Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diện Kiến Độc Vương Lão Nhân

Tiểu thuyết gốc · 4251 chữ

Đợi các vị động chủ đảo chủ ngồi ngay ngắn, Ái Minh vác theo hai bình rượu lớn, đặt lên bàn.

Cái Cửu U đón rượu từ tay cậu, lão hừ lạnh một tiếng, đôi mắt như chim ưng khẻ điểm qua người Ái Minh, cậu lập tức mồ hôi rơi đầy trán ngỡ rằng lão ta đã nghi ngờ.

Nhưng chỉ thấy lão ta đón lấy bình rượu, rót đầy các bát rượu trên bàn rồi lại vung tay một cái mười sáu bát rượu kia đã ngay ngắn nằm cả trước mặt của mười sáu người, lão giơ cao bát rượu đầy của mình lên, chén rượu sóng sánh chảy cả ra ngoài.

Các vị, đều là nhân trung hào kiệt cái thế trên đời,

Tiêu Dao đảo chúa coi kinh các vị nhưng Cái mỗ này chỉ trách diện kiến quá muộn.

Chúng ta cùng uống cho tận hứng hào kiệt, rồi lập kế diệt trừ Tiêu Dao đảo, hạ sát Tiêu Dao đảo chúa.

Nói dứt lời, lão ngửa cổ uống cạn bát rượu trên tay, mọi người trong thuyền nghe lời lẽ hào sảng của lão.

Tất cả đều vỗ tay khen hay, một tên trong đám người tên là Lý Thống động chúa động Thiên Thai đứng dậy nói:" Cái trưởng môn nói hay lắm, hay lắm, chúng ta đã bị tên Tiêu Dao Tuấn đó chèn ép mười mấy năm nay, lão tử đã chẳng thể chịu nổi nữa rồi" một tên nói mấy kẻ còn lại cũng đều phụ họa, sau dơ cao bát rượu trên tay một lần uống cạn sạch.

Cái Cửu U nhìn quét mắt qua tất cả mọi người, lão ném bát rượu xuống dưới đất vỡ tan thành mấy từng mảnh nhỏ, rồi lão hô lớn: ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, một trầy da tưới máu cả đời sống sảng khoái, mọi người nghe được câu nói của lão ai nấy khí thế dâng cao đồng thanh nhắc lại "đúng vậy một lần trầy da tưới máu cả đời sống sảng khoái"

Ái minh một bên nghe tới mấy lời này trong lòng khó chịu cậu thầm nghĩ: hừ các ngươi mà là hào kiệt cái thá gì chứ, cho rằng quần hùng thiên hạ chết hết cả rồi hay sao, ta thấy chỉ có vị Vương Thái Nhất gì đó, người này còn đáng làm một bậc trượng phu.

Khi này lại nghe Cái Cửu U nói tiếp:

Các vị kế hoạch đồ ma lần này phải vô cùng cẩn trọng có quan hệ tới tính mạng tất cả mọi người ở đây, nếu kẻ nào có ý định để lộ ra, ta sẽ là người đầu tiên cho hắn sống không bằng chết. Ánh mắt lão vô cùng băng lãnh đảo qua mọi người ngồi ở đây, ai nấy đều biết lời của lão là thật, không ai dám dị nghị.

Cái Cửu U thu nhìn lướt qua đám người, hài lòng tiếp tục nói: nói không cũng chẳng có ích gì, giờ khắc này chúng ta đã cùng bước lên một chiến thuyền, ta Thiên Kiếm môn hợp lực với Tam thập lục động thập nhị đảo ở đây thề không được có lòng che dấu, không sẽ bị thiên hạ đuổi cùng giết tuyệt, sau đó lão vung lên lưỡi kiếm cứa ngang ngón tay trỏ, từng giọt máu nhỏ vào trong vò rượu lớn, mọi  người nhìn nhau sau một hồi suy tính tất cả đồng thanh làm theo, một khi đã đã cắt máu ăn thề, lời nói nặng tựa thái sơn, ai nấy đều không dám làm trái đó là quy cũ cả ngàn năm nay trong trốn giang hồ.

