Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Hiệp, Võ Chu Sơn

Tiểu thuyết gốc · 4395 chữ

Qua độ nửa canh giờ, Ái Minh đang mê mẩn trong giấc mộng đẹp, đột nhiên bên ngoài phòng của cậu vang lên tiếng bước chân, rồi có tiếng người thì thầm bàn tán như tiếng muỗi kêu vang lên.

Ái Minh choàng tỉnh, ghé sát tai vào vách cửa mà lắng nghe.

Dựa vào tiếng nói của người bên ngoài, cậu liền đoán biết chắc hẳn có tới ba người.

Trong đó một gã như đã mất kiên nhẫn, gã thúc dục: Đại ca, tiểu tử kia rõ ràng là một con dê béo, còn chần chờ gì mà không giải quyết nó đi.

Người được kêu là đại ca hừ lạnh mắng ngay, nhưng gã hạ giọng xuống chẳng khác nào kẻ ngọng: ngươi thì biết cái gì, thấy cái lão già ngồi cùng với nó không, chẳng phải tay đùa đâu, đừng để chết như thế nào cũng không biết.

Khi này người còn lại lên tiếng với giọng rất trầm ổn: đại ca, nhị ca, các huynh nhận ra mười một người tới đây không?

Tên đại ca như hiểu được ý của gã nói: không biết duyên cớ làm sao mà bọn chính phái lần này tới đây nhiều như vậy, toàn là những cao thủ đệ nhất trong Giang hồ thời này.

Chợt gã như nghĩ ra điều gì, giọng trở nên run rẩy: chẳng lẻ, chẳng lẻ chính là bọn chúng nhắm vào lão già tóc xanh kia sao.

Kẻ có tính tình trầm ổn nói: có chiến thành là vì lão ta mà tới, theo đệ thấy tiểu tử và lão già kia nhất định có quan hệ, chúng ta không nên bứt dây động rừng thì hơn, cứ để bọn họ động thủ với nhau khi đó chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi cũng không muộn.

Tên Hán tử được gọi là nhị ca nghe vậy tặc lưỡi không ngừng nói: cũng không thể để miếng mồi tới miệng lại rơi mất, nhìn tiểu tử kia liền biết là kẻ

có tiền, sợ là cũng không ít đâu, quan binh những ngày này tuần tra quá chi kĩ càng, huynh đệ mấy ngày gần đây chẳng cướp bóc được gì, sắp đói chết tới nơi rồi.

Người là đại ca giọng điệu âm trầm sau một phen suy tính nói: nhị đệ nói cũng phải, vậy đi trước hết hai người các ngươi canh gác ở đây nhưng tuyệt đối không được bứt dây động rừng, nếu có dị biến liền báo ta, ta trước xuống bàn bạc với các huynh đệ phía dưới.

Ái Minh, nghe được tiếng bước chân lộp cộp của gã đang từng bước rời đi. Hai tên ngoài cửa một tên âm trầm không nói, một tên thì nóng nảy thầm rủa những người chính phái dưới lầu. Người đại ca đã nói ra vậy gã dù nóng lòng hơn nữa cũng chẳng dám làm ra sự tình gì.

Ái Minh rón rén tiến về phía giường, nổi lo lắng vô cùng đây là lần đầu cậu xuất ngoại giang hồ lăn lộn, liền gặp phải thảo khấu âm mưu cướp bóc, thật là không biết phải làm gì cho phải, cậu thầm nghĩ: thật là may mắn, bọn chúng chỉ là sợ lão giả kia nên mới chưa dám làm gì ta, nếu bị bọn chúng phát giác ta và vị lão giả kia không có quan hệ, đừng mong còn mệnh.

Cậu lại nghĩ: nếu ta chạy tới cầu cứu những người chính giáo kia, sợ rằng chưa kịp kêu thành tiếng đã bị hai tên bên ngoài kia chém thành mấy khúc.

Chợt cậu cảm thấy đàng sau lưng có cơn gió lạnh thổi tới, cuốn theo cả một đợt nước mưa hắt vào.

