Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Dao Đảo, Động Chúa Quần Tụ

Tiểu thuyết gốc · 5384 chữ

Mỗi mười năm một lần Tiêu Dao đảo sẽ tổ chức Kim Mai thịnh hội một lần, vừa để tỏ bày uy thế của chính mình vừa là thu thập tài nguyên.

Chỉ không tới ba ngày trước thịnh hội, xung quanh đảo thuyền bè tấp nập, vây kín hơn một phần đảo.

Đám người Cái Cửu U trước một ngày, bọn họ cũng đã tiến về đảo, được an bài ở một mảnh đất trống ở dưới chân đảo. Không chỉ họ mà các đảo chủ khác đều như vậy. Dù trong lầm nổi nộ khí nhưng lại chẳng có kẻ nào dám hở miệng nói ra nửa lời.

Khi này trời sắp sửa tiến vào tiết Đoan Ngọ, hoa Mai đang vào độ nở rộ, Tiêu Dao trên dưới khắp nơi trồng mai, cảnh sắc hiện lên vô cùng mỹ lệ, dù đẹp là vậy xong ai cũng hiểu một điều, rừng hoa mai này chính là thứ hoa đẹp giết người.

Sau khi dừng chân tại đây đám người Cái Cửu U vội đi tìm gặp bọn người đảo chủ, thương thảo kế hoạch.

Lão Độc Vương không những giỏi về độc thuật mà ngay cả y thuật trong thiên hạ cũng phải thuộc vào hạng nhất lưu.

Nguyên Ái Minh bị con đại mãng đánh gãy mấy cái xương xườn, dưới y thuật của lão Độc Vương cậu rất nhanh đã hồi phục, giờ khắc này Ái Mịn chỉ đành ngoan ngoan đứng ở một bên hầu hạ Độc Vương.

Lão ta được Ái Mình ngoan ngoãn bóp vai đôi mắt khép hờ, thỉnh thoảng lại nâng lên chén trà trong tay nhâm nhi, đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng truyền tới tiếng bước chân, Độc Vương nhẹ phẩy ống tay áo một cái cánh cửa liền mở tung ra.

Đi đầu là Cái Cửu U sau là Huyền Nguyên hai người,  phía sau nữa là Lãnh Ngôn và Hà Sung, lại chẳng qua mấy chốc, tiếng bước chân lại vang lên, xuất hiện trước đám người là một bà lão tay trống gậy tiến tới.

Khuân mặt ba ta nhăn nheo, trên gương mặt nổi vô số mụn cóc, gương mặt so với Độc Vương thì chính là kẻ tám Lạng người nửa cân. Bà ta không ngừng ho lên khù khụ.

Cái Cửu U thấy bà ta tới thì vui mừng vội đứng dậy khom người hành lễ: bái kiến sư cô, điệt nhi Cái Cửu U đón tiếp chậm chễ mong sư cô đừng tránh.

Người này chẳng phải ai khác mà chính là Di Thiên bà bà một trong tả hữu sứ Di Hoa hữu sứ.

Đúng theo lễ nghĩa bà ta dù là sư cô vẫn phải gọi Cái Cửu U một tiếng trưởng môn, nhưng vì bà ta rời tông đã lâu, lễ nghĩa kia sớm đã chẳng còn quan trọng.

Bà ta ho lên từng tiếng "khù khụ"  hồi lâu bà ta mới đáp lại: ngươi còn nhớ đến lão nương hay sao, năm đó ta bị bắt lên Tiêu Dao đảo, các ngươi còn bỏ mặc lão nương nửa đời ở đó không thèm tới ứng cứu.

Cái Cửu U vẻ mặt xấu hổ nói: sư cô người nên hiểu cho môn phái, khi đó Tiêu Dao Thiên lợi hại như thế nào, sư phụ cùng với các vị sư thúc trăm phương ngàn tính nhưng không dám dùng tính mạng của các đệ tử....

Ngưng, các lão già đó còn nhớ đến ta hay sao lòng ta tự biết, chỉ là bọn chúng sợ chết nên mới không dám đắc tội với y.

Bà nhắc tới đây không rõ vì đau sót mà họ khù khụ không ngừng, mải sau vẻ mặt bà ta cứng lại nói:

việc ta giao cho các ngươi đã làm xong chưa. Có mời được y tới đây không.

