Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Hiệp Tề Tựu

Tiểu thuyết gốc · 4002 chữ

Trần Thái Huyền, nàng cưỡi thuyền hơn 2 ngày ròng rã khi này đã tới đất Tứ Ninh.

Huyền Nguyên tông nằm trên đỉnh Thiên Phong, thuộc Phong Khê, muốn từ Tứ Ninh tới đó cần đi thêm mười ngày đường, lại chỉ có thể thuê xe ngựa mà đi, cả dãy đất Phong Khê này, khắp nơi đều là đồi núi, chẳng lấy một con sông chạy qua.

Trần Thái Huyền sau khi xuống thuyền liền thuê một cổ xe ngựa lớn, nàng giao cho gã phu xe mấy lượng vàng liền thúc dục gã phải chạy cật lực ngày đêm không ngừng nghỉ.

Mặc dù có Trần Thái Huyền một bên chữa trị nhưng y thuật của nàng không quá cao, Võ Chu Sơn và Phạm Vương lại dích phải chất kịch độc trên người. Thương thế ngày càng trở nên nặng thêm.

Đến ngày thứ tám, dưới sự thúc dục của Trần Thái Huyền cuối cùng bọn họ đã xuất hiện dưới chân ngon Thiên Phong, Huyền Nguyên tông không hổ danh là đệ nhất môn phái trong thiên hạ, đệ tử trong tông thập phần đông đúc.

Cũng may Huyền Nguyên tông chỉ nhận đệ tử tu đạo, nếu không số người bái nhập nhiều không tính nổi.

Uy danh của Huyền Nguyên Tử ai ai cũng biết, chỉ có điều mấy năm gần đây sau trận Luận Kiếm trên đỉnh Thiên Phong, thì chưa người thấy lại ông ta.

Thiên hạ người người đồn thổi không ít, có người nói ông ta sớm đã bị trọng thương trong trận luận kiếm đó và tuẫn mệnh, có kẻ lại nói, ông ta đang bế quan khai sáng một môn thần công mới.

Dù tin đồn nhiều là vậy đệ tử bái nhập cũng không hề giảm suốt mà ngày một tăng.

Về phía Trần Thái Huyền, Này vừa bước xuống xe ngựa, đã thấy có người đợi sẵn từ lâu, người này mặc một bộ đạo bào, đôi mắt hữu thần, khuân mặt đường đường chính chính, phong tư thành thục, người này không phải ai khác chính là Ân Thiên Đức, là người thứ 2 trong Thất Hiệp.

Luận tuổi tác, y lớn hơn Võ Chu Sơn đến độ mười tuổi, nhưng y bái nhập Huyền Nguyên Tử về sau nên chỉ đành nhận lấy thân phận đệ đệ,

Gã vừa thấy Trần Thái Huyền bước xuống ngựa vội khom người hành lễ nói: đa tạ ân hộ tống của Trần nữ hiệp, trên dưới Huyền Nguyên tông vô cùng cảm tạ.

Gã phong thái cẩn thận, nói năng hiền hoà dễ gần.

Nguyên trước khi thuê mã phu Trần Thái Huyền, nàng đã sớm gửi bồ câu đưa thư trở về Huyền Nguyên tông nhờ vậy mà Ân Thiên Đức mới biết mà ra nghênh đón.

Nàng những ngày này quá ư u phiền, trên khuân mặt kiều diễn của nàng khi này hiện lên vài phần mệt mỏi, nàng nhẹ đáp lễ, nói: Ân huynh không cần khách khí, chính phái chúng ta đồng khí liên chi, vả lại Võ huynh từng có ân nặng với ta, nàng liếc nhìn Võ Chu Sơn được người dùng cán khiêng vào trong, không khỏi thở dài.

Ân Thiên Đức nhìn thấy hai vị huynh đệ của mình mang thương thế nặng như vậy không kiềm được nổi lòng tức giận. Gã nghiến răng, thành tiếng ken két, qua một hồi mới nói:

Trần nữ hiệp, mạo muội cho ta được hỏi, không biết là kẻ nào ra tay làm cho hai vị sư huynh đệ của ta ra nông nổi như thế này.

Trần Thái Huyền chẳng hề dấu diếm, chậm dãi thuật lại từ đầu tới đuôi mọi chuyện. Vốn ngày đó, ta và lục muội xuống phía nam phát thiệp mừng thọ tròn bảy tuổi của ân sư, chúng ta vừa tới Tây Hồ thì liền gặp Võ Sư huynh cùng với Phạm sư huynh, nói đến đây sắc mặt nàng ta chợt đỏ ửng, Ân Thiên Đức là người từng trải vừa nhìn là hiểu ra chuyện, gã cười tỉm một cái nhưng không nói ra.

