Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Thập Lục Động, Thập Nhị Đảo Chúa

Tiểu thuyết gốc · 4768 chữ

Ân Vương hai người nhìn nhau trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, hồi lâu hướng Cái Cửu U nói: chuyện này sợ rằng vô cùng khó, Cửu U huynh cũng biết Tiêu Dao đảo chủ bảy năm trước đã cùng xứng danh với gia sư, đừng nói những năm về sau võ công của gã chỉ sợ tinh tiến đến một trình độ khó thể tưởng tượng nổi. Ngay cả ân sư cũng căn dặn môn đồ không thể tùy tiện, kiếm phiền phức trên người gã, không sẽ rất khó còn mạng trở về.

Cái Cửu U sớm lường được ý thoái thác của hai người, lão nói:

Chuyện này ta cũng rõ, y không phải là người đơn giản được xem là một trong ngủ tuyệt sánh vai cùng với Huyền tiền bối, mặc dù là vậy nhưng các đệ hãy nghĩ lại đi, hắn ta vốn là hữu nhật sứ, bây giờ kiếm thần đã không còn tại thế, một ngày y leo lên được chức vị giáo chủ kia, tu la giáo không còn chia năm sẽ bảy, một lần nữa thống nhất, thử hỏi trong chính đạo còn ai còn có sức đối kháng, chính là nổi lo cho quần hùng thiên hạ, nhân cơ hội lần này chúng ta chỉ có liều mạng một phen, diệt trừ đại ma đầu của ma giáo, tránh cho hắn ta một ngày leo lên địa vị giáo chủ, ma giáo một lần nữa hồi phục nguyên khí của năm xưa không còn là loạn thất bát tao như hiện tại, khi đó giang hồ sẽ không còn ngày yên giấc. Lão nhấn mạnh lời này hai lần, ép cho hai người họ phải suy tính một phen.

Ân Thiên Đức vốn là người từng trải, ông trầm ngâm hồi lâu nói: e rằng Cửu U huynh dám nói ra lời này, chắc hẳn trong lòng cũng đã có tính toán, chi bằng nói ra cho hai huynh đệ chúng ta cùng bàn bạc.

Cái Cửu U đáp ngay:

Được tất nhiên được, chuyện này hệ trọng khôn lường, ảnh hưởng đến sinh mệnh không biết bao nhiêu hào kiệt trong giang hồ, mong các đệ, không muốn cùng ta xây nghiệp lớn cũng không nên để lộ ra ngoài.

Ân Thiên Đức gật đầu đồng ý: đó là đương nhiên, Huyền Nguyên tông ta xưa nay chưa bao giờ bội tín với bất cứ ái, vả lại chuyện này là đại sự của cả thiên hạ, đệ đã nói ra lời này, nhất định một chữ cũng sẽ không lộ ra ngoài.

Cái Cửu U nghe được lời này nhất thời cười lớn nói: đệ đã nói ra lời này, Cái huynh cũng an tâm, trong trốn giang hồ người bội ước nhiều vô số kể, duy chỉ có người của Huyền Nguyên môn là làm ta đáng để nề phục và tín nhiệm mà thôi.

Ân Thiên Đức vốn biết hắn ta là một con cáo già, lời nói của hắn đều mang theo ẩn ý phía sau. Gã nhẹ mỉm cười, nói: mời chân huynh nói ra, kế hoạch đồ ma.

Cái Cửu U liếc nhẹ hai người làm ra vẻ mặt trịnh trọng nói: chắc các đệ cũng rõ, mỗi mười năm một lần, Tam thập lục động cùng thập nhị đảo sẽ tiến nhập tiêu dao đảo, giao nộp đồ cung phụng cho Tiêu Dao đảo chủ.

Ân Thiên Đức nghe hắn nhắc tới chuyện này tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi xen vào: không biết việc này thì có liên quan gì tới kế hoạch đồ ma lần này.

Cái Cửu U cười to, đáp: người của tam thập lục động và thập nhị đảo đã tới tìm ta.

Cả mấy người nghe được điều này đều kinh ngạc "ồ"lên một tiếng, ngay cả Lãnh Ngôn cùng với Hà Sung cũng vậy. Bọn họ thật sự khó mà tin được điều này, bởi lẻ từ trước tới nay người của tam thập lục động và thập nhị đảo rất hiếm khi đặt chân tới Nam thổ bọn chúng tuy không phải người ma đạo nhưng những việc của bọn chúng làm giết người cướp của, dụng tâm ngoan độc hơn mấy lần, nên luôn bị người chính phái thù ghét.