Cái Cửu U nghe bà ta tỏ thái độ, lại không tức giận, lão ta đáp:

Điệt nhi đã mời được Độc Vương các hạ, cùng với tam thập lục động chủ và thập nhị đảo chúa cùng hợp lực.

Lão đứng lên chỉ về phía hai người Ân Thiên Đức mà giới thiệu, vị này chính là Song Bút Khai Sơn, một trong thất hiệp của Huyền Nguyên môn.

Còn về phần Võ Thế Dân lão chỉ nói sơ qua danh tính, bởi lẻ một tên thiếu niên như chàng cũng chẳng nhấc nổi sóng to gió lớn gì.

Còn vị này chính là người mà Di cô muốn mời tới.

Di bà bà nghe được có đệ tử Huyền Nguyên tông tới đôi mắt chớm vụt sáng, nhưng rất nhanh bà ta đã chuyển hướng lên người Độc Vương lão nhân: các hạ đây chính là Độc Vương hay sao, thiên hạ đệ nhất người dùng độc.

Thấy cảnh này Ân Thiên Đức hừ lạnh, từ trước tới nay chưa từng có người dám vô lễ với y như vậy.

Ân Thiên Đức toan rời đi thì khi này Cái Cửu U một bên nắm chắc lấy cánh tay y nhẹ nói: Ân đệ không nên vì chuyện nhỏ trước mắt mà bỏ qua chuyện lớn sau này.

Ân Thiên Đức, hừ lạnh một tiếng, từ từ ngồi xuống, nhưng nhìn cũng chẳng thèm nhìn Đi Thiên bà bà lấy một cái.

Còn về phía Độc Vương thấy bà ta quan tâm đến mình như vậy, trong lòng không khỏi thầm thấy kỳ lạ, gã sờ tay lên trên mặt, chỉ thấy trên mặt mình sần sùi chẳng có điểm nào đáng để thu hút.

Di thiên bà bà thấy lão ta không trả lời lại không nhịn được thúc dục hỏi: các hạ chính là Độc Vương sao?

Chính là tại hạ, ta thật không ngờ Đi Hoa hữu sứ của Tiêu Dao đảo vẫn luôn một lòng hướng về Thiên Kiếm môn suốt hơn 20 năm trời.

Bà ta nghe lời thẳng thừng của Độc Vương, cười lạnh nói: Cái gì mà một lòng hướng về Thiên Kiếm môn cơ chứ, ta chỉ là không quen thấy tên tiểu tử Tiêu Dao Tuấn Không biết kính trên nhường dưới trước mặt ta.

Độc Vương nghe vậy thầm than trong lòng: đúng là lòng dạ đàn bà tính toán thật đáng sợ, chỉ cần đem lòng dạ bà ta so với độc của ta, độc chết người còn đáng sợ hơn.

Di thiên bà bà trên sắc mặt hiên lên vẻ uể oải dường như bà không muốn mất thời gian trực tiếp hỏi thằng:

Không biết các hạ muốn dùng loại độc gì để độc chết Tiêu Dao đảo chủ.

Khi này đám người mới biết rõ tại sao bà ta chỉ coi trọng mình Độc Vương, thì ra bà ta chính là " muốn độc chết Tiêu Dao đảo chủ" Ân Thiên Đức võ công tuy cao nhưng so với Tiêu Dao đảo chủ làm sao so. Còn độc của Độc Vương lại khác, khí phòng bị chẳng khác nào lòng dạ con người.

Hốc mắt của lão vốn hỏm sâu, khi này lão hít đôi mắt lại càng khiến nó trở nên nhăn nheo, lúc lâu đằng hắng một tiếng nói:

Võ công Tiêu Dao đảo chủ lợi hại như vậy khắp thiên hạ ai mà không biết, Tại hạ thật cũng chưa biết nên dùng loại độc gì ?

Lão chợt trở nên vui vẻ lạ thường nói tiếp: nếu như di bà bà có cao kiến không tiện có thể nói ra.

Ta nghe nói các hạ có một loại độc dược tên là Đoạn Mạch Diệu Thiên Phấn, không mùi không vị, có thể pha lỏng vào với rượu để hạ độc, người chúng phải không thể dùng tới võ công, nếu không nhẹ thì gân mạch đứt đoạn, nặng thì lập tức ói máu mà chết có phải là thật.

Độc Vương Lão Nhân nghe bà ta miêu tả vừa rõ ràng, lại chẳng sai biệt gì, không khỏi "ồ" lên một tiếng nói: Đúng là có, chỉ không biết Di bà bà muốn dùng nó như thế nào.