Lại nghe nàng kể tiếp: chúng muội sau khi đàm đạo hồi lâu, chợt thấy bên kia hồ đệ tử của Thiên Kiếm môn đang hớt hải chạy loạn.

Võ Chu Sơn thấy vậy vội kêu tên đệ tử đó tới hỏi dò một hồi, gã đệ tử ấy sợ chuyện không dám nói, bèn dẫn Cái sư huynh tới tìm bọn người chúng muội.

hỏi một hồi thì mấy người bọn ta mới biết được rằng, Tây Kim Bạch Hổ, Hướng Vấn Thiên đang ở núi Thiên Khuê, các vị thần tăng của Lôi Âm Tam Trúc Tự cũng xuất hiện tại đây.

Nghe được tin này bọn người chúng ta nào dám suy tính thiệt hơn, vội vã lên đường, nhưng khi chúng ta đuổi tới thật sự đã trễ, Hướng Vấn Thiên đã chạy mất.

Bọn mấy người ta đang buồn rầu thì mấy hôm sau lại nghe được tin Độc Nhân xuất hiện ở gần đó, Cái Cửu U sư huynh liền giao việc tìm kiếm tung tích Hướng Vấn Thiên cho hai vị Lãnh Ngôn và Lã Khương sư huynh rồi lập tức rời đi.

Ngày thứ 2 Lãnh Ngôn và Lã Khương sư huynh không tìm được manh mối cũng đã cho mấy vị đệ tử Thiên Kiếm môn đuổi theo,

Chúng ta lại tiếp tục đuổi theo năm ngày năm đêm, đến đêm thứ sáu thì đuổi kịp lão ta, giọng nàng nghe rất nhỏ nhẹ, dường như những chuyện mệt nhọc vừa trải qua nhẹ khác nào một túi bông mềm.

Nàng kể chẳng thiếu một chi tiết nào, Ân Thiên Đức nghe mà không khỏi nhăn mày, đợi nàng kể xong gã ta hừ lạnh một tiếng nói:

Tà ma ngoại đạo một ngày còn trên đời thì sẽ khiến một ngày thiên hạ loạn lạc, Huyền Nguyên tông ta còn một ngày nhất định sẽ trừ diệt bọn chúng.

Trấn Thái Huyền gật đầu, nàng nói: lão Độc Nhân kia chiến phần mười thật tử nhất sinh, thương thế trên người của lão ta không ít, lại thêm phía sau Cái Cửu U trưởng môn đuổi theo.

Nàng nói tới đây thở nhẹ ra mùi U Lan, tiếp tục nói: Chỉ mong có thể trừ diệt một tên đại ma đầu, giúp cho thiên hạ này bớt phần loạn lạc, sớm ngày thái bình.

Ân Thiên Đức vốn là người điềm tỉnh nhưng khi này, chứng kiến cảnh hai huynh đệ thân thiết của mình sống chết không rõ, lòng vừa lo lắng vừa tức giận, lão than thở: Tu La giáo là mầm họa trước nay của võ lâm ta, Tứ Vương cho tới Thập Nhị thánh sứ đều là những kẻ thân mang trọng tội, hành ác tàn độc.

Một Hướng Vấn Thiên, khắp nơi loạn sát, làm loạn cả võ lâm nay lão Độc Nhân kia cũng xuất thủ, thiên hạ chẳng lẻ cứ phải liên tục chịu tai ương hay sao?

Đúng lúc này một đệ tử hấp hãi chạy ra nói: sư thúc, sư thúc, Võ sư bá có chuyển biến xấu rồi, sư bá không ngừng run rẩy, nói mộng.

Ân Thiên Đức nghe thấy thế vội chạy vào phía trong, chỉ thấy khi này Võ Chu Sơn đúng thật cả người run rẩy, máu đen không ngừng trào ra, sắc mặt y đã tím đen từ lâu.

Lúc này bên cạnh y, đang ngồi một gã trung niên bộ dáng trừng ba mươi mấy tuổi, thân hình người này to béo, đôi tai gã lớn, cộng thêm khuân mặt phúc hậu, hình tượng chẳng khác mấy so với Phật đi lặc.

