Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cáo Biệt Long Hạo Nhiên

Tiểu thuyết gốc · 4785 chữ

Ái Minh bị lời nói chân thành của Long Hạo Nhiên làm cho bất ngờ thêm lẫn sự cảm động, cậu chăm chú nhìn Long Hạo Nhiên, khi này như hiểu ra một ít sự tình mà trước đây khiến cậu sinh lòng khúc mắc, cậu đưa hai tay ra đón lấy bức họa, nói: Long huynh ta vốn cùng huynh chung một cảnh ngộ, huynh chẳng cần khiêm tốn với ta làm chi, huynh trước đã giúp ta, nay ta lại giúp huynh, dù cho lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng tận lực tìm kiếm.

Long Hạo Nhiên sau khi nghe được lời nói này của Ái Minh tỏ ra vô cùng an tâm, chàng nói: thật ra cũng không khó như vậy, tung tích của phụ thân ta được mật thám báo lại từng xuất hiện ở Lôi Âm Tam Trúc Tự, vì phần thân phận có điểm đặc biệt không thể tới đó, mong huynh một phen vất vả, đương nhiên về chuyện nghĩa phụ của huynh, ta cũng sẽ tận lực tìm kiếm.

Chàng không đợi Ái Minh trả lời mà nghiêm trọng nói tiếp: việc này tuyệt đối không được cho kẻ khác biết, huynh cũng chỉ có thể điều tra một cách âm thầm, huynh có thể đáp ứng ta điều này được hay chăng?

Ái Minh nghe vậy không khỏi thầm nghĩ: thân phận của huynh ấy thật sự không đơn giản như mình nghĩ chỉ sợ không thua kém gì so vớiTrấn Nam Vương, thân phận bực nào lại sợ oanh động cả Lôi Âm Tam Trúc Tự đây, việc này dính lên đầu ta cũng vô cùng rắc rối nhưng mà đã nợ huynh ấy ân tình to như biển nếu không trả thì nào xứng với ba chữ hảo nam nhi. Nghĩ ngợi xong Ái Minh nhìn Long Hạo Nhiên đưa bàn tay lên khẳng khái nói: ta đáp ứng, ta Ái Minh nay xin thề với trời, thế với đất, nếu như tiết lộ cho người thứ ba biết việc này lập tức bị trời cao hạ sấm đánh chết.

Long Hạo Nhiên thấy tràng thề thốt như vậy thì mừng rỡ, chàng đưa bàn tay lên ra hiệu cho Ái Minh, 2 người đập tay vào với nhau lớn tiếng hô: thành giao.

Rồi cả 2 cười phá lên ha ha, vốn hoàn cảnh nơi này thê lương rùng rợn, chợt bởi tiếng cười của 2 người khung cảnh tịch mích chết chóc này như được thắp lên một ngọn đuốc sáng.

Lúc này Ái Minh chợt có ý nghĩ xấu: vị huynh đài này thân phận cao quý như vậy, ta từng nhận Trấn Nam Vương làm bá phụ, chi bằng nhận huynh ấy làm huynh đệ kết nghĩa của ta, ngày sau trên trốn quan trường thật là có thể diện.

Ái Minh vốn tính tình hiền hậu nhưng khi bé cậu ở cùng ca ca nếu không tinh ranh thì làm sao có thể sống tới ngày hôm nay, có cơ hội làm sao không chiếm tiện nghi đôi chút. Cậu lại từng giết qua mạng người khi chưa tròn 10 tuổi. Nói là tốt cũng không tốt nói xấu cũng không xấu, cậu vốn ở thế lưỡng lập, ai tốt với ta ta sẽ tốt với người đó, ai ác với ta, ta sẽ đối với kẻ đó.

Ái Minh vỗ đầu vô cùng hài lòng với suy nghĩ của chính mình, cậu nhìn về Long Hạo Nhiên với sắc diện đầy xấu xa, khiến cho Long Họa Nhiên nhất thời cũng phải lùi lại sau mấy bước.