Di bà bà cười hỏi lại: các hạ dùng độc như thần chẳng lẻ không biết dụng ý của lão nương sao.

Độc Vương nhăn mày nói: ý các hạ là muốn dùng độc pha vào rượu, để độc chết trên dưới Tiêu Dao đảo hay sao?

Di bà bà cười đáp: điều này lão nương làm sao biết được, dùng độc vốn là việc quen của các hạ nào phải của Đi Thiên bà bà ta.

Việc của ta bây giờ chỉ là dẫn các hạ tới trù phòng nơi trưng cất rượu. Nhưng trước khi rời đi chỉ mong các hạ giao cho mấy người chúng ta một chút giải dược phòng thân, cũng không thể nào để các hạ bất phân địch ta.

Độc Vương Lão Nhân thực sự bị bà ta nói chúng tim đen rồi, ngoài miệng lão ta rất sảng khoái nói: Chuyện này là đương nhiên. Nhưng trong lòng lão lại không ngừng chửi rủa: đúng là lũy măng già, càng ăn càng thấy chát.

Di thiên bà bà nào đoán được suy nghĩ lúc này của lão ta, bà còn cho rằng lão Độc Vương chỉ vì muốn trả thù Tiêu Dao đảo chủ nên mới hào sảng đáp ứng như vậy.

Bà ta nói: Nếu được đêm nay lão nương sẽ dẫn các hạ đi thử độc một chuyến.

Tốt ta đi chuẩn bị giải dược, đêm nay chúng ta sẽ hành động. Độc vương sảng khoái đáp ứng.

Các hạ hãy khoan đã, Tiêu Dao đảo chủ có một loại độc rất là ghê gớm, mỗi lần thịnh hội sẽ bỏ vào trong rượu dụng tâm không chế đám người tam thập lục động, thập nhị đảo chúa. Tránh cho bọn họ phản bội, nếu sau mười năm không được dùng lại khí lực dần dần mất hết, sau đó nhanh chóng già đi.

Di bà bà từ trên người móc ra một túi vải bên trong đựng một viên đan hoàn màu tím ném qua lão Độc Vương.

Lão ta nhăn mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng khi đón lấy túi vải cẩn thận xem xét kinh hải nói: đây là, đây là, là Bách Lão Thi sao?

Lão cầm lên đan hoàn, ngắm nghía lăn qua rồi lại lăn lại, lão ngồi phịch xuống ghế than vãn:

Quả nhiên là bách lão thi, trong đan hoàn ẩn chứa thi trùng, bọn chúng rất thích cắn sẽ lẫn nhau, đến khi chỉ còn lại duy nhất một con thi trùng, quá trình này mất tới mười năm, sau mười năm nếu không tiếp tục phục dụng Bách Lão Thi, con thi trùng còn lại kia sẽ hút hết máu tủy của người nuốt nó, khiến kẻ đó nhanh chóng già đi, đau đớn đến chết đi sống lại.

Di Thiên bà bà nghe lão nói đúng toàn bộ về loại độc dược này không khỏi vui vẻ nói: Loại độc này chỉ mình đảo chủ Tiêu Dao Tuấn mới có thuốc giải, nếu các hạ đã biết về nó nhất định biết cách phá giải.

Độc Vương Lão Nhân, trầm ngâm hồi lâu, nói: ngươi xem ta là ai, ngươi chỉ cần tìm đủ cho ta mười loại dược liệu này, ta nhất định trong ba ngày sẽ chế thành thuốc giải cho người. Nói rồi lão liền liệt kê ra mười loại dược liệu, nào là thanh quang thiềm thừ, anh hồ quả, tam túc thảo, y kể một hơi, đều là thứ khó kiếm trên đời.

Dù biết mấy vật lão ta kể tới đều là vật khó tìm kiếm trên đời, nhưng bà ta là ai, hữu sứ Tiêu Dao đảo, mười năm một lần các động chủ, đảo chủ về đây cung phục, vật chân quý trên đời này, nào có thiếu.

Giọng bà khi này run rẩy nói: các hạ chắc chắn?

Độc Vương dường như rất tự tiên: đương nhiên chắc chắn, loại độc này đối với người dùng độc trong thiên hạ, có thể nói không người phá giải, nhưng đối với ta chỉ là một cái nhấc tay.

