Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Chưởng Môn Lòng Mang Đại Sự

Tiểu thuyết gốc · 5328 chữ

Sáng sớm ngày thứ hai, Võ Thế Dân đang đứng tại một mỏm đá huy quyền, chợt nhìn thấy phía xa xa, một bóng người mập mạp, vác trên lưng một bàn cờ lớn vội hô hoán: Tam sư thúc, Tam sư thúc đã trở về rồi.

Vương Thái Nhất, cho dù bộ dáng béo tốt lạ thường lại vác trên lưng một bàn cờ bằng sắt lớn nhưng cước bộ không hề chậm đi chút nào, thong thả chuyển mình từ ngọn cây này sang ngọn cây khác, một cái sải chân đã vượt qua mấy trượng xa.

Vừa thấy tam sư đệ trở về, Ân Thiên Đức liền kéo gã lại, nói: tam đệ rốt cục đệ đã trở về, mấy ngày qua thương thế của Võ sư ca càng ngày càng nặng, ta nhất thời chẳng biết phải làm gì cho phải?

Vương Thái Nhất biểu tình lo lắng, gã vội vã móc từ trong người ra một hộp gỗ nói: Bên trong này chưa đựng một viên Đảm xà trăm năm vật này đệ đoạt được từ một trong tam thập lục động, đây chính là cống phẩm của bọn chúng lần này muốn dâng tặng cho Tiêu Dao đảo chủ, đệ vừa nhìn thấy đã biết là vậy đại bổ để khu trục chất độc liền đoạt lấy mang về cho Võ ca và Phạm đệ chữa thương.

Nói rồi y cười lên ha ha nói tiếp: phen này bọn người nọ, chỉ sợ bị Tiêu Dao đảo chủ tru diệt.

Nghe lời này của gã, Ân Thiên Đức cũng hết đổi vui mừng, gã cầm tay Vương Thái Nhất nói: trong mấy người huynh đệ ta, đệ chính là người cẩn trọng, chu toàn nhất, nếu như ta và ca ca sảy ra chuyện gì, môn phái sau này một tay đệ phải lo lắng rồi.

Vương Thái Nhất nhăn mày nói: huynh làm sao vậy, đại ca tích Đức làm không biết bao chuyện tốt, ắt sẽ không có việc gì, huynh một thân bản lãnh kế thừa một thân ý bát của sư phụ, có thể xảy ra việc gì, còn về đệ vốn tuệ tâm thấp kém, học chẳng nổi một thành của gia sư, đành phải học cách làm việc chu toàn một chút, nếu không làm sao xứng làm một vị sư thúc sư bá trong tông, chẳng lẻ lại làm xấu danh hào thất hiệp của chúng ta.

Ân Thiên Đức nghe gã nói vậy thì cười lớn đáp: phải rồi ta báo đệ một tiên tốt, tứ đệ đã tỉnh lại rồi, chỉ tiếc một tay của đệ ấy đã bị Độc Nhân làm cho tàn phế, " Chao ôi, Bát Chảo Thần Quyền" danh trấn một phương bảo làm sao đệ ấy không đau lòng cho đặng.

Trong mấy người chúng ta, đệ với tứ đệ vốn thân cận nhất, ta thấy đệ nên đi khuyên nhũ đệ ấy một phen.

Vương Thái Nhất, nghe tin này thì mừng lắm vội đi ngay.

Bọn năm người Ân Thiên Đức cùng với Trần Thái Huyền chờ đợi bên ngoài phòng Phạm Vương không đến nửa khắc trung, thì Vương Thái Nhất trở ra với vẻ mặt cổ quái, gã cười nói: ta chọc đệ ấy sau này trở thành độc thiết thủ, đệ ấy liền đuổi ta ra, hết cách rồi, huynh xem thương thế đại ca như thế nào chúng ta cùng hợp lực chữa trị thì hơn.

Sắc mặt của Võ Chu Sơn khi này tím đen, hơi thở đứt đoạn, trên trán gân xanh nổi lên từng cục từng cục bởi khi này y đang phải gồng gánh từng cơn đau cào cấu thân xác, mấy người ở một bên không nở nhìn, đặc biệt là Võ Thế Dân chàng đã không ngủ không nghỉ mấy hôm, sắc mặt tiều tụy trông rõ, không phải mình chàng mà dường như cả Trần Thái Huyền thần sắc cũng như vậy.

