem xét lại cơ thể mình một lượt.

Chợt hốt hoảng nhận ra, biến hoá nghiêng trời lệch đất trong cơ thể, chẳng khác nào được rót một luồng sinh khí mới, khí tức du tẩu trong các huyệt đạo thông thoáng đến lạ thường, điều cậu không hề hay biết bây giờ chính là mái tóc của cậu khi này đã hoá thành một màu đen tuyền không còn mang bộ tóc, bạch sắc quái dị như khi trước.

Cậu cẩn thận dò xét cơ thể, vốn dĩ cậu luyện kim cương bất hoại thần công, nội lực chỉ đi tới huyệt đản chung thì không thể đi tiếp được, giống như có một bức tường dày chặn lối, nhưng bây giờ nội lực như nguồn thác lớn từ đan điền đổ thẳng xuống huyệt đản trung, duy có một điều làm cho cậu hoảng sợ đó chính là trong cơ thể cậu khi này xuất hiện tới năm luồng nội lực, khi tương khi hợp, khi hỗ trợ lẫn nhau biến thành con sóng lớn, khi lại cùng nhau mà tranh phong. Tuần hoàn liên miên không tận. Dù hoảng sợ là vậy nhưng mức độ thông hiểu về võ công của chàng không cao, chẳng thể làm gì được.

Cậu thầm nghĩ: nghĩa phụ vốn uyên thân nhiều loại võ công từ đạo gia đến phật gia, chắc lẻ ông sẽ biết cách chữa trị cho ta, trước phải đi báo với ông là đám người Cái Cửu U muốn hãm hại Tiêu Dao đảo chủ mới được.

Cậu nhìn qua xác lão Độc Vương đang nằm ở một bên, đôi mắt vẫn mở trừng nhìn cậu như không cam lòng, làm cho cậu kém chút nữa đã phải la lớn.

Hồi lâu cậu mới có thể lấy lại bình tỉnh, không dám nhìn tới vẻ mặt ghê sợ kia lão Độc Vương, thấy trên người mình các vết máu tươi đã bám chặt trên y phục, cậu bèn phải lấy từ trong học hành lý của lão Độc Vương ra một bộ y phục khác thay thế, lão ta vốn tướng người cao gầy, Ái Minh mặc vào bộ dáng chỗ thừa chỗ thiếu.

Cậu ngẫm nghĩ hồi lâu bèn kéo cái xác lão Độc Vương để dưới gầm giường, sau đó lau trùi vết máu trong phòng, thầm nghĩ: thế này cũng không được, xác của lão ta, không đến hai ngày liền thối rửa, khi đó lỡ có người tới ta cũng không biết ăn nói ra sao. Thôi cứ trốn đi là thượng sách, chờ lúc đêm tối không người để ý liền hành động vậy.

Đêm tối vừa chập choạng, Ái Minh đã mở hé cách cửa sổ ra, bên ngoài một chút động tỉnh cũng không có, cậu nhanh chóng quay lại thổi tắt ngọn bạch Lạp đang cháy dỡ trên bàn. 

Cả căn phòng liền chìm trong bóng tối, đưa bàn tay lên còn không thấy rõ năm ngón. Tránh người khác phát hiện chàng men theo vách tường vọt qua cửa sổ mà trốn ra ngoài.

Chàng đang cho rằng mọi việc mình làm đều sẽ không có kẻ phát giác ra, nào ngờ phía sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng quát, giọng nói rất quen thuộc chính là của Mạnh Lang Trung, kẻ này là nhị để tử của Cái Cửu U

Là ai, mau dừng lại cho ta.

Ái Mình sợ quá cắm đầu chạy thẳng.

Rất nhanh ngày tổ chức Kim Mai thịnh hội đã bắt đầu, các động chủ và đảo chủ đã tề tựu về đây đông đủ, ngoài ra còn có hào kiệt tứ phương những kẻ văn sĩ, nhớ sinh tới đây ngắm cảnh thương hoa cũng không ít. Vì lẻ những kẻ có mang ý sấu tới đây đều chưa từng thấy quay về nên từ trước tới nay tiêu dao đào không hề cấm người ngoài tìm tới.

Trên đảo tụ tập hơn ba ngàn người, giăng đèn kết pháo khắp lối.

Rừng mai trên đỉnh Tiêu Dao đảo rộng lắm, dùng mắt thường không thấy điểm cuối, đóa mai mới tàn đã có những đoá hoa mới thay thế, những cánh hoa tàn theo gió bay lượn, tạo thành cảm giác vô cùng tráng lệ nơi đây.

Trong phòng, Cái Cửu U, cầm lên chén trà nhẹ uống một ngụm, đột nhiên, đại đệ tử của lão, Lỗ Thông

mở cửa xông vào miệng thở hồng hộc nói: sư phụ sư phụ, có chuyện không hay rồi.