Bà ta mừng rỡ không thôi, bàn tay cầm quải trượng không ngừng run lên.

Vậy lão nương xin đa tạ các hạ, xin các hạ trước tiên về phòng nghĩ dưỡng.

Bà ta đối đải với Độc Vương thập phần lễ nghi, ánh mắt bà ta giờ khắc này nhìn lão chẳng khác nào đang nhìn một món bảo vật chân quý.

Ngay cả đám người Cái Cửu U cùng nhị vị Huyền Nguyên môn đều bị bà ta đuổi ra khỏi phòng, để cho lão Độc Vương nghỉ ngơi.

Bà ta nói một hai lời khách khí rồi cũng rời đi, đến khi này trong phòng chỉ còn lại 2 người là lão và Ái Minh.

Độc Vương Lão Nhân, một tay gõ mặt bàn, một tay trống cằm dường như có điều suy nghĩ, qua một hồi lâu lão từ từ móc ra một bình thuốc nhỏ và một gói bột màu vàng phía trên vẻ một mặt quỷ bằng chữ đỏ.

Ái Minh đứng đàng sau rất hiếu kỳ nhưng không dám mở miệng, cậu chăm chú nhìn vào gói thuốc, nắm tay nắm chặt chàng thầm nghĩ: chỉ cần lão ta dám dở trò quỷ ta liền đồng quy ư tận với lão.

Không như cậu suy đoán, lão ta cầm lên gói bột màu vàng suy nghĩ suất thần hồi lâu sau đó lại lấy ra một gói bột phấn khác gật đầu cất lại vào người, gã đột nhiên cười lên khanh khách, mắng lớn: đáng chết, tưởng ta thật sự sẽ giao gia phương pháp phá giải Bách Lão Thi hay sao.

Lão nói xong quay qua nói với Ái Minh: ngươi biết tại sao bà ta lại xem trọng ta như vậy không?

Ái minh không dám không trả lời. Cậu đáp: thứ nhất bởi vì bà ta muốn " Đoạn Mạch Diệu Thiên Phấn" của tiền bối.

Thứ hai chính là vì thuốc giải Bách Lão Thi.

Nghe thấy vậy, lão ta đột ngột đứng dậy gì cho Ái Minh phải lùi lại sau, rồi lão bật cười lớn nhìn sâu vào mắt Ái Minh nói: ngươi rất thông minh, chính vậy, bà ta quả nhiên tâm địa độc ác "Đoạn Mạch Diệu Thiên Phấn" của ta đừng nói là có thể độc chết một người, thứ thuốc độc này lợi hại bởi lẻ, người thường chỉ cần chạm vào kẻ chúng độc, ngưởi qua bột phấn này đều sẽ bị dính độc. Bà ta không chỉ muốn diệt sát trên dưới Tiêu Dao đảo mà ngay cả người của Tam thập lục động thập nhị đảo, bà ta cũng muốn một lần diệt sát hết thảy.

Ái Minh khi này mới hiểu ra, cậu không tin nổi run giọng hỏi lại: bà ta bà ta muốn diệt sát tam thập lục động thập nhị đảo thật sao, làm vậy làm vậy thì có ích gì.

Độc Vương cười lớn nói: bởi chính là hận, bà ta hận tiêu giao thiên.

Ái Minh vẫn chưa hết kinh hoảng, càng hơn là nghi hoạc:

Bởi vì hận, không phải đảo chủ Tiêu Dao Thiên đã chết hơn mười năm rồi sao, vả lại người của tam thập lục, thập nhị đảo kia chẳng lẻ đắc tội với bà ta chuyện gì chăng.

Độc Vương khi này  nhìn Ái Minh như nhìn kẻ ngốc nói: bởi Tiêu Dao đảo chính là do Tiêu Dao Thiên một tay gây dựng mà thành, bà ta muốn đó chính là hủy hoại tất cả mọi thứ thuộc về lão ta.

Ái Minh vì lời của lão mà làm cho ngây ngốc.

Độc Vương nhìn bộ dáng ngây ngốc của Ái Minh cười đắc ý, khi này lão móc từ trong người ra hộp ngọc vốn đựng " Huyết Dị Thiềm Thừ", nhẹ dùng móng tay gẩy một ít thuốc trong gói bột phấn có hình mặt quỷ, một tay mở miệng hộp ngọc, con Huyết Dị Thiềm Thừ kia vừa trông thấy bột phấn trên móng tay Độc Vương lớp da trên người liền chuyển thành màu đỏ, từ từ đưa chiếc lưỡi dài, quấn đến ngón tay của Độc Vương, chẳng mấy chốc thứ bột phấn trên tay lão đã bị nó hút hết vào trong bụng.

