Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cống Phẩm Chất Cao, Tội Ác Như Núi

Tiểu thuyết gốc · 5494 chữ

Trên tầng cao nhất của lầu các, lờ mờ thấy được bóng hình của hai thiếu nữ xin đẹp.

Hai nàng chia nhau ngồi hai bên tả hữu. Trên bàn thiếu nữ bên trái đặt một cây sáo bằng ngọc , trên bàn thiếu nữ bên phải đặt một chiếc đàn cầm làm bằng gỗ huyết dụ, chính giữa được đặt một bộ bàn thái sư cỡ lớn, được trạm khắc vô cùng tỷ mỹ, mỗi một vật đều có một hình hoa mai vàng nằm ở chính giữa.

Thiếu nữ dẫn đường bọn họ tên là Liễu Ngọc, nàng nhẹ cười, rồi nói : các vị nhiệm vụ của ta coi như đã xong, các vị chỉ cần đợi một hồi sẽ có người sắp xếp chỗ ngồi cho các vị.

Nàng nói xong lập tức ly khai, bọn người cũng không đợi lâu lắm, từng nhóm từng nhóm thiếu nữ đi tới sắp xếp chỗ ngồi cho từng người, các đảo chủ ngồi mé tả các động chủ ngồi mé hữu, chính giữa là nơi ngồi của quần hùng thiên hạ tới thăm thú, nhóm người Cái Cửu U cũng được sắp xếp ngồi tại nơi đây.

Lão ta đảo mắt nhìn những người được sắp xếp ngồi chính giữa giống như mình, đột nhiên cặp lông mày của lão nhăn tít lại, bởi lão nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc.

Lão gằn giọng nói nhỏ: tại sao lại là mi, tiểu tử chết tiệt.

Dường như Ái Minh cũng cảm nhận được ánh mắt như loan đao của lão, cậu hoảng sợ quay đầu nhìn lại, thì thấy Cái Cửu U đang đỏ mắt nhìn mình, đánh bật một cái đứng dậy, nhưng lại nhớ ra khi này lão ta chắc hẳn không dám làm gì mình, bèn ngồi xuống nhưng mồ hôi trên trán cũng không kiềm được túa ra.

Đang lúc cậu miên man suy tính, từ đâu tiếng tiên nhạc lại vang lên, rồi tiếng " ồ" thất thố của những người bên cạnh, hướng ánh mắt theo những người kia, cậu không khỏi giật mình.

Ba bóng người từ phương xa lướt tới. Bộ dáng ứng dụng, lướt trên cành hoa mai chẳng khác nào đang đi trên đất bằng, "khinh công bậc này thật hiếm có".

Người đi đầu chính là một nam tử với vẻ mặt tuấn lãng, y tầm hai bảy, hai mươi tám tuổi, cặp mắt sắc lẹm, lông mày rậm, phong tư vừa nghiêm nghị lại khoái hoạt.

Người bên phải y là một thiếu nữ che khăn bịt mặt, nhưng từ dáng vóc thướt tha kia công với cung trang mỹ lệ này cũng phần nào đoán ra được sắc đẹp của nàng.

Mà người đi cuối cùng bên má tả không ai xa lạ chính là Di Thiên bà bà.

Ái Minh không nhận ra hai người kia, nhưng những người khác lại đã sớm nhận ra, bọn họ xôn xao một hồi bàn luận, khi này ba người.

Thoáng một cái chớp mắt, ba người họ đã đáp lên trên tầng cao nhất của Thuỷ Tạ Lầu.

Hai nữ tử ngồi sẵn trong Thuỷ Tạ Lâu vừa thấy ba người vội khom người nhẹ nói: Song nhi bái kiến chủ nhân. Rồi lại quay qua hai người còn lại nói: bái kiến tả hữu nhị sứ.

Giọng nói của hai người giống hệt nhau, hoá ra là một đôi song bào thai nữ tử.

Học theo mấy nàng, mấy vị đảo chủ, động chủ cũng lập tức đứng lên đồng thành hô: cung nghênh Tiêu Dao đảo chủ.

Tiêu Dao đảo chủ tỏ vẻ hài lòng, mỉm cười nói:

Mười năm thịnh hội, Tiêu mỗ rất cảm kích các vị không kể đường xa lặn lội tới đây, Tiêu Dao đảo cảnh sắc có thể được coi là tú lệ, thêm một chút âm hưởng khiến nó càng tốt. Tiểu Hà, Tiểu Hoa thưởng nhạc.