Ái Minh huynh, huynh nhìn ta chằm chằm như vậy là có ý gì, có thể từ từ nói ra.

Ái Minh xua tay chặn trước nói: huynh phải đáp ứng ta mới có thể nói, chỉ sợ khi nói ra huynh lại không chịu đồng ý.

Long Hạo Nhiên dù thấy dự cảm không thiện từ ánh mắt của Ái Minh nhưng cũng khẳng khái đáp ứng nói: huynh cứ nói! Nếu chuyện ta có thể đáp ứng được, liền đáp ứng.

Ái minh xua tay nói: không phải chuyện đáp ứng, hay không đáp ứng, mà ta muốn làm một giao kèo.

Long Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi lại: muốn làm một giao kèo sao?

Ái Minh cười hì hì đáp: phải, ta muốn kết bái huynh đệ với huynh, tuổi tác của ta so với huynh sấp sĩ nhau, nhưng ta không muốn chiến tiện nghi, giao kèo của chúng ta chính là: ta tìm được tung tích của phụ thân huynh trước, huynh liền phải nhận ta làm thân ca ca, ngược lại nếu huynh tìm ra nghĩa phụ ta trước ta sẽ nhận huynh làm thân ca ca.

Ái minh cười cười, hỏi lại: Long huynh thấy kiến nghị của ta như thế nào?

Cẩm Thạch một bên nhìn thấy điệu bộ xấu xa của Ái Minh giờ khắc này chỉ muốn nắm cổ cậu mà đập mạnh xuống đất cho chết tươi tại chỗ, gã bước lên trước mặt Ái Minh nói: ngươi biết thân phận của công tử là gì sao, đừng có mơ tưởng hão huyền.

Không để cẩm thạch nói thêm, Long Hạo Nhiên nãy giờ đang rúng động với giao kèo vừa rồi của ái minh, chợt chàng chặn lại lời nói tiếp theo của Cẩm Thạch, chàng tiến lên mấy bước đứng trước Ái Minh dùng ánh mắt thích thú nhìn cậu nói: giao kèo này quả nhiên rất tuyệt diệu, vậy đi, mượn anh linh của Bạch lão gia chủ làm chứng cho lời ước định của hai chúng ta vậy.

Ái Minh không có ý kiến ngược lại cậu vui vẻ đáp ứng: Bạch gia chủ là người phúc độ nhường nào sợ rằng trong thiên hạ không người nào không hay. Ngay cả nghĩa phụ của ta cũng phải kính trọng ông mười phần.

Quyết đinh như vậy, hai người liền quỳ xuống trước bia mộ của Bạch lão gia chủ, Long Hạo Nhiên và Ái Minh mổi người một vẻ, luận tuổi tác cũng chẳng cách nhau bao nhiêu, đều vào độ niên thiếu, trông từ da dẻ Ái Minh nhỉnh hơn đôi chút, cậu vốn trãi qua bao đắng cay ngọt bùi, lăn lộn để kiếm sống, gió xương mồ hôi nước mắt đọng trên khuân mặt, còn về Long Hạo Nhiên, chàng áo gấm mặt hoa, diện mạo kém phần phong sương, đổi lại chàng phong phạm điềm đạm, ánh mắt nghiêm nghị, mang theo một khí thế vương giả khó nói thành lời.

Ái Minh liếc qua Long Hạo Nhiên đang quỳ bên cạnh cười hì hì, cậu dơ ba ngón tay lên trời mà khẳng khái hô: ta Ái Minh, ngày hôm nay muốn kết bái huynh đệ với Long Hạo Nhiên huynh, mong Bạch tiền bối chứng dám cho, không nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, Nói xong Ái Minh liếc nhìn Long Hạo NHiên, chỉ thấy chàng ta cũng đang vui vẻ nhìn qua mình.