Thấy mọi người đã uống cạn bát rượu máu, Cái Cửu U mới móc từ trong người ra một mảnh da dê trên tấm da dê này vẻ một bức bản đồ có sông có núi rất rõ ràng, khi này chỉ có Ân Thiên Đức và Võ Thế Dân là sắc mặt vẫn bình thản, ngược lại với bọn họ trên khuân mặt của mấy vị đảo chủ động chủ, sắc mặt tái xanh nét mặt kinh hoàng khó tả.

Phạm Thiết lắp bắp nói: Cái huynh, đây đây không phải là bản đồ của Tiêu Dao đảo sao, làm sao làm sao mà huynh có được, giọng gã rung lên từng cơn, khi giao thủ với Ân Thiên Đức cũng không khiến gã phải run sợ như vậy.

Bọn người đều có chung thắc mắc với gã, tất cả đều chăm chú nhìn tới Cái Cửu U đợi lão giải thích. Bởi bọn biết, ngay cả bọn họ thường niên phải lên Tiêu Dao đảo cung phụng, cũng không thể nào lường được Cái Cửu U lại có thể mang tới bản da dê này, thứ bọn họ nhìn thấy trên Tiêu Dao đảo còn không chi tiết bằng tấm da dê này.

Cái Cửu U lúc này không đáp mặc kệ cho đám người kia thong thả suy đoán, đợi chờ hồi lâu khi này Phạm Thiết mới lấy lại điềm tĩnh gã nói: Cái đại ca, theo đệ được biết địa hình trên Tiêu Dao đảo được bài trí theo Bát Quái Ngủ Hành trận, kết hợp với Liên Mai Đồ.

Ân Thiên Đức từng nghiên cứu qua trận đồ vừa nghe qua 2 loại trận pháp này sắc mặt chợt biến đổi.

Lại nghe Phạm Thiết nói tiếp: đây đây chính là điều tuyệt mật của Tiêu Dao đảo, không truyền cho người ngoài đếm trên đầu ngón tay không quá 3 người biết được. Người đầu tiên chính là Tiêu Dao đảo chủ 2 người còn lại là tả hữu sứ. Như nghĩ ra điều gì y hoảng sợ hô lên, "chẳng lẻ tả hữu sứ làm phản", gã nói ra lời này xong trong lòng vô cùng hối hận.

Cái Cửu U nhìn gã như có thâm ý nói, điều đệ biết về Tiêu Dao đảo cũng không hề ít đâu.

Lão đánh ánh mắt tới tất cả mọi người có mặt ở đây nhẹ nói: các vị với thứ ta đưa ra các vị xem đã đủ lòng tin dành cho ta rồi chứ.

Một vị đảo chủ lập tức lên tiếng nói: tiêu dao đảo khó đối phó nhất vẫn luôn là trận pháp bài bố trong đảo, nhớ năm xưa, Thánh Hoả đảo chúa trong ứng ngoại hợp muốn tiêu diệt Tiêu Dao đảo nào ngờ còn chưa đụng được chéo áo của Tiêu Dao đảo chủ đã bị vậy khốn bảy ngày bảy đêm trở thành phân bón cho cây trên đảo.  Nếu như Cái huynh đã có cách phá giải ta tin lần này huynh đệ chúng ta có tới tám phần nắm chắc, gã hô lớn: nguyện theo Cái tông chủ. Nguyện theo Cái tông chủ phân phó.

Có kẻ làm đầu mấy kẻ sau lục tục làm theo gã.