Cậu quay đầu nhìn lại , thì ra cánh cửa sổ vừa bị cơn gió mạnh đẩy gãy thanh chốt.

Ái Minh thấy vậy trong đầu liền xoay chuyển ý nghĩ, mừng đến độ không nói thành lời.

Không suy nghĩ nhiều thêm cậu lách người theo lối cửa sổ nhảy xuống, khinh công cậu không tệ nhảy xuống cao như vậy cũng chẳng gây ra động tỉnh gì.

Ái Minh vừa đáp hai chân xuống đất, chợt giật mình phát hiện, rõ ràng trước mặt cậu là một tên đại Hán đang trong cơn say, 2 tay gã chống vào tường nôn thốc nôn tháo, gã nhìn thấy cậu lập tức tỉnh rượu miệng ú a ú ớ kêu: ngươi, tiểu tử, tiểu tử trốn.

Ái Minh hoảng sợ theo bản năng nhanh tay tung ra một thời quyền vào giữa mặt gã khiến gã bay ra ngoài, không thèm đói hoài cậu vội tung người chạy thật nhanh, không khỏi mắng: tên đại hán chết tươi, đã say còn có thể hô to như vậy. Sợ đồng bọn của ngươi không nghe thấy hay sao?

Đúng như cậu nghĩ, chỉ thấy phía sau, tiếng người la ó ầm ỉ, có khoảng hơn 20 tên Hán tử đang tức dận hò hét đuổi theo, trong đêm tối đưa tay lên còn không thấy rõ 5 ngón cộng thêm tiếng mưa đêm ầm ỉ, cậu nào có thể phân biệt phương hướng, cậu cứ vậy cắm đầu bỏ chạy, tiếng hò hét của bọn Hán tử ở hướng nào cậu cứ chạy ngược lại là được, không cần biết sẽ đi tới đâu, bỗng cậu cảm thấy chân như bước vào khoảng không cả người trượt một đoạn dài khi này cả người của cậu đã chìm trong vũng nước, chừa lại mỗi cái đầu.

Cậu ra sức nhỏm dậy nhưng nào rút gì người ra được, 2 chân cắm sâu xuống bùn. Trong lòng không khỏi thầm mắng khốn khiếp, cậu nằm im trong vũng bùn sâu, không dám cử động sợ phát ra âm thanh, chỉ sợ bọn người kia nghe thấy, nhưng rất may cho cậu do đêm tối, bọn chúng dù đốt đuốc trên tay nhưng cũng không được bao lâu ngọn nước đã bị cơn mưa dập tắt.

Thế là một toán chạy băng qua người Ái Minh mà không hề hay biết.

Qua một hồi lâu, bòn chúng dường như đã thoái chí, tìm hồi lâu tên nào tên đấy ướt sũng lạnh căm căm, bọn chúng không ngừng kêu to chửi lớn, những lời nào khó nghe nhất đều tuôn ra.

Nghe tiếng chân đã rời xa, Ái Minh mới cố gắng dùng nốt phần khí lực còn lại 2 tay dùng lực cắm sâu vào gò đất, mượn đà kéo nửa người dưới lên, vừa thoát ra khỏi vũng bùn, cậu nằm soài trên đất thở hồng hộc, cả người lạnh run, cậu thoáng nghĩ: nếu mà ta ở lại đây chỉ có một con đường chính là chết, phải chạy càng xa nơi đây càng tốt.

Cả người cậu như vác theo mấy tảng đá lớn, cả người nặng trĩu, trong đầu cậu khi này chợt nhớ tới mấy câu khẩu quyết vận khí, đề khí của nghĩa phụ dạy cho khi trước để tu tập Hoàng Đế Đại Nội Tự Tại Chân Kinh,

Ái Minh giờ này còn biết gì tới phương hướng, cậu cứ chạy, cứ chạy, cũng chẳng biết bao lâu, đến khi đôi chân mỏi rời, cậu lại một lần vô tình trượt ngã, chỉ thấy cả người lăn đi mấy mươi vòng, đầu đập vào một vật gì rất cứng, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng rồi ngất đi.