Cái Cửu U thu hết biểu tình của đám người kia vào mắt, hắn ta đã lường trước được biểu hiện của đám người nên chẳng lấy làm quá ngạc nhiên, hắn nói:

Bọn họ đã bị Tiêu Dao đảo chủ đè ép đã lâu, các huynh đệ trên đảo không những không phục mà càng thêm là hận thù, Cốc Linh đảo chủ, Hồ Hạo vốn trước đây cùng ta có giao tình, một tháng trước, gã tới tìm ta và muốn ta trợ giúp một tay.

Nghe lão nói tới đây Vương Thái Nhất vốn là người ghét ác như thù, gã tức giận nói: bọn người tam thập lục động và thập nhị đảo nào khác gì lũ người ma giáo, bọn chúng cầm theo binh đao chặn giết dân chúng ở khắp nơi, cướp của đốt nhà không chuyện ác nào không làm, so với bọn chúng ta còn thấy ma giáo tốt hơn mấy phần. Chẳng lẻ chân huynh thật sự muốn liên hợp cùng loại người đó sao.

Cái cứu u nghe lời chất vất nọ, nhất thời trở nên xấu hổ, y gượng cười đáp: Vương đệ, nghe ta giải thích một chút, vương đệ dù ta biết đám người đó chẳng tốt lành gì nhưng đệ thử nghĩ lại mà xem, năm xưa Huyền Chân Nhân tiền bối( chính là Huyền Nguyên Tử), cùng với Vô Danh đại sư của Tam Trúc Lôi Âm Tự cùng nhau mới có thể kiềm hãm thế chính tà phân tranh, còn như hiện tại lục phái chúng ta ai nấy đều e sợ ma giáo. Mượn thực lực của chúng ta hiện tại, nếu muốn thành đại nghiệp, không dựa vào bọn chúng là điều không thể.

Ân Thiên Đức vỗ vai Vương Thái Nhất một cái rồi nói: Tam đệ, lời của Cái sư huynh không hề sai, lục phái chúng ta từ lâu đã không còn như trước, kẻ ẩn cư, người tọa thế. Sớm đã lực không tòng ý. Muốn đánh dẹp Ma giáo, gây dựng thái bình thịnh thế là điều không thể.

Vương Thái Nhất nghe thấy sư huynh nói vậy dù không hài lòng nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn, gã nâng chén trà trên bàn ngửa cổ uống cạn, đánh ực một cái nước trà văng tứ tung lên y phục.

Nhất thời không khí nặng nề cả lên, hồi lâu sau Ân Thiên Đức nói: Cái sư huynh, ta chợt có điều chưa thể lý giải, mong Cái sư huynh có thể chỉ giáo cho.

Cái Cửu u, đáp: mời Ân đệ nói

Cái huynh, chắc là huynh đã quá coi trọng hai huynh đệ ta rồi, có chúng ta lại cộng thêm tam thập lục động và thập nhị đảo cũng không thể đủ sức đánh bại người Tiêu Dao đảo, phải biết tiêu dao đảo thế lớn vô cùng, đảo chúng tới mấy ngàn người tả hữu, ai nấy đều ẩn ẩn một thân bản lãnh, đặc biệt là đảo chủ Tiêu Dao Tuấn.

Cái Cửu U dường như đã liệu trước chẳng lấy làm bất ngờ, hắn ta lớn tiếng nói: lời của đệ quả không sai, rồi liếc mắt nhìn qua Vương Thái Nhất dụng giọng hoà khí nói: vì vậy ta đã mời tới một người, người này thường được gọi là U Minh lão nhân hay trong trốn giang hồ còn gọi với ngoại hiệu là Độc Vương Lão Quỷ.

Quả nhiên Vương Thái Nhất vừa nghe tới cái tên này, lập tức nổi dận đùng đùng, vỗ mạnh bàn một cái đứng dậy nói lớn: chuyện này chúng ta thật sự không muốn nhúng tay vào, gã quay người qua Ân Thiên Đức nói: sư huynh chúng ta nên tìm cách khác trả thù cho đại sư huynh, không thể cấu kết với tên đại ác như Độc Vương Lão Quỷ, mặt mũi của sư phụ và Huyền Nguyên môn sẽ bị chúng ta bôi nhọ.