Chàng ta đột nhiên bật cười hô hô: Được, ta Long Hạo Nhiên, hôm nay nguyện ý cùng vị Ái Minh huynh đệ kết bái, không nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Mong Bạch tiền bối chứng giám. Hai người dập đầu bình bịch, trước mộ của bạch gia chủ.

Dưới ánh trăng mờ tỏ, tình cảnh vô cùng đặc biệt khi sự le lói của những thẻ nhang đang thắp dở.

Hai chàng thiếu niên cách đây mười ngày còn không biết nhau là ai, không phân thân phận, không phân chính ma, vui vẻ mà kết bái huynh đệ.

Ái Minh khẳng khái khoắc tay lên vai Long Hạo Nhiên, nói: hảo huynh đệ, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có hoạ cùng ta chia đó nha.

Cẩm Thạch nhìn bộ mặt tự đắc của Ái Minh hừ lạnh. Quay qua lại thấy công tử nhà mình sắc mặt rất chi là vui vẻ, chẳng dám can ngăn chỉ biết dậm chân thở dốc.

Long Hạo Nhiên khi này thầm nghĩ: "trước này chưa từng có kẻ nào dám thân cận với ta đừng nói, khoắc tay bá vai giống ngươi, không ngờ vừa bước chân rời khỏi kinh thành muốn một phen hành tẩu trong trốn giang hồ, lại có thể kết bái một người huynh đệ" nghĩ vậy trong lòng chàng lại vô cùng vui sướng.

Chàng vỗ vai Ái Minh nói: huynh đệ, nhất định rồi có họa ta sẽ chia cho huynh tám phần, phú quý  ta chia cho huynh hai phần, nói dứt lời chàng ta cười lớn.

Ái Minh giờ này chợn mắt nhìn chàng, nhăn mày nói: ta không biết kết huynh đệ loại gì, lại tới một người vô liêm sĩ như ngươi đó.

Long Hạo Nhiên nghe Ái Minh nói vậy, bụng bảo dạ, ngươi được kết nghĩa kim lang với ta phúc khí ba đời tu còn không hết vậy mà dám mở miệng kêu là kết bái huynh đệ loại gì sao, nghĩ là vậy nhưng chàng cố làm bộ vui vẻ xua tay nói: đó là ta đùa thôi, nhìn ngươi ta cũng hiểu có phúc thì chia ngươi, hoạ thì không dám rồi.

Nói xong chàng móc từ trong người ta một tấm lệnh bài được làm bằng vàng ròng nói, ngươi cầm lệnh bài này đi, chỉ cần người quan phủ thấy được lệnh bài này thì ...chàng ngừng lại, giọng nói trở nên nghiêm túc "nơi huynh đi qua sẽ đều là bình địa".

Ái Minh nhìn nhìn tấm lệnh bài, biết là không tầm thường, cậu do dự nhưng thấy ánh mắt chân thành của Long Hạo Nhiên đành nhận lấy, cậu sờ loạn trên người mình coi thử có thứ gì giá trị để trao lại không? Nhưng tiềm kiếm hồi lâu, cậu thật sự quá tả tơi rồi, một hào bạc trên người còn không có, chỉ đành xấu hổ nhìn Long Hạo Nhiên nói: lần này ra đường không có chuẩn bị, lần sau ta sẽ mang thứ tốt tặng cho huynh.

Long hạo nhiên nghe vậy thầm cười: ngươi thì có thứ tốt gì tặng cho ta được chứ, chàng cố nén cười nói: được, được lần sau ta mong nhận được quý vật từ tay huynh .

Long Hạo Nhiên nhìn Ái Minh không khỏi thở dài nói tiếp: trong người không có chuyện gấp chắc chắn ta sẽ cùng huynh, tán gẫu thưởng rượu, nhưng giờ không thể, nguy cơ ngập đầu nay mai.