Ý nhún người khẽ cười với đôi song bào thai nữ tử, nói ra.

Hai thiếu nữ Tiểu Hà, Tiểu Hoa nghe thấy y căn dặn, liền lập tức tấu nhạc.

Ý của chỉ khoái hoạt là thế những giờ khắc này ở phía dưới các đảo chủ, động chủ đưa mắt nhìn nhau không biết bày mưu tính kế gì.

Tiếng đàn cầm chợt nhẹ chợt cao, theo đôi tay trắng nõn của thiếu nữ tên gọi Tiểu Hà.

Khi lại du dương khiến lòng người ta phải bay bỗng một cảm giác mê say giống như một kẻ say rượu vậy ngửi được mùi rượu thơm là không thể ngưng nhìn, ngưng ngửi, rót rồi lại uống, uống rồi lại rót, đến khi không còn sức nâng lên ly rượu.

Tuyệt diệu hơn, Tiểu Hoa khi này cũng cất lên tiếng sáo thánh thót của mình, chẳng khác nào tiếng hót của những chú chim họa mi bay vụt qua bầu trời, khi như tiếng cỏ hoa lao sao trong gió, khi hữu lực tựa con thác ngàn cân đang chảy cuồn cuồn lại không làm cho người ta khó chịu mà lại đưa tới cảnh sắc hào hùng chí khí, một nam tử đang đứng đầu ngọn thác mà thưởng cảnh.

Tiếng sao của Tiểu Hoa khi này chợt xuống thấp, người thiếu nữ tên Tiểu Hà gãy nhẹ hai phách đàn khẽ ngâm:

Xin hỏi thiếu niên mai nở từ khi nào.

Vậy xin hỏi ngươi, mấy đời hào kiệt ai rõ xuất thân. Phải chăng mai nở là khi cẩm tú sẽ tàn, cẩm tú còn đó, mai thời nào cũng nở. Anh hùng mấy ai thích ngắm khói lửa trốn nhân gian, gian thần chỉ mong mưa bụi, bập bùng.

Danh sĩ nói sau khói lửa nhân gian như trốn hoang tàn.

Xin kể câu chuyện lười cưỡi ngựa xuống núi, giang sơn này, dân bình an là chuyện lạ xưa nay

Người giang hồ cũng đâu lường sinh tử, ta ngươi chỉ mong cùng huynh đệ ngàn chén cùng ca hát

Tiên cưỡi hạc ta chỉ mong cưỡi ngựa ô tay cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa,

Thiên hạ có ngủ tuyệt, người người kính kính

Luận kiếm sắc mỗi người một vẽ, lại hỏi

Ai đành lòng từ bỏ quyền uy như vô  danh

Ai si kiếm như kiếm thần giáo chủ

Ai tiêu dao tự tại như Tiêu Dao Tuấn chàng đây

Đạo gia kiếm pháp, Huyền Nguyên Tử liệu ai sánh bằng

Ai khiến thiên hạ một phen dậy sóng như Hoàng Vương

Thiên hạ này khó phân màu đen trắng đợi người lòng son kiếm sắc vẽ lại non sông

Đợi người tài ba định lại thế núi, cốt ở yên dân, sau là thế cục phân tranh.

Khi đó đào mai cùng khoe sắc, không so rõ bắc nam hai miền.

Vẫn hỏi tình là chi, ta đợi ngươi chờ có hóa thành hồ điệp.

Chỉ mong tiếng cười, tâm này vô hối, vô cầu.

Tiếng hát của nàng nhẹ nhàng khi lại bay bỗng, liên miên bất tuyệt, hồi lâu tiếng hát tiếng sáo trên khoảng mây cao còn chưa tiêu tan, người biết thưởng nhạc lại có thể nghe được trong tiếng hát kia âm hưởng tang thương càng du dương bao nhiêu lại não nề bấy nhiêu.

Tiêu Dao Tuấn nhìn xuống đám người, ánh mắt ẩn ẩn chán ghét, y nói:

Các vị, không biết mấy câu hát vừa rồi có khiến cho các vị hài lòng?

Mọi người có mặt ở đây nghe y hỏi vậy đồng thanh hô: hay, rất hay, trong đó có một danh sĩ còn to giọng bình phẩm: ta thấy khúc nhạc này mang theo khí sắc anh hùng, tỏ rõ hào khí bậc trượng phu. Lão chép miệng không thôi nói: đáng tiếc là do một nữ tử hát, giọng hát yểu điệu không tỏ rõ được nét vẽ của bức hào thư.