Vương Thái Nhất vốn võ công trong thất hiệp là thấp nhất, nhưng đổi lại y thuật của gã được xem là danh gia.

Gã nhìn trước ngực của Võ Chu Sơn đang có từng giọt chất dịch màu đen chảy ra, thì lắc đầu buồn khổ nói: loại độc mà đại ca dính phải chính là của một con Cự Yêu Mãng rất hiếm gặp của Giao tộc, nó là một trong lục thần của giao tộc.

Bộ tộc này cư trú tại các vùng núi xa xôi ở phía Bắc chúng ta, đừng nói người trong tộc cũng không được phép dẫn Cự Yêu Mãng ra khỏi tộc, nói chi tới người ngoài như lão Độc Nhân kia. Gã ngập ngừng giây lát nói tiếp: thứ độc này đã nhiễm khắp người của Võ ca, cũng may huynh ấy nội lực thâm hậu tự mình phong bế nhục thân khiến chất kịch độc không lần rộng ra thêm, cộng vợi ta và nhị ca đã đẩy bớt một phần chất độc ra ngoài.

Dù vậy chúng ta dùng tới đại pháp mà sư phụ truyền cho để cứu đại ca được hay không cũng là điều rất khó nói.

Nói dứt lời gã nhìn qua đám người trong phòng một lượt, viết lên giấy một toa thuốc, rồi lại tự mình đi bốc thuốc, loay hoay mất gần canh giờ nấu thành một thùng thuốc lớn, gã một tay nhấc thùng thuốc đặt trước giường của Võ Chu Sơn, sau đó lấy từ bàn cờ sắt mà gã vẫn luôn mang theo ra một chiếc hộp đựng quân cờ, chiếc hộp đựng quân này cũng được làm bằng sắt đặc, chưa làm hai ngăn, ngăn trên đựng quân cờ, ngăn dưới đựng đủ loại kim châm. Gã bấm đốt ngón tay một hồi, hít mạnh một hơi nói: tốt rồi, đã đến lúc.

Vừa dứt lời, thủ pháp cực nhanh, gã vuốt nhẹ một cái 72 mũi kim châm trong hộp quân đã cắm cả lên người của Võ Chu Sơn, các mũi châm trải dài từ đầu cho đến gót chân y.

Gã lại hít mạnh một hơi, nâng thân hình của Võ Chu Sơn từ từ thả vào thùng nước.

Cả mấy người ngoài Trần Thái Huyền ra đều biết y thuật của Vương Thái Nhất cao mình nhưng lại chẳng biết gã đang làm gì, ai nấy đều lo lắng vô cùng.

Khi này Trần Thái Huyền bèn giải thích: mọi người không cần phải quá lo lắng đâu, Vương đại ca, huynh ấy dùng kim hút chất kịch độc trong cơ thể của Võ đại ca ra bằng phương pháp, châm 72 loại kim châm có lớn nhỏ khác nhau vào 36 đại huyệt và 36 tiểu huyệt trên người võ ca, ở các nơi tâm, phế và phổi. Rồi đến các mạch trên mặt, cánh tay cổ tay, bàn tay, rồi lại đến cẳng chân, lòng bàn chân.

Vốn những cây kim kia được làm rỗng, huynh ấy chuẩn bị thùng thuốc lớn kia, bởi lẻ thuốc sẽ từ kim rỗng đi thẳng vào huyệt đạo còn máu độc sẽ được hút ra.

Các danh y trong thiên hạ gọi thủ pháp này là hoán vị giải.

Muội vốn tưởng thủ pháp này đã thất truyền không ngờ lần này được Vương ca biểu diễn thật là vinh hạnh. Ngoài thủ pháp phải nhanh lẹ còn cần sự khéo léo, các kim còn phải hạ xuống phải đủ sâu, đủ mạnh.

Mọi người nghe nàng giải thích tỷ mỹ như vậy trong lòng bớt đi một phần lo lắng. Càng là khâm phục Vương Thái Nhất. Vẫn nghe thiên hạ đồn thổi ý thuật của y rất cao nhưng lại không nghỉ là cái mình tới như vậy.