Ái minh nghe chàng nói vậy, cũng thấy nao nao nói: để ta tiễn ngươi một đoạn.

Long Hạo Nhiên gật đầu, ba người rảo bước, bước ra khỏi Bach gia trang, khi này sắc trời dần dần mờ tỏ, tiếng người khóc tang ai oán dần dần nhỏ đi theo từng tiếng vó ngựa của ba người.

Bọn họ đi ngược về phương Bắc, hai ngày sau đã tới vùng Thái Nam nơi đây núi non trùng điệp, muốn trở lại kinh đô cũng phải mất tới 2 tháng trời.

Long Hạo Nhiên nhìn cảnh sắc núi non, ngẫm nghĩ hồi lâu liền quyết đinh trở về bằng đường thủy, vào thời Tiền Hồ đường thủy rất được chú trọng giúp việc giao thương giữa các nơi được thuận tiện hơn. Thuyền lớn thuyền nhỏ căng gió không tới mười ngày nửa tháng đã có thể tới Thanh Hoa đô thành.

Ái minh nhìn bóng lưng của Long Hạo Nhiên mà quyến luyến không buông, chàng nghĩ tới ngày ở Yên Tử trấn, đến một kẻ chơi cùng còn không có đừng nói là bằng hữu hay có người nguyện cùng cậu kết nghĩa kim lang, rồi chàng lại nghĩ tới chuyện gặp Chiêu Tiên, kết bái với Long Hạo NHiên thật giống như vừa trải qua một giấc mộng.

Cả hai người bọn họ đều thực tâm thức ý muốn kết giao với mình, không hề để ý tướng mạo của cậu có điểm quỷ dị.

Cậu lại cẩn thận hồi tưởng lại, mọi chuyện thật giống như bông hoa sớm nở tối tàn, gặp nhau không bao lâu liền đã phải rời đi.

Long Hạo Nhiên chợt thấy tiếng cước ngựa của Ái Minh mỗi một lúc một chậm, bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cậu ta cứ ngỡ ngẫn xuất thần, mặc kệ cho con tuấn mã muốn kéo chàng đi đâu thì đi.

Ái Minh huynh đệ ngươi sao vậy, mau tới đây.

Long Hạo Nhiên vốn cũng không có bạn bè lần này rời khỏi kinh thành không ngờ có thể kết giao được với một vị bằng hữu trong lòng bất giác nổi lên tâm ý quyến luyến không muốn rời đi.

Chàng thầm nghĩ "ta thật sự không muốn rời đi ngay, nhưng những lời kia trong mảnh vải của Bạch Gia không thể không tin, không về ngay chỉ sợ không còn kịp", nghĩ vậy cậu đành phải nói: chúng ta đã là  huynh đệ, ngại chi không có cơ hội gặp nhau.

Ái Minh gật đầu không đáp lời, chàng nhìn ra xa thấy bóng thuyền của Long Hạo Nhiên đã căng gió, cờ hiệu phất cao, thở dài nói: đã đến nơi đây rồi cũng phải nên nói lời tiễn biệt.

Long Hạo Nhiên gật đầu, nao nao nói: khi mọi thứ ổn thỏa ta sẽ chở lại Nam Châu tìm huynh, khi đó nhớ tiếp đãi ta thật tốt. Nói rồi chàng kẹp chặt cổ tuấn mã, tay vút cao thúc một cái con ngựa đã vọt đi xa mấy trượng, càng ngày lao đi càng nhanh.

Ái Minh nhìn bóng thuyền của Long Hạo Nhiên tới khi khuất xa tầm mắt mới thúc ngựa quay đầu rời đi, trong lòng cậu rối bời không biết đi đâu và về đâu, một bên muốn trở lại Trấn Nam Vương phủ tìm kiếm ca ca và Chiêu Tiên nhưng chàng lại sợ Trấn Nam Vương tra khảo chuyện về nghĩa phụ , một bên lại muốn quay lại tiểu điếm kia tìm gặp đám người Tu La giáo hỏi thăm tung tích của nghĩa phụ.