Mọi người nghe thấy lời lẻ ẩn ẩn ý chê bai, nhăn mày nhìn qua, có kẻ còn xua nịnh nói: không biết là ai lại muốn tự tìm chết, khúc hoà tấu hay như vậy lại để một kẻ tai heo như ngươi nghe thật là làm mất mặt các hào sĩ nơi đây. Nhưng khi gã nhìn qua, sắc mặt liền biến đổi, gã run giọng hỏi: là là Thanh Sĩ tiên sinh sao.

Thanh Sĩ vốn là bậc nho sĩ đại tài, văn võ song tu từ Hồ Nam cho đến Châu Sơn phía Bắc không ai không biết đến tên tuổi của lão.

Gã vừa nói kia biết mình lỡ lời vội cuối đầu hành lễ tạ tội.

Đúng lúc này một giọng nói lanh lãnh vang lên: Thanh Sĩ ngươi thì biết thứ gì, Tiêu Dao đảo chủ, ta thấy âm hưởng của khúc nhạc phổ này mang theo nổi niềm tang thương sót xa, nổi ai oán của thế cục lời hát của nữ tử kia âm hát du dương bất tận mới là chính đạo, đảo chủ thấy lời của lão phu đúng chăng.

Tiêu Dao Tuấn nhìn hai người đắc ý cười ha hả nói: Thanh Sĩ tiên sinh, Lục Hồ tiên sinh hai vị cần gì phải phân tranh đúng sai, nhạc ý vốn là để chiêm nghiệm, đâu thể phân đúng sai.

Hai người nghe y nói vậy vô cùng kinh ngạc đồng thanh hỏi: xin hỏi Tiêu Dao đảo chủ, nhạc phổ này là do các hạ cùng với một người khác sáng tác chăng.

Hai người vốn biết mỗi một vị thi sĩ, viết một nhạc phổ đều ẩn hàm lý lẻ của chính mình, nào có như Tiêu Dao đảo chủ muốn người hiểu như thế nào thì hiểu. Chừ khi là có tới hai người cùng tạo ra.

Tiêu Dao Tuấn nhìn 2 người xua tay cười nói, Tiêu mỗ chỉ là loại thất phu làm gì có thể sáng tạo ra tới, nhưng ta may mắn kết giao được một danh sĩ tên họ là Lỗ Túc, chắc các vị ở đây đều hay biết đến vị tiền bối này.

Lục Hồ và Thanh Sĩ nghe thế kinh ngạc vô vàn, nói ngay: Tất nhiên bọn ta biết, lão nhân gia vốn là sư phụ truyền nghệ cho hai người chúng ta, chẳng qua sư gia lên núi ẩn tu đã mười năm chưa từng quay trở lại thế tục.

Nói về hai người này, phải kể về chuyện của mười năm về trước, hai người bọn họ vốn dĩ chính là hai huynh đệ, cùng học một thầy, chẳng qua bọn họ tương ý bất thông mỗi người một ngã, trước nay chẳng ai chịu phục ai. Chuyện này cả thiên hạ không ai mà không hay, Lỗ Túc tiên sinh một phần ẩn tu cũng vì không muốn nhìn thấy cảnh hai đệ tử bất hoà.

Bọn họ nghe Tiêu Dao đảo chủ được sư phụ mình tặng cho nhạc phổ, chắc hẳn quan hệ cũng khắng khít, Lục Hồ khi này đánh ánh mắt cho Thanh Sĩ ra hiệu.

Thanh Sĩ không giận ngược lại tỏ vẻ mong chờ hỏi ngay: Tiểu Dao đảo chủ Thanh mỗ có điều khẩn cầu, không biết Tiêu Dao đảo chủ có thể đáp ứng chăng?

Tiêu Dao Tuấn nói: mời hai vị nói.

Thanh Sĩ nói: hai người chúng ta vốn từng ngày từng khắc khắc tung giờ mong ân sư chở về, tiếp tục truyền thụ y bát, không biết Tiêu Dao đảo chủ có thể mời ân sư xuất sơn tỏ lòng mong mỏi của 2 người chúng ta được sao?

Đối diện với ánh mắt thành khẩn của gã Tiêu Dao Tuấn chỉ có thể lắc đầu đáp: Lỗ Túc tiên sinh đã rũ bỏ thế tục không có ý muốn quay về.

Hai người vừa nghe tới lời này sắc mặt trở nên u ám hẳn lên, Tiêu Dao Tuấn thấy vậy không khỏi lắc đầu nói tiếp: nhưng quấn nhạc phổ kia ta có thể thay ân sư chuyển lại cho hai vị, chỉ mong hai vị có thể như khi xưa cùng nhau mà tương hỗ.