Trong cơn mê cậu chợt nghe loáng thoáng thấy tiếng ngựa hí vang, tiếng ngựa hí càng ngày càng gần, cậu bỗng giật mình tỉnh giấc, khi này cũng chẳng biết mình đã ngất đi bao lâu, chỉ thấy mặt trời đang treo giữa đỉnh đầu, nơi cậu đang nằm khắp nơi toàn là ngô dại cũng với cỏ lau mọc đan xen với nhau.

Cậu vừa nhìn là đã đoán biết nơi cậu đang tại chính là ruộng nương nhưng sớm đã bị người bỏ hoang.

Tiếng ngựa càng ngày càng gần hơn, ái minh hiếu kỳ bèn ngó đầu ra xem, vừa nhìn thấy đám người trên yên ngựa cậu liền hô nhỏ: "không ổn".

Thì ra nhóm người trên lưng ngựa kia chính là bọn Hán tử đạo tặc ở tiểu điếm đêm qua, cậu còn cho rằng bọn chúng đã có ý muốn tha cho mình nào ngờ khi này bọn chúng lại cưỡi ngựa đuổi tới.

Có lẻ trong bọn chúng tên nào tên nấy đều thèm khát túi vàng trong người của Ái Minh.

Chỉ thấy hơn hai mươi bóng người kia lao rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi tới chỗ Ái Minh.

Nhưng dường như bọn chúng không có ý định dừng lại, cứ thế mà chạy qua.

Ái Minh đang thở phào vui vẻ.

Nào ngờ chẳng được bao lâu, tiếng ngựa lại quay trở lại, một người trong đó tức giận mắng: tên tiểu kia chắc chắn ở đâu đó quanh đây, dấu vết đi đến đây thì chẳng thấy đâu nữa.

Ái Minh sực nhớ lại chuyện hôm qua, trận mưa lớn như vậy tất nhiên đất sẽ rất mềm, ngày hôm qua cậu trong lúc mơ màng đề khí chạy nhanh, vết chân trên đất lại càng rõ.

Cậu thầm than: đại sự không ổn rồi. Rồi cậu từng bước lùi sâu vào ruộng nương.

Bọn đại hán mặt râu chia nhau ra từng người tìm kiếm, ruộng nương này tuy rộng lớn nhưng sớm bị bỏ hoang, có nhưng nơi cây không thèm mọc, dễ bề quan sát. Chợt lúc này một tên đại Hán không rõ như hữu ý hay vô ý tiến đúng về phía Ái Minh.

Gã này, cơ bắp săn chắc, lưng dài vai rộng, chỉ cần nhìn cũng biết gã có sức lực ghê gớm cỡ nào.

Gã ngồi trên yên ngựa không ngừng chửi rủa, con ngựa dưới chân gã giống như đánh hơi được Ái Minh, càng bước càng tới gần.

Ái Minh biết chạy cũng chẳng xong trong lúc khẩn cấp cậu bèn nghĩ: thôi thì đánh liều một phen vậy, đợi hắn ta tới gần ta xuất kì bất ý, đánh cho hắn một quyền rồi cướp ngựa của hắn là được.

Tên kia làm sao đoán biết được, thong dong tiến tới, ngay lúc gã toan nhảy xuống ngựa, Ái Minh đột nhiên lấy đà búng người thật mạnh, lập tức tung ra một quyền nhắm vào đầu của đối phương đánh tới, đây vốn là một chiêu trong Mai Hoa Chỉ pháp, chỉ là trong lúc nhất thời cậu hoá chỉ thành quyền đánh tới, quyền này rất chuẩn xác, một quyền liền đánh cho đại hán rớt ngựa không rõ sống chết, tiện thế cậu nhảy lên yên người, 2 chân kẹp chặt, giá lên một tiếng lao ngựa vun vút vượt phá vòng vây.