Hai suy nghĩ cứ thế đan xen lẫn nhau, cậu thả bước chân ngựa thong dong, hai hàng cây bên đường theo nhịp thở của cậu mà lướt qua, chợt sắc trời tối sầm lại, ngay cả ông trời cũng không ủng hộ cậu, một cơn mưa to như chút nước ào ào đổ xuống.

Ái Minh vội thúc ngựa chạy nhanh, vó ngựa phóng được hơn ba dặm, cậu lờ mờ thấy phía trước có ánh đèn le lói, bèn thúc ngựa chạy nhanh thêm.

Đi thêm được ba mươi trượng, đập vào trước mắt cậu quả nhiên là một căn tiểu điếm, tuy là một căn tiểu điếm nhưng ở nơi thôn dã, sơn trang như thế này có thể tìm thấy đã là không tệ.

Khi cậu nhảy xuống ngựa cả người đã bị nước mưa làm cho ướt sũng. Ái Minh lắc mình, bước vào.

Chàng mới ngó đầu vào nhìn đã thấy có vô số ánh mắt đang gắn chặt trên người mình, Ái Minh cẩn thận nhìn lại những người kia, mấy kẻ kia khuân mặt giữ tợn như hung thần, râu rậm mặt rỗ, trước ngực toàn lông lá. Một cây đại đao kề kề bên người.

Vừa nhìn là có thể đoán được, đám người ngồi trong tiểu điếm này không phải đạo tặc thì cũng là bọn buôn muối lậu.

Ái Minh chọn một nơi khuất bóng người trong tiểu điếm mà ngồi xuống, tiểu nhị thấy chàng bước vào đã sớm để ý vừa thấy chàng ngồi xuống liền vội vàng mang tới một bình nước ấm: công tử, người mau dùng một ngụm nước ấm lấy hơi, nơi này về đêm rất là lạnh công tử chắc là người phương xa tới nên không biết.

Ái Minh nghe gã gọi mình là công tử thì đơ mặt ra, như sực nhớ tới nhìn xuống y phục trên người mình đang mặc, nhớ tới ngày mình ở Bạch gia trang vô tình bị vạc nước mưa làm cho lấm lem, Long Hạo Nhiên thấy vậy bèn đưa y phục cho cậu thay. Chỉ trách làn da chàng hơi ngăm đen, lai thiếu một chiếc quạt sếp trên tay chẳng khác nào một vị công tử nhà quyền thế, cậu chợt nãy tính trẻ con, nói với tiểu nhị: trước sắp xếp một gian phòng lớn cho bổn công tử, phải là đệ nhất phòng, tiểu điếm ngươi có món gì tốt nhất thì mang cả lên đây.

Nói dứt lời chàng sờ sờ vào túi da bên hông, vốn Long Hạo Nhiên thấy bộ dáng của chàng rách rưới đóan cũng chẳng có nổi một đồng bèn tặng cậu mấy nén vàng làm tiền lộ phí, quả nhiên có tiền trong mình giọng điệu trở nên lớn: chàng hô to gọi nhỏ, móc từ trong túi ra một nén vàng ném lên mặt bàn. Cười đắc ý.

Tên tiểu nhị lần đầu tiên thấy nén vàng to như vậy vội cầm lên tay, đa tạ luôn miêng: đa ta công tử, đa tạ công tử.

Ái Minh thấy bộ dáng tiểu nhị thập phần cung kính, trước nay chàng nào có cảm giác như vậy bỗng thấy khi này như được tắm qua nước mát.