Cái Cửu U đắc y nhìn đám người, lão dơ cánh tay lên ra hiệu cho đám người dừng lại nói: được rồi, có phải các vị đều hiếu kỳ làm sao ta lại có được tấm bản đồ này phải hay không? Nhìn ánh mắt trông ngóng của đám người, lão nói tiếp:

chuyện này phải kể từ hơn hai mươi năm trước, khi đó đảo chủ Tiêu Dao đảo chính là Tiêu Dao Thiên. Mọi người nghe được cái tên này trở nên vừa khiếp sợ vừa căm hận.

Cái Cửu U nói tiếp: hữu sứ Di Hoa bà bà chắc hẳn không xa lạ gì với các vị. Bà ấy không ai khác chính là sư cô của ta.

Đám người đảo chủ nghe được lời này thì ai nấy đều kinh ngạc.

Cái Cửu U dường như đã đoán được tâm ý của bọn họ lại nói tiếp: sư cô ta một lần xuất núi du ngoạn, số phận không may rơi vào độc thủ của tiêu dao đảo chủ đời thứ nhất Tiêu Dao Thiên.

Giọng của lão mang theo nỗi buồn ai oán, lão thở dài nói tiếp: hắn ta vì ham mê sắc đẹp của sư cô ta mà cưỡng ép bà phải lên đảo hầu hạ.

Bọn người trên bàn khi này nào có để ý số phận của bà ta ra sao, mà điều bọn chúng không ngờ được, người làm phản lại chính là bà ta.

Bọn họ ai mà không biết, Tiêu Dao đảo thành lập cách đây mới hơn bốn mươi năm, chỉ mới qua hai đời đảo chủ, đời thứ nhất lập ra Tiêu Dao đảo chính là Tiêu Dao Thiên, nhớ năm xưa ông ta từng đổ trạng nguyên, làm tới chức đại học sĩ, những cung chỉ không tới 3 năm ông ta liền rời xa trốn quan trường lên Tiêu Dao đảo mà thành lập thế lực riêng, đảo chủ đời thứ 2 chính là Tiêu Dao Tuấn, cũng là vị đảo chủ đương thời, người được xem là một trong ngủ tuyệt, mặc dù y tuổi tác không cao nhưng đã đánh ra một uy danh cực lớn trong thiên hạ mà không ai không kính sợ.

Vốn chuyện này phải kể lại hơn hai mươi năm về trước, Tiêu Dao Thiên ngày đó tuổi tác đã già, trước lúc qua tuổi xế chiều ông đã quyết định rời đảo dẫn theo Tiêu Dao Tuấn đi du ngoạn khắp nơi trên giang hồ, trên đường đi ông gặp một vị nữ tử tên là Di Thiên, ông đã ra tay cứu giúp nàng thoát khỏi cảnh khốn cùng, thấy nàng không có nơi để về, ông mới nhận nàng về Tiêu Dao đảo về sau còn nhận nàng làm nghĩa tử. Phong bà là Di Hoa hữu sứ.

Nhưng khi này qua lời của Cái Cửu U lại trở thành ông ta ham mê sắc đẹp của Di Hoa bà bà, sau đó nhận nàng thành nghĩa tử, chỉ là để che mắt thiên hạ.

Cái Cửu U nói tiếp:

Sư cô ta một lòng không cam chịu, làm người của ma giáo, vẫn luôn âm thầm ẩn nhẫn đợi chờ một thời cơ thích hợp, đến nay sư cô ta cảm thấy thời cơ  đó đã tới, một năm trước sư cô đã gửi bồ câu báo tin cho trên dưới Thiên Kiếm môn ta âm thầm chuẩn bị, cũng có thể nói kế hoạch lần này Thiên Kiếm môn ta đã tính toán dòng dã suốt một năm trời.

Ân Thiên Đức nghe được lời này không khỏi cau mày nhìn lại Cái Cửu U, mặc dù thấy ánh mắt kỳ quái của Ân Thiên Đức, lão cũng chỉ cười miểm một cái.