Những tên còn lại thấy biến cố bất ngờ tên nào tên đó hốt hoảng, bọn chúng lập tức hò hét đuổi theo, cầm đầu là một tên đại hán tướng người quách thước mặc áo phanh ngực để lộ bộ lông đầy lông lá trên mặt treo một vết sẹo kéo dài tới tổ, gã này chính là đại ca của nhóm đạo tặc, khi này gã gầm thét không ngừng: tiểu tử mau dừng lại, chỉ cần giao hết tiền bạc ta lập tức cho ngươi một con đường sống, nếu không để bản lão gia bắt được, sẽ cho ngươi sống còn khổ hơn cả chết.

Ái Minh trên lưng ngựa cười khẩy, chàng khi này dù mới bước chân vào giảng hồ nhưng từ lời của nghĩa phụ về những chuyện thất hứa, hiểm ác ở trốn Giang hồ, không khi nào thiếu cậu hừ lạnh nghĩ: chỉ cần rơi vào tay ngươi mạng nhỏ của ta chắc chắn phải chết. Nếu ngươi tha cho ta chỉ sợ đồng bọn ngươi sẽ không tha cho ta.

Điều chàng lo sợ lúc này chính là con ngựa dưới chân gã, nó chính là con tuấn mã mà Long Hoạ Nhiên tặng cho cậu, ngày đi ngàn dặm chính là chuyện nhỏ.

Cậu nghiến răng, cố gắng thúc dục con ngựa dưới chân phi thật nhanh.

Dù là thế khi này ngựa của tên đại ca chẳng cách cậu bao xa, chỉ sợ không đến mấy hơi thở sẽ đuổi tới kịp.

Cậu đang cho rằng mình ắt hẳn phải chết, chợt phát hiện tiếng hò hét phía sau không còn nữa, lòng mang hoài nghi cậu lập tức quay đầu nhìn lại.

Cậu vừa nhìn thấy cảnh tượng ở sau lưng miệng lưỡi chở nên cứng đơ, mắt trợn trừng.

Chỉ thấy phía sau cậu, lão già kỳ quái mang theo con Cự Xà, một tay của lão khi này đang nhấc theo tên đại ca, kinh công của ông ta cực cao, chạy đua với con tuấn mã của Long Hạo Nhiên còn có hơn không có kém, tay lại xách theo tên đại ca kia, xem trừng phải 200 cân vậy mà vẫn chạy băng băng. Ái Minh nhìn ra mà cứ ngỡ như lão đang đạp trên những ngọn cỏ lau bước đi, từ từ tiến sát lại bên người Ái Minh.

Cứ một bước của lão liền vượt qua hai đến ba trượng trung, rất nhanh đã chạy song song với Ái Minh, bộ dáng của lão ta phong khinh vân đạm, hơi thở không gấp nhịp không loạn, càng khiến người ta thêm nể phục.

Lão chợt quay qua nhe răng cười với Ái Minh, nụ cười của lão quỷ dị làm sao.

Lão búng nhẹ người một cái đã ngồi ngay ngắn lên lưng ngựa, Ái Minh chỉ kịp nghe câu: ra đằng sau, bỗng cậu cảm thấy thân hình mình nhẹ bỗng, thì ra cậu bị lão bắt lấy đặt nằm ngang ở phía sau mông ngựa.

Ái minh cố vùng dậy nhảy xuống, nhưng cậu cảm thấy khi này chân tay không còn do chính mình điều khiển nữa, đến giờ khắc này cậu mới biết võ công của lão già kia cao thâm nhường nào, chỉ là một cái nhấc tay vậy mà đã điểm huyệt cậu nhanh đến nổi chính cậu cũng không hề hay biết.

Cậu thầm hô: rơi vào tên đại Hán kia, cũng đã đủ khổ không biết cái lão già quát dị này sẽ ra sao nữa.

Dường như lão già thấy tốc độ của con ngựa dưới chân quá chậm, bèn tiện tay ném lại tên đại ca xuống.

Tên đại ca kia lăn mấy vòng trên đất, nằm bất động dường như đau quá mà ngất đi.

Ái Minh nhìn tràng cảnh này thì những lời muốn chửi rủa lão giả cũng vội nút ngược trở lại.