Hai người nghe chàng nói vậy không tin vào tai mình liên tục nói: thật đây là thật, đợi đến khi Tiêu Dao Tuấn gật đầu hai người còn không tin véo nhẹ vào cánh tay mình xem có phải là mơ hay không. Thấy tay chuyền tới cảm giác đau nhói, úi chao một tiếng biết không phải là mơ vội cuối thấp người tới sát đất liên tục đa tạ.

Tiêu Dao Tuấn mỉm cười nhìn hai người khẽ quét mắt về đám người có mặt nói lớn:

Trước là thưởng nhạc, sau là thưởng rượu.

Trong khi thưởng nhạc, trên bàn mọi người đã được người của Tiêu Dao đảo chuẩn bị cho mỗi người mười cân rượu.

Tiêu Dao Tuấn nhìn mọi người cười nói: đây là rượu từ Tịnh Liên Cốc, lấy đóa sen nở vào ban mai để ngâm rượu sau đó là trưng cất dưới đầm sen sâu.

Mong rằng lần này tới Tiêu Dao đảo ta sẽ không khiến cho các vị thất vọng, nói rồi u sảng khói cầm vò rượu nặng ngửa miệng uống ừng ừng.

Mọi người thấy y hào sảng như vậy, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cẩn thận cầm lên vò rượu đầy trên tay, hơi rượu thơm mát vốn đã không kiềm nổi sự mê hoặc, bọn họ hô lớn: "chúc tiêu dao đảo chủ, thọ cùng trời đất, vĩnh sinh nhân gian".

Đừng nói là đám người hào kiệt từ các phương tới thăm thú, ngay cả đám người đảo chủ động chủ cũng tỏ ra hứng thú một hơi uống cạn.

Ngược lại với bọn họ, Ái Minh cầm lên vò rượu chần chừ trên tay không uống, cậu đã sớm từ miệng của Độc Vương mà biết trong rượu này đều được bỏ độc. Nghĩ lại lời của lão Độc Vương về tâm kế của Di Thiên bà bà không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Cậu hiếu kỳ đánh quét mắt về đám người Cáu Cửu U, ngoại trừ mấy người Thiên Kiếm Môn, cùng với hai vị Huyền Nguyên môn và ba vị đảo chủ đi với bọn họ ra, chỉ làm bộ nâng lên vò rượu mà không uống.

Còn lại đám đảo chủ, động chủ ngay cả những thiếu nữ Tiêu Dao đảo chúng cũng không hề nghi ngờ, ngửa miệng uống cạn. Đặc biệt là Cái Cửu U gã nhìn cảnh mọi người uống cạn vò rượu, bất giác nở nụ cười xảo trá.

Tiêu Dao Tuấn nhìn về phía Di bà bà vẻ trêu đùa hiện rõ: Di cô muốn thử không?

Di bà bà nhìn y tức giận nói, lão nương tầm này tuổi ngươi còn bắt ta uống rượu độc không phải là muốn mạng già của ta sao. Tiêu Dao Tuấn cười cười không đáp.

Y quay qua nhìn thiếu nữ bên cạnh hỏi, rượu của những vị khách nhân kia đã thay thế rồi chứ.

Thiếu nữ này lạnh như băng sương, cho dù trước mặt nàng là Tiêu Dao Tuấn đại danh đỉnh đỉnh cũng vẫn như một khối băng lạnh, nàng đáp: ngoại trừ khách nhân bên ngoài tới, tất cả rượu đều đã cho Bách Lão Thi.

Tiêu Dao Tuấn dường như rất hài lòng, nhẹ nói:

Các vị mười năm chúng ta thiết yến tổ chức Kim Mai đại hội một lần, mục đính chính là giúp cho các đảo các động càng ngày càng thân cận, lại cũng không vì xa cách mà quên đi lời dậy của sư phụ ta Tiêu Dao Thiên đối với các vị.

Nói là vậy nhưng thật ra cứ mỗi mười năm một lần, chính là để Tiêu Dao đảo chỉnh đốn và giải quyết các sự vụ đối với tam thập lục động và thập nhị đảo người phạt liền phạt người thưởng liền thưởng. Điều này nhưng người trên giang đều biết nên cũng có câu nói vui, làm chủ Tiêu Dao đảo như có một phần thiên hạ.