Tiếp tục nói: lần này tam thập lục động cùng với thập nhị đảo chúa thêm cả sự góp mặt của Huyền Nguyên môn ta còn mời tới một vị, người này chính là U Mình Lão Quỷ hay còn được gọi với ngoại hiệu Độc Vương Lão Nhân, dùng độc suất thần nhập hóa, chắc các vị ở đây không ai là không biết tới y. Lão lại đảo mắt qua tất cả mọi người ngồi ở đây, không khỏi cười nhẹ, mười sáu người ngồi ở đây, so độc so ác,  trước mặt Độc Vương Lão Nhân chỉ giống như hài nhi trước mặt phụ mẫu.

Cái Cửu U lại nói tiếp:

các vị yên tâm lão quỷ này tuy tàn độc, nhưng ta có thể chắc chắn một điều y sẽ không nhằm nước đụng thả câu, gây hại cho các vị, điều này cũng chính là do sư cô ta nói ra, hắn ta vốn có mối thù không đội trời chung với Tiêu Dao Tuấn.

Chỉ cần các vị làm theo lời của ta, sẽ chăn ấm đệm êm, ngủ ngon giấc không sợ Tiêu Dao đảo chủ ngày đêm làm phiền. Giọng nói của lão đầy mê hoạch, bọn người tam thập lục động thập nhị đảo, không đến mức ngày đêm bị tiêu dao đảo chủ làm phiền nhưng nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong bàn tay của đảo chủ. Chỉ cần bọn làm trái một sự tình nhất định sẽ không còn mạng để mà ăn ngủ. Đây chính là điểm yếu của bọn họ để Cái Cửu U dựa vào lôi kéo.

Bọn người ngồi trong thuyền đàm đạo kế hoạch đến tận hừng đông mới chịu đứng dậy rời đi, trên mặt bọn hắn, ai nấy đều hiện lên vẻ trầm trọng.

Cái Cửu U tiễn biệt đám người rời đi. Rồi lập tức ra lệnh cho thuyền phu chuyển hướng đến rừng U Minh.

Ân Thiên Đức, lúc này trong khoang thuyền không ngừng đi qua đi lại, Võ Thế Dân thấy bộ dạng như vậy của sư thúc, nóng vội hỏi: nhị sư thúc, gã Độc Vương Lão Quỷ kia đích thật là tà ác vô cùng, con từng nghe nghĩa phụ nói qua, con chỉ sợ, chỉ sợ việc này trái với di chỉ của tổ sư gia.

Ân Thiên Đức nghe vậy tức giân quát: vì diệt trừ ma giáo, tổ sư ở trên cũng không vì thế mà trách mắng chúng ta, y ra ngoài ngó nghiêng xung quanh không thấy có người Thiên Kiếm môn ở gần mới nhẹ nói: sau khi diệt được đại ma đầu Tiêu Dao Tuấn chúng ta sẽ giết chết tên Độc Vương kia, vậy là chúng ta cùng lúc diệt sát được cả hai tên đại ma đầu cho thiên hạ. Con cho rằng đây không phải cơ hội có một không hai hay sao.

Nhị sư thúc, nhưng mà nhưng mà, tam sư bá, người sẽ rất giận con.

Hừ tam sư đệ tính tình quá thật thà, không quen làm việc ám toán, y quen làm người phong thanh đạm mạc, đường đường chính chính, chuyện của tam sư thúc ta sẽ lo, con không nên lo lắng làm chi.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng nói của Cái Cửu U từ phía người truyền lại: hai vị đang bàn bạc điều gì vậy, có thể cho Cái mỗ nghe được chăng.

Huyền thiên đức chờ lão ta đi vào mới xua tay nói, chỉ là chuyện của tông môn không cần Cái huynh phải phiền lòng, không biết Cái huynh cần mấy ngày đường mới tới được chỗ ở của Lão Độc Vương.

Cái Cửu U suy tư một hồi nói ra: Độc Vương, cư ngụ tại rừng U Minh, chắc cũng phải mất thời gian ba thiên mới tới được.