Ái Minh đang trong cơn sợ hãi chợt cậu lại thấy có một vật rất nặng được đặt lên trên lưng của mình, vật này không ngừng di động qua lại. Ái Minh liên tưởng rất nhanh liền đoán biết vật trên lưng mình không phải con cự xà thì có thể là gì.

Khi này quá hoảng sợ cậu đang muốn mở miệng hét thì nghe được tiếng quát lớn của lão già: đừng mở miệng, nếu ngươi dám mở miệng nói nữa chữ ta liền cho nó ăn thịt của ngươi.

Ái Minh nghe câu nói này thì chở nên ngoan ngoan không dám động đậy nửa điểm.

Thấy biểu hiện của chàng lão giả kia dường như rất hài lòng, lão nói thao thao bất tuyệt: tiểu tử ta nhìn thấy căn cơ ngươi rất tốt. Có lẻ võ công cũng không hề tầm thường, đã là người học vỗ không nên chỉ biết trốn tránh, những Hán tử kia tuy đông nhưng chưa đánh đã khuất nhục, nam nhi không nên có điểm đó.

Giọng ông nửa đầu là khen ngợi càng về sau càng hiện vẻ xem thường, Ái Minh nghe tu được lời lẻ của lão như vậy thầm mắng chửi trong lòng, nhưng ngoài miệng cậu lại tỏ ra giọng điệu kính trọng, cậu nói: tiểu bối mặc dù học qua võ công nhưng cũng chỉ là hạng tầm thường, vả lại trước giờ chưa cùng người tranh phong. Làm sao có thể đánh lại đám người hung ác kia chứ.

Lão giả nghe cậu giải thích gật đầu, lão quay lại đánh giá Ái Minh một lượt, lắc đầu mấy cái chẳng nói gì.

Thấy điệu bộ chê bai vừa rồi của lão ta Ái Minh sớm đã chán ghét, cậu buột miệng hỏi: tiểu bối không hiểu, tại sao tiền bối nói tiểu bối không nên chạy vậy tại sao tiền bối lại bỏ chạy.

Cậu nói ra lời này mới biết mình lỡ lời. Đang muốn nói ra lời chữa cháy đã nghe thấy lão ta cười lớn.

Lão một tay cầm cương ngựa, một tay vuốt bộ râu xanh không hề giận, nói: lũ mèo cào này ta không để vào mắt đối thủ của ta còn ở phía sau.

Quả thật giống như lời lão nói, đám người đạo tắc kia thấy lão giả võ công cao cường như vậy, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta mãi khi lão già chạy khuất bóng bọn chúng mới tới đỡ tên đại ca dậy, quay ngựa, vội vã rời đi.

Lão ta khi này chẳng đói hoài gì tới Ái Minh nữa, cậu chỉ nghe tiếng khè khè của con huyết liên xà cùng tiếng gió riết bên tai. Dù rất không thoải mái nhưng cũng đành chịu, lão ta võ công quá cao vượng cậu có chạy cũng chẳng thể thoát.

Đến chiều tối lão ta và Ái Minh đổi ngựa sang thuyền, lão giả ngồi ngay ngắn trong khoang thuyền, mắt khép hờ, Ái Minh khi này bất đắc dĩ nhìn lão ta ngồi nới đó, trong lòng không khỏi than thở, đợi chờ hồi lâu chỉ thấy lão ta khoanh chân ngồi nơi đó, cậu bèn đứng dậy, lão giả kia cũng không hề ngăn cản.

Ái Minh biết lão ta không ngăn cản nhưng nếu muốn chạy thoát là điều không thể, cậu tới tìm gặp thuyền gia đổi lấy cho mình một bộ y phục khác, y phục của Long Hạo Nhiên tặng cậu đêm trước đã bị lấm lem, nhưng vừa nhìn qua đã biết được làm từ đồ tốt, dễ làm cho đám đạo tặc chú ý.

Cũng chẳng lâu lắm thuyền gia liền từ ngoài bước vào khoang giao cho cậu một bộ thiết bố xam, vãi làm từ loại tơ dày và cứng đây là loại vải rẻ nhất, bộ y phục vừa nặng, lại thô cứng rất không thoải mái. So với bộ y phục lúc trước cậu mặc đúng là cách xa một trời một vực, nhưng khi này cậu mặc lên bộ y phục này ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.