Cái Cửu U nhìn bộ dang thở không ra hơi của gã thì tức giận quát: Ngươi làm cái gì vậy, có chuyện gì từ từ nói.

Mạnh Lang Trung , hô hấp hồi lâu nhưng trên sắc mặt y, phần hoảng sợ kia vẫn chưa tiêu tan.

Cái Cửu U thúc dục: chuyện gì mau nói đi.

Gã nuốt xuống liên tiếp mấy ngụm nước miếng mới kể tiếp được:

Sư phụ, đêm qua nhị đệ không thấy trở về báo tin, đệ tử liền đi xem xét, vừa tới gần gian phòng của lão Độc, bỗng thấy có mùi khác lạ, hôi thối vô cùng, đệ tử bèn gọi mấy lần không thấy ông ta trả lời liền đẩy cửa xông vào, nào ngờ vừa bước vào liền phát hiện xác của ông ta đang nằm dưới gầm giường.

Cái gì, Cái Cửu U vừa nghe tin này vỗ bàn đứng dậy quát.

Vậy Mạnh Lang đâu sao không về báo lại cho ta.

Lỗ Thông biết rõ tính tình của sư phụ, khi này chỉ cần một lời không cẩn thận, mạng liền ném qua cửa sổ, thế là y từng câu từng chữ cẩn thận thuật lại, nói: Thưa sư phụ, nhị đệ rất có thể vì đuổi theo kẻ kia mà mất tích, đệ tử đã tìm suốt nửa ngày trời những không hề thấy tung tích, chỉ đành quay lại bẩm báo với sư phụ.

Cái Cửu U khi này trong lòng thấp thỏm không yên, lão nghĩ thầm: kẻ nào lại ngang nhiên hạ độc thủ với lão Độc được, là tiểu tử kia chẳng. Lão ngẫm nghĩ một hồi lại gạt đi: với sức của nó, trói gà còn không chặt đừng nói hạ sát một lão quái như lão Độc Vương, chẳng lẻ lại là sư cô của ta, cũng không phải bà ta đang còn cầu lão Độc Vương chế thuốc giải Bách Lão Thì thì làm sao có thể ra tay cho đặng.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Cái Cửu U vội nhìn ra thì thấy là ba vị đảo chủ, là Phạm Thiết, Hồng Liên, Kim Duệ và hai người Ân Thiên Đức và Võ Thế Dân đang tiến tới.

Phạm thiết sau lần giao thủ với Ân Thiên Đức kể từ khi đó trong lòng gã như có tâm ma, hễ thấy Ân Thiên Đức, cả người liền trở nên lạnh run. Nấp sau hai người kia.

Người mặc bộ y phục màu huyết hồng kia, chính là Hồng Liên, diện mạo gã chẳng khác nào một người thư sinh đang sắp sửa thi tú tài, cử chỉ nho nhã nhưng trong sâu thẳm con mắt kia chính là một thứ cảm giác "sắc diện kim lang"

Gã vốn là bằng hữu trước kia của Cái Cửu, người bên cạnh y chính là Kim Duệ, người này u vọng cực cao trong thập nhị đảo chúa.

Lưng mang song yêu đao, khuân mặt gã chữ điền, cặp lông mày xếch ngược, trước ngực vẽ một con rồng đang quận đuôi thét gào. Gã tướng người to cao, hai bắp tay như cự tạ lực sĩ, nặng mấy trăm cân.

Cái Cửu U liếc qua mấy người tới, lão biết chuyện tình lần này chẳng thể lộ ra, bèn thu liễm sắc diện, nói:

Mấy vị đã tới rồi sao, thất lễ cho Cái mỗ không ra tiếp đón.

Dù y che dấu cẩn thận thâm sâu là thế cũng không thể qua được đôi mắt tinh tường của Ân Thiên Đức, y hỏi ngay:

Cái huynh không biết có chuyện gì làm sắc diện huynh trở nên khó coi như vậy, chẳng lẻ lại liên quan đến sự tình đồ ma ngày hôm nay sao.

Mấy người kia nghe được lời này cũng vội chăm chú nhìn kỹ sắc diện của Cái Cửu U. Chỉ sợ lời của Ân Thiên Đức là thật.

Cái Cửu U che dấu rất nhanh, lão trừng mắt nhìn Lỗ Thông rồi quay lại hướng mấy người nói: khiến mấy vị đã lo lắng, trong tông những ngày qua không có ta an bài xảy ra một chút sự tình ngoài ý muốn, mong các vị lượng thứ cho.

Ân Thiên Đức nào phải loại người dễ lừa gạt, lão đang muốn hỏi thêm nhưng khi này Cái Cửu đã chặn trước lời của y, lão nói:

Không còn sớm nữa trước nên đi thôi, không nên vì chuyện bé của ta mà bỏ lỡ thời cơ thích hợp.