Chỉ có phần miệng lớn thổi ra gió to, mặc dù tam thập lục động và thập nhị đảo ở phía nam rộng lớn vô cùng nếu hợp lại có thể lớn ngang bằng so với  một châu nhưng bọn họ từ trước tới nay vẫn được biết là một lũ vô lại, là nhóm quân lính còn xót lại của quân âu phiến, thời Bắc Loạn.

Sử có ghi lại tường tận chuyện này rằng vào bốn mươi sáu về trước quân Ấu Phiến nhân cơ hội vua Nguyên Mình Tổ, mới tọa thế, nội bộ triều đình lủng tác, dưới sự anh minh uy vũ của vua Diêm Vũ, hơn mười vạn quận bị đánh cho tan tác, chạy trốn tới ba sáu động và thập nhị đảo như hiện nay.

Vua Diêm Vũ vốn cho rằng tam thập lục động và thập nhị đảo ở hải ngoại xa xôi chưa có người khai phá, nếu giết hết đám người này cũng quá chi tàn nhẫn nên vua chỉ đành cho bọn họ chiếm cứ các đảo mục đích bắt bọn người khai phá rồi lại thuần hóa dần dần, nhưng bản chất bọn người này rất man dợ, thường vào đất liền cướp của rất nhiều.

Khiến vua Nguyên vô cùng đau đầu, có người từng nói là Tiêu Dao Thiên sau khi đỗ đạt nắm giữ chức quan thượng thư, nhưng khi tình thế cấp bách, vua Diêm Vũ đành phái ông đi tới Tiêu Dao đảo mục đích là để trấn áp bọn quân Ấu Phiến này.

Lời này rất hợp tình hợp lý nhưng lại bị quần hùng thiên hạ khắp nơi phản đối, đặc biệt là người của chính phái, bởi lẻ Tiêu Dao Thiên quan hệ cực tốt với Tu La giáo, nên cũng bị anh hùng thiên hạ coi là người của ma giáo,

Nhưng từ khi ông thành lập Tiêu Dao đảo tới nay, Tam thập lục động và thập nhị đảo lại chẳng  dám tuỳ tuyệt chém người cướp của như năm xưa.

Thanh Minh tả sứ cho bắt đầu đi. Tiêu Dao Tuấn chở nên nghiêm trang nhìn thiếu nữ bên cạnh nói.

Thiếu nữ khẽ gật đầu, ánh mắt tựa như ngàn lưỡi dao quét xuống đám người đảo chủ.

Nàng cầm trên tay một quấn sách bìa vàng, nhóm người trong tam thập lục động và thập nhị đảo khi thấy cuốn sách bìa vàng trên tay nàng không khỏi toát mồ hôi, có người không đứng nổi còn phải vịn vào kẻ đứng bên cạnh.

Chỉ nghe thiếu nữ nọ nói lớn:

mời tam thập lục động và thập nhị đảo dâng lên cống phẩm.

Các đảo chủ liếc nhau, lục tục sai thuộc hạ mang lên

cống phẩm mà mình đã chuẩn bị.

Từng tương to rương nhỏ được đặt trước Tha Thuỷ Lâu trồng chất tạo thành một đống lớn. Bên trong vất chưa vô số kỳ chân dị bảo.

Thiếu nữ được gọi là Thanh Mình hiểu sứ đợi đám người kia chất hết cống phẩm lên, đủ 108 chiếc rương mới phi thân nhảy xuống, mọi nhìn bóng dáng của nàng thướt tha khác nào một bông hoa sen, đang toả hương bay lượn giữa bầu trời.

Trái ngược với dáng vóc thước tha kia cặp mắt của nàng sắc lạnh, nàng lướt qua từng rương cống phẩm, rồi lại sai thuộc hạ kiểm kê.

Qua thời gian đốt tàn một nén hương, vô số bảo vậy được bày ra trước mắt, những người tới đây để thăm thú thấy số lượng châu báu lớn đến như thế không khỏi há hốc mồm, ngược lại nàng Thanh Mình tả sứ, dường như không hài lòng, cặp lông mày lá liễu của nàng nhăn tít lại.

Lại đợi qua giây lát, nàng nhẹ nhún mũi giày một cái lại đã phi thân lên trên Thuỷ Tạ Lâu.

Nàng quét ánh mắt về phía đám người phía dưới nói:

Số lượng của Cự Linh đảo và Vạn Điệp động là nhiều nhất. Sau cùng là Miêu Di động, Tam Sơn đảo, Cộng Vô đảo, .... Nàng cứ thế theo số lượng cống phẩm của các động và đảo báo cáo từ số lượng cống phẩm từ nhiều tới ít.