Chỉ thấy không lâu sau, Vương Thái Nhất vỗ nhẹ một cái lên người Võ Chu Sơn, 72 ngọn kim kia cùng lúc bay ra, rơi cả vào chậu đồng bên cạnh. Một lớp khói đen từ chậu đồng bay lên, cùng với một mùi tanh tưởi gớm ghiếc.

Tất cả ngọn kim từ màu bạc chỉ trong tích tắc đã hoá đen, màu đen của máu độc.

Vương Thái Nhất quan sát kim châm một hồi, gã hơi nhăn mày một chút rồi quát: Động Thủ.

Gã dẫn đầu bắt quyết, ba người Ân Thiên Đức, Lý Thiểm Thiểm, Khánh Chi Dân cùng động thủ theo, cả bốn người chia nhau theo phương vị Đông Tây Nam Bắc, bốn phương, hữu chưởng đồng thời duỗi ra, nội lực của bốn người truyền vào lập tức làm nước trong thùng dậy sóng, thùng gỗ lúc bay lên lúc hạ xuống, nước trong thùng từ màu đỏ tươi, trải qua từng khắc từng khắc một đổi sang màu tía.

Khi này trên đỉnh đầu của Võ Chu Sơn đang từ từ bốc lên từng làn sương trắng, mất đến ba ngày ba đêm, bọn họ mới thu tay lại ai nấy đều thần sắc mệt mỏi, da mặt trắng bệch.

Võ Thế Dân, lo lắng ngó vào bên trong thùng gỗ, khi này nước bên trong đã cạn đến bốn thành, để lộ nửa người trên rắn rỏi của Võ Chu Sơn.

Bọn người ai nấy đều mừng rỡ khi này sắc diện của Võ Chu Sơn đã hồng nhuận, trước ngực một dấu ấn bàn tay đen tím đã nhạt đi hơn phân nửa.

Vương Thái Nhất dù kiệt quệ nhưng cũng cắn răng đỡ Võ Chu Sơn lên giường kiểm tra thương thế xong một lượt mới chịu đóng cửa bước ra ngoài.

Cả mấy người khi này ai nấy đều mệt mỏi, chân khí hao sạch, nhưng càng là nổi lo lắng không yên.

Vừa thấy Vương Thái Nhất đi ra vội hỏi: Tam đệ thế nào rồi, thương thế đại ca hiện giờ ra sao.

Vương Thái Nhất thở hắt ra một hơi, lắc đầu buồn bã nói: tính mệnh huynh ấy hiện giờ không có gì đáng lo, chỉ là khi ta bắt mạnh lại cho huynh ấy mới phát hiện ra, chất độc đã ngấm vào gân cốt, vừa rồi sử dụng đại pháp kia chỉ có thể khu trục được tám thành.

Chỉ là, chỉ là là nếu như trong vòng một năm sau không cứu chưa kịp thời, chỉ sợ chỉ sợ , càng nói về sau giọng y càng trở nên ảo não.

Trần Thái Huyền là người không kiềm lòng được nhất nàng vội hỏi: Vương ca, nếu một năm không cứu chữa được, Võ Chu ca sẽ làm sao.

Vương Thái Nhất nhìn nàng lắc đầu nói: rất có khả sẽ năng huynh ấy sẽ trở thành một người tàn phế.

Mọi người nghe thấy lời nói sau cùng này dường như không dám tin, huynh đệ bọn họ nương tựa vào nhau, bái nhập sư môn, ngày ngày luyện quyền, múa kiếm cùng nhau, khắng khít không kém huynh đệ ruột thịt, ban đầu bọn họ trông thấy sắc diện của Võ Chu Sơn hồng hào, tươi nhuận, còn cho rằng thương thế đã tốt hơn không ít, nào có thể dự liệu, được chuyện này.

Lý Thiểm Thiểm cùng với Trần Thái Huyền , 2 nàng vốn hạo tâm tổn lực, chợt nghe thấy tin này đã ngất đi.

Về khía Ân Thiên Đức, Khánh Chi Dân cùng với Võ Thế Dân ba người suy sụp ngã ngồi ra đất.

Hồi lâu Ân Thiên Đức cố đứng thẳng người lên, nói: Tam đệ cùng với Ngủ đệ hãy mang lục về cùng Trần muội đi tịnh dưỡng.

Đợi hai người rời đi, ông quay qua Võ Thế Dân nói: con cũng đi về tịnh dưỡng đi, đêm nay ta có chuyện muốn nói với con.