Cậu thầm nghĩ: cũng may thuyền gia có y phục này, vừa tránh được người người nhòm ngó, so với lúc trước ở với A Giang ca khi nghèo khổ, mặc áo rách thì còn tốt hơn vô số lần, cậu nghĩ đến a giang liền nổi lên tâm trạng buồn bã.

Cậu lặng lẽ dựa người vào cạnh thuyền nhìn ngắm mặt nước lạnh lẽo, con thuyền lặng lẽ lướt trong đêm tối, ánh trăng treo trên cao mờ mờ ảo ảo, đêm nay không gian trở nên tỉnh mịch lạ thường, ngay cả tiếng để kêu cũng không có. Có chỉ là tiếng chèo thuyền trong đêm tiếng gợn nước đập lên mạn thuyền.

Ái Minh đang nghĩ miên man, chợt cậu phát hiện xa xa ở ngay hướng Tây, một con thuyền lớn đang rẽ nước tiến tới, còn thuyền kia rất lộng lẫy và xa hoa, đèn hoa thắp sáng một dãi.

ÁI minh nhìn thấy cảnh này ban đầu cũng chẳng để ý lắm nhưng càng lúc con thuyền kia một càng tiến gần, thế như muốn đụng vào thuyền của cậu vậy.

Ái Minh chứng kiến cảnh này hốt hoảng không thôi vội báo cho thuyền phu chuyển hướng.

Rồi cậu bước vào khoang thuyền, lão giả vẫn một bộ mặt điềm tỉnh như không có gì xảy ra.

Ái Minh không nhìn nổi bèn nói: tiền bối, phía trước có một con thuyền lớn đang lao rất nhanh tới chỗ chúng ta, bây giờ phải làm sao đây.

Lão già đôi mắt vẫn nhắm nghiền lão cười ha ha nói: gấp cái gì. Đó chính là kẻ thù của thôi mà, đâu phải của ngươi.

Ái minh nghe vậy thì hốt hoảng nói: tiền bối người biết là kẻ thù của người sao không chuẩn bị chạy trốn đi. Chẳng lẻ muốn ở lại để bọn chúng giết hay sao. Chàng mặc dù biết lão già này võ công không hề kém nhưng bạn nãy cậu nhìn qua con thuyền lớn kia, cũng phải có tới mấy chục cái bóng, chỉ sợ người tới không ít a.

Lão giả chợt cười ha ha nói: ta đã dặn ngươi, người luyện võ không nên vì sự nhút nhát mà đánh mất bản khí, đặc biệt là nam nhân.

Lão nói thêm: không nên hốt hoảng. Dứt lời đôi mắt xanh chợt mỡ bừng, sáng tựa như một ngọn hải đăng. Lão khoan thai mà bước ra ngoài khoang thuyền, vai trái vác theo túi vải đựng con Huyết Liên xà, bộ dang điềm nhiên của lão mang theo một khí khái khó nói nên lời, lão ta đứng trước mũi thuyền, tóc dài đón gió tung bay, 2 ống tay áo căng phồng.

Bóng dáng lão khác nào một ngọn núi không thể lay động.

Ái Minh trước đây trong lòng chán ghét nhưng khi này trông thấy ông bộ dáng oanh oanh liệt liệt như vậy cũng phải tặc lưỡi khen ngợi.

Ái Minh biết sắp tới một hồi tanh hôi máu sẽ lại nổi lên, cậu nép vào cửa khoang ánh mắt dán chặt vào bóng lưng lão giả, đợi chờ diễn biến.

Khi này cậu thầm nghĩ: lão giả này mặc dù tà dị nhưng nếu không có lão ta hù dọa mấy tên đại hán kia chỉ sợ khi này ta đã bị bọn chúng giết chết.

Nếu ta có cơ hội cứu giúp chắc chắn sẽ xuất thủ trợ giúp lão ta một phen.