Ái Mình chứng kiến cảnh này da đầu không ngừng run lên.

Sau khi lão ta cho con Huyết Dị Thiềm Thừ ăn no liền đậy hộp ngọc lại, rồi đưa bàn tay nhăn nhau ra hướng Ái Minh mà hỏi:

tiểu tử cái hộp gỗ trong tay ngươi đâu?

Ái Minh bị lão hỏi tới hoảnh sợ vội móc hộp gỗ trong ngực đưa qua cho lão.

Chợt cậu thấy lão ta cười một cái đầu ẩn ý, rồi đón lấy hộp gỗ, mân mê một hồi, nhìn chăm chú vào Ái Minh nói: nó có đẹp không, ta tặng nó cho ngươi.

Ái Minh thầm nghĩ không tốt cậu không ngừng lùi lại: đây, đây rốt cuộc là vật gì tại sao lão phải tặng ta.

Độc vương đáp:

Đó là báu vật vô giá, ngươi sẽ là đồ ăn của nó, ngươi có thích không?

Giọng của lão ta âm u quỷ khí, chẳng khác nào bị người bóp cổ.

Ái Minh lắc đầu ngoài ngoại đáp: có lão mới thích, ai lại muốn làm thức ăn cho thứ bên trong kia cơ chứ.

Cậu quay người liền bỏ chạy.

Nào ngờ cậu mới chạy ra được tới cửa, thì nghe tiếng hừ lạnh của lão vang lên ở phía sau lưng, lão ta phất tay một cái, chiếc chén trên bàn như mũi tên dời cung phóng thẳng vào mắt ca chân cậu.

Tốc độ của cái chén cực nhanh cậu không kịp né tránh chỉ rên lên một tiếng " ối chao" đã ngã lăn ra đất.

Lão Độc Vương cười hà hà từ từ tiến tới bên cạnh cậu, lão nói: ngươi biết tại sao ta bắt ngươi hay chăng?

Ái Mình nào còn tâm trí trả lời, chàng điên cuồng chửi mắng: lão già điên khùng ngươi muốn làm gì. Lão già điên mau thả ta ra.

Độc Vương mặc để cậu chửi bới lão như tự nói một mình, chẳng thèm để ý xem Ái Minh có muốn nghe hay không.

Ban đầu từ khi tên trưởng môn Thiên Kiếm môn muốn đe dọa ta, ta liền muốn dùng độc giết chết hết lũ bọn chúng, nhưng nào ngờ được khi đó ta lại gặp phải ngươi.

Ta không còn cách nào chỉ đành kêu gã ta nhường ngươi cho ta, bởi lẻ ngoài ngươi ra chắc sẽ không có kẻ hợp ý ta hơn.

Ái Minh nghe đến đây thần trí liền muốn nổ, cậu đôi mắt mở trừng. Trong đầu thầm nghĩ: " cái lão điên này ngươi dám làm gì ta, ta lập tức cắn lưỡi chết ngay"

Nhưng khi cậu nghe lão nói tiếp nhất thời thở hắt ra một hơi.

Ta vừa nhìn thấy ngươi liền biết căn cốt vững chắc, tuổi tác lại chỉ độ thiếu niên, chỉ cần dùng máu của ngươi, ta liền quay lại thời niên thiếu, không những một bước lên mây, công lực tăng tiến, khi đó giang hồ nào có kẻ nào là đối thủ của ta.

Lão già điên, cứu người, mau cứu người. Ái minh không ngừng hô lớn.

Lão ta cười lớn xé một miếng vải trên bàn cuộn lại một cục, nhét vào miệng ái minh, rồi nói: tiểu tử ngoan, chớ làm ra động tỉnh, làm cho ta không vui.

Lão nhìn Ái Minh chẳng khác nào muốn ăn tươi nút sống.

Giờ khắc này Ái Minh chỉ có thể ú ớ cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đáng sợ của lão.

Đúng lúc này, khi mà lão đang muốn hạ thủ, chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi tiếng người từ của nói vọng vào: Độc Vương tiền bối, Di bà bà cho mời tiền bối tới.