Ân Thiên Đức hiểu rất rõ con người của gã, y cũng bị lời nói của Cái Cửu U làm cho biến sắc, trầm ngâm hồi lâu, y đứng lên hành lễ với Cái Cửu U rồi quay người lại hướng Vương Thái Nhất khuyên can:

sư đệ, lòng đệ như thế nào nhị ca này còn không hiểu thấu hay sao, dù nói như thế nào đệ cũng không thể vô lễ với Cái sư huynh, cộng thêm việc này trọng hệ liên can tới võ lâm thiên hạ, không phải việc chỉ riêng của đệ hay ta.

Vương Thái Nhất khi này không chịu thua nói:

Huynh cũng biết Độc Vương Lão Quỷ đó bản tính tà ác ra sao, chuyện năm năm trước hắn đồ sát hai thôn ở thành Châu La, để nuôi dưỡng một con huyết dị thiềm thừ, ba năm sau gã hạ độc sát hại trên dưới đệ tử của Hồ Sơn kiếm phái, mới đây lại ra tay làm nhục hơn gần trăm hoàng hoa khuê nữ, tước đoạt sinh mệnh của những hài tử mới sinh để chế huyết dược, võ lâm thiên hạ không ai không hận hắn tới xương tủy.

Ân Thiên Đức lẳng lặng lắng nghe rồi đạm nhiên, đáp: điều đó ta biết, nhưng đã sao, việc trừ khử ma giáo mới là điều quan trọng, đâu có thể vì nhất thời mà bỏ qua cơ hội tru diệt ma giáo giải vây cho thiên hạ.

Huynh đã tự cân nhắc qua chưa, Vương Thái Nhất cau mày nói.

Đương nhiên, ta đã tự có cân nhắc.

Vương Thái Nhất nghe được lời này bỗng cười lên như điên như dại, lão nói:

Huynh, huynh thật muốn như vậy, vậy huynh chỉ nên tham gia một mình đừng nên kéo theo danh tiếng của môn phái chúng ta, cáo từ. Nói dứt lời ông ấy liền phủi áo rời đi, nắm tay ông xiết chặt nghe rõ từng tiếng răng rắc.

Ông đá một cước, đá tung cả cửa khoang, trước khi bước ra, ông quay lại Võ Thế Dân nói: Thế nhi mau theo ta trở về.

Võ Thế Dân hết nhìn nhị sư thúc và tam sư thúc, chàng do dự không quyết, Ân Thiên Đức khi này đứng dậy vỗ vai chàng nói, thù cha tất báo mới là hảo nam nhi, theo ta lập công, lúc cha con tỉnh lại sẽ rất tự hào về con.

Võ Thế Dân không biết làm thế nào cho phải, chàng thầm nghĩ "nếu ta theo nhị sư thúc thì chắc hẳn bị tam sư thúc ghét bỏ, còn nếu rời đi theo tam thúc sẽ bỏ lỡ cơ hội báo thù", chàng lương lự một hồi chỉ đành vâng dạ, bày ra ánh mắt khó khắn đối với vị tam sư thúc.

Vương Thái Nhất nhìn y cười lớn nói, loạn rồi loạn rồi, sư phụ mong người hãy mau về lại tông môn, đệ tử bất lực khó lòng cam giải, nói dứt lời y quay bước thoáng cái đã ra khỏi cửa khoanh thuyền.

Cái Cửu U nghe được lời nói của ông ta lúc rời đi không khỏi nghĩ thầm: chẳng lẻ Huyền Nguyên Tử ông ta còn sông hay sao. Trong mắt của gã ta hiện lên vẻ rối loạn.

Trong thuyền ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta trầm ngâm không nói, đợi hồi lâu, Ân Thiên Đức, cười xấu hổ nói: Cái sư huynh thật là xấu hổ khiến huynh phải chứng kiến cảnh này, rồi y quay người lại kéo Võ Thế Dân ngồi xuống nói, con rất tốt, rất tốt. Nam nhân có thù tất báo mới chính là nam nhân.

Võ Thế Dân, chưa từng một lần được nhị thúc của hắn khen ngợi, nhưng khi này được khen ngợi lòng chàng chẳng thể lấy làm vui, chàng cuối gầm mặt xuống cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

Chàng vốn được bảo bọc trong vòng tay của các sư thúc từ bé, có lẻ lần này khiến tâm tính của chàng đổi khác hoàn toàn.