Con thuyền lớn kia, lướt trên mặt nước vô cùng nhanh, mấy mươi bóng người kia hàng lối ngay ngắn, dưới ánh đèn, ái minh vừa nhìn liền nhận ra mười một bóng người trong tiểu điếm đêm trước.

Thuyền chưa tới mà lời đã tới, nghe giọng nói thì đoán biết chính là của một vị trung niên, giọng nói của gã mang theo nội lực trầm ổn, giống như người nói ở bên tai, vừa nghe liền biết người này tuyệt đối võ công cao cường, người này tự báo ra danh tính nói: Huyền Nguyên môn đại đệ tử, Võ Chu Sơn muốn bái phỏng xin mời Độc Nhân dừng thuyền đàm luận.

Nghe danh tính người tới, lão giả hừ lạnh một tiếng, khí lực của lão trầm thấp hữu lực, trung khí mười phần: Vẫn nghe danh Quân Tử Kiếm, Võ Chu Sơn, "phiêu phiêu Giang phong khởi" khinh công tuyệt thế, kiếm pháp tuyệt luân.

Nói tới đây ông đằng hắng một tiếng, vẻ như vừa tự nhắc tới chuyện cười: người đời gọi bảy người các ngươi là thất hiệp, lão cười lên hả hả, nói tiếp: trong thiên hạ loại người mà ta chán ghét nhất chính là những kẻ giả danh giả nghĩa, thất lễ lão phu không có hứng cùng người đàm đạo.

Lời nói của lão ta khiến người trung niên, tự xưng là Võ Chu Sơn cũng phải nhăn mày, một tên đệ tử của Thiên Kiếm môn không nhịn được tức giận quát:

Võ tiền bối muốn đàm luận với ngươi là đã vô cùng nể mặt, sống trong phúc còn không biết hưởng phúc, hắn ta đang định nói thêm liền bị Võ Chu Sơn trừng mắt liếc nhìn, liền hoảng sợ bịt miệng không dám nói nữa.

Võ Chu Sơn trừng mắt nhìn hắn ta liền nói: Tiểu bối không hiểu chuyện xin tiền bối đừng trách, thấp hiệp chúng ta xưa nay chưa từng giả danh giả nghĩa qua, kính mong tiền bối không nên hiểu lầm.

Lão giả cười lớn, nói: giả nhân giả nghĩa hay không tự trọng lòng các ngươi biết, nhưng có điều thật không ngờ nổi, một vị danh trấn như Kiếm Quân Tử ngươi nay lại mang theo một nhóm tiểu thú hài, búng mặt liền văng ra sữa đến đây để chặn đường của ta.

Nói dứt lời, lão cuối người nhặt mái chèo lên, phóng thẳng về hướng thuyền lớn, lực đạo rất nhẹ mái chèo đi được ba trượng liền rơi xuống mặt nước, bọn người thiên kiếm môn thấy cảnh này thì cười lên hà hà nhưng một phen phía sau làm cho bọn chúng phải động đúng không thôi.

Mái chèo vừa rớt xuống nước lão giả đã đề khí nhảy lên, lão nhẹ búng chân mái chèo lại lướt đi thêm mấy trượng, khi dừng lại, lão giả lại đã đặt chân lên mái chèo, cứu như vậy ba lần lão ta đã nhảy lên con thuyền lớn.

Ông đề khí vào hai chân búng người một cái liền vọt lên cột buồm dùng ý vị duy ngã độc tôn mà nhìn xuống phía dưới.

Bọn người ngoài mấy vị cao thủ ra tất cả đệ tử đều bị một bàn của ông làm cho khiếp sợ.

Ngay cả người có võ công cao nhất trong đám người là Võ Chu Sơn cũng không khỏi tán thưởng: kinh công thật lợi hại.

Nhưng chợt nổi lòng tiếc nuối nghĩ: thật là đáng tiếc

không ngờ người có võ công cao thâm như vậy lại tình nguyện đi vào con đường tà ma ngoại đạo.

Trước khi ông rời đi chỉ kịp căn dặn Ái Minh một câu: tiểu hữu tạm biệt, có duyên sẽ gặp lại.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.