Ân Thiên Đức nghe được Độc Vương đang trốn tại rừng U Minh thì rau màu nghĩ, " Độc Vương Lão Nhân thì ra hắn ẩn trốn vào rừng U Minh, nơi đó rừng thiêng nước độc ít kẻ lui tới, thỏa nào Huyền Nguyên môn ta tìm kiếm hắn suốt hai năm trời cũng không thấy tăm hơi.

Đám người đang ở dòng Vân Thuỷ, muốn xui thuyền tới Rừng U Minh cần đi qua dòng Tam Hà từ đó rẻ sang nhánh sông U Mã, thì mới được coi như tiến nhập rừng U Minh, dòng U Mã vốn là một dòng sông tù, hình hài của nhánh sông này giống hệt một con ngựa, đầu cuối của dòng sông chính là hồ Mã Diện .

Lại thêm nhánh sông này nước chảy rất xiết thuyền bè qua lại nơi đây chẳng có mấy, dòng sông này khiến người đi qua luôn phải trải qua một cảm giác khiếp đảm, bởi lẻ thường hay bị cự ngạc tập kích lại thêm quang cảnh âm u, quỷ dị, hai bên sông là cây cối cao tới ba tám chín trượng, tiếng thú ngày đêm gào rú, bởi lẻ đó nào có người nào tình nguyện đi qua, nếu có chỉ là những tên thợ săn, đạo phỉ ẩn trốn.

Con thuyền đến nữa đêm ngày thứ hai thì đã tiến vào nhánh sông U Mã, nếu tính bằng đường ngựa thì bọn họ đã đi hơn 30 dăm đường. Đêm tối mặc dù đuốc đã được thắp lên nhưng rừng rậm quá u tối, thuyền phu không nhìn thấy đường đành phải cho thuyền cập bờ.

Ái Minh ngồi trên thuyền trong lòng thấp thỏm không yên, cậu ngồi nép một bên thuyền, từ bé cậu hay nghe những câu chuyện về ma quỷ, lần này đi tới đây, tiếng chim cú lại cộng thêm tiếng rít gào của chó sói vang lên giữa đêm khuya, mỗi một lần âm thanh đó vang lên lại một lần khiến tim cậu giật loạn.

Câu nghe rõ tiếng dế kêu, ếch kêu, sau đó tiếng cú mèo, tiếng sói tru, đặc biệt tiếng của những con khỉ truyền từ cành này sang cành nọ.

Chúng nó thấy được ánh sáng nên hiếu kỳ, có con còn nhảy lên thuyền, một đêm dài cứ thế mà trôi qua rất may cho đám người bọn họ là không hề bị cá sấu tập kích, người người nghe tới cá sấu của rừng U Minh đều lạnh cả da đầu, có con to lớn dài đến hơn trượng, đám người đi đến giữa trưa, nơi bọn họ đứng yên tỉnh đến lạ thường, Ái Minh ngó đầu ra xem xét, chỉ thấy bọn người đang đứng giữa một đầm lầy rất lớn, đám người kia đã sớm đợi sẵn ở mũi thuyền, Ái Mịn nhìn theo ánh mắt của Cái Cửu U trông thấy cảnh tượng khiến lòng cậu rúng động nặng nề, phía xa kia một ngôi nhà bằng gỗ được treo lơ lững trên một gốc thông lớn cao tới mấy mươi trượng.

Cái Cửu U dường như đã nhiều lần tới đây, trong đôi mắt của lão ngoài sự chờ đợi ra thì không còn gì khác, lão ta nhìn qua chứng kiến vẻ thất thố của các đệ tử và hai người Võ Thế Dân và Ân Thiên Đức bật cười mà nói:  đây còn chưa phải điểm thú vị của lão Độc Vương, hắn ta vốn quen lối tà dị sống như thế này cũng là điều dễ hiểu.