Ở một bên Ái Mình, một mặt giả vờ dọn dẹp, nhưng bọn họ nói gì với nhau cậu đều nghe rõ mồn một, lời vừa rồi của Ân Thiên Đức làm cho cậu phát buồn nôn, nói thầm trong lòng: nam nhi gì chứ, một lũ người mở miệng là chính đạo làm việc quang minh lỗi lạc, hôm nay ta thấy hành động âm mưu còn không khác chó mực, còn không bằng chó mực, phải nói là gì, là gì.

Cậu đang mãi suy nghĩ thì một cú đá thật mạnh hướng phía mông cậu mà đá tới, Ái Mình không kịp né, một cước kia rất nặng đá cậu lăn quay mấy vòng, cậu la lên úi chao một tiếng, vừa quay lại tên đại đệ tử của Cái Cửu U đã nắm cổ cáo của cậu nhấc lên quát lớn: ngẩn ngơ cái gì, mau cút ra ngoài cho ta.

Ái Minh khi này phải ngậm cơn tức trong người cậu vâng dạ lồm cồm chạy đi.

Ân Thiên Đức nhìn bóng Ái Minh chạy ra ngoài, không khỏi quay qua hỏi Cái Cửu U một câu, tiểu tử này không quá giống người làng thuyền, hắn cũng đã nghe được những điều của chúng ta nói ban nãy, chi bằng, chi bằng..

Cái Cửu U, ngắt lời y nói, tiểu tử này ta cũng nhìn ra, chẳng qua không có điểm nào giống người võ lâm, hay của bất kì một môn phái nào, chỉ là một tiểu tử nhà quê mà thôi, không cần quá để ý.

Ân Thiên Đức dù vậy vẫn nói thêm: vạn vô nhất thất, người làm đại sư vẫn nên cẩn trọng là chính.

...

Mặt trời dần xuống núi, thay vào đó là màn đêm đen tỉnh mịch, chợt một con thuyền lớn, đón gió lướt thật nhanh tới, trên thuyền kia đèn đuốc sáng trưng.

Để lộ mấy chục thân ảnh to cao, vạm vỡ đang đứng phía trên.

Con thuyền kia ngày một đến gần, thuyền gia lần đầu tiên gặp cảnh này còn tưởng là đạo tặc toan nhảy xuống nước bỏ trốn, cũng may cho lão, Cái Cửu U ra kịp lúc ngăn lại, hắn ta và nhị vị của huyên nguyên môn cùng lúc bước ra đứng chặn trước mũi thuyền, dường như đang chờ đợi đám người kia tiến tới.

Khia này con thuyền kia đã tiến tới rất gần chỉ còn cách mấy trượng, ánh sáng trên thuyền đủ để Ái Mình trông rõ bộ dạng của những người kia.

Bọn người này bí ẩn lạ thường, tên nào tên nấy khoắc trên mình một bộ hắc bào, râu quay nón xếch ngược, khuân mặt người nào người nấy giữ tợn, trong tay lăm lăm binh khí, kẻ mang trùy kẻ cầm đại đao, có kẻ còn mang theo đoản côn đen bóng càng làng tăng thêm vẻ hung dữ của bọn chúng.

Hai chiếc thuyền nhanh tróng tiến sát vào với nhau, những tên hắc y nhân này, nhún nhẹ gót chân, nhảy qua thuyền bên này, động tác vô cùng ung dung, dù thân hình bọn chúng to lớn là thế nhưng khi đáp chân xuống thuyền cũng không khiến thuyền bị rung lắc, có thể thấy bọn họ đều là con nhà võ, lại không hề thấp.

Bọn người này vừa xuống thuyền, hời hợt ra lễ với Cái Cửu U một cái rồi lập tức tiến vào khoang thuyền, từng bóng người bước vào.

Ái Minh thầm đếm, đủ mười sáu tên, không thừa không thiếu, phía thuyền bên còn lại mấy mươi người có lẻ chỉ lạ bộ hạ của bọn người này.

Cậu khi này thầm nghĩ: thanh thế của bọn người này lớn như vậy chắc hẳn là người của Tam thập động cùng với nhị thập đảo, một khi ta đặt chân lên Tiêu Dao đảo, phải bằng mọi giá tìm gặp nghĩa phu, báo tin cho ông biết mới được.