Nhưng khi này trán người này từng hột mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Dù vậy người nọ vẫn rất điền tỉnh, không ngừng hạ từng mũi trâm lên người Võ Chu Sơn.

Ân Thiên Hoàng cùng Trần Thái Huyền ở một bên yên tỉnh dõi mắt nhìn theo, đợi qua ước chừng phải tới nửa canh giờ người nọ mới thở phào ra một hơi, nhẹ vuốt mặt một cái.

Bộ dáng gã dường như rất mệt ngay cả việc đứng ngã lên cũng không muốn.

Đợi mấy hồi lâu rốt cuộc Ân Thiên Đức không chịu nổi liền tiến tới sát bên mà hỏi: Tam đệ, thương thế trên mình Võ đại ca ra sao rồi, chúng ta có thể giúp được gì chăng, giọng gã thấp thỏm không yên, dường như rất sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người béo mập này chính là Vương Thái Nhất người thứ tư trong hàng ngủ thất hiệp.

Dường như gã ta không hề nghe thấy lời của Ân Thiên Đức nói, lại tiếp tục hạ trâm, liên tục thay kim tới ba lần, mỗi chiếc kim trong chậu nước thuốc đều ánh lên màu đen đục, mới chịu ngưng tay.

Gã ta tù từ đứng dậy, quay người lại nói: Nhị sư ca sao, chất kịch độc trên mình của Võ sư huynh chẳng phải lầm thường, ngay cả ta cũng chỉ có thể tạm phong bế, có lẻ phải mời Thất sử muội hồi môn thôi.

Trần Thái Huyền đứng cạnh một bên Ân Thiên Đức khi này lên tiếng nói: tiểu muội, Thái Huyền xuất danh Thục Nữ Tiên Cốc xin ra mắt Thái Nhất sư huynh, muội vẫn nghe thiên hạ truyền tai nhau rằng Thái Nhất huynh có tam đại kỳ tài, đó là kỳ đạo, khinh công, và y đạo, người đời gọi huynh là Lỗ Thánh Tam Thiên Lý, nay chứng kiến ý thuật thượng thừa của huynh quả thật không sai chút nào.

Nàng cũng tinh thông qua y lý vừa nhìn qua là biết được hay dở, khi này nàng thật sự trầm trò khi chứng kiến Vương Thái Nhất biểu diễn y đạo.

Vương Thái Nhất, nghe giọng nói liền nhìn qua, sắc mặt y trở nên niềm nở lạ kỳ, đáp lễ nói: thì ra là Thái Huyền muội muội, thứ lỗi cho ta đang quá ư bận bịu, chút nữa chúng ta cùng nhau đàm đạo được chứ.

Nói rồi gã lại bái lễ với Trần Thái Huyền một cái, thủ pháp gấp gáp đỡ lấy Võ Chu Sơn ngồi dậy, hai tay đặt sau lưng y, từ từ rót nội lực của mình vào.

Trần Thái Huyền thấy vậy, nàng cũng rõ Võ Chu Sơn chúng độc không nhẹ nên cũng chẳng lấy làm phiền lòng, lẳng lặng một bên yên tỉnh chờ đợi.

Không đến nửa canh giờ, khi này sắc mặt của Vương Thái Nhất cứ mỗi một giây một khắc lại trắng thêm một phần.

Ân Thiên Đức thấy cảnh này vội tiến tới, gã kẹp chặt lấy hai bàn tay của Võ Chu Sơn, trong thất hiệp uy danh của lão so với Võ Chu Sơn không bằng, nhưng trong bảy người ai nấy đều thầm hiểu, luận võ gã là người cao nhất, bởi ngày ngày đều theo Huyền Nguyên Tử luận đạo ít khi xuất hiện trên thế tục nên y danh của gã không thịnh, ẩn ẩn còn thua kém so với các đệ đệ.

Ân Thiên Đức vận dụng nội lực truyền vào người Võ Chu Sơn khoảng trừng đốt tàn một nén nhang, mới từ từ thu tay lại.

Gã đề khí thở hắt ra một hơi, nói: Tam Đệ, có lẽ phải nhờ đệ vất vả một chuyến, đem mời các huynh đệ khác trở về. Giọng điệu y rất là nghiêm trọng.

Vương Thái Nhất, chần trở hồi lâu nói: Nhị ca, các huynh đệ khác ta có thể báo tin cho họ trở về, chỉ có điều về thất muội, chỉ sợ vượt khả năng của ta đi.