Chàng nào có biết tên tiểu nhị kia vừa quay mặt đi sắc diện của gã liền thay đổi, lộ ra một vẻ trào phúng, gã đánh ánh mắt ra hiệu cho những tên râu rậm mặt rỗ kia, rồi gã nghĩ thầm: tiểu tử này không biết mình sắp thành dê béo lại muốn huyênh hoang như vậy, được rồi ta trước để cho ngươi chết thống khoái một chút cũng hay, gã liếc mắt nhìn lại y phục của Ái Minh, luôn miệng tặc lưỡi khen, thật đẹp, thật đẹp không biết khi ta mặc lên bộ dáng sẽ như thế nào.

Khi này Ái Minh cũng đã cảm thấy nhất cử nhất động của mình đang bị đám người lông lá kia chăm chú dán lên, bọn chúng bàn tính nhỏ to với nhau, giống như Ái Minh sớm đã là vật trong túi, có kẻ bàn chuyện phân chia như thế nào có kẻ đã tính tới lấy số tiền trên mình Ái Minh, cưới thị thiếp, có kẻ lại nghĩ tới chuyện vào sòng bài, kỹ viện mà chơi đùa.

Những lời bàn tính của bọn chúng đều bị Ái Minh nghe rõ mồn một, chàng thầm hô không ổn nhưng nếu bây giờ mà đứng dậy rời đi thì chỉ sợ càng chết nhanh hơn. Ái Minh khi này cựa cũng không dám cựa cậu cuối gầm mặt xuống, trong đầu suy tính cách bỏ chạy.

Đúng vào lúc này, cửa trước bị người đá tung ra, một lão giả, tướng người cao gầy, khuân mặt xanh xám như mang bệnh lâu năm trong người, thật là kỳ quái tất cả lông lóc trên người ông ta đều màu xanh. Trên đầu đội một chiếc nón chụp, nên không trông rõ gương mặt.

Ông ta ngước mắt nhìn ra, đôi mắt của lão giã lóng lánh ánh xanh, vô cùng sáng, vô cùng sắc.

Ông từ từ tháo chiếc nón trên đầu xuống để lộ, bộ tóc màu xanh lục đầy yêu dị, đặc biệt hơn nữa trên vai ông vác theo một túi vải lớn, được dệt bằng các sợi vàng, ánh sáng của chiếc túi chói rọi cả một góc phòng.

Lão giả cẩn thận quan sát tiểu điếm, lão nhìn thấy những kẻ râu rậm, mặt rỗ kia đang dán mắt lên chiếc túi dệt bằng vàng của mình thì hừ lạnh một tiếng, bọn người kia lập tức tâm can như bị hòn đá tảng nện vào la "ối chao" một tiếng.

Ánh mắt của lão ta quét tới đâu tên nào tên nấy đều thất hồn lạc phách, vội vàng tránh đi.

Lão phủi phủi hạt mưa trên người, rảo bước tiến vào, cơn mưa rất lớn, tiếng gió ù ù, tiểu nhị há hốc miệng nhìn lão giả một hồi thất thần, nhờ tiếng gió đẩy cửa cạch cạch mà lấy lại tâm thần, hắn vội đi đóng lại cánh cửa, quay lại thì đã thấy lão giả đã ngay ngắn ngồi ở bàn Ái Minh . Đám người râu ria kia hết nhìn Ái Minh lại nhìn lên mình lão giả, cuối đầu toan tính, một dê già một dê trẻ, bọn chúng cuối đầu tìm cách làm thịt.

Ái Minh lúc này tâm thần bất an bỗng thấy lại thêm một người quỷ dị ngồi cùng bàn với mình như ma xuôi quỷ khiến thế nào không ngừng than trời than đất.

Cậu đến thở mạnh cũng không dám, toàn tâm để ý tới từng nhất cử nhất động của lão già vừa tới, chỉ cần lão ta có động cậu liền quay gót bỏ chạy.

Kỳ lạ là ông ta từ khi ngồi xuống bàn nhìn cũng chẳng thèm nhìn Ái Minh lấy một cái, lão ngửa cổ uống cạn bát nước ấm do tiểu nhị mang tới, thấy trên bàn đã bầy đủ các mỹ vị.