Cái Cửu U nhìn từng người tới, ông tỏ vẻ hoà ái nói: tiếp đãi chậm trễ xin các vị lượng thứ.

Tên đại hán đi đầu danh vọng gã lớn nhất, gã là động chủ Đại Yêu động tên là Phạm Thiết, phía Nam có tổng cộng 18 động và 6 đảo , động của y chính là động lớn nhất trong 18 động này. Võ công của gã cũng chẳng kém là bao so với các hảo thủ số một của các môn phái nam thổ.

Tiếng nói của y trong đêm tối vang dội như sấm:

Lão huynh khách khí rồi, có chuyện cùng bàn chỉ lão huynh cứ phân phó, hắn chỉ tay về từng gã hắc y nhân mà giới thiệu lai lịch của bọn họ, có kẻ là đảo chủ có kẻ chỉ là đảo phó.

Nghe hắn giới thiệu xong Cái Cửu U không khỏi hỏi, linh cốc đảo chủ đâu, tại sao chỉ có các vị, những người khác không nguyện y tham gia chăng ?

Phạm Thiết cầm lấy vò rượu trên bàn uống ừng ực, rượu chảy loang lỗ ra áo, gã khà lên một tiếng thoải mái khen, rượu ngon, rồi nói: nào đâu có, các huynh đệ 36 động 12 đảo, nhất khí liên chi, đồng lòng làm theo lời Cửu U huynh chỉ là để tránh tai mắt của người Tiêu Dao đảo nên mới tới trừng vậy người, rồi quét mắt về phía hai người Ân Thiên Đức và Võ Thế Dân, thấy một người ăn mặc theo lối đạo sĩ người kia lại ăn mặc giống như một thư sinh, trên y phụ không có đề tiêu ký của thiên kiếm môn, thì nhăn mày biểu tình dò xét.

Cái Cửu U trông thấy ánh mắt gã, sợ hai bên bất hoà liền mở miệng giải thích: Ồ, ta quên tới thiệu cho Phạm đệ, vị này chính là Thiên Đức đệ, một trong thấp hiệp của Huyền Nguyên môn, ngoại hiệu trên trốn giang hồ chính là Song Bút Khai Sơn. Rồi

hắn ta lại chỉ vào Ân Thiên Đức mà giới thiệu, tiếp sau chỉ vào Võ Thế Dân nói: " còn đây chính là điều nhi Võ Thế Dân, chính là nghĩa tử của Võ Chu Sơn huynh. Đều là người một nhà cùng chung trí hướng diệt trừ Tiêu Dao đảo chúa.

Hắn không giải thích còn đỡ vừa giải thích xong, đôi mắt của Phạm Thiết và mười mấy người kia liền lộ hung quang, gã hừ lạnh một tiếng, nhớ lại năm xưa nhiều lão đệ thân cận cuả gã đều chết trong tay của những thất hiệp Huyền Nguyên tông ân oán trùng phùng mặt đỏ tim nóng, gã trực tiếp rút đại đao vác trên lưng xuống chỉ thẳng vào mặt Ân Thiên Đức quát mắng: bao nhiêu động chúng của ta chết chính là trong tay của đệ tử Huyền Nguyên môn các ngươi, không ngờ ta chưa tới gõ cửa các ngươi đã muốn nộp mạng tới, hay lắm hay lắm, là chê mạng quá dài hay sống đủ lâu.

Cái Cửu U thấy thế lập tức vọt tới cầm chặt tay gã nói: Phạm đệ nghe lời ta không được lỗ mãng sẽ hỏng đến chuyện lớn.

Ân Thiên Đức lúc này nhướn mày sau đó là cười nhạt nói:

Không có chuyện gì, ta cũng muốn thử bản lãnh của các hạ như thế nào, lại dám khinh bạt người huyền nguyên môn ta như vậy.

Cái Cửu U quanh sang nhìn y, gã liền đoán ra dụng ý, chỉ đành thiệt dài, hắn thầm nghĩ "đối với những kẻ hữu dũng vô mưu này, chuyên làm việc lỗ mảng chỉ có chịu khuất phục khi đó mới ngoan ngoan nghe lời, thôi vậy để tên họ Ân này biểu diễn một chút cũng chẳng ảnh hưởng đến kế hoạch lần này của ta"

Thất hiệp Huyền Nguyên môn, quần hùng thiên hạ không ai không biết, luận võ công hay đức độ đều khiến cả thiên hạ bái phục, còn đám người 36 đảo và thập nhị động kia, rất ít qua lại trong trốn giang hồ, suốt ngày chỉ lo chém chém giết giết, không cướp của giết người cũng ta tranh ngươi đoạt, tranh dành địa phận, nữ nhân, đương nhiên cũng từng nghe qua danh hào của thất hiệp nhưng đều hỉ mũi coi thường.