Vương Thái Nhất thở dài nói: được rồi chuyện của thất muội sẽ tính sau, bây giờ đệ hãy mời các huynh đệ khác trở về một chuyến là được.

Vương Thái Nhất, biết việc hệ trọng không dám nhiều lời, lập tức rời đi.

Trần Thái Huyền từ nãy giờ vẫn ở một bên, thấy biểu sắc của Ân Thiên Đức lộ ra như vậy thì lo lắng không kiềm được hỏi: Ân sư huynh, thứ lỗi cho tiểu muội vô lễ, tại sao huynh phải cho mời các sư huynh sư tỷ về, chẳng lẻ tính mệnh của Võ ca. Nói đến đây nàng không kiềm được, đôi mắt chợt đỏ hoe, nàng dù biết về y thuật nhưng khi này, chất độc đã đi khắp  người Võ Chu Sơn, chính nàng cũng không biết có thể cứu chữa được nữa hay không.

Ân Thiên Đức, nhìn nàng an ủi nói: tính mệnh của Võ sư ca hiện tại không đáng lo, muội đừng quá phiền muộn, gã ngừng lại giây lát lại nói tiếp: chỉ trách loại độc này không phải tầm thường, Tam đệ chỉ có thể tạm thời phong bế, ta muốn gọi các huynh đệ về bởi lẻ, gia sư Huyền Nguyên Tử truyền lại một môn đại pháp có thể mượn nội lực mà khu độc. Ta muốn dựa vào đó mà cứu chữa Võ sư huynh cùng Tứ sư đệ.

Ân Thiên Đức dường như chẳng coi Trần Thái Huyền là người ngoài, có sao liền nói vậy.

Thất hiệp mỗi người một phương, bọn họ chia nhau tới các nơi trong thiên hạ cứu khổ cứu nạn, ở trong tông bây giờ chỉ còn Ân Thiên Đức và Vương Thái Nhất thay phiên nhau quản lý sự vụ trong tông môn, những người khác đều đã rời đi, ít thì cũng nữa năm, có người đã rời đi gần 5 năm.

Chỉ ba ngày sau khi Vương Thái Nhất rời đi, thất hiệp, người thứ năm Vương Khánh Chi xuất hiện, sau là Lục Hiệp Lý Thiểm Thiểm.

Ngủ hiệp Vương Khánh Chi bộ dáng cao gầy, tay cầm phất trần, phong tư tiêu sái, khuân mặt người này hiền lành dễ gần, phía sau Vương Khánh Chi là một đôi nam nữ, nữ tử đoan trang thành thục, chính là Lý Thiểm Thiểm, nàng diện một bộ y phục trắng tinh, tuổi độ tam tuần.

Bên cạnh nàng là một thiếu niên tuổi độ mười sáu, mười bảy tuổi, khoác một bộ bạch bào điểm thêm mấy cánh hạc đen, tô rõ vẻ anh tuấn, không khác gì tú tài Phan Lang, con mắt chàng sáng ngời, đôi lông mày cong sắc lạnh, dường như chàng chỉ cần nhếch môi cười mỉm cũng khiến cho bao thiếu nữ phải siêu lòng tạc dạ.

Nhị sư huynh trong tông sảy ra chuyện gì sao, chúng ta rời núi còn chưa lâu. Vương Khánh Chi nửa đùa nửa thật hỏi.

Thiếu niên, phía sau họa theo lời của y nói: Ân thúc thúc, đúng vậy Thế Dân còn chưa có chơi đã à nha.

Chàng ta chính là nghĩa tử của Võ Chu Sơn ở trong môn vốn được các sư thúc yêu ái, muốn gì được nấy xem như là quốc bảo.

Lý Thiểm Thiểm một bên nghe chàng ta nói vậy cười khổ xoa đầu chàng nói Thế Dân không nên ham chơi nữa ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa, nhiều người bằng tuổi của ngươi đã thành gia lập thất hết rồi đó, giọng nói của nàng âu yếm chẳng khác nào từ mẫu khuyên dạy con cái.

Võ Thế Dân nghe Lý Thiểm Thiểm nói vậy, cười hì hì tự véo má mình nói: Lục sư cô, ta nào có muốn lấy vợ cơ chứ, ta còn muốn đi cùng lục cô tung hoành khắp thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình liền rút đao tương trợ.