Lão chẳng cần biết nó là của người nào, bèn lấy đũa ra gắp lấy gắp để, ăn được mấy miếng lão liền đặt chiếc bao trên vai lên mặt bàn, nhìn bộ dạng của lão là biết vật bên trong quan trọng cỡ nào giống như bên trong là một vật dễ vỡ, lão tung nhẹ chiếc túi xuống, kình lực nơi ống tay áo tung ra làm chậm lại tốc độ rơi, chiếc túi vừa hạ xuống, chiếc bàn liền rung lắc như sắp lật đổ.

Ái Minh nhìn rõ thủ pháp kia của lão tuyệt diệu vô cùng cương nhu kết hợp. Cậu hoảng sợ thầm suy đoán vật bên trong không rõ là thứ gì mà với sự khống chế lực đạo tinh xảo như của lão vẫn khiến cho chiếc bàn rung lắc.

Ái Minh đang quan sát chợt cậu rụi rụi mí mắt, điều cậu vừa trông thấy kia chính là vật bên trong vừa mới động.

Cậu hiếu kỳ liếc ánh mắt lên nhìn lão giả đúng lúc này cậu bắt gặp ánh mắt của lão ta cũng đang ngỡ ngàng nhìm chằm chằm mình.

Ái Minh thật sự rất dễ để người khác chú ý, bởi một bộ tóc trắng rất quáy dị, cậu bắt gặp ánh mắt của lão giả thì hoảng sợ, cúi đầu gắp lấy thức ăn mà không dám nhìn lên, chỉ nghe lão luôn miệng hô: kỳ quái, kỳ quái, chẳng lẻ lại là con của y.

Ái Minh khi này rất hiếu kỳ nhưng nào dám ngước đầu lên, lão giả hô hoán một lúc rồi cũng thôi, lão học theo Ái Minh cắm đầu xuống gắp lấy gắp để.

Cứ như vậy một già một trẻ, hai bộ tóc một trắng một xanh, chỉ cần cắm cuối ăn cũng đã trở thành tâm điểm của tiểu điếm.

Chợt ngoài xa vang lên tiếng vó ngựa rất gấp, át cả tiếng mưa ngoài trời, một lần nữa cánh cửa bị đá tung ra, mười một bóng người hàng lối ngay ngắn bước vào, đi đầu là một vị trung niên tuổi độ tứ tuần, khuân mặt hiền hòa, đôi mắt sáng như ẩn chứa một thanh lợi kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, thái dương người này nhô cao, vừa nhìn là biết võ công không tầm thường.

Người thứ hai thước người to lớn, vai hổ lưng gấu, ăn mặc theo lối đạo gia tu sĩ, nhìn đôi bàn tay thô rát của y là cũng đoán được gã luyện thiết thủ công tới mức nào.

Người thứ ba bước vào tuổi cũng trạc tứ tuần, tạng người cao gầy, lưng dài giống chiếc xào tre. Người này mặc một bộ hoàng bào trước ngực thêu một cây kiếm nhỏ, càng làm nổi lên cái kỳ dị ở tướng người lão, điều đặc biệt hơn nửa là tuy gã cao là vậy thanh trường kiếm sau lưng gã cũng dài không kém.

Người trong giang hồ ai ai cũng rõ trường kiếm dài độ 3 thước cầm nắm thuận tiện, còn của gã phải dài tới 5 thước ít.

Trong mười một người kia, Ái Minh nhận ngay ra sáu người trong đó, hai người đi sau vị cao gầy kia không phải là hai vị Lãnh Ngôn cùng Hà Sung thì có thể là ai được cơ chứ.