Cái Cửu U, nhìn qua Ân Thiên Đức khẻ gật đầu nói: điểm đến là dừng, nói dứt lời tung người nhảy ra mũi thuyền.

Ân Thiên Đức lúc tay tay không binh khí, một bộ tư thái ung dung như dạo chơi trên hồ thủy ba.

Đám người 36 động thập nhị đảo lục tục bước ra, bọn người này làm ác đã quen, thuộc hạ dưới trướng tên nào tên nấy tay đều nhuốm máu, thuộc hạ có tám phần mười đều chết trong tay của các đệ tử Huyền Nguyên tông, vừa thấy Phạm Thiết đứng ra giao thủ với Ân Thiên Đức thì đồng thanh reo hò cổ vũ.

Ái Minh nhìn đám người ngoài kia, lúc này thầm nghĩ: các ngươi cùng xông vào đánh nhau cùng một lúc càng tốt, ta sẽ nhân cơ hội đó đốt chìm thuyền của các ngươi, chỉ có điều những người vô tội trên thuyền kia cũng vì các ngươi mà mất mạng, thôi, thôi không nghĩ nữa, trước xem bọn người các ngươi đánh nhau đổ máu trước.

Phạm Thiết khi này nhìn thấy bộ dạng của  Ân Thiên Đức, cho rằng y coi thường mình, đã không nhịn nổi, gã vung đại đao chém liên tiếp mười mấy đao, khí lực cực mạnh, trong đêm đen yên tỉnh chỉ nghe từng tiếng vù vù cắt gió, mặc dù thuyền có treo rất nhiều đèn đuốc đủ chiếu sáng vị trí đứng của hai người nhưng ánh đao quá nhanh, chỉ nhìn thấy một bóng đen lúc ẩn lúc hiện.

Ngược lại Ân Thiên Đức không có ý ra tay, y né trái né phải dễ dàng tránh thoát từng đường đao hung hiểm kia, đánh hơn hai mươi chiêu, Ân Thiên Đức chợt cười lên một tiếng, y dùng giọng điệu chế diễu nói: các hạ, ngươi không phải đối thủ của ta, đánh chỉ tốn thêm thời gian mà thôi.

Nói rồi, y móc ra từ sau lưng một đôi phán quan bút, vù vù hai tiếng, đôi phán quan bút trong khoảnh khắc đã kẹp chặt lấy đại đao của Phạm Thiết.

Gã ta hốt hoảng toan thu đại đao lại, nhưng dù cố sức đến đâu cũng không thể thu hồi, chẳng khác nào bị một tảng đá lớn đè lên, gã cắn răng hít mạnh một hơi, gồng sức đến nổi gân xanh nổi đầy mặt.

Đúng lúc này tiếng cười mỉa mai của Ân Thiên Đức vang lên bên tai gã, chợt đại đao nhẹ bỗng, theo quán tính gã loạng choạng, liên tiếp lùi lại phía sau, gã thầm nghĩ trong lòng " hỏng bét, nếu như giờ khắc này ta mà ngã ngửa ra phía sau, chẳng khác nào tự mình hại mình, chắc hẳn sẽ bị đám động chúa cười chê"

Nghĩ thế, gã bèn mượn thế lộn mấy vòng ra sau tiêu trừ đi quán tính, vừa mới thở hắt ra một hơi, chợt cảm thấy trước ngực có một luồng kình phong ập đến, nhìn lại thì ra là đôi phán quan bút kia như hai mũi xạ tiễn đang đâm tới.

Trong  lúc ngàn cân này gã hét lên một tiếng lớn: khu động đại đao thành những vòng tròn che chắn trước ngực, trong đêm tối nghe rõ từng tiếng đao bút chạm nhau phát ra những âm thanh chua chát cùng với những tia lửa u linh,

Ân Thiên Đức không hổ là bậc danh gia võ học, ông biến chiêu mười phần linh hoạt khi hư chiêu khi hữu chiêu, khi hữu hình khi vô hình, ép Phạm Thiết không ngừng lùi lại phía sau, hai người giao thủ thoáng chốc đã qua lại hơn hai mươi chiêu.