Nàng cười nói: ngươi có suy nghĩ như vậy, Lục Cô cũng an lòng, có điều nam nhi như ngươi mà lòng không mang chí lớn chỉ sợ không có cô nương nào đồng ý chịu gã cho ngươi mà thôi.

Dương Khánh Chi nghe tới đây, không kiềm nổi gã bật cười thành tiếng nói: Chuyện kết hôn là chuyện nhỏ ta thấy Thế Dân nói đúng, một mực học sư thúc của ngươi dính vào nữ nhi trường tình chính là thiên nam địa cực.

Ân Thiên Đức vốn tính nghiêm khắc, thấy mấy người cợt nhã như vậy đã không thể nhịn nổi nữa, tức giận quát: vừa mới quay về liền không nên thân, sư phụ dạy các ngươi cái gì đã quên hết rồi hay sao.

Đặc biệt là ngươi đó, y chỉ tay vào thiếu niên tên là Vương Thế Dân nói: sư tổ hao tâm tổn trí dạy ngươi như thế nào, chẳng lẻ ngươi quên hết sạch rồi hay sao.

Đúng lúc này Trần Thái Huyền nghe bên ngoài có tiếng quát tháo, bèn dẫn theo mấy vị đệ tử bên mình bước ra xem.

Thục nữ tiên cốc vốn là môn phái của nữ lưu, các nàng vừa bước ra đã trông thấy Võ Thế Dân, chàng ta cũng nhìn về phía các nàng, chỉ một ánh mắt này của chàng ta đã khiến các thiếu nữ này như thể bị hấp hồn, bọn họ nhìn vào ánh mắt chàng ta lại vội cuối xuống nhìn mũi hài, khuân mặt bấy giác đỏ bừng.

Võ Thế Dân xuất ngoại cũng nhiều, chàng đã quá quen với những ánh mắt của các thiếu nữ đưa mắt nhìn mình như thế này nên cũng chẳng để ý là mấy, riêng chỉ có vị sư thúc trước mặt này, từ nhỏ cậu đã bị ông giáo huấn nhiều lần nên rất sợ, chỉ đành nấp sau lưng của Lý Thiểm Thiểm, miệng chàng khẽ nhúc nhích nói: Lục cô, người mau cứu con đi.

Lý Thiểm Thiểm nhìn ý phục biết người tới là Thục Nữ Tiên Cốc, thầm cảm thấy kinh ngạc, nàng thầm nghĩ: chẳng lẻ trong tông xảy ra chuyện gì hay sao, Thục Nữ Tiên Cốc, quanh năm ẩn tu rất ít xuất hiện trên thế tục, vả lại nàng ẩn ẩn thấy được vẻ mặt khó coi của Ân Thiên Đức cùng Trần Thái Huyền, nàng không giám thất lễ khom người bái lễ với đám người Trần Thái Huyền xong vội hỏi: Nhị ca trong môn chúng ta xảy ra đại sự gì chăng, muội từ khi lên núi đã thấy sắc mặt của mấy đệ tử trong môn có điểm khác lạ, chỉ là gấp quá chưa kịp hỏi?

Ân Thiên Đức lườm nàng một cái không đáp, mà quay người lại hướng Trần Thái Huyền nói: chắc Trần sư muội từ lâu không rời núi nên không nhận ra, đây là ngủ sư đệ của ta tên là Khương Chi Dân, bên cạnh là Lục sư muội Lý Thiểm Thiểm, phía sau lục muội chính là nghĩa tử của Võ Chu ca, hắn tên là Võ Thế Dân.

Nàng vừa nghe tới mấy từ sau cuối này sắc mặt chợt trở nên cổ quái khác thường, đánh giá chàng ta từ trên xuống dưới tới mấy lượt.

Nàng đang mãi quan sát, chợt thấy có điều khác lạ, vội ngước lên nhìn, chỉ thấy biểu tình kỳ lạ của những người khác đang nhìn tới mình, biết là mình vừa rồi thất thố, khuân mặt nàng ửng đỏ, lập tức quay qua hai người Khương Chi Dân cùng với Lý Thiểm Thiểm nói: từ lâu Trần Thái Huyền muội đã nghe danh, ngủ sư huynh, đạo pháp cao minh một môn "Tụ Lý Phất Trần Công" thật khiến cho sư muội cùng với người trong thiên hạ phải nể phục, nàng nói rồi lại quay qua Lý Thiểm Thiểm mà khen ngợi: Lục sư tỷ nghe danh đã lâu, tiểu muội nay mới được diện kiến, không chỉ kiếm pháp thông linh nay diện kiến còn là mỹ mạo đoan trang tuyệt luân.