Nhìn bóng lưng mấy người rời đi. Ân Thiên Đức chậm chậm quay lại phòng của Võ Chu Sơn, y nhìn chằm chằm vào võ Chu Sơn mà nói: đại ca hãy yên tâm dưỡng thương, bằng mọi giá phải đòi lại công đạo cho đại ca, nói dứt lời y lẳng lẳng nhìn ngắm khuân mặt của Võ Chu Sơn, người vốn được y kính nể hơn cả.

.......

Nói về Ái Minh, chàng rời dòng Tô Thanh đi ngược lên phương Bắc liên tục chuyển qua chuyển lại ba chiếc thuyền khác nhau, lẫn tránh đám người Thiên Kiếm môn, dù gì bọn chúng trước đây cũng đã nhìn thấy gương mặt chàng. Tránh cho ngày đêm thương nhớ không bắt trâu cũng bắt được nghé.

Ái Minh tâm trạng lúc này không tốt cậu lẳng lặng nhìn sóng nước mênh mồng mà thở dài, cậu thầm nghĩ: không biết lão ta có sao không?

Lão mà cậu nhắc tới chính là lão Độc Nhân, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, từ khi lăn lộn trốn giang hồ người thứ ba khiến cậu quý trọng chính là lão Độc Nhân.

...

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên: Thuyền gia mau dừng thuyền lại. Rồi một khúc cây lao thật nhanh, lướt ngang qua mặt cậu, Ái Minh nghe tiếng hét này thật quen thuộc, vội nhìn ra không khỏi hoảng sợ, người vừa phóng cây lao kia chính là trưởng môn Thiên Kiếm môn.

Rồi một để tử đứng bên cạnh lão lại hét lớn: này thuyền gia ngươi điếc hay sao, còn không mau cho dừng thuyền lại.

Thuyền gia nghe tiếng chửi mắng thì tức giận bước ra, vừa nhìn thấy sắc diện hung giữ của mấy người, tên nào tên lưng đeo kiếm sắc, nào dám không nghe lời, lập tức chuyển hướng cho thuyền cập vào bờ.

Hà Sung sắc diện âm trầm tức giận nói: thật là không thể nào ngờ được, lão già Độc Nhân kia còn có thể trốn thoát khỏi tay của chúng ta.

Ái Minh biết là người Thiên Kiếm môn tới, lòng chẳng khác nào kiến nằm trên chảo dầu nóng, sợ bọn chúng phát hiện ra toan nhảy xuống nước bỏ trốn, vừa mới nghe thấy lời của Hà Sung cậu liền thay đổi chú ý, rón rén thò tay vào rõ cá treo bên khoang, lấy bùn lau lau lên y phục và mặt mũi.

Lúc này Cái Cửu U, hừ lạnh nói: hừ không phải là do các ngươi chủ quan, không phải vậy lão ta còn có thể chạy.

Hà sung không cho là đúng, gã ta vốn là đại ca nhưng trước khi lâm trung sư phụ gã là, Cự Kiếm Phòng Hầu, Hán Chung Linh, lại giao chức vị trưởng môn cho Cái Cửu U từ đó hai người càng ngày càng trở nên bất hòa.

Gã ta nói: chẳng lẻ không phải do ngươi sợ chất kịch độc của con Thanh xà kia hay sao.

Cái Cửu U bị gã ta nói đúng tim đen không biết chối cãi như thế nào, hừ lạnh một tiếng. Dạo bước đi vào khoang thuyền lão thầm nhớ lại cái đêm trăng kia, khi mấy người vây công Độc Nhân, cả bốn người đều là hảo thủ một phương, còn có hai người như là Võ Chu Sơn và Phạm Vương, một phen chật vật giao thủ, hai người danh gia kiếm tông như hai người chịu thương thế không rõ sống chết. Vậy mà lại để Độc Nhân chạy thoát, càng khiến lão tê da đầu hơn cả là con thanh xà kia, nọc độc của nó thật kinh khủng, lão nhớ lại thứ nọc độc kia thật khiếp đảm.

Bọn người Thiên Kiếm môn dường như đã rất mệt mỏi vừa vào khoang thuyền tên nào tên nấy liền lăn ra ngủ thiếp đi.