Ái Mình chứng kiến cảnh báu vật, kỳ chân dị bảo bày đầy trước mặt, lòng nổi hiếu kỳ quay qua đại hán kế bên hỏi, vị huynh đài này, vì tại sao đảo chủ Tiêu Dao đảo phải thu nhiều cống phẩm đến như vậy, chẳng lẻ ông ta muốn làm đại sự gì cần đến nhiều vàng bạc của cải chăng?

Đại Hán nọ chỉ nhìn thoáng qua Ái Minh một cái, vẻ khinh miệt hiện rõ trên mặt, ngươi chắc lần đầu tiên lên đảo đúng không, nhóm người này đều là thuộc loạn quân Ấu Phiến năm xưa. Bọn họ trước đây giết dân ta vô số đếm không sao kể xiết từ thời vua Diêm Vũ lên ngôi với trận đánh bờ Nam Quan, hay người đời còn gọi là trận đánh tại dòng cửu long giang, khi đó quân Ấu Phiến mới chấm dứt chuỗi ngày tàn sát vô độ. Lấy hư danh là trừng trị bọn người này, nên mỗi mười năm sẽ thu bọn họ cống phẩm phân phát cho dân nghèo, người này ghé sát vào tai Ái Minh rất cẩn thân, nói, nhưng ta cho rằng bọn họ là muốn chiếm làm của riêng đúng hơn bọn họ là một phân đà của tu la giáo.

Ái Minh gật đầu với đại hán, cậu nhìn lên vị Tiêu Dao đảo chủ kia, thầm đánh giá, người này cho cậu một cảm giác sảng khoái, đường đường chính chính chứ không giống là một kẻ hám lợi.

Lúc này Tiêu Dao đảo chủ nói lớn: các vị đảo chủ, động chủ, có công tất thưởng có tội tất phạt những người giao nộp cống phẩm nhiều nhất sẽ được ta khen thưởng trong vòng mười năm tới không cần giao nạp cống phẩm cũng được Tiêu Dao đảo chúng ta chiếu cố trong mười nắm đó, những người giao nộp ít hơn số lương ta đã giao ra, nếu không giải thích được lập tức trị tội, đặc biệt ta cũng nghiêm trị các ngươi vì đạt được cống phẩm làm ra chuyện tàn ác lạm sát người không tấc dao tấc sắt, nói đến câu sau giọng y vô cùng lãnh khốc.

Y đánh ánh mắt băng liệt ra xa, nói tiếp:

tả sứ mời ngươi, đọc ra tội trạng các động đảo đã làm ra trong mười năm nay.

Thanh Minh mở ra cuốn sách có bìa vàng trên tay bắt đầu đọc:

Đảo chủ Tam Sơn đảo vào một năm trước, cử hành một lần đồ sát thôn trang gia mã, chiếm đoạt một trăm lẻ hai thiếu nữ, giết hại hai trăm ba mươi bảy người, trong đó có bốn mươi  hài nhi. Chiếm đoạt tất cả của cải của người trong thôn trang, uống tính lên tới vạn lượng bạch ngân.

Đảo chủ của Tam Sơn đảo tên là Thạch Cam Lộ, hắn vừa nghe đến đó liền hốt hoảng, quát: nói bậy, gác tung người nhảy lên quay đầu liền bỏ chạy.

Hắn vừa bước tới bước thứ ba chợt nghe phía sau lưng âm thanh như xé gió vang lên bên tai, hắn còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, đã thấy sau lưng đau nhói, một mũi tên cắm xuyên từ sau lưng ra trước ngực.

Chỉ thấy một bạch y thiếu nữ ở phía xa vẫn còn giữ tư thế bắn cung vừa rồi. Ánh mắt nàng sắc lạnh không gợn chút tâm tình thương sót.

Mọi người thấy cảnh chết thảm của hắn ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ.

Càng thêm là kinh ngạc trước xạ nghệ của nàng bạch y thiếu nữ kia, mặc dù trong lúc không phòng bị cộng thêm lòng mang biến nhưng gã Thạch Cam Lộ này võ công không hề kém, gã còn thuộc vào thủ số một số hai, nếu không là vậy thì làm sao đảo của gã trong lần Kim Mai thịnh hội này có thể cống nạp lên nhiều cống phẩm như vậy.

Đám đảo chủ nhìn nhau đưa ánh mắt về Tiêu Dao Tuấn, chỉ thấy sắc mặt của y lúc này âm trầm, y quát lớn: cặn bã, giết người cướp của đã đành lại còn giết hại hài tử, cưỡng đoạt thiếu nữ, mau đọc lên những tên tham gia trong đó. Có một tên giết một tên.