Bốn người đi phía sau hai lão, tất nhiên là bốn vị đồ đệ của Cái Cửu U, trưởng môn phái thiên kiếm môn. Hay còn được người đời xưng tụng với ngoại hiệu "Vô Khuyết"

Ái Minh cẩn thận đánh giá người cao gầy một lần nữa, chàng thầm nghĩ: người cao gầy đi đầu kia chắc 9 thành là trưởng môn của Thiên Kiếm môn, người này tướng mạo kỳ dị chính là một khuyết điểm xấu, sao lại nói là không có khuyết điểm cơ chứ.

Nhưng cậu đâu có biết ngoại hiệu " vô khuyết" mà người đời đặt cho lão ta đâu phải chỉ tướng mạo mà là kiếm pháp.

Lại nói về những kẻ mới tới, tên nào tên đấy binh khí mang chĩu cả một bên vai, bộ dạng lăm lăm sát khí như chuẩn bị đánh nhau tới nơi.

Bọn chúng không phải là từ một môn phái, dựa vào ý phục có thể đoán ra có đến ba môn phái khác nhau cùng tề tựu.

Mấy người này, bước vào tiểu điếm, chợt căn tiểu điếm đang trầm tỉnh quỷ dị chợt trở nên náo nhiệt sôi nổi hơn hẳn. Bọn họ tìm tới riêng phần bàn mình mà ngồi xuống nhưng ẩn ẩn lại có dấu hiệu vây lại Ái Minh và lão giả vừa tới kia.

Đám người đó vừa ăn lâu lâu lại liếc mắt về phía lão giả.

Ái Minh từ đầu tới giờ chỉ sợ đám người Thiên Kiếm môn nhận ra, chàng cuối mặt thấp xuống, cắm cúi ăn. Còn về phía lão giả kia ông dường như cũng nhận ra điểm bất thường này nhưng biểu hiện của lão chỉ là ngươi làm gì mặc ngươi, ta ăn chính là ăn, cho dù trời có sập xuống đi chăng nữa cũng chẳng liên can gì tới ta.

Ông ta đút nhẹ từng món ăn, nhai nhồm nhòm, cảm giác vô cùng hưởng thụ vậy. Hồi lâu ông mới ngửa mặt lên vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình. Rồi tay trái cầm ngay một đĩa thức ăn còn non nửa trước mặt Ái Minh. Một tay mở miệng túi, chút hết số thức

ăn đó vào trong túi vải.

Ái Minh thầm cảm thấy hiếu kỳ liền ngó mắt vào bên trong, cậu vừa nhìn vào cả da đầu như muốn run lên, vật bên trong chính là một con rắn lớn, cả thân mình đỏ như máu, nó cuộn tròn mình bên trong, chiếc lưỡi đỏ thè đa nút vào, lâu lâu lại khè khè lên những tiếng nghe rợn cả người. Chiếc miệng lớn như bồn máu từ từ mở ra hút hết đống thức vừa rồi vào trong miệng.

Ái minh lúc này đã không thể chịu nổi bèn thúc dục tiểu nhị.

Có lẻ bộ dạng của Ái Minh bây giờ khác xa so với lúc trước, không còn là bộ dáng một kẻ khất cái thay vào đó là một vị công tử tài phong tuấn nhã, vì lẽ đó mà đám người Thiên Kiếm môn dù nhìn thấy cậu mà vẫn không hề nhận ra. Vừa vào phòng cậu vội đóng sập cửa lại. Cài chặt then cửa, cẩn thận ghé sát tai ra ngoài nghe ngóng.

Hồi lâu không thấy động tỉnh gì, ngoài tiếng nói chuyện thô tục của những tên đại hán ngoài kia mới yên lòng.

Lúc này cậu thở phào một hơi, thầm nghĩ: đám người Thiên Kiếm môn kia chỉ sợ có thù với lão giả ngồi cạnh mình, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có một trận hôi máu tanh, lát nữa bọn họ đánh nhau, nhân cơ hội này mà chạy trốn vậy.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.