Ái minh sợ bọn chúng phát giác ra bèn phải giả trang thành phu thuyền, trong đêm đen, cậu đánh ánh mắt vào trong khoang thuyền nơi mà đám người Thiên Kiếm môn đang ở, chỉ thấy trong khoang đèn đuốc vãn đang thắp sáng, cả mấy người ai nấy sắc mặt trầm trọng dường như có sự tình nào đó rất nghiêm trọng.

Chẳng qua bao lâu Hà Sung dường như không chịu nổi mở miệng hướng Cái Cửu U đang khoanh chân điều tức mà hỏi: sư đệ trưởng môn, bây giờ lão độc nhân đã bị người của tu la giáo cứu thoát, bước tiếp theo ta thấy nên về tông môn, mấy ngày qua long đong trên sông nước, thân già của ta đã sớm chẳng chịu nổi nữa rồi. Giọng điệu gã ta mang theo mấy phần chế diễu.

Còn Ái Mình ở bên ngoài nghe thấy lão Độc Nhân được người của bản giáo cứu thoát, chợt cậu cảm thấy như chút bỏ được một gánh nặng trong lòng.

Chợt tiếng hừ lạnh của Cái Cửu U khiến cậu giật mình, lão từ từ mở mắt, liếc nhìn Hà Sung một cái nói: tà giáo, Kiếm Thần mất tích, Tam Vương Sứ Hướng Vấn Thiên và lão Độc Nhân đều mang thương thế.

Đây là cơ hội có một không hai. Ta đã hẹn ước các huynh đệ của ba mười hai động, và thập nhị đảo chủ sẽ tiến hạ Tiêu Dao đảo. 

Vừa nghe lời này, các đệ tử, ai nấy đều hiện lên vẻ mặt vô cùng khó coi, Lãnh Ngôn vốn ít nói nghe được cái tin này cũng hỏi lại: đây là điều không thể, trưởng môn nên cân nhắc lại.

Đừng nói là Hà Sung, hắn ta lập tức vỗ bàn quát lớn: Cửu U ngươi điên rồi, đây là ngươi muốn tông môn rơi vào thế tất diệt mà.

Cái Cửu U, nhìn qua mặt đám người, chẳng khác nào đang nhìn một đám người ngu, gã tự tin nói:

Giết chính là giết việc gì phải cân nhắc, tên đó chính là một đại ma đầu, Thiên Kiếm môn chúng ta sẽ là người đầu tiên lập hạ đại công với chính giao, dương danh thiên hạ, lại nói gã Độc Nhân kia đến chiến phần mười là được bọn chúng cứu đi. Chính ta còn có suy đoán Hướng Vấn Thiên cũng đang tại nơi đó, các người thử nghĩ xem, một mẻ bắt trọn, đại công như thế hỏi người thiên hạ ai mà không tin phục Thiên Kiếm môn ta.

Ái Minh nấp bên vách nghe từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, khi nghe tới tin nghĩa phụ rất có thể đang ở cùng đám người Tiêu Dao đảo chủ thì vô cùng vui mừng, cậu thầm nghĩ: gã Cẩm Thạch kia từng nói Tiêu Dao đảo chủ chính là Kiếm Thần đại danh đỉnh đỉnh là một trong ngủ tuyệt, ông ta lại là Tả Nhật thánh sứ của tu la giáo, nghĩa phụ được ông ấy bảo bọc tính mạng chính là không đáng lo. Trong đầu cậu bây giờ hiện lên một ý nghĩ chính là bám theo đám người này, phá hủy âm mưu của bọn chúng đối với Tiêu Dao đảo chủ. Khi này cậu lại càng trở nên cẩn trọng đến thở cũng không dám thở mạnh, cậu lẳng lặng lắng nghe nhưng khi này Cái Cửu U đã không muốn nói nhiều đến chuyện này y khép hờ đôi mắt, bắt đầu tịnh dưỡng.

Mặc cho 2 vị huynh đệ là Lãnh Ngôn, Hà Sung và mấy tên đệ tử ngồi ở một bên lo lắng

Ái Minh ngồi đó nghe ngóng hôi lâu, chẳng thấy có thứ gì thú vị, bèn tựa vào vách thuyền, lấy tay làm gối nhìn ngắm những vì sao xa xa cho đến khi ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ái Minh đang chìm đắm trong giấc mê đẹp thì đột nhiên một cước tựa như lưu tinh từ trên trời giáng xuống.