Thanh Minh tả sử nhẹ lắc đầu khẽ đọc:

lần tham gia đồ sát này gồm có một trăm hai mươi bảy người tham gia, tám bảy người là đảo chúng Tam Sơn đảo, còn lại gồm có Tả Lãnh Quần, Ứng Minh , Can Giao, Việt Chi Lộ, nàng nhất nhất kể ra từng cái tên, những người bị điểm danh lập tức run như cầy sấy, ánh mắt lo sợ như vô tình đều đặt lên người Cái Cửu U.

Tam Sơn đảo, hai năm trước còn cướp bóc một thương đoàn, Tam Sơn đảo chủ Thạch Cam Lộ nửa năm trước cưỡng gian hơn mười thiếu nữ.

Tổng cộng có tám đảo bảy động bị nàng đọc ra.

Phạm Thiết, tội trạng cũng không nhỏ, giết hại bốn hai người, cướp bóc tổng cộng qua ba thương đoàn, cưỡng gian thiếu nữ vô số.

Vì vậy khi Cái Cửu U đề nghị kế hoạch lần này gã là người đầu tiên tham gia.

Gã mặc dù trong lòng loạn thất bát tao nhưng bề ngoài vẫn vô cùng ung dung.

Tiêu Dao Tuấn ngồi trong lầu các khuân mặt ngày càng nhăn lại, đợi tả sứ đọc hết y tức giận quát mắng.

Những kẻ có tội mau lên đây nhận trừng phạt, giết người liền đền mạng, tội nhẹ bắt vào ngục tối.

Phạm Thiết khi này làm sao chịu lên nộp mạng, nhìn qua Cái Cửu U thấy y gật đầu liền đứng lên, hô lớn:

Các vị đảo chủ động chủ, chúng ta mặc là quân loạn phiến trước đây bị quân lính triều đình dồn ép sống ở những hoang đảo, độc động chịu không biết bao nổi khuất nhục.

Chẳng lẻ chúng ta tiếp tục khuất phục bọn chúng sao. Cớ sao lại phải quỳ gối trước Tiêu Dao đảo, chúng ta hãy cùng nhau đứng lên, san bằng Tiêu Dao đảo, để trở lại ngày huy hoàng của năm xưa.

Gã càng nói tới cuối khí thế càng trở nên hùng hồn, đám người động chủ đảo chủ đã có âm mưa từ trước lập tức đứng lên hô hào, kẻ rút đao người rút kiếm. Tiếng binh khí rút ra như tiếng ong vỡ tổ.

Theo kế hoạch của Cái Cửu U đám người vừa tút binh khí ra đã bao vây lại đám đảo chúng Tiêu Dao đảo. Nhưng lại không có kẽ nào giám ra tay động thủ.

Tiêu Dao Tuấn chứng kiến cảnh này, y đứng ngay dậy, nhìn xuống bọn người phía dưới cười một tràng dài nói: các ngươi thực sự muốn làm phản sao. Giọng nói của y uy nghiêm, mang theo khí thế nghiền ép. Những kẻ nội công yếu một chút lập tức chân tay run rẩy.

Phạm Thiết cười lớn nói: Tiêu Dao Tuấn, không phải là ngươi bức người quá đáng sao, bọn ta vốn sống quen cảnh lấy đầu đao ngọn kiếm mà cướp bóc, ngươi lại bắt chúng ta không được cướp bóc vả lại mỗi mười năm phải nộp cống phẩm lên cho ngươi, huynh đệ ta số người chết mỗi lúc một nhiều. Ta hỏi ngươi, ngươi lấy thứ gì để ngăn cản chúng ta không làm phản.

Tiêu Dao Tuấn nhìn y cười nói: Phạm Thiết ngươi vốn là đệ nhất động chủ, cũng chính là kẻ mà ta xem trọng hơn hết, ngươi còn nhớ điều ta nói cho ngươi mười năm về trước sao?

Phát Thiết cười lên ha ha nói: tất nhiên nhớ, mười năm trước ngươi từng nói trong rượu có bách lão thi ngươi dặn ta nếu như hồi tâm chuyển ý quy thuận về chướng của ngươi thì sẽ không phải uống rượu độc, nhớ năm đó ta không tin còn không nhận rượu giải của ngươi, chưa đến một năm sau cả cơ thể giống như ốc mượn hồn, toàn thân mất đi sinh khí, cũng may ngươi tha cho ta một mạng khi đó.