Đợi đám người kia quay bước lão liền kéo tay Lỗ Thông tới bên cạnh căn dặn: ngươi mau báo tin này cho Lãnh sư thúc, tuyệt đối không được để bất luận kẻ nào trừ mấy người chúng ta được biết.

Trong tay Cái Cửu U có bản đồ nhưng so với sự thông hiểu trên Tiêu Dao đảo ngoài giáo chúng Tiêu Dao đảo ra thì kém xa ba người Phạm Thiết, Hồng Liên, Kim Duệ.

Dưới sự dẫn đường của ba người, bọn người rất nhanh đã tới Yêu Phách Đình. Không chỉ bọn họ từng nhóm từng nhóm, người chật như nếm cối đặt trung mục đích là nơi đây.

Ai nấy nhìn nhau không dám vọng động, bởi tất cả đều hiểu đây vẫn là ngoại vi của Tiêu Dao đảo, phía trước Yêu Phách Đình là một rừng mai tuyệt đẹp, loại mai thất thốn hiếm có trên đời, hoa mọc thành chùm chỉu nặng tới tận đất, cảnh sắc tuyệt đẹp là thế nhưng nơi đây kẻ nào dám đi loạn, cánh rừng mai này không hề đơn giản, bước vào nơi đây chính là bước vào trận đạo. Bước loạn ắt phải chết.

Chẳng để đám người phải chờ đợi lâu, chỉ khoảng chừng thời gian uống cạn một chum trà, mười mấy bạch bào thiếu nữ uyển chuyển từ rừng mai bước ra, khuân mặt các nữ tử này được che đậy bằng một lớp vải trắng bọn họ chính là đảo chúng của Tiêu Dao đảo, Tiêu Dao đảo đa số là nữ tử, chỉ một số ít trong đó nam nhân.

Đám người các đảo xếp thành hàng dài như đuôi rắn, bọn chúng tên nào cũng mang theo biểu cảm sắc lang hướng ánh mắt về mười vị thiếu nữ xinh đẹp kia, đặt biệt là thiếu nữ đi đầu, khiến người vừa nhìn vào mắt nàng liền bị câu hồn dẫn phách, đôi mắt nàng long lanh, to tròn, quang hoa trong mắt vừa sáng lại nhuận, như biết nói.

Nàng ta bước lên đối diện với ánh mắt của mọi người, rồi nhẹ cười một tiếng, dưới lớp vải trắng, khuân mặt tuyệt diễn kia bị che đậy nhưng tiếng cười của nàng trong trẻo khiến lòng người ngây ngất: ta tên là Liễu Ngọc, các vị chắc hẳn đều đã biết tiêu dao đảo chúng ta cứ mười năm sẽ một lần mở yến tiệc nghênh đón khách quan tứ phương.

Nàng dừng lại đảo ánh mắt dò xét thái độ đám người rồi mới nói tiếp: chắc các vị chẳng ai còn xa lạ bên trong rừng mai này có ẩn chứa trận đạo, nếu người nào tự ý tách khỏi đoàn người, bị nhốt tại rừng mai, sống chết liền do trời mong các vị chú tâm một chút, nói dứt lời nàng cùng với mười mấy thiếu nữ kia quay người tiến trở lại rừng mai.

Đám người đảo chủ động chủ, vốn đã quen với dáng vẻ này của các nàng, không dám chậm trễ, lập tức đi theo. Người nào người nấy bộ dáng cẩn thận, một số kẻ bám sát phía sau mấy vị thiếu nữ, chỉ sợ mất dấu các nàng.

Bọn họ đều biết số người bị vây tại rừng mai này thân tử đạo tiêu, nhiều không đếm xuể.

Liễu Ngọc đi phía trước lúc rẻ phải, lúc rẻ sang trái, đôi khi lại giống như đi đi lại lại mấy vòng, không rõ cánh rừng rộng lớn bao nhiêu, mà bọn họ đi mất tới hơn hai canh giờ mới tới nơi, cũng may trong số bọn họ, đều là người thân mang tuyệt nghệ, chân tay linh hoạt sức khỏe dẻo dai. Nếu không đã sớm sức cùng lực kiệt.

Nơi bọn người tới gọi là Thuỷ Tạ Lâu, lầu các nặng xây trên mặt nước, trên lầu trạm khắc hoa văn, tinh kỳ khéo léo, nếu không phải nghệ nhân cũng phải là danh gia về mộc nghệ.

Kết hợp với căn lầu các mỹ lệ kia, giữa hồ nước là những đóa hoa sen đồng loạt khoe sắc, phía sau lại trồng một hàng Như Ý mai, thành hình bán nguyệt.

Loại hoa mai thất thốn chính là hiếm có khó tìm, nói đến loại Như Ý mai này chỉ sợ phải sánh như kỳ vậy trong kỳ vật.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.