Ái Minh đau quá vội ôm đầu kêu là " úi chao đau quá, đau quá" cậu ngước mắt lên muốn xem vừa rồi cái gì đã đánh trúng đầu mình, nào ngờ vừa ngước đầu lên xem chợt nhận ra, người vừa hạ thủ với chính mình lại là một đệ tử của Thiên Kiếm môn, người này tên là Doãn Minh.

Cậu hốt hoảng sợ rằng hắn đã nhận ra, liên tiếp lùi lại, chỉ cần hắn ta dám tiến tới cậu lập tức nhảy xuống thuyền, nhưng nào giống như cậu nghĩ tên đệ tử này hừ lạnh một cái, nói: kể ra đầu ngươi cũng rất chi là cứng rắn ăn một cước của lão gia mà không hề toắc đầu chảy máu. Hắn lườm Ái Minh, tay hữu dơ ngang cổ, hù dọa nói: còn không mau đi chuẩn bị điểm tâm cho các bản đại gia, còn dám đứng đó nhìn ta liền cắt đứt cái cổ của nhà mi.

Ái Minh vút vút lồng ngực nhẹ thở ra một hơi, liên tục vâng dạ.

Thấy Ái Minh rời đi, hắn ta vô cùng đắc ý. Trở về khoang thuyền. Cái Cửu U khi này vẫn một vẻ đạo mạo, đôi mắt nhắm nghiền, chẳng thèm đói hoài tới ai.

Chẳng mấy trốc Ái Minh đã quay trở lại, trên tay cậu mang theo hai con cá chép lớn mua được từ một lão đánh cá bên bờ, lớp vảy của chúng vàng óng, vừa nhìn là biết loại tốt.

Cậu dường như rất hài lòng đang vui vẻ bước lên thuyền, chợt cậu cảm nhận được phía sau lưng dường như có ánh mắt đang chăm chú nhìn tới mình, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba bóng người, một người trong số đó ăn mặc theo lối đạo sĩ cỡ tầm trung niên, tướng người béo mập, các theo một bàn cờ sắt. Một người khác tướng mạo uy nghiêm, đôi mắt sáng hữu thần, cầm một đôi phán Quan bút. Người đứng sau cùng là mộ thiếu niên tuổi tác xem chừng còn thua kém Ái Minh.

Bọn họ đứng cách Ái Minh chỉ một trượng, chính điều này làm cậu hoảng sợ vô cùng, từ khi được nghĩa phụ truyền thụ võ công, đây là lần đầu tiên có người tới gần cậu như vậy mà không hề phát giác ra.

Ba người nhìn y phục và khuân mặt lem lút của Ái Minh thì lầm tưởng rằng phu thuyền, chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi ung dung nhảy lên thuyền.

Chỉ thấy cước bộ của bọn người phiêu hốt ẩn dật, Ái Minh không nhin được hô" tuyệt diệu" cũng may khi này đám người kia đã lướt ra xa mấy trượng, Ái Minh lại kịp thời che miệng lại.

Chàng thầm nghĩ: với khinh công thượng thừa như vậy ba người này chắc hẳn đến từ một đại môn phái nào đó, thật sự không hề đơn giản.

Trả lời cho câu hỏi của cậu, ba người vừa bước lên thuyền đã được các đệ tử của Thiên Kiếm môn cung kính nghênh tiếp.

Cái Cửu U cũng phải đích thân ra nghênh tiếp, người chưa nói giọng nói hào sảng đã truyền ra: từ lâu đã nghe được uy danh của Ân sư đệ và Vương sư đệ, cứu dân độ thế hành hiệp trượng nghĩa, nghĩa cử cao đẹp là người chính trực ghét ác như thù, Ân sư đệ kiếm pháp, quyền pháp bao gồm cả chưởng pháp bách nghệ thông thần, một đôi song bút khai sơn phách địa thật khiến cho người người phải bái phục.

Lại nói Vương sư đệ công minh liêm chính, cứu nạn bách tính ở Sương Khê, chặt đầu quan chi phủ ở Thái Xung hồ giải oan cho một Từ gia.

Cái mỗ vô cùng hạnh ngộ, chỉ là đón tiếp có phần chậm chạp mong các vị lượng thứ cho.