Tiêu Dao Tuấn nhìn sâu vào mắt gã khó hiểu nói: ngươi đã biết trong rượu có độc tại sao tại sao lại còn dám cả gan làm phản.

Trái với sự khó hiểu của Tiêu Dao đảo chủ, Phạm Thiết cười như kẻ điên, gã hỏi lại: Tiêu Dao Tuấn ơi bởi Tiêu Dao Tuấn chẳng lẻ ngươi chưa từng nghe qua uy danh của Độc Vương Lão Nhân.

Tiêu Dao Tuấn nhăn mày đáp: hắn là kẻ cùng hung cực ác, bảy năm về trước ở Tô Thành bị ta bắt gặp từng chặt đứt của gã một cánh tay, chỉ tiếc khi đó ta có việc gấp bên mình không giết chết hắn khi đó.

Phạm Thiết nói: để ta nói cho mi nghe cách phá giải nhé!

Rồi gã thuật lại cách phá giải mà Độc Vương nói ra khi trước, cách thức phá giải này cũng chính là Cái Cửu U nói cho gã nghe .

Nói rồi cười lên một cách vô cùng đắc ý. Ngược lại Tiêu Dao Tuấn nhăn mày một cái không rõ đang suy tính cái gì!

Tiêu dao Tuấn ta hỏi ngươi, ngươi còn cái gì để uy hiếp chúng ta nữa.

Thấy vẻ mặt càng ngày càng đắc ý của gã ta, Ái Mình ngồi ở một bên than thở lắc đầu, Cậu thầm nghĩ: lão Độc Vương mà còn có thể tin tưởng, thật là xuống cỏi âm ti cũng không biết mình sẽ chết như thế nào.

Bách Lão Thi chỉ là tiện mồm Độc Vương nói ra cách phá giải, cố ý nói phức tạp đôi điều để bọn người kia tiên là thật.

Nhưng khi này lại càng đáng ngạc nhiên hơn khi ngay cả Tiêu Dao Tuấn cũng cho là thật.

Từ khi y kế vị Tiêu Dao Thiên ngoài công pháp tu tập ra, còn sót lại hơn trăm viên bách lão thi, ngay cả cách chế dược hay phá giải y cũng không hề hay biết.

Chẳng qua nghe danh Độc Vương đã lâu, y lại cho rằng lời nói đó quả nhiên là thật.

Mà hơn một trăm viên Bách Lão Thi kia y cũng chẳng tuỳ tiện gì dùng đến chỉ có những tên động chủ cứng đầu, võ công cao thâm một chút mới bị y để mắt tới.

Lúc này y đã sớm không nhịn nổi, sắc mặt trở nên dữ tợn vô cùng, phong tư điềm tỉnh khi trước sớm đã bị thổi tan.

Ngay khi y toan xuất thủ, một thiếu nữ từ hướng Tây khắp người là máu tươi, chạy vội tưới dưới lầu các. Nàng chạy tới nơi đã ngã gục ra đất.

Thấy chuyện lạ, Thanh Mình tả sứ vội khom người nhảy xuống lầu đỡ nàng dậy.

Nàng ta khi này gắng gượng cố thều thào: Tả sứ, phía dưới, thuyền bè nhiều lắm, tới hơn mấy ngàn tên, tất cả, tất cả đều là người của các động chúa, bọn chúng giường như có địa đồ phá trận, đang một mạch tiến tới đây.

Vừa nghe được lời này nhất thời Tiêu Dao Tuấn mày hổ dựng ngược.

Trận pháp này mỗi ngày sẽ biến hoá một lần, chuyện này chỉ có y và tả hữu nhị sứ mới biết tới. Còn đám thiếu nữ áo trắng kia biết được đường lên tới cũng là đích thân y sáng sớm tự vẻ lại cho đám họ xem qua biến hoá ngày hôm nay một lượt.

Thanh Minh tả sứ nàng ta từ bé tới lớn luôn hầu cận bên người y, chỉ mỗi một lần thịnh hội mới bước chân ra ngoài, còn từ trước tới nay rất ít người ngoài thấy qua nàng.

Nghĩ tới đây y không khỏi nhớ lại những biểu hiện kỳ lạ của Di Hoa bà bà thời gian gần đây, y run giọng hỏi: Đi cô, người phản bội Tiêu Dao Tuấn ta chẳng lẻ là bà bà sao. Thời khắc này y chỉ mong sự thật không phải là vậy.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.