Phạm Thiết rõ ràng rơi vào hạ phong, chỉ đỡ không công, trên trám gã giờ khắc này lấm tấm những hạt mồ hôi to như hạt đậu.

Ân Thiên Đức nào cho gã nghỉ ngơi, một lần ra chiêu, Khai Sơn Tích Địa, đôi song bút ép chặt tới ngực của Phạm Thiết mà lao tới.

Thấy thế bút uy mãnh, gã hết cách chỉ đành dơ ngang bản đao ra đón đở, gã lại không ngờ rằng đó chỉ là hư chiêu của Ân Thiên Đức, đôi song bút chỉ cách lưỡi đao trừng độ ba tấc, liền chia làm hai hướng, một đâm xuống bụng một đâm tới cổ.

Một hư chiêu đã khó đón đỡ, nay chiêu thế lại càng thêm hung hiểm, thấy tình thế cấp bách này, gã chỉ còn cách nhảy lùi về sau, cước pháp gã rất nhanh nhưng nào thể so song bút nhanh.

Gã biết khi này đã hết cách chống đỡ, gã gầm lên giận giữ, ném thẳng đại đao trong tay tới trước ngực Ân Thiên Đức, hai tay dơ cao toan chụp lấy đôi phán quan.

Ân Thiên Đức, thấy hắn ta thẳng tay muốn đoạt mạng mình, hừ lạnh một tiếng, nghiêng người sáng trái né chiêu, đôi phán quan bút lúc này như con cá chạch tránh thoát bàn tay to lớn của Phạm Thiết, đánh lên người gã.

Gã ta chỉ kịp rên lên một tiếng đau đớn, sau là cảm giác tê rần ở nơi gáy, một chiêu "phán quan chấn địa" của Ân Thiên Đức kia, nặng tựa như núi cao giáng xuống, một đòn này cũng phải tới trăm cân lực đạo, cũng may cho y biết chừng mực chỉ sử ra hai thành nội lực nhưng cũng đã khiến Phạn Thiết miệng học máu tươi, loạng choạng té gục xuống sàn, trận giao thủ không tới ba mươi chiêu, ngay cả chéo áo của Ân Thiên Đức, Phạm Thiết cũng còn chưa đụng tới.

Trong mười lăm người này có vài kẻ giao tình không tệ với Phạm Thiết vội tiến tới nâng gã dậy, bọn họ  bị một màn vừa rồi của Ân Thiên Đức làm chấn kinh rồi, chẳng kẻ nào dám nói một lời, khiến cho cả không khí tĩnh mịch hẳn lên.

Được đám người đỡ vào bên trong, sau khi hồi phục Phạm Thiết gắng gượng đứng lên, gã nhìn thấy Ân Thiên Đức đạo mạo đang nhìn gã mỉm cười thì trong lòng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng cho mười lá gan gã cũng chẳng dám đánh nữa, chỉ thêm mất mặt xấu hổ thêm mà thôi.

Cái Cửu U thoáng nghĩ: thiên hạ đồn đoán quả không sai, người này kế thừa tới bảy, tám thành y bát của Huyền Nguyên Tử chân nhân quả nhiên lợi hại".

Ân Thiên Đức, thấy ánh mắt dò xét của Cái Cửu U, thì cười nhẹ nói: Cái huynh, chắc lẻ bây giờ nên nói đến chuyện chính thì hơn.

Cái Cửu U biết mình thất thố vội cười trừ nói: các vị, luận bàn đã xong, không nên tốn thêm thời gian, diệt trừ tiêu Dao đảo chúa mới là việc chính, các vị có cao kiến xin mời nói ra.

Mấy vị động chủ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, lục tục nói: chúng ta cho rằng, để Cái huynh cùng với nhị vị của Huyền Nguyên tông bày ra cao kiến, chúng ta làm theo thì sẽ tuyệt diệu hơn.

Đúng vậy đúng vậy.

Bộ dáng của đám người chợt trở nên ngoan ngoãn lạ thường ngay cả Cái Cửu U cũng phải cười thầm trong lòng.

Điều này cũng dễ lý giải, trong số bọn họ, Phạm Thiết võ công là cao cường nhất công bị đánh ra nông nổi vậy, tự thân tìm lấy phiền phức còn không biết sống chết thế nào hay sao.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.