Lão Độc Vương chỉ đành hừ lạnh thu liễm tâm tình, lão phủi phủi bụi trên người, trước khi bước ra còn không quên quay lại cười với Ái Minh một cái.

Lão điểm nhẹ lên người cậu ba cái lại vỗ mạnh ba vỗ, rồi mới vui vẻ rời đi. Lão cười khà khà nói:

Tiểu tử ngoan ngoãn đợi ta chở lại sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, sau đó lão ta liền rời đi.

Ái Minh lại không ngừng nguyền rủa "lão già điên, ta nguyền tổ tông nhà ngươi chết không nhắm mắt", cậu cư ngỡ huyệt đạo của mình đã bị lão ta phong bế nào ngờ, dơ tay nhấc chân chẳng có gì là khó.

Ngoài mắt cá chân còn đau nhức ra, thì trên cơ thể chẳng có gì thay đổi.

Lúc này cậu như nhớ ra điều gì, trên khuân mặt vui vẻ không thôi, thầm nghĩ:

nghĩa phụ từng nói huyệt đạo của ta không giống người thường, có vài vị trí huyệt đạo trên người bị lệch đi, trong " Hoàng Đế Nội Tại Tâm Kinh" mà nghĩa phụ truyền cho cũng từng nói người huyệt đạo nằm không giống thường nhân rất ít, một vạn người chỉ có một người có. Đây gọi là dị bẩm tiên linh gì đó.

Trong đó còn nói người có huyệt đạo bị lệch vị trí trong lúc giao thủ cũng chiếm tiện nghi cực lớn.

Cậu cũng quên đi mất một điều không kém phần quan trọng chính bởi cậu đã luyện qua " Hoàng Đế Nội Tại Tâm Kinh" một môn võ công cái thế kim tự huyệt vị, không phải tùy tiện người nào cũng có thể điểm huyệt được.

Cậu trở nên vui sướng hướng cửa chính bước ra, khi bước ra hai bước sau, cậu đột nhiên dừng bước chân thầm nghĩ " ta cứ thế mà đi lại tiện nghi cho lão già điên kia" nghĩ vậy cậu liền tiến tới cạnh chiếc bàn nhẹ cầm hôp ngọc thứ giảm nhốt con thiềm thừ lên quan sát, cậu lấy tay thử mở nào ngờ chiếc hộp đó khó mở vô cùng, cho dù cậu dùng kình lực như thế nào cũng không thể mở nổi, tức giận cậu liền ném chiếc hộp ngọc xuống đất, không biết hộp ngọc này làm từ loại ngọc nào.

Bị ném xuống dưới đất với một lực đạo mạnh mẽ như vậy mà ngay cả một vết sước nhỏ cũng không có, chỉ có điều con thiềm thừ bên trong như bị phát điên nó nhảy loạn lên trong hộp ngọc.

Ái Minh hết cách bèn quay lại giường của lão Độc Vương móc từ trong bọc hành lý của lão ra một ngọn chuỷ thủ, cậu từng thấy qua lão ta sử dụng ngọn chuỷ thủ này để chém một miếng sắt.

Khi đó cậu thấy đã vô cùng kinh hoảng này cầm tới trên tay không kiềm được ngắm nghía:

Chỉ thấy cán ngọn chỉ thủ được làm bằng vàng, lưỡi dao sáng bóng. Bên trên khắc họa một con bọ cạp.

Cậu chắc hẳn thứ này sẽ cắt đứt hộp ngọc bèn nâng nhẹ hộp ngọc lên, vận kình chém mạnh xuống.

Nhát thứ nhất chẳng hề hay hấn, cậu ra tay chém liên tiếp mấy mươi nhát, trên hộp ngọc kia chỉ đễ lại vài đường chém kéo dài.

Vừa là kinh hoảng vừa tức giận, mắng lớn:

Thứ hộp ngọc chết tiệt nhà mi, không biết ngươi làm bằng vật gì, ngay cả ngọn chủy thủ chém sắt như chém bùn kia cũng không làm gì nổi mi.

Nói rồi cậu nhét ngọn chủy thủ vào ống giày.

Đúng lúc cậu toan buông xuôi, chợt trong đầu loé lên tia sáng, trong lúc vô tình lại nhớ ra động tác kỳ quái trước khi mở hộp ngọc của lão Độc Vương.