Lão ra lệnh cho các đệ tử ở lại thuyền, chỉ dẫn theo Lãnh Khôn, Hà Sung, Ân Võ hai người.

Trên tay lão khi này cầm theo một hộp gỗ không biết bên trọng đựng là thứ gì.

Đợi cho năm người họ đã rời đi xa, Ái Minh nhân cơ hội không kẻ nào để y mà đuổi theo, thân pháp cậu không cao, nhưng hành động lại vô cùng linh hoạt, đám người phía trước thong thả bước đi, nên rất nhanh cậu đã đuổi kịp.

Càng tiến gần phía trước đám người thần tình càng trở nên hoảng sợ, cây thông đó to phải đến mấy người ôm mới hết  nó nằm cô độc giữa đầm lầy, Có một cây cầu độc mộc nối thẳng lên nhà gỗ, điều đáng sợ là phía dưới đầm lầy hơn mười con đại ngạc đang trốn trong đám lục bình, ở trên bờ còn có mười mấy  mấy con đang tắm nắng, càng thêm rung động và đáng sợ một con trăn lớn thân thể xanh như lá chuối, quấn quanh gốc cây, phần đui của nó trải dài trên mặt nước, Ái Minh cùng Võ Thế Dân lúc này miệng lớn há to hết mức có thể.

Ngoài Cái Cửu U ra ba người còn lại đều cố giữ bình tỉnh nhưng sâu trong đôi mắt hiện lên sự bất đinh. Cái Cửu U tiến lên một bước, đề khí nói lớn, âm thanh như chuông đồng: trưởng môn Thiên Kiếm môn, Cái Cửu U xin được diện kiến Độc Vương. Chỉ thấy trên cao từ nhà gỗ tiếng mở cửa kẽo kẹt nhẹ vang lên, trước mắt mấy người một bóng người quái dị xuất hiện.

Tay lão mân mê một con cóc toàn thân trắng như tuyết điểm thêm một vài chấm đỏ. Nhìn thấy người này Ân Thiên Đức cặp lông mày nhíu chặt. Cẩn thận đánh giá lão ta,

Độc Vương mặc một bộ y phục màu lam, khuân mặt gầy gò, hai mắt hỏm sâu, làn da chỗ đen chỗ đỏ, khuân mặt xấu xí u lên từng cục mụn bọc lớn, ống tay trái của lão rũ xuống, người quái dị này chính là Độc Vương Lão Nhân từng bị Tiêu Dao đảo chủ chặt đứt một cánh tay.

Lão nhìn những người tới, sắc mặt vô tình, nói: lên đi.

Không thèm để ý tới đám người, lão liền rời gót vào bên trong. Cái cửu u dẫn đầu, tiến lên cầu độc mộc, đám người lấy lão làm chủ từng bước tiến tới, càng tiến gần càng thấy rõ diện mục con trăn lớn kia, cặp mắt hẹp dài của nó liếc qua liếc lại đám người, cái lưỡi đỏ, dài không ngừng di động, còn phát ra âm thanh phù phù.

Ái Minh bên dưới chứng kiến cảnh này thầm mắng: cái lão già điên này sao lại có thể chọn nơi đáng sợ như vậy làm nhà cơ chứ. Cậu không dám tiến lên cầu độc mộc sợ sẽ đánh động bọn người chỉ dám nấp ở một bụi cây gần đó quan sát.

Cậu đợi chờ bên dưới khoảng cách lại quá xa không nghe được điều gì, lại chờ đợi thêm một hồi cũng chẳng thấy động tỉnh nào, toan rời đi.

Đột nhiên con trăn lớn kia đánh ánh mắt về phía cậu, ban đầu bộ dáng như hiếu kỳ, sau đó nó trực tiếp gieo mình xuống, tốc độ cực nhanh tiến về phía Ái Mình, cậu thầm kêu không ổn, lập tức bỏ chạy.