Ba người tới không ai khác chính là Ân Thiên Đức, Vương Thái Nhất và Võ Thế Dân.

Đặc biệt là Vương Thái Nhất những việc y làm ở Sương Khê và ở Thái Xung ngay cả mấy vị huynh đệ trong môn còn không hay biết, vậy mà khi này Cái Cửu U lại nói ra một cách rành mạch, bảo sao Vương Thái Nhất không kinh ngạc cho được.

Ân Thiên Đức quả nhiên không biết chuyện này nhưng chỉ liếc mắt một cái, liền nhận ra nét biến hoá trên mặt Vương Thái Nhất cũng đủ hiểu, gã tiến lên chấp tay nói: Cái huynh khách khí rồi, bọn ta là người tu đạo, những lời ngọc phượng mà Cái huynh nói ra thật khiến tiểu đệ thêm xấu hổ.

Cái Cửu U, nghe vậy cười đáp:

Nào có, những lời ta nói ra toàn là trân tâm thật ý, giang hồ không ai mà không tỏ bày, người ma đạo khi thấy các đệ thì lập tức co dò chạy chín dặm xa, nào giống như ta gặp một tên ma đầu trọng thương cũng lo không nổi, khuân mặt y nhanh biến thành vẻ xấu hổ, nói tiếp:

Cái Cửu U này xin được tạ lễ trước mấy vị huynh đài của Huyền Nguyên tông, sự tình của Võ đại ca cùng với Vương Phạm đệ đệ làm cho tại hạ thật lấy làm hổ then, không biết thương thế của bọn họ hiện giờ ra sao?

Ba người nghe hắn ta nói vậy không khỏi cau mày, Ân Thiên Đức vội hỏi: chẳng lẻ Cái huynh đã để cho lão Độc Nhân chạy mất rồi hay sao? còn mong Cái huynh nói rõ đầu đuôi.

Cái Cửu U nhìn biểu tình hồ nghi của đám người, chỉ đành thở dài, kéo đám người vào trong khoang thuyển nói: bên ngoài không tiện nói, trước vào trong ta sẽ thuật lại cho các đệ nghe.

Ái minh trong lòng khi này rung động rồi, cậu thật không ngờ ba người này chính là người của Huyền Nguyên tông. Cậu vội ném hai con cá trên tay cho thuyền gia, rồi lấy cớ là vào lau dọn mà tiến vào bên trong, những tên đệ tử kia cũng không có ngăn cản, một tên thuyền phu, khuân mặt bẩn thiểu quần áo lấm lem thì có thể nhấc lên đại sự gì cơ chứ.

Ái Minh vừa tiến vào một tên đệ tử Thiên Kiếm môn liền quát mắng: vào đi, dọn dẹp nhanh một chút hôm nay chúng ta còn có khách nhân.

Cái Cửu U thấy mấy người đã ngồi ngay ngắn bèn thuật lại, lời kể của hắn ta chẳng khác nào thêu hoa trên gấm, so với lời thuật lại của Trần Thái Huyền thì sinh động hung hiểm hơn.

Mặc dù có hoa mỹ nhưng cũng chẳng khác xa là mấy

khi gã kể đến lúc đuổi theo Độc Nhân bọn người mới thẳng lưng mà nghe.

Nguyên lai bọn ta đuổi theo dấu vết của Lão Độc Nhân, đến ngày thứ hai thì bắt gặp lão ta đang ẩn trốn tại một hang động trên núi Tuyết Lĩnh, bọn ta quá đổi vui mừng chẳng nghĩ ngợi gì bèn xông lên toan bắt lão ta, nào ngờ được Thanh xà mà lão ta nuôi ẩn chứa độc dược kinh người, bọn ta vây chiến hồi lâu, trên mình con Thanh xà kia đã bị thương tích không ít, nhưng hai tên đệ tử của ta cũng đã bị chúng độc, cũng may không nặng.