Cậu để hộp ngọc nằm giữa lòng bàn tay lấy ngón cái kẹp lại, sau đó cậu dùng kình vào ngón giữa và ngón vô danh, chỉ nghe cạch nhỏ một tiếng nắp hộp liền bật ra. Ban đầu cậu chỉ nghĩ làm thử một phen lại không ngờ thật sự có thể mở ra được.

Cậu vui mừng reo lên, không đợi cậu khép miệng lại con " Huyết Dị Thiềm Thừ" kia đã phóng nhanh vào miệng cậu, cậu chỉ cảm thấy một vật lãnh lẽo trơn trượt trui xuống yết hầu.

Hoảng sợ, cậu bèn bật người lộn thành một vòng, đầu cắm xuống đất, chiêu thế trồng cây.

Thế mà con " Huyết Dị Thiềm Thừ" kia nào chịu chui ra, qua giây lát cảm giác lạnh lẽo kia truyền tới khắp thân thể của cậu.

Lại qua giây lát ngay cả hơi thở của cậu cũng là khói trắng, các sợi lông trên mình cũng hoá thành băng, cảm giác này qua hồi lâu liền khiến cậu không chịu nổi, cậu ngất đi.

...

Gà trống khi này đã điểm đến canh hai, sau khi hạ độc xong xui lão Độc Vương liền trở về.

Trên đường về, lão ta vừa đi vừa hát biểu tình rất chi là vui vẻ.

Lão lắc nhẹ hộp gỗ, ghé sát mặt vào, nói nhỏ: Tiểu Hoa ngoan, ngươi đói rồi sao!

Khi lão đẩy cửa bước vào, Ái Mình vẫn nằm bất độc, lão nhìn thấy Ái Mình nằm một góc không nhúc nhích, thì rất chi hài lòng.

Nhưng chợt nhận thấy có điểm khác lạ, lão tự lẫn bẩm: không đúng, không đúng đáng lý ngươi phải nằm ở kia mới phải chứ?

Dù khó hiểu nhưng thấy cậu vẫn nằm yên bất động nền cũng không lưu tâm thêm.

Lão tiến lại chiếc bàn, toan uống một ngụm nước trà chợt sắc mặt biến đổi trở nên hung ác dị thường, lão quát lớn: tiểu tử thiềm thừ của ta đâu?

Lão tiến tới gần Ái Minh chỉ còn chiếc hộp ngọc nằm cạnh mình cậu, con thiền thừ đã không biết chạy trốn nơi đâu.

Lão vội giải khai huyệt đạo cho cậu, nào đâu lão dùng đủ loại thủ pháp khác nhau, đều không khiến cho cậu tỉnh dậy.

Máu nóng sôi lên, lão lật cậu dây, mới bất ngờ nhận ra, sắc mặt cậu khi này đá phủ một lớp băng mỏng.

Chứng kiến cảnh này lão liền rút từ trong mình ra mười mấy loại kim châm, thủ pháp hạ châm tuyệt luân, lão hạ một lúc hơn tám mũi châm vào bát huyệt trên mình Ái Minh.

Sau đó liền rót chân lực vào, lại thôi dẫn chân khí luân chuyển đi khắp người Ái Minh.

Lão bất chợt vui sướng không thôi, bởi tiếng thiềm thừ từ trong bụng của Ái Minh vang lên.

Nhưng rất nhanh lại nhăn nhúm trở lại, trông vô cùng đáng sợ, lão dơ tay lên, chỉ muốn một chưởng chụp chết Ái Minh cho hả lòng hả dạ.

Chưởng vừa hạ xuống tới hơn nữa, chợt cười lớn như kẻ điên không ngừng hô: đúng rồi, đúng rồi, vốn dĩ ta muốn dùng tinh huyết của ngươi làm thức ăn của " Kim Lạp Hoa Xà", rồi lại cho " Huyết Dị Thiềm Thừ" ăn " Kim Lạp Hoa Xà", "nào ngờ, nào ngờ"

Lão hô lên mấy tiếng " nào ngờ" rồi cười càng thêm điên dại:

ngươi lại dám nuốt xuống " Huyết Dị Thiềm Thừ" của ta, may mắn là nó còn chưa có chết, bây giờ ta chỉ còn cách cho " Huyết Dị Thiềm Thừ" nuốt chết " Kim Lạp Hoả Xà" trong mình của ngươi, sau đó vận khí giết chết thiềm thừ, rồi chờ ngươi hấp thu hết máu huyết của bọn chúng. Khi đó ta chỉ cần hút máu của ngươi vậy là cũng sẽ chẳng mất đi đâu.