Cước bộ của cậu thua xa con đại mãng, chẳng mấy chốc nó đã đuổi tới sát bên người cậu, chiếc đuôi lớn của nó khẻ tung ra quật bay cậu ra xa hơn ba trượng,.

Ái Minh chỉ cảm thấy chân tay đau nhức, gắng gượng cũng không làm sao đứng dậy nổi, thấy con đại mãng càng ngày càng tới gần, Ái Mình hết cách chỉ đành hô lớn "cứu mạng, cứu mạng".

Độc vương là người bước ra ngoài đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh này, thì lấy ra một cây sáo nhỏ, bắt đầu thổi, con đại mãng nhìn ông như không cam lòng, chỉ đành bỏ mặc Ái Mình ở một bên, quay đầu trở lại đầm lầy.

Cái Cửu U, nối gót theo sau chứng kiến người gây sự là Ái Minh không lấy gì là hứng thú, gã quay sang nhìn Độc Vương cười hỏi: Độc Vương, ngài thấy sao về đệ nghị của chúng ta.

Lão Độc Vương hừ lạnh một tiếng đáp: trước khác bây giờ khác, mạng của Tiêu Dao đảo chủ ta nhất định lấy, nhưng Tiêu Dao đảo ta cũng muốn, trên đảo không biết bao nhiêu là mỹ nữ xinh đẹp, ngươi bảo ta làm sao không thích được.

Cái Cửu U không hài lòng đáp:

Làm sao như vậy được, mạng Tiêu Dao đảo chủ có thể cho ngươi, ngươi hãy suy xét lại một phen, với sức mình ngươi cũng không thể tiêu diệt được ma chúng trên Tiêu Dao đảo đi, lại nói có được Tiêu Dao đảo địa vị, thu phục tam thập lục đảo thập nhị động. Coi như đã chiếm được một phần của thiên hạ, làm sao cho một lão Độc Vương như ngươi chiếm cứ, nếu lời không hợp sợ rằng cả thiên hạ này sẽ truy sát ngươi, nơi này tuy là rừng thiên nước độc nhưng chỉ sợ không còn là trốn dung thân của ngươi.

Các ngươi dám uy hiếp lão phu, lão nghe Cái Cửu U nói ra lời này sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Cái Cửu U cười khan nói: ta nào giám uy hiếp Độc Vương, cùng chúng ta hiệp lực trợ giúp quần hùng thiên hạ tiêu diệt một đại ma đầu, cả thiên hạ này cũng coi như là có công, ngươi vừa báo được thù cũ lại được anh hùng tứ phương coi như cho ngươi một hồi sống yên.

Lão độc vương nhìn sâu vào ánh mắt Cái Cửu U. Lại nhìn qua Ân Thiên Đức nắm tay lão xiết chặt, hồi lâu lão thở hắt ra, ngón tay lão chỉ vào Ái Minh đang nằm trên đất nói: tiểu tử này cho ta, bí tịch tiêu dao đảo, Bát Thập Nhị Chân Kinh cũng phải dao cho ta.

Ngươi muốn lấy đứa nhỏ này làm gì, cái cửu u thuận miệng hỏi.

Ta tự có việc dùng đến, Cái Cửu U thầm suy đoán, chuyện tàn nhẫn sắp reo lên người Ái Minh, nhưng không cam hệ gì tới lão nên lập tức gật đầu đồng ý.

Lão Độc Vương quay trở lại căn nhà gỗ, không lâu sau đã bước ra trên tay là hai chiếc hộp, một được làm từ gỗ, một được làm từ ngọc, hộp gỗ chính là vật mà Cái Cửu U dâng tặng.

Lão cẩn thận bỏ con Huyết Dị Thiềm Thừ vào trong hộp ngọc, còn hộp gỗ ngoài Cái Cửu U và Độc Vương ra thì không ai biết bên trong đựng vật gì.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.