Hai người Khương Chi Dân cùng Lý Thiểm Thiểm nghe nàng khen ngợi như vậy thì trong lòng vui vẻ lắm, vội cuối người trả lễ, đáp: không dám, không dám nghe danh Trần Thái Huyền sư muội đã lâu, nay mới được diện kiến, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Ân Thiên Đức thấy mấy người chào hỏi nhau đã xong, y mới nghiêm nghị nói, các ngươi muốn biết trong tông xảy ra đại sự gì sao?

Được rồi, để ta dẫn các ngươi đi xem. Nói rồi ông dẫn trước đám người, tới chỗ của Võ Chu Sơn và Phạm Vương đang dưỡng thương.

Vừa trông thấy Võ Chu Sơn và Phạm Vương sắc mặt tím đem, đang nằm trên giường bệnh, trong hai người Phạm Vương dính độc nhẹ hơn, dù sắc mặt vẫn còn tiều tụy nhưng đã tỉnh lại. Đôi mắt gã mệt mỏi nhìn lướt qua mấy người tới rồi lại nhắm nghiền.

Cả mấy người chứng kiến cảnh này khi trước còn cười nói vui vẻ nay hốt hoảng cả lên.

Võ Thế Dân vội chạy lại ôm trầm lấy thân thể của Võ Chu Sơn, gọi: nghĩa phụ, nghĩa phụ người làm sao vậy?

Khánh Chi Dân, trong tông môn, vốn gã và Võ Chu Sơn có quan hệ gần gũi nhất, cả đời gã người được gã kính trọng hơn hết trước nhất là sư phụ gã Huyền Nguyên Tử, người thứ 2 đích thị là Võ Chu Sơn.

Gã gào lên chẳng thua kém gì Võ Thế Dân, nhị sư huynh, ai ai là người khiến đại ca ra xảy nông nổi này.

Giọng gã run rẩy, do bi ai kèm thêm sự phẩn nộ.

Thấy điệu bộ phẫn nộ của gã, Trần Thái Huyền chỉ đành đứng ra kể lại tỷ mĩ giúp mọi người hiểu ra ngọn nguồn, chuyện giữa 4 người vây đánh Lão Độc Nhân thất bại phải hạ độc thủ ra sao, không hề một điểm che dấu.

Bọn người nghe ra đầu đuôi ngọn nguồn, ban đầu là kinh hoảng trước một thân bản lĩnh của Độc Nhân, xong thù nhà không thể không báo.

Khang Chi Dân khi này tức giận nói: nhị ca, đệ xin được xuống núi tìm Lão Độc Nhân kia quyết chí tiêu diệt lão.

Ân Thiên Đức nói: ngươi gấp cái gì, ta gọi các đệ về không phải vì báo thù mà trước tiên, thương thế trên mình của đại ca cần bốn người chúng ta một phen hợp lực giải trừ. Rồi như nhớ ra, y lại hỏi tiếp: đúng rồi tâm đệ đâu, Tam đệ không cùng trở về với các đệ hay sao.

Khánh Chi Dân đáp: Tam ca nói, y vừa nghe ngóng được tiên tức quan trọng của ma giáo, nói chúng ta trở về tông môn trước, huynh ấy sẽ đuổi theo sau, đệ thấy biểu lộ của huynh ấy gấp gáp nên cũng không gặn hỏi mà trực tiếp trở về tông môn.

Ân Thiên Đức nghe thế đi đi lại lại trong phòng trầm tư suy nghĩ hồi lâu mới nói: có lẻ chuyện này liên quan tới sự tình mười năm một lần của Tiêu Dao đảo. Khánh Chi Dân dù lòng mang thắc mắc nhưng thấy nhị ca trầm tư như vậy cũng không dám hỏi thêm.

Hồi lâu sau Ân Thiên Đức nói tiếp: chúng ta nên đợi tam đệ trở về, có bốn người chúng ta liên thủ may ra mới có thể khu trục được thương thế của Võ ca.

Lý thiểm thiểm nhìn Ân Thiên Đức lưỡng lự hồi lâu mới hỏi: nhị ca, chúng ta, chúng ta có nên gọi thất muội trở về hay chăng.

Ân Thiên Đức vừa nghe tới lời này sắc diện chợt thay đổi, y thở dài nói: có lẻ phải cầu kiến thất muội một phen.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.