Lão nghĩ tới đây trong lòng vui sướng không tài nào nói hết, nghĩ tới đại sự sắp thành "cười vang một góc trời".

Nguyên lão ta một lần vì ham mê sắc dục, đã bắt có hơn mấy mươi thiếu nữ hoàng hoa khuê cát, nào ngờ trong đám người mà lão ta bắt tới lại có một người lại chính là con gái của của Ngân Câu Thương,     

"tiêu đầu của Ngân Câu Tiêu Cục" ở Bá Thước.

Thuộc dòng dõi trung lương nên uy vọng của người này trên trốn giang hồ cực cao.

Ông ta vừa nghe tin thuộc hạ báo lên, " tiểu thư đi du ngoạn trên hồ Tây Thi thì bị Độc Vương bắt đi, ông ta vô cùng tức giận, liền cho phát thiệp mời đến chư vị quần hùng ở mấy tỉnh Giang Bắc, Giang Tây ứng cứu.

Nghe lời hiệu triệu của Ngô Câu Thương quần hùng ai nấy đều hô hào làm việc, lão Độc Vương bị thiên hạ quần hùng ở các nơi này đuổi bắt, tới ngày thứ sáu thì rơi vào đường cùng, trượt chân mà rơi xuống vách núi " Cấm".

Phúc họa vốn tương y, trong họa tất có phúc. Rơi xuống núi không chết, lão còn đoạt được một bộ cổ tịch, trong cổ tịch có một phương pháp giúp người tăng tiến nội công lại còn khiến người ta cải lão hoàn đồng.

Lão ta khi đó vô cùng hoan hỷ, lập tức tu luyện, lão ta vốn là một người béo tốt, nào ngờ càng tu luyện càng ngày càng già, thịt béo trên người bị hút hết sau hai tháng tu luyện đã trở gầy như hiện tại, dù thế lão vẫn quyết tâm tu luyện đến cùng.

Tu luyện xong cuốn cổ tịch lão mới hiểu được thân ý chính là sự tương quan giữa thịnh và suy.

Lão càng khiến cơ thể suy kiệt bao nhiêu về sau, nội công đạt được càng cao thâm.

Nhưng luyện đến sau cùng dù nội lực tinh tiến rất lớn nhưng không thể nào cãi lão hoàn đồng, lão tức giận lập tức đem quấn cổ tịch đi đốt, lão đang ủ rũ ngồi trong vách động, thì một cơn gió lớn thổi qua, cuốn bay hết đám tro tàn, để lộ một mảnh da dê, bên trong chính là phương pháp giúp lão có thể cải tử hoàn đồng: thì ra là thế, thì ra là thế, lão không ngừng hô to gọi lớn đến cả thú rừng chim chóc xung quanh đều bị gã làm cho giật mình hoảng sợ.

Trong miếng da dê kia, chính là một phương pháp luyện Đan.

Chủ dược lại chính là "Huyết Dị Thiềm Thừ" và " Kim Lạp Hoa Xà" ngoài ra để nuôi sống hai chủ dược này lão phải kiếm đủ vô số dược liệu trân quý, đông trùng hạ thảo năm trăm năm, nhân sâm một ngàn năm, kim chi, hà thủ ô, sau khi nuôi hai chủ dược này trưởng thành, phải kiếm lấy một thiếu niên có căn cơ vững chắc, rút lấy tinh huyết, rót vào người Kim Lạp Hạo Xà, rồi lại để Huyết Dị Thiềm Thừ ăn thịt Kim Lạp Hoa Xà sau đó luyện nó thành Đan. Riêng việc tìm kiếm các loại phụ dược kia đã khiến lão ta vất vả suốt mấy năm qua, lão giết người vô số nhằm đoạt bảo từ môn phái nhỏ cho đến các môn phái lớn, khiến cho quần hùng giận dữ truy sát không bỏ.

Mãi đến một năm trước lão chỉ còn cách trốn vào rừng U Minh để ẩn trốn, sau lại biết Thiên Kiếm môn có người từng bắt được một con Kim Lạp Hoa Xà, biết không thể nào cướp được đành nhận lời Cái Cửu U tham ra hành động lần này.

Thật ra, Bát Thập Nhị Chân Kinh cùng với mạng của Tiêu Dao đảo chủ cũng chỉ là chuyện vẻ hoa trên gấm đối với lão mà thôi.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.