Từ lúc đó ta nào dám ham chiến cố quần vũ triệt tiêu sức lực của lão và con Thanh xà, đến ngày thứ ba chỉ kém chút nữa là đã bắt được lão Độc Nhân, nhưng lại đúng lúc này không biết từ đâu, mười mấy tên ma chúng của Tiêu Dao đảo ồ ạt xông ra, bọn người chúng ta bị bất ngờ liền thất thủ 2 tên đồ đệ của ta khi trước bị chúng độc rắn, không kịp trốn liền bị bọn chúng giết chết, ngay cả ta cũng bị chúng nó chém thương mấy nhát trên mình, nói rồi ông cởi bỏ áo ngoài, để lộ hai nhát kiếm, một ở trước ngực và một ở sau lưng, sắc mặt của lão ta khi này vô cùng căm phẩn, đám người Ân Thiên Đức biết là không phải ngụy cớ, chẳng giám trách cứ thêm mất hoà khí.

Ái minh một bên chăm chú lắng nghe, cậu từng nghe Cái Cửu U trách cứ Lãnh Ngôn cùng Hà Sung kinh địch, nên lời của lão cậu chỉ có thể tin được tám thành, cậu thầm nghĩ: chắc lẻ lão Độc Nhân còn có thể được đám người tiêu dao đảo cứu đi, một phần là do đám người Thiên Kiếm môn muốn từ miệng của ông ta mà lục lọi tin tức về nghĩa phụ ta, và quả thật chính là lão trưởng môn của Thiên Kiếm môn này sợ chất kịch độc của con Thanh xà kia.

Thuật lại xong tất cả, Cái Cửu U tức giận vỗ bàn một cái nói: không phải là do đám sâu bọ Tiêu Dao đảo tới ứng cứu kịp thời, ta liền một tay chém rơi đầu lão ta, làm lễ vật dâng tặng cho Võ Chu ca cùng  Phạm Vương sư đệ.

Ba người Huyền Nguyên môn đưa mắt nhìn nhau, mày ngài nhăn lại.

Cái Cửu U thấy mấy người không nói bèn hỏi: đúng rồi ban này hai đệ còn chưa nói cho ta nghe thương thế của Võ huynh cùng với Phạm đệ, không biết hiện tại thương thế của 2 người bọn họ như thế nào?

Vừa nghe tới đây cả ba người đều cuối gằm mặt xuống, Võ Thế Dân khi này mới lên tiếng: Cái sư bá, tứ thúc thương thế không còn đáng ngại chỉ có điều gia phụ sau khi dính một chưởng kia của ác tặc Độc Nhân, thương thế ngày càng trở nặng. Cậu đột nhiên quỳ xuống trước người Cái Cửu U nói: Cái bá bá con biết người có cách, chỉ cần giết được lão Độc Nhân ta cam nguyện trả giá mọi thứ.

Ân Thiên Đức và Vương Thái Nhất thấy cậu làm ra hành động như vậy cả hai đều không thể ngờ được quát lớn: Võ nhi không được vô lễ.

Cái Cửu U vỗ vai cậu nói: không hổ cho câu hổ phụ sinh hổ tử, con đã nói vậy ta cũng sẽ chẳng giấu giếm, Ân, Vương hai đệ, ta có việc này muốn nói cho mấy đệ cùng ta thương thảo một chút.

Hai người Ân Vương nhìn nhau biết là chuyện hệ trọng, nói: mời Cửu U huynh cứ nói, chỉ cần là việc mà hai đệ làm được nhất định sẽ hỗ trợ Cửu U huynh hết lòng.

Cái Cửu U nghe vậy, lập tức ngồi thẳng dậy, hắn ta vui vẻ nói: hai đệ đã nói vậy thì coi như sự tình lần này đã thành công tới bảy thành.

Hắn ta không để mấy người chờ đợi lâu liền nói ra ý định của mình: ta muốn một lần làm nên đại sự, tu la giáo chủ hiện không rõ tung tích. Lần cuối ta thấy y xuất hiện chính là trên núi Long Hổ, của Tam Trúc Lôi Âm Tự. Có lẻ giống như thiên hạ đồn đại, trong lần tỷ thí với tiền bối Huyền Nguyên Tử, sư phụ của các đệ, hắn ta đã thân mang trọng thương, lên Tam Trúc Tự chính là cần Nhất Đăng đại sư ra tay cứu chữa, nhưng việc không thành đã tuẫn mệnh ở trên núi.

Lão hít mạnh một hơi, gân tay nổi cả lên khí khái nói: ma giáo hiện giờ chỉ còn một mình Tiêu Dao đảo chủ là cột trống trời, chỉ cần tiêu diệt được y từ nay thiên hạ liền trở nên thái bình.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.